Chương 97: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (58)
Lăng Phong Tuyết
17/02/2023
Sương mù trong núi Kỳ Lân đã tản đi.
Mọi người lại bước trên đường tới Vu Trại Miêu Cương.
Chỉ cần qua khỏi núi Kỳ Lân, Vu Trại Miêu Cương đã ở rất gần.
Sáu người đi dọc đường núi hai ngày.
Phong cảnh hai bên đường vô cùng tốt.
Cỏ dại mọc khắp nơi.
Cỏ dại bị gió thổi rạp cả cây.
Nhưng chúng có ý chí vô cùng mạnh mẽ.
Đều là trưởng thành trong nghịch cảnh.
Bị xem thường nhất chính là cỏ dại.
Ngoan cường nhất cũng chính là cỏ dại.
Trên bầu trời những đám mây trôi lơ lủng.
Mây thường xuyên thay đổi hình dạng.
Có lúc nhìn như động vật, lại có lúc chẳng rõ hình dạng.
Những đám mây trên trời tự do làm sao.
Những tia nắng vàng chói sáng từ bầu trời.
Ánh mặt trời có hơi chói mắt, Vạn Hiểu Sương đưa tay che.
Vài tia nắng xuyên qua kẽ tay, đâm vào mắt nàng.
Vạn Hiểu Sương nói: "Sao hôm nay trời nóng vậy?"
Võ Tân Nhu nhìn bầu trời, nhớ tới một câu nói: "Khi còn bé chúng ta đi trên đồi hoa rực rỡ, khi lớn lên phải bước vào những con hẻm nhỏ tăm tối."
Tuổi thơ của mọi người, đều là ngây thơ chất phác.
Chúng ta luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.
Cho rằng chỉ cần thật tâm thật lòng, thì có thể đổi lại sự chân thành.
Thật ra, người ta chỉ muốn cây kẹo trong túi của bạn.
Hồi đó, cha mẹ cho một ít tiền, sẽ hí hửng cả ngày.
Bây giờ lại xem thường 1 đôla.
Tiền đem đến cho chúng ta điều kiện thuận lợi, cũng mang đến nỗi kinh hoàng.
Tờ tiền lạnh lẽo ấy, lại làm mối quan hệ giữa người là người xa cách.
Chỉ còn lại lợi ích và thờ ơ.
Chúng ta xem bạn thân là những người tri kỷ tốt nhất.
Cái gì cũng nói với bạn thân.
Nhưng cuối cùng, quay đầu, lại thấy họ đem điều đó nói xấu sau lưng bạn.
Bạn không nói nên lời.
Tự cười khổ, là do bản thân không nhìn người cẩn thận.
Bọn họ đều dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn, coi bạn là kẻ khác người.
Khi tham gia chung một nhóm, họ sẽ bài xích bạn.
Bạn chỉ đành đứng một mình trong cái xó nào đó.
Cảm thấy toàn bộ người trên thế giới, đều cười nhạo mình.
Bạn vô tình nghe được vài tin đồn.
Đó lại là những điều, bạn từng nói với bạn thân nhất của mình.
Bạn đột nhiên cảm thấy, như bị nhốt vào một hầm băng.
Điều bạn sợ không phải là tin đồn.
Mà chính là người bạn quan tâm nhất, bạn thân tốt nhất.
Tại sao, người ta lại làm tổn thương bạn.
Bạn cuối cùng chỉ có thể, ha ha cười vài cái.
Đời mà, biết sao được?
Xã hội bây giờ, chỉ một ngụm nước cũng khiến người ta chết đuối.
Lời nói thật đáng sợ.
Chúng ta luôn không chấp nhận thực tế, nhưng lại không thể thoát khỏi nó.
Sự ngây thơ làm tổn thương chúng ta, là do chúng ta không có mắt nhìn.
Sau khi lớn lên, suy nghĩ càng lúc càng thực tế.
Trong đôi mắt của bạn, như bị che mờ bởi một lớp cát.
Bạn không thể nhìn rõ đường phía trước.
Bạn cảm thấy ai cũng giả tạo.
Chúng ta, con người, ai cũng có hai mặt.
Bạn vĩnh viễn không thể biết được, người trước mặt bạn, trong sâu thẳm đang muốn điều gì.
Con người hai mặt.
Một mặt là đưa ra cho mọi người thấy, mặt còn lại mới thật là chân chính bản thân mình.
Luôn phải che giấu những vết sẹo ở tận nơi sâu nhất trong tim, chẳng muốn ai phát hiện ra.
Mỗi con người đều là một nhà tù.
Ai cũng có mặt tối của mình.
Áp lực xã hội, áp lực từ những người xung quanh, đè nặng lên chúng ta.
Áp lực như một căn bệnh vô hình, kiểm soát trái tim chúng ta.
Võ Tân Nhu thở dài, thời gian thật phí hoài, thời gian thật tàn nhẫn.
Từ khi nào nàng trở nên đa cảm như vậy.
Con người chưa bao giờ thoát khỏi ham muốn về tình cảm, tiền tài, quyền lợi, dục vọng.
Võ Tân Nhu lắc đầu.
Cười khổ, tự nhiên nghĩ nhiều làm gì.
Thấy nhiều chuyện, bản thân cũng trở nên đa sầu hơn.
Dù có xúc động ngàn vạn lần thì có ích gì.
Cũng bất lực thay đổi hiện trạng.
Người sống một ngày, thì qua một ngày.
Vui vẻ một ngày lại qua một ngày.
Cuối con đường núi là một dòng sông dài vô tận.
Không biết thượng du sông nằm ở đâu.
Dạ Phàm Linh mở bản đồ, chỉ vào Giang Hà.
Nàng nói: "Chúng ta đang ở sông Táng Hoa."
Sông Táng Hoa là một con sông lâu đời và bí ẩn.
Không ai biết con sông này được hình thành như thế nào.
Nhưng sông Táng Hoa từng là một nơi rất đẹp.
Nó nằm ở một địa thế vô cùng độc đáo.
Bao quanh là những ngọn núi.
Dưới sông có rất nhiều loài cá hiếm.
Tôm cá cũng tung tăng thoải mái dưới sông.
Dọc hai bên bờ sông Táng Hoa, mọc đầy các loài thực vật hiếm có.
Hiện tại, đã bị chết khô.
Nước sông giờ cũng trở nên đục ngầu.
Có người nói, đây là dòng sông của địa ngục.
Sông Táng Hoa từng xuất hiện rất nhiều xác chết trôi.
Những thi thể này đều là từ Vu Trại Miêu Cương, nằm ở thượng du sông.
Bọn họ đều là trôi từ đầu nguồn xuống.
Năm đó, xác chết nhiễm đỏ cả sông Táng Hoa.
Nước sông hòa với máu, đâu đâu cũng thấy xác chết chất chồng.
Nó giống như một con đường, đưa người chết vào Sinh Tử Luân Hồi.
Nước sông đục và đen.
Người từng qua sông Táng Du, chưa một ai có thể trở về.
Xung quanh sông Táng Hoa không có thuyền, chứ đừng nói là gặp được ngư dân để nhờ vả.
Ai lại muốn ngược dòng lên Vu Trại?
Con sông to như vậy, họ cũng không thể bơi qua.
Chưa bơi tới Vu Trại Miêu Cương.
Thì đã chết vì mệt.
Ngay khi họ đang buồn rầu vì tìm thuyền, Hoàng Tử Vi thấy một con thuyền bị bỏ hoang ở trên bờ.
Con thuyền này chắc đã bị người ta vứt bỏ nhiều năm rồi.
Trên buồn có treo quốc kỳ của Trung Quốc.
Lá cờ đỏ sao vàng chói lọi.
Trên boong thuyền đã đóng cả tấn bụi.
Trong khoang thuyền đại khái có thể chở được 8 người.
Hoàng Tử Vi hét lên: "Mọi người đến đây, chỗ này có một cái thuyền."
Nghe thấy giọng Hoàng Tử Vi, mọi người đi tới.
Dạ Phàm Linh đánh giá một lượt cái thuyền: "Chị có chắc cái này xài được không?"
Võ Tân Nhu nói: "Em có học chèo thuyền, cũng hiểu biết chút kết cấu, để em xem."
Sáu người lên khoang thuyền, phát hiện chỗ nào cũng đầy bụi.
Mọi người bị sặc.
Tần Tương không chịu nỗi, bắt đầu ho.
Võ Tân Nhu mở hết cửa sổ thuyền, để không khí lưu thông.
Nàng với Vạn Hiểu Sương đi vào khoang chính.
Đẩy cửa khoang chính, đập vào mắt là hai cái xác nằm trên mặt đất.
Vạn Hiểu Sương không hề hoang mang, lấy ra thứ gì đó.
Nàng cúi đầu, đeo găng tay, kiểm tra nguyên nhân cái chết.
Cái xác đã lạnh cứng.
Phả ra một chút cảm giác ớn lạnh.
Võ Tân Nhu rùng mình một cái.
Xác chết không thể nói, và nó cũng không hại người.
Xác chết chính là thứ yên tĩnh nhất.
Hai cái xác đều có một cái tua vít cắm vào cơ thể.
Hai tay hướng lên, dường như đang cố thoát khỏi cái gì đó.
Chân bị trói vào chân ghế.
Có thể đã giằng co, nên chân cũng sắp đứt lìa.
Một người thì há to miệng, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, toàn bộ cằm đều rớt ra, nhãn cầu không còn.
Nhãn cầu của của cái xác đã lăn xuống dưới cái ghế.
Bây giờ nó đã khô quắc lại, tan theo gió.
Võ Tân Nhu ở trong khoang chính, tìm thấy một thiết bị phát tín hiệu GPS.
Mở GPS tìm kiếm.
Nàng được kết nối với tổ chuyên án ở thành phố Triều Dương.
Võ Tân Nhu phát tín hiệu: chúng tôi là tổ trọng án, đang ở sông Táng Hoa. Xin giúp đỡ liên hệ với cục trưởng Long Phi.
Tín hiệu rất nhanh truyền đến văn phòng cục trưởng Long Phi.
Đây là lầu đầu tiên, Long Phi nhận được tín hiệu từ họ.
Long Phi đã phát một tổ, đến Tây Tạng tìm họ.
Nhưng hơn nửa tháng đều không có tin tức.
Nhưng bây giờ, lại nhận được tín hiệu của họ?
Long Phi nhanh chóng đánh điện lại: các cô đang ở đâu, nếu gặp khó khăn, lập tức yêu cầu hỗ trợ.
Võ Tân Nhu tắt GPS.
Nàng thấy bên cạnh GPS, có một cái laptop.
Võ Tân Nhu mở laptop ra.
Bên trong có mật khẩu.
Võ Tân Nhu cười.
Mật khẩu có thể làm khó nàng sao.
Qua ba phút, Võ Tân Nhu đã phá được mật khẩu vào màn hình chính.
Hình nền là một tấm ảnh gia đình.
Một nam, một nữ, với một đứa bé trai.
Nam và nữ cười rất hạnh phúc.
Mà đứa bé trai ở giữa lại mím môi, ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi khác.
Mở ra các tập tin bên trong máy.
Phát hiện có một folder tên: hành trình đến Vu Trại.
Hành trình đến Vu Trại?
Võ Tân Nhu tò mò, mở tập tin ra.
Tập tin bật lên một văn bản.
Xuất hiện một ít hình ảnh và chữ.
Vạn Hiểu Sương bên kia.
Trên bụng người chết có vết rạch rất rõ ràng.
Hai người đều bị giết bằng một cái tua vít.
Đầu tiên, giết một người trước, rồi giết tiếp người thứ hai.
Hai người chắc là lái tàu.
Vạn Hiểu Sương tìm thấy một chìa khóa khởi động trong một cái xác.
Nàng lấy ra, đưa cho Võ Tân Nhu nói: "Em thử xem, có thể khởi động thuyền không?"
Võ Tân Nhu gật đầu: "Ok!"
Nàng chưa kịp xem văn bản, liền tắt máy tính đi.
Cầm chìa khóa trong tay, thử khởi động thuyền.
Hung thủ tại sao lại giết người lái thuyền?
Hơn nữa, bọn họ vẫn chưa khởi động thuyền, hoặc là đang lúc chuẩn bị khởi động thuyền.
Hai người bị giết cùng lúc.
Chuyện gì đã xảy ra trên cái thuyền này?
Giữa khoang tàu.
Hoàng Tử Vi dùng đèn pin cầm tay soi đường.
Dạ Phàm Linh đi theo phía sau.
Họ dừng lại ở phòng kho.
Kho không lớn.
Bên trong đa số là thức ăn đồ uống.
Còn có một ít súng đạn.
Dạ Phàm Linh cầm súng lên nói: "Những thứ này vẫn còn dùng được."
Đồ ăn đa số đã hết hạn.
Hoàng Tử Vi tìm thấy một cái balo trong góc.
Balo hình Đôraêmon.
Bên trong chứa vài cuốn sách bài tập.
Tên được viết trên cuốn sách: Vương Tiểu Tiểu.
Lớp hai năm ba.
Chất giấy có vẻ hơi cũ.
Lật vài tờ, đều là nhật ký của Vương Tiểu Tiểu.
Trang cuối cùng của nhật ký, viết:
Hôm nay mình được lên Tử Vong Hào, thật vui. Tử Vong Hào là một cái thuyền lớn, chú nói đã đưa mình đến Vu Trại Miêu Cương chơi.
Vu Trại Miêu Cương chắc là một nơi rất thú vị, mình với chú sẽ chơi thật vui, thật vui!
Chiếc thuyền này tên là Tử Vong Hào.
Nó đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử tồn vong.
Trang cuối bài tập của Vương Tiểu Tiểu còn dính giọt màu đỏ.
Hoàng Tử Vi cẩn thật nhìn.
Là máu.
Khi Hoàng Tử Vi quay người, đầu của Dạ Phàm Linh bắt đầu thấy đau.
Nàng ôm đầu, cảm giác đầu đau như búa bổ.
Hoàng Tử Vi nhanh chóng đỡ nàng, nói: "Phàm Linh, em sao vậy?"
Nàng không biết nói thế nào.
Luôn cảm thấy có thứ gì đó bên trong cơ thể mình.
Dạ Phàm Linh đau đến chóng mặt.
Bách hoa thảo dù cứu Dạ Phàm Linh một mạng.
Nhưng cổ trùng vẫn còn bên trong.
Bách hoa thảo cứu Dạ Phàm Linh tỉnh lại, nhưng cũng đánh thức cổ trùng.
Cổ trùng trong cơ thể nàng rục rịch.
Chỉ cần sơ suất một chút, cổ trùng sẽ chui ra khỏi cơ thể nàng.
Mọi người lại bước trên đường tới Vu Trại Miêu Cương.
Chỉ cần qua khỏi núi Kỳ Lân, Vu Trại Miêu Cương đã ở rất gần.
Sáu người đi dọc đường núi hai ngày.
Phong cảnh hai bên đường vô cùng tốt.
Cỏ dại mọc khắp nơi.
Cỏ dại bị gió thổi rạp cả cây.
Nhưng chúng có ý chí vô cùng mạnh mẽ.
Đều là trưởng thành trong nghịch cảnh.
Bị xem thường nhất chính là cỏ dại.
Ngoan cường nhất cũng chính là cỏ dại.
Trên bầu trời những đám mây trôi lơ lủng.
Mây thường xuyên thay đổi hình dạng.
Có lúc nhìn như động vật, lại có lúc chẳng rõ hình dạng.
Những đám mây trên trời tự do làm sao.
Những tia nắng vàng chói sáng từ bầu trời.
Ánh mặt trời có hơi chói mắt, Vạn Hiểu Sương đưa tay che.
Vài tia nắng xuyên qua kẽ tay, đâm vào mắt nàng.
Vạn Hiểu Sương nói: "Sao hôm nay trời nóng vậy?"
Võ Tân Nhu nhìn bầu trời, nhớ tới một câu nói: "Khi còn bé chúng ta đi trên đồi hoa rực rỡ, khi lớn lên phải bước vào những con hẻm nhỏ tăm tối."
Tuổi thơ của mọi người, đều là ngây thơ chất phác.
Chúng ta luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.
Cho rằng chỉ cần thật tâm thật lòng, thì có thể đổi lại sự chân thành.
Thật ra, người ta chỉ muốn cây kẹo trong túi của bạn.
Hồi đó, cha mẹ cho một ít tiền, sẽ hí hửng cả ngày.
Bây giờ lại xem thường 1 đôla.
Tiền đem đến cho chúng ta điều kiện thuận lợi, cũng mang đến nỗi kinh hoàng.
Tờ tiền lạnh lẽo ấy, lại làm mối quan hệ giữa người là người xa cách.
Chỉ còn lại lợi ích và thờ ơ.
Chúng ta xem bạn thân là những người tri kỷ tốt nhất.
Cái gì cũng nói với bạn thân.
Nhưng cuối cùng, quay đầu, lại thấy họ đem điều đó nói xấu sau lưng bạn.
Bạn không nói nên lời.
Tự cười khổ, là do bản thân không nhìn người cẩn thận.
Bọn họ đều dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn bạn, coi bạn là kẻ khác người.
Khi tham gia chung một nhóm, họ sẽ bài xích bạn.
Bạn chỉ đành đứng một mình trong cái xó nào đó.
Cảm thấy toàn bộ người trên thế giới, đều cười nhạo mình.
Bạn vô tình nghe được vài tin đồn.
Đó lại là những điều, bạn từng nói với bạn thân nhất của mình.
Bạn đột nhiên cảm thấy, như bị nhốt vào một hầm băng.
Điều bạn sợ không phải là tin đồn.
Mà chính là người bạn quan tâm nhất, bạn thân tốt nhất.
Tại sao, người ta lại làm tổn thương bạn.
Bạn cuối cùng chỉ có thể, ha ha cười vài cái.
Đời mà, biết sao được?
Xã hội bây giờ, chỉ một ngụm nước cũng khiến người ta chết đuối.
Lời nói thật đáng sợ.
Chúng ta luôn không chấp nhận thực tế, nhưng lại không thể thoát khỏi nó.
Sự ngây thơ làm tổn thương chúng ta, là do chúng ta không có mắt nhìn.
Sau khi lớn lên, suy nghĩ càng lúc càng thực tế.
Trong đôi mắt của bạn, như bị che mờ bởi một lớp cát.
Bạn không thể nhìn rõ đường phía trước.
Bạn cảm thấy ai cũng giả tạo.
Chúng ta, con người, ai cũng có hai mặt.
Bạn vĩnh viễn không thể biết được, người trước mặt bạn, trong sâu thẳm đang muốn điều gì.
Con người hai mặt.
Một mặt là đưa ra cho mọi người thấy, mặt còn lại mới thật là chân chính bản thân mình.
Luôn phải che giấu những vết sẹo ở tận nơi sâu nhất trong tim, chẳng muốn ai phát hiện ra.
Mỗi con người đều là một nhà tù.
Ai cũng có mặt tối của mình.
Áp lực xã hội, áp lực từ những người xung quanh, đè nặng lên chúng ta.
Áp lực như một căn bệnh vô hình, kiểm soát trái tim chúng ta.
Võ Tân Nhu thở dài, thời gian thật phí hoài, thời gian thật tàn nhẫn.
Từ khi nào nàng trở nên đa cảm như vậy.
Con người chưa bao giờ thoát khỏi ham muốn về tình cảm, tiền tài, quyền lợi, dục vọng.
Võ Tân Nhu lắc đầu.
Cười khổ, tự nhiên nghĩ nhiều làm gì.
Thấy nhiều chuyện, bản thân cũng trở nên đa sầu hơn.
Dù có xúc động ngàn vạn lần thì có ích gì.
Cũng bất lực thay đổi hiện trạng.
Người sống một ngày, thì qua một ngày.
Vui vẻ một ngày lại qua một ngày.
Cuối con đường núi là một dòng sông dài vô tận.
Không biết thượng du sông nằm ở đâu.
Dạ Phàm Linh mở bản đồ, chỉ vào Giang Hà.
Nàng nói: "Chúng ta đang ở sông Táng Hoa."
Sông Táng Hoa là một con sông lâu đời và bí ẩn.
Không ai biết con sông này được hình thành như thế nào.
Nhưng sông Táng Hoa từng là một nơi rất đẹp.
Nó nằm ở một địa thế vô cùng độc đáo.
Bao quanh là những ngọn núi.
Dưới sông có rất nhiều loài cá hiếm.
Tôm cá cũng tung tăng thoải mái dưới sông.
Dọc hai bên bờ sông Táng Hoa, mọc đầy các loài thực vật hiếm có.
Hiện tại, đã bị chết khô.
Nước sông giờ cũng trở nên đục ngầu.
Có người nói, đây là dòng sông của địa ngục.
Sông Táng Hoa từng xuất hiện rất nhiều xác chết trôi.
Những thi thể này đều là từ Vu Trại Miêu Cương, nằm ở thượng du sông.
Bọn họ đều là trôi từ đầu nguồn xuống.
Năm đó, xác chết nhiễm đỏ cả sông Táng Hoa.
Nước sông hòa với máu, đâu đâu cũng thấy xác chết chất chồng.
Nó giống như một con đường, đưa người chết vào Sinh Tử Luân Hồi.
Nước sông đục và đen.
Người từng qua sông Táng Du, chưa một ai có thể trở về.
Xung quanh sông Táng Hoa không có thuyền, chứ đừng nói là gặp được ngư dân để nhờ vả.
Ai lại muốn ngược dòng lên Vu Trại?
Con sông to như vậy, họ cũng không thể bơi qua.
Chưa bơi tới Vu Trại Miêu Cương.
Thì đã chết vì mệt.
Ngay khi họ đang buồn rầu vì tìm thuyền, Hoàng Tử Vi thấy một con thuyền bị bỏ hoang ở trên bờ.
Con thuyền này chắc đã bị người ta vứt bỏ nhiều năm rồi.
Trên buồn có treo quốc kỳ của Trung Quốc.
Lá cờ đỏ sao vàng chói lọi.
Trên boong thuyền đã đóng cả tấn bụi.
Trong khoang thuyền đại khái có thể chở được 8 người.
Hoàng Tử Vi hét lên: "Mọi người đến đây, chỗ này có một cái thuyền."
Nghe thấy giọng Hoàng Tử Vi, mọi người đi tới.
Dạ Phàm Linh đánh giá một lượt cái thuyền: "Chị có chắc cái này xài được không?"
Võ Tân Nhu nói: "Em có học chèo thuyền, cũng hiểu biết chút kết cấu, để em xem."
Sáu người lên khoang thuyền, phát hiện chỗ nào cũng đầy bụi.
Mọi người bị sặc.
Tần Tương không chịu nỗi, bắt đầu ho.
Võ Tân Nhu mở hết cửa sổ thuyền, để không khí lưu thông.
Nàng với Vạn Hiểu Sương đi vào khoang chính.
Đẩy cửa khoang chính, đập vào mắt là hai cái xác nằm trên mặt đất.
Vạn Hiểu Sương không hề hoang mang, lấy ra thứ gì đó.
Nàng cúi đầu, đeo găng tay, kiểm tra nguyên nhân cái chết.
Cái xác đã lạnh cứng.
Phả ra một chút cảm giác ớn lạnh.
Võ Tân Nhu rùng mình một cái.
Xác chết không thể nói, và nó cũng không hại người.
Xác chết chính là thứ yên tĩnh nhất.
Hai cái xác đều có một cái tua vít cắm vào cơ thể.
Hai tay hướng lên, dường như đang cố thoát khỏi cái gì đó.
Chân bị trói vào chân ghế.
Có thể đã giằng co, nên chân cũng sắp đứt lìa.
Một người thì há to miệng, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, toàn bộ cằm đều rớt ra, nhãn cầu không còn.
Nhãn cầu của của cái xác đã lăn xuống dưới cái ghế.
Bây giờ nó đã khô quắc lại, tan theo gió.
Võ Tân Nhu ở trong khoang chính, tìm thấy một thiết bị phát tín hiệu GPS.
Mở GPS tìm kiếm.
Nàng được kết nối với tổ chuyên án ở thành phố Triều Dương.
Võ Tân Nhu phát tín hiệu: chúng tôi là tổ trọng án, đang ở sông Táng Hoa. Xin giúp đỡ liên hệ với cục trưởng Long Phi.
Tín hiệu rất nhanh truyền đến văn phòng cục trưởng Long Phi.
Đây là lầu đầu tiên, Long Phi nhận được tín hiệu từ họ.
Long Phi đã phát một tổ, đến Tây Tạng tìm họ.
Nhưng hơn nửa tháng đều không có tin tức.
Nhưng bây giờ, lại nhận được tín hiệu của họ?
Long Phi nhanh chóng đánh điện lại: các cô đang ở đâu, nếu gặp khó khăn, lập tức yêu cầu hỗ trợ.
Võ Tân Nhu tắt GPS.
Nàng thấy bên cạnh GPS, có một cái laptop.
Võ Tân Nhu mở laptop ra.
Bên trong có mật khẩu.
Võ Tân Nhu cười.
Mật khẩu có thể làm khó nàng sao.
Qua ba phút, Võ Tân Nhu đã phá được mật khẩu vào màn hình chính.
Hình nền là một tấm ảnh gia đình.
Một nam, một nữ, với một đứa bé trai.
Nam và nữ cười rất hạnh phúc.
Mà đứa bé trai ở giữa lại mím môi, ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi khác.
Mở ra các tập tin bên trong máy.
Phát hiện có một folder tên: hành trình đến Vu Trại.
Hành trình đến Vu Trại?
Võ Tân Nhu tò mò, mở tập tin ra.
Tập tin bật lên một văn bản.
Xuất hiện một ít hình ảnh và chữ.
Vạn Hiểu Sương bên kia.
Trên bụng người chết có vết rạch rất rõ ràng.
Hai người đều bị giết bằng một cái tua vít.
Đầu tiên, giết một người trước, rồi giết tiếp người thứ hai.
Hai người chắc là lái tàu.
Vạn Hiểu Sương tìm thấy một chìa khóa khởi động trong một cái xác.
Nàng lấy ra, đưa cho Võ Tân Nhu nói: "Em thử xem, có thể khởi động thuyền không?"
Võ Tân Nhu gật đầu: "Ok!"
Nàng chưa kịp xem văn bản, liền tắt máy tính đi.
Cầm chìa khóa trong tay, thử khởi động thuyền.
Hung thủ tại sao lại giết người lái thuyền?
Hơn nữa, bọn họ vẫn chưa khởi động thuyền, hoặc là đang lúc chuẩn bị khởi động thuyền.
Hai người bị giết cùng lúc.
Chuyện gì đã xảy ra trên cái thuyền này?
Giữa khoang tàu.
Hoàng Tử Vi dùng đèn pin cầm tay soi đường.
Dạ Phàm Linh đi theo phía sau.
Họ dừng lại ở phòng kho.
Kho không lớn.
Bên trong đa số là thức ăn đồ uống.
Còn có một ít súng đạn.
Dạ Phàm Linh cầm súng lên nói: "Những thứ này vẫn còn dùng được."
Đồ ăn đa số đã hết hạn.
Hoàng Tử Vi tìm thấy một cái balo trong góc.
Balo hình Đôraêmon.
Bên trong chứa vài cuốn sách bài tập.
Tên được viết trên cuốn sách: Vương Tiểu Tiểu.
Lớp hai năm ba.
Chất giấy có vẻ hơi cũ.
Lật vài tờ, đều là nhật ký của Vương Tiểu Tiểu.
Trang cuối cùng của nhật ký, viết:
Hôm nay mình được lên Tử Vong Hào, thật vui. Tử Vong Hào là một cái thuyền lớn, chú nói đã đưa mình đến Vu Trại Miêu Cương chơi.
Vu Trại Miêu Cương chắc là một nơi rất thú vị, mình với chú sẽ chơi thật vui, thật vui!
Chiếc thuyền này tên là Tử Vong Hào.
Nó đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử tồn vong.
Trang cuối bài tập của Vương Tiểu Tiểu còn dính giọt màu đỏ.
Hoàng Tử Vi cẩn thật nhìn.
Là máu.
Khi Hoàng Tử Vi quay người, đầu của Dạ Phàm Linh bắt đầu thấy đau.
Nàng ôm đầu, cảm giác đầu đau như búa bổ.
Hoàng Tử Vi nhanh chóng đỡ nàng, nói: "Phàm Linh, em sao vậy?"
Nàng không biết nói thế nào.
Luôn cảm thấy có thứ gì đó bên trong cơ thể mình.
Dạ Phàm Linh đau đến chóng mặt.
Bách hoa thảo dù cứu Dạ Phàm Linh một mạng.
Nhưng cổ trùng vẫn còn bên trong.
Bách hoa thảo cứu Dạ Phàm Linh tỉnh lại, nhưng cũng đánh thức cổ trùng.
Cổ trùng trong cơ thể nàng rục rịch.
Chỉ cần sơ suất một chút, cổ trùng sẽ chui ra khỏi cơ thể nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.