Di Thế Ma Hoàng

Chương 189: Địa đế quái thú

Thiên Đường Không Tịch Mịch

11/03/2014

"Phụt." Ny Á điên cuồng rút mạnh tiểu kiếm từ ngực Cách Lôi Đặc, máu theo đó phun ra nhuộm đỏ cả tấm thảm, tâm trạng nàng lúc này vừa bi thương vừa điên cuồng, tinh thần lực của Lam lão cũng đang liều mạng giành giật linh hồn nàng, nó trở thành một quả đại pháo phá nát tâm linh yếu ớt của Ny Á.

"Ha ha ha, ta giết gia gia, ta đã giết gia gia rồi." Ny Á cười lên bi thảm, lảo đảo giẫm lên thi thể Cách Lôi Đặc phóng ra ngoài, mà Cách Lôi Đặc vẫn còn trợn tròn hai mắt, hiển nhiên lão chết không nhắm mắt.

Vừa lúc Ny Á đi ra khỏi phủ đệ Khổng Tước, bên trong truyền đến tiếng gầm thét của quỷ ảnh tử Quỷ Lệ: "Bắt lấy Ny Á, nàng giết gia chủ rồi."

Chúng hộ vệ tất cả đều thoáng ngây người, ai nấy nhìn nhau ngỡ ngàng. Vốn tưởng rằng tiểu thư bị loạn trí là tin nhảm nhí, không nghĩ tới dĩ nhiên là thực sự, một lúc lâu sau tên hộ vệ đầu lĩnh là người đầu tiên tỉnh táo quát lớn binh sĩ vây bắt Ny Á.

"Ta giết gia gia, ta giết gia gia", Ny Á không hề để ý đến đám hộ vệ đang vây quanh nàng, tiếp tục hướng phía trước vừa đi vừa lẩm bẩm, hai dòng nước mắt tuôn ra như suối.

"Chặn cô ta lại." Tên hộ vệ đầu lĩnh hét lớn một tiếng, dẫn chúng hộ vệ nhào tới.

Ny Á giật giật khóe mắt, đột nhiên cười ha hả, cánh tay nhỏ nhắn khe khẽ chuyển động, một làn sóng âm ba lấy nàng làm trung tâm hướng bốn phía lan ra. Tất cả hộ vệ vừa tiếp xúc với làn sóng này đều bị cắt làm hai đoạn, đến cả một tiếng kêu la cũng không kịp phát ra.

"Là các ngươi, là các ngươi đã giết gia gia, không phải tại ta, không phải tại ta" Ny Á dừng cười lại, rồi lại thì thào nỉ non như cố an ủi chính mình.

Mà đúng lúc này, phía sau Ny Á xuất hiện một bóng đen quỷ mị, một đạo hắc mang thuần túy trong nháy mắt xuyên thấu cổ nàng. Nhưng Ny Á lại dường như không có chút cảm giác khác lạ nào, quay đầu nhìn bóng đen một cái châm chọc, rồi thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh lăng không đi xa.

"Không có khả năng. Điều đó không có khả năng. . ." Bóng đen chậm rãi trở nên rõ ràng. Đó là một thần bí nhân mặc hắc bào phủ toàn bộ cơ thể, bất quá từ cổ hắn đang chảy ra dòng máu tươi bàng bạc, đó là hộ vệ thân cận của Cách Lôi Đặc Quỷ Lệ, nhị tinh Chiến Thần, chủ tu hắc ám đấu khí. Hắn đến giờ vẫn không hiểu vì sao một kích vừa rồi rõ ràng xuyên thủng cổ Ny Á, kết quả là lại làm mình bị thương.

Kim Ưng đế đô một lần nữa vì cái chết của Cách Lôi Đặc mà loạn cả lên. Cách Lôi Đặc được xưng là quân thần, uy tín chí cao tại Kim Ưng Đế quốc. Dưới tay hắn đều là nhân tài đỉnh thiên lập địa, họ đều coi hắn như thần thánh, Cách Lôi Đặc vừa chết tất nhiên là ai cũng không phục ai. Điều này làm nội bộ xảy ra mâu thuẫn tràn lan, Kim Ưng đế quốc vốn gặp rắc rối lớn về chính trị lại càng thêm bấp bênh, bạo loạn xảy ra khắp nơi làm rung chuyển cả triều đình. Mà Thanh Long đế quốc cùng với Thiên Lang đế quốc lại càng mở to đôi mắt quan sát, tất nhiên là không thiếu các loại thủ đoạn chia rẽ, xâm nhập vào khắp nơi trên lãnh thổ Kim Ưng đế quốc.

Đoàn người Phong Dực lúc này đương nhiên chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hai mươi ngày ở dưới thâm uyên, dọc theo đường đi bọn họ chỉ gặp phải một số ít vong linh sơ trung cấp, mà dù có cả ngàn vạn con xuất hiện cũng không thể tạo thành uy hiếp với bọn họ.

"Di, công chủ, phía trước là một vùng đất bị sụt lún, còn có mấy cái hố sâu, chúng ta đi từ nãy đến giờ chưa hề gặp một địa phương nào như vậy a." Pháp Ni Á đi đầu kinh dị kêu lên, quay lại nói với Tô Phỉ.

"Ta nhớ trước đây hình như cũng không có chỗ nào bị sụt lún, có lẽ là mới hình thành, mọi người nên cẩn thận." Tô Phỉ nói, bất quá trong lòng của nàng không quá để ý, bởi thâm uyên này có đặc tính khủng bố vô cùng, phát sinh một số chuyện cũng chẳng có gì lạ, bất quá cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt.



Chỗ bị lún xuống này rộng khoảng chừng ngàn thước, có lẽ bị thiên thạch đập xuống tạo thành các hố to, từ mấy cái hố này vẫn còn bốc lên các tầng yên khí (khói). Da người thường nếu tiếp xúc với đám yên khí này sẽ gặp cảm giác như da thịt bị thiêu đốt, bất quá đối với Phong Dực đã dung hợp Địa Tâm Linh Hồn Hỏa thì lại có cảm giác thập phần thư thích, nói không chừng vùng đất sụt lún này có liên quan ít nhiều với Địa Tâm hỏa cũng nên.

Phong Dực trầm ngâm quan sát một hồi, cảm giác như ở đây đang tồn tại thứ gì đó.

"Hừm. . ." Tim Phong Dực đột nhiên đập nhanh, một cỗ ngoại lực làm hắn cảm thấy run sợ khiến toàn thân căng ra.

"Cẩn thận nguy hiểm." Phong Dực như tia chớp thối lui, đồng thời kêu to cảnh báo mọi người.

Mọi người lập tức phản ứng, nếu Phong Dực đã nói như vậy thì người nào cũng không dám chậm trễ, dùng tốc độ tối đa lùi nhanh về phía sau. Đợi đến khi mọi người thối lui chừng cây số, lại phát hiện vùng đất sụt lún vẫn đang yên tĩnh, yên khí vẫn lượn lờ trên không trung như không có chuyện gì xảy ra.

"Phong Dực, không phải ngươi trông gà hoá cuốc đấy chứ." Tần Tiềm ha hả cười nói.

Phong Dực chân mày cau lại, thần tình vẫn ngưng trọng, xưa nay hắn đối với trực giác của mình đều thập phần tin tưởng, hắn vừa rồi xác thực cảm thụ được mối nguy hiểm thật lớn, cái loại cảm giác mà khiến cho hắn dựng tóc gáy này đây mới là lần thứ hai, lần đầu chính là khi hắn đối mặt cùng cường giả vô địch Lam lão. Chính vì thế mà hắn tin tưởng vùng đất phía trước tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là khi đã lùi ra sau khá xa, cảm giác nguy hiểm cũng không còn nữa, hay là lần này trực giác của hắn sai?"Ta đi xem, các ngươi tại đây không nên vọng động." Phong Dực khoát khoát tay nói, như mị ảnh vọt đến gần sát vùng đất, ánh mắt như điện rà soát khắp một lượt. Nhưng thất vọng là không có thu hoạch gì, cảm giác sởn tóc gáy vừa rồi hoàn toàn tiêu thất.

Nếu như có thể tránh đi qua vùng đất sụt lún này, Phong Dực đương nhiên sẽ để mọi người đi đường vòng, chỉ bất quá cái khu vực này lại là thông đạo ngăn với trung ương, nếu là đi đường vòng, lại phải trở về rồi đi tiếp một ngày nữa. Hơn nữa ngoại trừ con đường này, các thông đạo khác đều có khá nhiều vong linh cao cấp cản trở.

"Trở về rất lãng phí thời gian, hơn nữa cũng vô cùng nguy hiểm, chúng ta nên đi qua vùng đất sụt lún này thôi. Ta cho rằng hẳn là không có vấn đề gì." Hắc ám tinh linh có khuôn mắt xinh đẹp Thánh Liên Lộ nói.

"Đúng vậy, chúng ta cẩn thận một chút là được." Đạo tặc Tần Tiềm cũng lên tiếng, hắn đã xông pha ở rất nhiều địa phương nguy hiểm, nơi này theo hắn mà nói thì không tính là gì." Đã như vậy, mọi người hãy dùng tốc độ nhanh nhất băng qua, không nên chần chừ dù trên đường có chuyện gì phát sinh." Phong Dực thấy mọi người đều đồng ý trực tiếp đi qua, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Đoạn đường này dù ngắn nhưng chắc chắn chứa đựng nguy cơ tiềm ẩn, đương nhiên ý niệm của Phong Dực là phải chú ý đến nhóm người đi cùng, bảo đảm họ có thể vượt qua vùng đất an toàn.

Tần Tiềm, Tạp Nhĩ, Ba Ba Thác cùng nhóm hắc ám tinh linh Tô Phỉ, Thánh Liên Lộ, Pháp Ni Á hầu như đồng thời chạy cùng một lúc. Dương Văn Vũ, An Kì Nhi cùng vài tên hắc ám tinh linh cũng bám sát đằng sau. Mà phía cuối là ba gã hắc ám tinh linh thực lực yếu nhất, dù vậy tốc độ cũng không chậm hơn quá nhiều.

Khi mà mọi người đã có thể thở phào một hơi, lần thứ hai cảm giác phát lạnh lại xuất hiện trong nội tâm Phong Dực. Hắn còn chưa kịp hét lên cảnh báo mọi người thì đúng lúc này ba gã hắc ám tinh linh đi sau thân thể khựng lại bất động, nhìn kĩ thì phát hiện trên người bọn họ bị vài sợi tơ trong suốt cuốn lấy, trong nháy mắt lôi cả ba xuống đáy cái hố sâu, chỉ còn lại ba thanh âm thê lương tuyệt vọng vang lên quanh quẩn bên tai mọi người.



Tô Phỉ thét lên một tiếng, là người đầu tiên quay lại định xông vào hố, Phong Dực lắc mình đến chắn trước mặt bọn họ, gằn từng chữ: "Tô Phỉ, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi mang theo thuộc hạ cấp tốc ly khai nơi này!"

Tô Phỉ cắn răng, nhìn thoáng qua cái hố, nức nở nói: "Chúng ta đi."

"Đi, nhanh lên một chút." Phong Dực quát lên, quay về phía nhóm người Tần tiềm hô to một lần nữa.

Mọi người liều mạng hướng phía trước chạy trốn, muốn tránh càng xa khu vực này càng nhanh càng tốt. dù chưa biết hình dáng quái thú nhưng trong truyền thuyết các loài yêu thú ở thâm uyên này cực kỳ khủng bố, một khi gặp gỡ chắc chắn sẽ thập tử vô sinh.

Chỉ là, có lẽ không còn kịp rồi. Một sợi tơ trong suốt dưới lòng đất bắn ra, dường như có mắt mà hướng đám người Phong Dực đang liều mạng chạy trốn phóng theo.

"Hô!" Ba Ba Thác vung cự kiếm vẽ lên một đạo kim sắc đấu khí hình thập tự, xoay người hét lớn chém tới sợi tơ trong suốt, lập tức sợi tơ bị đứt thành hai đoạn, bất ngờ là nó không hề dừng lại mà tiếp tục hướng ngực hắn bắn tới.ue>

Ba Ba Thác phải vất vả cúi thấp người mới tránh khó, mà sợi tơ đó đâm hụt hắn lại tiếp tục xuyên vào vách nham thạch đằng sau như đâm qua đậu hũ, Ba Ba Thác hít một ngụm hơi lạnh, rốt cuộc đây là quái thú gì đây?

"Thiên thần chúc phúc!" Phong Dực cắt đứt một vài sợi tơ, hai tay đồng thời vẽ một vòng thánh quang lan rộng bao phủ mọi người, trên người ai cũng đồng thời xuất hiện một vòng thánh quang phòng ngự.

Đi mau, cái này không ngăn cản nó lâu được." Phong Dực hét lớn, lắc mình đến bên Dương Văn Vũ cùng với An Kì Nhi, mà Tạp Nhĩ, Tần tiềm cùng với Ba Ba Thác trong nháy mắt đứng về các phía đối lưng với Phong Dực, hình thành một trận thế phòng hộ đơn giản. Sáu người vừa lập trận cũng đồng thời phóng nhanh ra ngoài, sợi tơ khủng bố nọ cuối cùng cũng không đuổi theo họ nữa. Chỉ bất quá Tô Phỉ cùng đội hắc ám tinh linh của nàng lại gặp nguy cơ trùng trùng, bởi vì dưới lòng đất phóng ra số lượng tơ càng ngày càng nhiều. Căn bản tránh cũng không thể tránh, trong nháy mắt chỉ còn lại Tô Phỉ, Pháp Ni Á cùng với Thánh Liên Lộ, những người còn lại đương nhiên chịu chung số phận với ba gã hắc ám tinh linh kia.

Phong Dực ánh mắt ngưng trọng, thở dài một tiếng, Tô Phỉ dù thế nào cũng coi như là thị tỳ của hắn, hắn không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu là người khác, hắn cũng chẳng liếc mắt lấy một cái, mà đây chính là công chúa của hắc ám tinh linh bộ tộc a, muốn thu phục cả bộ tộc này còn phải nhờ đến nàng.

"Thiếu gia !" Dương Văn Vũ năm người đồng thời kêu lên.

"Các ngươi chờ ở đây, thiếu gia ta không thể trơ mắt nhìn thị tỳ của mình chết được, cái này thật là mất mặt nha, vô luận phát sinh ra chuyện gì các ngươi cũng đừng có đi qua đây là được rồi." Phong Dực ha hả cười nói, huýt sáo dài một tiếng cấp tốc quay lại.

"Thiếu gia. . ." Dương Văn Vũ cùng với An Kì Nhi đột nhiên nhận thấy một tia ấm áp vô hình trong thâm tâm, mặc dù Phong Dực không phải đang cứu các nàng, nhưng từ đó có thể biết, nếu các nàng cũng gặp nguy hiểm như vậy, hắn cũng không bao giờ chịu bỏ mặc mình.

Mà Tạp Nhĩ, Ba Ba Thác, Tần Tiềm cũng nhìn theo bóng lưng cô độc đó mà trầm ngâm suy nghĩ, suốt dọc đường Phong Dực đã dùng hành động của hắn nói cho bọn họ biết, với bằng hữu hắn luôn cởi mở, đồng cam cộng khổ, với địch nhân chỉ có đuổi tận giết tuyệt, đây là tính cách ái hận rõ ràng của một kỳ nam tử, có thể trở thành bằng hữu của hắn mà không phải địch nhân, bọn họ cảm thấy vô cùng may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook