Chương 1: Xuyên Việt Thành Ma
Thiên Đường Không Tịch Mịch
05/04/2013
"Ta XX con mẹ ngươi, lại xuyên việt." Đông Phương Tung Hoành ý thức tối sầm, chỉ kịp chửi một tiếng, rồi lại bất tỉnh nhân sự.
Đông Phương Tung Hoành, sở dĩ tên là Tung Hoành vì bà nội hắn mê tín bỏ ra mười đồng tiền nhờ một tên giang hồ tướng số bịp bợm bấm ngón tay xem cả nửa ngày chọn cho hắn, nói hắn sau này sẽ ngang dọc thế giới, không gì cản nổi.
Kết quả Đông Phương Tung Hoành không tung hoành thế giới mà hắn tung hoành xuyên việt. Người ta xuyên việt một lần, hắn nếu không làm mưa làm gió ở dị giới, đồ thần diệt ma, nếu không tại đô thị uống rượu hưởng lạc thành lập đế quốc thì cũng được mỹ nữ vây quanh. Nhưng hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy xuyên việt, hắn chỉ biết mỗi lần linh hồn chuyển thế lại có ám ảnh, nếu không phải là tên khất cái không đủ tay chân thì cũng là kẻ cưỡng gian đang đợi hành hình, lúc là một thiên tài âm nhạc bệnh hoạn bị nhốt trong viện tâm thần, có lần ám ảnh hắn là nhập vào một người ngoài hành tinh, bất quá hắn chưa kịp hưng phấn liền phát hiện đang lạc ngoài vũ trụ, cuối cùng năng lượng hao hết mà chết đói, xuyên việt so với hắn có người nào thảm hơn?
Lúc trước, là tên khất cái tứ chi không trọn vẹn cũng không nói gì, tuy thân thể tàn nhưng chí khí kiên cường, trên ngực có vết thương, còn sợ không có ngày lành sao? Là tội phạm cưỡng gian sắp hành hình cũng không sao, ta nhận án tử hình thì sửa án thành không có gì, đi hối lộ khơi thông quan hệ, còn bắt lấy cơ hội xây dựng sự nghiệp hạng nhất, thoáng một cái chưa từng kỳ đến nộp tiền bảo lãnh, ngày hôm đó cũng có hi vọng a.
Chỉ là, thế giới không giống như lúc trước, hắn từ làm tên khất cái đến mở công ty, còn có một đại mỹ nữ si mê hắn. Từ phạm tội cưỡng gian đến anh hùng, trước đây mỹ nữ hắn XX qua tựa hồ có dấu hiệu yêu hắn. Chỉ là số phận đặc biệt chọc ghẹo hắn, mỗi khi sinh hoạt có chút hy vọng, tai họa liền lại đột nhiên ập tới bất ngờ rồi đi đời nhà ma, linh hồn lần nữa xuyên việt, giống như là trúng phải trớ chú độc ác nhất, tuần hoàn lặp lại, hắn xuyên việt đến thê thảm, chưa kể, ngay cả đây là lần thứ mấy hắn cũng không rõ.
Cũng không biết trải qua bao lâu Đông Phương Tung Hoành lung lay đứng dậy, ý thức vẫn còn đang lộn xộn, đây là tác dụng phụ mỗi lần hồi sinh.
Theo bản năng hắn mơ màng đi về phía trước, xa xa là cánh đồng hoang vu, chợt thấy một bóng màu đỏ biến mất, tựa hồ bị hắn làm kinh sợ.
Đi qua cánh đồng hoang vu, bước trên con đường đá vụn rất nhanh tiến vào một trấn nhỏ. Bây giờ là đêm khuya, cửa trấn đóng kín, không thấy một bóng người.
Đông Phương Tung Hoành giống như người mộng du, hắn đi tới trước cửa tòa hắc nham lớn nhất tiểu trấn, một cước đá văng cửa đá, rẽ trái rồi rẽ phải, chạy ào vào một cái phòng, hắn ngã trên giường, sau đó tiếng ngáy vang lên…
Đúng lúc này, bên dưới người Đông Phương Tung Hoành có cái gì đó nhúc nhích, rất nhanh hắn vén giường đá lên xem bên dưới.
Một thân ảnh uyển chuyển ngồi dậy, một mái tóc nâu đầy nhu thuận, từ ánh trăng qua cửa sổ có thể thấy đây là một cô gái xinh đẹp, con ngươi sáng tựa ánh sao.
"Thánh tông chủ, không lẽ đây là số mạng của ta sao?" Thiếu nữ nhìn Đông Phương Tung Hoành, không khỏi than khẽ, mang theo vẻ phiền muộn thêm phần sợ hãi.
Sáng sớm hôm sau, gió mát từ ngoài cửa thổi tới, gió lộng lên đầu giường một nam tử trẻ tuổi đang ngủ say, nam tử này có mái tóc đen như mực, ngũ quan sắc bén như đao, trên trán có hai hình xăm, hai hàng lông mày rậm như sâu róm, trong miệng thì thào những từ gì không rõ nghĩa.
"Hô..." Đông Phương Tung Hoành bỗng nhiên ngồi dậy, trán đầy mồ hôi.
Đầu tiên hắn cúi nhìn thân thể của mình, hoàn hảo, các bộ vị linh kiện đầy đủ hết (DG : đầy đủ nhưng còn phải xem công năng nữa), hơn nữa lực lượng trong cơ thể tựa hồ tăng lên, tố chất thân thể cực kỳ cường hãn. Thở dài một hơi sau đó hắn nhìn quanh căn phòng quen thuộc lại xa lạ này, quen thuộc bởi vì lúc đang ngủ thì hắn đoạt được thân thể này và từ đó nhận được tin tức, xa lạ vì khối thân thể này vốn không thuộc về hắn nhưng bây giờ linh hồn hắn đã hòa vào làm một thể.
Giống như từng thước phim quay chậm, từng khối ký ức trong đầu dần hiện ra, nam tử này tên là Phong Dực, là Ma tộc không phải nhân loại, địa vị cũng không nhỏ là con trai thứ mười ba của Hắc Dạ Ma vương, cũng là đứa có thực lực yếu nhất, tại khảo nghiệm lễ trưởng thành trong ma tộc suýt chết làm cho Hắc Dạ Ma Vương mất thể diện. Ma tộc là chủng tộc tôn kính thực lực, vì vậy ma vương không một chút thương cảm đá hắn đến lãnh thổ hẻo lánh nhất này, phiền toái hơn nữa là trấn nhỏ này rất gần nhân tộc chỉ cách một hoang nguyên. Nhân tộc và Ma tộc có cừu hận rất sâu đậm, chiến sự mà nổ ra thì trấn nhỏ này là nơi đứng mũi chịu sào, luôn đứng trước các công kích hủy diệt.
Phong Dực là vương tộc trong ma tộc, tố chất thân thể tuyệt đối là tốt nhất, nhưng hắn từ nhỏ đã mất mẹ, tính cách cực kỳ không tốt, đối với tu luyện Dạ Ma Công không chút nào hứng thú, ngược lại toàn kiếm chuyện gây sự, trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nên trong lễ trưởng thành Dạ Ma Công có tổng cộng mười tám tầng hắn khó khăn lắm mới đột phá tầng thứ nhất, ngay cả tiêu chí của cao đẳng ma tộc, hắc sắc vũ dực cũng không có mọc ra.
Dựa theo Dạ Ma Công, tu luyện đến tầng thứ hai liền có thể mọc ra một đôi hắc sắc vũ dực, tầng thứ tư mọc ra hai đôi, cứ như vậy mà tăng, nói cách khác nếu như tu luyện Dạ Ma Công đến đỉnh phong, liền có thể mọc ra mười tám đôi vũ dực. Hiện giờ cao thủ đệ nhất ma tộc cũng là cha của Phong Dực có mười hai đôi cánh, nhưng có người nói rằng trong thâm sơn còn có các ma tộc cao thủ ẩn thế đã đạt được mười bốn thậm chí mười sáu đôi cánh, bất quá mười tám đôi cánh trong truyền thuyết cũng tại trăm vạn năm trước Ma Vương đã thống nhất ma tộc đánh tan liên quân nhân tộc thần tộc mới đạt được.
Dần dần, ánh mắt Đông Phương Tung Hoành có chút mờ ảo, hắn trải qua mấy đời chuyển thế, mỗi lần hào khí của đời này đang bùng cháy thì trong một khắc lại chuyển thế đến đời khác. Mỗi lần như thế hắn cũng không tức giận, nhân định thắng thiên, hắn nghĩ nhất định có thể thắng được thiên mệnh, nhưng một lần rồi lại một lần thất vọng, lại một lần nữa chuyển thế, hiện tại hắn cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi thật sự, cuộc sống tựa hồ là một gánh nặng.
Cho dù trong đầu hắn có rất nhiều kinh nghiệm sống, có rất nhiều tri thức cổ quái, thậm chí nếu có đủ tài liệu ngay cả phi thuyền hắn cũng có thể chế tạo được, nhưng như thế thì có tác dụng gì? Không bao lâu nữa, linh hồn hắn lại xuyên việt.
Nghĩ đến đây, tinh thần Đông Phương Tung Hoành có chút sa sút, con mắt không còn tia sức sống, dường như trong nháy mắt linh hồn hắn bị rút đi chỉ còn cái xác không hồn.
Leng keng thùng thùng … leng keng leng keng
Đột nhiên âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng từ xa liên tiếp truyền đến, bắt đầu là âm thanh nhẹ như suối đầy huyền ảo, sau đó chuyển sang hào hùng mang tư thế sát phạt vĩnh viễn bất bại.
Đông Phương Tung Hoành sửng sốt, ánh mắt đang dại ra chợt trở nên linh động, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như giãn ra, một cỗ linh hồn lực lượng rót vào bên trong, vốn linh hồn đang buồn bã ảm đảm trong nháy mắt xán lạn, một cỗ hào khí từ trong lòng bốc lên, hắn nhịn không được muốn rống to.
Đông Phương Tung Hoành nắm chặt tay, chậm rãi bình ổn khí tức, hắn đã nhiều lần kiên trì khi bị chuyển thế, có thể thấy được tâm chí hắn kiên định như thế nào, trong lúc hắn đang sa sút tinh thần tiếng đàn làm cho hắn phát tiết được oán giận khi bị luân hồi, sau khi phát tiết tâm trí hắn lại càng trở nên kiên định.
“Lão tặc thiên, con mẹ ngươi cứ chờ xem” Đông Phương Tung Hoành hướng về trời xanh qua khung cửa sổ dựng thẳng ngón giữa lên, hắn tin tưởng hắn nhất định sẽ chiến thắng vận mệnh cho dù phải mất cả đời, nhất định tại đời nào đó hắn sẽ sống tốt cho đến hết đời.
“Từ nay vể sau Tung Hoành đã chết chỉ còn lại Phong Dực ma vương” hắn lẩm bẩm nói, nhiều lần chuyển thế hắn vẫn không buông được chấp niệm cái tên Đông Phương Tung Hoành, cái tên chôn sâu trong cõi lòng sẽ có một ngày hắn chân chính tung hoành thế giới.
Phong Dực đẩy cửa đi ra ngoài, thấy rõ góc sân có một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng đang ngồi trên thạch đài chơi tố cầm, tiếng đàn khi nãy là xuất phát từ đây.
“Này”
Phong Dực nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra tên thiếu nữ này đối với ma tộc mà nói tên nhân tộc đúng là khó đọc. Cô gái nhân tộc này là Phong Dực phát hiện trên hoang nguyên rồi cướp về. Bất quá cô gái này vô cùng quỷ dị, thoạt nhìn nàng một điểm công kích cũng không có, nhưng Phong Dực không thể dùng sức mạnh đối với nàng, mỗi lần động vào nàng lại bị một lực lượng kỳ quái đánh văng ra.
Bất quá Phong Dực nghĩ ra biện pháp bắt hơn trăm người trong thôn trang nhỏ của nhân loại, bắt cô gái thu hồi lực lượng kỳ dị kia lại, ở trên giường phục vụ hắn nếu không mỗi ngày hắn liền trước mặt nàng giết một người. Biện pháp này đúng là có hiệu quả, thiếu nữa đã đáp ứng hắn, bất quá cần phải một tháng sau mới giao thân thể cho hắn.
Phong Dực cũng không quan tâm đến một tháng này, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, mà kỳ hạn một tháng chính là tối qua, thế nhưng xế chiều hôm qua Phong Dực cưỡi Phong Ma báo chạy trên thảo nguyên bất chợt Phong Ma báo phát cuồng, tự bạo ma hạch đánh cho linh hồn hắn xơ xác.
Phong Ma báo không phải là ma thú bình thường, mà xuất xứ từ ác ma thâm uyên là ma thú chuyên phệ hồn S cấp thượng giai ma thú, với thực lực của mình Phong Dực không thể đem nó làm ma sủng, thế nhưng cha hắn còn nhớ tới một ít tình cha con tặng hắn phong ma báo làm bảo vật cứu mạng, có thể nghĩ ma thú bậc này tự bạo ma hạch thì năng lượng to lớn như thế nào.
“Xem ra tiểu mỹ nhân này thật không đơn giản a”
Phong Dực nhìn bóng hình yểu điệu lộ đang lộ nét tươi cười, nàng đưa ra kỳ hạn một tháng, mà đúng một tháng sau Phong Ma thú phát cuồng làm cho Phong Dực "thật sự" đã xuống âm phủ, kẻ ngu cũng biết chuyện này có liên quan đến nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.