Chương 33
Long Thất
06/07/2017
Chapter 33
Nghe được lời đối phương, đồng tử Phàn Thâm chợt co lại.
Đối phương còn muốn nói tiếp nhưng Phàn Thâm nhanh chóng giơ tay ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Chờ chút, đừng đánh thức người bên trong.”
Người mặc áo đen không ngẩng đầu, luôn tỏ thái độ kính cẩn tuân theo.
Phàn Thâm ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại rồi nhìn lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở người mặc áo đen có vẻ như là thủ lĩnh: “Vào phòng tôi đi.”
Tình huống trước mặt, y không cần phòng bị nữa.
Đối phương có mấy chục người, nếu thật muốn làm hại y, y cũng không thể phản kháng.
Hơn nữa Phàn Thâm cũng rõ giả sử đám người áo đen này mang theo ác ý đến, e là chuyện sẽ không diễn ra như khi nãy. Thực lực hai bên cách xa, bọn họ hoàn toàn có thể thẳng tay bắt y đi, thậm chí là giết chết y.
Nhưng họ không có, cho thấy là có nội tình.
Phàn Thâm muốn nghe thử xem, tốt nhất là moi được tin tức gì đó, không thì ít nhất cũng kéo dài được thời gian.
Mà những người mặc áo đen này như đã chuẩn bị trước, thủ lĩnh mở miệng, nhanh chóng trình bày rõ đầu đuôi sự việc.
Phàn Thâm lúc đầu thong thả nghe, sau đó dần dần ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt lại.
“Ý anh là mẹ tôi vì cứu tôi mà chết?”
Người mặc áo đen nói: “Vâng, khi đó bọn phản đồ muốn cướp vị trí gia chủ, âm mưu giết chết phu nhân và thiếu chủ, trong nhóm bảo vệ lại có người phản bội gia chủ, bán vị trí phu nhân ẩn náu, gây ra một trận hỗn chiến, do địch đông ta ít, cuối cùng đội hộ vệ toàn bộ bỏ mình, phu nhân vì cứu ngài nên cũng mất đi tính mạng…”
Âm u trong mắt Phàn Thâm tản đi, nhạy bén bắt lấy từ then chốt: “Gia chủ? Cha của tôi ư?”
“Đúng ạ.” Người mặc áo đen tiếp tục nói, “Gia chủ đấu với bọn phản đồ nhiều năm, rốt cục đã báo thù cho phu nhân, nhưng truy tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy tung tích của ngài.”
Phàn Thâm hé môi, ngón tay khẽ cong lại, nhưng không nói gì.
“Đến hôm nay người đàn ông kia xuất hiện trên tin tức, chúng tôi mới phát hiện ngài, cho nên tìm tới đây.” Người mặc áo đen nửa quỳ trên đất, kính cẩn nói, “Mời ngài theo chúng thuộc hạ trở về! Gia chủ bệnh nặng, cần ngài chủ trì đại cục.”
“Cha của ta…” Giọng nói Phàn Thâm thật nhẹ, “Bị bệnh?”
“Vâng, là vết thương cũ năm xưa của gia chủ, tuy hiện giờ đã yên ổn nhưng thương cũ khó lành, chỉ sợ là…” Trong tiếng của người mặc áo đen chất chứa bi thương, “Sắp không chịu được nữa.”
Phàn Thâm trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Ta đã biết.”
Người mặc áo đen cúi đầu, hỏi: “Thiếu chủ, xin hỏi hiện tại ngài theo chúng thuộc hạ trở về luôn ạ?”
“Các người về trước đi.” Phàn Thâm nói, “Ta còn chút chuyện, sau khi an bài thoả đáng ta sẽ liên hệ với các người.”
Người mặc áo đen do dự.
Phàn Thâm khẽ cười nói: “Luôn mồm luôn miệng gọi ta là thiếu chủ, nhưng kỳ thực các người cũng không để ta vào mắt nhỉ.”
Người mặc áo đen khẽ run, lập tức gấp gáp nói: “Xin thiếu chủ bớt giận, là thuộc hạ ngông cuồng.”
Nói xong, hắn không ở lại nữa, chỉ để lại phương thức liên lạc rồi toàn bộ rút lui.
Một đám người tới nhanh, đi cũng nhanh.
Phiền Thâm biết rõ họ sẽ không rời đi hết thật, tám phần mười là bảo hộ phạm vi quanh đây.
Nhưng không sao, hắn chỉ muốn xác định một chuyện, có người hay không không đáng kể.
Mà đúng lúc này, cửa phòng lần thứ hai mở ra, nhưng người đến là nhân viên khách sạn.
Vì trước đó Phàn Thâm ấn nút truyền tin khẩn cấp nên bọn họ mới vội vàng chạy tới.
Chỉ là hiện tại đã không còn chuyện gì, Phàn Thâm khẽ mỉm cười, mang vẻ mặt áy náy nói với họ: “Hết sức xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận ấn nhầm, nhưng không biết huỷ bỏ thế nào, để các anh phí công đi một chuyến rồi.”
Những người đến nghe thế, vốn hơi bất mãn, nhưng nhìn thấy dung mạo thiếu niên này, nháy mắt đều ném bất mãn ra sau đầu.
Thực đẹp mắt a… Thực là… đẹp quá mức tưởng tượng a!
Nhóm bảo an bị nụ cười của y làm loá mắt, thậm chí cũng mơ mơ màng màng như thế mà ra về.
Đóng cửa lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Phàn Thâm lại nghe được tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi.
Có nằm mơ y cũng không dám nghĩ sự việc đêm nay sẽ phát sinh.
Mục đích cùng âm mưu của nhóm người áo đen, y căn bản không để ý.
Danh xưng gọi là Thiếu chủ kia, y cũng hoàn toàn không cần.
Trong đầu y chỉ độc một câu nói.
Tiêu Hòa không phải cha y! Không phải cha ruột của y!
Giữa họ không có liên hệ máu mủ.
Khốn cảnh tra tấn y gần mười năm, trong đêm nay lại xoay chuyển như kỳ tích.
Chín chắn đến đâu, bình tĩnh đến đâu, thì Phàn Thâm cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi.
Y kiềm nén đã quen, nhưng giờ khắc này lại không thể kiềm nén rung động nơi trái tim truyền tới.
Khả năng này mỹ diệu đến nỗi y không dám tin là thật.
Phàn Thâm nắm chặt tay, trở lại phòng ngủ Tiêu Hòa.
Trong phòng ngủ yên ắng, Tiêu Hòa vẫn đang say sưa giấc nồng.
Phàn Thâm cởi quần áo, lên giường, vươn tay ôm hắn lại gần.
Mà Tiêu Hòa không chút bài xích, hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng rất thoải mái dựa vào người y, tự tìm vị trí thư thích cho mình.
Phàn Thâm chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy không thôi, rũ mắt nhìn xuống, tầm mắt dù làm sao cũng không rời khỏi được đôi môi mỏng trơn bóng kia.
Nếu hắn không phải cha y, y có thể phóng túng thoả thích hôn môi hắn.
Nếu hắn không phải cha y, hàng đêm y có thể vuốt ve hắn, khiến hắn vì y phô bày dáng vẻ dụ hoặc động lòng người nhất.
Nếu hắn không phải cha y, y có thể chiếm giữ hắn, tâm của hắn, thân thể hắn, cả người hắn đều thuộc về y.
Chỉ là như vậy nghĩ, Phàn Thâm liền cảm giác được to lớn vui sướng, làm như muốn xông ra ***g ngực, mãnh liệt mà ra.
Mơ mộng hảo huyền lâu như vậy, rốt cục đạt được như nguyện, tâm trạng Phàn Thâm vào giờ khắc này bất luận là ai cũng không lĩnh hội được.
Nhưng… y vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí.
Những người mặc áo đen kia không cần thiết phải lừa y, nhưng y chưa bao giờ tuỳ tiện tin bất cứ người nào.
Đặc biệt là chuyện quan trọng như vậy, y không thể mạo hiểm.
Ngày mai y sẽ đi làm giám định cha con.
Trước đây y chưa từng hoài nghi, nhưng hiện tại y cần một phần chứng minh.
Chứng minh y có thể quang minh chính đại yêu hắn, chứng minh y có thể không kiêng dè chiếm giữ hắn, càng chứng minh ngay từ đầu hắn nên thuộc về y.
Một đêm không ngủ, Phàn Thâm cứ mãi ôm Tiêu Hòa, lẳng lặng đợi hừng đông đến.
Tiêu Hòa ngủ đặc biệt no say, sau khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái dễ chịu đến mức không nhịn được mà cong môi.
Phàn Thâm vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy hắn đã tỉnh, mỉm cười nói: “Con vừa xả nước ấm cho cha đó, đi tắm đi.”
Tiêu Hòa vừa nghe, mắt sáng lên, nhanh nhẹn trèo xuống giường, vừa cởi quần áo vừa cười nói: “Tiểu Phàn con giỏi quá!”
Tầm mắt Phàn Thâm dán vào người hắn, không chút kiêng dè ngắm nhìn từ trên xuống dưới, mắt dần tối đi, tiếng nói cũng khàn: “Ừm, mau đi đi.”
Tiêu Hòa ngẩng đầu, vừa vặn thấy tầm mắt y, chợt có cảm giác giật mình không tên.
Trong khoảnh khắc đó hắn quả thực như nhìn thấy Al.
Cũng nụ cười mỉm chi nơi khoé miệng, cũng một dung mạo khuynh thế, cũng tình ý nồng nàn…
Tiêu Hòa lắc lắc đầu, nghĩ cái gì thế… Đây là đứa con hắn tự tay nuôi lớn, sao hắn lại có suy nghĩ điên cuồng như vậy?
Cởi quần áo đi vào phòng tắm, Tiêu Hòa thoải mái mà thở dài.
Thật hoài niệm cuộc sống thế này a, có thể ngủ ngon giấc, trải qua thanh thản không cần suy nghĩ gì.
Tiêu Hòa ngâm mình trong bồn nước ấm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm lại nhìn thấy bữa sáng phong phú mỹ vị.
Hắn vội ngồi vào bàn, Phàn Thâm đưa phần bánh mì nướng cùng sữa bò ấm qua, Tiêu Hòa uống một hớp, dạ dày ấm cả lên.
Thực sự là quá thoải mái rùi, Tiêu Hòa thích đến cong mắt, không kìm lòng được nói: “Tiểu Phàn, tối nay ngủ chung với ba ba nữa đi.”
Con người đúng là làm tham không đáy, vất vả lắm mới có được một giấc ngủ ngon lành, liền tiếp tục muốn giấc thứ hai.
Tiêu Hòa thầm khinh bỉ chính mình, nhưng bất ngờ là Phàn Thâm đáp ứng: “Được.”
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, hơi không dám tin.
Phàn Thâm nâng mắt nhìn hắn, dịu dàng cười: “Sau này mỗi đêm con đều ngủ chung với cha, được không?”
Con trai từ bảy năm trước không chịu ngủ chung với cha nó giờ muốn thân cận với cha trở lại?
Tiêu Hòa mở cờ trong bụng!
Nhưng rất nhanh hắn thở dài nói: “Giỡn con thôi, sao có thể ngủ chung mãi? Tuổi con giờ sắp cưới vợ được rồi đó!”
Tiêu Hoà nói lời này, nếu là ngày trước Phàn Thâm sẽ ngầm hiểu mà tình cảm suy sụp, nhưng hôm nay y chỉ khẽ mỉm cười, không nhiều lời.
Mà cả ngày nay, Tiêu Hòa nhận ra Phàn Thâm có chỗ bất thường.
Trước đây Phàn Thâm cũng thường xuyên chăm sóc hắn, xử lý mọi chuyện chu đáo kỹ càng, tri kỷ tận tâm hơn hắn.
Tiêu Hòa đã tập mãi thành quen, nhưng hôm nay hắn cảm thấy không đúng.
Nếu phải nói khác ở đâu, thì đại khái chính là thái độ của Phàn Thâm.
Quá mức thân mật, quá mức chu đáo, rất nhiều lần khiến Tiêu Hoà nảy sinh ảo giác… người trước mắt này là Al.
Hắn chưa từng như thế, hắn phân rõ được Al cùng Phàn Thâm.
Một là người hắn yêu, một là con trai chính tay hắn nuôi lớn.
Mặc cho cả hai giống hệt nhau, hắn vẫn sẽ không nhầm lẫn.
Nhưng hôm nay hắn hoảng hốt rất nhiều lần.
Mãi đến khi trời sắp tối , Tiêu Hòa thậm chí còn khẩn trương.
Hắn không dám ngủ cùng Phàn Thâm.
Tiêu Hòa trốn trong phòng lằng nhằng dây dưa, mà Phàn Thâm ra ngoài từ hồi chiều đến giờ vẫn chưa về.
Mắt thấy sắc trời nhá nhem tối, Tiêu Hòa lại thấy lo, vừa định gọi điện cho đối phương thì cửa phòng mở ra.
Thiếu niên cao ráo đứng tại cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hắn.
Tiêu Hòa chợt ngẩn ra, nhạy cảm nhận ra có điều bất thường.
Phàn Thâm đi vào, bước chân ổn định, vẻ mặt bình thường, nhưng đôi bàn tay nắm chặt đã bán đứng tâm tình y.
“Chúng ta không có quan hệ máu mủ, đúng không?”
Nghe câu hỏi kia, khuôn mặt Tiêu Hòa nhất thời trắng bệch, không phát ra được tiếng nào.
Con trai biết rồi… Sao nó lại biết…
Phàn Thâm từng bước từng bước áp sát, mãi đến khi Tiêu Hòa bị ép dựa lên vách tường, y mới cúi người, giọng nói dịu nhẹ đến khó tin thì thầm: “Anh không phải cha tôi, đúng không?”
Đầu óc Tiêu Hòa trống rỗng, bản năng mách bảo nên giải thích rõ, nhưng hắn lại có cảm giác sợ hãi không tên, sợ hãi Phàn Thâm của hiện tại.
“Tôi rất vui.” Phàn Thâm nhìm hắn chằm chằm, sắc xanh thẳm trong con chiếu ánh lên cả gương mặt, “Tôi rất vui, anh không phải cha tôi.”
Lời này trầm thấp như không, thong thả cực hạn, nhưng Tiêu Hòa nghe được giải quyết xong trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Thì ra… từ trước đến giờ y đều không muốn hắn làm cha y sao?
Hắn nhọc nhằn khổ sở nuôi y trưởng thành, thì ra trong lòng y…
Ý niệm làm lòng người rét lạnh còn chưa tiêu hoá xong, Tiêu Hòa bỗng trợn to mắt.
Phàn Thâm một tay kề lên cổ hắn, nghiêng đầu ra sức hôn hắn.
-Hết chapter 33- Đăng bởi: admin
Nghe được lời đối phương, đồng tử Phàn Thâm chợt co lại.
Đối phương còn muốn nói tiếp nhưng Phàn Thâm nhanh chóng giơ tay ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Chờ chút, đừng đánh thức người bên trong.”
Người mặc áo đen không ngẩng đầu, luôn tỏ thái độ kính cẩn tuân theo.
Phàn Thâm ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa lại rồi nhìn lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở người mặc áo đen có vẻ như là thủ lĩnh: “Vào phòng tôi đi.”
Tình huống trước mặt, y không cần phòng bị nữa.
Đối phương có mấy chục người, nếu thật muốn làm hại y, y cũng không thể phản kháng.
Hơn nữa Phàn Thâm cũng rõ giả sử đám người áo đen này mang theo ác ý đến, e là chuyện sẽ không diễn ra như khi nãy. Thực lực hai bên cách xa, bọn họ hoàn toàn có thể thẳng tay bắt y đi, thậm chí là giết chết y.
Nhưng họ không có, cho thấy là có nội tình.
Phàn Thâm muốn nghe thử xem, tốt nhất là moi được tin tức gì đó, không thì ít nhất cũng kéo dài được thời gian.
Mà những người mặc áo đen này như đã chuẩn bị trước, thủ lĩnh mở miệng, nhanh chóng trình bày rõ đầu đuôi sự việc.
Phàn Thâm lúc đầu thong thả nghe, sau đó dần dần ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt lại.
“Ý anh là mẹ tôi vì cứu tôi mà chết?”
Người mặc áo đen nói: “Vâng, khi đó bọn phản đồ muốn cướp vị trí gia chủ, âm mưu giết chết phu nhân và thiếu chủ, trong nhóm bảo vệ lại có người phản bội gia chủ, bán vị trí phu nhân ẩn náu, gây ra một trận hỗn chiến, do địch đông ta ít, cuối cùng đội hộ vệ toàn bộ bỏ mình, phu nhân vì cứu ngài nên cũng mất đi tính mạng…”
Âm u trong mắt Phàn Thâm tản đi, nhạy bén bắt lấy từ then chốt: “Gia chủ? Cha của tôi ư?”
“Đúng ạ.” Người mặc áo đen tiếp tục nói, “Gia chủ đấu với bọn phản đồ nhiều năm, rốt cục đã báo thù cho phu nhân, nhưng truy tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy tung tích của ngài.”
Phàn Thâm hé môi, ngón tay khẽ cong lại, nhưng không nói gì.
“Đến hôm nay người đàn ông kia xuất hiện trên tin tức, chúng tôi mới phát hiện ngài, cho nên tìm tới đây.” Người mặc áo đen nửa quỳ trên đất, kính cẩn nói, “Mời ngài theo chúng thuộc hạ trở về! Gia chủ bệnh nặng, cần ngài chủ trì đại cục.”
“Cha của ta…” Giọng nói Phàn Thâm thật nhẹ, “Bị bệnh?”
“Vâng, là vết thương cũ năm xưa của gia chủ, tuy hiện giờ đã yên ổn nhưng thương cũ khó lành, chỉ sợ là…” Trong tiếng của người mặc áo đen chất chứa bi thương, “Sắp không chịu được nữa.”
Phàn Thâm trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Ta đã biết.”
Người mặc áo đen cúi đầu, hỏi: “Thiếu chủ, xin hỏi hiện tại ngài theo chúng thuộc hạ trở về luôn ạ?”
“Các người về trước đi.” Phàn Thâm nói, “Ta còn chút chuyện, sau khi an bài thoả đáng ta sẽ liên hệ với các người.”
Người mặc áo đen do dự.
Phàn Thâm khẽ cười nói: “Luôn mồm luôn miệng gọi ta là thiếu chủ, nhưng kỳ thực các người cũng không để ta vào mắt nhỉ.”
Người mặc áo đen khẽ run, lập tức gấp gáp nói: “Xin thiếu chủ bớt giận, là thuộc hạ ngông cuồng.”
Nói xong, hắn không ở lại nữa, chỉ để lại phương thức liên lạc rồi toàn bộ rút lui.
Một đám người tới nhanh, đi cũng nhanh.
Phiền Thâm biết rõ họ sẽ không rời đi hết thật, tám phần mười là bảo hộ phạm vi quanh đây.
Nhưng không sao, hắn chỉ muốn xác định một chuyện, có người hay không không đáng kể.
Mà đúng lúc này, cửa phòng lần thứ hai mở ra, nhưng người đến là nhân viên khách sạn.
Vì trước đó Phàn Thâm ấn nút truyền tin khẩn cấp nên bọn họ mới vội vàng chạy tới.
Chỉ là hiện tại đã không còn chuyện gì, Phàn Thâm khẽ mỉm cười, mang vẻ mặt áy náy nói với họ: “Hết sức xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận ấn nhầm, nhưng không biết huỷ bỏ thế nào, để các anh phí công đi một chuyến rồi.”
Những người đến nghe thế, vốn hơi bất mãn, nhưng nhìn thấy dung mạo thiếu niên này, nháy mắt đều ném bất mãn ra sau đầu.
Thực đẹp mắt a… Thực là… đẹp quá mức tưởng tượng a!
Nhóm bảo an bị nụ cười của y làm loá mắt, thậm chí cũng mơ mơ màng màng như thế mà ra về.
Đóng cửa lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Phàn Thâm lại nghe được tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi.
Có nằm mơ y cũng không dám nghĩ sự việc đêm nay sẽ phát sinh.
Mục đích cùng âm mưu của nhóm người áo đen, y căn bản không để ý.
Danh xưng gọi là Thiếu chủ kia, y cũng hoàn toàn không cần.
Trong đầu y chỉ độc một câu nói.
Tiêu Hòa không phải cha y! Không phải cha ruột của y!
Giữa họ không có liên hệ máu mủ.
Khốn cảnh tra tấn y gần mười năm, trong đêm nay lại xoay chuyển như kỳ tích.
Chín chắn đến đâu, bình tĩnh đến đâu, thì Phàn Thâm cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi.
Y kiềm nén đã quen, nhưng giờ khắc này lại không thể kiềm nén rung động nơi trái tim truyền tới.
Khả năng này mỹ diệu đến nỗi y không dám tin là thật.
Phàn Thâm nắm chặt tay, trở lại phòng ngủ Tiêu Hòa.
Trong phòng ngủ yên ắng, Tiêu Hòa vẫn đang say sưa giấc nồng.
Phàn Thâm cởi quần áo, lên giường, vươn tay ôm hắn lại gần.
Mà Tiêu Hòa không chút bài xích, hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng rất thoải mái dựa vào người y, tự tìm vị trí thư thích cho mình.
Phàn Thâm chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy không thôi, rũ mắt nhìn xuống, tầm mắt dù làm sao cũng không rời khỏi được đôi môi mỏng trơn bóng kia.
Nếu hắn không phải cha y, y có thể phóng túng thoả thích hôn môi hắn.
Nếu hắn không phải cha y, hàng đêm y có thể vuốt ve hắn, khiến hắn vì y phô bày dáng vẻ dụ hoặc động lòng người nhất.
Nếu hắn không phải cha y, y có thể chiếm giữ hắn, tâm của hắn, thân thể hắn, cả người hắn đều thuộc về y.
Chỉ là như vậy nghĩ, Phàn Thâm liền cảm giác được to lớn vui sướng, làm như muốn xông ra ***g ngực, mãnh liệt mà ra.
Mơ mộng hảo huyền lâu như vậy, rốt cục đạt được như nguyện, tâm trạng Phàn Thâm vào giờ khắc này bất luận là ai cũng không lĩnh hội được.
Nhưng… y vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí.
Những người mặc áo đen kia không cần thiết phải lừa y, nhưng y chưa bao giờ tuỳ tiện tin bất cứ người nào.
Đặc biệt là chuyện quan trọng như vậy, y không thể mạo hiểm.
Ngày mai y sẽ đi làm giám định cha con.
Trước đây y chưa từng hoài nghi, nhưng hiện tại y cần một phần chứng minh.
Chứng minh y có thể quang minh chính đại yêu hắn, chứng minh y có thể không kiêng dè chiếm giữ hắn, càng chứng minh ngay từ đầu hắn nên thuộc về y.
Một đêm không ngủ, Phàn Thâm cứ mãi ôm Tiêu Hòa, lẳng lặng đợi hừng đông đến.
Tiêu Hòa ngủ đặc biệt no say, sau khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái dễ chịu đến mức không nhịn được mà cong môi.
Phàn Thâm vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy hắn đã tỉnh, mỉm cười nói: “Con vừa xả nước ấm cho cha đó, đi tắm đi.”
Tiêu Hòa vừa nghe, mắt sáng lên, nhanh nhẹn trèo xuống giường, vừa cởi quần áo vừa cười nói: “Tiểu Phàn con giỏi quá!”
Tầm mắt Phàn Thâm dán vào người hắn, không chút kiêng dè ngắm nhìn từ trên xuống dưới, mắt dần tối đi, tiếng nói cũng khàn: “Ừm, mau đi đi.”
Tiêu Hòa ngẩng đầu, vừa vặn thấy tầm mắt y, chợt có cảm giác giật mình không tên.
Trong khoảnh khắc đó hắn quả thực như nhìn thấy Al.
Cũng nụ cười mỉm chi nơi khoé miệng, cũng một dung mạo khuynh thế, cũng tình ý nồng nàn…
Tiêu Hòa lắc lắc đầu, nghĩ cái gì thế… Đây là đứa con hắn tự tay nuôi lớn, sao hắn lại có suy nghĩ điên cuồng như vậy?
Cởi quần áo đi vào phòng tắm, Tiêu Hòa thoải mái mà thở dài.
Thật hoài niệm cuộc sống thế này a, có thể ngủ ngon giấc, trải qua thanh thản không cần suy nghĩ gì.
Tiêu Hòa ngâm mình trong bồn nước ấm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm lại nhìn thấy bữa sáng phong phú mỹ vị.
Hắn vội ngồi vào bàn, Phàn Thâm đưa phần bánh mì nướng cùng sữa bò ấm qua, Tiêu Hòa uống một hớp, dạ dày ấm cả lên.
Thực sự là quá thoải mái rùi, Tiêu Hòa thích đến cong mắt, không kìm lòng được nói: “Tiểu Phàn, tối nay ngủ chung với ba ba nữa đi.”
Con người đúng là làm tham không đáy, vất vả lắm mới có được một giấc ngủ ngon lành, liền tiếp tục muốn giấc thứ hai.
Tiêu Hòa thầm khinh bỉ chính mình, nhưng bất ngờ là Phàn Thâm đáp ứng: “Được.”
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, hơi không dám tin.
Phàn Thâm nâng mắt nhìn hắn, dịu dàng cười: “Sau này mỗi đêm con đều ngủ chung với cha, được không?”
Con trai từ bảy năm trước không chịu ngủ chung với cha nó giờ muốn thân cận với cha trở lại?
Tiêu Hòa mở cờ trong bụng!
Nhưng rất nhanh hắn thở dài nói: “Giỡn con thôi, sao có thể ngủ chung mãi? Tuổi con giờ sắp cưới vợ được rồi đó!”
Tiêu Hoà nói lời này, nếu là ngày trước Phàn Thâm sẽ ngầm hiểu mà tình cảm suy sụp, nhưng hôm nay y chỉ khẽ mỉm cười, không nhiều lời.
Mà cả ngày nay, Tiêu Hòa nhận ra Phàn Thâm có chỗ bất thường.
Trước đây Phàn Thâm cũng thường xuyên chăm sóc hắn, xử lý mọi chuyện chu đáo kỹ càng, tri kỷ tận tâm hơn hắn.
Tiêu Hòa đã tập mãi thành quen, nhưng hôm nay hắn cảm thấy không đúng.
Nếu phải nói khác ở đâu, thì đại khái chính là thái độ của Phàn Thâm.
Quá mức thân mật, quá mức chu đáo, rất nhiều lần khiến Tiêu Hoà nảy sinh ảo giác… người trước mắt này là Al.
Hắn chưa từng như thế, hắn phân rõ được Al cùng Phàn Thâm.
Một là người hắn yêu, một là con trai chính tay hắn nuôi lớn.
Mặc cho cả hai giống hệt nhau, hắn vẫn sẽ không nhầm lẫn.
Nhưng hôm nay hắn hoảng hốt rất nhiều lần.
Mãi đến khi trời sắp tối , Tiêu Hòa thậm chí còn khẩn trương.
Hắn không dám ngủ cùng Phàn Thâm.
Tiêu Hòa trốn trong phòng lằng nhằng dây dưa, mà Phàn Thâm ra ngoài từ hồi chiều đến giờ vẫn chưa về.
Mắt thấy sắc trời nhá nhem tối, Tiêu Hòa lại thấy lo, vừa định gọi điện cho đối phương thì cửa phòng mở ra.
Thiếu niên cao ráo đứng tại cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hắn.
Tiêu Hòa chợt ngẩn ra, nhạy cảm nhận ra có điều bất thường.
Phàn Thâm đi vào, bước chân ổn định, vẻ mặt bình thường, nhưng đôi bàn tay nắm chặt đã bán đứng tâm tình y.
“Chúng ta không có quan hệ máu mủ, đúng không?”
Nghe câu hỏi kia, khuôn mặt Tiêu Hòa nhất thời trắng bệch, không phát ra được tiếng nào.
Con trai biết rồi… Sao nó lại biết…
Phàn Thâm từng bước từng bước áp sát, mãi đến khi Tiêu Hòa bị ép dựa lên vách tường, y mới cúi người, giọng nói dịu nhẹ đến khó tin thì thầm: “Anh không phải cha tôi, đúng không?”
Đầu óc Tiêu Hòa trống rỗng, bản năng mách bảo nên giải thích rõ, nhưng hắn lại có cảm giác sợ hãi không tên, sợ hãi Phàn Thâm của hiện tại.
“Tôi rất vui.” Phàn Thâm nhìm hắn chằm chằm, sắc xanh thẳm trong con chiếu ánh lên cả gương mặt, “Tôi rất vui, anh không phải cha tôi.”
Lời này trầm thấp như không, thong thả cực hạn, nhưng Tiêu Hòa nghe được giải quyết xong trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Thì ra… từ trước đến giờ y đều không muốn hắn làm cha y sao?
Hắn nhọc nhằn khổ sở nuôi y trưởng thành, thì ra trong lòng y…
Ý niệm làm lòng người rét lạnh còn chưa tiêu hoá xong, Tiêu Hòa bỗng trợn to mắt.
Phàn Thâm một tay kề lên cổ hắn, nghiêng đầu ra sức hôn hắn.
-Hết chapter 33- Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.