Di Thế Ma Hoàng

Chương 9: Linh Hồn Ấn Ký

Thiên Đường Không Tịch Mịch

07/04/2013



Hai gã tinh linh tiễn thủ lấy tốc độ cực nhanh tới sau lưng Phong Dực, đối với ánh mắt khinh bỉ của hai đồng đội cũ là vị Mục Sư cùng với nữ phong hệ ma pháp sư mới vừa được cứu tỉnh coi như không hề thấy. Da mặt thật là quá dầy.

“Cửu tinh Liệp Nhân Mạc Da nguyện ý đi theo hầu hạ thiếu gia.” Y như Phong Dực mong muốn, cái tên Liệp Nhân tộc này đã rất nhanh thần phục hắn. Tên Liệp Nhân này vừa cơ trí, vừa lãnh tĩnh, hơn nữa cũng đủ thông minh. Có thể tên này không hoàn toàn vì bảo mệnh mà thần phục hắn, nhưng cái này cũng không quan trọng, vì từ lúc mới bị bắt tên này đã có ý định thần phục.

Mục Sư và Ma Pháp Sư đều nhìn về phía đội trưởng Tra Lý , vị chiến sĩ dũng mãnh này vẻ mặt đang đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.

“Ta có thể thần phục ngài, nhưng có một điều kiện.” Tra Lý trầm giọng nói.

"Ha hả, điều kiện gì?" Phong Dực nhìn đại hán này hỏi.

“Nếu như Ma tộc tấn công Nhân loại, ta sẽ không tham chiến.”

“Vậy, nếu nhân loại tấn công Ma tộc thì sao?” Phong Dực hỏi ngược lại.

“Chỉ cần không động đến ngươi, ta sẽ không động.” Tra Lý quật cường nói, hắn cũng đã chuẩn bị cho tình huống nếu Phong Dực không đồng ý.

“Tốt, điều kiện này ta đáp ứng.” Phong Dực cười rất sảng khoái.

Tra Lý hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc, sau đó liền đưa tay điểm ngay ngực mình nói: “Cửu tinh chiến sư Tra Lý nguyện ý đi theo Phong thiếu gia.”

"Đội trưởng... Ngươi..." Mục Sư cùng với nữ ma pháp sư không dám tin nhìn Tra Lý, đội trưởng mà bọn họ một lòng tôn kính không ngờ cũng đầu hàng, điều này khiến họ khó có thể tin được.

“Chỉ còn hai người các ngươi!” Phong Dực liếc mắt nhìn tên thanh niên Mục Sư và vị nữ Phong hệ ma pháp sư.



“Chúng ta kiên quyết không theo.” Hai người đồng thanh nói.

Phong Dực quét mắt qua hai người họ một vòng, nhún nhún vai nói: “Không thể không nói, hai ngươi cũng là tâm đầu ý hợp, hay là cùng nhau cả đời làm thợ mỏ đi, làm một đôi đồng mệnh uyên ương là tốt nhất a, nếu như có thể sinh được hài tử (con) thì càng tốt, để cho chúng nó tiếp tục làm thợ mỏ.”

Phong Dực nói xong liền đứng dậy bước đi, để lại một đội binh sĩ Ma tộc hung ác đang chằm chằm bọn hắn không có thiện ý.

Mục sư cùng với Ma pháp sư tuyệt đối là một cặp đôi chức nghiệp phối hợp không thể thiếu trong một tiểu đội, một người đảm bảo sinh mệnh cho đồng đội, một người phát ra công kích cường đại, thật đáng tiếc a.

Phong Dực dẫn mấy người đi theo vào trong phủ. Hắn liền lệnh cho Bỉ Lợi mang linh hồn ấn ký chuyên dụng của Ma tộc, đó là một cái ấn ký màu đen hình vuông khoảng mười thốn (10 inch), đồ án ấn ký như một đoàn U Lục hỏa diễm đang di động.

Thần sắc đám người tr đều biến đổi, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.

“Linh hồn ấn ký của vương tộc Ma tộc chúng ta, chắc các ngươi biết chứ, nhìn nét mặt các ngươi hiển nhiên là biết rồi. Các người đều là người ra giang hồ kiếm ăn, như vậy chắc phải hiểu là trên đời này không có cái gì cho không (bữa cơm miễn phí), nếu muốn ta tin tưởng các ngươi thật lòng trung thành, rất đơn giản, chỉ cần để ta khắc một cái linh hồn ấn ký trên người các ngươi.” Phong Dực cầm lấy linh hồn ấn ký, hướng đồ án về phía bọn họ. Sở dĩ gọi là linh hồn ấn bởi vì nó có thể khắc dấu ký hiệu lên linh hồn, cả đời cũng không thể nào cởi bỏ được. Cũng vì lý do này nên muốn thành công khắc ấn ký lên linh hồn thì người bị khắc ấn phải cam tâm tình nguyện mới được.

U lục hỏa diễm lóe lên ánh sáng bất định trước mặt bọn họ, làm cho sắc mặt của họ như bị nhuộm thành màu lục sắc vậy.

“Ai trước?” Phong Dực nở một nụ cười hết sức rạng rỡ hỏi.

“Ta trước.” Cửu tinh Liệp Nhân Mạc Da dứng dây, thần sắc bình tĩnh nói.

Mạc Da thu lại tất cả phòng hộ, vươn tay trái, linh hồn ấn trong tay Phong Dực cũng vù một tiếng bắn tới, sau một tiếng xèo xèo như da thịt bị đốt cháy, lòng bàn tay của Mạc Da có thêm một hình xăm (hay ấn ký) của U lục hỏa diễm, sau đó chậm rãi biến mất.

Ý niệm Phong Dực khẽ động, lòng bàn tay của Mạc Da lại hiện lên ấn ký của U lục hỏa diễm, hắn cười hắc hắc nói: “Linh hồn ấn ký này không có cách nào xóa bỏ, cho dù ngươi có chặt tay thì nó cũng tự động di chuyển đến chỗ khác trên thân thể ngươi, trừ khi ngươi chết.”

“Ta biết, Phong thiếu gia.” Mạc Da bình tĩnh nói.



Rất nhanh, Bối Tất, Ngũ Tư và Tra Lý cũng bị khắc ấn ký. Phong Dực chính thức đưa bọn họ bổ sung vào quân đội của mình, cùng với bảy mươi binh sĩ Ma tộc còn sót lại sau đợt huấn luyện. Những binh sĩ này đều là Ma tộc cấp thấp, vượt qua được huấn luyện quân sự chính quy của Ma tộc, sự phối hợp tác chiến coi như không tồi, nhưng từng cá nhân thì không có tác dụng gì. Một người như Tra Lý là có thể giết sạch bọn chúng. Phong Dực ra lệnh cho hai huynh đệ Bối Tất, Ngũ Tư dạy bọn họ tài bắn cung, còn Mạc Da thì dạy bọn họ chế tạo và lắp đặt bẫy, Tra Lý thì dạy bọn họ kiếm thuật. Nhìn cách hắn ra lệnh cứ như là muốn biến đám binh sĩ này thành chiến sĩ toàn năng vậy.

Phong Dực phát hiện, tại Ma tộc chỉ có tu luyện công pháp chứ không hề có chiêu thức và kỹ xảo. Công pháp Dạ Ma công của hắn có thể là công pháp hàng đầu, nhưng cũng chỉ có tu luyện ma lực, căn bản không có chiêu thức hay kỹ xảo gì, tất cả chỉ có thể dựa vào chiến đấu liên tục mà lĩnh ngộ sáng tạo ra. Bởi vậy, cho dù cùng tu luyện một loại công pháp, thực lực đồng cấp nhưng chân chính đối chiến thì trình độ lại không giống nhau, có chiêu thức và kỹ xảo tốt thì thường có thể phát ra được công kích cường đại hơn.

“Cầm long thủ!” Phong Dực khẽ động cặp ma cánh sau lưng, tay vung ra một chiêu, một luồng ma lực đen đặc phóng ra tạo thành một chưởng ấn thật lớn giữa không trung hướng cự thạch phía dưới chộp tới. Oanh một tiếng, đất đá bay tán loạn, cự thạch kia bị Cầm long thủ của hắn làm cho vỡ thành bốn năm mảnh.

“Niêm Hoa chỉ!” Phong Dực lại quát thêm một tiếng, mười ngón tay như múa lượn hoa lên, cự thạch cách hắn mười mét liền xuất hiện mười lỗ thủng nhỏ.

Phong Dực bình ổn lại khí tức nghĩ, phối hợp thêm những chiêu thức kinh tài tuyệt diễm này thì chỉ cần có một phần ba ma lực là có thể tạo được uy lực ngang ngửa với cao thủ đồng cấp.

“Phong thiếu gia, người quả thật rất uy mãnh, rất lợi hại, rất …”

“Ngừng ngừng ngừng, khỏi nịnh, Bỉ Lợi, người nói xem, thực lực của ta hiện tại có thể xếp thứ mấy trong đám huynh đệ? Phong Dực hỏi.

“Nói thật hả?” Bỉ Lợi dè dặt hỏi.

Phong Dực trừng mắt lên, Bỉ Lợi bị dọa cho giật mình lập tức nói: “Bằng thực lực hiện tại của Phong thiếu gia thì có thể xếp thứ bảy hoặc thứ tám.”

“Chỉ xếp thứ bảy thứ tám thôi sao?” Phong Dực nhíu mày.

“Phong thiếu gia, ngươi quên sao, Đại Vương tử là bát dực lục ma, nhị tam tứ cùng ngũ Vương tử đều là lục dực lam ma, thất bát và cửu Vương tử mặc dù chỉ là tứ dực hoàng ma nhưng đều đã đột phá tầng thứ năm Dạ Ma công, mà thập vương tử, thập nhất vương tử, thập nhị vương tử cùng với thiếu gia người vẫn còn dừng ở tầng thứ tư.” Bỉ Lợi đáp.

Hình như có chuyện như vậy, Phong Dực không thể không thừa nhận, chủ nhân trước đây của cái thân thể này quá yếu, nếu không thì lúc mình phụ thể vào thì ít nhất cũng đạt đến bát dực lục ma cấp rồi.

“Đáng tiếc, lúc trước phụ thể vào hòa thượng Thiếu Lâm Tự kia chỉ biết có Cầm Long Thủ và Niểm Hoa chỉ, nếu học được toàn bộ bảy mươi hai tuyệt chiêu của Thiếu Lâm Tự thì tốt biết mấy.” Phong Dực lắc lắc đầu than thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook