Quyển 1 - Chương 1: 1.1: Duyên tới duyên đi (1)
Sí Tiểu Yêu
18/10/2016
Đó là một đêm trăng non đen kịt, mây đen bao phủ không còn kẽ hở, thế gian phảng phất rơi vào hỗn độn vô biên
Một tiểu nam hài thân trắng như tuyết đột ngột đứng trên “khe núi”, bốn phía truyền đến tiếng quỷ kêu giống như tiếng thê lương hò hét, như có như không, thống khổ dây dưa
Trên khe núi phủ kín các loại thi thể dữ tợn dãy giụa, bọn họ đều được phái tới bảo vệ nam đồng, bị người ta lấy độc khí giết hết toàn bộ, không chừa lại ai
Người hạ thủ chính là tay sai của Mặc gia, Mị Ảnh, mục tiêu lần này của nàng là bắt tiểu hài tử, không tiếc bất cứ giá nào
Tư liệu nói rằng tiểu hài tử không sợ vật có độc, vì thế nên Mị Ảnh mới sử dụng khí độc, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, đối với nàng mà nói, mạng người không tính là gì
Chỉ là nàng không ngờ rằng, vì sao hắn lại yên tĩnh như thế, những thi thể chồng chất thành núi như thế này ngay cả nàng cũng thấy không khỏe, huống chi là nam hài mới bảy, tám tuổi?
Ánh mắt Mị Ảnh nhìn chăm chú núi thi thể dưới nam hài, gió đêm lưu luyến mang như mùi máu tanh hướng đến nam hài, thổi bay cái trán, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, da thịt long lanh óng ánh như sứ trắng*, dưới lông mày rậm như kiếm phong là một đôi mắt phượng thâm thúy, làm người chấn động hồn phách
* nguyên văn tác giả, bó tay = =
Chỉ là trong mắt Mị Ảnh, nam hài kia đang chầm chậm đi đến, như không có linh hồn, tưởng như thủy tinh điêu khắc vậy, tinh mĩ vô cùng nhưng trí óc lạnh lùng, làm cho nàng hơi liếc mắt
Miệng nhếch lên, nở nụ cười, ý cười tuyệt mĩ nhu nhuận như nước, tên tiểu tử này, thật biết điều
“Đi thôi” nàng nói
Tầm mắt của hắn mông lung nhìn về phía nàng, thả người nhảy xuống, tiếp theo là bóng tối vô tận
Nàng thế mới biết, hóa ra hắn là một nam hài không biết gì
Không có hỏi ngươi là ai, không có hỏi tại sao, không có hỏi đi nơi nào, tất cả đều che đậy ở thế giới bên ngoài
Ánh đèn đỏ tươi đổ xuống sâu thẳm con ngươi hắn, không nổi bất cứ gợn sóng nào
Hắn, chỉ là đi tới, hắn, chỉ là sống sót
...
--
Bên trong phồn hoa, đèn đuốc rã rời, một bóng người trong đêm gió chập chờn, nữ tử nhợt nhạt cười, nổi bật đôi môi đỏ tuyệt mỹ, giống như cây thuốc phiện mê hoặc trí mạng, đoản đao trong tay chuẩn xác đặt ở đầu nam tử
“Nói đi, ai bảo ngươi đến giết ta?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, tùy ý có chút ngây thơ nhưng không cách nào ẩn giấu sát khí
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn sao, ngươi một mình mang con mồi trốn đi, chỉ có con đường chết,” Nam tử mặc hồng y quỳ trên mặt đất hai tay vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt che kín giọt mồ hôi nhỏ, nhưng lời nói vẫn cứ ngông cuồng
“Há, ngươi cho rằng các ngươi thất bại là do đệ nhất gia tộc?” Nữ tử trừng mắt nhìn, cũng không cho nam tử nói chuyện về kế hoạch, xoay tay một cái, cổ của nam tử cũng vặn vẹo, trong nháy mắt liền ngừng thở
Lấy khăn tay ra xoa xoa tay, nữ tử xoay người dắt ra một bóng người nhỏ gầy quật cường trong bóng tối, ôn nhu nói “Không sao, chúng ta đi”
Tròng mắt bé trai phảng phất một tầng sương mù mê ly, như mặt hồ không gợn sóng, khiến lòng người yên tĩnh lại
Hắn hơi cụp mắt, động tác hơi dừng lại, hai tay run rẩy kéo áo khoác nữ tử
Nữ tử kia vì động tác của hài tử mà sững sờ, nghi hoặc khom lưng ôm lấy hài tử, nhưng lúc đứng dậy, ánh mắt ngưng lại, trong nháy mắt đem tiểu hài tử thả xuống. nhưng cổ truyền đến cảm giác đau nhói làm cơ thể nàng như rơi vào hầm băng
“Quỷ Ảnh, là ngươi” Nữ tử đưa tay che cổ, trầm giọng nói
Khuôn mặt bé trai mềm mại trong nháy mắt biến thành hình dạng kì quái, da mặt cũng bị xé vỡ “Không hổ là Mị Ảnh, chính là lão phu ta”
Trong bóng tối, một lão nhân mặc hồng bào xấu xí lọm khọm, mà bé trai đó cũng đung đưa, biến thành một con rối vô hồn
“ngươi cũng không cần dãy giụa, ngươi đã trúng độc tố thần kinh của ta, ngoan ngoãn giao ra hài tử kia”
Âm thanh lão nhân khàn khàn, khiến người ta không rét mà run
“Hừ, Mị Ảnh, ngươi là một người thông minh” từng bóng người màu đỏ từ trong bóng tối đi ra, có khôi ngô, có nóng bỏng, có cao gầy, có thấp bé, bọn họ chính là mười sát thủ mạnh nhất tổ chức Mặc Gia
Ngoại trừ Đao Ảnh đã đi đời nhà ma, tám người còn lại đều nhìn nữ tử sắc mặt đã biến thành màu đen là vật chết
“Haha, chỉ bằng các ngươi?” nữ tử nhíu mày cười lớn, thủy mâu* sáng sủa tràn đầy sự xem thường “Các ngươi thử xem, xem ai chết trước”
* thủy mâu: mắt xanh
Đối thủ rõ ràng mất đi năng lực phản kháng, nhưng tư thái ngông cuồng khiến tám người có cảm giác không rét mà run, cũng có chút rung động. Đây là nỗi hoảng sợ chôn sâu trong lòng bọn hắn
Mị Ảnh, là không cách nào chiến thắng!
“Nhanh…Đi…” Thanh âm nam hài yếu ớt từ cổ họng truyền ra, nữ tử nghe vậy, nở nụ cười xán lạn, chậm rãi nói “Tiểu tử, hóa ra ngươi có thể nói chuyện a~”
Vừa dứt lời, một ngọn gió màu trắng bạc đi qua đêm tối, dòng máu của lão nhân quái dị liền phun ở gò má hắn, mang theo mùi tanh
Mặt đất cùng máu của lão nhân nhanh chóng hòa tan, hình thành nên một cái hố nhỏ
Mà da dẻ bé trai tiếp xúc với máu tanh trong nháy mắt bị ăn mòn, lộ ra bạch cốt* âm u, rồi lại trong nháy mắt bóng loáng như lúc ban đầu
* Bạch cốt: xương trắng
Không sai, thể chất kì quái của nam hài này chính là bắt đầu cơn ác mộng
Từ khi hắn bắt đầu có ý thức, bất luận có bao nhiêu vết thương, đều có thể lập tức khôi phục
Máu thịt của hắn, có thể làm thuốc chữa thương chữa bệnh, dù nhiều thương tích, hay bị bệnh hiểm nghèo, đều có thể khôi phục
Hắn là dược đồng tử quý giá nhất, không ai biết, hắn bị người ta lợi dụng đã dài đến năm trăm năm, giữa các quốc gia và thế lực các gia tộc, hắn đã chứng kiến quá nhiều tiêu vong, hưng thịnh
Bất bệnh, bất lão, bất suy, bất tử
(Bất: không, suy: có ai biết thì chỉ cho em với T.T, tử: chết)
Bọn sát thủ nhìn chằm chằm vào nam hài, ánh mắt tham lam như hổ đói bụng
Nam hài này, quả thật là bảo vật thế gian, độc trong máu của Quỷ Ảnh cũng có thể chữa trị
Tổ chức bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được hắn, chỉ vì Mị Ảnh phản bội mà dã tràng xe cát*. Tổ chức vẫn luôn tìm kiếm họ trong năm năm, trong năm năm này, bọn họ sống cũng không bằng chết, cũng may cuối cùng họ cũng tìm được dược đồng tử, nếu không toàn bộ đều sẽ xuống địa ngục
Nữ tử sau khi giết Quỷ Ảnh, thả người nhảy lên, trong bầu trời đêm xuất hiện vài tàn ảnh
Đám sát thủ cũng không phải ngồi không, trong khoảng thời gian ngắn, ánh đao bóng kiếm, sóng khí mạnh mẽ kéo tới, nhưng ánh bạc lạnh giá đã lặng yên xẹt qua khi mấy người kia chưa kịp phản ứng
Từng cái đầu lâu lăn xuống, máu đỏ tươi nhuộm áo khoác trắng của nữ tử, có máu kẻ địch, cũng có chính mình
Nhìn trên người bốc lên những lỗ thủng đỏ tươi, nữ tử nhướng mày, lộ ra nụ cười hoa dung thất sắc, dáng người nhanh nhẹn đến trước người áo đỏ kế tiếp, giơ tay chém xuống, sinh mệnh lặng yên héo tàn
Mị Ảnh, đệ nhất sát thủ Mặc gia, lấy thân pháp quỷ dị cùng phản ứng cực nhanh xưng tên, chỉ cần nàng giết người, không ai sống đến ngày thứ hai
Mặc gia không nghĩ tới, lưỡi dao sắc nhất dùng để bảo vệ an toàn, cuối cùng lại cắt vào cổ họng chính mình
Nhìn thấy đã giết sạch mười người, Mị Ảnh nở nụ cười xinh đẹp, thân thể tinh tế ầm ầm ngã xuống, huyết dịch đỏ tươi chậm rãi tràn ra
Một tiểu nam hài thân trắng như tuyết đột ngột đứng trên “khe núi”, bốn phía truyền đến tiếng quỷ kêu giống như tiếng thê lương hò hét, như có như không, thống khổ dây dưa
Trên khe núi phủ kín các loại thi thể dữ tợn dãy giụa, bọn họ đều được phái tới bảo vệ nam đồng, bị người ta lấy độc khí giết hết toàn bộ, không chừa lại ai
Người hạ thủ chính là tay sai của Mặc gia, Mị Ảnh, mục tiêu lần này của nàng là bắt tiểu hài tử, không tiếc bất cứ giá nào
Tư liệu nói rằng tiểu hài tử không sợ vật có độc, vì thế nên Mị Ảnh mới sử dụng khí độc, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, đối với nàng mà nói, mạng người không tính là gì
Chỉ là nàng không ngờ rằng, vì sao hắn lại yên tĩnh như thế, những thi thể chồng chất thành núi như thế này ngay cả nàng cũng thấy không khỏe, huống chi là nam hài mới bảy, tám tuổi?
Ánh mắt Mị Ảnh nhìn chăm chú núi thi thể dưới nam hài, gió đêm lưu luyến mang như mùi máu tanh hướng đến nam hài, thổi bay cái trán, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, da thịt long lanh óng ánh như sứ trắng*, dưới lông mày rậm như kiếm phong là một đôi mắt phượng thâm thúy, làm người chấn động hồn phách
* nguyên văn tác giả, bó tay = =
Chỉ là trong mắt Mị Ảnh, nam hài kia đang chầm chậm đi đến, như không có linh hồn, tưởng như thủy tinh điêu khắc vậy, tinh mĩ vô cùng nhưng trí óc lạnh lùng, làm cho nàng hơi liếc mắt
Miệng nhếch lên, nở nụ cười, ý cười tuyệt mĩ nhu nhuận như nước, tên tiểu tử này, thật biết điều
“Đi thôi” nàng nói
Tầm mắt của hắn mông lung nhìn về phía nàng, thả người nhảy xuống, tiếp theo là bóng tối vô tận
Nàng thế mới biết, hóa ra hắn là một nam hài không biết gì
Không có hỏi ngươi là ai, không có hỏi tại sao, không có hỏi đi nơi nào, tất cả đều che đậy ở thế giới bên ngoài
Ánh đèn đỏ tươi đổ xuống sâu thẳm con ngươi hắn, không nổi bất cứ gợn sóng nào
Hắn, chỉ là đi tới, hắn, chỉ là sống sót
...
--
Bên trong phồn hoa, đèn đuốc rã rời, một bóng người trong đêm gió chập chờn, nữ tử nhợt nhạt cười, nổi bật đôi môi đỏ tuyệt mỹ, giống như cây thuốc phiện mê hoặc trí mạng, đoản đao trong tay chuẩn xác đặt ở đầu nam tử
“Nói đi, ai bảo ngươi đến giết ta?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, tùy ý có chút ngây thơ nhưng không cách nào ẩn giấu sát khí
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn sao, ngươi một mình mang con mồi trốn đi, chỉ có con đường chết,” Nam tử mặc hồng y quỳ trên mặt đất hai tay vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt che kín giọt mồ hôi nhỏ, nhưng lời nói vẫn cứ ngông cuồng
“Há, ngươi cho rằng các ngươi thất bại là do đệ nhất gia tộc?” Nữ tử trừng mắt nhìn, cũng không cho nam tử nói chuyện về kế hoạch, xoay tay một cái, cổ của nam tử cũng vặn vẹo, trong nháy mắt liền ngừng thở
Lấy khăn tay ra xoa xoa tay, nữ tử xoay người dắt ra một bóng người nhỏ gầy quật cường trong bóng tối, ôn nhu nói “Không sao, chúng ta đi”
Tròng mắt bé trai phảng phất một tầng sương mù mê ly, như mặt hồ không gợn sóng, khiến lòng người yên tĩnh lại
Hắn hơi cụp mắt, động tác hơi dừng lại, hai tay run rẩy kéo áo khoác nữ tử
Nữ tử kia vì động tác của hài tử mà sững sờ, nghi hoặc khom lưng ôm lấy hài tử, nhưng lúc đứng dậy, ánh mắt ngưng lại, trong nháy mắt đem tiểu hài tử thả xuống. nhưng cổ truyền đến cảm giác đau nhói làm cơ thể nàng như rơi vào hầm băng
“Quỷ Ảnh, là ngươi” Nữ tử đưa tay che cổ, trầm giọng nói
Khuôn mặt bé trai mềm mại trong nháy mắt biến thành hình dạng kì quái, da mặt cũng bị xé vỡ “Không hổ là Mị Ảnh, chính là lão phu ta”
Trong bóng tối, một lão nhân mặc hồng bào xấu xí lọm khọm, mà bé trai đó cũng đung đưa, biến thành một con rối vô hồn
“ngươi cũng không cần dãy giụa, ngươi đã trúng độc tố thần kinh của ta, ngoan ngoãn giao ra hài tử kia”
Âm thanh lão nhân khàn khàn, khiến người ta không rét mà run
“Hừ, Mị Ảnh, ngươi là một người thông minh” từng bóng người màu đỏ từ trong bóng tối đi ra, có khôi ngô, có nóng bỏng, có cao gầy, có thấp bé, bọn họ chính là mười sát thủ mạnh nhất tổ chức Mặc Gia
Ngoại trừ Đao Ảnh đã đi đời nhà ma, tám người còn lại đều nhìn nữ tử sắc mặt đã biến thành màu đen là vật chết
“Haha, chỉ bằng các ngươi?” nữ tử nhíu mày cười lớn, thủy mâu* sáng sủa tràn đầy sự xem thường “Các ngươi thử xem, xem ai chết trước”
* thủy mâu: mắt xanh
Đối thủ rõ ràng mất đi năng lực phản kháng, nhưng tư thái ngông cuồng khiến tám người có cảm giác không rét mà run, cũng có chút rung động. Đây là nỗi hoảng sợ chôn sâu trong lòng bọn hắn
Mị Ảnh, là không cách nào chiến thắng!
“Nhanh…Đi…” Thanh âm nam hài yếu ớt từ cổ họng truyền ra, nữ tử nghe vậy, nở nụ cười xán lạn, chậm rãi nói “Tiểu tử, hóa ra ngươi có thể nói chuyện a~”
Vừa dứt lời, một ngọn gió màu trắng bạc đi qua đêm tối, dòng máu của lão nhân quái dị liền phun ở gò má hắn, mang theo mùi tanh
Mặt đất cùng máu của lão nhân nhanh chóng hòa tan, hình thành nên một cái hố nhỏ
Mà da dẻ bé trai tiếp xúc với máu tanh trong nháy mắt bị ăn mòn, lộ ra bạch cốt* âm u, rồi lại trong nháy mắt bóng loáng như lúc ban đầu
* Bạch cốt: xương trắng
Không sai, thể chất kì quái của nam hài này chính là bắt đầu cơn ác mộng
Từ khi hắn bắt đầu có ý thức, bất luận có bao nhiêu vết thương, đều có thể lập tức khôi phục
Máu thịt của hắn, có thể làm thuốc chữa thương chữa bệnh, dù nhiều thương tích, hay bị bệnh hiểm nghèo, đều có thể khôi phục
Hắn là dược đồng tử quý giá nhất, không ai biết, hắn bị người ta lợi dụng đã dài đến năm trăm năm, giữa các quốc gia và thế lực các gia tộc, hắn đã chứng kiến quá nhiều tiêu vong, hưng thịnh
Bất bệnh, bất lão, bất suy, bất tử
(Bất: không, suy: có ai biết thì chỉ cho em với T.T, tử: chết)
Bọn sát thủ nhìn chằm chằm vào nam hài, ánh mắt tham lam như hổ đói bụng
Nam hài này, quả thật là bảo vật thế gian, độc trong máu của Quỷ Ảnh cũng có thể chữa trị
Tổ chức bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được hắn, chỉ vì Mị Ảnh phản bội mà dã tràng xe cát*. Tổ chức vẫn luôn tìm kiếm họ trong năm năm, trong năm năm này, bọn họ sống cũng không bằng chết, cũng may cuối cùng họ cũng tìm được dược đồng tử, nếu không toàn bộ đều sẽ xuống địa ngục
Nữ tử sau khi giết Quỷ Ảnh, thả người nhảy lên, trong bầu trời đêm xuất hiện vài tàn ảnh
Đám sát thủ cũng không phải ngồi không, trong khoảng thời gian ngắn, ánh đao bóng kiếm, sóng khí mạnh mẽ kéo tới, nhưng ánh bạc lạnh giá đã lặng yên xẹt qua khi mấy người kia chưa kịp phản ứng
Từng cái đầu lâu lăn xuống, máu đỏ tươi nhuộm áo khoác trắng của nữ tử, có máu kẻ địch, cũng có chính mình
Nhìn trên người bốc lên những lỗ thủng đỏ tươi, nữ tử nhướng mày, lộ ra nụ cười hoa dung thất sắc, dáng người nhanh nhẹn đến trước người áo đỏ kế tiếp, giơ tay chém xuống, sinh mệnh lặng yên héo tàn
Mị Ảnh, đệ nhất sát thủ Mặc gia, lấy thân pháp quỷ dị cùng phản ứng cực nhanh xưng tên, chỉ cần nàng giết người, không ai sống đến ngày thứ hai
Mặc gia không nghĩ tới, lưỡi dao sắc nhất dùng để bảo vệ an toàn, cuối cùng lại cắt vào cổ họng chính mình
Nhìn thấy đã giết sạch mười người, Mị Ảnh nở nụ cười xinh đẹp, thân thể tinh tế ầm ầm ngã xuống, huyết dịch đỏ tươi chậm rãi tràn ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.