Chương 131: Thiếu niên
Thương Nghiên
05/05/2024
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 131.
Thiếu niên
Thiệu Từ khó xử nhìn Phó Thải hai giây. Sau đó, anh cúi đầu nói, “Vậy anh chuyển cho tôi đi“.
Phó Thải nghe đối phương đồng ý nhận tiền, vẻ mặt rất vui vẻ, không hề do dự chuyển tiền cho Thiệu Từ, “Sau này đừng đến mấy nơi không an toàn như vậy nữa“.
Thiệu Từ nhỏ giọng “Ừ” một tiếng. Anh nhìn số dư tài khoản tăng thêm 50 nghìn đồng chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi họ tên đối phương, “Anh tên là gì?”
“Phó Thải.”
Thiệu Từ hơi giật mình. Anh đã nghe thấy cái tên này, là diễn viên trẻ tuổi vừa nổi năm nay. Phó Thải được xem là tài năng xuất chúng thế hệ trẻ trong giới giải trí.
Chả trách...
Anh luôn thấy mặt người này nhìn rất quen.
“Tôi tên là Thiệu Từ. Sau này, tôi sẽ trả tiền cho anh”, Thiệu Từ nhìn đối phương, “Anh có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh được không?”
Phó Thải không hề nghi ngờ, đọc dãy số cho Thiệu Từ.
Thiệu Từ lưu lại, nói câu cảm ơn.
Sau khi trở lại trường học, Thiệu Từ cũng không động vào số tiền kia. Anh giữ lại nguyên xi. Đây là bằng chứng liên hệ sau này của anh cùng Phó Thải... Cứ như vậy, mấy tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh có lý do chính đáng để gặp lại Phó Thải.
Tháng sáu năm đó, Thiệu Từ nhận được bằng tốt nghiệp, chính thức rời khỏi trường học. Chuyện đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho Phó Thải.
“Xin chào, tôi là Thiệu Từ. Hiện giờ tôi đã tốt nghiệp, đi làm. Tôi muốn trả 50 nghìn vay anh khi đó lại cho anh“.
Phó Thải giống như đã quên chuyện này, ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới ngạc nhiên nói: “Hóa ra là cậu. Không cần đâu. Tôi nói rồi, cậu không phải trả lại tôi đâu. Có thể giúp được lúc cậu cần, tôi cũng rất vui“.
“Giờ tôi không thiếu tiền nữa”, Thiệu Từ kiên trì nói, “Tôi không muốn thiếu nợ anh“.
Phó Thải chỉ đành thỏa hiệp, khẽ nói: “Được rồi“.
Thiệu Từ hỏi: “Anh còn ở thành phố T không?”
“Có. Nhưng tôi sắp quay xong rồi“.
“Tôi cũng ở thành phố T. Nếu anh có thời gian, có thể gặp nhau một chút không? Tôi đem tiền trả cho anh“.
Việc trả tiền vốn rất dễ dàng, chỉ cần chuyển thẳng vào tài khoản là được. Nhưng nếu Thiệu Từ đã nói như vậy, Phó Thải cũng không từ chối, đồng ý gặp Thiệu Từ.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê xa hoa. Gần nửa năm trôi qua nhưng hai người thoạt nhìn không thay đổi gì.
Thiệu Từ đưa 50 nghìn đồng tiền mặt cho Phó Thải. Phó Thải nhận lấy, lại hỏi đối phương: “Cậu tìm được việc làm chưa?”
Thiệu Từ nói: “Vẫn chưa“.
Mức độ nổi tiếng của Thiệu Từ ở trường học rất cao. Có rất nhiều người của các công ty giải trí, phim ảnh tìm đến anh, muốn ký hợp đồng với anh. Nhưng Thiệu Từ đều chưa đồng ý.
Phó Thải “A” một tiếng, “Vậy sau này, cậu muốn làm gì?”
Thiệu Từ nói: “Đóng phim.”
Phó Thải hơi ngạc nhiên: “Đóng phim?”
“Tôi học khoa diễn xuất“.
Bọn họ đã thật lâu không liên lạc. Phó Thải vẫn luôn nghĩ Thiệu Từ học âm nhạc, không ngờ thế mà lại là đàn em cùng khoa. Nhưng với điều kiện của Thiệu Từ, dù đi đến đâu cũng sẽ không kém.
Phó Thải hơi do dự, nói: “Cho nên cậu muốn phát triển trong giới giải trí à? Đã kí với công ty quản lý chưa?”
“Vẫn chưa”, Thiệu Từ ngước mắt nhìn đối phương, dừng một chút, vờ như tình cờ hỏi, “Công ty quản lý của anh còn ký với người mới không?”
Phó Thải suy nghĩ một lúc: “Có. Nhưng diễn viên trong công ty chúng tôi rất đông, rất khó có nhiều việc cho người mới. Có thể không phù hợp với người mới vừa tốt nghiệp, còn chưa có cơ sở như cậu“.
Thiệu Từ nghe xong nhất thời không nói gì. Thật ra, anh muốn làm việc cùng công ty với Phó Thải nên kéo dài đến giờ vẫn chưa kí với công ty quản lý.
Phó Thải nghiêm túc suy nghĩ, “Tôi có thể giới thiệu cho cậu một công ty quản lý. Ông chủ nơi đó là người trước kia tôi từng hợp tác cùng, là người rất tốt, rất phù hợp khai quật người mới có tiềm lực. Hơn nữa, quan hệ cũng rất rộng. Nếu cậu đồng ý tin tưởng tôi mà nói“.
Thiệu Từ không hề do dự, nói: “Được“.
Kể cả không ở cùng một công ty, sau này làm việc trong cùng một vòng tròn, luôn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Phó Thải cười: “Vậy cậu gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, tôi sẽ bảo quản lý bên công ty kia liên hệ với cậu“.
“Được“.
Phó Thải nhìn Thiệu Từ một lúc, sau đó, chạm nhẹ lên giữa trán Thiệu Từ đang vô thức nhíu lại, khẽ cười thành tiếng, nói: “Có phải có người từng nói với cậu, cậu nhìn có vẻ hơi ngầu không? Rõ ràng bộ dáng rất đẹp trai, đừng lúc nào cũng làm mặt lạnh như vậy. Sau này, vào công ty, xung quanh đều là đàn anh, đàn chị, thái độ phải khiêm tốn một chút. Nếu không, rất khó phát triển trong giới này“.
Thiệu Từ không hề đề phòng bị Phó Thải chạm vào. Cả người Thiệu Từ hơi đờ ra. Anh nhìn ngón tay đang chạm vào giữa trán, lại lập tức rũ mắt nhìn xuống, mím môi, “ừ” một tiếng. Sau đó, như thể cảm thấy trả lời như vậy có hơi lạnh lùng, Thiệu Từ lại nói thêm một câu: “Tôi biết rồi“.
Phó Thải thật ra là người rất thông minh. Đạo lý đối nhân xử thế, anh đều nhìn rõ ràng. Anh có quan hệ rất tốt với nhiều người trong giới. Chỉ vì anh không muốn để hoàn cảnh bên ngoài thay đổi bản thân nên luôn mang vẻ đơn thuần không hợp trong giới.
Được Phó Thải giới thiệu, Thiệu Từ ký với một công ty quản lý hơi có tiếng trong nước. Người đại diện dẫn dắt anh tên là Cố Hàn Chiêu. Từ đây, anh chính thức bước vào giới giải trí.
Khi ấy, tính cách Thiệu Từ vẫn còn hơi ngạo mạn. Anh học tập tốt, đẹp trai, từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người xuất sắc được mọi người vây quanh, được vây quanh từ khi vào trường đến khi tốt nghiệp nên khó tránh khỏi việc tự phụ.
Lúc này, anh còn chưa nhận ra được tình cảm khác biệt của bản thân đối với Phó Thải mà chỉ mơ hồ cảm thấy muốn đến gần đối phương, đưa ra lựa chọn theo bản năng.
Thiệu Từ một mặt bận công tác, một mặt lại mượn cớ tìm đủ loại việc công để gọi điện cho Phó Thải, hẹn gặp đối phương nhưng lại không dám để lộ quá rõ sự chủ động của bản thân. Nhưng đôi khi Phó Thải sẽ từ chối anh, chỉ tình cờ ngẫu nhiên gặp mặt. Một tháng hai người chưa gặp nhau được một lần. Sau đó, Phó Thải gần như luôn từ chối anh, giống như không muốn gặp lại anh.
Thiệu Từ không biết thái độ của Phó Thải vì sao lại thay đổi như vậy nhưng anh cũng không chịu chủ động hỏi đối phương nguyên nhân. Anh chỉ cố chấp hẹn gặp đối phương hết lần này đến lần khác.
Anh gọi điện cho Phó Thải, hỏi đối phương: “Hiện giờ tôi có hai kịch bản, không biết nên chọn thế nào. Buổi tối anh có thể xem giúp tôi một chút không? Tôi ở ngay gần trường quay của anh“.
Giọng Phó Thải để lộ vẻ mệt mỏi, khàn khàn, nói: “Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian, chỉ sợ không thể gặp mặt cậu“.
Thiệu Từ im lặng một chút, lại hỏi: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng không có thời gian.”
Thiệu Từ không từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Vậy ngày kia thì sao?”
“Ngày kia... có một hoạt động thương mại“.
“Có phải sau này, ngày nào anh cũng đều rất bận không? Bận đến mức không thể dành ra một chút thời gian để gặp tôi?”, Khi đó, Thiệu Từ còn trẻ tuổi đã buột miệng nói ra, “Phó Thải, có phải anh thấy tôi rất phiền phức hay không?”
Câu đầu tiên nói ra được, những câu tiếp theo liền không kiềm chế được mà buột ra theo, “Anh chê tôi luôn gọi điện cho anh, luôn hỏi anh mấy thứ linh tinh, luôn muốn hẹn gặp anh, chiếm dụng thời gian của anh, đúng không?”
Thiệu Từ không biết mình đã làm sai điều gì khiến Phó Thải bắt đầu trốn tránh, không muốn gặp mình. Giọng nói của anh mang theo vẻ tủi thân chưa trưởng hành, “Anh cảm thấy tôi luôn bám lấy anh cho nên không muốn gặp lại tôi, đúng không?”
Phó Thải im lặng một lúc lâu, giọng thở dài đầy vẻ không biết làm sao. Anh khẽ nói: “Thiệu Từ, cậu đã có công việc của mình, có cuộc sống của mình“.
Anh lẩm bẩm nói: “Bên người tôi...”
Bên người tôi chỉ tràn ngập ác ý tuần hoàn, u ám tràn lan...
Phó Thải đúng thật muốn cố ý tránh tiếp tục tiếp xúc với Thiệu Từ. Anh không muốn Thiệu Từ nảy sinh liên hệ quá sâu với mình. Anh không muốn Thiệu Từ tiếp xúc với bất kì ai ở bên cạnh anh. Trong mắt Phó Thải, Thiệu Từ là một người vừa có năng khiếu Trời cho, lại vừa nỗ lực. Mặc dù Thiệu Từ không có bối cảnh chống đỡ phía sau nhưng phát triển từng bước, sau này sẽ càng xuất sắc và ưu tú hơn anh. Thiệu Từ không nên bị bất kì thứ gì tối tăm u ám ăn mòn, ô nhiễm.
Phó Thải cuối cùng vẫn từ chối đề nghị gặp mặt của Thiệu Từ.
Thiệu Từ im lặng một lúc lâu, sau đó, không nói gì nữa, ngắt điện thoại.
Phó Thải ngẩn ngơ nhìn di động, mãi đến lúc màn hình tối xuống. Duyên phận của anh và Thiệu Từ kết thúc ở đây đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng Phó Thải không ngờ Thiệu Từ sẽ không mời mà tự đến tận nhà để tìm anh. Trước kia, lúc làm việc, Thiệu Từ từng đến căn hộ chung cư của Phó Thải, biết số phòng của anh, cũng biết mật mã cửa nhà anh.
Thiệu Từ ấn chuông cửa một lúc lâu không có người ra mở cửa. Anh cúi đầu đứng chờ ngoài cửa rất lâu. Sau đó, giống như xác định Phó Thải không mở cửa cho mình, anh mới nhập mật mã, đẩy cửa đi vào.
Phòng khách trống không, không có bất kì tiếng động gì.
Lông mi Thiệu Từ khẽ run lên. Anh cắn cắn môi: “Anh thật sự không muốn gặp tôi sao? Tôi biết anh đang ở trong nhà. Người đại diện của anh nói với tôi là anh về nhà rồi“.
“............”
Không hề có tiếng trả lời.
“Tôi vào đây“. Thiệu Từ đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Phó Thải nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Sợi tóc đen nhánh ướt sũng, gương mặt đỏ ửng. Rõ ràng Phó Thải đang phát sốt.
“A Thải?”
Thiệu Từ gọi đối phương một tiếng. Tất cả mọi uất ức tích góp dọc đường lập tức tiêu tan. Anh nhanh chân đi lại gần, “Anh ốm à?”
Nhiệt độ cơ thể Phó Thải hơi nóng. Anh vẫn luôn hôn mê. Tiếng động Thiệu Từ gây ra bên ngoài, anh cũng không nghe thấy.
Thiệu Từ dùng một chiếc khăn bông thấm ướt, gấp lại, đặt lên trán anh. Sau đó, anh kéo cánh tay Phó Thải, muốn dùng nước lạnh lau lòng bàn tay đối phương. Lúc vén chăn lên, Thiệu Từ liền ngơ ngẩn cả người.
Trên người Phó Thải có rất nhiều dấu vết tím tím xanh xanh, từ cổ trở xuống, chỗ nào cũng có... Dấu vết này thậm chí không phải dấu vết do hành vi bình thường lưu lại. Quả thực chính là ngược đãi.
Thiệu Từ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đối phương. Trong vài giây ngắn ngủi, máu cả người anh như đều đọng lại. Anh không nói rõ được cảm giác đau nhói truyền đến từ đâu.
“.........”
Phó Thải từ từ mở to hai mắt, nhìn thấy người trước mặt, con ngươi của anh hơi co rụt lại. Anh bối rối, cố gắng ngồi dậy, dùng chăn che lại cơ thể, khàn giọng nói: “Có thể mời cậu rời đi không?”
Trong đầu Thiệu Từ vang lên tiếng ong ong, giống như có người dùng chày gõ mạnh vào đầu, khiến anh đau đến hốc mắt đỏ ửng. Phản ứng đầu tiên của Thiệu Từ là mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Có người... có người ép buộc anh sao?”
Phó Thải im lặng không trả lời.
Giọng Thiệu Từ hơi run lên: “A Thải, chúng ta có thể báo cảnh sát. Chúng ta đến Cục Công an. Đây là phạm tội“.
Phó Thải lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không thể“.
“Sau đó, Phó Thải kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Những chuyện đó đều là chân tướng không thể nào tưởng tượng được, cũng khó có thể thừa nhận“.
Trong phòng thẩm vấn, Thiệu Từ chậm rãi mở miệng.
Lâm Tái Xuyên nghĩ: Lúc trước, Thiệu Từ nói ở Cục Công an thành phố, Cố Hàn Chiêu xông vào phòng ngủ của mình, nhìn thấy trên người Thiệu Từ chồng chất vết thương... Người đó thật ra là Phó Thải...
Hết chương 131
Đến chương 132
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 131.
Thiếu niên
Thiệu Từ khó xử nhìn Phó Thải hai giây. Sau đó, anh cúi đầu nói, “Vậy anh chuyển cho tôi đi“.
Phó Thải nghe đối phương đồng ý nhận tiền, vẻ mặt rất vui vẻ, không hề do dự chuyển tiền cho Thiệu Từ, “Sau này đừng đến mấy nơi không an toàn như vậy nữa“.
Thiệu Từ nhỏ giọng “Ừ” một tiếng. Anh nhìn số dư tài khoản tăng thêm 50 nghìn đồng chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi họ tên đối phương, “Anh tên là gì?”
“Phó Thải.”
Thiệu Từ hơi giật mình. Anh đã nghe thấy cái tên này, là diễn viên trẻ tuổi vừa nổi năm nay. Phó Thải được xem là tài năng xuất chúng thế hệ trẻ trong giới giải trí.
Chả trách...
Anh luôn thấy mặt người này nhìn rất quen.
“Tôi tên là Thiệu Từ. Sau này, tôi sẽ trả tiền cho anh”, Thiệu Từ nhìn đối phương, “Anh có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh được không?”
Phó Thải không hề nghi ngờ, đọc dãy số cho Thiệu Từ.
Thiệu Từ lưu lại, nói câu cảm ơn.
Sau khi trở lại trường học, Thiệu Từ cũng không động vào số tiền kia. Anh giữ lại nguyên xi. Đây là bằng chứng liên hệ sau này của anh cùng Phó Thải... Cứ như vậy, mấy tháng sau khi tốt nghiệp đại học, anh có lý do chính đáng để gặp lại Phó Thải.
Tháng sáu năm đó, Thiệu Từ nhận được bằng tốt nghiệp, chính thức rời khỏi trường học. Chuyện đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho Phó Thải.
“Xin chào, tôi là Thiệu Từ. Hiện giờ tôi đã tốt nghiệp, đi làm. Tôi muốn trả 50 nghìn vay anh khi đó lại cho anh“.
Phó Thải giống như đã quên chuyện này, ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới ngạc nhiên nói: “Hóa ra là cậu. Không cần đâu. Tôi nói rồi, cậu không phải trả lại tôi đâu. Có thể giúp được lúc cậu cần, tôi cũng rất vui“.
“Giờ tôi không thiếu tiền nữa”, Thiệu Từ kiên trì nói, “Tôi không muốn thiếu nợ anh“.
Phó Thải chỉ đành thỏa hiệp, khẽ nói: “Được rồi“.
Thiệu Từ hỏi: “Anh còn ở thành phố T không?”
“Có. Nhưng tôi sắp quay xong rồi“.
“Tôi cũng ở thành phố T. Nếu anh có thời gian, có thể gặp nhau một chút không? Tôi đem tiền trả cho anh“.
Việc trả tiền vốn rất dễ dàng, chỉ cần chuyển thẳng vào tài khoản là được. Nhưng nếu Thiệu Từ đã nói như vậy, Phó Thải cũng không từ chối, đồng ý gặp Thiệu Từ.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê xa hoa. Gần nửa năm trôi qua nhưng hai người thoạt nhìn không thay đổi gì.
Thiệu Từ đưa 50 nghìn đồng tiền mặt cho Phó Thải. Phó Thải nhận lấy, lại hỏi đối phương: “Cậu tìm được việc làm chưa?”
Thiệu Từ nói: “Vẫn chưa“.
Mức độ nổi tiếng của Thiệu Từ ở trường học rất cao. Có rất nhiều người của các công ty giải trí, phim ảnh tìm đến anh, muốn ký hợp đồng với anh. Nhưng Thiệu Từ đều chưa đồng ý.
Phó Thải “A” một tiếng, “Vậy sau này, cậu muốn làm gì?”
Thiệu Từ nói: “Đóng phim.”
Phó Thải hơi ngạc nhiên: “Đóng phim?”
“Tôi học khoa diễn xuất“.
Bọn họ đã thật lâu không liên lạc. Phó Thải vẫn luôn nghĩ Thiệu Từ học âm nhạc, không ngờ thế mà lại là đàn em cùng khoa. Nhưng với điều kiện của Thiệu Từ, dù đi đến đâu cũng sẽ không kém.
Phó Thải hơi do dự, nói: “Cho nên cậu muốn phát triển trong giới giải trí à? Đã kí với công ty quản lý chưa?”
“Vẫn chưa”, Thiệu Từ ngước mắt nhìn đối phương, dừng một chút, vờ như tình cờ hỏi, “Công ty quản lý của anh còn ký với người mới không?”
Phó Thải suy nghĩ một lúc: “Có. Nhưng diễn viên trong công ty chúng tôi rất đông, rất khó có nhiều việc cho người mới. Có thể không phù hợp với người mới vừa tốt nghiệp, còn chưa có cơ sở như cậu“.
Thiệu Từ nghe xong nhất thời không nói gì. Thật ra, anh muốn làm việc cùng công ty với Phó Thải nên kéo dài đến giờ vẫn chưa kí với công ty quản lý.
Phó Thải nghiêm túc suy nghĩ, “Tôi có thể giới thiệu cho cậu một công ty quản lý. Ông chủ nơi đó là người trước kia tôi từng hợp tác cùng, là người rất tốt, rất phù hợp khai quật người mới có tiềm lực. Hơn nữa, quan hệ cũng rất rộng. Nếu cậu đồng ý tin tưởng tôi mà nói“.
Thiệu Từ không hề do dự, nói: “Được“.
Kể cả không ở cùng một công ty, sau này làm việc trong cùng một vòng tròn, luôn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Phó Thải cười: “Vậy cậu gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, tôi sẽ bảo quản lý bên công ty kia liên hệ với cậu“.
“Được“.
Phó Thải nhìn Thiệu Từ một lúc, sau đó, chạm nhẹ lên giữa trán Thiệu Từ đang vô thức nhíu lại, khẽ cười thành tiếng, nói: “Có phải có người từng nói với cậu, cậu nhìn có vẻ hơi ngầu không? Rõ ràng bộ dáng rất đẹp trai, đừng lúc nào cũng làm mặt lạnh như vậy. Sau này, vào công ty, xung quanh đều là đàn anh, đàn chị, thái độ phải khiêm tốn một chút. Nếu không, rất khó phát triển trong giới này“.
Thiệu Từ không hề đề phòng bị Phó Thải chạm vào. Cả người Thiệu Từ hơi đờ ra. Anh nhìn ngón tay đang chạm vào giữa trán, lại lập tức rũ mắt nhìn xuống, mím môi, “ừ” một tiếng. Sau đó, như thể cảm thấy trả lời như vậy có hơi lạnh lùng, Thiệu Từ lại nói thêm một câu: “Tôi biết rồi“.
Phó Thải thật ra là người rất thông minh. Đạo lý đối nhân xử thế, anh đều nhìn rõ ràng. Anh có quan hệ rất tốt với nhiều người trong giới. Chỉ vì anh không muốn để hoàn cảnh bên ngoài thay đổi bản thân nên luôn mang vẻ đơn thuần không hợp trong giới.
Được Phó Thải giới thiệu, Thiệu Từ ký với một công ty quản lý hơi có tiếng trong nước. Người đại diện dẫn dắt anh tên là Cố Hàn Chiêu. Từ đây, anh chính thức bước vào giới giải trí.
Khi ấy, tính cách Thiệu Từ vẫn còn hơi ngạo mạn. Anh học tập tốt, đẹp trai, từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người xuất sắc được mọi người vây quanh, được vây quanh từ khi vào trường đến khi tốt nghiệp nên khó tránh khỏi việc tự phụ.
Lúc này, anh còn chưa nhận ra được tình cảm khác biệt của bản thân đối với Phó Thải mà chỉ mơ hồ cảm thấy muốn đến gần đối phương, đưa ra lựa chọn theo bản năng.
Thiệu Từ một mặt bận công tác, một mặt lại mượn cớ tìm đủ loại việc công để gọi điện cho Phó Thải, hẹn gặp đối phương nhưng lại không dám để lộ quá rõ sự chủ động của bản thân. Nhưng đôi khi Phó Thải sẽ từ chối anh, chỉ tình cờ ngẫu nhiên gặp mặt. Một tháng hai người chưa gặp nhau được một lần. Sau đó, Phó Thải gần như luôn từ chối anh, giống như không muốn gặp lại anh.
Thiệu Từ không biết thái độ của Phó Thải vì sao lại thay đổi như vậy nhưng anh cũng không chịu chủ động hỏi đối phương nguyên nhân. Anh chỉ cố chấp hẹn gặp đối phương hết lần này đến lần khác.
Anh gọi điện cho Phó Thải, hỏi đối phương: “Hiện giờ tôi có hai kịch bản, không biết nên chọn thế nào. Buổi tối anh có thể xem giúp tôi một chút không? Tôi ở ngay gần trường quay của anh“.
Giọng Phó Thải để lộ vẻ mệt mỏi, khàn khàn, nói: “Xin lỗi, tối nay tôi không có thời gian, chỉ sợ không thể gặp mặt cậu“.
Thiệu Từ im lặng một chút, lại hỏi: “Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng không có thời gian.”
Thiệu Từ không từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Vậy ngày kia thì sao?”
“Ngày kia... có một hoạt động thương mại“.
“Có phải sau này, ngày nào anh cũng đều rất bận không? Bận đến mức không thể dành ra một chút thời gian để gặp tôi?”, Khi đó, Thiệu Từ còn trẻ tuổi đã buột miệng nói ra, “Phó Thải, có phải anh thấy tôi rất phiền phức hay không?”
Câu đầu tiên nói ra được, những câu tiếp theo liền không kiềm chế được mà buột ra theo, “Anh chê tôi luôn gọi điện cho anh, luôn hỏi anh mấy thứ linh tinh, luôn muốn hẹn gặp anh, chiếm dụng thời gian của anh, đúng không?”
Thiệu Từ không biết mình đã làm sai điều gì khiến Phó Thải bắt đầu trốn tránh, không muốn gặp mình. Giọng nói của anh mang theo vẻ tủi thân chưa trưởng hành, “Anh cảm thấy tôi luôn bám lấy anh cho nên không muốn gặp lại tôi, đúng không?”
Phó Thải im lặng một lúc lâu, giọng thở dài đầy vẻ không biết làm sao. Anh khẽ nói: “Thiệu Từ, cậu đã có công việc của mình, có cuộc sống của mình“.
Anh lẩm bẩm nói: “Bên người tôi...”
Bên người tôi chỉ tràn ngập ác ý tuần hoàn, u ám tràn lan...
Phó Thải đúng thật muốn cố ý tránh tiếp tục tiếp xúc với Thiệu Từ. Anh không muốn Thiệu Từ nảy sinh liên hệ quá sâu với mình. Anh không muốn Thiệu Từ tiếp xúc với bất kì ai ở bên cạnh anh. Trong mắt Phó Thải, Thiệu Từ là một người vừa có năng khiếu Trời cho, lại vừa nỗ lực. Mặc dù Thiệu Từ không có bối cảnh chống đỡ phía sau nhưng phát triển từng bước, sau này sẽ càng xuất sắc và ưu tú hơn anh. Thiệu Từ không nên bị bất kì thứ gì tối tăm u ám ăn mòn, ô nhiễm.
Phó Thải cuối cùng vẫn từ chối đề nghị gặp mặt của Thiệu Từ.
Thiệu Từ im lặng một lúc lâu, sau đó, không nói gì nữa, ngắt điện thoại.
Phó Thải ngẩn ngơ nhìn di động, mãi đến lúc màn hình tối xuống. Duyên phận của anh và Thiệu Từ kết thúc ở đây đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng Phó Thải không ngờ Thiệu Từ sẽ không mời mà tự đến tận nhà để tìm anh. Trước kia, lúc làm việc, Thiệu Từ từng đến căn hộ chung cư của Phó Thải, biết số phòng của anh, cũng biết mật mã cửa nhà anh.
Thiệu Từ ấn chuông cửa một lúc lâu không có người ra mở cửa. Anh cúi đầu đứng chờ ngoài cửa rất lâu. Sau đó, giống như xác định Phó Thải không mở cửa cho mình, anh mới nhập mật mã, đẩy cửa đi vào.
Phòng khách trống không, không có bất kì tiếng động gì.
Lông mi Thiệu Từ khẽ run lên. Anh cắn cắn môi: “Anh thật sự không muốn gặp tôi sao? Tôi biết anh đang ở trong nhà. Người đại diện của anh nói với tôi là anh về nhà rồi“.
“............”
Không hề có tiếng trả lời.
“Tôi vào đây“. Thiệu Từ đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Phó Thải nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Sợi tóc đen nhánh ướt sũng, gương mặt đỏ ửng. Rõ ràng Phó Thải đang phát sốt.
“A Thải?”
Thiệu Từ gọi đối phương một tiếng. Tất cả mọi uất ức tích góp dọc đường lập tức tiêu tan. Anh nhanh chân đi lại gần, “Anh ốm à?”
Nhiệt độ cơ thể Phó Thải hơi nóng. Anh vẫn luôn hôn mê. Tiếng động Thiệu Từ gây ra bên ngoài, anh cũng không nghe thấy.
Thiệu Từ dùng một chiếc khăn bông thấm ướt, gấp lại, đặt lên trán anh. Sau đó, anh kéo cánh tay Phó Thải, muốn dùng nước lạnh lau lòng bàn tay đối phương. Lúc vén chăn lên, Thiệu Từ liền ngơ ngẩn cả người.
Trên người Phó Thải có rất nhiều dấu vết tím tím xanh xanh, từ cổ trở xuống, chỗ nào cũng có... Dấu vết này thậm chí không phải dấu vết do hành vi bình thường lưu lại. Quả thực chính là ngược đãi.
Thiệu Từ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đối phương. Trong vài giây ngắn ngủi, máu cả người anh như đều đọng lại. Anh không nói rõ được cảm giác đau nhói truyền đến từ đâu.
“.........”
Phó Thải từ từ mở to hai mắt, nhìn thấy người trước mặt, con ngươi của anh hơi co rụt lại. Anh bối rối, cố gắng ngồi dậy, dùng chăn che lại cơ thể, khàn giọng nói: “Có thể mời cậu rời đi không?”
Trong đầu Thiệu Từ vang lên tiếng ong ong, giống như có người dùng chày gõ mạnh vào đầu, khiến anh đau đến hốc mắt đỏ ửng. Phản ứng đầu tiên của Thiệu Từ là mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Có người... có người ép buộc anh sao?”
Phó Thải im lặng không trả lời.
Giọng Thiệu Từ hơi run lên: “A Thải, chúng ta có thể báo cảnh sát. Chúng ta đến Cục Công an. Đây là phạm tội“.
Phó Thải lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không thể“.
“Sau đó, Phó Thải kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Những chuyện đó đều là chân tướng không thể nào tưởng tượng được, cũng khó có thể thừa nhận“.
Trong phòng thẩm vấn, Thiệu Từ chậm rãi mở miệng.
Lâm Tái Xuyên nghĩ: Lúc trước, Thiệu Từ nói ở Cục Công an thành phố, Cố Hàn Chiêu xông vào phòng ngủ của mình, nhìn thấy trên người Thiệu Từ chồng chất vết thương... Người đó thật ra là Phó Thải...
Hết chương 131
Đến chương 132
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.