Chương 40
ZiZi.7
05/07/2013
Nắng vẫn cố gắng len lỏi mặc sức chiếu từng tia cứng cáp và thẳng căng xuống nền phòng tắm khiến cho khung cảnh trở nên buồn bã và ảm đạm.
Sự éo le và thê lương của hình ảnh một người phụ nữ đang khóc nghẹn, khóc thét vì một nỗi đau, niềm tức tối khó giải bày góp phần làm cho không khí ngộp ngạt và khó thở..
Mình chết lặng và đông cứng cả người lại.Vẫn ngồi yên trên thành bồn tắm như thể bị dán chặt lưng vào tường.
Không phải không muốn đứng lên mà là mình không có khả năng để thực hiện cái hành động khó khăn đó vào lúc này thì đúng hơn.
Vì sao à, thì là vì tay phải mình vẫn đang phải nắm lấy cổ tay của Dì Linh chặn lại khi mà nó vẫn còn đang để hờ trên đầu gối mình, còn tay trái đang băng bó thì làm sao có thế mà chống, mà đẩy lấy điểm tựa để đứng lên được chứ.
Mình nhìn Dì Linh bằng ánh mắt lặng thinh chứa đựng đầy sự khó hiểu.
Mình của lúc đó chẳng thể nào hiểu được tại sao Dì lại khóc cả hay Dì khóc thét lên vì lí do gì nữa.Chỉ biết Dì khóc rất dữ dội và kinh lắm.
Một chuỗi những âm thanh vang dội, vang vọng và vang cực lớn lao đến và lọt vào tai mình bao gồm.
"...a...à...á...hức hức...hức...hít hà...hít hà...á...à...á...hít hà...a...a...a...hức hức...phù phù...a...a...a..."
Nghe tiếng khóc của Dì phải nói là rất căng thẳng và khó chịu vì nó nghe ghê quá mà.
Tròn mắt ngạc nhiên nhìn ngó nhìn nghiêng, tư duy mình bắt đầu bùng lên một loạt các suy đoán và những câu hỏi khó có câu trả lời.
Tại sao Dì lại khóc khi chỉ cách đây vài phút vẫn rất đanh đá...Thật chất là mình chẳng thể nào hiểu nỗi khi thấy hình ảnh Dì vừa từ từ ngồi thụp xuống làn nước trong veo lại vừa có thể khóc tu tu trong tư thế khó khăn đến như vậy cả vì trước đó Dì còn tỏ ra rất hổ báo với mình mà, nào là liếc, xoáy, lườm, đá đểu các kiểu khiến cho mình vô cùng ức chế và cả sợ sệt nữa.À, lại còn cho tay vào quần mình nữa chứ, nhưng hành động ấy như kiểu Dì muốn làm mình thêm bực mình, nạt nộ Dì để Dì có cái cớ mà sổ lô tô như vậy.
Tại sao Dì mình khóc to thế chứ trong khi có thể nói ra và cùng giải quyết...Lúc ấy phải nói luôn là Dì khóc to kinh khủng khiếp, khóc như chưa từng được khóc.Trong tiếng khóc của Dì chất chứa nhiều u uất và cả tức tối vô bờ bến tuy vậy cũng làm gì phải khóc lớn và điên loạn đến như thế chứ.Không sợ hàng xóm người ta nghe thấy đâm suy diễn dẫn đến nhiều hiểu lầm tai hại à.
Tại sao sau khi cho tay vào cái quần sịp ống của mình rồi Dì Linh mới khóc...Câu hỏi này thú thật là quá khó trả lời mà dù có may mắn tìm ra được câu trả lời đi chăng nữa thì mình chắc cũng chẳng dám trả lời đâu.Lại hỏi vì sao ư, thì là vì nếu như vậy chẳng khác nào mình tự thừa nhận hàng mình chỉ là hạng khoai bé và vì Dì Linh mò trúng khoai của mình thấy nó bé quá nên khóc thay cho mình vì mình là một thằng có củ khoai suy dinh dưỡng à.Chứ nếu to thì phải cười chứ việc quái gì phải khóc kinh thế.Bách nhục!
Những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu óc mình trong tích tắc và cũng nhanh chóng tan biến mất dạng như cái cách mà chúng hồ hởi ập đến khi Dì bắt đầu lên tiếng.
Dì vẫn còn khóc...còn khóc rất nhiều.
Dì nói trong những cú nấc ngang trái và bực tức đến nghẹn ngào.Nói với dòng lệ chan chứa đang còn bám dài trên đuôi mắt, loang dần ra xung quanh và tràn trề ướt đẫm nơi khóe mi.
"...Dì...Dì đến đây sống với con mà...hít hà...quan tâm lo lắng...hức hức...Dì sai gì mà đối xử với Dì như zậy...hả...làm cái gì cũng nói...làm cái gì cũng giận...bộ trong mắt con Dì tồi tệ lắm hả...hức hức...a...a...a...Dì sai cái gì...nói đi...sao cứ hễ ra là con ghét Dì zậy...hả...nói đi...hức hức...rồi hễ Dì làm cái gì cũng gai mắt hết...gai lắm đúng không...hả...hả...con không thương Dì thì cố chịu đựng đi...hết một năm nữa là tui đi mà...đi luôn...không bao giờ xuất hiện trong cái nhà này nữa...hức hức...hít hà...đi cho khuất mắt mấy người...sống mà suốt ngày cứ sợ...sợ con buồn...sợ giận đủ thứ hết...cứ phải nhìn sắc mặt mấy người mà sống...tui chết già...chết héo rồi...hức hức...rồi con bị thương nên sợ con khó chịu đau đớn rồi lum la...tui cười để mấy người zui...để zui mà...sao hằn học tui...bộ tui xấu xa lắm hả...mấy người buồn tui cũng buồn cũng có zui đâu mà sao lại liếc rồi la tui hả...hả hả...nói đi...nói đi...hức hức...a...a...à..."
Dì vẫn ngồi đó.Hai hàng mi vẫn đang bị thấm đẫm ướt nhòa bởi nước mắt.
Nước mắt của sự buồn bã, chán chường muốn buông thả và thất vọng khôn nguôi.
Những lời nói của Dì như xé toạt không khí xuyên qua từng thớ thịt mà đâm thẳng vào tim mình khiến cho nó co giật từng hồi quặn thắt.
Mình thật sự thấy đau nhói, đau khắp mình mẩy.Nỗi đau của sự dằn vặt và tức tối đến ức nghẹn.
Mình dằn vặt vì chẳng lẽ từ trước đến giờ mình sống xấu, sống bẩn với Dì đến như thế sao.Bấy lâu nay Dì sống trong căn nhà này mà không có được trọn vẹn một nụ cười, một niềm vui để an ủi những ngày tháng bê trễ và sự vô tâm đến từ mình.
Mình tức tối bản thân vì mình hờ hững quá, sao mình lại có thể đối xử với người đã có ơn chăm sóc và quan tâm mình đến như thế được.Cố gắng lục tìm trong trí nhớ tất cả những hành động hoặc giả là cả những suy nghĩ không tốt của mình về Dì để có thêm bằng chứng mà mài nheo, chửi bới bản thân.Bản thân của một thằng thanh niên tủi nhục đang tâm đối xử lạnh nhạt với một người phụ nữ- người mà đã hi sinh cả tuổi thanh xuân bay nhảy bông đùa để đến bên mình mà lo lắng mà nâng niu từng bước đi chập chững vào đời suốt thời kì hai năm phổ thông.
Mình thấy thương Dì quá, càng thấy tội Dì bao nhiêu thì mình lại càng ghét bỏ bản thân bấy nhiêu.
Bỏ tay Dì ra, mình chỉ biết cúi đầu lặng im.Mình không có can đảm nhìn vào mặt Dì vì mình sợ, sợ phải đối diện với đôi mắt ấy, đôi mắt của lòng vị tha và chờ đợi không bến bờ.
Biết bao lần mình phạm lỗi, biết bao lần mình sai quấy đều nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy không truy cứu hay một nụ cười trừ che chở.
Các bạn nào biết những kỉ niệm mình từng nhắc đến trong những chap trước kia chỉ là một phần nhỏ trong một chuỗi ngày của cuộc sống hai người đầu sự kiện ai oán.
Mình sai nhiều lắm, quấy nhiều lắm chứ chẳng đơn giản như thế đâu.Đôi lúc mình cũng chẳng về nhà nữa, không phải bởi vì mình sợ gì cả bởi giai đoạn ấy Dì còn chưa đánh mình mà là mình xem Dì chẳng ra cái gì hết, chẳng phải là loại người mà mình phải bận tâm hay lo lắng tiếc nuối gì cả.
Thưở ấy mình xem Dì hoàn chỉnh và chính xác nghĩa của hai từ- Vú nuôi.
Thấy có lỗi hay tự trách mình là đều không thể tránh khỏi, mình biết Dì rất buồn, khổ tâm lắm đến mức chịu đựng thêm không nỗi nữa nên mới phải nói ra.Mình vui vì đều đó, tuy có hơi nhẫn tâm nhưng mình mong Dì có thể khóc, có thể nói ra những điều ấp ủ và hành hạ con người Dì tự bấy lâu nay để mình biết, mình cảm nhận và mình có cơ hội để sửa chửa.
Mình muốn như thế và giây phút đó cũng tự hứa với bản thân rằng sẽ sống tốt hơn, không hay cáu gắt và cũng sẽ không làm Dì buồn nữa, chỉ mong Dì nhận ra mình thật sự hối hận và muốn sống lại từ đầu.
Đang mãi cúi đầu tự hứa sẽ làm một thanh niên tốt, một chỗ dựa về tinh thần cho Dì và sẽ cùng Dì vượt qua những sóng gió trong chuỗi ngày của cuộc sống vui vẻ do mình tạo ra sau này thì bất chợt Dì đứng lên.
Dì đứng lên nhưng chưa vội bước đi vì mình có cảm giác như Dì vẫn cúi đầu xuống nhìn mình trong tiếng nấc thút thít dai dẳng.
Mình tò mò lắm chứ nhưng lại tự nhủ với bản thân là sẽ không ngước lên nhìn Dì đâu vì mình sợ, sợ con người đang đứng kia sẽ lại khóc, lại làm một tràn nữa thì mình nguy to, hậu quả khôn lường.
Nhưng thói đời là vậy, nhiều người chết hay gặp tai ương cũng chỉ vì cái thói hiếu kì ngu xuẩn ấy.Sống trên đời nên tự nhủ có những điều nên biết và những điều cần tránh biết vì chẳng lợi lộc gì mà đôi khi còn mang đến nhiều muộn phiền rắc rối cho bản thân và gia đình.
Nói là thế nhưng mình của lúc đó ngốc lắm, chẳng hiểu sao lại có cái suy nghĩ tò mò nên đã từ từ ngước đầu lên nhìn cái hình dáng cao ngồng ngồng của người con gái đang tọa trước mặt mới đau chứ.
Ngay lập tức chỉ chờ có thể là Dì phi ngay một cái liếc sắc như dao cạo về gương mặt non nớt và đâu đó còn hôi mùi sữa của mình.Sau đòn đó Dì mắt trừng trừng đẫm lệ mà phán cho mình một câu nói chí mạn bao hàm cả việc đập tan những ước mơ và hoài bão mà mình đã khao khát dựng xây tự nãy giờ.
- Ngày mai...hức hức...tui...tui dọn đi luôn cho...hức hức...sống một mình...cho mặc sức zui...đi luôn...hức hức!
Dì nói xong thì ngoảy đít lại và bước bì bõm ra khỏi bồn tắm mà trên người vẫn còn ướt đẫm nước và thấm sâu vào cả da thịt vì mình thấy phần áo của Dì dính chặt và hiện lên rằn rì những hoa văn đơn giản của chiếc áo ngực màu đen.
Khoảng khắc Dì ngoảy đít bỏ đi, mông Dì ngay gần kề với mặt mình luôn đến mức mình bất ngờ quá đỗi mà không né tránh kịp nên hình như đã ngửi thấy cả mùi vải nữa- mùi quần áo thấm nước xả thơm bị ướt bởi nước.
Từng bước đi của Dì như một cơn mưa mùa hạ đổ xuống mặt đất khô hạn nền nhà.Không thể tưởng tượng nổi là mỗi khi Dì cáu lên là lại chẳng để ý đến thứ gì như mọi ngày nữa, mọi hôm chỉ cần đổ nửa li nước ra nhà là bằng chết bằng sống Dì phải kiếm mảnh dẻ nào đó lau ngay, tính nhiều khi cẩn thận thái quá lại nhiều khi lơ đãng đến bất cần thật khiến cho người ta mỗi khi nghĩ về lại phải bật cười toe toét.
Dì cứ đi, cứ kéo bộ quần áo ướt đẫm nước trong tiếng thút thít dai dẳng cho đến khi mình nghe thấy tiếng đóng sầm của cửa bồn tắm tạo thành một cú đánh "Rầm".
Sau đó không còn nghe thấy tiếng bước chân Dì nữa mà thêm một lần nửa tiếng "Rầm" lại vang lên nhưng lần này là cửa phòng Dì.
Mình sững cả người lại, không phải vì giây phút hửi ass qủy quái đó mà là câu nói của Dì.
Dì nói rằng Dì sẽ ra đi ư?
Liệu đó là câu nói xuất phát từ bờ môi của Dì hay là lỗ tai này đã nghe nhầm.Không, không, rõ ràng là mình đã nghe thấy Dì nói là sẽ ra đi, chứ dù trong mơ mình cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc Dì sẽ bỏ mình ra đi mà nhầm với lẫn gì hết cả.
Phút chốc chợt như tỉnh giấc sau cơn mê dài đăng đẳng, bất giác nghĩ ngay về những chuyện mình cần phải làm gấp rút.Mình phải giữ Dì lại, giữ cho bằng được.
Đã từ bấy lâu nay mình chưa nhận ra Dì là một cái gì đó không thể thiếu, không thể vắng mặt trong cuộc sống của mình.
Mình sợ, sợ cái cảm giác trống trải lạnh lẽo sau khi mẹ mình mất lắm rồi.Từ tận đáy lòng, một chút gì đó à không mà là rất nhiều, tình cảm của mình dành cho Dì không còn đơn giản là lòng biết ơn và cảm phục nữa mà nó đã đi xa hơn biến thành sự thân quen, gần gũi như tình cảm của người thân trong một gia đình.
Cố gắng đứng dậy để gỡ gạc lại những gì tưởng chừng như sắp mất, mình chống cả hai tay lên thành bồn tắm để đẩy tấm thân tàn vùng lên mặc kệ cho cái nhói đau rên rỉ từ khủy tay trái.
Bước ra khỏi bồn tắm mình vớ vội lấy chiếc khăn lau hời hợt lớp xà phòng và nhanh chóng lao ra khỏi WC.
Chạy đến trước cửa phòng Dì mình nói như thét vọng vào:
- Dì ơi...Dì Linh ơi...mở cửa cho con...con...con. Mình thét to và chợt lắp bắp.
- ... Bên trong vẫn im ắng và không nghe thấy bất kì tiếng động gì.
- Đi mà Dì...con xin lỗi mà...Dì ơi. Mình nài nỉ.
- ... Vẫn chẳng thấy tiếng trả lời của Dì đâu cả.
- Dì ơi...đừng bỏ con đi mà Dì. Mình nói như sắp khóc.
- Biến đi...không có nói gì hết. Chợt từ trong phòng Dì vọng ra một giọng nói đanh thép.
- Đi mà...năn nỉ Dì á...Dì ơi mở cửa cho con. Mình vui mừng và nói liên hồi khi nghe được giọng lanh lảnh của Dì.
- Quyết định rồi...đi đi...đừng làm phiền Dì nữa...Biếnnnnnnn. Dì hét ra từ bên trong phòng và ngân khá dài chữ cuối.
- Dì...Dì cho con zô đi...con xin lỗi mà...không zậy nữa đâu...Dì ơi Dì ơi. Mình năn nỉ ỉ ôi hình như đã đánh mất một phần nào bản lĩnh đàn ông nhưng mình mặc kệ.Đối với mình lúc này Dì là trên hết.
- Đã nói không...tui xếp đồ rồi...mai tui đi...vĩnh biệt. Dì nói thẳng răn mặc cho những câu van xin của mình tự nãy giờ.
- Dì...nghe nghe Duy nói nè...hứa rồi...không như zậy nữa mà...Dì. Mình thất vọng thật sự với câu trả lời của Dì.
- ... Sự im lặng lại bao trùm không gian khi mà bên ngoài phòng mình vẫn ngồi mong ngóng và chờ đợi.
Sau câu nói đó dù mình có cố gắng nài nỉ thế nào Dì Linh cũng nhấc quyết im lặng và không mở cửa.
Mình buồn lắm, ngồi đó lang thang với những suy nghĩ, với những lời nói chan chứa tận đáy lòng nhưng đáp lại vẫn là sự hờ hững bất cần và im lặng đáng sợ.
Mình muốn vào trong đó, muốn ba mặt một lời mà thề thốt, mà hứa hẹn để Dì bỏ qua tha thứ cho mình lần này.
Mình cũng tự hứa với bản thân đây là lần chót, mình sẽ không bao giờ làm Dì phải buồn thêm bất cứ một việc nào nữa.
Mình thương Dì Linh của mình lắm.
Chỉ có vào được trong đó mới có thể nói chuyện được với Dì mà thôi.
Nghĩ là làm, ngay lập tức mình đứng dậy cố gắng đẩy tay khóa hay đẩy mạnh cửa vào nhưng tất cả vẫn vô vọng vì chiếc cửa vẫn sừng sững và không di chuyển dù chỉ là một milimet.
Chán nản mình lại ngồi xuống, lại nói luyên thuyên về những việc của ngày trước khi mà trên người chỉ còn vận duy nhất một chiếc quần sịp ống ướt đẫm.
Bất giác, mình nhớ ra một điều mà dường như đã quên tự lâu, điều mà ở ngôi nhà cũ và cả khi mới chuyển sang nhà mới Ba mình vẫn thường hay nhắc đi nhắc lại nhiều lần:Trong mỗi chiếc tủ quần áo đặt ở ngoài phòng mỗi tầng đều có đặt một chiếc chìa khóa dự phòng bên trong ngăn nhỏ của cánh cửa.
Mình chẳng biết là Ba đã từng nói điều này với Dì chưa nhưng khi vừa nhớ tới nó là mình liền nhanh chóng đứng dậy và tiến lại gần chiếc cửa tủ với những ngón tay dài ngoằng của mình vào cái ngăn bé tí ấy.
Quả thật, như bắt được vàng mình nhảy cỡn lên vì sung sướng và chạy như bay về phía cửa phòng Dì, cho chiếc chìa khóa vào và "lạch cạch".
Cửa phòng Dì được mở tang hoang và đập ngay vào mắt mình là hình ảnh không tưởng.
Hình ảnh một người con gái đang đắp chăn lưng chừng đầu nằm nghiêng về một bên hướng đầu vào bức tường xa xa.Mà hình như còn đang cả nghe nhạc nữa vì mình thấy tay cầm chiếc Iphone có cộng dây nối dài tới tai.Mình thì mình không thể thấy có đeo tai nghe hay không vì một phần của chiếc mền(chăn) trắng toát nhô lên che mất.
Nhanh chóng tiến lại, mình đứng ngay trước mặt Dì thì lúc này mới chắc chắn không chạy vào đâu được nữa.Bà Dì qúy hóa của mình đang nghe nhạc và nhắm nghiền cả mắt lại.
Mình không trách Dì vì giờ phút nước sôi lửa bỏng mình đang lo sốt vó như vậy mà Dì còn có tâm lí để nằm đây mà nghe nhạc vì mình biết, biết Dì cần được nghĩ ngơi sau chuyện đã xảy ra lúc nãy.
Ngay từ đầu, khi thấy hình ảnh đó mình đã có ý định đi ra nhưng lại không thể vì mình còn chưa nói rõ tất cả mọi chuyện và xin lỗi Dì đàng hoàng thì làm sao có thể đi ra cho được chứ.
Lẳng lặng cúi xuống, mình lay nhè nhẹ vai Dì Linh sau lớp mền bông dày cả nửa gang tay.
Rất nhanh chóng, Dì ngây thơ mở căng cặp mắt to tròn ra như mọi sự vẫn yên ổn mà rằng dù có gì xảy ra đi chăng nữa thì đôi mắt ấy vẫn thật đẹp, thật trong và không có gì khiến nó đục đi cả.
Nhưng chỉ vài giây sau đó như không thể tưởng tưởng những gì đang xảy ra.Dì la lên.
- Á...gì...cái gì zậy...sao...sao zô đây...aaaaaaaa Dì há to miệng thét lớn kinh khủng.
- Dạ...Dì...Dì...con...con xin lỗi. Mình với tay xoa xoa vai Dì ngoài lớp mền.
- Đi ra đi...biến ra đi...nhanh. Dì một tay cầm chặt vành của chiếc chăn một tay xua tay mình ra khỏi chiếc mền.
- Dì nghe con nói...con hối hận rồi. Mình cúi đầu thỏ thẻ.
- Đi ra đi...á...á...đi ra. Dì hai tay chuyển sang cầm hẳn mép mền mà la ơi ới.
Sau câu nói đó, Dì lấy chăn chùm kín đầu lại, vừa nằm trong chăn vừa thét như điên như dại đuổi mình đi ra ngoài.
Mình vẫn cứ ngồi lì ở đó mà ăn nỉ và ỉ ôi mong Dì tha lỗi, tha phải các thứ cho đến khi không còn chịu đựng được cái thái độ xua đuổi và muốn mình cút xéo của Dì.
Tức tối mình nói rõ to.
- Dì không nghe con nói...con ngồi đây luôn. Mình ngồi hẳn xuống đất.
- Đi ra đi...không nói gì nữa hết...lát ăn trưa rồi nói. Dì nói từ trong chăn.
- Không...muốn nói giờ...Dì bỏ mền ra nghe con nói vài câu có đợc không...đi mà Dì. Mình quả quyết và buông lời nài nỉ.
- Đã nói là không...nghe chưa. Dì thét từng từ đến phát bực.
Lúc này máu điên trong người mình đã dồn hết ra các bắp thịt và khiến mặt mình đỏ bừng.
Mình nổi khùng đứng thẳng dậy, dùng cả hai tay, cả cánh tay phải lành lặn và cánh tay trái đang hãy còn quấn băng và được bịt chặt bởi chiếc bao tay cắt lỉa chĩa mà Dì đưa để che chắn tránh chạm nước khi tắm.
Nắm cứng một góc mền và cứ thế vung tay xốc thẳng tất cả lên, sau đó bỏ hẳng cái mền qua một bên mặc cho mọi sự kêu la, can ngăn và nếu kéo của Dì.
Hả hê sau thành phẩm, mình nhanh chóng lia ánh nhìn về hướng người phụ nữ đang nằm trên tấm đệm với thân thể...thân thể...trần truồng không mảnh vải che thân.
Mắt mình mở trao tráo nhìn vào cái tấm thân trắng nuồng nuột ấy.Trắng quá...thấy...thấy hết cả!
Dì nhắm mặt lại và thét lên:
- Đã nói...đi ra ngoài kia...nhanh đi...không là...là Dì chết cho mấy người coi..
Sự éo le và thê lương của hình ảnh một người phụ nữ đang khóc nghẹn, khóc thét vì một nỗi đau, niềm tức tối khó giải bày góp phần làm cho không khí ngộp ngạt và khó thở..
Mình chết lặng và đông cứng cả người lại.Vẫn ngồi yên trên thành bồn tắm như thể bị dán chặt lưng vào tường.
Không phải không muốn đứng lên mà là mình không có khả năng để thực hiện cái hành động khó khăn đó vào lúc này thì đúng hơn.
Vì sao à, thì là vì tay phải mình vẫn đang phải nắm lấy cổ tay của Dì Linh chặn lại khi mà nó vẫn còn đang để hờ trên đầu gối mình, còn tay trái đang băng bó thì làm sao có thế mà chống, mà đẩy lấy điểm tựa để đứng lên được chứ.
Mình nhìn Dì Linh bằng ánh mắt lặng thinh chứa đựng đầy sự khó hiểu.
Mình của lúc đó chẳng thể nào hiểu được tại sao Dì lại khóc cả hay Dì khóc thét lên vì lí do gì nữa.Chỉ biết Dì khóc rất dữ dội và kinh lắm.
Một chuỗi những âm thanh vang dội, vang vọng và vang cực lớn lao đến và lọt vào tai mình bao gồm.
"...a...à...á...hức hức...hức...hít hà...hít hà...á...à...á...hít hà...a...a...a...hức hức...phù phù...a...a...a..."
Nghe tiếng khóc của Dì phải nói là rất căng thẳng và khó chịu vì nó nghe ghê quá mà.
Tròn mắt ngạc nhiên nhìn ngó nhìn nghiêng, tư duy mình bắt đầu bùng lên một loạt các suy đoán và những câu hỏi khó có câu trả lời.
Tại sao Dì lại khóc khi chỉ cách đây vài phút vẫn rất đanh đá...Thật chất là mình chẳng thể nào hiểu nỗi khi thấy hình ảnh Dì vừa từ từ ngồi thụp xuống làn nước trong veo lại vừa có thể khóc tu tu trong tư thế khó khăn đến như vậy cả vì trước đó Dì còn tỏ ra rất hổ báo với mình mà, nào là liếc, xoáy, lườm, đá đểu các kiểu khiến cho mình vô cùng ức chế và cả sợ sệt nữa.À, lại còn cho tay vào quần mình nữa chứ, nhưng hành động ấy như kiểu Dì muốn làm mình thêm bực mình, nạt nộ Dì để Dì có cái cớ mà sổ lô tô như vậy.
Tại sao Dì mình khóc to thế chứ trong khi có thể nói ra và cùng giải quyết...Lúc ấy phải nói luôn là Dì khóc to kinh khủng khiếp, khóc như chưa từng được khóc.Trong tiếng khóc của Dì chất chứa nhiều u uất và cả tức tối vô bờ bến tuy vậy cũng làm gì phải khóc lớn và điên loạn đến như thế chứ.Không sợ hàng xóm người ta nghe thấy đâm suy diễn dẫn đến nhiều hiểu lầm tai hại à.
Tại sao sau khi cho tay vào cái quần sịp ống của mình rồi Dì Linh mới khóc...Câu hỏi này thú thật là quá khó trả lời mà dù có may mắn tìm ra được câu trả lời đi chăng nữa thì mình chắc cũng chẳng dám trả lời đâu.Lại hỏi vì sao ư, thì là vì nếu như vậy chẳng khác nào mình tự thừa nhận hàng mình chỉ là hạng khoai bé và vì Dì Linh mò trúng khoai của mình thấy nó bé quá nên khóc thay cho mình vì mình là một thằng có củ khoai suy dinh dưỡng à.Chứ nếu to thì phải cười chứ việc quái gì phải khóc kinh thế.Bách nhục!
Những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu óc mình trong tích tắc và cũng nhanh chóng tan biến mất dạng như cái cách mà chúng hồ hởi ập đến khi Dì bắt đầu lên tiếng.
Dì vẫn còn khóc...còn khóc rất nhiều.
Dì nói trong những cú nấc ngang trái và bực tức đến nghẹn ngào.Nói với dòng lệ chan chứa đang còn bám dài trên đuôi mắt, loang dần ra xung quanh và tràn trề ướt đẫm nơi khóe mi.
"...Dì...Dì đến đây sống với con mà...hít hà...quan tâm lo lắng...hức hức...Dì sai gì mà đối xử với Dì như zậy...hả...làm cái gì cũng nói...làm cái gì cũng giận...bộ trong mắt con Dì tồi tệ lắm hả...hức hức...a...a...a...Dì sai cái gì...nói đi...sao cứ hễ ra là con ghét Dì zậy...hả...nói đi...hức hức...rồi hễ Dì làm cái gì cũng gai mắt hết...gai lắm đúng không...hả...hả...con không thương Dì thì cố chịu đựng đi...hết một năm nữa là tui đi mà...đi luôn...không bao giờ xuất hiện trong cái nhà này nữa...hức hức...hít hà...đi cho khuất mắt mấy người...sống mà suốt ngày cứ sợ...sợ con buồn...sợ giận đủ thứ hết...cứ phải nhìn sắc mặt mấy người mà sống...tui chết già...chết héo rồi...hức hức...rồi con bị thương nên sợ con khó chịu đau đớn rồi lum la...tui cười để mấy người zui...để zui mà...sao hằn học tui...bộ tui xấu xa lắm hả...mấy người buồn tui cũng buồn cũng có zui đâu mà sao lại liếc rồi la tui hả...hả hả...nói đi...nói đi...hức hức...a...a...à..."
Dì vẫn ngồi đó.Hai hàng mi vẫn đang bị thấm đẫm ướt nhòa bởi nước mắt.
Nước mắt của sự buồn bã, chán chường muốn buông thả và thất vọng khôn nguôi.
Những lời nói của Dì như xé toạt không khí xuyên qua từng thớ thịt mà đâm thẳng vào tim mình khiến cho nó co giật từng hồi quặn thắt.
Mình thật sự thấy đau nhói, đau khắp mình mẩy.Nỗi đau của sự dằn vặt và tức tối đến ức nghẹn.
Mình dằn vặt vì chẳng lẽ từ trước đến giờ mình sống xấu, sống bẩn với Dì đến như thế sao.Bấy lâu nay Dì sống trong căn nhà này mà không có được trọn vẹn một nụ cười, một niềm vui để an ủi những ngày tháng bê trễ và sự vô tâm đến từ mình.
Mình tức tối bản thân vì mình hờ hững quá, sao mình lại có thể đối xử với người đã có ơn chăm sóc và quan tâm mình đến như thế được.Cố gắng lục tìm trong trí nhớ tất cả những hành động hoặc giả là cả những suy nghĩ không tốt của mình về Dì để có thêm bằng chứng mà mài nheo, chửi bới bản thân.Bản thân của một thằng thanh niên tủi nhục đang tâm đối xử lạnh nhạt với một người phụ nữ- người mà đã hi sinh cả tuổi thanh xuân bay nhảy bông đùa để đến bên mình mà lo lắng mà nâng niu từng bước đi chập chững vào đời suốt thời kì hai năm phổ thông.
Mình thấy thương Dì quá, càng thấy tội Dì bao nhiêu thì mình lại càng ghét bỏ bản thân bấy nhiêu.
Bỏ tay Dì ra, mình chỉ biết cúi đầu lặng im.Mình không có can đảm nhìn vào mặt Dì vì mình sợ, sợ phải đối diện với đôi mắt ấy, đôi mắt của lòng vị tha và chờ đợi không bến bờ.
Biết bao lần mình phạm lỗi, biết bao lần mình sai quấy đều nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy không truy cứu hay một nụ cười trừ che chở.
Các bạn nào biết những kỉ niệm mình từng nhắc đến trong những chap trước kia chỉ là một phần nhỏ trong một chuỗi ngày của cuộc sống hai người đầu sự kiện ai oán.
Mình sai nhiều lắm, quấy nhiều lắm chứ chẳng đơn giản như thế đâu.Đôi lúc mình cũng chẳng về nhà nữa, không phải bởi vì mình sợ gì cả bởi giai đoạn ấy Dì còn chưa đánh mình mà là mình xem Dì chẳng ra cái gì hết, chẳng phải là loại người mà mình phải bận tâm hay lo lắng tiếc nuối gì cả.
Thưở ấy mình xem Dì hoàn chỉnh và chính xác nghĩa của hai từ- Vú nuôi.
Thấy có lỗi hay tự trách mình là đều không thể tránh khỏi, mình biết Dì rất buồn, khổ tâm lắm đến mức chịu đựng thêm không nỗi nữa nên mới phải nói ra.Mình vui vì đều đó, tuy có hơi nhẫn tâm nhưng mình mong Dì có thể khóc, có thể nói ra những điều ấp ủ và hành hạ con người Dì tự bấy lâu nay để mình biết, mình cảm nhận và mình có cơ hội để sửa chửa.
Mình muốn như thế và giây phút đó cũng tự hứa với bản thân rằng sẽ sống tốt hơn, không hay cáu gắt và cũng sẽ không làm Dì buồn nữa, chỉ mong Dì nhận ra mình thật sự hối hận và muốn sống lại từ đầu.
Đang mãi cúi đầu tự hứa sẽ làm một thanh niên tốt, một chỗ dựa về tinh thần cho Dì và sẽ cùng Dì vượt qua những sóng gió trong chuỗi ngày của cuộc sống vui vẻ do mình tạo ra sau này thì bất chợt Dì đứng lên.
Dì đứng lên nhưng chưa vội bước đi vì mình có cảm giác như Dì vẫn cúi đầu xuống nhìn mình trong tiếng nấc thút thít dai dẳng.
Mình tò mò lắm chứ nhưng lại tự nhủ với bản thân là sẽ không ngước lên nhìn Dì đâu vì mình sợ, sợ con người đang đứng kia sẽ lại khóc, lại làm một tràn nữa thì mình nguy to, hậu quả khôn lường.
Nhưng thói đời là vậy, nhiều người chết hay gặp tai ương cũng chỉ vì cái thói hiếu kì ngu xuẩn ấy.Sống trên đời nên tự nhủ có những điều nên biết và những điều cần tránh biết vì chẳng lợi lộc gì mà đôi khi còn mang đến nhiều muộn phiền rắc rối cho bản thân và gia đình.
Nói là thế nhưng mình của lúc đó ngốc lắm, chẳng hiểu sao lại có cái suy nghĩ tò mò nên đã từ từ ngước đầu lên nhìn cái hình dáng cao ngồng ngồng của người con gái đang tọa trước mặt mới đau chứ.
Ngay lập tức chỉ chờ có thể là Dì phi ngay một cái liếc sắc như dao cạo về gương mặt non nớt và đâu đó còn hôi mùi sữa của mình.Sau đòn đó Dì mắt trừng trừng đẫm lệ mà phán cho mình một câu nói chí mạn bao hàm cả việc đập tan những ước mơ và hoài bão mà mình đã khao khát dựng xây tự nãy giờ.
- Ngày mai...hức hức...tui...tui dọn đi luôn cho...hức hức...sống một mình...cho mặc sức zui...đi luôn...hức hức!
Dì nói xong thì ngoảy đít lại và bước bì bõm ra khỏi bồn tắm mà trên người vẫn còn ướt đẫm nước và thấm sâu vào cả da thịt vì mình thấy phần áo của Dì dính chặt và hiện lên rằn rì những hoa văn đơn giản của chiếc áo ngực màu đen.
Khoảng khắc Dì ngoảy đít bỏ đi, mông Dì ngay gần kề với mặt mình luôn đến mức mình bất ngờ quá đỗi mà không né tránh kịp nên hình như đã ngửi thấy cả mùi vải nữa- mùi quần áo thấm nước xả thơm bị ướt bởi nước.
Từng bước đi của Dì như một cơn mưa mùa hạ đổ xuống mặt đất khô hạn nền nhà.Không thể tưởng tượng nổi là mỗi khi Dì cáu lên là lại chẳng để ý đến thứ gì như mọi ngày nữa, mọi hôm chỉ cần đổ nửa li nước ra nhà là bằng chết bằng sống Dì phải kiếm mảnh dẻ nào đó lau ngay, tính nhiều khi cẩn thận thái quá lại nhiều khi lơ đãng đến bất cần thật khiến cho người ta mỗi khi nghĩ về lại phải bật cười toe toét.
Dì cứ đi, cứ kéo bộ quần áo ướt đẫm nước trong tiếng thút thít dai dẳng cho đến khi mình nghe thấy tiếng đóng sầm của cửa bồn tắm tạo thành một cú đánh "Rầm".
Sau đó không còn nghe thấy tiếng bước chân Dì nữa mà thêm một lần nửa tiếng "Rầm" lại vang lên nhưng lần này là cửa phòng Dì.
Mình sững cả người lại, không phải vì giây phút hửi ass qủy quái đó mà là câu nói của Dì.
Dì nói rằng Dì sẽ ra đi ư?
Liệu đó là câu nói xuất phát từ bờ môi của Dì hay là lỗ tai này đã nghe nhầm.Không, không, rõ ràng là mình đã nghe thấy Dì nói là sẽ ra đi, chứ dù trong mơ mình cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc Dì sẽ bỏ mình ra đi mà nhầm với lẫn gì hết cả.
Phút chốc chợt như tỉnh giấc sau cơn mê dài đăng đẳng, bất giác nghĩ ngay về những chuyện mình cần phải làm gấp rút.Mình phải giữ Dì lại, giữ cho bằng được.
Đã từ bấy lâu nay mình chưa nhận ra Dì là một cái gì đó không thể thiếu, không thể vắng mặt trong cuộc sống của mình.
Mình sợ, sợ cái cảm giác trống trải lạnh lẽo sau khi mẹ mình mất lắm rồi.Từ tận đáy lòng, một chút gì đó à không mà là rất nhiều, tình cảm của mình dành cho Dì không còn đơn giản là lòng biết ơn và cảm phục nữa mà nó đã đi xa hơn biến thành sự thân quen, gần gũi như tình cảm của người thân trong một gia đình.
Cố gắng đứng dậy để gỡ gạc lại những gì tưởng chừng như sắp mất, mình chống cả hai tay lên thành bồn tắm để đẩy tấm thân tàn vùng lên mặc kệ cho cái nhói đau rên rỉ từ khủy tay trái.
Bước ra khỏi bồn tắm mình vớ vội lấy chiếc khăn lau hời hợt lớp xà phòng và nhanh chóng lao ra khỏi WC.
Chạy đến trước cửa phòng Dì mình nói như thét vọng vào:
- Dì ơi...Dì Linh ơi...mở cửa cho con...con...con. Mình thét to và chợt lắp bắp.
- ... Bên trong vẫn im ắng và không nghe thấy bất kì tiếng động gì.
- Đi mà Dì...con xin lỗi mà...Dì ơi. Mình nài nỉ.
- ... Vẫn chẳng thấy tiếng trả lời của Dì đâu cả.
- Dì ơi...đừng bỏ con đi mà Dì. Mình nói như sắp khóc.
- Biến đi...không có nói gì hết. Chợt từ trong phòng Dì vọng ra một giọng nói đanh thép.
- Đi mà...năn nỉ Dì á...Dì ơi mở cửa cho con. Mình vui mừng và nói liên hồi khi nghe được giọng lanh lảnh của Dì.
- Quyết định rồi...đi đi...đừng làm phiền Dì nữa...Biếnnnnnnn. Dì hét ra từ bên trong phòng và ngân khá dài chữ cuối.
- Dì...Dì cho con zô đi...con xin lỗi mà...không zậy nữa đâu...Dì ơi Dì ơi. Mình năn nỉ ỉ ôi hình như đã đánh mất một phần nào bản lĩnh đàn ông nhưng mình mặc kệ.Đối với mình lúc này Dì là trên hết.
- Đã nói không...tui xếp đồ rồi...mai tui đi...vĩnh biệt. Dì nói thẳng răn mặc cho những câu van xin của mình tự nãy giờ.
- Dì...nghe nghe Duy nói nè...hứa rồi...không như zậy nữa mà...Dì. Mình thất vọng thật sự với câu trả lời của Dì.
- ... Sự im lặng lại bao trùm không gian khi mà bên ngoài phòng mình vẫn ngồi mong ngóng và chờ đợi.
Sau câu nói đó dù mình có cố gắng nài nỉ thế nào Dì Linh cũng nhấc quyết im lặng và không mở cửa.
Mình buồn lắm, ngồi đó lang thang với những suy nghĩ, với những lời nói chan chứa tận đáy lòng nhưng đáp lại vẫn là sự hờ hững bất cần và im lặng đáng sợ.
Mình muốn vào trong đó, muốn ba mặt một lời mà thề thốt, mà hứa hẹn để Dì bỏ qua tha thứ cho mình lần này.
Mình cũng tự hứa với bản thân đây là lần chót, mình sẽ không bao giờ làm Dì phải buồn thêm bất cứ một việc nào nữa.
Mình thương Dì Linh của mình lắm.
Chỉ có vào được trong đó mới có thể nói chuyện được với Dì mà thôi.
Nghĩ là làm, ngay lập tức mình đứng dậy cố gắng đẩy tay khóa hay đẩy mạnh cửa vào nhưng tất cả vẫn vô vọng vì chiếc cửa vẫn sừng sững và không di chuyển dù chỉ là một milimet.
Chán nản mình lại ngồi xuống, lại nói luyên thuyên về những việc của ngày trước khi mà trên người chỉ còn vận duy nhất một chiếc quần sịp ống ướt đẫm.
Bất giác, mình nhớ ra một điều mà dường như đã quên tự lâu, điều mà ở ngôi nhà cũ và cả khi mới chuyển sang nhà mới Ba mình vẫn thường hay nhắc đi nhắc lại nhiều lần:Trong mỗi chiếc tủ quần áo đặt ở ngoài phòng mỗi tầng đều có đặt một chiếc chìa khóa dự phòng bên trong ngăn nhỏ của cánh cửa.
Mình chẳng biết là Ba đã từng nói điều này với Dì chưa nhưng khi vừa nhớ tới nó là mình liền nhanh chóng đứng dậy và tiến lại gần chiếc cửa tủ với những ngón tay dài ngoằng của mình vào cái ngăn bé tí ấy.
Quả thật, như bắt được vàng mình nhảy cỡn lên vì sung sướng và chạy như bay về phía cửa phòng Dì, cho chiếc chìa khóa vào và "lạch cạch".
Cửa phòng Dì được mở tang hoang và đập ngay vào mắt mình là hình ảnh không tưởng.
Hình ảnh một người con gái đang đắp chăn lưng chừng đầu nằm nghiêng về một bên hướng đầu vào bức tường xa xa.Mà hình như còn đang cả nghe nhạc nữa vì mình thấy tay cầm chiếc Iphone có cộng dây nối dài tới tai.Mình thì mình không thể thấy có đeo tai nghe hay không vì một phần của chiếc mền(chăn) trắng toát nhô lên che mất.
Nhanh chóng tiến lại, mình đứng ngay trước mặt Dì thì lúc này mới chắc chắn không chạy vào đâu được nữa.Bà Dì qúy hóa của mình đang nghe nhạc và nhắm nghiền cả mắt lại.
Mình không trách Dì vì giờ phút nước sôi lửa bỏng mình đang lo sốt vó như vậy mà Dì còn có tâm lí để nằm đây mà nghe nhạc vì mình biết, biết Dì cần được nghĩ ngơi sau chuyện đã xảy ra lúc nãy.
Ngay từ đầu, khi thấy hình ảnh đó mình đã có ý định đi ra nhưng lại không thể vì mình còn chưa nói rõ tất cả mọi chuyện và xin lỗi Dì đàng hoàng thì làm sao có thể đi ra cho được chứ.
Lẳng lặng cúi xuống, mình lay nhè nhẹ vai Dì Linh sau lớp mền bông dày cả nửa gang tay.
Rất nhanh chóng, Dì ngây thơ mở căng cặp mắt to tròn ra như mọi sự vẫn yên ổn mà rằng dù có gì xảy ra đi chăng nữa thì đôi mắt ấy vẫn thật đẹp, thật trong và không có gì khiến nó đục đi cả.
Nhưng chỉ vài giây sau đó như không thể tưởng tưởng những gì đang xảy ra.Dì la lên.
- Á...gì...cái gì zậy...sao...sao zô đây...aaaaaaaa Dì há to miệng thét lớn kinh khủng.
- Dạ...Dì...Dì...con...con xin lỗi. Mình với tay xoa xoa vai Dì ngoài lớp mền.
- Đi ra đi...biến ra đi...nhanh. Dì một tay cầm chặt vành của chiếc chăn một tay xua tay mình ra khỏi chiếc mền.
- Dì nghe con nói...con hối hận rồi. Mình cúi đầu thỏ thẻ.
- Đi ra đi...á...á...đi ra. Dì hai tay chuyển sang cầm hẳn mép mền mà la ơi ới.
Sau câu nói đó, Dì lấy chăn chùm kín đầu lại, vừa nằm trong chăn vừa thét như điên như dại đuổi mình đi ra ngoài.
Mình vẫn cứ ngồi lì ở đó mà ăn nỉ và ỉ ôi mong Dì tha lỗi, tha phải các thứ cho đến khi không còn chịu đựng được cái thái độ xua đuổi và muốn mình cút xéo của Dì.
Tức tối mình nói rõ to.
- Dì không nghe con nói...con ngồi đây luôn. Mình ngồi hẳn xuống đất.
- Đi ra đi...không nói gì nữa hết...lát ăn trưa rồi nói. Dì nói từ trong chăn.
- Không...muốn nói giờ...Dì bỏ mền ra nghe con nói vài câu có đợc không...đi mà Dì. Mình quả quyết và buông lời nài nỉ.
- Đã nói là không...nghe chưa. Dì thét từng từ đến phát bực.
Lúc này máu điên trong người mình đã dồn hết ra các bắp thịt và khiến mặt mình đỏ bừng.
Mình nổi khùng đứng thẳng dậy, dùng cả hai tay, cả cánh tay phải lành lặn và cánh tay trái đang hãy còn quấn băng và được bịt chặt bởi chiếc bao tay cắt lỉa chĩa mà Dì đưa để che chắn tránh chạm nước khi tắm.
Nắm cứng một góc mền và cứ thế vung tay xốc thẳng tất cả lên, sau đó bỏ hẳng cái mền qua một bên mặc cho mọi sự kêu la, can ngăn và nếu kéo của Dì.
Hả hê sau thành phẩm, mình nhanh chóng lia ánh nhìn về hướng người phụ nữ đang nằm trên tấm đệm với thân thể...thân thể...trần truồng không mảnh vải che thân.
Mắt mình mở trao tráo nhìn vào cái tấm thân trắng nuồng nuột ấy.Trắng quá...thấy...thấy hết cả!
Dì nhắm mặt lại và thét lên:
- Đã nói...đi ra ngoài kia...nhanh đi...không là...là Dì chết cho mấy người coi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.