Chương 22: Cắt xác cho lợn ăn (3)
Lăng Phong Tuyết
21/10/2022
Theo lời kể của Đường Đóa Đóa, vết thương trên người Lương Siêu là do gậy với nhiều thứ gây ra.
Tổ trọng án đến nhà Đường Đóa Đóa điều tra, Đường Đóa Đóa đã đem những đồ vật và quần áo Lương Siêu sử dụng gần đây ra cho họ xem.
Đường Đóa Đóa lấy ra một bộ quần áo từ phòng ngủ: "Đây là bộ vest mà Lương Siêu mặc, tôi lúc nào cũng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ."
Vũ Tân Nhu cầm lấy bộ vest ngửi một chút: "Là mùi nước hoa của Estee-Lauder."
Hoàng Tử Vi nhìn qua các ngăn tủ trong phòng ngủ của Lương Siêu, thấy một hóa đơn của trung tâm thương mại Phú Lai.
Trên đó viết: giá bán nước hoa 1800 tệ vào ngày 20 tháng 2 năm 2010.
Dạ Phàm Linh còn thấy trên giá sách có một quyển sách Lương Siêu cố ý nhét sâu ở trong cùng, còn có đặt một thẻ sách hình lá phong trên đó.
Nàng lấy quyển sách ra, tùy ý lật xem.
Khi Dạ Phàm Linh đang lật trang sách, thì một tờ giấy rơi ra.
Nàng nhặt tờ giấy dưới đất lên, trên đó có ghi địa chỉ: 2-3, tòa A, khu Thiên Thành.
Đường Đóa Đóa nhìn địa chỉ trên tờ giấy, che miệng.
Cô lắc đầu, ngồi xổm xuống đất, không thể tin được, khóc.
Vạn Hiểu Sương đỡ cô dậy, hỏi: "Đường Đóa Đóa, cô sao vậy?"
Đường Đóa Đóa khóc: "Tôi không tin, tôi không thể tin đây là sự thật....."
Hoàng Tử Vi nói: "Chúng ta đi tới địa chỉ này thì rõ thôi."
Đường Đóa Đóa kéo tay Hoàng Tử Vi nói: "Mấy cô đừng đi, cầu xin mấy cô....."
Dạ Phàm Linh nói: "Xin lỗi, cô Đường. Chúng tôi nhất định phải điều tra rõ ràng."
Tổ trọng án ra khỏi nhà Đường Đóa Đóa, tới tầng ba trung tâm thương mại Phú Lai, tìm thu ngân ở quầy.
Hoàng Tử Vi đưa hóa đơn ra hỏi cô ấy: "Cô còn nhớ cái hóa đơn này không?"
Cô lắc đầu: "Làm sao nhớ được, một ngày rất nhiều khách."
Vũ Tân Nhu lấy ra ảnh của Lương Siêu nói: "Người đàn ông trong hình, cô có ấn tượng không?"
Cô cầm tấm ảnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Người thu ngân nhớ rằng vào ngày 20, Lương Siêu cùng với một người phụ nữ vào cửa hàng để mua nước hoa.
Hoàng Tử Vi nói: "Địa chỉ lúc nãy chắc liên quan đến người phụ nữ đó, chúng ta đi kiểm tra thử."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Tôi nghĩ chắc Đường Đóa Đóa đã biết rồi...."
Tổ trọng án căn cứ vào địa chỉ trên tờ giấy, tìm đến 2-3, tòa A, khu Thiên Thành.
Dạ Phàm Linh gõ cửa, người mở cửa là Hồ Nhất Phi.
Hồ Nhất Phi có vẻ đang buồn ngủ nói: "Mấy người đến tìm tôi làm gì?"
Dạ Phàm Linh nói: "Hồ Nhất Phi, ngày 20 có phải cô với Lương Siêu đi tới trung tâm thương mại không?"
Hồ Nhất Phi hừ lạnh nói: "Mấy người biết rồi, còn đến hỏi tôi."
Đường Đóa Đóa không biết từ đâu, chạy tới tát Hồ Nhất Phi một cái: "Hồ Nhất Phi, uổng tôi xem cô là chị em tốt, cô lại......."
Hồ Nhất Phi bị Đường Đóa Đóa tát, nói: "Đường Đóa Đóa là tại cô suốt ngày gây áp lực lên Lương Siêu, anh ta không ngoại tình mới là lạ!"
Thì ra, sau khi Lương Siêu bị Đường Đóa Đóa lạnh nhạt, trong một lần uống say đang đi về nhà thì gặp Hồ Nhất Phi.
Lúc đó Hồ Nhất Phi đi ra ngoài mua đồ uống trong siêu thị, cô nhìn thấy Lương Siêu đang ói bên vệ đường.
Cô thầm nghĩ, đó không phải là Lương Siêu chồng của Đóa Đóa sao? Hồ Nhất Phi đi đến đỡ Lương Siêu nói: "Anh Siêu, sao anh uống nhiều vậy, Đóa Đóa đâu?"
Lương Siêu đẩy Hồ Nhất Phi ra, ngồi xuống vệ đường tiếp tục ói, Hồ Nhất Phi lấy một miếng khăn giấy ướt ra lau khóe miệng Lương Siêu nói: "Anh Siêu, anh đừng vậy, tôi đưa anh về nhà."
Trước mắt mơ hồ, anh tưởng đó là Đường Đóa Đóa.
Nhưng tại sao Đóa Đóa lại dịu dàng đến thế, chẳng lẽ anh nhìn nhầm, không thể, nhất định không.
Lương Siêu ôm Hồ Nhất Phi nói: "Đóa Đóa, anh sai rồi. Tha thứ cho anh được không?"
Hồ Nhất Phi thấy Lương Siêu quá say, liền sờ mặt anh nói: "Anh Siêu, tôi không phải Đóa Đóa, tôi là Nhất Phi."
Hơi thở Lương Siêu khá nóng, Hồ Nhất Phi cảm giác hơi nóng, cô muốn đẩy Lương Siêu ra, nhưng Lương Siêu càng ôm chặt hơn.
Hồ Nhất Phi dìu Lương Siêu về nhà mình, cô nấu canh giải rượu cho Lương Siêu rồi đặt trên bàn.
Cô gọi Lương Siêu dậy uống canh, Lương Siêu liền hét lớn: "Không phải tôi, không phải tôi, đừng đánh tôi........"
Lương Siêu sợ sệt ôm chặt Hồ Nhất Phi, trong lòng Hồ Nhất Phi liền thương cảm với người đàn ông này.
Đường Đóa Đóa bạn tốt của cô, đã không tốt với Lương Siêu còn lạnh nhạt anh, Hồ Nhất Phi đã sớm biết.
Hồ Nhất Phi thấy Lương Siêu ói một ít lên quần áo, cô dùng khăn giấy lau sạch.
Lương Siêu mê man vuốt ve tay cô, nói: "Đóa Đóa, em thật đẹp."
Hồ Nhất Phi lắc đầu: "Anh Siêu...."
Lương Siêu nhìn nhầm Hồ Nhất Phi thành Đường Đóa Đóa, hai người xảy ra quan hệ.
Khi anh tỉnh lại, nhìn thấy Hồ Nhất Phi bên cạnh, mới biết anh đã làm chuyện gì.
Lương Siêu đập đập vào đầu, hối hận nói: "Đều là do tôi say.....Nhất Phi....tôi..."
Anh không nói được gì, Hồ Nhất Phi nằm trên tay anh nói: "Anh Siêu, đừng nói gì cả, là do em tự nguyện."
Chuyện này trôi qua, nhưng Hồ Nhất Phi vẫn không quên được Lương Siêu.
Cô thường xuyên đến gặp Lương Siêu, nhưng dạo gần đây cô nhìn thấy trên mặt, trên người anh luôn đầy thương tích.
Có một lần, Hồ Nhất Phi đến trước cửa sở cảnh sát giao thông chờ Lương Siêu.
Một lúc sau Lương Siêu đi ra, liền bị mấy người kéo vào trong hẻm đánh cho một trận.
Lương Siêu khập khễnh từ trong hẻm đi ra, Hồ Nhất Phi nhanh chóng chạy tới đỡ anh.
Hồ Nhất Phi nói: "Anh Siêu, em đưa anh đến bệnh viện."
Lương Siêu nói: "Đừng, đừng đi. Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi."
Hồ Nhất Phi hỏi: "Anh Siêu, bọn họ là ai? Sao lại đánh anh?"
Lương Siêu thở dài: "Đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi."
Thật ra, trong lòng Lương Siêu chỉ có một mình Đường Đóa Đóa, anh chỉ đang chịu trách nhiệm với Hồ Nhất Phi vì đã uống say.
Lương Siêu với Hồ Nhất Phi chỉ đơn giản là bạn, Hồ Nhất Phi nhiều lần khuyên Lương Siêu ly hôn, Lương Siêu lắc đầu nói: "Tôi vẫn còn tình cảm với Đóa Đóa, không thể làm vậy."
Sau khi kể xong, Hồ Nhất Phi quay sang Đường Đóa Đóa nói: "Đường Đóa Đóa, anh Siêu rất yêu cô, chỉ có cô! Xưa nay tôi chưa từng thay thế được vị trí của cô! Đến khi anh Siêu chết rồi, tôi vẫn còn nhớ anh ấy đối với tôi rất tốt, dù đó chẳng phải tình yêu."
Đường Đóa Đóa cầm tấm ảnh cô chụp chung với Lương Siêu, bật khóc.
Cô đột nhiên quỳ trước mặt Hoàng Tử Vi nói: "Cảnh sát, cầu xin mấy người, nhất định phải bắt được hung thủ."
Hoàng Tử Vi đỡ Đường Đóa Đóa lên: "Cô đứng lên đi."
Một ngày trôi qua, Dạ Phàm Linh cùng Hoàng Tử Vi về nhà, Dạ Phàm Linh mở cửa mở đèn, nhưng đèn không sáng.
Dạ Phàm Linh đưa chìa khóa cho Hoàng Tử Vi nói: "Cô cầm chìa khóa đi, chắc do hư cầu dao, tôi đi xem."
Hoàng Tử Vi: "Cô cẩn thận."
Dạ Phàm Linh chạy tới đồng hồ điện ngoài cửa, mở hộp điện ra, quả nhiên đứt cầu chì rồi.
Hộp điện khá cao so với nàng, Hoàng Tử Vi đi tới nói: "Tôi giúp cô."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Tôi nắm tay cô, cô cũng phải cẩn thận đó."
Hoàng Tử Vi: "Yên tâm, tổ trưởng này mà cũng cần phải lo sao?"
Sau khi sửa xong hộp điện, nhẹ nhàng bật công tắc lên, Hoàng Tử Vi muốn bước xuống, thì bị trượt chân.
Dạ Phàm Linh nhanh nhẹn nắm tay cô nói: "Cẩn thận."
Môi hai người đúng lúc chạm vào nhau, sượt qua nhanh như chớp.
Khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, hai người vô thức nhìn nhau vài giây.
Hoàng Tử Vi ho hai tiếng, Dạ Phàm Linh liền đứng sang một bên.
Dạ Phàm Linh hỏi: "Không sao chứ?"
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Không sao, vào thôi."
Văn phòng tổ trọng án.
Sau khi điều tra và phân tích, khi còn sống Lương Siêu từng bị đánh, Lương Siêu đắc tội với ai? Hay đã làm chuyện gì?
Vụ án có manh mối mới.
Vũ Tân Nhu trên mạng, phát hiện có một tin tức hôm qua được đăng tải, một người trên mạng đã đăng một bài viết.
Tiêu đề: Cảnh sát giao thông bị đánh dã man trên phố.
Tiếp đó, là một số hình ảnh liên quan đến Lương Siêu.
Do ánh sáng không tốt, nên nhìn không rõ lắm. Chỉ thấy có ba người đàn ông cao khoảng 1m75, cầm gậy đánh Lương Siêu.
Lương Siêu ôm đầu, ba người tàn nhẫn đập từng gậy.
Rất nhiều người bu lại xem, cứ như đang xem một vở kịch hay, không ai bước đến ngăn cản.
Trong đám đông có người hét to: "Đánh đi, đánh chết đi! Đám cảnh sát nghĩ mặc quân phục thì là tưởng là ông chủ, con m* nó! Cảnh sát có gì hay, tưởng bản thân là hình mẫu của người dân chắc?"
Một trong những người đánh Lương Siêu,. dùng gậy chỉ vào đầu Lương Siêu nói: "M* mày cảnh sát, không dạy cho mày một bài học, thì mày tưởng mày là cọp sao? Mày chỉ là con cọp giấy, xé là rách!"
Lương Siêu ôm đầu đang chảy máu.
Tấm hình cuối cùng là sau khi người dân tản đi, Lương Siêu nằm dưới đất đứng lên không nổi.
Khóe miệng của anh có máu chảy ra, dưới góc phải bức ảnh có một bàn tay.
Bàn tay nắm lấy chân Lương Siêu, Lương Siêu muốn bò lên phía trước, nhưng bàn tay đó đã túm chặt anh.
Cẩn thận quan sát bối cảnh trong hình, là con đường nhỏ gần Tân Hoa.
Một người nào đó trong đám đông đã lén lút chụp lại, nghe nói tên cảnh sát chết rồi, liền đưa lên mạng.
Bài đăng nhanh chóng thu hút người xem, lượt truy cập tăng lên chóng mặt, trong thời gian ngắn đã từ 1000 lên tới hơn 10 triệu chỉ sau một ngày.
Có nhiều cư dân mạng bình luận như sau:
- Cô gái làm tương: Tàn nhẫn quá, sao không ai giúp cảnh sát!
- Cứt chó đại gia: cảnh sát thảm quá, bị đánh như con chó bò dưới đất.
- Cho ngươi cái rắm: độc ác, chú cảnh sát thật đáng thương, thật đồng cảm.
- Ti nghịch tập: chú cảnh sát nhất định đã làm cái gì có lỗi với dân chúng! Trời ơi! Chú cảnh sát, tôi thật thấy thương xót chú.
Vũ Tân Nhu tra được địa chỉ IP của tác giả bài viết, 2-3, tòa B, khu Tân Hoa, đường Lệ Hoa thành phố Triều Dương.
Khi Tổ trọng án đến 2-3, tòa B, khu Tân Hoa, đường Lệ Hoa, thì người trong nhà đúng lúc muốn đi ra ngoài.
Trong tay anh có một cái máy ảnh, đeo mắt kính, kiểu tóc *đầu máy bay*, chiều cao 1m72.
Dạ Phàm Linh chặn anh lại nói: "Chờ đã, cho tôi xem máy ảnh của anh."
Anh nói: "Mấy người là ai?"
Hoàng Tử Vi lấy ra thẻ cảnh sát: "Tổ trọng án. Chúng tôi thấy bài viết và hình ảnh anh đưa lên mạng, việc này là sao?"
Dạ Phàm Linh mở máy ảnh của anh lên kiểm tra, đúng là những bức ảnh anh đăng trên mạng.
Anh cười cười nói: "Là tôi, là tôi đăng lên mạng, muốn nhờ sức mạnh của internet để lên án sâu sắc những người như thế này trong xã hội. Đánh cảnh sát, đúng là đáng ghét!"
Vũ Tân Nhu nói: "Vậy sao lúc đó anh không tới ngăn cản."
Anh lắc đầu nói: "Chị cảnh sát à, tôi làm sao có gan lớn vậy. Ba người kia thật sự rất hung dữ, tôi chỉ là một người nhỏ bé làm sao cứu cảnh sát? Sợ chưa gì đã bị bọn họ đập chết."
Tổ trọng án đến nhà Đường Đóa Đóa điều tra, Đường Đóa Đóa đã đem những đồ vật và quần áo Lương Siêu sử dụng gần đây ra cho họ xem.
Đường Đóa Đóa lấy ra một bộ quần áo từ phòng ngủ: "Đây là bộ vest mà Lương Siêu mặc, tôi lúc nào cũng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ."
Vũ Tân Nhu cầm lấy bộ vest ngửi một chút: "Là mùi nước hoa của Estee-Lauder."
Hoàng Tử Vi nhìn qua các ngăn tủ trong phòng ngủ của Lương Siêu, thấy một hóa đơn của trung tâm thương mại Phú Lai.
Trên đó viết: giá bán nước hoa 1800 tệ vào ngày 20 tháng 2 năm 2010.
Dạ Phàm Linh còn thấy trên giá sách có một quyển sách Lương Siêu cố ý nhét sâu ở trong cùng, còn có đặt một thẻ sách hình lá phong trên đó.
Nàng lấy quyển sách ra, tùy ý lật xem.
Khi Dạ Phàm Linh đang lật trang sách, thì một tờ giấy rơi ra.
Nàng nhặt tờ giấy dưới đất lên, trên đó có ghi địa chỉ: 2-3, tòa A, khu Thiên Thành.
Đường Đóa Đóa nhìn địa chỉ trên tờ giấy, che miệng.
Cô lắc đầu, ngồi xổm xuống đất, không thể tin được, khóc.
Vạn Hiểu Sương đỡ cô dậy, hỏi: "Đường Đóa Đóa, cô sao vậy?"
Đường Đóa Đóa khóc: "Tôi không tin, tôi không thể tin đây là sự thật....."
Hoàng Tử Vi nói: "Chúng ta đi tới địa chỉ này thì rõ thôi."
Đường Đóa Đóa kéo tay Hoàng Tử Vi nói: "Mấy cô đừng đi, cầu xin mấy cô....."
Dạ Phàm Linh nói: "Xin lỗi, cô Đường. Chúng tôi nhất định phải điều tra rõ ràng."
Tổ trọng án ra khỏi nhà Đường Đóa Đóa, tới tầng ba trung tâm thương mại Phú Lai, tìm thu ngân ở quầy.
Hoàng Tử Vi đưa hóa đơn ra hỏi cô ấy: "Cô còn nhớ cái hóa đơn này không?"
Cô lắc đầu: "Làm sao nhớ được, một ngày rất nhiều khách."
Vũ Tân Nhu lấy ra ảnh của Lương Siêu nói: "Người đàn ông trong hình, cô có ấn tượng không?"
Cô cầm tấm ảnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Người thu ngân nhớ rằng vào ngày 20, Lương Siêu cùng với một người phụ nữ vào cửa hàng để mua nước hoa.
Hoàng Tử Vi nói: "Địa chỉ lúc nãy chắc liên quan đến người phụ nữ đó, chúng ta đi kiểm tra thử."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Tôi nghĩ chắc Đường Đóa Đóa đã biết rồi...."
Tổ trọng án căn cứ vào địa chỉ trên tờ giấy, tìm đến 2-3, tòa A, khu Thiên Thành.
Dạ Phàm Linh gõ cửa, người mở cửa là Hồ Nhất Phi.
Hồ Nhất Phi có vẻ đang buồn ngủ nói: "Mấy người đến tìm tôi làm gì?"
Dạ Phàm Linh nói: "Hồ Nhất Phi, ngày 20 có phải cô với Lương Siêu đi tới trung tâm thương mại không?"
Hồ Nhất Phi hừ lạnh nói: "Mấy người biết rồi, còn đến hỏi tôi."
Đường Đóa Đóa không biết từ đâu, chạy tới tát Hồ Nhất Phi một cái: "Hồ Nhất Phi, uổng tôi xem cô là chị em tốt, cô lại......."
Hồ Nhất Phi bị Đường Đóa Đóa tát, nói: "Đường Đóa Đóa là tại cô suốt ngày gây áp lực lên Lương Siêu, anh ta không ngoại tình mới là lạ!"
Thì ra, sau khi Lương Siêu bị Đường Đóa Đóa lạnh nhạt, trong một lần uống say đang đi về nhà thì gặp Hồ Nhất Phi.
Lúc đó Hồ Nhất Phi đi ra ngoài mua đồ uống trong siêu thị, cô nhìn thấy Lương Siêu đang ói bên vệ đường.
Cô thầm nghĩ, đó không phải là Lương Siêu chồng của Đóa Đóa sao? Hồ Nhất Phi đi đến đỡ Lương Siêu nói: "Anh Siêu, sao anh uống nhiều vậy, Đóa Đóa đâu?"
Lương Siêu đẩy Hồ Nhất Phi ra, ngồi xuống vệ đường tiếp tục ói, Hồ Nhất Phi lấy một miếng khăn giấy ướt ra lau khóe miệng Lương Siêu nói: "Anh Siêu, anh đừng vậy, tôi đưa anh về nhà."
Trước mắt mơ hồ, anh tưởng đó là Đường Đóa Đóa.
Nhưng tại sao Đóa Đóa lại dịu dàng đến thế, chẳng lẽ anh nhìn nhầm, không thể, nhất định không.
Lương Siêu ôm Hồ Nhất Phi nói: "Đóa Đóa, anh sai rồi. Tha thứ cho anh được không?"
Hồ Nhất Phi thấy Lương Siêu quá say, liền sờ mặt anh nói: "Anh Siêu, tôi không phải Đóa Đóa, tôi là Nhất Phi."
Hơi thở Lương Siêu khá nóng, Hồ Nhất Phi cảm giác hơi nóng, cô muốn đẩy Lương Siêu ra, nhưng Lương Siêu càng ôm chặt hơn.
Hồ Nhất Phi dìu Lương Siêu về nhà mình, cô nấu canh giải rượu cho Lương Siêu rồi đặt trên bàn.
Cô gọi Lương Siêu dậy uống canh, Lương Siêu liền hét lớn: "Không phải tôi, không phải tôi, đừng đánh tôi........"
Lương Siêu sợ sệt ôm chặt Hồ Nhất Phi, trong lòng Hồ Nhất Phi liền thương cảm với người đàn ông này.
Đường Đóa Đóa bạn tốt của cô, đã không tốt với Lương Siêu còn lạnh nhạt anh, Hồ Nhất Phi đã sớm biết.
Hồ Nhất Phi thấy Lương Siêu ói một ít lên quần áo, cô dùng khăn giấy lau sạch.
Lương Siêu mê man vuốt ve tay cô, nói: "Đóa Đóa, em thật đẹp."
Hồ Nhất Phi lắc đầu: "Anh Siêu...."
Lương Siêu nhìn nhầm Hồ Nhất Phi thành Đường Đóa Đóa, hai người xảy ra quan hệ.
Khi anh tỉnh lại, nhìn thấy Hồ Nhất Phi bên cạnh, mới biết anh đã làm chuyện gì.
Lương Siêu đập đập vào đầu, hối hận nói: "Đều là do tôi say.....Nhất Phi....tôi..."
Anh không nói được gì, Hồ Nhất Phi nằm trên tay anh nói: "Anh Siêu, đừng nói gì cả, là do em tự nguyện."
Chuyện này trôi qua, nhưng Hồ Nhất Phi vẫn không quên được Lương Siêu.
Cô thường xuyên đến gặp Lương Siêu, nhưng dạo gần đây cô nhìn thấy trên mặt, trên người anh luôn đầy thương tích.
Có một lần, Hồ Nhất Phi đến trước cửa sở cảnh sát giao thông chờ Lương Siêu.
Một lúc sau Lương Siêu đi ra, liền bị mấy người kéo vào trong hẻm đánh cho một trận.
Lương Siêu khập khễnh từ trong hẻm đi ra, Hồ Nhất Phi nhanh chóng chạy tới đỡ anh.
Hồ Nhất Phi nói: "Anh Siêu, em đưa anh đến bệnh viện."
Lương Siêu nói: "Đừng, đừng đi. Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi."
Hồ Nhất Phi hỏi: "Anh Siêu, bọn họ là ai? Sao lại đánh anh?"
Lương Siêu thở dài: "Đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi."
Thật ra, trong lòng Lương Siêu chỉ có một mình Đường Đóa Đóa, anh chỉ đang chịu trách nhiệm với Hồ Nhất Phi vì đã uống say.
Lương Siêu với Hồ Nhất Phi chỉ đơn giản là bạn, Hồ Nhất Phi nhiều lần khuyên Lương Siêu ly hôn, Lương Siêu lắc đầu nói: "Tôi vẫn còn tình cảm với Đóa Đóa, không thể làm vậy."
Sau khi kể xong, Hồ Nhất Phi quay sang Đường Đóa Đóa nói: "Đường Đóa Đóa, anh Siêu rất yêu cô, chỉ có cô! Xưa nay tôi chưa từng thay thế được vị trí của cô! Đến khi anh Siêu chết rồi, tôi vẫn còn nhớ anh ấy đối với tôi rất tốt, dù đó chẳng phải tình yêu."
Đường Đóa Đóa cầm tấm ảnh cô chụp chung với Lương Siêu, bật khóc.
Cô đột nhiên quỳ trước mặt Hoàng Tử Vi nói: "Cảnh sát, cầu xin mấy người, nhất định phải bắt được hung thủ."
Hoàng Tử Vi đỡ Đường Đóa Đóa lên: "Cô đứng lên đi."
Một ngày trôi qua, Dạ Phàm Linh cùng Hoàng Tử Vi về nhà, Dạ Phàm Linh mở cửa mở đèn, nhưng đèn không sáng.
Dạ Phàm Linh đưa chìa khóa cho Hoàng Tử Vi nói: "Cô cầm chìa khóa đi, chắc do hư cầu dao, tôi đi xem."
Hoàng Tử Vi: "Cô cẩn thận."
Dạ Phàm Linh chạy tới đồng hồ điện ngoài cửa, mở hộp điện ra, quả nhiên đứt cầu chì rồi.
Hộp điện khá cao so với nàng, Hoàng Tử Vi đi tới nói: "Tôi giúp cô."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Tôi nắm tay cô, cô cũng phải cẩn thận đó."
Hoàng Tử Vi: "Yên tâm, tổ trưởng này mà cũng cần phải lo sao?"
Sau khi sửa xong hộp điện, nhẹ nhàng bật công tắc lên, Hoàng Tử Vi muốn bước xuống, thì bị trượt chân.
Dạ Phàm Linh nhanh nhẹn nắm tay cô nói: "Cẩn thận."
Môi hai người đúng lúc chạm vào nhau, sượt qua nhanh như chớp.
Khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, hai người vô thức nhìn nhau vài giây.
Hoàng Tử Vi ho hai tiếng, Dạ Phàm Linh liền đứng sang một bên.
Dạ Phàm Linh hỏi: "Không sao chứ?"
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Không sao, vào thôi."
Văn phòng tổ trọng án.
Sau khi điều tra và phân tích, khi còn sống Lương Siêu từng bị đánh, Lương Siêu đắc tội với ai? Hay đã làm chuyện gì?
Vụ án có manh mối mới.
Vũ Tân Nhu trên mạng, phát hiện có một tin tức hôm qua được đăng tải, một người trên mạng đã đăng một bài viết.
Tiêu đề: Cảnh sát giao thông bị đánh dã man trên phố.
Tiếp đó, là một số hình ảnh liên quan đến Lương Siêu.
Do ánh sáng không tốt, nên nhìn không rõ lắm. Chỉ thấy có ba người đàn ông cao khoảng 1m75, cầm gậy đánh Lương Siêu.
Lương Siêu ôm đầu, ba người tàn nhẫn đập từng gậy.
Rất nhiều người bu lại xem, cứ như đang xem một vở kịch hay, không ai bước đến ngăn cản.
Trong đám đông có người hét to: "Đánh đi, đánh chết đi! Đám cảnh sát nghĩ mặc quân phục thì là tưởng là ông chủ, con m* nó! Cảnh sát có gì hay, tưởng bản thân là hình mẫu của người dân chắc?"
Một trong những người đánh Lương Siêu,. dùng gậy chỉ vào đầu Lương Siêu nói: "M* mày cảnh sát, không dạy cho mày một bài học, thì mày tưởng mày là cọp sao? Mày chỉ là con cọp giấy, xé là rách!"
Lương Siêu ôm đầu đang chảy máu.
Tấm hình cuối cùng là sau khi người dân tản đi, Lương Siêu nằm dưới đất đứng lên không nổi.
Khóe miệng của anh có máu chảy ra, dưới góc phải bức ảnh có một bàn tay.
Bàn tay nắm lấy chân Lương Siêu, Lương Siêu muốn bò lên phía trước, nhưng bàn tay đó đã túm chặt anh.
Cẩn thận quan sát bối cảnh trong hình, là con đường nhỏ gần Tân Hoa.
Một người nào đó trong đám đông đã lén lút chụp lại, nghe nói tên cảnh sát chết rồi, liền đưa lên mạng.
Bài đăng nhanh chóng thu hút người xem, lượt truy cập tăng lên chóng mặt, trong thời gian ngắn đã từ 1000 lên tới hơn 10 triệu chỉ sau một ngày.
Có nhiều cư dân mạng bình luận như sau:
- Cô gái làm tương: Tàn nhẫn quá, sao không ai giúp cảnh sát!
- Cứt chó đại gia: cảnh sát thảm quá, bị đánh như con chó bò dưới đất.
- Cho ngươi cái rắm: độc ác, chú cảnh sát thật đáng thương, thật đồng cảm.
- Ti nghịch tập: chú cảnh sát nhất định đã làm cái gì có lỗi với dân chúng! Trời ơi! Chú cảnh sát, tôi thật thấy thương xót chú.
Vũ Tân Nhu tra được địa chỉ IP của tác giả bài viết, 2-3, tòa B, khu Tân Hoa, đường Lệ Hoa thành phố Triều Dương.
Khi Tổ trọng án đến 2-3, tòa B, khu Tân Hoa, đường Lệ Hoa, thì người trong nhà đúng lúc muốn đi ra ngoài.
Trong tay anh có một cái máy ảnh, đeo mắt kính, kiểu tóc *đầu máy bay*, chiều cao 1m72.
Dạ Phàm Linh chặn anh lại nói: "Chờ đã, cho tôi xem máy ảnh của anh."
Anh nói: "Mấy người là ai?"
Hoàng Tử Vi lấy ra thẻ cảnh sát: "Tổ trọng án. Chúng tôi thấy bài viết và hình ảnh anh đưa lên mạng, việc này là sao?"
Dạ Phàm Linh mở máy ảnh của anh lên kiểm tra, đúng là những bức ảnh anh đăng trên mạng.
Anh cười cười nói: "Là tôi, là tôi đăng lên mạng, muốn nhờ sức mạnh của internet để lên án sâu sắc những người như thế này trong xã hội. Đánh cảnh sát, đúng là đáng ghét!"
Vũ Tân Nhu nói: "Vậy sao lúc đó anh không tới ngăn cản."
Anh lắc đầu nói: "Chị cảnh sát à, tôi làm sao có gan lớn vậy. Ba người kia thật sự rất hung dữ, tôi chỉ là một người nhỏ bé làm sao cứu cảnh sát? Sợ chưa gì đã bị bọn họ đập chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.