Chương 92: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (53)
Lăng Phong Tuyết
03/02/2023
Nhóm người đi đến dưới Đoạn Trường Nhai, dừng bước.
Trước mặt họ là vách đá dựng đứng.
Những tảng đá phía trên vách núi nằm ngổn ngang.
Đoạn Trường Nhai đã có chút phai tàn theo thời gian.
Năm tháng đã để lại những dấu vết trên vách đá.
Có nhiều ổ gà, bên trong có đá vụn trộn lẫn với ít thứ gì đó.
Nhìn kỹ những thứ đó.
Là xác chết của động vật.
Xương cốt đã bị phong hóa.
Một số xương đã bị gió thổi bay.
Chỉ còn sót lại một ít.
Tất cả những gì còn lại là một cái xương sọ.
Giống thỏ nhưng không phải thỏ, giống chó nhưng cũng chẳng phải chó.
Rốt cuộc, là động vật nào chết trên vách đá này?
Treo lơ lửng, dường như chỉ cần núi có chút rung động sẽ rơi xuống.
Không thể nhìn rõ là xác của loài nào.
Một số cây cao chót vót treo lơ lửng giữa những tảng đá.
Cây cao to, đã trải qua hàng trăm năm.
Nó đã hấp thụ tinh hoa của nhật nguyện qua trăm năm.
Nên cây cối có chút linh khí.
Năm tháng khắc từng dấu ấn lên nó.
Nó như hoa mai trong tuyết, sừng sững không ngã.
Dù qua bao năm, cây đại thụ vẫn tái sinh vươn lên tới trời.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh, những cành mới nhú ra.
Đại thu che trời khác với những loại cây thông thường.
Mỗi mùa xuân đến, những cành già sẽ gãy, những cành mới sẽ thay thế.
Giống như động vật thay da, thì cây sẽ thay cành.
Những cành cây dày đặc, kiên trì bám vào khe hở trên vách núi cheo leo.
Trăm năm như mới sinh.
Vách núi thì cao.
Không có đường lui.
Muốn đi tiếp, cách duy nhất là leo vách núi mà lên.
Bầu trời ở nên âm u.
Bao phủ toàn bộ bầu trời.
Vài tiếng sấm rền ở phía xa vang lên.
Tiếng sấm, gió, rất nhiều tiếng gấp rút.
Hoàng Tử Vi nói: "Chắc sắp mưa rồi."
Phải tạm dừng chuyến đi lên núi.
Gió lớn thổi tới.
Tất cả rùng mình.
Tần Tương chân run, nói: "Chị Tân Nhu, sao chưa thấy trở lại?"
Vạn Hiểu Sương nói: "Em ấy đi thăm dò địa hình, sẽ về ngay, cô không cần lo."
Trong lòng Tần Tương có chút sợ.
Sợ phải chết ở đây.
Nghĩ tới đây, Tần Tương không dám nghĩ nữa.
Chết, là như thế nào.
Cô sợ sệt hỏi Vạn Hiểu Sương: "Chị Tân Nhu, không biết chị ấy...."
Câu sau chưa nói ra.
Đã bị Vạn Hiểu Sương chặn lại: "Thả lỏng đi, Tân Nhu không sao."
Võ Tân Nhu sau khi đi xem xét địa hình, thì trở về.
Trong tay cầm một tấm bản đồ, nàng đã chia sẵn tuyến với tỷ lệ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng sấm, nên mới về sớm.
Họ vẫn ở trong khí hậu cao nguyên.
Vẫn chưa thích nghi lắm với khí hậu.
Bây giờ, nếu leo núi, sợ càng cao thì dưỡng khí sẽ càng yếu.
Đến lúc đó mọi người thiếu oxi, chết tại chỗ.
Thiếu oxi là một trong số đó.
Lý do thời tiết khác biệt.
Mắt thấy trời sắp mưa.
Nếu mưa làm đất đá rơi xuống, dễ gây sạt lở.
Ngày mưa không thích hợp để leo núi.
Nàng vẽ một tấm bản đồ đơn giản.
Trên đó là Đoạn Trường Nhai, còn có núi và rừng xung quanh.
Vị trí của họ được nàng đánh dấu bằng bút đỏ.
Đoạn Trường Nhai đã ở ngay trước mặt.
Võ Tân Nhu lắc đầu: "Cả ngọn núi có địa hình vòng tròn, chúng ta muốn đi, không dễ...."
Vòng tròn này bao quanh núi.
Ngoài ra, chẳng có đường nào khác để đi.
Vạn Hiểu Sương ngẩng đầu nhìn vách núi cheo leo trước mặt, nói: "Đá vụn bắn tung trời, vách đá thì dựng đứng, cữu tử nhất sinh, chúng ta muốn leo lên rất khó khăn."
Hoàng Tử Vi: "Chờ trận mưa này qua đi, tôi thử leo lên."
Võ Tân Nhu lắc đầu nói: "Đội trưởng, chị đừng mạo hiểm, muốn đi cũng là em đi."
Vạn Hiểu Sương cười nói: "Tân Nhu em mới không thể đi, chúng ta hay cùng đi leo núi vào chủ nhật, em còn không thắng nổi chị. Đội trưởng, xem ra, vẫn là để tôi đi."
Hai người đều giành nhau.
Trong lòng đều hiểu.
Không ai muốn đối phương phải mạo hiểm.
Tình nguyện hi sinh bản thân.
Mất đi đồng đội là cảm giác gì.
Chẳng ai muốn trải nghiệm.
Võ Tân Nhu nói: "Hiểu Sương, chị tranh với em cái gì chứ, chị là bác sĩ, nhất định phải ở lại."
Nàng không dám nghĩ, nếu để Vạn Hiểu Sương đi sẽ có hậu quả thế nào.
Nếu như Vạn Hiểu Sương xảy ra chuyện.
Ở đây có người gặp chuyện ngoài ý muốn, thì ai chăm sóc.
Một đội, không thể thiếu bác sĩ.
Hiểu Sương.
Chị ấy còn phải cứu chữa.
Phải cứu người.
Tuyệt đối không thể để chị ấy đi.
Chị Phàm Linh còn chưa tỉnh, thì càng không thể để chị ấy đi mạo hiểm.
Vạn Hiểu Sương cố chấp nói: "Bác sĩ thì sao, chị là cảnh sát nhân dân, chị đi!!"
Cảnh sát nhân dân đứng trước gian nguy không sợ.
Nàng cảm thấy, nàng chưa từng làm gì cho đội.
Có xấu hổ, có hổ thẹn.
Nàng cúi đầu, yên lặng muốn làm gì đó để chứng minh bản thân.
Hoàng Tử Vi cắt ngang họ, nói: "Hai em không được phép đi, tôi đi một mình, không có lệnh của tôi, không ai được đi!"
Tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Từ xa đến gần.
Dường như đang theo tiết tấu.
Có lúc ngừng lại, có lúc nổ vang.
Ầm ầm ầm
Gió nổi lên, sấm sét chấn động.
Bao nhiêu từ ngữ cũng bị nhấn chìm.
Bỗng nhiên những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Mưa đổ ào ào.
Hoàng Tử Vi đứng trong mưa.
Một mình, cầm một cây dù đen.
Mưa trôi theo vành dù rơi xuống lòng bàn chân nàng.
Cơn mưa dường như làm lạnh đi đáy lòng của nàng.
Trong lòng thật lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu, thở dài, nói: "Khi nào em mới tỉnh lại."
Một cơn mưa, làm cho nàng cảm thấy nhớ nhung.
Vào ngày mưa, sẽ làm nhớ đến ai đó.
Bởi vì mưa, có thể khiến người ta nhớ đến rất nhiều chuyện.
Có vui vẻ, có đau lòng.
Nàng đứng dưới cây dù đen.
Ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Da mặt lành lạnh.
Môi hơi tái.
Nàng nhìn về phía xa.
Nhớ đến nụ cười của Dạ Phàm Linh.
Cùng với Dạ Phàm Linh phá án.
Mọi chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Như một giấc mơ.
Muốn chạm vào khuôn mặt của em ấy.
Nhưng em ấy bây giờ chỉ có thể nằm đó.
Hoàng Tử Vi nói: "Tôi sẽ không bỏ lỡ em."
Sẽ không từ bỏ, giống như cô chưa từng từ bỏ Hoàng Tử Vi.
Con người, đều chấp niệm tình cảm giống nhau.
Ai cũng nói tình yêu làm tổn thương người.
Em ấy thật sự rất ngốc.
Ngốc đến nổi dũng cảm quên mình bảo vệ nàng.
Hoàng Tử Vi nghĩ, rồi lại khóc.
Nếu nước mắt có thể cứu được Dạ Phàm Linh.
Nàng sẽ đồng ý khóc cho đến khi cạn nước mắt.
Nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Như một chuỗi hạt châu bị đứt, rơi mãi không ngừng.
Hoàng Tử Vi buông bỏ cây dù.
Để mặc cho mưa xối ướt người mình.
Mưa trộn lẫn với nước mắt của nàng.
Nàng không biết, đó là mưa hay là nước mắt.
Chưa bao giờ nàng nghĩ đến việc mất đi em ấy.
Mỗi ngày đối với Hoàng Tử Vi mà nói.
Đều là tra tấn.
Nàng nhặt cục đá lên, ném đi, nói: "Dạ Phàm Linh, em là đồ ngốc, tại sao vì cứu tôi mà bất chấp mạng sống. Đồ ngốc!!!"
Những cục đá cứa vào tay nàng chảy máu.
Nhưng nàng vẫn siết chặt nó trong tay.
Hoàng Tử Vi ngồi trong mưa, nước mắt vẫn lăn dài.
Mọi người thấy Hoàng Tử Vi tự hành xác như vậy.
Trong lòng cũng không khá hơn.
Võ Tân Nhu đến chăm sóc Dạ Phàm Linh.
Nàng thở dài, nói với Dạ Phàm Linh: "Chị Phàm Linh, nếu chị có thể sớm tỉnh lại, đội trưởng sẽ không....."
Dạ Phàm Linh an tĩnh nằm đó.
Chứ như tách biệt hoàn toàn với thế gian.
Không nghe thấy.
Nhắm chặt mắt.
Khuôn mặt vẫn trắng bệch.
Ngón tay lạnh lẽo.
Lạnh như không còn nhiệt độ nào.
Vừa mới chạm vào tay cô.
Võ Tân Nhu liền rút tay về.
Ánh mắt có phần sợ hãi.
Tại sao lại như vậy.....
Nàng không thể tin nổi, lớn tiếng nói: "Chị Phàm Linh, chị ấy gần như không còn thân nhiệt rồi....."
Nghe Võ Tân Nhu nói.
Vu bà bà đi tới xem mạch cho cô: "Cô ấy sắp không chống đỡ nổi mấy ngày nữa rồi."
Mạch rất yếu, mặt không còn chút máu.
Bây giờ Dạ Phàm Linh giống như một người vô dụng.
Một cái xác.
Võ Tân Nhu nói: "Chị Phàm Linh, sẽ không...!"
Nàng chạy đi, muốn tìm Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi lúc này vẫn đứng dưới mưa.
Mưa làm ướt tóc nàng.
Cả người chán nản đứng trong mưa.
Vu bà bà ngăn Võ Tân Nhu, nói: "Tạm thời đừng nói với đội trưởng của mấy cô, sợ cô ấy sẽ lo lắng, để tôi xem một chút....."
Trong lòng như lửa đốt, sợ là chưa lên được Đoạn Trường Nhai.
Thì Tổ Trọng Án đã tự rơi vào hỗn loạn.
Đội trưởng của một đội, nếu không giữ được bình tĩnh.
Thì càng khó cứu được Dạ Phàm Linh.
Mọi việc đều phải bình tĩnh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Dường như đang cầu nguyện, cũng dường như oán trách bất công.
Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt *
Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu.
Hoa không phải hoa, mộng không phải mộng.
Hoàng Tử Vi không khóc nữa, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa.
Phảng phất trong màng mưa, nàng có thể nhìn thấy gương mặt của Dạ Phàm Linh.
Em mặt cái áo len màu xanh nhạt, quần jean.
Khuôn mặt mộc không trang điểm, vẫn rất đẹp.
Khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt như đang tỏa sáng.
Em cứ như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Sưởi ấm trái tim, sưởi ấm nàng.
Dạ Phàm Linh cười với nàng.
Em sẽ luôn nói: "Đội trưởng, chúng ta nhất định sẽ phá được án."
Tất cả đều đã xảy ra.
Nó thật sự xảy ra.
Nàng làm sao dám quên.
Xưa nay cũng chưa bao giờ quên.
Hoàng Tử Vi muốn nắm tay em.
Tay vừa đưa ra.
Dạ Phàm Linh cứ vậy biến mất.
Nàng có thể chạm tới.
Nhưng tất cả đều là mưa.
Nước mưa.
Chỉ là mưa.
Không phải em.
Cuối cùng, chẳng có gì.
Hoàng Tử Vi ngửa mặt lên trời quát: "Em giống như một cơn mưa, đi qua liền biến mất sao??"
Nàng không thể thoát ra được.
Lạc lối trong giấc mơ có Dạ Phàm Linh.
Nếu như Dạ Phàm Linh là mơ.
Nàng đồng ý không cần tỉnh.
Nàng trở nên si tình như vậy từ lúc nào.
Hoàng Tử Vi nhắm mắt.
Ngày tháng như trở lại lúc ban đầu.
Những ngày có Dạ Phàm Linh bên cạnh.
Cảm nhận được hơi thở của em.
Chân thật và rõ ràng.
Vu bà bà cầm dù đi tới, nói: "Một chữ tình đã làm khó hai người. Cô bây giờ càng không nên nản lòng, phải nhất định cứu Dạ Phàm Linh mới đúng. Nhất định phải làm cô ấy đứng trước mặt cô, nghe những gì cô muốn nói."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Tôi hiểu, chẳng qua là mọi thứ đến quá nhanh."
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Dạ Phàm Linh trở thành như bây giờ.
Mấy ngày trước vẫn còn nói chuyện đùa giỡn.
Hôm nay lại như người thực vật.
Tại sao lại đến mức này?
Trách cũng do bản thân, không có năng lực chăm sóc tốt cho em.
Vu bà bà nói: "Nếu yêu là sự cứu rỗi, cô vẫn nguyện lòng mắc kẹt thế này sao?"
Hoàng Tử Vi: "Chỉ cần là Dạ Phàm Linh, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý."
Hoặc là đồng ý vì em ấy.
Có ở trong hoàn cảnh khó khăn thì sao.
Tình là thứ gì?
Trước khi gặp em, nàng không hiểu nó.
- ---------
* Đời người như mộng, một chén rượu đầy kính trăng dưới nước.
Trước mặt họ là vách đá dựng đứng.
Những tảng đá phía trên vách núi nằm ngổn ngang.
Đoạn Trường Nhai đã có chút phai tàn theo thời gian.
Năm tháng đã để lại những dấu vết trên vách đá.
Có nhiều ổ gà, bên trong có đá vụn trộn lẫn với ít thứ gì đó.
Nhìn kỹ những thứ đó.
Là xác chết của động vật.
Xương cốt đã bị phong hóa.
Một số xương đã bị gió thổi bay.
Chỉ còn sót lại một ít.
Tất cả những gì còn lại là một cái xương sọ.
Giống thỏ nhưng không phải thỏ, giống chó nhưng cũng chẳng phải chó.
Rốt cuộc, là động vật nào chết trên vách đá này?
Treo lơ lửng, dường như chỉ cần núi có chút rung động sẽ rơi xuống.
Không thể nhìn rõ là xác của loài nào.
Một số cây cao chót vót treo lơ lửng giữa những tảng đá.
Cây cao to, đã trải qua hàng trăm năm.
Nó đã hấp thụ tinh hoa của nhật nguyện qua trăm năm.
Nên cây cối có chút linh khí.
Năm tháng khắc từng dấu ấn lên nó.
Nó như hoa mai trong tuyết, sừng sững không ngã.
Dù qua bao năm, cây đại thụ vẫn tái sinh vươn lên tới trời.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh, những cành mới nhú ra.
Đại thu che trời khác với những loại cây thông thường.
Mỗi mùa xuân đến, những cành già sẽ gãy, những cành mới sẽ thay thế.
Giống như động vật thay da, thì cây sẽ thay cành.
Những cành cây dày đặc, kiên trì bám vào khe hở trên vách núi cheo leo.
Trăm năm như mới sinh.
Vách núi thì cao.
Không có đường lui.
Muốn đi tiếp, cách duy nhất là leo vách núi mà lên.
Bầu trời ở nên âm u.
Bao phủ toàn bộ bầu trời.
Vài tiếng sấm rền ở phía xa vang lên.
Tiếng sấm, gió, rất nhiều tiếng gấp rút.
Hoàng Tử Vi nói: "Chắc sắp mưa rồi."
Phải tạm dừng chuyến đi lên núi.
Gió lớn thổi tới.
Tất cả rùng mình.
Tần Tương chân run, nói: "Chị Tân Nhu, sao chưa thấy trở lại?"
Vạn Hiểu Sương nói: "Em ấy đi thăm dò địa hình, sẽ về ngay, cô không cần lo."
Trong lòng Tần Tương có chút sợ.
Sợ phải chết ở đây.
Nghĩ tới đây, Tần Tương không dám nghĩ nữa.
Chết, là như thế nào.
Cô sợ sệt hỏi Vạn Hiểu Sương: "Chị Tân Nhu, không biết chị ấy...."
Câu sau chưa nói ra.
Đã bị Vạn Hiểu Sương chặn lại: "Thả lỏng đi, Tân Nhu không sao."
Võ Tân Nhu sau khi đi xem xét địa hình, thì trở về.
Trong tay cầm một tấm bản đồ, nàng đã chia sẵn tuyến với tỷ lệ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng sấm, nên mới về sớm.
Họ vẫn ở trong khí hậu cao nguyên.
Vẫn chưa thích nghi lắm với khí hậu.
Bây giờ, nếu leo núi, sợ càng cao thì dưỡng khí sẽ càng yếu.
Đến lúc đó mọi người thiếu oxi, chết tại chỗ.
Thiếu oxi là một trong số đó.
Lý do thời tiết khác biệt.
Mắt thấy trời sắp mưa.
Nếu mưa làm đất đá rơi xuống, dễ gây sạt lở.
Ngày mưa không thích hợp để leo núi.
Nàng vẽ một tấm bản đồ đơn giản.
Trên đó là Đoạn Trường Nhai, còn có núi và rừng xung quanh.
Vị trí của họ được nàng đánh dấu bằng bút đỏ.
Đoạn Trường Nhai đã ở ngay trước mặt.
Võ Tân Nhu lắc đầu: "Cả ngọn núi có địa hình vòng tròn, chúng ta muốn đi, không dễ...."
Vòng tròn này bao quanh núi.
Ngoài ra, chẳng có đường nào khác để đi.
Vạn Hiểu Sương ngẩng đầu nhìn vách núi cheo leo trước mặt, nói: "Đá vụn bắn tung trời, vách đá thì dựng đứng, cữu tử nhất sinh, chúng ta muốn leo lên rất khó khăn."
Hoàng Tử Vi: "Chờ trận mưa này qua đi, tôi thử leo lên."
Võ Tân Nhu lắc đầu nói: "Đội trưởng, chị đừng mạo hiểm, muốn đi cũng là em đi."
Vạn Hiểu Sương cười nói: "Tân Nhu em mới không thể đi, chúng ta hay cùng đi leo núi vào chủ nhật, em còn không thắng nổi chị. Đội trưởng, xem ra, vẫn là để tôi đi."
Hai người đều giành nhau.
Trong lòng đều hiểu.
Không ai muốn đối phương phải mạo hiểm.
Tình nguyện hi sinh bản thân.
Mất đi đồng đội là cảm giác gì.
Chẳng ai muốn trải nghiệm.
Võ Tân Nhu nói: "Hiểu Sương, chị tranh với em cái gì chứ, chị là bác sĩ, nhất định phải ở lại."
Nàng không dám nghĩ, nếu để Vạn Hiểu Sương đi sẽ có hậu quả thế nào.
Nếu như Vạn Hiểu Sương xảy ra chuyện.
Ở đây có người gặp chuyện ngoài ý muốn, thì ai chăm sóc.
Một đội, không thể thiếu bác sĩ.
Hiểu Sương.
Chị ấy còn phải cứu chữa.
Phải cứu người.
Tuyệt đối không thể để chị ấy đi.
Chị Phàm Linh còn chưa tỉnh, thì càng không thể để chị ấy đi mạo hiểm.
Vạn Hiểu Sương cố chấp nói: "Bác sĩ thì sao, chị là cảnh sát nhân dân, chị đi!!"
Cảnh sát nhân dân đứng trước gian nguy không sợ.
Nàng cảm thấy, nàng chưa từng làm gì cho đội.
Có xấu hổ, có hổ thẹn.
Nàng cúi đầu, yên lặng muốn làm gì đó để chứng minh bản thân.
Hoàng Tử Vi cắt ngang họ, nói: "Hai em không được phép đi, tôi đi một mình, không có lệnh của tôi, không ai được đi!"
Tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Từ xa đến gần.
Dường như đang theo tiết tấu.
Có lúc ngừng lại, có lúc nổ vang.
Ầm ầm ầm
Gió nổi lên, sấm sét chấn động.
Bao nhiêu từ ngữ cũng bị nhấn chìm.
Bỗng nhiên những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Mưa đổ ào ào.
Hoàng Tử Vi đứng trong mưa.
Một mình, cầm một cây dù đen.
Mưa trôi theo vành dù rơi xuống lòng bàn chân nàng.
Cơn mưa dường như làm lạnh đi đáy lòng của nàng.
Trong lòng thật lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu, thở dài, nói: "Khi nào em mới tỉnh lại."
Một cơn mưa, làm cho nàng cảm thấy nhớ nhung.
Vào ngày mưa, sẽ làm nhớ đến ai đó.
Bởi vì mưa, có thể khiến người ta nhớ đến rất nhiều chuyện.
Có vui vẻ, có đau lòng.
Nàng đứng dưới cây dù đen.
Ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Da mặt lành lạnh.
Môi hơi tái.
Nàng nhìn về phía xa.
Nhớ đến nụ cười của Dạ Phàm Linh.
Cùng với Dạ Phàm Linh phá án.
Mọi chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Như một giấc mơ.
Muốn chạm vào khuôn mặt của em ấy.
Nhưng em ấy bây giờ chỉ có thể nằm đó.
Hoàng Tử Vi nói: "Tôi sẽ không bỏ lỡ em."
Sẽ không từ bỏ, giống như cô chưa từng từ bỏ Hoàng Tử Vi.
Con người, đều chấp niệm tình cảm giống nhau.
Ai cũng nói tình yêu làm tổn thương người.
Em ấy thật sự rất ngốc.
Ngốc đến nổi dũng cảm quên mình bảo vệ nàng.
Hoàng Tử Vi nghĩ, rồi lại khóc.
Nếu nước mắt có thể cứu được Dạ Phàm Linh.
Nàng sẽ đồng ý khóc cho đến khi cạn nước mắt.
Nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Như một chuỗi hạt châu bị đứt, rơi mãi không ngừng.
Hoàng Tử Vi buông bỏ cây dù.
Để mặc cho mưa xối ướt người mình.
Mưa trộn lẫn với nước mắt của nàng.
Nàng không biết, đó là mưa hay là nước mắt.
Chưa bao giờ nàng nghĩ đến việc mất đi em ấy.
Mỗi ngày đối với Hoàng Tử Vi mà nói.
Đều là tra tấn.
Nàng nhặt cục đá lên, ném đi, nói: "Dạ Phàm Linh, em là đồ ngốc, tại sao vì cứu tôi mà bất chấp mạng sống. Đồ ngốc!!!"
Những cục đá cứa vào tay nàng chảy máu.
Nhưng nàng vẫn siết chặt nó trong tay.
Hoàng Tử Vi ngồi trong mưa, nước mắt vẫn lăn dài.
Mọi người thấy Hoàng Tử Vi tự hành xác như vậy.
Trong lòng cũng không khá hơn.
Võ Tân Nhu đến chăm sóc Dạ Phàm Linh.
Nàng thở dài, nói với Dạ Phàm Linh: "Chị Phàm Linh, nếu chị có thể sớm tỉnh lại, đội trưởng sẽ không....."
Dạ Phàm Linh an tĩnh nằm đó.
Chứ như tách biệt hoàn toàn với thế gian.
Không nghe thấy.
Nhắm chặt mắt.
Khuôn mặt vẫn trắng bệch.
Ngón tay lạnh lẽo.
Lạnh như không còn nhiệt độ nào.
Vừa mới chạm vào tay cô.
Võ Tân Nhu liền rút tay về.
Ánh mắt có phần sợ hãi.
Tại sao lại như vậy.....
Nàng không thể tin nổi, lớn tiếng nói: "Chị Phàm Linh, chị ấy gần như không còn thân nhiệt rồi....."
Nghe Võ Tân Nhu nói.
Vu bà bà đi tới xem mạch cho cô: "Cô ấy sắp không chống đỡ nổi mấy ngày nữa rồi."
Mạch rất yếu, mặt không còn chút máu.
Bây giờ Dạ Phàm Linh giống như một người vô dụng.
Một cái xác.
Võ Tân Nhu nói: "Chị Phàm Linh, sẽ không...!"
Nàng chạy đi, muốn tìm Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi lúc này vẫn đứng dưới mưa.
Mưa làm ướt tóc nàng.
Cả người chán nản đứng trong mưa.
Vu bà bà ngăn Võ Tân Nhu, nói: "Tạm thời đừng nói với đội trưởng của mấy cô, sợ cô ấy sẽ lo lắng, để tôi xem một chút....."
Trong lòng như lửa đốt, sợ là chưa lên được Đoạn Trường Nhai.
Thì Tổ Trọng Án đã tự rơi vào hỗn loạn.
Đội trưởng của một đội, nếu không giữ được bình tĩnh.
Thì càng khó cứu được Dạ Phàm Linh.
Mọi việc đều phải bình tĩnh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Dường như đang cầu nguyện, cũng dường như oán trách bất công.
Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt *
Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu.
Hoa không phải hoa, mộng không phải mộng.
Hoàng Tử Vi không khóc nữa, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa.
Phảng phất trong màng mưa, nàng có thể nhìn thấy gương mặt của Dạ Phàm Linh.
Em mặt cái áo len màu xanh nhạt, quần jean.
Khuôn mặt mộc không trang điểm, vẫn rất đẹp.
Khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt như đang tỏa sáng.
Em cứ như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Sưởi ấm trái tim, sưởi ấm nàng.
Dạ Phàm Linh cười với nàng.
Em sẽ luôn nói: "Đội trưởng, chúng ta nhất định sẽ phá được án."
Tất cả đều đã xảy ra.
Nó thật sự xảy ra.
Nàng làm sao dám quên.
Xưa nay cũng chưa bao giờ quên.
Hoàng Tử Vi muốn nắm tay em.
Tay vừa đưa ra.
Dạ Phàm Linh cứ vậy biến mất.
Nàng có thể chạm tới.
Nhưng tất cả đều là mưa.
Nước mưa.
Chỉ là mưa.
Không phải em.
Cuối cùng, chẳng có gì.
Hoàng Tử Vi ngửa mặt lên trời quát: "Em giống như một cơn mưa, đi qua liền biến mất sao??"
Nàng không thể thoát ra được.
Lạc lối trong giấc mơ có Dạ Phàm Linh.
Nếu như Dạ Phàm Linh là mơ.
Nàng đồng ý không cần tỉnh.
Nàng trở nên si tình như vậy từ lúc nào.
Hoàng Tử Vi nhắm mắt.
Ngày tháng như trở lại lúc ban đầu.
Những ngày có Dạ Phàm Linh bên cạnh.
Cảm nhận được hơi thở của em.
Chân thật và rõ ràng.
Vu bà bà cầm dù đi tới, nói: "Một chữ tình đã làm khó hai người. Cô bây giờ càng không nên nản lòng, phải nhất định cứu Dạ Phàm Linh mới đúng. Nhất định phải làm cô ấy đứng trước mặt cô, nghe những gì cô muốn nói."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Tôi hiểu, chẳng qua là mọi thứ đến quá nhanh."
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Dạ Phàm Linh trở thành như bây giờ.
Mấy ngày trước vẫn còn nói chuyện đùa giỡn.
Hôm nay lại như người thực vật.
Tại sao lại đến mức này?
Trách cũng do bản thân, không có năng lực chăm sóc tốt cho em.
Vu bà bà nói: "Nếu yêu là sự cứu rỗi, cô vẫn nguyện lòng mắc kẹt thế này sao?"
Hoàng Tử Vi: "Chỉ cần là Dạ Phàm Linh, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý."
Hoặc là đồng ý vì em ấy.
Có ở trong hoàn cảnh khó khăn thì sao.
Tình là thứ gì?
Trước khi gặp em, nàng không hiểu nó.
- ---------
* Đời người như mộng, một chén rượu đầy kính trăng dưới nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.