Chương 36: Cậu bé năm xưa chính là anh
Hoa Sen Trắng
22/02/2023
Nhớ lại chuyện sai lầm vào tối hôm qua khiến Dương Tấn Sinh cảm thấy vô
cùng có lỗi. Anh thực sự muốn giải thích mọi chuyện cho cô hiểu liền lập tức nắm lấy tay của Châu Nhã Lâm kéo cô về hướng mình.
- “Nhã Lâm, anh có chuyện muốn nói cho em hiểu.”
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận một lực đối diện từ phía Tiêu Sĩ Quân. Anh cũng giữ chặt lấy tay người con gái, ánh mắt khẽ liếc nhẹ về phía Dương Tấn Sinh mà lạnh giọng nói:
- “Khi nãy bác sĩ muốn tìm gặp cô để nói chuyện gì đó.”
Nghe đến đây, Châu Nhã Lâm lập tức tỏ ra lo lắng. Có lẽ bệnh tình cha cô lại gặp phải sự cố gì mà gấp gáp xoay người chạy vào bên trong, nói gỏn gọn với người sau lưng:
- “Tấn Sinh, cha em có lẽ đang không ổn rồi. Chuyện mà anh muốn nói để khi khác vậy.”
Dứt lời, cô co chân chạy thật nhanh. Tiêu Sĩ Quân cũng lập tức đuổi theo sau, anh vội vàng nói vọng lại với đang đứng cạnh xe, lạnh giọng ra lệnh:
- “Luận Minh, nhờ cậu lo cho anh tôi.”
- “Vâng ạ.”
Đến trước cửa phòng bệnh, bất ngờ từ đằng sau, Tiêu Sĩ Quân nắm lấy tay của Châu Nhã Lâm mà kéo cô đi đến nơi khác. Vẻ mặt cô ngơ ngác vừa theo sau vừa lên tiếng:
- “Này, tại sao anh kéo tôi đến nơi khác. Tôi cần biết tình trạng của cha mình.”
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân ôm lấy eo cô mà trầm giọng nói:
- “Cha của cô ông ấy không sao cả.”
- “Anh nói dối sao?”
Hàng lông mày Châu Nhã Lâm khẽ nhíu lại mà tức giận. Ngay lập tức, người trước mặt ôm chầm lấy cô, anh tựa đầu lên vai cô, trầm giọng đáp:
- “Tôi chỉ muốn giải vây cho cô thoát khỏi tình cảnh khó xử khi nãy.”
Nói rồi, anh khẽ đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của người con gái, nghiêm túc hỏi:
- “Châu Nhã Lâm, đến bây giờ em thực sự không nhận ra anh sao?”
- “Nhận? Nhận ra cái gì chứ?”
Tiêu Sĩ Quân không đáp mà chậm rãi rút bên trong túi ra một chiếc kẹp tóc hướng thẳng người đối diện, xúc động nói:
- “Em còn nhớ chiếc kẹp tóc này chứ? Nó chính là món quà mà lúc nhỏ em đã tặng cho một cậu bé và cậu bé ấy chính là anh.”
Nghe những lời này, đôi mắt Châu Nhã Lâm tròn xoe nhìn kĩ vào gương mặt người đối diện. Cô chưa kịp lên tiếng liền cảm nhận cái ôm ấm áp từ phía anh.
- “Nhã Lâm, anh thực sự không thể im lặng mãi. Bởi lẽ, anh sợ rằng nếu như mình không nói chuyện này ra, anh sẽ mất em. Anh không biết rằng em có tình cảm với anh hai mình hay không thế nhưng con tim anh lúc này rất hoảng loạn, sợ rằng tình cảm của em sẽ dành cho người đàn ông khác.”
Lúc này, những kí ức lúc nhỏ dần ùa về. Hai mắt Châu Nhã Lâm đã ngân ngấn nước, khẽ đưa tay cầm lấy chiếc kẹp tóc, sau đó lên tiếng:
- “Đúng, chiếc kẹp tóc này khi trước tôi đã tặng cho một người. Cậu bé đó là anh sao?”
Tiêu Sĩ Quân gật gật đầu liền sau đó vòng tay ôm lấy người cô. Châu Nhã Lâm sau khi nhận ra người trước mặt khóe môi bỗng nở nụ cười hạnh phúc mà chậm rãi vòng tay ôm đáp lại.
- “Tại sao cậu biết rõ như thế mà không nói cho mình biết, còn nhiều lần tìm cách trêu chọc khiến tim mình đập loạn cả lên.”
- “Tim đập loạn? Nhã Lâm, em cũng có cảm giác với anh, đúng chứ?”
Cô cúi đầu liền sau đó gật nhẹ. Thật ra những lần bị anh trêu chọc, mặt dù bên ngoài tỏ vẻ cứng rắn là thế nhưng thật ra bên trong cô đã có chút rung động. Miệng mồm tuy có chút xấu tính nhưng thật ra cô cảm nhận được rằng anh là người vô cùng ấm áp.
Về phía Tiêu Sĩ Quân, ngay sau khi nhìn vẻ mặt có chút đỏ vì xấu hổ của người trước mặt khiến anh càng chắc chắn rằng Châu Nhã Lâm cũng có tình cảm với mình mà bật cười hạnh phúc ôm chặt lấy cô. Lúc sau, anh chậm rãi cài chiếc kẹp nhỏ lên mái tóc cô, giọng ngọt ngào nói:
- “Cuối cùng anh cũng tận tay cài nó lên tóc em.”
Cả hai nhìn nhau bật cười hạnh phúc nhưng nào hay biết rằng ở phía xa có một dáng người đang ngồi yên lặng trên xe, ánh mắt có chút u buồn chứng kiến toàn bộ câu chuyện liền sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Một lúc sau, Tiêu Sĩ Quân cùng Châu Nhã Lâm cùng nhau bước trở ra. Nhìn chiếc kẹp tóc trên đầu cô, Tiêu Sĩ Trung không nói liền sau đó lạnh giọng bảo Luận Minh đưa anh trở về nhà. Vốn là người chăm sóc đặc biệt, Châu Nhã Lâm sớm nhận ra biểu hiện khác lạ của Tiêu Sĩ Trung mà vội vàng lên tiếng:
- “Để tôi đưa anh về.”
- “Không cần đâu. Luận Minh sẽ đưa tôi về, chẳng phải cô nên ở lại bệnh viện theo dõi tình hình của cha mình sao?”
Ngừng một lát, Tiêu Sĩ Trung hướng về người đang đứng cạnh mà trầm giọng lên tiếng:
- “Sĩ Quân, nhờ em một lát đưa Nhã Lâm về. Anh hiện tại cảm thấy hơi mệt nên sẽ cùng Luận Minh về trước.”
- “Nhã Lâm, anh có chuyện muốn nói cho em hiểu.”
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận một lực đối diện từ phía Tiêu Sĩ Quân. Anh cũng giữ chặt lấy tay người con gái, ánh mắt khẽ liếc nhẹ về phía Dương Tấn Sinh mà lạnh giọng nói:
- “Khi nãy bác sĩ muốn tìm gặp cô để nói chuyện gì đó.”
Nghe đến đây, Châu Nhã Lâm lập tức tỏ ra lo lắng. Có lẽ bệnh tình cha cô lại gặp phải sự cố gì mà gấp gáp xoay người chạy vào bên trong, nói gỏn gọn với người sau lưng:
- “Tấn Sinh, cha em có lẽ đang không ổn rồi. Chuyện mà anh muốn nói để khi khác vậy.”
Dứt lời, cô co chân chạy thật nhanh. Tiêu Sĩ Quân cũng lập tức đuổi theo sau, anh vội vàng nói vọng lại với đang đứng cạnh xe, lạnh giọng ra lệnh:
- “Luận Minh, nhờ cậu lo cho anh tôi.”
- “Vâng ạ.”
Đến trước cửa phòng bệnh, bất ngờ từ đằng sau, Tiêu Sĩ Quân nắm lấy tay của Châu Nhã Lâm mà kéo cô đi đến nơi khác. Vẻ mặt cô ngơ ngác vừa theo sau vừa lên tiếng:
- “Này, tại sao anh kéo tôi đến nơi khác. Tôi cần biết tình trạng của cha mình.”
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân ôm lấy eo cô mà trầm giọng nói:
- “Cha của cô ông ấy không sao cả.”
- “Anh nói dối sao?”
Hàng lông mày Châu Nhã Lâm khẽ nhíu lại mà tức giận. Ngay lập tức, người trước mặt ôm chầm lấy cô, anh tựa đầu lên vai cô, trầm giọng đáp:
- “Tôi chỉ muốn giải vây cho cô thoát khỏi tình cảnh khó xử khi nãy.”
Nói rồi, anh khẽ đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của người con gái, nghiêm túc hỏi:
- “Châu Nhã Lâm, đến bây giờ em thực sự không nhận ra anh sao?”
- “Nhận? Nhận ra cái gì chứ?”
Tiêu Sĩ Quân không đáp mà chậm rãi rút bên trong túi ra một chiếc kẹp tóc hướng thẳng người đối diện, xúc động nói:
- “Em còn nhớ chiếc kẹp tóc này chứ? Nó chính là món quà mà lúc nhỏ em đã tặng cho một cậu bé và cậu bé ấy chính là anh.”
Nghe những lời này, đôi mắt Châu Nhã Lâm tròn xoe nhìn kĩ vào gương mặt người đối diện. Cô chưa kịp lên tiếng liền cảm nhận cái ôm ấm áp từ phía anh.
- “Nhã Lâm, anh thực sự không thể im lặng mãi. Bởi lẽ, anh sợ rằng nếu như mình không nói chuyện này ra, anh sẽ mất em. Anh không biết rằng em có tình cảm với anh hai mình hay không thế nhưng con tim anh lúc này rất hoảng loạn, sợ rằng tình cảm của em sẽ dành cho người đàn ông khác.”
Lúc này, những kí ức lúc nhỏ dần ùa về. Hai mắt Châu Nhã Lâm đã ngân ngấn nước, khẽ đưa tay cầm lấy chiếc kẹp tóc, sau đó lên tiếng:
- “Đúng, chiếc kẹp tóc này khi trước tôi đã tặng cho một người. Cậu bé đó là anh sao?”
Tiêu Sĩ Quân gật gật đầu liền sau đó vòng tay ôm lấy người cô. Châu Nhã Lâm sau khi nhận ra người trước mặt khóe môi bỗng nở nụ cười hạnh phúc mà chậm rãi vòng tay ôm đáp lại.
- “Tại sao cậu biết rõ như thế mà không nói cho mình biết, còn nhiều lần tìm cách trêu chọc khiến tim mình đập loạn cả lên.”
- “Tim đập loạn? Nhã Lâm, em cũng có cảm giác với anh, đúng chứ?”
Cô cúi đầu liền sau đó gật nhẹ. Thật ra những lần bị anh trêu chọc, mặt dù bên ngoài tỏ vẻ cứng rắn là thế nhưng thật ra bên trong cô đã có chút rung động. Miệng mồm tuy có chút xấu tính nhưng thật ra cô cảm nhận được rằng anh là người vô cùng ấm áp.
Về phía Tiêu Sĩ Quân, ngay sau khi nhìn vẻ mặt có chút đỏ vì xấu hổ của người trước mặt khiến anh càng chắc chắn rằng Châu Nhã Lâm cũng có tình cảm với mình mà bật cười hạnh phúc ôm chặt lấy cô. Lúc sau, anh chậm rãi cài chiếc kẹp nhỏ lên mái tóc cô, giọng ngọt ngào nói:
- “Cuối cùng anh cũng tận tay cài nó lên tóc em.”
Cả hai nhìn nhau bật cười hạnh phúc nhưng nào hay biết rằng ở phía xa có một dáng người đang ngồi yên lặng trên xe, ánh mắt có chút u buồn chứng kiến toàn bộ câu chuyện liền sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Một lúc sau, Tiêu Sĩ Quân cùng Châu Nhã Lâm cùng nhau bước trở ra. Nhìn chiếc kẹp tóc trên đầu cô, Tiêu Sĩ Trung không nói liền sau đó lạnh giọng bảo Luận Minh đưa anh trở về nhà. Vốn là người chăm sóc đặc biệt, Châu Nhã Lâm sớm nhận ra biểu hiện khác lạ của Tiêu Sĩ Trung mà vội vàng lên tiếng:
- “Để tôi đưa anh về.”
- “Không cần đâu. Luận Minh sẽ đưa tôi về, chẳng phải cô nên ở lại bệnh viện theo dõi tình hình của cha mình sao?”
Ngừng một lát, Tiêu Sĩ Trung hướng về người đang đứng cạnh mà trầm giọng lên tiếng:
- “Sĩ Quân, nhờ em một lát đưa Nhã Lâm về. Anh hiện tại cảm thấy hơi mệt nên sẽ cùng Luận Minh về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.