Chương 7
Thủy Tháp TK
09/12/2021
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.
—
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương thở hồng hộc, “Mẹ anh cứ muốn anh ăn cơm với họ hàng, họ ăn lâu quá… Đợi lâu lắm rồi đúng không?”Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.
“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”—Anh không khống chế được muốn quay người chạy đi, nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, không thể trốn. Liễu Tự Hàn nhìn anh, nụ cười dần dần biến mất.
Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.
Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.
Liễu Tự Hàn mấp máy môi, ấp ủ hồi lâu, mới cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.
Chén rượu nhựa bị Tưởng Khai Dương bóp cho biến dạng, anh chớp mắt, gần như muốn gật đầu ngay lập tức.
—Tưởng Khai Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.
“Tại vì…”Đoạn đường sau đó hai người không nói bất kỳ câu nào nữa. Tưởng Khai Dương đưa Liễu Tự Hàn đến cửa nhà cậu, nhìn cậu bước nhanh vào nhà, mới thở dài rồi đi về nhà mình.
Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.
Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.“Tại sao?”Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.
Liễu Tự Hàn có thể đi đâu?
Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhà
Anh không khống chế được muốn quay người chạy đi, nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, không thể trốn. Liễu Tự Hàn nhìn anh, nụ cười dần dần biến mất.
Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.Cô gái hồi lâu không trả lời, sau cùng chỉ nói, “Mình chờ cậu”.
Trời nhanh chóng tối lại, Liễu Tự Hàn trốn trong bóng tối, đột nhiên không kiềm chế được cười thật to, âm thanh của cậu mỏng manh lại yếu ớt, không hề vui vẻ gì.
—
Liễu Tự Hàn không có phản ứng gì, hỏi tiếp, “Anh với chị ấy ở bên nhau rồi?”Thời gian cuối cùng của Liễu Tự Hàn vẫn không dễ chịu. Thật ra cậu cảm thấy ngoài đau dạ dày và bệnh kén ăn mình cũng không có triệu chứng gì khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu là người sắp chết.
Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.
Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.
Chạy vạng tối, Tưởng Khai Dương nhận được điện thoại của mẹ Liễu: Không thấy Liễu Tự Hàn.Sau khi bị bệnh cậu không thể đi theo anh họ kiếm tiền nữa, bố cậu lại là người chỉ tiêu không kiếm, tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên người mẹ.
“Ừ, sao vậy, em muốn đến à?”
“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”Năm giờ ba mươi sáng, mẹ phải thức dậy, đi xe điện một tiếng vào thành phố, đến nhà ông chủ trước bảy giờ nấu điểm tâm và giặt quần áo tối qua người trong nhà thay ra. Khoảng mười giờ ba mươi phải đến nhà ăn của cục quản lý giao thông nấu cơm trưa, đợi mọi người của cục quản lý giao thông ăn xong rồi mình vội vàng ăn chút đồ thừa, sau đó nhanh chóng lau bàn rửa bát. Hơn hai giờ lại đi xe điện đến vườn hoa Thiên Thành phía bắc thành phố, chăm sóc phụ nữ có thai vừa sinh xong, nấu cơm tối cho cô ấy.
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.
Tưởng Khai Dương ngẩn người, ừ một tiếng.
Tưởng Khai Dương muốn nói cảm ơn, nhưng cuối cùng không nói gì.Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.
Chapter 5
“Món quà này không tốn tiền, em…” Liễu Tự Hàn đang nói, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, có vẻ như rất đau, Tưởng Khai Dương cũng có thể nghe được tiếng răng đập vào nhau ở đầu kia điện thoại, “Thôi bỏ đi… gặp nhau sau bữa cơm chiều…” Cậu nói xong dập máy.Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.
Chapter 5
Tưởng Khai Dương nhỏ giọng gọi cậu.Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.
Anh không biết. Trước kia Liễu Tự Hàn thích đến quán bar, nhưng anh tìm khắp các quán bar lớn nhỏ ở xung quanh, cũng không nhìn thấy Liễu Tự Hàn. Anh chạy như bay dưới cái nắng chiều gay gắt mà không có mục đích, mồ hôi làm ướt lọn tóc, tóc dính một mảng trên trán, có ít mồ hôi lọt vào mắt, khiến anh suýt nữa rơi lệ.Nhiệt độ không khí cao, mùi rượu sẽ tràn ngập khắp nhà, Liễu Tự Hàn luôn cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Cậu ý kiến với người kia, bảo ông ta đừng uống rượu ở trong nhà, người kia nổi giận, suýt nữa lấy chai rượu đập cậu. Cậu dùng hết tất cả sức lực đẩy ngã người kia, còn mình chạy ra ngoài.
Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.
“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”Sau khi bị bệnh cậu không thể đi theo anh họ kiếm tiền nữa, bố cậu lại là người chỉ tiêu không kiếm, tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên người mẹ.Chạy vạng tối, Tưởng Khai Dương nhận được điện thoại của mẹ Liễu: Không thấy Liễu Tự Hàn.
“Tự Hàn, nếu em có thể đến thì gọi điện cho anh, vẫn là địa điểm trước đó đã nói.”Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhà
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.
Liễu Tự Hàn có thể đi đâu?
Sức khỏe của Liễu Tự Hàn ngày càng kém.Anh không biết. Trước kia Liễu Tự Hàn thích đến quán bar, nhưng anh tìm khắp các quán bar lớn nhỏ ở xung quanh, cũng không nhìn thấy Liễu Tự Hàn. Anh chạy như bay dưới cái nắng chiều gay gắt mà không có mục đích, mồ hôi làm ướt lọn tóc, tóc dính một mảng trên trán, có ít mồ hôi lọt vào mắt, khiến anh suýt nữa rơi lệ.
Cuối cùng, anh bỗng nhớ đến hồi cấp hai Liễu Tự Hàn thích ngồi ở trong cái đình giữa hồ nhân tạo, thế là anh lập tức gọi xe đến trường cấp ha.
“Món quà này không tốn tiền, em…” Liễu Tự Hàn đang nói, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, có vẻ như rất đau, Tưởng Khai Dương cũng có thể nghe được tiếng răng đập vào nhau ở đầu kia điện thoại, “Thôi bỏ đi… gặp nhau sau bữa cơm chiều…” Cậu nói xong dập máy.
“Tinh…”Mặc dù là nghỉ hè, nhưng rất nhiều giáo viên ở trong trường, cho nên bình thường cổng trường sẽ không đóng. Anh lặng lẽ chuồn vào, chạy thẳng đến cái đình nhỏ.
Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, các bạn học tụ tập lại, bầu không khí nôi sổ lạ thường. Tưởng Khai Dương bị ép uống nửa chén rượu trắng, chẳng mấy chốc đầu óc đã kêu ù ù. Nữ sinh tới gần, đưa cho anh một cốc nước.
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.
“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”
Hai người đi song song bắt đầu tản bộ giống như ngày thường.
“Mẹ ơi,” Liễu Tự Hàn ngăn cản mẹ, cười với bà một tiếng, ý là mình không sao, “Con ra ngoài đây, quay về ngay thôi, mẹ đừng lo lắng.”Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.“Tự Hàn…”
Tưởng Khai Dương nhỏ giọng gọi cậu.
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương thở hồng hộc, “Mẹ anh cứ muốn anh ăn cơm với họ hàng, họ ăn lâu quá… Đợi lâu lắm rồi đúng không?”Sau đó là sự im lặng kéo dài, có vẻ như Liễu Tự Hàn đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì. Cuối cùng Liễu Tự Hàn tiến một bước đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tưởng Khai Dương, nụ hôn đầu của anh, có thể cho em không?”Liễu Tự Hàn đứng lên, phát ra giọng mũi không rõ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
Trái tim Tưởng Khai Dương đập thình thịch. Cô gái anh đã thích rất lâu đang đứng trước mặt anh, vừa khéo cô gái này cũng rất thích anh. Đây gần như là ông trời hợp tác cho.
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.
“Để nó biến! Tốt nhất là chết bên ngoài, chết trong nhà xúi quẩy!” Liễu Quốc Hòa cầm chai rượu đi ra từ phòng bếp, giận dữ đặt cái chai trên bàn ăn, ngồi xuống, “Ra ngoài tốt nhất đừng về nữa.”Tưởng Khai Dương cũng không biết anh muốn nói gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận Liễu Tự Hàn vẫn lành lặn đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể hít thở.
“Tiểu Hàn! Con đi đâu?” Mẹ Liễu vừa không chú ý, Liễu Tự Hàn đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy mẹ gọi cậu sau lưng, cậu cười một tiếng với mẹ, cố gắng khiến giọng mình trở nên thoải mái hơn, “Mẹ, con ra ngoài tản bộ, mẹ đừng lo lắng.”Anh đi lên trước, vỗ vỗ Liễu Tự Hàn, “Tự Hàn, về nhà đi.”
—
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương thở hồng hộc, “Mẹ anh cứ muốn anh ăn cơm với họ hàng, họ ăn lâu quá… Đợi lâu lắm rồi đúng không?”Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.
“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”—Anh không khống chế được muốn quay người chạy đi, nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, không thể trốn. Liễu Tự Hàn nhìn anh, nụ cười dần dần biến mất.
Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.
Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.
Liễu Tự Hàn mấp máy môi, ấp ủ hồi lâu, mới cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.
Chén rượu nhựa bị Tưởng Khai Dương bóp cho biến dạng, anh chớp mắt, gần như muốn gật đầu ngay lập tức.
—Tưởng Khai Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.
“Tại vì…”Đoạn đường sau đó hai người không nói bất kỳ câu nào nữa. Tưởng Khai Dương đưa Liễu Tự Hàn đến cửa nhà cậu, nhìn cậu bước nhanh vào nhà, mới thở dài rồi đi về nhà mình.
Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.
Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.“Tại sao?”Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.
Liễu Tự Hàn có thể đi đâu?
Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhà
Anh không khống chế được muốn quay người chạy đi, nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, không thể trốn. Liễu Tự Hàn nhìn anh, nụ cười dần dần biến mất.
Sau đó Liễu Tự Hàn không đến tìm anh nữa, nhưng sẽ thường xuyên gửi tin nhắn và gọi điện cho anh.Cô gái hồi lâu không trả lời, sau cùng chỉ nói, “Mình chờ cậu”.
Trời nhanh chóng tối lại, Liễu Tự Hàn trốn trong bóng tối, đột nhiên không kiềm chế được cười thật to, âm thanh của cậu mỏng manh lại yếu ớt, không hề vui vẻ gì.
—
Liễu Tự Hàn không có phản ứng gì, hỏi tiếp, “Anh với chị ấy ở bên nhau rồi?”Thời gian cuối cùng của Liễu Tự Hàn vẫn không dễ chịu. Thật ra cậu cảm thấy ngoài đau dạ dày và bệnh kén ăn mình cũng không có triệu chứng gì khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu là người sắp chết.
Mấy người bạn thân của Tưởng Khai Dương đều hỏi Tưởng Khai Dương nghĩ như thế nào, rõ ràng cô gái mình thích ở ngay bên cạnh, vậy mà chưa đồng ý. Tưởng Khai Dương không biết mình phải trả lời ra sao, anh không thể nói thẳng bây giờ mình đã có người yêu, khi cô gái đích thân đến hỏi đành phải trả lời rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.
Tưởng Khai Dương sững sờ ngay tại chỗ, cả ngón tay cũng cứng ngắc kéo căng.
Chạy vạng tối, Tưởng Khai Dương nhận được điện thoại của mẹ Liễu: Không thấy Liễu Tự Hàn.Sau khi bị bệnh cậu không thể đi theo anh họ kiếm tiền nữa, bố cậu lại là người chỉ tiêu không kiếm, tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên người mẹ.
“Ừ, sao vậy, em muốn đến à?”
“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”Năm giờ ba mươi sáng, mẹ phải thức dậy, đi xe điện một tiếng vào thành phố, đến nhà ông chủ trước bảy giờ nấu điểm tâm và giặt quần áo tối qua người trong nhà thay ra. Khoảng mười giờ ba mươi phải đến nhà ăn của cục quản lý giao thông nấu cơm trưa, đợi mọi người của cục quản lý giao thông ăn xong rồi mình vội vàng ăn chút đồ thừa, sau đó nhanh chóng lau bàn rửa bát. Hơn hai giờ lại đi xe điện đến vườn hoa Thiên Thành phía bắc thành phố, chăm sóc phụ nữ có thai vừa sinh xong, nấu cơm tối cho cô ấy.
Cơ thể cậu đang nhắc cậu điều này mỗi ngày, dần dần, đến cả rời giường cậu cũng khó khăn, nửa đêm luôn bừng tỉnh.
Tưởng Khai Dương ngẩn người, ừ một tiếng.
Tưởng Khai Dương muốn nói cảm ơn, nhưng cuối cùng không nói gì.Hơn bảy giờ, bà ra khỏi vườn hoa Thiên Thành, lại đi xe nửa tiếng về nhà.
Chapter 5
“Món quà này không tốn tiền, em…” Liễu Tự Hàn đang nói, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, có vẻ như rất đau, Tưởng Khai Dương cũng có thể nghe được tiếng răng đập vào nhau ở đầu kia điện thoại, “Thôi bỏ đi… gặp nhau sau bữa cơm chiều…” Cậu nói xong dập máy.Đèn đường yếu ớt vẽ một vòng trên mặt đất, bao phủ hai người đứng ngây ra, trong không khí đều là mùi chua xót.Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.
Chapter 5
Tưởng Khai Dương nhỏ giọng gọi cậu.Vào tháng Tám, không khí hoàn toàn nóng lên, nhà Liễu Tự Hàn chỉ có một cái máy điều hòa, lắp trong phòng bố cậu, máy điều hòa bật cả ngày, nhưng không có liên quan gì đến Liễu Tự Hàn. Mẹ thực sự đau lòng cậu mỗi ngày dùng cái quạt điện cũ rách, nên trộm mua cái quạt làm lạnh cho cậu.
Anh không biết. Trước kia Liễu Tự Hàn thích đến quán bar, nhưng anh tìm khắp các quán bar lớn nhỏ ở xung quanh, cũng không nhìn thấy Liễu Tự Hàn. Anh chạy như bay dưới cái nắng chiều gay gắt mà không có mục đích, mồ hôi làm ướt lọn tóc, tóc dính một mảng trên trán, có ít mồ hôi lọt vào mắt, khiến anh suýt nữa rơi lệ.Nhiệt độ không khí cao, mùi rượu sẽ tràn ngập khắp nhà, Liễu Tự Hàn luôn cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Cậu ý kiến với người kia, bảo ông ta đừng uống rượu ở trong nhà, người kia nổi giận, suýt nữa lấy chai rượu đập cậu. Cậu dùng hết tất cả sức lực đẩy ngã người kia, còn mình chạy ra ngoài.
Liễu Tự Hàn đã khuyên rất nhiều lần, muốn mẹ và người kia ly hôn, nhưng mẹ chỉ lắc đầu, Liễu Tự Hàn hỏi mẹ tại sao, mẹ chưa bao giờ nói.
“Không cần đâu, Tự Hàn, ” Tưởng Khai Dương vội vàng từ chối, “Em đừng xài tiền lung tung, anh không cần quà.”Sau khi bị bệnh cậu không thể đi theo anh họ kiếm tiền nữa, bố cậu lại là người chỉ tiêu không kiếm, tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên người mẹ.Chạy vạng tối, Tưởng Khai Dương nhận được điện thoại của mẹ Liễu: Không thấy Liễu Tự Hàn.
“Tự Hàn, nếu em có thể đến thì gọi điện cho anh, vẫn là địa điểm trước đó đã nói.”Tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó anh đặt bút xuống, bảo mẹ Liễu đừng lo lắng, tiếp đó nói với mẹ mình một tiếng rồi lao ra khỏi nhà
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ba chữ “Liễu Tự Hàn” đang nhấp nháy.
Liễu Tự Hàn có thể đi đâu?
Sức khỏe của Liễu Tự Hàn ngày càng kém.Anh không biết. Trước kia Liễu Tự Hàn thích đến quán bar, nhưng anh tìm khắp các quán bar lớn nhỏ ở xung quanh, cũng không nhìn thấy Liễu Tự Hàn. Anh chạy như bay dưới cái nắng chiều gay gắt mà không có mục đích, mồ hôi làm ướt lọn tóc, tóc dính một mảng trên trán, có ít mồ hôi lọt vào mắt, khiến anh suýt nữa rơi lệ.
Cuối cùng, anh bỗng nhớ đến hồi cấp hai Liễu Tự Hàn thích ngồi ở trong cái đình giữa hồ nhân tạo, thế là anh lập tức gọi xe đến trường cấp ha.
“Món quà này không tốn tiền, em…” Liễu Tự Hàn đang nói, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, có vẻ như rất đau, Tưởng Khai Dương cũng có thể nghe được tiếng răng đập vào nhau ở đầu kia điện thoại, “Thôi bỏ đi… gặp nhau sau bữa cơm chiều…” Cậu nói xong dập máy.
“Tinh…”Mặc dù là nghỉ hè, nhưng rất nhiều giáo viên ở trong trường, cho nên bình thường cổng trường sẽ không đóng. Anh lặng lẽ chuồn vào, chạy thẳng đến cái đình nhỏ.
Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, các bạn học tụ tập lại, bầu không khí nôi sổ lạ thường. Tưởng Khai Dương bị ép uống nửa chén rượu trắng, chẳng mấy chốc đầu óc đã kêu ù ù. Nữ sinh tới gần, đưa cho anh một cốc nước.
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.Quả nhiên Liễu Tự Hàn ở đây, cậu cúi đầu, nằm sấp trên bàn viết gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân, cảnh giác quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, cậu lập tức cất giấy đi.
“Ừ… Hôm nay sinh nhật anh với tiệc cảm ơn thầy cô mà… Không uống chút thì không được.”
Hai người đi song song bắt đầu tản bộ giống như ngày thường.
“Mẹ ơi,” Liễu Tự Hàn ngăn cản mẹ, cười với bà một tiếng, ý là mình không sao, “Con ra ngoài đây, quay về ngay thôi, mẹ đừng lo lắng.”Cuối tháng bảy, là sinh nhật Tưởng Khai Dương, bố Tưởng và mẹ Tưởng tiện thể làm tiệc cảm ơn thầy cô. Chuyện này Tưởng Khai Dương đã nói với Liễu Tự Hàn từ lâu, lúc ấy Liễu Tự Hàn cười rất vui vẻ, nói rằng mình nhất định sẽ đến. Nhưng vào hôm sinh nhật, ở cửa khách sạn đã đặt, Tưởng Khai Dương chờ từ sáng đến giờ cơm trưa, Liễu Tự Hàn cũng chưa tới.“Tự Hàn…”
Tưởng Khai Dương nhỏ giọng gọi cậu.
“Tự Hàn…” Tưởng Khai Dương thở hồng hộc, “Mẹ anh cứ muốn anh ăn cơm với họ hàng, họ ăn lâu quá… Đợi lâu lắm rồi đúng không?”Sau đó là sự im lặng kéo dài, có vẻ như Liễu Tự Hàn đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì. Cuối cùng Liễu Tự Hàn tiến một bước đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Tưởng Khai Dương, nụ hôn đầu của anh, có thể cho em không?”Liễu Tự Hàn đứng lên, phát ra giọng mũi không rõ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
Trái tim Tưởng Khai Dương đập thình thịch. Cô gái anh đã thích rất lâu đang đứng trước mặt anh, vừa khéo cô gái này cũng rất thích anh. Đây gần như là ông trời hợp tác cho.
Bờ môi Liễu Tự Hàn rất lạnh, lại hơi khô, dừng trên môi Tưởng Khai Dương trong một chớp mắt.
“Để nó biến! Tốt nhất là chết bên ngoài, chết trong nhà xúi quẩy!” Liễu Quốc Hòa cầm chai rượu đi ra từ phòng bếp, giận dữ đặt cái chai trên bàn ăn, ngồi xuống, “Ra ngoài tốt nhất đừng về nữa.”Tưởng Khai Dương cũng không biết anh muốn nói gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận Liễu Tự Hàn vẫn lành lặn đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể hít thở.
“Tiểu Hàn! Con đi đâu?” Mẹ Liễu vừa không chú ý, Liễu Tự Hàn đã chạy ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy mẹ gọi cậu sau lưng, cậu cười một tiếng với mẹ, cố gắng khiến giọng mình trở nên thoải mái hơn, “Mẹ, con ra ngoài tản bộ, mẹ đừng lo lắng.”Anh đi lên trước, vỗ vỗ Liễu Tự Hàn, “Tự Hàn, về nhà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.