Chương 42
ZiZi.7
05/07/2013
Lờ mờ mở choàng đôi mắt sau một giấc mơ trưa dài đăng đẳng, cảm giác mệt mỏi từ tứ chi và cả nặng trĩu từ đầu óc cứ như thể muốn siết chặt cơ thể mình khiến cho nó như không còn sức ngồi dậy, còn sức để mà cử động, để mà vùng vẫy thoát ra khỏi chiếc mền đang được đắp hờ trên bụng.
Mình bị bóng đè.
Thường những ngày đi học cứ hễ ra thời gian rãnh rỗi sau khi từ trường về nhà là mình lại ngủ, ngủ bất cứ lúc nào có thể.
Thực sự là vậy, mình ngủ nhiều lắm đến mức mà trung bình một ngày Dì Linh chê mặt mình đù cũng tầm chục lần là các bạn hiểu sao rồi.Nhưng bị bóng đè hay cảm giác mệt mỏi thì không, rất ít khi mình bị như thế mà kinh nghiệm là nhịn đói đi ngủ hay ngủ lúc đang mệt mỏi hoặc giấc ngủ ban trưa li bì tới chiều và gác tay lên ngực là dễ bị nhất.
Mình ghét bị như thế, ghét cái cảm giác yếu đuối không sức lực vì trong những lúc đó thì các lo lắng về một sự việc gì đó đang diễn ra mà mình thì chỉ có thể nằm im chịu trận khiến cho mình bực bội và rất khó chịu.
Chẳng biết phải làm sao mà dù cố gắng thế nào thì mình biết cũng chẳng đi đến đâu cả nên thôi cứ nằm ì ra đó mà mở mắt trao tráo hình dung lại tất cả mọi sự việc đã diễn ra tự sáng giờ mặc cho hình ảnh Dì Linh trong tà áo dài thướt tha cứ mãi đeo bám tâm trí từ lúc mở mắt cho tới giờ.
Dần dà cảm giác tê mỏi khắp tứ chi, bất lực toàn thân thể cũng lẫn lờ qua đi.Lúc này mình nhanh chóng thoát khỏi sự kèm cặp mà bật dậy nhìn ra hướng cửa sổ, trời đã tối mịt tự bao giờ.Hướng ánh nhìn mông lung khắp nơi trong phòng và ra cả phía cửa phòng để quan sát xem từ cầu thang có bất kì một ánh điện nào từ dưới hắt lên hay không nhưng vẫn chỉ là một màu đen mù mịt.
Thở dài ngao ngán, câu hỏi duy nhất đang lùng bùng trong đầu mình như thường lệ vẫn là.
...Dì đâu nhỉ...
Cái suy nghĩ của mình nó lơ đãng và bất cần đến thế đấy, cứ liên quan đến căn nhà và cần lời giải đáp hay giả dụ một cái gì đó sai trái cần được chỉnh chu là mình lại tự hỏi.
...Dì đâu nhỉ...
Dì từ lâu sống trong mình như một con người của những trách nhiệm và nghĩa vụ, chẳng biết tự bao giờ mình gán cho Dì cái danh hảo ấy và cũng chẳng biết từ khi nào mình lại đẩy cái ghánh nặng chăm nôm và lo lắng cho cuộc sống mà bản thân mình làm chủ lên đôi vai của Dì nữa.Cứ cần gì là kêu, muốn gì lại gọi mà chẳng mảy may bận tâm đến suy nghĩ của Dì.
Đến nản với cái tư duy ngu ngốc và ấu trĩ mà biết rằng khi nhận ra có lẽ là quá muộn màng vì giờ đây đã "tức nước vỡ bờ".
Mình lẳng lặng đứng lên với câu trả lời đinh ninh bùng lên trong phút chốc rằng chắc có lẽ từ khi phi chiếc phone huyền thoại đó vào đầu mình Dì vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng, chỉ có như thế thì nhà cửa mới tối om, tối mù như vậy.
Lê từng bước mệt mỏi và đau buốt để cố gắng lại gần bật điện trong phòng, điện ngoài hành lang, xuống tầng hai và cả tầng trệt để đẩy tất cả mọi công tắt cho căn nhà sáng choang và có hơi người.
Xong xuôi tất cả, mình đứng chưng hửng chôn chân trước cửa phòng Dì.
Không hiểu sao lúc đó mình lại bắt đầu tư duy rằng Dì Linh yêu qúy của mình rất hay nude khi ngủ, chắc chắn là vậy vì khi nhớ về chuyện trong đêm thần thánh Dì đi ngủ mà không mặc sịp hay cả sáng nay Dì trùm chăn tính đánh một giấc với thân thể trần truồng đấy thôi nên suy nghĩ Dì thường không mặc đồ khi ngủ bùng lên là đúng chứ không có cái lí gì lại sai cả.
Mình thì không nghĩ gì đâu vì tất thảy chỉ là những thói quen và lối sống tự do khi ở một mình thôi mà chỉ cần làm những gì cho bản thân thoải mái thì đều được chấp nhận và không lí do gì phải phàn nàn với cái cách mà bạn chọn cả.
Nhưng dù sao đi chăng nữa thì bây giờ mình cũng cần phải mở cửa để chắc chắn rằng Dì có trong phòng hay không mà nếu có và Dì đang ngủ trong trạng thái super nude thì sao nhỉ.
Đó là những thắc mắc làm nảy sinh một cuộc đấu tranh tư tưởng quyết liệt khó phân thắng bại trong đầu óc mình lúc đó.
May mắn thay cuối cùng cái suy nghĩ của một đấng thiên thần với bộ mặt thánh thiện đã chiến thắng nên mình đi tới quyết định sẽ mở cửa phòng nhìn vào để chắc rằng Dì có trong trỏng mà dù Dì đang trần truồng thì mình cũng chỉ ngó sơ qua cái cho mát mắt rồi đi thôi chứ tự hứa với lòng sẽ chẳng làm gì đâu.
Nghĩ cho lung thì hình như cái đó là con ác qủy có đuôi hình mũi tên thắng hay sao ấy chứ mà thôi mặc kệ đi cứ chắc chắn Dì vẫn bình thường cái đã rồi sau đó tính gì thì tính, ra sao thì ra.
Nhưng nói chung không phải chỉ nghĩ về tình tiết nude niếc mà quên để ý.Trong suy nghĩ mình lúc đó hình như sự vật đã có một cái gì đó sai sai, một cái gì đó không đúng so với lúc sáng thì phải.Nhưng mình lại không chắc chắn vì mơ hồ sao đó.
Lúc đầu, mình cứ nghĩ là phải dùng cái chìa khóa nhỏ dự phòng khi sáng nên đã lấy sẵn cầm trên tay nhưng không ngờ khi vừa vặn núm thì cánh cửa phòng Dì đã lập tức bật ra trước sự ngỡ ngàng của mình.
Một màu đen hun hút và tối ôm ổm xộc vào mắt khiến cho mọi thứ tối hù và mình chẳng thấy được thứ gì và đâu đó còn có cảm giác rờn rợn nơi sóng lưng.
Quái, sao hồi trước lúc nào cũng thấy Dì bật đèn ngủ hết mà ta.
Nhưng cũng may là nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài hàng lang hắt vào mà mình nhanh chóng với tay bật công tắc điện một cách khá dễ dàng.
Ngay lập tức mình bước nhanh nhảu vào sâu trong phòng vì trong đầu mình lúc đó chờ đợi một cái gì ấy, một hình ảnh 18+ đậm chất nào đó chăng.
Mình cũng không biết mình muốn gì nữa.
Khi đã vào hẳn bên trong thì đập ngay vào mắt mình là Dì đang ngủ khì trông rất yêu.Dì mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần con xanh rêu vải dù mỏng tang lộ hẳn cả vết lằn của viền sịp bên trong.
Có lẽ vì ngủ dữ quá hay sao mà quần áo Dì cứ như bị xốc lên hẳn trông cứ ngồ ngộ và khá kích thích.Chiếc áo bị quấn vài đường khiến cho nó bị kéo căng lên và hở cả bụng, chiếc quần con thì lại bị xăn lên một bên làm lộ luôn một màu trắng nhủ từ bẹn kéo dài miên man tới gót chân.
Dì nằm nghiêng qua một bên ngủ khì trong tiếng gáy o o đều đặn thật đẹp và dịu dàng, mình tự hỏi liệu có phải con người ta sẽ đẹp và tinh anh hơn khi ngủ.
Mình thực sự không biết mà dù có biết thì cũng không dám chắc mà chỉ biết rằng đang trước mặt mình là hình ảnh một đứa con gái trông thật ngây thơ và đáng yêu hết mực.
Lòng mình chợt xao xuyến đến khó tin.Cảm giác như muốn cùng người con gái này đi hết quãng đường đời còn lại và tràn đầy những lời nguyện ước sống cùng bên nhau dài lâu nhất có thể.Bâng khuâng và rối bời.
Giấc ngủ của Dì sao bình yên quá.Trong không gian tĩnh lặng mọi thứ như dừng trôi đi, dừng chuyển động để cho cô gái ấy được an giấc.Để cho cái nét ấy được bền lâu mãi mãi.
Một vẻ đẹp trìu mến và mờ ảo.
Chẳng muốn đánh thức Dì, sau những gì đã diễn ra từ sáng giờ thì một giấc ngủ sâu và dài có lẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên, để bay qua những nỗi đau mà mình đã mang lại cho tâm hồn Dì.
Mình nhón gót đi ra khỏi phòng mà bất giác tự lúc nào trên môi lại nở một nụ cười.Chẳng hiểu vì điều gì đã khiến cho cái thằng nhóc với khuôn mặt đù đù truyền kiếp trở nên ngây dại đến thế hay có lẽ vì nó biết rằng bản thân đang sở hữu một niềm hạnh phúc bất tận nào đó chăng.
Mình bước xuống nhà khá khó khăn và ngồi hẳn lên chiếc ghế sô- pha sau đó.
bản thân mình muốn làm một điều gì đó, một việc thể hiện sự quan tâm của mình với Dì và với cái ngôi nhà đang nung nấu những niềm yêu thương nồng cháy nhưng lại đang núp dưới cái bóng của sự thầm lặng này.
Kế hoạch được lập ra nhanh chóng vì cơ bản nó chỉ đơn giản chứ chẳng có thời gian lâu la để mà suy nghĩ toan tính gì nhiều.
Nhấc điện thoại bàn với cuốn sổ ghi chép danh bạ trên tay, mình lần là dò tìm số điện thoại của Ngàn, Ngàn ú ù vì mình đang muốn nhờ chị ú ấy vài việc.
Thật may là chỉ một tuần trước khi mình bị té xe nhỏ có qua thăm và để lại số điện thoại cho tiện liên lạc việc học tập chứ thật ra mình rất ít khi nói chuyện với Ngàn kể từ khi My xuất ngoại.
Đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng nói.
Ngàn: Alo, ai đó!
Mình: À, Duy nè, đang làm gì đó?
Ngàn: Rồi, nhận ra giọng rồi.
Mình: Ừm, giờ rảnh hông?Duy nhờ cái.
Ngàn: Giờ hả, tui đang ăn cơm, ông nói đi.
Mình: À, là zầy.Nay nhà Duy không có người á, nên không ai nấu cơm hết, Ngàn mua giúp Duy ít thức ăn được không?
Ngàn: Ủa, còn cái chị trẻ trẻ mà xinh dã man luôn đâu rồi, bữa qua thăm tui còn thấy mà.
Mình: À, Dì Linh có công chuyện đi vài hôm, ở nhà có mình thui.Giúp Duy được không?
Ngàn: Ừm, cũng được, ông ăn gì, nói đi, tui mua mà thôi hay ông ăn đồ nhà tui luôn đi, tui cạo nồi cho.
Mình: Thui, không tiện đâu, Ngàn còn tiền đó không?Nếu không thì lát ghé nhà Duy lấy rồi hãy đi mua dùm nè.
Ngàn: Làm như nhà tui khó lắm dậy, con nhà có điều kiện, an tâm, nói đi Duy.
Mình: Rồi, Ngàn mua giúp Duy hai phần cơm sườn loại 50k á biết không.Rồi mua giúp Duy hai cái bánh bao chỗ bà Tâm với lại qua chợ lấy cho Duy một con gà nướng, cái tiệm ở bên hông quán nước xxx đó nha.Vậy thôi à.
Ngàn: Ủa, sao mình ông mà ăn nhiều zậy?Trâu hay bò đó!
Mình: Zô ziên, Duy đói Duy ăn không được à, tại Duy ốm nên cần ăn nhiều chứ hông có mập phải ăn kiêng như ai kia.
Ngàn: Đụng chạm quài nha.Ừm, vậy tui đi mua rồi lát sau đem qua cho ông, mà đợi chắc cũng tiếng á nha.Xa mù mà.
Mình: Ừm.Đi đường cẩn thận đó.Từ từ cũng được.Pye à.
Thở phào nhẹ nhõm sau tiếng tít tít tít từ đầu dây bên kia.Chắc các bạn cũng phần nào đoán ra được mình tính làm gì để cải thiện tình hình hiện tại rồi đúng không.
Đúng, mình muốn làm lành với Dì Linh, mà nói đúng hơn là năn nỉ thì mới gọi là chuẩn vì làm lành thì phải bắt đầu từ mâu thuẫn từ cả hai phía còn trường hợp của mình thì chẳng có điểm nào là giận được gì Dì Linh cả.Dì của mình đáng yêu thế cơ mà.
Ngồi chờ một lúc lâu trong cái cảm giác bấp bênh và trôi nổi lềnh đềnh của sự mong ngóng lê thê.
Mình ngồi trên ghế sô- pha ôm chặt hai gối mà cứ có cảm giác là lạ khó tả.Thú thật là mình ít khi chờ ai nên mỗi khi bắt buộc phải ngồi đợi là mình lại hồi hộp và căng thẳng thậm chí là lo lắng không yên.
Mặt nhăn nhó vì mồ hôi cứ túa ra ào ạt mặc dù thời tiết bên ngoài so với mọi ngày được cho là mát mẻ hơn.
Một giọt mồ hôi hư đốn vô tình hay cố ý đã thấm vào vết thương hở trên chân mày trái khiến cho lớp da bên ngoài bùng lên lập tức cái rát rúa khủng khiếp.
Với tay sờ qua loa mình nhanh chóng lấy áo chậm lấy chậm để những giọt nước xung quanh vần trán cứ chực chờ lao vào hối hả để làm mình thêm tổn thương.Kéo tấm gương nhỏ của Dì Linh để ở góc bàn, mình soi hờ qua gương mặt chưa thèm rửa sau khi thức dậy để xác định rõ hơn.
Bất giác mình há hốc miệng vì cuối cùng dường như cũng đã hiểu ra những điều tạo cho mình cảm giác là lạ từ lúc thức dậy cho tới tận bây giờ khi ngồi đây.
Cái vết thương ở chân mày do chiếc điện thoại của Dì rõ ràng là mình đã dùng hai miếng urgo dán chéo che lại cớ sao bây giờ trong gương lại hiện ra cách dán khác hoàn toàn, 3 miếng urgo được dán thành 3 đường song song kéo chặt vết thương hiệu quả hơn hẳn cách của mình vì vết rách cứ như được bịt kín hoàn toàn thể hiện sự khéo léo vượt bậc của người thực hiện.
Nhà thì chỉ có hai người nên chắc hẳn ai cũng như mình sẽ đoán ra ngay là Dì.Vậy là Dì đã biết mình bị thương, biết mình sơ cứu bày bừa tùm lum và biết mình cần được chăm sóc.
Nhắc mới nhớ tới cái khung cảnh trước phòng Dì, hình như các vết máu và cả chiếc điện thoại hỏng màn hình đã biến đâu mất khi mà lúc nãy mình đã thấy là lạ.Là Dì, Dì đã dọn dẹp tất cả sạch sẽ và gọn gàng.À, chính cái ghế sô- pha này lúc sáng mình đã từng nằm dài cầm máu và để lại nguyên một bãi chiến trường toàn bông là bông, máu là máu mà bây giờ lại như chẳng có gì.
Sắp xếp lại logic sự việc cho đúng thì có lẽ sau khi nghe tiếng bước chân của mình lên cầu thang và im re thì một lúc lâu sau Dì đã từ từ tiến ra khỏi phòng thưởng thức lại tất thảy mọi kiệt tác mà bàn tay Dì đã tạo ra.Sau đó đi vòng quanh nhà thu dọn và lau chùi tất cả, lên cả phòng mình để xem xét và dán lại vết rách mà mình đã sơ cứu một cách hời hợt và hình như còn lo lắng nên đã đắp hờ chiếc mền lên bụng mình vì mình nhớ chẳng hề đụng chạm gì tới cái thể loại ấy trước giấc ngủ ban trưa cả.Một tay Dì làm tất cả.
Dì thật tốt đúng không.Dù có chuyện gì xảy ra thì Dì vẫn thế, vẫn là người đứng sau và hoàn thành mọi chuyện một cách tươm tất nhất có thể.Dì giận đó, buồn đó mà vẫn quan tâm đó, lo lắng đó.
Đang mải sống với những suy nghĩ mơ mộng và cao vút thì bất chợt tiếng chuông cửa làm cho mình hoảng hồn.
Là bà Ngàn, gớm, bấm chuông kinh khủng thế, cứ gọi là inh ỏi cả lên.
Mình từ từ lê từng bước cực nhọc cà nhắc ra mở cửa cổng để nhỏ đẩy xe vào trong.Đoạn mình theo sau cái dáng đồ sộ của bạn ấy tay xách nách mang thức ăn vào trong bếp hộ.
- Ông bệnh zầy mà không có ai chăm nom thì sao được._Để túi đồ ăn xuống là nói ngay khi còn chưa kịp quay lại nhìn mình.
- Không sao, Duy quen rồi.Cám ơn nha._Mình cười và gãi đầu nói.
- Ừm, được hông đó, có cần tui ở lại phụ gì không.Mà sao mua kinh thế._Ngàn nhìn mình tỏ vẻ lo lắng và nói khe khẽ.
- Hì, mua ăn vài ngày luôn mà.Với lại sáng giờ chưa tợp gì vào bụng hết._Mình bịa lí do nhưng mà đúng là sáng giờ mình chưa ăn gì cả, ngay cả ổ bánh mì ngọt cầm lên phòng lúc trưa cũng chưa đụng miếng nào hết.
- Khùng.Thì mai nhờ tui mua tiếp chứ để thức ăn qua đêm là không được đâu._Lườm mình nạt.
- Thui được rồi.Phiền Ngàn quá, mà hết nhiêu.Duy gửi nè._Mình móc tiền từ túi ra và nói.
- Khùng quá.Coi như quà thăm bệnh đi chứ bữa qua đây tui đi tay không mà._Cười hô hố nói nghe vô duyên lắm mà lời lẽ thì khá là tình nghĩa.
- Không.Nếu zậy sau này không dám nhờ nữa đâu._Mình quả quyết.
Đùng đẩy qua lại cuối cùng chị ấy cũng phải nhận vì mình rất quyết tâm nhưng lại trông rất miễn cưỡng và có vẻ khó chịu nhưng thôi, tính mình là thế, sòng phẳng mới chơi bền lâu và không mang tiếng.
Hồ hởi giúp mình đổ ra tô, ra chén mọi thứ rồi cuối cùng cũng xong xuôi.Ngàn cũng cáo biệt để về sớm vì Ba mẹ không cho đi khuya sợ xảy ra chuyện.
Mình cám ơn rối rít và cố gắng ra cổng tiễn cô bạn thân thiết và tốt bụng thử nghĩ từ quận 5 qua quận 7 đâu có gần đâu mà lại là con gái nữa chứ.
Đoạn mình hồ hởi khóa hết tất cả cửa lại và từ từ tiến lại chiếc bàn bếp bưng từng dĩa, từng tô và cả chén muỗng nĩa các kiểu không quên lấy thêm hai chai nước ngọt sau đó đi từng bước chập chững lên phòng Dì để từ tốn mọi thứ xuống sàn trong phòng Dì và đặt ngay trước tấm đệm Dì ngủ chỉ cách vài bước chân, cái chỗ mà sáng nay mình đã vứt cái chăn xuống mà vô tình để lộ ra cả tấm thân trần trùng trục của Dì ấy mà.
Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm nhưng mình phải cực kì khó khăn và đau nhức lắm mới mang lên đầy đủ hết được, nhớ lại hình như phải đi lên đi xuống đến tầm 4 lần.
Sau khi đã chuẩn bị tươm tất, mình đứng dậy mở thêm hai ngọn điện khiến cho phòng Dì sáng choang nhưng mà tréo quèo thay Dì vẫn nằm đó tuy tư thế đã đổi khác nhưng trước sự rào đón nhiệt tình của mình mà chẳng hiểu sao chị ấy vẫn nằm một đống không phản ứng.
Thế quái nào mà mùi thức ăn nồng như thế, tiếng bước chân để chuẩn bị rõ như thế mà bà Dì qúy hóa vẫn ngủ được là cớ làm sao.Đợi một lúc lâu, mình bắt đầu lên tiếng.
- Dì...Dì._Mình nói giọng đánh thức kiểu nài nỉ nhưng lại khá to.
Câu nói của mình như từ từ bị chìm dần trong sự lạnh nhạt không quan tâm của tất thảy những sinh vật sống xung quanh.
Mình thoáng nghĩ và hơi thất vọng vì điều đó nhưng may thay chẳng bao lâu sau câu nói của mình là một giọng nữ lanh lảnh và dễ thương đến lạ lùng nghe khá nũng nịu và bùi tai.
- Gì..
Mình bị bóng đè.
Thường những ngày đi học cứ hễ ra thời gian rãnh rỗi sau khi từ trường về nhà là mình lại ngủ, ngủ bất cứ lúc nào có thể.
Thực sự là vậy, mình ngủ nhiều lắm đến mức mà trung bình một ngày Dì Linh chê mặt mình đù cũng tầm chục lần là các bạn hiểu sao rồi.Nhưng bị bóng đè hay cảm giác mệt mỏi thì không, rất ít khi mình bị như thế mà kinh nghiệm là nhịn đói đi ngủ hay ngủ lúc đang mệt mỏi hoặc giấc ngủ ban trưa li bì tới chiều và gác tay lên ngực là dễ bị nhất.
Mình ghét bị như thế, ghét cái cảm giác yếu đuối không sức lực vì trong những lúc đó thì các lo lắng về một sự việc gì đó đang diễn ra mà mình thì chỉ có thể nằm im chịu trận khiến cho mình bực bội và rất khó chịu.
Chẳng biết phải làm sao mà dù cố gắng thế nào thì mình biết cũng chẳng đi đến đâu cả nên thôi cứ nằm ì ra đó mà mở mắt trao tráo hình dung lại tất cả mọi sự việc đã diễn ra tự sáng giờ mặc cho hình ảnh Dì Linh trong tà áo dài thướt tha cứ mãi đeo bám tâm trí từ lúc mở mắt cho tới giờ.
Dần dà cảm giác tê mỏi khắp tứ chi, bất lực toàn thân thể cũng lẫn lờ qua đi.Lúc này mình nhanh chóng thoát khỏi sự kèm cặp mà bật dậy nhìn ra hướng cửa sổ, trời đã tối mịt tự bao giờ.Hướng ánh nhìn mông lung khắp nơi trong phòng và ra cả phía cửa phòng để quan sát xem từ cầu thang có bất kì một ánh điện nào từ dưới hắt lên hay không nhưng vẫn chỉ là một màu đen mù mịt.
Thở dài ngao ngán, câu hỏi duy nhất đang lùng bùng trong đầu mình như thường lệ vẫn là.
...Dì đâu nhỉ...
Cái suy nghĩ của mình nó lơ đãng và bất cần đến thế đấy, cứ liên quan đến căn nhà và cần lời giải đáp hay giả dụ một cái gì đó sai trái cần được chỉnh chu là mình lại tự hỏi.
...Dì đâu nhỉ...
Dì từ lâu sống trong mình như một con người của những trách nhiệm và nghĩa vụ, chẳng biết tự bao giờ mình gán cho Dì cái danh hảo ấy và cũng chẳng biết từ khi nào mình lại đẩy cái ghánh nặng chăm nôm và lo lắng cho cuộc sống mà bản thân mình làm chủ lên đôi vai của Dì nữa.Cứ cần gì là kêu, muốn gì lại gọi mà chẳng mảy may bận tâm đến suy nghĩ của Dì.
Đến nản với cái tư duy ngu ngốc và ấu trĩ mà biết rằng khi nhận ra có lẽ là quá muộn màng vì giờ đây đã "tức nước vỡ bờ".
Mình lẳng lặng đứng lên với câu trả lời đinh ninh bùng lên trong phút chốc rằng chắc có lẽ từ khi phi chiếc phone huyền thoại đó vào đầu mình Dì vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng, chỉ có như thế thì nhà cửa mới tối om, tối mù như vậy.
Lê từng bước mệt mỏi và đau buốt để cố gắng lại gần bật điện trong phòng, điện ngoài hành lang, xuống tầng hai và cả tầng trệt để đẩy tất cả mọi công tắt cho căn nhà sáng choang và có hơi người.
Xong xuôi tất cả, mình đứng chưng hửng chôn chân trước cửa phòng Dì.
Không hiểu sao lúc đó mình lại bắt đầu tư duy rằng Dì Linh yêu qúy của mình rất hay nude khi ngủ, chắc chắn là vậy vì khi nhớ về chuyện trong đêm thần thánh Dì đi ngủ mà không mặc sịp hay cả sáng nay Dì trùm chăn tính đánh một giấc với thân thể trần truồng đấy thôi nên suy nghĩ Dì thường không mặc đồ khi ngủ bùng lên là đúng chứ không có cái lí gì lại sai cả.
Mình thì không nghĩ gì đâu vì tất thảy chỉ là những thói quen và lối sống tự do khi ở một mình thôi mà chỉ cần làm những gì cho bản thân thoải mái thì đều được chấp nhận và không lí do gì phải phàn nàn với cái cách mà bạn chọn cả.
Nhưng dù sao đi chăng nữa thì bây giờ mình cũng cần phải mở cửa để chắc chắn rằng Dì có trong phòng hay không mà nếu có và Dì đang ngủ trong trạng thái super nude thì sao nhỉ.
Đó là những thắc mắc làm nảy sinh một cuộc đấu tranh tư tưởng quyết liệt khó phân thắng bại trong đầu óc mình lúc đó.
May mắn thay cuối cùng cái suy nghĩ của một đấng thiên thần với bộ mặt thánh thiện đã chiến thắng nên mình đi tới quyết định sẽ mở cửa phòng nhìn vào để chắc rằng Dì có trong trỏng mà dù Dì đang trần truồng thì mình cũng chỉ ngó sơ qua cái cho mát mắt rồi đi thôi chứ tự hứa với lòng sẽ chẳng làm gì đâu.
Nghĩ cho lung thì hình như cái đó là con ác qủy có đuôi hình mũi tên thắng hay sao ấy chứ mà thôi mặc kệ đi cứ chắc chắn Dì vẫn bình thường cái đã rồi sau đó tính gì thì tính, ra sao thì ra.
Nhưng nói chung không phải chỉ nghĩ về tình tiết nude niếc mà quên để ý.Trong suy nghĩ mình lúc đó hình như sự vật đã có một cái gì đó sai sai, một cái gì đó không đúng so với lúc sáng thì phải.Nhưng mình lại không chắc chắn vì mơ hồ sao đó.
Lúc đầu, mình cứ nghĩ là phải dùng cái chìa khóa nhỏ dự phòng khi sáng nên đã lấy sẵn cầm trên tay nhưng không ngờ khi vừa vặn núm thì cánh cửa phòng Dì đã lập tức bật ra trước sự ngỡ ngàng của mình.
Một màu đen hun hút và tối ôm ổm xộc vào mắt khiến cho mọi thứ tối hù và mình chẳng thấy được thứ gì và đâu đó còn có cảm giác rờn rợn nơi sóng lưng.
Quái, sao hồi trước lúc nào cũng thấy Dì bật đèn ngủ hết mà ta.
Nhưng cũng may là nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài hàng lang hắt vào mà mình nhanh chóng với tay bật công tắc điện một cách khá dễ dàng.
Ngay lập tức mình bước nhanh nhảu vào sâu trong phòng vì trong đầu mình lúc đó chờ đợi một cái gì ấy, một hình ảnh 18+ đậm chất nào đó chăng.
Mình cũng không biết mình muốn gì nữa.
Khi đã vào hẳn bên trong thì đập ngay vào mắt mình là Dì đang ngủ khì trông rất yêu.Dì mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần con xanh rêu vải dù mỏng tang lộ hẳn cả vết lằn của viền sịp bên trong.
Có lẽ vì ngủ dữ quá hay sao mà quần áo Dì cứ như bị xốc lên hẳn trông cứ ngồ ngộ và khá kích thích.Chiếc áo bị quấn vài đường khiến cho nó bị kéo căng lên và hở cả bụng, chiếc quần con thì lại bị xăn lên một bên làm lộ luôn một màu trắng nhủ từ bẹn kéo dài miên man tới gót chân.
Dì nằm nghiêng qua một bên ngủ khì trong tiếng gáy o o đều đặn thật đẹp và dịu dàng, mình tự hỏi liệu có phải con người ta sẽ đẹp và tinh anh hơn khi ngủ.
Mình thực sự không biết mà dù có biết thì cũng không dám chắc mà chỉ biết rằng đang trước mặt mình là hình ảnh một đứa con gái trông thật ngây thơ và đáng yêu hết mực.
Lòng mình chợt xao xuyến đến khó tin.Cảm giác như muốn cùng người con gái này đi hết quãng đường đời còn lại và tràn đầy những lời nguyện ước sống cùng bên nhau dài lâu nhất có thể.Bâng khuâng và rối bời.
Giấc ngủ của Dì sao bình yên quá.Trong không gian tĩnh lặng mọi thứ như dừng trôi đi, dừng chuyển động để cho cô gái ấy được an giấc.Để cho cái nét ấy được bền lâu mãi mãi.
Một vẻ đẹp trìu mến và mờ ảo.
Chẳng muốn đánh thức Dì, sau những gì đã diễn ra từ sáng giờ thì một giấc ngủ sâu và dài có lẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên, để bay qua những nỗi đau mà mình đã mang lại cho tâm hồn Dì.
Mình nhón gót đi ra khỏi phòng mà bất giác tự lúc nào trên môi lại nở một nụ cười.Chẳng hiểu vì điều gì đã khiến cho cái thằng nhóc với khuôn mặt đù đù truyền kiếp trở nên ngây dại đến thế hay có lẽ vì nó biết rằng bản thân đang sở hữu một niềm hạnh phúc bất tận nào đó chăng.
Mình bước xuống nhà khá khó khăn và ngồi hẳn lên chiếc ghế sô- pha sau đó.
bản thân mình muốn làm một điều gì đó, một việc thể hiện sự quan tâm của mình với Dì và với cái ngôi nhà đang nung nấu những niềm yêu thương nồng cháy nhưng lại đang núp dưới cái bóng của sự thầm lặng này.
Kế hoạch được lập ra nhanh chóng vì cơ bản nó chỉ đơn giản chứ chẳng có thời gian lâu la để mà suy nghĩ toan tính gì nhiều.
Nhấc điện thoại bàn với cuốn sổ ghi chép danh bạ trên tay, mình lần là dò tìm số điện thoại của Ngàn, Ngàn ú ù vì mình đang muốn nhờ chị ú ấy vài việc.
Thật may là chỉ một tuần trước khi mình bị té xe nhỏ có qua thăm và để lại số điện thoại cho tiện liên lạc việc học tập chứ thật ra mình rất ít khi nói chuyện với Ngàn kể từ khi My xuất ngoại.
Đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng nói.
Ngàn: Alo, ai đó!
Mình: À, Duy nè, đang làm gì đó?
Ngàn: Rồi, nhận ra giọng rồi.
Mình: Ừm, giờ rảnh hông?Duy nhờ cái.
Ngàn: Giờ hả, tui đang ăn cơm, ông nói đi.
Mình: À, là zầy.Nay nhà Duy không có người á, nên không ai nấu cơm hết, Ngàn mua giúp Duy ít thức ăn được không?
Ngàn: Ủa, còn cái chị trẻ trẻ mà xinh dã man luôn đâu rồi, bữa qua thăm tui còn thấy mà.
Mình: À, Dì Linh có công chuyện đi vài hôm, ở nhà có mình thui.Giúp Duy được không?
Ngàn: Ừm, cũng được, ông ăn gì, nói đi, tui mua mà thôi hay ông ăn đồ nhà tui luôn đi, tui cạo nồi cho.
Mình: Thui, không tiện đâu, Ngàn còn tiền đó không?Nếu không thì lát ghé nhà Duy lấy rồi hãy đi mua dùm nè.
Ngàn: Làm như nhà tui khó lắm dậy, con nhà có điều kiện, an tâm, nói đi Duy.
Mình: Rồi, Ngàn mua giúp Duy hai phần cơm sườn loại 50k á biết không.Rồi mua giúp Duy hai cái bánh bao chỗ bà Tâm với lại qua chợ lấy cho Duy một con gà nướng, cái tiệm ở bên hông quán nước xxx đó nha.Vậy thôi à.
Ngàn: Ủa, sao mình ông mà ăn nhiều zậy?Trâu hay bò đó!
Mình: Zô ziên, Duy đói Duy ăn không được à, tại Duy ốm nên cần ăn nhiều chứ hông có mập phải ăn kiêng như ai kia.
Ngàn: Đụng chạm quài nha.Ừm, vậy tui đi mua rồi lát sau đem qua cho ông, mà đợi chắc cũng tiếng á nha.Xa mù mà.
Mình: Ừm.Đi đường cẩn thận đó.Từ từ cũng được.Pye à.
Thở phào nhẹ nhõm sau tiếng tít tít tít từ đầu dây bên kia.Chắc các bạn cũng phần nào đoán ra được mình tính làm gì để cải thiện tình hình hiện tại rồi đúng không.
Đúng, mình muốn làm lành với Dì Linh, mà nói đúng hơn là năn nỉ thì mới gọi là chuẩn vì làm lành thì phải bắt đầu từ mâu thuẫn từ cả hai phía còn trường hợp của mình thì chẳng có điểm nào là giận được gì Dì Linh cả.Dì của mình đáng yêu thế cơ mà.
Ngồi chờ một lúc lâu trong cái cảm giác bấp bênh và trôi nổi lềnh đềnh của sự mong ngóng lê thê.
Mình ngồi trên ghế sô- pha ôm chặt hai gối mà cứ có cảm giác là lạ khó tả.Thú thật là mình ít khi chờ ai nên mỗi khi bắt buộc phải ngồi đợi là mình lại hồi hộp và căng thẳng thậm chí là lo lắng không yên.
Mặt nhăn nhó vì mồ hôi cứ túa ra ào ạt mặc dù thời tiết bên ngoài so với mọi ngày được cho là mát mẻ hơn.
Một giọt mồ hôi hư đốn vô tình hay cố ý đã thấm vào vết thương hở trên chân mày trái khiến cho lớp da bên ngoài bùng lên lập tức cái rát rúa khủng khiếp.
Với tay sờ qua loa mình nhanh chóng lấy áo chậm lấy chậm để những giọt nước xung quanh vần trán cứ chực chờ lao vào hối hả để làm mình thêm tổn thương.Kéo tấm gương nhỏ của Dì Linh để ở góc bàn, mình soi hờ qua gương mặt chưa thèm rửa sau khi thức dậy để xác định rõ hơn.
Bất giác mình há hốc miệng vì cuối cùng dường như cũng đã hiểu ra những điều tạo cho mình cảm giác là lạ từ lúc thức dậy cho tới tận bây giờ khi ngồi đây.
Cái vết thương ở chân mày do chiếc điện thoại của Dì rõ ràng là mình đã dùng hai miếng urgo dán chéo che lại cớ sao bây giờ trong gương lại hiện ra cách dán khác hoàn toàn, 3 miếng urgo được dán thành 3 đường song song kéo chặt vết thương hiệu quả hơn hẳn cách của mình vì vết rách cứ như được bịt kín hoàn toàn thể hiện sự khéo léo vượt bậc của người thực hiện.
Nhà thì chỉ có hai người nên chắc hẳn ai cũng như mình sẽ đoán ra ngay là Dì.Vậy là Dì đã biết mình bị thương, biết mình sơ cứu bày bừa tùm lum và biết mình cần được chăm sóc.
Nhắc mới nhớ tới cái khung cảnh trước phòng Dì, hình như các vết máu và cả chiếc điện thoại hỏng màn hình đã biến đâu mất khi mà lúc nãy mình đã thấy là lạ.Là Dì, Dì đã dọn dẹp tất cả sạch sẽ và gọn gàng.À, chính cái ghế sô- pha này lúc sáng mình đã từng nằm dài cầm máu và để lại nguyên một bãi chiến trường toàn bông là bông, máu là máu mà bây giờ lại như chẳng có gì.
Sắp xếp lại logic sự việc cho đúng thì có lẽ sau khi nghe tiếng bước chân của mình lên cầu thang và im re thì một lúc lâu sau Dì đã từ từ tiến ra khỏi phòng thưởng thức lại tất thảy mọi kiệt tác mà bàn tay Dì đã tạo ra.Sau đó đi vòng quanh nhà thu dọn và lau chùi tất cả, lên cả phòng mình để xem xét và dán lại vết rách mà mình đã sơ cứu một cách hời hợt và hình như còn lo lắng nên đã đắp hờ chiếc mền lên bụng mình vì mình nhớ chẳng hề đụng chạm gì tới cái thể loại ấy trước giấc ngủ ban trưa cả.Một tay Dì làm tất cả.
Dì thật tốt đúng không.Dù có chuyện gì xảy ra thì Dì vẫn thế, vẫn là người đứng sau và hoàn thành mọi chuyện một cách tươm tất nhất có thể.Dì giận đó, buồn đó mà vẫn quan tâm đó, lo lắng đó.
Đang mải sống với những suy nghĩ mơ mộng và cao vút thì bất chợt tiếng chuông cửa làm cho mình hoảng hồn.
Là bà Ngàn, gớm, bấm chuông kinh khủng thế, cứ gọi là inh ỏi cả lên.
Mình từ từ lê từng bước cực nhọc cà nhắc ra mở cửa cổng để nhỏ đẩy xe vào trong.Đoạn mình theo sau cái dáng đồ sộ của bạn ấy tay xách nách mang thức ăn vào trong bếp hộ.
- Ông bệnh zầy mà không có ai chăm nom thì sao được._Để túi đồ ăn xuống là nói ngay khi còn chưa kịp quay lại nhìn mình.
- Không sao, Duy quen rồi.Cám ơn nha._Mình cười và gãi đầu nói.
- Ừm, được hông đó, có cần tui ở lại phụ gì không.Mà sao mua kinh thế._Ngàn nhìn mình tỏ vẻ lo lắng và nói khe khẽ.
- Hì, mua ăn vài ngày luôn mà.Với lại sáng giờ chưa tợp gì vào bụng hết._Mình bịa lí do nhưng mà đúng là sáng giờ mình chưa ăn gì cả, ngay cả ổ bánh mì ngọt cầm lên phòng lúc trưa cũng chưa đụng miếng nào hết.
- Khùng.Thì mai nhờ tui mua tiếp chứ để thức ăn qua đêm là không được đâu._Lườm mình nạt.
- Thui được rồi.Phiền Ngàn quá, mà hết nhiêu.Duy gửi nè._Mình móc tiền từ túi ra và nói.
- Khùng quá.Coi như quà thăm bệnh đi chứ bữa qua đây tui đi tay không mà._Cười hô hố nói nghe vô duyên lắm mà lời lẽ thì khá là tình nghĩa.
- Không.Nếu zậy sau này không dám nhờ nữa đâu._Mình quả quyết.
Đùng đẩy qua lại cuối cùng chị ấy cũng phải nhận vì mình rất quyết tâm nhưng lại trông rất miễn cưỡng và có vẻ khó chịu nhưng thôi, tính mình là thế, sòng phẳng mới chơi bền lâu và không mang tiếng.
Hồ hởi giúp mình đổ ra tô, ra chén mọi thứ rồi cuối cùng cũng xong xuôi.Ngàn cũng cáo biệt để về sớm vì Ba mẹ không cho đi khuya sợ xảy ra chuyện.
Mình cám ơn rối rít và cố gắng ra cổng tiễn cô bạn thân thiết và tốt bụng thử nghĩ từ quận 5 qua quận 7 đâu có gần đâu mà lại là con gái nữa chứ.
Đoạn mình hồ hởi khóa hết tất cả cửa lại và từ từ tiến lại chiếc bàn bếp bưng từng dĩa, từng tô và cả chén muỗng nĩa các kiểu không quên lấy thêm hai chai nước ngọt sau đó đi từng bước chập chững lên phòng Dì để từ tốn mọi thứ xuống sàn trong phòng Dì và đặt ngay trước tấm đệm Dì ngủ chỉ cách vài bước chân, cái chỗ mà sáng nay mình đã vứt cái chăn xuống mà vô tình để lộ ra cả tấm thân trần trùng trục của Dì ấy mà.
Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm nhưng mình phải cực kì khó khăn và đau nhức lắm mới mang lên đầy đủ hết được, nhớ lại hình như phải đi lên đi xuống đến tầm 4 lần.
Sau khi đã chuẩn bị tươm tất, mình đứng dậy mở thêm hai ngọn điện khiến cho phòng Dì sáng choang nhưng mà tréo quèo thay Dì vẫn nằm đó tuy tư thế đã đổi khác nhưng trước sự rào đón nhiệt tình của mình mà chẳng hiểu sao chị ấy vẫn nằm một đống không phản ứng.
Thế quái nào mà mùi thức ăn nồng như thế, tiếng bước chân để chuẩn bị rõ như thế mà bà Dì qúy hóa vẫn ngủ được là cớ làm sao.Đợi một lúc lâu, mình bắt đầu lên tiếng.
- Dì...Dì._Mình nói giọng đánh thức kiểu nài nỉ nhưng lại khá to.
Câu nói của mình như từ từ bị chìm dần trong sự lạnh nhạt không quan tâm của tất thảy những sinh vật sống xung quanh.
Mình thoáng nghĩ và hơi thất vọng vì điều đó nhưng may thay chẳng bao lâu sau câu nói của mình là một giọng nữ lanh lảnh và dễ thương đến lạ lùng nghe khá nũng nịu và bùi tai.
- Gì..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.