Chương 69: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (30)
Lăng Phong Tuyết
28/11/2022
Vạn Hiểu Sương sắp xếp các mảnh xương của hai cô gái, phát hiện thiếu một cánh tay.
Nàng khó hiểu, hỏi Vương Lôi Tử: "Vương Lôi Tử, sao tử thi này lại thiếu một cánh tay?"
Vương Lôi Tử lắc đầu: "Tôi không biết, khi đem họ về, nó đã vậy rồi."
Dạ Phàm Linh nghĩ: "Kiểm tra hiện trường, có lẽ bị mất."
Vương Lôi Tử được tổ trọng án đưa đến sở cảnh sát, sau đó họ đi tới sườn núi Đoạn Bối Sơn.
Dựa theo vị trị mà dì Đoàn nói, họ đã tìm thấy vị trí hai cô gái té xuống.
Chỉ còn vài cây cổ thụ bị gãy, với đầy cỏ hoang vắng.
Dạ Phàm Linh quan sát:
Có quần áo bị rách treo trên cành cây phía dưới.
Chất vải đã khô sơ.
Có một đoạn xương vướng trên cành cây, nhìn như xương cánh tay.
Vì phải xác nhận, đó có phải là xương của một trong hai cô gái hay không.
Dạ Phàm Linh nói: "Tôi xuống lấy nó."
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Để tôi, cô vẫn còn yếu."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Cẩn thận."
Võ Tân Nhu từ trong balo lấy ra dây cáp.
Dây cáp rất chắc, chuyên dùng để leo núi.
Ba người nắm dây cáp, bắt đầu đưa Hoàng Tử Vi xuống.
Khi được nửa đường, Hoàng Tử Vi nắm lấy sợi dây nói: "Xuống chút nữa."
Ba người tiếp tục thả dây, Hoàng Tử Vi sau một hồi vất vả, đã lấy được xương cánh tay.
Đang muốn kéo nàng lên, thì dây bị kẹt ở giữa một cành cây.
Dạ Phàm Linh có chút lo lắng nói: "Cô sao rồi, không thể kéo được."
Hoàng Tử Vi: "Tôi không sao, mọi người cố giữ, tôi nghĩ cách chặt cành cây."
Chuyển khúc xương qua tay trái, tay phải rút ra một con dao ở thắt lưng.
Khi Hoàng Tử Vi rút dao, sợi dây rung lắc một cái.
Theo bản năng nàng nắm chặt dây, rồi dùng sức chặt gãy cành cây.
Sau khi cành cây gãy, ba người phía trên bắt đầu kéo.
Đã được qua huấn luyện, nên thể lực Hoàng Tử Vi vô cùng tốt.
Vừa nắm dây, vừa ung dung leo lên một cách dễ dàng.
Nàng đưa xương cánh tay cho Vạn Hiểu Sương xem.
Vạn Hiểu Sương: "Em phải về so sánh nó với bộ xương của cô gái."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Em về trước đi, tụi chị đến nhà thôn trưởng một chuyến."
Võ Tân Nhu hỏi: "Chúng ta tìm trưởng thôn làm gì?"
Dạ Phàm Linh cười nói: "Chị muốn điều tra xem năm đó có ai từ ngoài đến, như vậy sẽ có thể tìm ra."
Du khách bên ngoài đến du lịch phải đăng ký, trưởng thôn Đoạn Bối Sơn muốn thu lệ phí của họ.
Trưởng thôn sống ở lối vào Đoạn Bối Sơn.
Thứ nhất là để tiện thu phí, hai vì sợ có người xấu vào làng.
Trưởng thôn Hầu Kim Bảo, mấy năm nay đã thông minh hơn.
Ông nghĩ ra cái thẻ đi đường, chuyên dùng để thu phí.
Hầu Kim Bảo lấy số tiền này, xây một căn nhà lớn cho mình.
Hầu Kim Bảo cũng gửi cho trai vào trường trung học tốt nhất Lhasa, để chuẩn bị cho đại học.
Mấy năm trước, thôn xảy ra chuyện, vợ của Hầu Kim Bảo đã bỏ trốn với người khác.
Hầu Kim Bảo không bước tiếp, cùng với con trai Hầu Kim Tử trải qua ngày tháng.
Ông không nở xài tiền, đều để dành cho con trai ăn học.
Con trai mỗi tuần đều về nhà một lần, Hầu Kim Bảo sẽ làm một bàn đồ ăn.
Những năm đó, Hầu Kim Bảo không đành lòng gửi con trai ra ngoài. Khi đó, nhà ông còn một cô con gái.
Tư tưởng của ông đã sớm bị phong kiến nuốt chửng.
Suy nghĩ trọng nam khinh nữ luôn ở trong đầu ông.
Con trai dù sao vẫn tốt hơn con gái, con cái cuối cùng vẫn phải lấy chồng.
Hầu Kim Bảo nhìn con trai nằm trên giường sắp chết đói.
Con gái từ trường trở về, kéo tay ông hỏi: "Ba, anh đỡ hơn chưa? Nhà chúng ta đã hết thức ăn...."
Hầu Kim Bảo quyết định đánh ngất con gái Hầu Kim Kim.
Hầu Kim Kim sau khi bị ngất, đã bị Hầu Kim Bảo đưa sang hàng xóm để trao đổi.
Đổi lại cũng là một đứa bé gái.
Hầu Kim Bảo nghe con trai trên giường kêu đói.
Ông vào nhà bếp, lấy một con dao chém về phía cô bé.
Cô bé yếu ớt mở miệng hét lên: "Chú, đừng giết con....."
Hầu Kim Bảo hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô bé.
Đâm chết cô bé, Hầu Kim Bảo vội vàng cắt thịt và nấu chín.
Con trai ăn được thịt, hỏi ông: "Ba, thịt này ngon quá, em gái đâu? Sao em ấy không ăn cùng chúng ta?"
Hầu Kim Bảo nói: "Em gái con ra ngoài chơi rồi."
Chờ mãi không thấy Hầu Kim Kim về, Hầu Kim Tử có chút lo lắng chạy đi tìm em.
Hầu Kim Tử rất thương em gái.
Hai anh em luôn chăm sóc lẫn nhau.
Hầu Kim Tử đi tới bờ sông nơi em gái thường đến, tiệm quà vặt, nhưng vẫn không tìm thấy em gái.
Tới khi anh nhìn thấy bộ đồ của em gái, được treo trước cửa hàng xóm.
Hầu Kim Tử chạy đến hỏi: "Chị Tần, em gái của em có sang đây không?"
Chị Tần: "Em gái của em ở trong bụng chị này."
Hầu Kim Tử sợ hãi ngã xuống đất, nhìn thấy cái đầu đầy máu của em gái đang đặt trên bàn.
Sau khi về nhà, anh hỏi Hầu Kim Bảo: "Ba đã đưa em......"
Hầu Kim Bảo khóc lóc nói: "Con à, ba không muốn thấy con phải chết đói."
Hầu Kim Tử chạy tới thùng rác nôn mửa.
Ói ra một cái lưỡi của người.
Hầu Kim Tử "ọe ọe" như điên.
Năm ấy, Hầu Kim Tử biết, sự sống của mình đổi bằng mạng sống của em gái.
Kể từ đó, quan hệ giữa anh với Hầu Kim Bảo trở nên cứng ngắc.
Hầu Kim Tử chọn ở ktx của trường, anh không muốn nhìn thấy cha.
Dù Hầu Kim Bảo đối xử với anh tốt thế nào, Hầu Kim Tử cũng không tiếp thu.
Mỗi tuần anh trở về ăn một bữa cơm, xong rồi lập tức rời đi.
Hầu Kim Bảo có nỗi khổ không thể nói, mỗi ngày chỉ biết thu lệ phí du lịch.
Bây giờ thu nhập không tốt, không còn nhiều người đến Đoạn Bối Sơn.
Dựa vào chút tiết kiệm còn sót lại, với trồng hoa màu để duy trì cuộc sống.
Khi tổ trọng án tới, họ đã trả tiền rồi.
Chỉ cần đến cửa, thì phải trả tiền.
Chuyện tốt như vậy, ai lại không làm?
Tổ trọng án bước vào gõ cửa nhà Hầu Kim Bảo.
Ông tưởng có khách đến du lịch: "Đến đây, đến đây."
Mở cửa, thấy tổ trọng án.
Ông suy nghĩ:
Mấy người này không phải sáng nay đã trả tiền rồi sao? Sao giờ lại tới?
Hầu Kim Bảo khó hiểu, hỏi họ: "Có chuyện gì?"
Dạ Phàm Linh nói rõ mục đích tới, Hầu Kim Bảo mở cửa mời họ vào nhà.
Khi đi vào, họ nhìn thấy.
Trong nhà không có gì cả, chỉ có một cái ghế sopah màu trắng đen, một phòng khách, hai phòng ngủ và một nhà bếp.
Trên bàn là tivi trắng đen.
Trên tivi đang chiếu bản tin thời sự 7 giờ tối.
Ông đã quen xem thời sự mỗi ngày.
Đúng 7 giờ hàng ngày, sẽ mở tivi xem thời sự.
Hầu Kim Bảo nghe họ kể lại, có chút không thể tin được Vương Lôi Tử lại làm ra chuyện như vậy.
Ông nghĩ, tại sao những việc này có thể xảy ra, trong đất nước Trung Quốc đang phát triển kinh tế và tươi đẹp ngày nay.
Trong bản tin thời sự, các quan chức đã đến khắp nơi trên đất nước, để xem tình hình thu hoạch của nông dân.
Trong bản tin thời sự, sự thịnh vượng của đất nước, sức mạnh kinh tế được ca ngợi vô hạn.
Nhưng bạn đừng quên, thời sự trước nay chỉ đưa toàn tin tốt, chứ không phải tin xấu.
Nhưng bạn đừng quên, tầng lớp thấp ở trong xã hội vẫn đang đau khổ.
Nhưng bạn đừng quên, có bao nhiêu người chủ trương ca ngợi đất nước.
Họ như bị che mắt, không nhìn thấy bản chất thật, mặt tối của xã hội.
Xã hội này bao nhiêu người nói lên sự thật, thay vào đó là những lời a dua nịnh hót.
Bao nhiêu kẻ ngốc đã quỳ trước quan chức liếm giày để kiếm sống.
Tình nguyện bán đứng đầu gối của mình quỳ xuống, trước những cái mông nạm vàng.
Mỗi ngày mở thời sự ra xem, sẽ càng ngày mù mờ, bởi vì họ đã bị tẩy não đến tê dại.
Võ Tân Nhu nói với Hầu Kim Bảo: "Chắc ông đã xem thời sự rất nhiều, quốc dân đảng cũng không phải tốt đẹp như ông nghĩ đâu."
Hầu Kim Bảo: "Mấy người mới vô lý, cảnh sát đã nói hai cô bé bất cẩn té chết. Chuyện kia làm sao có thể!!"
Hoàng Tử Vi: "Dù ông có tin hay không, xin phối hợp với chúng tôi, chúng tôi là cảnh sát của tổ trọng án."
Dạ Phàm Linh lấy ra thẻ cảnh sát, Hầu Kim Bảo lúc này mới hiểu ra: thì ra họ là cảnh sát.
Hầu Kim Bảo đi tới cái tủ trong phòng, lấy một cuốn sổ ra.
Bên trong là danh sách tất cả khách du lịch, mà ông ghi lại trong mấy năm qua.
Ông lưu lại thông tin, để tránh sau này họ đòi nợ.
Hầu Kim Bảo đưa quyển sổ cho Hoàng Tử Vi nói: "Mấy cô xem đi, đây là danh sách."
Hoàng Tử Vi lật tới tháng 8 năm 2005, bên trong sổ rơi ra một "thẻ Đảng viên".
Dạ Phàm Linh cầm lên xem, Hầu Kim Bảo còn cười tự tin: "Đó là thẻ Đảng viên của con trai tôi."
Hầu Kim Bảo nghĩ rằng đất nước này thật tốt đẹp, nên đề nghị con trai tham gia vào Đảng
Vào Đảng nhiều quang vinh, trở thành một tài năng được nhận ánh sáng của Đảng và đất nước.
Con trai của ông, sau này nhất định sẽ là nhân tài.
Dạ Phàm Linh thấy bên trong thẻ Đảng viên có một lá thư, chữ viết ngay ngắn.
Ở trang cuối cùng, Hầu Kim Tử đã dán một tờ chú thích:
Tôi không có ý định vào Đảng, là do cha ép buộc.
Hầu Kim Tử vẫn còn ám ảnh việc em gái chết.
Tại sao Đảng không điều tra cái chết của em gái mình?
Ba của mình cũng chính là hung thủ, toàn bộ người trong thôn đều là hung thủ giết người.
Có một số việc Hầu Kim Tử không muốn nói, bởi vì cha của anh đã gián tiếp hại chết em gái.
Anh có thể nói gì? Lẽ nào đưa ba mình vào tù?
Trong lòng Hầu Kim Tử bất lực.
Hoàng Tử Vi lật tung danh sách ghi chép khách du lịch, cũng không ai giàu có.
Hầu hết toàn là khách đến du lịch bình thường.
Hầu Kim Bảo lắc đầu nói: "Tôi nhớ, năm tháng đó không có người như mấy cô nói."
Dạ Phàm Linh phân tích một lúc, chỉ có hai khả năng.
Một: người này đã dùng một con đường khác đi qua Đoạn Bối Sơn.
Hai: dì Đoàn nói dối.
Nàng khó hiểu, hỏi Vương Lôi Tử: "Vương Lôi Tử, sao tử thi này lại thiếu một cánh tay?"
Vương Lôi Tử lắc đầu: "Tôi không biết, khi đem họ về, nó đã vậy rồi."
Dạ Phàm Linh nghĩ: "Kiểm tra hiện trường, có lẽ bị mất."
Vương Lôi Tử được tổ trọng án đưa đến sở cảnh sát, sau đó họ đi tới sườn núi Đoạn Bối Sơn.
Dựa theo vị trị mà dì Đoàn nói, họ đã tìm thấy vị trí hai cô gái té xuống.
Chỉ còn vài cây cổ thụ bị gãy, với đầy cỏ hoang vắng.
Dạ Phàm Linh quan sát:
Có quần áo bị rách treo trên cành cây phía dưới.
Chất vải đã khô sơ.
Có một đoạn xương vướng trên cành cây, nhìn như xương cánh tay.
Vì phải xác nhận, đó có phải là xương của một trong hai cô gái hay không.
Dạ Phàm Linh nói: "Tôi xuống lấy nó."
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Để tôi, cô vẫn còn yếu."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Cẩn thận."
Võ Tân Nhu từ trong balo lấy ra dây cáp.
Dây cáp rất chắc, chuyên dùng để leo núi.
Ba người nắm dây cáp, bắt đầu đưa Hoàng Tử Vi xuống.
Khi được nửa đường, Hoàng Tử Vi nắm lấy sợi dây nói: "Xuống chút nữa."
Ba người tiếp tục thả dây, Hoàng Tử Vi sau một hồi vất vả, đã lấy được xương cánh tay.
Đang muốn kéo nàng lên, thì dây bị kẹt ở giữa một cành cây.
Dạ Phàm Linh có chút lo lắng nói: "Cô sao rồi, không thể kéo được."
Hoàng Tử Vi: "Tôi không sao, mọi người cố giữ, tôi nghĩ cách chặt cành cây."
Chuyển khúc xương qua tay trái, tay phải rút ra một con dao ở thắt lưng.
Khi Hoàng Tử Vi rút dao, sợi dây rung lắc một cái.
Theo bản năng nàng nắm chặt dây, rồi dùng sức chặt gãy cành cây.
Sau khi cành cây gãy, ba người phía trên bắt đầu kéo.
Đã được qua huấn luyện, nên thể lực Hoàng Tử Vi vô cùng tốt.
Vừa nắm dây, vừa ung dung leo lên một cách dễ dàng.
Nàng đưa xương cánh tay cho Vạn Hiểu Sương xem.
Vạn Hiểu Sương: "Em phải về so sánh nó với bộ xương của cô gái."
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Em về trước đi, tụi chị đến nhà thôn trưởng một chuyến."
Võ Tân Nhu hỏi: "Chúng ta tìm trưởng thôn làm gì?"
Dạ Phàm Linh cười nói: "Chị muốn điều tra xem năm đó có ai từ ngoài đến, như vậy sẽ có thể tìm ra."
Du khách bên ngoài đến du lịch phải đăng ký, trưởng thôn Đoạn Bối Sơn muốn thu lệ phí của họ.
Trưởng thôn sống ở lối vào Đoạn Bối Sơn.
Thứ nhất là để tiện thu phí, hai vì sợ có người xấu vào làng.
Trưởng thôn Hầu Kim Bảo, mấy năm nay đã thông minh hơn.
Ông nghĩ ra cái thẻ đi đường, chuyên dùng để thu phí.
Hầu Kim Bảo lấy số tiền này, xây một căn nhà lớn cho mình.
Hầu Kim Bảo cũng gửi cho trai vào trường trung học tốt nhất Lhasa, để chuẩn bị cho đại học.
Mấy năm trước, thôn xảy ra chuyện, vợ của Hầu Kim Bảo đã bỏ trốn với người khác.
Hầu Kim Bảo không bước tiếp, cùng với con trai Hầu Kim Tử trải qua ngày tháng.
Ông không nở xài tiền, đều để dành cho con trai ăn học.
Con trai mỗi tuần đều về nhà một lần, Hầu Kim Bảo sẽ làm một bàn đồ ăn.
Những năm đó, Hầu Kim Bảo không đành lòng gửi con trai ra ngoài. Khi đó, nhà ông còn một cô con gái.
Tư tưởng của ông đã sớm bị phong kiến nuốt chửng.
Suy nghĩ trọng nam khinh nữ luôn ở trong đầu ông.
Con trai dù sao vẫn tốt hơn con gái, con cái cuối cùng vẫn phải lấy chồng.
Hầu Kim Bảo nhìn con trai nằm trên giường sắp chết đói.
Con gái từ trường trở về, kéo tay ông hỏi: "Ba, anh đỡ hơn chưa? Nhà chúng ta đã hết thức ăn...."
Hầu Kim Bảo quyết định đánh ngất con gái Hầu Kim Kim.
Hầu Kim Kim sau khi bị ngất, đã bị Hầu Kim Bảo đưa sang hàng xóm để trao đổi.
Đổi lại cũng là một đứa bé gái.
Hầu Kim Bảo nghe con trai trên giường kêu đói.
Ông vào nhà bếp, lấy một con dao chém về phía cô bé.
Cô bé yếu ớt mở miệng hét lên: "Chú, đừng giết con....."
Hầu Kim Bảo hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô bé.
Đâm chết cô bé, Hầu Kim Bảo vội vàng cắt thịt và nấu chín.
Con trai ăn được thịt, hỏi ông: "Ba, thịt này ngon quá, em gái đâu? Sao em ấy không ăn cùng chúng ta?"
Hầu Kim Bảo nói: "Em gái con ra ngoài chơi rồi."
Chờ mãi không thấy Hầu Kim Kim về, Hầu Kim Tử có chút lo lắng chạy đi tìm em.
Hầu Kim Tử rất thương em gái.
Hai anh em luôn chăm sóc lẫn nhau.
Hầu Kim Tử đi tới bờ sông nơi em gái thường đến, tiệm quà vặt, nhưng vẫn không tìm thấy em gái.
Tới khi anh nhìn thấy bộ đồ của em gái, được treo trước cửa hàng xóm.
Hầu Kim Tử chạy đến hỏi: "Chị Tần, em gái của em có sang đây không?"
Chị Tần: "Em gái của em ở trong bụng chị này."
Hầu Kim Tử sợ hãi ngã xuống đất, nhìn thấy cái đầu đầy máu của em gái đang đặt trên bàn.
Sau khi về nhà, anh hỏi Hầu Kim Bảo: "Ba đã đưa em......"
Hầu Kim Bảo khóc lóc nói: "Con à, ba không muốn thấy con phải chết đói."
Hầu Kim Tử chạy tới thùng rác nôn mửa.
Ói ra một cái lưỡi của người.
Hầu Kim Tử "ọe ọe" như điên.
Năm ấy, Hầu Kim Tử biết, sự sống của mình đổi bằng mạng sống của em gái.
Kể từ đó, quan hệ giữa anh với Hầu Kim Bảo trở nên cứng ngắc.
Hầu Kim Tử chọn ở ktx của trường, anh không muốn nhìn thấy cha.
Dù Hầu Kim Bảo đối xử với anh tốt thế nào, Hầu Kim Tử cũng không tiếp thu.
Mỗi tuần anh trở về ăn một bữa cơm, xong rồi lập tức rời đi.
Hầu Kim Bảo có nỗi khổ không thể nói, mỗi ngày chỉ biết thu lệ phí du lịch.
Bây giờ thu nhập không tốt, không còn nhiều người đến Đoạn Bối Sơn.
Dựa vào chút tiết kiệm còn sót lại, với trồng hoa màu để duy trì cuộc sống.
Khi tổ trọng án tới, họ đã trả tiền rồi.
Chỉ cần đến cửa, thì phải trả tiền.
Chuyện tốt như vậy, ai lại không làm?
Tổ trọng án bước vào gõ cửa nhà Hầu Kim Bảo.
Ông tưởng có khách đến du lịch: "Đến đây, đến đây."
Mở cửa, thấy tổ trọng án.
Ông suy nghĩ:
Mấy người này không phải sáng nay đã trả tiền rồi sao? Sao giờ lại tới?
Hầu Kim Bảo khó hiểu, hỏi họ: "Có chuyện gì?"
Dạ Phàm Linh nói rõ mục đích tới, Hầu Kim Bảo mở cửa mời họ vào nhà.
Khi đi vào, họ nhìn thấy.
Trong nhà không có gì cả, chỉ có một cái ghế sopah màu trắng đen, một phòng khách, hai phòng ngủ và một nhà bếp.
Trên bàn là tivi trắng đen.
Trên tivi đang chiếu bản tin thời sự 7 giờ tối.
Ông đã quen xem thời sự mỗi ngày.
Đúng 7 giờ hàng ngày, sẽ mở tivi xem thời sự.
Hầu Kim Bảo nghe họ kể lại, có chút không thể tin được Vương Lôi Tử lại làm ra chuyện như vậy.
Ông nghĩ, tại sao những việc này có thể xảy ra, trong đất nước Trung Quốc đang phát triển kinh tế và tươi đẹp ngày nay.
Trong bản tin thời sự, các quan chức đã đến khắp nơi trên đất nước, để xem tình hình thu hoạch của nông dân.
Trong bản tin thời sự, sự thịnh vượng của đất nước, sức mạnh kinh tế được ca ngợi vô hạn.
Nhưng bạn đừng quên, thời sự trước nay chỉ đưa toàn tin tốt, chứ không phải tin xấu.
Nhưng bạn đừng quên, tầng lớp thấp ở trong xã hội vẫn đang đau khổ.
Nhưng bạn đừng quên, có bao nhiêu người chủ trương ca ngợi đất nước.
Họ như bị che mắt, không nhìn thấy bản chất thật, mặt tối của xã hội.
Xã hội này bao nhiêu người nói lên sự thật, thay vào đó là những lời a dua nịnh hót.
Bao nhiêu kẻ ngốc đã quỳ trước quan chức liếm giày để kiếm sống.
Tình nguyện bán đứng đầu gối của mình quỳ xuống, trước những cái mông nạm vàng.
Mỗi ngày mở thời sự ra xem, sẽ càng ngày mù mờ, bởi vì họ đã bị tẩy não đến tê dại.
Võ Tân Nhu nói với Hầu Kim Bảo: "Chắc ông đã xem thời sự rất nhiều, quốc dân đảng cũng không phải tốt đẹp như ông nghĩ đâu."
Hầu Kim Bảo: "Mấy người mới vô lý, cảnh sát đã nói hai cô bé bất cẩn té chết. Chuyện kia làm sao có thể!!"
Hoàng Tử Vi: "Dù ông có tin hay không, xin phối hợp với chúng tôi, chúng tôi là cảnh sát của tổ trọng án."
Dạ Phàm Linh lấy ra thẻ cảnh sát, Hầu Kim Bảo lúc này mới hiểu ra: thì ra họ là cảnh sát.
Hầu Kim Bảo đi tới cái tủ trong phòng, lấy một cuốn sổ ra.
Bên trong là danh sách tất cả khách du lịch, mà ông ghi lại trong mấy năm qua.
Ông lưu lại thông tin, để tránh sau này họ đòi nợ.
Hầu Kim Bảo đưa quyển sổ cho Hoàng Tử Vi nói: "Mấy cô xem đi, đây là danh sách."
Hoàng Tử Vi lật tới tháng 8 năm 2005, bên trong sổ rơi ra một "thẻ Đảng viên".
Dạ Phàm Linh cầm lên xem, Hầu Kim Bảo còn cười tự tin: "Đó là thẻ Đảng viên của con trai tôi."
Hầu Kim Bảo nghĩ rằng đất nước này thật tốt đẹp, nên đề nghị con trai tham gia vào Đảng
Vào Đảng nhiều quang vinh, trở thành một tài năng được nhận ánh sáng của Đảng và đất nước.
Con trai của ông, sau này nhất định sẽ là nhân tài.
Dạ Phàm Linh thấy bên trong thẻ Đảng viên có một lá thư, chữ viết ngay ngắn.
Ở trang cuối cùng, Hầu Kim Tử đã dán một tờ chú thích:
Tôi không có ý định vào Đảng, là do cha ép buộc.
Hầu Kim Tử vẫn còn ám ảnh việc em gái chết.
Tại sao Đảng không điều tra cái chết của em gái mình?
Ba của mình cũng chính là hung thủ, toàn bộ người trong thôn đều là hung thủ giết người.
Có một số việc Hầu Kim Tử không muốn nói, bởi vì cha của anh đã gián tiếp hại chết em gái.
Anh có thể nói gì? Lẽ nào đưa ba mình vào tù?
Trong lòng Hầu Kim Tử bất lực.
Hoàng Tử Vi lật tung danh sách ghi chép khách du lịch, cũng không ai giàu có.
Hầu hết toàn là khách đến du lịch bình thường.
Hầu Kim Bảo lắc đầu nói: "Tôi nhớ, năm tháng đó không có người như mấy cô nói."
Dạ Phàm Linh phân tích một lúc, chỉ có hai khả năng.
Một: người này đã dùng một con đường khác đi qua Đoạn Bối Sơn.
Hai: dì Đoàn nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.