Chương 62: Lão Pháp Khắc
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Khải Nhĩ cùng Phong Dực đi trên đường lớn đế đô, vẻ mặt hắn hết sức hưng phấn kể cho Phong Dực nghe hắn dùng kế ly gián rồi đâm sau lưng mấy tên thường khi dễ hắn như thế nào.
Phong Dực mỉm cười lắng nghe thỉnh thoảng tán dương vài câu khiến Khải Nhĩ cảm giác thành tựu. Trước khi gặp Phong Dực, không người nào dám cùng hắn nói chuyện lớn tiếng, không người nào gần gũi hắn như thế, cũng không có ai nghe hắn nói hết, thậm chí hôm nay còn có thể đi ra ngoài cũng là hưởng phúc khí của Phong Dực, trước kia đại tỷ Lăng Sương không có cho phép hắn xuất cung.
Khải Nhĩ như một chủ nhà mang theo Phong Dực đi dạo tại đế đô, địa phương nào có trò hay, đồ ngon hắn đều thuộc như lòng bàn tay, có lẽ trước khi trở thành hoàng đế hắn thường xuyên xuất cung đi chơi a.
"Khải Nhĩ, còn nhớ ngũ tỷ Lăng Tuyết của ngươi không?" Đến khi Khải Nhĩ rốt cục đã nói mệt, Phong Dực đột nhiên hỏi.
"Ngũ tỷ? Ân, trước kia nàng thường kể chuyện xưa cho ta nghe, bất quá nàng chết đã nhiều năm rồi, ta cũng không còn nhớ rõ hình dáng nữa." Khải Nhĩ nhớ lại, thoáng cái tâm tình có chút sa sút nói, bây giờ nghĩ lại, trong tất cả huynh đệ tỷ muội đối xử với ta tốt nhất chính là ngũ tỷ Lăng Sương, người tựa như vĩnh viễn chỉ mặc quần áo học viện ôn nhu yếu ớt, tiếc là mình thậm chí ngay cả hình dáng của nàng cũng nhớ không rõ.
"Ngươi biết nàng đã chết như thế nào không?" Phong Dực tiếp tục hỏi.
"Hình như là đột nhiên bị bệnh gì đó, ta nhớ lúc trước thân thể ngũ tỷ luôn luôn không tốt." Khải Nhĩ đáp.
"Vậy đại tỷ và ngũ tỷ của ngươi quan hệ tốt không?" Phong Dực cảm giác mình tựa như quái thúc thúc đang dụ dỗ trẻ em, bất quá hắn chỉ là muốn biết Lăng Tuyết rốt cuộc là chết như thế nào? Hôm qua Lăng Sương tại sao lại đột nhiên đi tới Đồ Thư Quán tầng dưới cùng? Người ý đồ trọng tố quang minh thể cho Lăng Tuyết có phải nàng hay không? Chẳng qua là Lăng Tuyết hiện tại thoạt nhìn cũng không có dấu hiệu bị người nào khống chế, xem ra chính mình vẫn phải dành chút thời gian hỏi hỏi nàng.
"Cái này ta cũng không biết, khi đó ta mới năm - sáu tuổi nên rất nhiều chuyện cũng không có nhớ rõ." Khải Nhĩ đáp.
Đúng lúc đó, một nguời toàn thân áo choàng màu đen bao phủ đột nhiên đụng phải Phong Dực một cái, người đó cũng không quay đầu lại biến mất trong dòng người trên đường. Không lâu sau, một đám nam nữ phục sức phổ thông chạy tới đuổi theo hắc y nhân kia.
Phong Dực mục quang chợt lóe, đưa tay sờ dây lưng của mình móc ra một mảnh nhìn như Hồ Điệp mỏng tựa cánh ve có màu tím nhạt. Rất rõ ràng, chính là lúc vừa rồi người kia lợi dụng va chạm trong nháy mắt dắt vào dây lưng Phong Dực.
"Khải Nhĩ, chúng ta đi ra ngoài cũng đã lâu rồi, đại ca còn có việc, không bằng ngươi đi về trước đi." Phong Dực đem vật này nhanh chóng thu hồi rồi quay lại nói với Khải Nhĩ.
"Được rồi, bất quá lần sau ngươi phải dẫn ta ra ngoài a, có ngươi ở đây ta sẽ không sợ Đại tỷ của ta nữa." Khải Nhĩ nói.
Phong Dực vẫy vẫy tay, mười mấy tên cấm vệ vẫn âm thầm đi theo liền hiện thân hộ tống Khải Nhĩ trở về hoàng cung.
Phong Dực trở lại phòng trọ lấy vật kia ra nghiên cứu, hắc y nhân kia bởi vì bị truy kích cho nên mới buộc phải đem vật này giấu đi, nhìn bộ dáng đám người truy kích hắn, hẳn là không phải người thường, vật này cũng chắc chắn sẽ không phải vật phàm a.
Phong Dực phân ra một chút ý niệm định thăm dò, phát hiện bên trong vật này ẩn hiện phù văn cổ quái mang khí tức rất thần bí ngoài ra không tìm thấy gì khác.
"Quên đi, chờ lúc hắc y nhân kia tới lấy đồ rồi hỏi hắn một chút, nếu là thứ tốt thì 'dây máu ăn phần' a." Phong Dực trong lòng thầm nghĩ. ( câu thành ngữ bên Trung Quốc là ngưới thấy có phần dg tự đổi sang thành ngữ Việt Nam dây máu ăn phần cho dễ hiểu )
Nhưng đúng lúc này Tiểu Ảnh vẫn giấu trong cổ áo hắn lại đột nhiên xuất hiện, Tiểu Ảnh lượn quanh vật kỳ quái này mấy vòng sau đó cái miệng như kìm sắt hướng mép cạnh vật đó cắn tới, nhưng khiến Phong Dực ngạc nhiên chính là nó cắn hồi lâu vậy mà vật này một chút dấu vết cũng không có, phải biết rằng miệng Tiểu Ảnh ngay cả da thịt cứng rắn của Mỹ Nhân Chu cũng có thể dễ dàng cắn nát, hơn nữa hôm qua nó còn cắn đứt hộ thân thủ trạc trên cổ tay Lăng Sương trên cổ tay, bằng không hắn thật đúng là không có biện pháp làm gì nàng.
Tiểu Ảnh không cam lòng thân thể rung rung lên một lần nữa trở lại Phong Dực trên người.
Phong Dực biết, khẩu vị Tiểu Ảnh rất kén chọn, mặc dù cái gì cũng có thể nuốt vào nhưng nó chỉ thích những thứ chứa đựng năng lượng sung túc, trừ lúc vừa ra đời ăn thi thể Mỹ Nhân Chu thì vật này là thứ đầu tiên khiến Tiểu Ảnh nổi lên khát vọng cắn nuốt.
Chờ đến ngày thứ hai hắc y nhân vẫn chưa xuất hiện, vật mỏng như cánh ve kia cũng vẫn an tĩnh nằm trong không gian âm sát tàm ti giáp.
"Anh bạn, ngươi đừng có xảy ra chuyện gì a, ngươi xảy ra chuyện thì ta giữ lại vật này có ích lợi gì? Nói không chừng còn có thể rước lấy đại phiền toái." Phong Dực thầm nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Phong Dực vẫn đi tới hoàng gia Đồ Thư Quán đọc sách, mỗi khi đến lúc đêm khuya tắt đèn đóng cửa đều đến tầng ba dưới đất nhưng Lăng Tuyết ẩn thân trong "Sách" chẳng biết tại sao lại không xuất hiện nữa, điều này làm cho nghi ngờ trong lòng hắn càng nhiều. Hơn nữa mấy ngày qua, Lăng Sương từng cùng hắn thần xui quỷ khiến quan hệ thân mật lại không có xuất hiện trong cuộc sống của hắn, tựa hồ chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là mộng xuân thôi vậy.
"Quang minh tượng trưng cho hi vọng, ấm áp, thánh khiết, hắc ám tượng trưng cho tuyệt vọng, băng lãnh, tà ác. . ." Phong Dực đang đọc một câu ca tụng "quang minh" trong sách, chân mày không khỏi khẽ nhíu lại tự hỏi tại sao hắc ám lại tượng trưng cho tuyệt vọng, băng lãnh và tà ác.
"Vị tiểu huynh đệ, nhìn nét mặt của ngươi hình như là không nhất trí đối với mấy câu này?" Một thanh âm già nua truyền tới, Phong Dực nhìn lại liền nhận ra lão nhân chịu trách nhiệm quét dọn Đồ Thư Quán, mọi người đều gọi hắn lão Pháp Khắc.
Phong Dực ngẩn ra, chẳng lẻ lão Pháp Khắc này cũng giống mấy cao nhân ẩn thế làm nghề quét dọn trong các tiểu thuyết mà hắn từng đọc ở mấy kiếp trước sao?
"Tại hạ tư chất ngu dốt, những lời này căn bản là xem không hiểu." Phong Dực nhún nhún vai nói, đối với quang minh cùng hắc ám từ xưa tới nay đều là đối lập, hắn tốt nhất là không nên phát biểu ý kiến. Nhìn ánh mắt mờ đục của lão Pháp Khắc này hắn nhìn không ra chút thần khí cao nhân nào.
"Trong Quang minh không phải đều là thân sĩ, trong hắc ám cũng không phải đều là ác đồ, quang minh và hắc ám chỉ có một đường chi cách, sau quang minh chính là hắc ám, sau hắc ám chính là quang minh, ngươi cũng có thể coi như là quang minh mang đến hắc ám, mà hắc ám cũng mang tới quang minh." Lão Pháp Khắc nhìn Phong Dực nói, vào giờ khắc này, mục quang mờ đục kia tựa hồ trong nháy mắt sáng lên rất nhiều.
Phong Dực trong lòng cả kinh, lão Pháp Khắc này quả nhiên là cao nhân thâm tàng bất lộ, chỉ với giải thích về quang minh và hắc ám này thôi, lão chắc chắn sẽ bị người của thần điện coi là dị đoan tà thuyết. Nhưng hắn biết lão Pháp Khắc nói rất có đạo lý, thế nhưng hắn giảng giải điều này với hắn là có mục đích gì?
"Theo như ngươi nói vậy thì người tu luyện quang minh ma pháp cũng có thể phóng thích hắc ám ma pháp, người tu luyện hắc ám ma pháp cũng có thể phóng thích quang minh ma pháp rồi?" Phong Dực cố ý gây khó khăn hỏi, quang minh ma pháp cùng hắc ám ma pháp thuần túy là do tu luyện hấp thụ loại ma pháp nguyên tố nào quyết định, người hấp thụ quang minh ma pháp nguyên tố vốn không thể nào phóng thích ra hắc ám ma pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.