Chương 183: Quang Minh phổ chiếu
Thiên Đường Không Tịch Mịch
08/04/2013
Lãnh Thanh bị ma pháp dây thừng đặc chế trói lại áp giải đến trước mặt Phong Dực, biểu tình không có chút gì sợ hãi, ngược lại là vẻ mặt tìm tòi, nghiên cứu đánh giá một thân trang phục mục sư của Phong Dực.
Phong Dực cũng nhìn từ trên xuống dưới Lãnh Thanh, gia hỏa này thoạt nhìn chính là cái loại con cháu quý tộc bất cần đời, dũng khí mười phần, thực lực cũng không kém, xuất thân hẳn là không đơn giản.
"Bổn thiếu gia không nghĩ phải dùng Sưu Hồn Thuật, đem lai lịch, xuất thân, mục đích của ngươi từng cái ra, ngươi hảo ta hảo mọi người đều hảo phải không?" Phong Dực mở miệng nhàn nhạt cười nói.
Lãnh Thanh sắc mặt hơi đổi, lúc Phong Dực nói chuyện hiện ra một cỗ khí thế khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, người trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn độ tuổi cũng không sai biệt lắm với hắn nhưng tuyệt đối cùng tông chủ là một loại tồn tại khủng bố.
"Tại hạ Lãnh Thanh, hai mươi lăm tuổi, đến từ Không Diệp Tông..." Lãnh Thanh thức thời đem hết thảy đều nói ra, biểu đạt đó là cấp độ phân minh, ăn khớp nghiêm cẩn.
Không Diệp Tông! Ba Ba Thác? Phong Dực lúc nghe được hai từ mấu chốt này là lúc tâm thần chấn động, tứ đại ẩn cư gia tộc đã xuất hiện ba nhà, mà Ba Ba Thác thế nhưng lại có thân phận như thế, thật là khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
" Không Diệp Tông các ngươi thật đúng là uổng cho danh xưng một trong tứ đại ẩn cư gia tộc, lợi dụng xong liền muốn giết người diệt khẩu, chỉ có tà môn tà phái mới làm." Phong Dực nghe được tin tức của Ba Ba Thác, dĩ nhiên việc này làm hắn cảm thấy thập phần phẫn nộ.
"Ta cũng cho rằng như vậy." Lãnh Thanh nhún nhún vai nói.
"Lời này nếu như bị sư trưởng của ngươi biết được, chỉ sợ ngươi sau này sẽ sống không khá giả đó." Phong Dực cười nói, đối với gia hỏa này thế nhưng thật ra có vài phần hảo cảm.
"Không sao cả, vốn cuộc sống của ta cũng không tốt lắm." Lãnh Thanh cười nói, hắn bất cần đời khiến tông môn sư trưởng đau đầu không thôi, nếu không phải hắn có thiên phú tu luyện không tệ, chỉ sợ sớm bị đuổi ra khỏi tông môn.
“Lãnh huynh, vậy trước ủy khuất ngươi một đoạn thời gian, nếu những gì ngươi nói là thật, tất nhiên là sẽ không làm tổn thương ngươi một sợi lông, nếu là lừa bổn thiếu gia, hắc hắc" Phong Dực thản nhiên nói, nhưng lúc sau lại cười lạnh hai tiếng, khiến trong lòng Lãnh Thanh cảm thấy ớn lạnh không thôi.
Hắc Thổ vương quốc nổi danh chính là do khắp cả quốc gia đều là đất đen phì nhiêu, được so sánh là một trong những quốc gia giàu có nhất.
Đặc Luân Tư tâm thần bất định, ở trong thư phòng lịch sự, tao nhã thong thả bước đi, hắn ở mặt ngoài là đại quý tộc của Hắc Thổ vương quốc, kỳ thật cũng là một cái cứ điểm bên trong thế tục của Không Diệp Tông. Hắn sớm biết được tin tức, có cừu nhân của Không Diệp Tông sẽ tìm tới cửa, hơn nữa đã có vài cái cứ điểm khác của Không Diệp Tông bị huyết tẩy.
Tuy nói Không Diệp Tông tiểu thư Kỉ Nhược Hàm cùng ngũ trưởng lão đều ở trong phủ trấn thủ, ngoài ra còn có đệ tử Không Diệp Tông mai phục ở chung quanh, nhưng hắn vẫn như cũ mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên. Theo lý mà nói, trận thế như vậy phải khiến hắn nên an tâm mới đúng, Không Diệp Tông là một trong tứ đại ẩn cư gia tộc. Thế lực này hắn biết đã thập phần dọa người, nhưng không biết vì sao, hắn chính là tâm thần không yên.
Mỗi khi Đặc Luân Tư tâm thần bất định là lúc nhất định có đại sự phát sinh, hơn mười năm qua đã có nhiều lần nghiệm chứng qua nên trực giác của hắn rất chuẩn xác.
Đã đến nửa đêm, Đặc Luân Tư đáy lòng càng thêm hoảng loạn.
"Có thích khách, có thích khách" đúng lúc này, hộ vệ bên ngoài la lên khiến tay của hắn căng thẳng, một góc thư bàn bị hắn dùng lực vặn đứt.
Lúc này Kỉ Nhược Hàm cùng ngũ trưởng lão cũng vọt ra, nhìn thân hình bay vút trong bóng đêm kia cùng Ba Ba Thác giống nhau như đúc, hai bên liếc nhau, phát ra tín hiệu vây công, liền hướng tới bóng đen kia đuổi theo.
Đặc Luân Tư xuất hiện ở bên trong hoa viên, nhìn bầu trời đêm không có ánh trăng, thần kinh lại vẫn như cũ không có thả lỏng, ngược lại mí mắt trái phải đều bắt đầu kinh hoàng dựng lên.
"Điệu hổ ly sơn!" Đặc Luân Tư đột nhiên linh quang chợt lóe, cùng lúc tay phải vừa mới giơ lên ma pháp hỏa diễm, một đạo kim quang giống như từ trong hư không chém ra, cả cánh tay phải tức khắc bay lên, máu tươi văng khắp nơi.
Trong bóng đêm, mồ hôi lạnh của Đặc Luân Tư ứa ra nhìn đại hán râu quai nón xuất hiện ở trước mặt mình, gian nan hỏi: "Ba Ba Thác?"
"Đúng vậy, đúng là lão tử, cho nên, ngươi ngủ yên đi." Ba Ba Thác nhe răng cười một tiếng, cự kiếm trong tay vung lên, đầu của Đặc Luân Tư liền bay lên không trung mười thước cao, mở màn cho việc giết chóc.
Đúng lúc Ba Ba Thác đang tận hứng giết chóc, chợt thấy trên không trung bạo xuất một trận diễm hỏa mĩ lệ, hắn lầu bầu một tiếng: "Đáng chết!" Không nghĩ tới phụ cận còn có đệ tử Không Diệp Tông không đi truy bắt hắn, hắn không dám dừng lại lâu, phi thân hướng không trung bắn nhanh mà đi.
"Trốn đi đâu?" Sáu gã Không Diệp Tông đệ tử hướng tới vây kín Ba Ba Thác.
"Chặn ta thì chết!" Ba Ba Thác điên cuồng hét lên một tiếng, cự kiếm trong tay nhanh như chớp chém ra một vòng kim sắc kiếm quang dài mười trượng.
Sáu gã Không Diệp Tông đệ tử, có hai gã nhất tinh Thánh Chiến Sư trong nháy mắt bị kim sắc kiếm quang trảm thành hai đoạn, căn bản không kịp có bất cứ phản ứng gì. Bốn gã đệ tử còn lại ngơ ngác nhìn Ba Ba Thác tiêu thất trong bầu trời đêm, trong lòng đều dâng lên cảm giác sợ hãi, cái loại cảm giác tử vong đè nặng này bọn hắn trước đó chưa từng gặp.
"Chiến Thần, Ba Ba Thác không ngờ lại đạt tới Chiến Thần chi cảnh." Một gã Không Diệp Tông đệ tử lẩm bẩm nói.
Mà khi Kỉ Nhược Hàm cùng ngũ trưởng lão trở về là lúc nhìn phủ đệ Đặc Luân Tư máu chảy thành sông, đều tức giận đến thất khiếu bốc khói, một lần nữa lại bị Ba Ba Thác đùa giỡn, bị quay như dế thế thì người chết cũng phải tức giận từ bên trong quan tài nhảy ra.
"Phát ra tông môn tín hiệu, khiến cho toàn bộ đệ tử nhìn thấy tín hiệu này tiến hành tìm tòi trải rộng trong phạm vi trăm dặm Ba Ba Thác đào thoát, nếu như lần này không đem Ba Ba Thác bắt được, những đệ tử Không Diệp Tông đi ra lần này toàn bộ hồi tông môn lĩnh phạt đi." Ngũ trưởng lão tức giận muốn hộc máu, gào thét ra mệnh lệnh.
"Là, ngũ trưởng lão." tên đệ tử tiếp lệnh sắc mặt tái nhợt, hắn làm sao không biết hình đường của Không Diệp Tông là tồn tại có bao nhiêu khủng bố, vô luận ai vào hình đường, không chết cũng phải lột da.
Hoàng cung của Hắc Thổ vương quốc, bên trong một cái hầm cất rượu lạnh lẽo, Ba Ba Thác tựa vào một cái thùng rượu lớn, đầy người máu tươi, có của chính hắn nhưng càng nhiều là của người khác. Không Diệp Tông không hổ là một trong tứ đại ẩn cư gia tộc, thế lực siêu việt sự tưởng tượng của hắn, hắn đang chạy trốn trên đường thì bị một vị nhị tinh Thổ Hệ Pháp Thần danh chấn Đại Lục của Hắc Thổ vương quốc chặn lại, lúc sau bị mười mấy tên đệ tử của Không Diệp Tông chạy tới vây công, thật vất vả mới đào thoát được, nhưng vẫn bị một ít thương tích, hành tung cũng đã bại lộ. Tuy nói ẩn thân ở hầm rượu của Hoàng cung Hắc Thổ vương quốc xem như thập phần bí ẩn nhưng hắn biết sớm hay muộn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó cửu tinh Chiến Thần tu luyện Thủy Hệ Đấu Khí ngũ trưởng lão kia cùng với vài tên Thần Cấp cao thủ khác của Không Diệp Tông liên thủ, thì hy vọng đào thoát của mình cơ bản là đoạn tuyệt.
"Cũng được, Ba Ba Thác ta cho dù chết cũng muốn kéo theo vài cái đệm lưng, lấy chúng an ủi Lệ Na linh thiêng trên trời." Ba Ba Thác khẽ cắn môi đứng lên, hắn quyết định chủ động xuất kích, giết một cái tính một cái, bằng không bị vây quanh trong hầm ngầm với Không Diệp Tông Thần Cấp cao thủ tham gia, chính mình sợ là kéo theo không được vài cái đệm lưng a.
Ba Ba Thác ra khỏi hoàng cung, cũng bắt đầu Không Diệp Tông đệ tử đi một mình tiến hành liệp sát. Đợi đến lúc trời sáng, đã có hơn mười tên Không Diệp Tông đệ tử ngã xuống trên tay hắn, hắn cũng bởi vì thế mà liên tiếp bại lộ, bị Không Diệp Tông đệ tử thu nhỏ vòng vây, sau khi cùng hai gã Thần Cấp cao thủ đại chiến, thương thế tăng thêm liền phải trốn vào bên trong một cửa hàng bán xiêm y.
Lão bản cửa hàng là một trung niên nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khi hắn nhìn thấy Ba Ba Thác cả người máu tươi xuất hiện ở trước mặt, thế nhưng hắn không có sợ hãi mà kêu lớn lên, biểu tình trấn định kia khiến Ba Ba Thác trong lúc nhất thời nghĩ đến chính mình có hay không rơi vào bên trong bẫy rập của Không Diệp Tông.
Nhưng mà khi một thanh niên quen thuộc đã lâu từ sau cửa đi ra, Ba Ba Thác tức khắc kinh ngạc đến ngây người, lộ ra vẻ mừng như điên.
Mà lúc này, cửa hàng đã bị Không Diệp Tông vây quanh kín kẽ đến mức một con ruồi cũng không lọt, ngũ trưởng lão cùng Kỉ Nhược Hàm cũng ở trong đội ngũ.
"Sư đệ, ngươi xác định hắn ở bên trong?" Ngũ trưởng lão hỏi một lão giả. Chính là vị năm sao Chiến Thần đã làm bị thương Ba Ba Thác, sư đệ của Ngũ trưởng lão.
"Đúng vậy, Ba Ba Thác ở bên trong, hắn sau khi tiến vào bị ta cùng vài vị sư đệ hạ cấm chế, hắn chắp cánh cũng khó bay." lão giả này khẳng định gật đầu nói.
"Các đệ tử tiến hành công kích, đem cửa hàng này san bằng cho ta." Ngũ trưởng lão sắc mặt dữ tợn ra lệnh.
Kỉ Nhược Hàm đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, ngăn cản nói: "Ngũ trưởng lão, bên trong cửa hàng này có người thường, không bằng do ta đi vào khuyên bảo, tin tưởng Ba Ba Thác sẽ không thương tổn người vô tội."
Ở trong mắt ngũ trưởng lão vài tên bình dân tính là cái gì, nhưng Kỉ Nhược Hàm dù sao cũng là nhi nữ của tông chủ. Hắn như thế nào cũng phải cấp cho vài phần mặt mũi, hơn nữa biết thực lực của nàng, liền cũng tùy ý cho nàng đi.
Mà khi Kỉ Nhược Hàm đẩy cửa của cửa hàng đi vào bên trong phòng lập tức phát hiện một gã thanh niên rất tuấn tú mặc bạch mục sư bào cùng hai nữ tử thiên kiều bá mị uống rượu, liếc mắt đưa tình, điều này làm cho nàng tức khắc ngẩn ra, nghĩ đến bên mình có phải hay không tính sai địa phương, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ đến, nếu là người bình thường khi cửa hàng bị người ta vây quanh, sao có thể thoải mái tự nhiên như thế, giống như không có việc gì mà tiếp tục uống rượu mua vui?
Phong Dực ngẩng đầu, đánh giá Kỷ Nhược Hàm mới bước vào, có thể nói là một tuyệt sắc Hỏa Hệ ma pháp sư, nàng chính là Không Diệp Tông Đại tiểu thư mà Ba Ba Thác nói ư? Bộ dạng thật ra khá tốt, pháp trượng trong tay nàng là thần khí Viêm Long pháp trượng trong truyền thuyết có thể tăng phúc Hỏa Hệ ma pháp 50% uy lực, nhìn thật khiến cho người ta phát thèm a.
Mà Kỉ Nhược Hàm cũng đang đánh giá Phong Dực, hắn mặc chính là mục sư bào bình thường, nhìn không ra trong Thần Điện hắn có chức vị gì, nhưng khí chất này tuyệt đối không có khả năng là một vị mục sư cấp thấp trong thế tục, hắn thoạt nhìn cũng không có sợ hãi, lại kiêu ngạo nhìn quét nàng, đặc biệt là các bộ phận mẫn cảm trên cơ thể thiếu nữ hắn càng không có buông tha, điều này khiến cho trong đáy lòng nàng dâng lên một cơn lửa giận cùng buồn bực, thân là Không Diệp Tông đại tỷ, khi nào có người dám dùng ánh mắt như thế nhìn nàng?
"Không Diệp Tông Đại tiểu thư Kỉ Nhược Hàm đúng không, không biết đến cửa hàng cửa hàng của bổn thiếu gia có gì phải làm sao?" Phong Dực đột nhiên nở nụ cười, há mồm uống chén rượu mà An Kì Nhi để bên môi hắn, tư thái kiêu ngạo kia giống như căn bản không để Kỉ Nhược Hàm vào mắt.
"Nếu biết thân phận của ta, lại như thế nào không biết ta vì sao mà đến?" Kỉ Nhược Hàm đè nén lửa giận của chính mình xuống, Thần Điện tuy nói cùng Không Diệp Tông nước sông không phạm nước giếng, nhưng Thần Điện đại giáo chủ cùng phụ thân nàng có vài phần giao tình, ở tình huống không biết rõ thân phận của mục sư trẻ tuổi trước mặt, nàng không nghĩ cùng Thần Điện trở mặt.
Phong Dực vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu hỏi: "Kỉ tiểu thư cái này có chút võ đoán, bổn thiếu gia biết thân phận của ngươi liền nhất định phải biết mục đích của ngươi sao? Không biết là bổn thiếu gia rất ngu dốt, hay là Kỉ tiểu thư rất thông minh a."
"Ta không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa, ta chỉ muốn biết Ba Ba Thác ở đâu?" Kỉ Nhược Hàm thanh âm cao lên, Viêm Long pháp trượng trong tay toát ra một vòng diễm mang nhàn nhạt, tựa hồ cảm ứng được chủ nhân tức giận có chút không an phận đứng lên.
"Ba Ba Đà? Phụ thân ngươi là lạc đà kéo xe, tự nhiên hỏi phụ thân ngươi đi, bổn thiếu gia cũng không phải phụ thân ngươi à! Kỳ quái!" Phong Dực ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi ….. làm càn!" Kỉ Nhược Hàm rốt cục nhịn không được yêu kiều quát một tiếng, giơ Viêm Long pháp trượng trong tay lên làm ra tư thế công kích, rõ ràng, nàng biết ba ba ở một ít địa phương trên Thần Phong Đại Lục là lời nói quê mùa chỉ phụ thân.
Ánh mắt Phong Dực dần dần băng lãnh, hắc hắc cười lạnh: "Làm càn chỉ sợ là Kỉ tiểu thư a, không oán vô cớ chạy đến nơi này của bổn thiếu gia giương oai, Không Diệp Tông tông chủ không dạy ngươi làm người như thế nào sao?"
Kỉ Nhược Hàm cho dù tu dưỡng tốt cũng nhẫn nãi không được, Viêm Long pháp trượng diễm mang đại thịnh, Hỏa Hệ ma pháp nguyên tố cuồng bạo làm cho toàn bộ không khí bên trong căn phòng tựa hồ đều bị thiêu cháy.
Chẳng qua khi Kỉ Nhược Hàm ngưng tụ hỏa võng đan của cao cấp Hỏa Hệ ma pháp vào đỉnh trượng của Viêm Long ma trượng, nàng đột nhiên phát giác nguyên tố ma pháp Hỏa Hệ đột nhiên vô thanh vô tức tiêu tán, đúng là cảm giác không được bất kì nguyên tố ma pháp Hỏa Hệ tồn tại, mà cùng lúc đó, toàn bộ căn phòng sáng lên quang mang nhu hòa, mà bàn tay phải của Phong Dực mở ra, một đám Quang Minh hoả diễm ở lòng bàn tay hắn sinh động nhảy lên.
Kỉ Nhược Hàm sắc mặt đại biến, mục sư này thế nhưng lại dùng Quang Minh thánh lực đem toàn bộ ma pháp nguyên tố khác bên trong đại sảnh trục xuất ra ngoài, có thể nói ở trong phòng trừ bỏ Quang Minh ma pháp ra bất kì ma pháp gì đều không thể phóng ra.
"Quang Minh phổ chiếu" Kỉ Nhược Hàm nhớ tới một cái Quang Minh ma pháp đặc thù của cửu tinh Thần mục sư, thời thơ ấu nàng đã xem qua Thần Điện đại giáo chủ thi triển qua, nói như vậy, mục sư trẻ tuổi này thế nhưng cũng đạt tới cảnh giới cửu tinh Thần mục sư, địa vị hắn ở bên trong Thần Điện chỉ sợ là cực cao, hoặc là có địa vị gần tới Thần Điện đại giáo chủ cũng không chừng.
"Xin hỏi mục sư xưng hô thế nào?" Kỉ Nhược Hàm khôi phục vẻ mặt bình thường hỏi.
"Bổn thiếu gia Phong Dực." Phong Dực nhàn nhạt cười nói.
"Phong mục sư, ta sẽ hướng gia phụ bẩm báo chi tiết sự tình hôm nay, đến lúc đó nhất định sẽ hướng Thần Điện các ngươi đòi một lời giải thích, cáo từ!" Kỉ Nhược Hàm nhìn Phong Dực thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Bên ngoài ngũ trưởng lão thấy Kỉ Nhược Hàm đi vào lâu như vậy vẫn chưa đi ra, đang muốn vọt vào tìm tòi, cuối cùng phát hiện thời điểm nàng đi ra, sắc mặt thập phần khó coi.
"Nhược Hàm, sao lại thế này?" Ngũ trưởng lão hỏi.
Kỉ Nhược Hàm ở trước mặt ngũ trưởng lão nói nhỏ vài tiếng,thần sắc ngũ trưởng lão liền đại biến. Có lẽ bên trong thế tục đối với Thần Điện ấn tượng đã chậm rãi phai nhạt, trừ bỏ những nơi có giáo đường cùng mục sư, rất nhiều người đều quên thực lực khủng bố của Thần Điện nhưng Không Diệp Tông tông chủ cùng Thần Điện đại giáo chủ có vài phần giao tình, cho nên ngũ trưởng lão thập phần minh bạch sự khủng bố của Thần Điện, Thần Điện đại giáo chủ thực lực sâu không lường được, Không Diệp Tông tông chủ kỉ yến từng ở trước mặt hắn chính miệng thừa nhận thực lực không bằng Thần Điện đại giáo chủ, hơn nữa ngũ trưởng lão vẫn biết Thần Điện có một thần vệ đội thần bí, nhân số không biết, nhưng mà lần trước Thần Điện đại giáo chủ mang theo hai mươi danh thần vệ bên người, thì mỗi người đều là tu luyện Quang Minh Đấu Khí đạt tới cảnh giới Chiến Thần, hai mươi danh Chiến Thần đối với tứ đại gia tộc lánh đời mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng nếu là mấy trăm, mấy ngàn người như vậy thì thập phần khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.