Di Thế Ma Hoàng

Chương 140: Tin tức Ma tộc.

Thiên Đường Không Tịch Mịch

08/04/2013



Kim Ưng Đế Đô, ngoại trừ tin tức Phong Dực cùng Dương Vân Vũ đổ ước ( đánh cuộc), lại còn một tin tức khác lan tỏa khắp đế đô. Trưởng công chúa Thanh Long Đế Quốc Lăng Sương Phổ Lạp Đức chuẩn bị bái phỏng hoàng đế bệ hạ Kim Ưng Đế Quốc. Ngay cả thứ dân thấp kém nhất cũng biết ý nghĩa của chuyện này ra sao.

Một khi hai đại đế quốc trở thành minh hữu, thì vô luận đối với chính trị hay kinh tế của hai quốc gia đều có ý nghĩa rất lớn. Nó có thể mở ra một thời đại mới cho cả hai đế quốc.

Nghe qua tin tức ấy tinh thần Phong Dực cũng không có nhiều chấn động, chỉ là trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia âm trầm làm người khác không khỏi lạnh gáy.

“ Ai dám đụng đến nữ nhân của Bản Thiếu gia thì cho dù là rùa đen rút đầu ta cũng sẽ đánh cho cái mai rùa vỡ nát. Gia gia nó. Lăng Sương, chờ ngươi đến Kim Ưng Đế Đô rồi ta sẽ đánh mông người cho đến khi nở hoa thì thôi.” Phong Dực hai tay siết chặt làm cái chén trong tay hắn biến thành bột phấn từ từ chảy xuống. Trên miệng mang theo nụ cười dâm đãng, còn pha một chút tà ác. ( Thằng này vãi chị lều thật )

“ Tiểu bại hoại, nghĩ cái gì mà nụ cười của ngươi nhìn ghê tởm vậy?” Diệp Mạn Tô vươn tay cầm lấy cái cằm của Phong Dực, làm cho hồn hắn cũng trở về với người. ( Ta đọc qua cũng thấy ghê bỏ mịa.)

“ Tưởng là ai?” Phong Dực cũng lấy lại tinh thần, con mắt quét qua quét lại trên bộ ngựa sữa cùng cái đùi thon thả của Diệp Mạn Tô. Tay của hắn kết hợp với ánh mắt cầm lấy bàn tay bé nhỏ đang đặt trên cằm mình, trên miệng treo lên một nụ cười đầy tà khí.

Diệp Mạn Tô liền cảm thấy nóng nực như là có ai đang vuốt ve trên thân thể mình, không khỏi thiên kiều bá mị mà trên mặt không còn một chút máu. Nhớ tới vũ hội nửa tháng trước, cảm giác tê dại dưới hạ phúc liền lan tỏa toàn thân, trong lòng liền nổi lên ý nghĩ ám muội. Đối với cảm giác của chính mình, nàng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Phong Dực vẫn luôn cảnh giác cao độ với Diệp Mạn Tô, cho dù là hai người đã từng tiếp xúc thân mật qua một lớp quần áo. Hắn không tin một nữ nhân thần bí lại tự dưng lại chọc vào mình. Chắc chắn là có lý do gì đó.

“ Diệp Tiểu Thư hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì phải làm sao?” Phong Dực hắc hắc cười nói hỏi, lúc cuối còn cố ý nhấn mạnh chữ “Làm”.

Diệp Mạn Tô là người khôn khéo làm sao lại không nghe ra ý tứ của Phong Dực, nũng nịu quyến rũ cười nói: “ Phải làm sao? Chỉ là mời đến chỗ ta uống trà tâm sự. Không biết là có tính Phải Làm sao không?”

“ Diệp Tiểu Thư, trà cũng có nhiều loại, chỉ sợ ta cũng không uống nổi.” Phong Dực thu lại vẻ đùa cợt, trong nháy mắt hóa thành một vị Mục sư thánh khiết đạo mạo, trên miệng tựa hồ như vĩnh viễn luôn mang theo một tia mỉm cười ôn hòa.

“ Như thế nào hội? Trà của ta tuy không cấp cho ngoại nhân uống, nhưng Phong Dực ngươi là ngoại lệ.” Diệp Mạn Tô nhìn lướt qua Phong Dực, vẻ mặ ngây thơ trêu chọc sợi tóc trên trán. Động tác như thế thật làm cho người khác ngứa ngáy mà.

“ Ngoại lệ thì thường thường đều là người không tốt a. Bất quá trước mặt Diệp tiểu thư, ta cũng đành miễn cưỡng chịu thiệt một phen.” Phong Dược cười cười, đây là cái loại điển hình cho việc đã chiến được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.

Diệp Mạn Tô cười khanh khách đứng lên, Bộ Ngực cao ngất như thế cũng run rẩy theo, làm cho con ngươi của Phong Dực phải “ hoạt động hết công suất” đảo qua đảo lại.

“ Tốt lắm, trà cũng đã uống, chuyện cũng đã nói, bản thiếu gia còn có việc trọng yếu phải đi trước. Lần sau ta mời ngươi đến uống trà.” Đột nhiên ma lực đè nén trong người Phong Dực có chút không yên. Liền đứng lên cười nói, hắn không dám cùng nữ nhân này đứng một chỗ lâu. Bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần nữ nhân này cười liền làm cho hắn ảnh hưởng không phải bình thường, ý chí cứng cỏi của hắn có khuynh hướng tan ra. Điều này đối với người bình thường mà nói thì bình thường, còn đối với hắn thì lại không hề bình thường một chút nào.

“ Đây chính là người nói. Lần sau ta liền đến chỗ ngươi uống trà.” Diệp Mạn Tô Cười đáp. Ánh mắt một lần nữa đảo qua Hắc bạch Lưỡng sắc giới chỉ trên ngón tay Phong Dực.



Phong Dực nhảy ra khỏi Tụ Bảo Các, liền thở dài một hơi, tay vuốt ve Giới Chỉ trên ngón tay áp út của hắn. Nữ nhân này chỉ sợ hướng đến Giới Chỉ lão Pháp Khắc lưu lại cho hắn mà đến. Mà lúc này, Diệp Mạn Tô cũng thở dài nhẹ nhõm, chỉ thấy tay nàng hướng về nước trà tràn đầy trong chén điểm vài cái, vài đạo quang mang yếu ớt hiện lên. Đột nhiên, nước trà đang mát lạnh dĩ nhiên sôi trào, nhiệt khí nồng đậm bay lên, ngưng tụ trên không trung thành một đạo thân ảnh yểu điệu.

Thân ảnh ấy từ từ cô đọng lại, bỗng nhiên quang mang rực rỡ chợt lóe lên. Một người giống y hệt Diệp Mạn Tô hiện ra đứng trước mặt nàng.

“ Có khả năng xác định không?” Diệp Mạn Tô hỏi.

“ Xác định. Giới Chỉ nọ đúng là Càn Khôn Giới. Hắn tu luyện cũng là Chuyển Đổi Càn Khôn Thuật.” Thân ảnh ấy đáp, lời nói không hề mang theo một chút sắc thái tình cảm nào.

Diệp Mạn Tô giật mình, yếu ớt thở dài. Tay nàng vung lên, thân ảnh giống nàng như đúc liền từ từ hóa thành nhiệt khí biến mất, tiến vào chén trà. Nước trà vẫn trong xanh như chưa hề có gì xảy ra.

Phong Dực vừa trở về Khổng Tước phủ đệ, liền có người thông báo là có người đang chờ hắn tại đại sảnh. Phong Dực đi đến đại sảnh thấy được một nam nhân tướng mạo bình thường đang bình đạm uống trà.

“ Mộc Huynh, nguyên lại là ngươi. Tiểu đệ đang còn suy nghĩ xem một hai ngày của huynh là như thế nào. Hóa ra lại là một tháng a.” Phong Dực cười haha bước vào, hóa ra là Mộc Trường Phong. Phong Dực lúc tiến giai Thập Nhị Dực Tử Ma ngoài vùng ngoại ô thì gặp được hắn.

“ Xấu hổ quá. Gặp chút chuyện nên đến bái phỏng muộn. Mong Phong Đệ đừng trách.” Mộc Trường Phong đứng dậy cười đáp.

“ Haha, ta có trách cứ gì huynh đâu. Mộc huynh, đến tiểu viện của ta ngồi nói chuyện.” Phong Dực cười nói, mang Mộc Trường Phong đến viện phòng của mình. Lúc này Ny Á đã mang theo Tiểu Lệ Phù ra ngoài chơi, còn mười tám binh sĩ thì hắn vứt ra ngoài vùng rừng rậm ngoại ô huấn luyện, đến tối mới về để kiểm tra kết quả.

Hai người an vị trên một chiếc bàn gỗ trong sân, gọi người mang rượu và đồ ăn đến, tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp đứng dậy đối ẩm.

“ Phong lão đệ, chỉ sợ trong tương lai tất yếu sẽ có loạn lạc… Ngươi có dự định gì chưa?” Mộc Trường Phong vừa uống xong chén rượu đột nhiên thở dài nói.

“ Mộc huynh, Tiểu đệ không giống như ngươi ưu dân ưu quốc. Ý chí tại thiên hạ, loạn thế xuất anh hùng. Tự nhiên sẽ có các anh hùng xuất binh định bình loạn.” Phong Dực cười hắc hắc.

“ Phong lão đệ, nếu ngươi cảm thấy huynh đệ xứng đáng, ta đây cũng không vòng vo. Ta lần đầu gặp ngươi đã biết ngươi không phải là vật trong ao, cũng tin tưởng hiểu biết của ngươi đối với… thế giới này cũng không hề nông cạn. Đối với thực lực của ngươi, trong Thần Điện khẳng định có địa vị cao, ta mong Phong Lão Đệ có thể thông báo tin tức này cho Thần Điện.” Mộc Trường Phong vừa nói tới đây thì bị Phong Dực gạt đi.

“ Mộc Huynh, tiểu đệ cũng không gạt ngươi, trong Thần Điện ta không hề có địa vị như người nghĩ.” Phong Dực khẳng định.

“ Phong Lão Đệ không cần khiêm tốn. Cho dù Thần Điện đã nhiều năm không màng đến thế sự. Nhưng nay loạn lạc nổi lên, sinh linh đồ thán. Chẳng lẽ Thần Điện lại không động thân cứu giúp con dân trong tình thế nước sôi lửa bỏng.” Mộc Trường Phong Nói.

“ Được rồi, ta sẽ thử cùng Thần Điện liên lạc.” Phong Dực kinh ngạc nhìn Mộc Trường Phong một cái. Thân phận của hắn rốt cuộc là gì mà luôn loạn thế a, sinh linh đồ thán a. Tựa hồ như vác cả trên vai ngàn vạn sinh mệnh của sinh linh.

Mộc Trường Phong nhìn qua đã thấu ý nghĩ của Phong Dực. Hắn do dự một hồi, liền vung tay lên bố trí một đạo cấm chế, rồi mở miệng nói: “ Phong Lão Đệ, không phải là ta cố ý dấu diếm người. Kỳ thật ta không phải họ Mộc, mà là họ kép Thanh Mộc. Tên ta là Thanh Mộc Trường Phong, là người của Thanh Mộc Gia Tộc.”



“ Ẩn thế gia tộc Thanh Mộc Gia Tộc?” Phong Dực ngạc nhiên đến nỗi miệng không thể khép lại được. chẳng phải là gia tộc của nha đầu Phi Nhi kia ư? Tên gia hỏa có bộ dạng khó coi này không phải là cậu em vợ của chính mình chứ?

“ Không sai, có tất cả tứ đại Ẩn Thế Gia Tộc gồm Thanh Mộc Gia Tộc, Băng Phong Cốc, Không Diệp Tông cùng Tiêu Tương Lâu, vạn năm trước đều đồng thời quy ẩn, ước hẹn chỉ có đại nạn buông xuống thì mới xuất thế cứu vớt sinh linh trong thiên hạ.” Thanh Mộc Trường Phong nói.

“ Ý của huynh là đại nạn đã buông xuống, loạn lạc đã xảy ra.” Phong Dực kinh ngạc hỏi. Hắn cảm giác Thần Phong Đại Lục vẫn đang yên bình.

“ Không Sai, ngươi có nhớ lúc chúng ta gặp nhau còn có một nữ tử của Thần Tộc”

Phong Dực nhớ lại cô nương đó, toàn thân áo báo trắng, mái tóc dài màu xanh ngũ quan tinh xảo hiếm thấy, hắn cảm giác hơi thở của nàng phát ra chắc chắn thực lực không thấp, hẳn là một người có thực lực cao cường của Thần Tộc.

“ Ta sỡ dĩ đến chậm như vậy là do tái kiến cô nương đó tại Kim Ưng Đế Đô. Hai bên có chút hiểu lầm mà phát sinh xung đột, cùng nàng chạy đến phía tây nam Ma Tộc Chi Địa. Chưa hoàn toàn xâm nhập liền gặp ngay hai tên Thập Lục Dực Kim Ma công kích, khó khăn lắm mới thoát được.” Thanh Mộc Trường Phong Dừng lại, uống một chén rượu cho cổ họng thư thái.

“ Hai tên Thập Lục Dực Kim Ma. Tam đại ma vương bất tài chỉ là Thập Nhị Dực Tử Ma, mà ngươi chạy đến Ma Tộc để làm gì?” Phong Dực tâm đầu nhất kiêu, hai tên Thập Lục Dực Kim Ma, nói cách khác chính là Bá Phụ Vân Tiêu Ma Vương của mình cùng Cuồng Ma Vương Ngải Luân đều xuất hiện. Đến tột cùng là có chuyện gì?

“ Nghe đồn là Ma Tộc có Thiên Ma hiện thế. Chúng ta liền đi xem có phải hay không, kết quả là gặp hai tên Thập Lục Dực Kim Ma. Ta thấy tin đồn này tám, chín phần là thật, bằng không Ma Tộc cũng không đề phòng sâm nghiêm như thế, ngay cả Thập Lục Dực Kim Ma cũng bị kinh động. Hôm nay nếu Thiên Ma xuất thế trước tiên tất nhiên sẽ thanh tẩy lại nội bộ Ma Tộc, nếu một ngày Ma Tộc Hợp lại thì Thần Phong Đại Lục sẽ dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.” Ánh mắt Thanh Mộc Trường Phong ngưng trọng nói.

Phong Dực trong lòng lo lắng. Bọn Tra Lý ở Hóa Cốt Thánh truyền tin tức đến chỉ nói Ma Tộc có chút không bình thường, cũng không thấy nói đến chuyện Thiên Ma xuất Thế. Bất quá Hóa Cốt Thành ở chỗ vùng ngoại vi Ma Tộc, tin tức không thông cũng có chút dễ hiểu. Như vậy chính mình có phải trở về Ma Tộc một chuyến hay không? nếu như có chuyện lớn như vậy xảy ra.

Tên Thập Lục Dực Kim Ma Cuồng Ma Vương Ngải luân cũng không có tâm tư đến giết mình, huống hồ bá phụ mình Vân Tiêu Ma Vương cũng đã không phải xuất quan rồi sao?

“ Phong Lão Đệ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

“ A, không có gì, tiểu đệ đang nghĩ đến rốt cục cô nương ấy có địa vị như thế nào trong Thần Tộc?” Phong Dực tâm tư có chút phân loại, tùy tiện bịa ra một lý do.

“ Nàng ta là Thanh Linh công chúa Thần Tộc. Sau này ta mới biết được.” Thanh Mộc Trường Phong đáp.

“ Ngay cả Công Chúa Thần Tộc cũng xuất hiện?” Phong Dực quái lạ hỏi.

“ Đúng vậy, có thể loạn thế bây giờ cũng không phải là đe dọa nữa? Buồn cười là nhiều người bây giờ vẫn đang sống trong mơ mộng.” Thanh Mộc Trường Phong lắc đầu thở dài.

“ Thanh Mộc Huynh, trong lòng tiểu đệ vẫn có chút nghi vấn, chẳng lẽ Thiên Ma xuất thế liền nhất định dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ ư?”

Thanh Mộc Trường Phong ngẩn người ra, chỉ là bởi vì trước kia Thiên Ma Vương thống lĩnh Ma Tộc tung hoàng Thần Phong Đại Lục nên mới xuất hiện cái phỏng đoán như vậy ???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook