Chương 83: Mạnh Hổ.
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Mạnh Hổ mắt lạnh nhìn lại xung quanh mình, ngã tư đường phố bây giờ chỉ còn là một đống hỗn độn, có thể thấy trên đường có hơn mười cỗ thi thể trông vô cùng thê thảm, hắc sắc hổ văn trên mặt hắn trông thập phần dữ tợn, trong tay của hắn là một gã thương nhân tai to mặt lớn, thương nhân này nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chỉ thấy đũng quần ướt một mảng lớn.
"Mạnh Hổ, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi muốn liên lụy toàn bộ Xa tộc chúng ta sao?" Một lão giả trang phục giống với Mạnh Hổ đang ở cách đó không xa hét lớn.
"Tam thúc, tên hỗn đản này cưỡng hiếp a tỷ, còn bức tử nàng, ta muốn thay a tỷ báo thù."
Mắt Mạnh Hổ lạnh lẽo bắn ra trận sát khí, nghiến răng nghiến lợi một quyền nện vào ngực thương nhân, có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc.
"Chuyện a tỷ ngươi tự khắc có người trong tộc làm chủ, trong tộc không làm chủ được không phải còn có thần nữ sao? Ngươi làm như vậy không thể nghi ngờ là đang đoạn tuyệt với Xa tộc a."
Lão giả vô cùng đau đớn nói.
Mạnh Hổ ngẩn ra, trước mắt hiện lên bóng dáng tuyệt thế của Mông Khắc thần nữ , nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:
"Tên hỗn đản này sắp ly khai khỏi đây, ta nếu không động thủ thì vĩnh viễn không có cơ hội rồi."
"Vậy ngươi sao không chờ hắn ly khai Dát Lạp Đạt thành mới động thủ ? Ngươi hiện tại tuy rằng báo được thù, nhưng lại giết nhiều người vô tội như vậy ."
Đúng lúc này, sau khi đại khái rõ mọi chuyện, Phong Dực đột nhiên xen mồm nói.
Mạnh hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm phong dực, nói:
"Độc khói đều không phải ta phóng đích, ta chỉ nhằm vào thằng khốn này cùng hộ vệ của hắn mà thôi, còn độc khói mấy người trúng phải không phải do ta phóng?"
Phong Dực liếc Phi Nhi một cái, cảm thấy sự tình có điểm phức tạp, xem ra ở đây có kẻ làm ngư ông đắc lợi rồi ?Phong Dực khóe mắt liếc về phía lão giả vừa cùng Mạnh Hổ đối thoại .
"Tiểu Phong tử, trong lúc ngươi sử dụng phong hệ ma pháp thì chắc tên hung thủ thừa cơ chạy rồi, ta xem chúng ta cũng đi thôi, ở lâu rất dễ khiến cho Nam miêu tử chú ý."
Phi nhi ở cạnh Phong Dực nhẹ giọng nói.
"Bản thân ta lại cảm thấy đây là một cơ hội."
Phong Dực hướng Phi Nhi nói,khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Mà đúng lúc này, một đội quân của Dát Lạp Đạt thành rất nhanh đã bao vây xung quanh nơi này.
Mạnh Hổ ngửa mặt nhìn trời, nhướng mày, biểu tình thập phần ngưng trọng.
"Bắt tất cả bọn họ lại."
Một gã có lẽ là tướng quân, lớn tiếng nói, chỉ vào Mạnh Hổ cùng tam thúc hắn, còn có Phong Dực cùng với Phi và mấy người đang đứng xem náo nhiệt gần đó.
Mạnh Hổ hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một cự đao sắc bén, một đạo hàn mang xẹt qua, một tên binh lính lập tức bị chém thành hai nửa, chuôi đao lùi về đập vỡ đầu thương nhân , thương nhân kia không kịp kêu thảm, đầu tựa như một quả dưa hấu vỡ tung ra.
"Dám phản kháng, giết chết không cần luận tội."
Tướng lĩnh nọ phất tay ra hiệu, binh lính nhanh chóng bày trận, đồng loạt giương hàn mâu lóng lánh, ma nỏ thủ đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà nhắm ngay vào bọn họ.
Mạnh Hổ đúng như một con mãnh hổ hung hãn không sợ chết mà chạy ào vào mâu trận, mấy cái trường mâu đang đâm đến thân thể của hắn giống như đâm vào thép tấm, sau đó trong nháy bị lực lượng mạnh mẽ trên người hắn đánh gãy trường mâu. Tỉnh cảnh này giống như sói xông vào giữa bầy dê, chỉ thấy hàn quang như điện, tức khắc binh sĩ kêu thảm đồng loạt ngã về phía sau.
"Khốn long trận." (Biên : nó là hổ bày khốn long trận làm dề ^.^)
Tướng lĩnh thấy rõ Mạnh Hổ dũng mãnh nhưng cũng không sợ hãi, hắn khổ chiến trải qua hơn trăm trận, lòng dạ đã trở nên cứng rắn như sắt, tình huống nào còn chưa thấy qua?
Binh lính vây quanh Mạnh Hổ thoáng cái tản ra, cùng lúc xuất hiện hơn mười cái xích sắt to như cánh tay giao nhau thành võng từ không trung đổ xuống, Mạnh Hổ liền bị xích sắt gói thành bánh chưng.
"Ma nỏ thủ."Tướng lĩnh nọ lần thứ hai hét lớn.
"Phụt phụt. . ."
Trên nóc nhà, ma nỏ thủ bắn ra hơn mười cái ma nỏ hóa thành hơn mười đạo hắc mang bắn về phía Mạnh Hổ, ma nỏ được bổ sung ma pháp , dù là thép tấm cũng bắn thủng dễ dàng, thân thể không có khả năng chống đỡ.
Mạnh Hổ trợn trừng, nhất thời hồi lâu cũng giãy không được khỏi xích sắt, hắn biết hôm nay sợ rằng không thể may mắn tránh khỏi, chỉ là hắn không rõ, lẩm bẩm một hồi mà vẫn chưa trúng nỏ.
Phong Dực tránh một mâu sắc bén của một tên binh lính, Quang Minh pháp trượng theo tay phất lên, binh lính nọ bay rớt ra ngoài, mắt thấy Mạnh Hổ sắp bị ma nỏ bắn thành con nhím, Phong Dực vung pháp trượng lên, thánh quang tráo phong ấn trên pháp trượng bao phủ quanh người Mạnh Hổ. Hơn mười cái ma nỏ đâm vào thánh quang tráo, thánh quang tráo nhất thời nổi lên từng đợt gợn sóng , chống đỡ không được bao lâu thì bị tán vụn.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận sấm như tiếng hổ gầm, thì thấy rõ một sải cánh thật lớn xuất hiện ,là một con hổ lông màu đen thẳng hướng lao xuống .
Mạnh Hổ bỗng nhiên huýt một tiếng sáo dài, toàn thân cơ thể gồng lên , xích sắt vây khốn hắn bị một trận mãnh liệt chấn động, toàn bộ vỡ vụn ra. Hắn hô một tiếng, bay vọt lên lưng phi thiên hổ, nhưng cũng không chạy trốn, trên không trung dạo qua một vòng lao xuống phía Phong Dực cùng với Phi Nhi.
"Mau lên đây."
Mạnh hổ hét lớn.
Phong Dực cùng với Phi Nhi không chút do dự mà nhảy tới, một vòng Thánh Quang Trùng Kích Ba đánh về phía ma nỏ thủ trên nóc nhà, khiến bọn họ đều theo nóc nhà né tránh, mà phi thiên hổ đã mang bọn người Phong Dực bay mất hút.
Phía tây Nam Trạch, bên cạnh một hồ nước, Phong Dực cùng với Phi Nhi nghe Mạnh Hổ kể lại sự tình hắn trải qua.
Mạnh Hổ mồ côi từ nhỏ, cùng với tỷ tỷ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, để nuôi hắn khôn lớn, tỷ tỷ của hắn ăn vô số vị đắng, vốn nàng có cơ hội trở thành Vu sư trong tộc, nhưng bởi vì muốn chiếu cố hắn mà bỏ qua cơ hội .
Mạnh Hổ mười tuổi gặp một vị cao nhân, truyền thụ cho hắn môn ngạnh công cùng với một bộ đao pháp uy lực cường đại, mười năm sau đã có chút thành tựu, tiến nhập rừng rập trong Nam Trạch lịch lãm, may mắn mà có được được một con phi thiên hổ còn nhỏ làm ma sủng, dựa vào phần thực lực này, hắn ở trong tộc địa vị càng ngày càng cao, rất nhiều thanh niên trong tộc tôn kính hắn.
Nhưng mười ngày trước, tỷ tỷ của hắn cùng với mấy đồng bạn tiến nhập Dát Lạp Đạt thành đem một ít dược liệu đổi lấy những đồ dùng sinh hoạt, lại bị một tên thương nhân dáng vẻ phương phi bắt cóc rồi cưỡng hiếp, tỷ tỷ của hắn nổi giận không chịu nổi, vốn nam nữ miêu tộc tính cách kiên định, không bởi vì bị cưỡng hiếp mà tìm đến cái chết, tất nhiên sẽ đi báo thù.
Nhưng tên hỗn đản này lại đem tỷ tỷ của hắn giam cầm, không chỉ bị hắn vui đùa, còn bị thuộc hạ của hắn vùi dập, tỷ tỷ của hắn không chịu được ô nhục, mới phải tự sát.
"Ta sớm đoán được quân đội trong Dát Lạp Đạt thành sẽ không bỏ qua ta, thì định sau đó nhờ Cô Lỗ đưa trở lại đây, lại không nghĩ rằng lúc ta động thủ lại có người thừa dịp loạn phóng ra Miêu tộc độc khói, làm ta hết đường chối cãi, Cô Lỗ lúc đến cứu ta, xem hai chân nó đều bị thương, hừ, nếu như ta đoán không sai, là trong tộc có người muốn đối phó ta."
Mạnh hổ lạnh lùng nói, hắn thoạt nhìn giống như một kẻ chí biết dùng cơ bắp, không nghĩ tới lại tinh tường như vậy.
"Ta cảm thấy tam thúc ngươi tựa hồ có chút vấn đề."
Phong Dực trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.