Chương 27: Kẻ tám lạng, người nửa cân
Hoa Sen Trắng
16/02/2023
Tối đến, phát hiện bản thân bị mất đồ, Châu Nhã Lâm lập tức đến trước cửa phòng của Tiêu Sĩ Quân mà gõ mạnh. Cả ngày hôm nay, cô đã đi tìm kiếm khắp nơi quanh dinh thự cho nên khẳng định bản thân chắc chắn làm rơi ở chỗ anh.
Bên trong căn phòng, chàng trai thi thoảng cứ cười mĩm một mình. Bàn tay nâng niu cả hai thứ chính là chiếc kẹp tóc nhỏ và con bướm làm bằng giấy mà ngắm nhìn không chán. Ngay khi nghe tiếng ồn ở phía ngoài, anh chậm rãi tiến ra mở cửa thì nhìn thấy Châu Nhã Lâm. Cô nhíu mày nhìn anh, không nói không rằng mà hùng hổ xông vào. Nếu như lúc trước chưa nhận ra cô thì tất nhiên cô đã sớm bị anh lôi cổ ra khỏi phòng mình. Tuy nhiên hiện tại lại hoàn toàn trái ngược. Tiêu Sĩ Quân nhìn người trước mặt với ánh mắt vô cùng trìu mến, có chút dịu dàng nuông chiều. Mặc cho cô đang lục tung khắp phòng, anh vẫn không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô. Chẳng hiểu tại sao lúc này trong mắt anh, cô lại đáng yêu đến thế.1
- "Tiêu Sĩ Quân, anh ném con bướm bằng giấy của tôi đi rồi có phải không?"
Nhìn dáng vẻ có chút nóng lòng của cô ắt hẳn con bướm đó rất quan trọng khiến anh không nhịn được mà bật cười. Tưởng chừng chỉ có mỗi anh giữ lại món quà ấy, nào ngờ cô cũng như vậy chứng tỏ trong lòng cô, cậu bé năm xưa vẫn có một vị trí nhất định. Một lúc sau, anh trầm giọng hỏi:
- "Nếu là con bướm bằng giấy thì tại sao cô lại hớt hải đến thế?"
Châu Nhã Lâm nheo mắt nhìn người đối diện, nhíu mày đáp:
- "Nó là món quà mà người bạn tôi đã tặng."
Bất ngờ, Tiêu Sĩ Quân dồn cô vào một góc tường, anh cúi thấp người, gương mặt dường như tựa sát vào mặt cô, trầm giọng hỏi:
- "Người bạn đó tên là gì?"
- "Tôi không nhớ nhưng cậu ấy đối với tôi rất quan trọng."1
Châu Nhã Lâm không giấu giếm mà thành thật nói. Tuy nhiên, ngay khi nghe câu trả lời này, sắc mặt Tiêu Sĩ Quân lập tức sa sầm xuống. Ngay lập tức, anh khẽ nâng cằm người trong góc mà nhỏ giọng nói khẽ:
- "Quan trọng thế nào? Hửm?"
Khi không anh lại trở nên dịu dàng đến mức thông qua giọng nói có thể cảm nhận chút gì đó vô cùng tà mị khiến Châu Nhã Lâm hoảng sợ mà lập tức lên gối đá thẳng vào vùng hạ bộ của người trước mặt khiến anh đau điếng lập tức lùi về ra sau. Nhân cơ hội, Châu Nhã Lâm ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa liền sau đó đóng sầm cửa lại, nói vọng vào:1
- "Xin lỗi. Chắc có lẽ tôi nhầm, làm phiền anh rồi."
Nhìn dáng vẻ cuống cuồng khi nãy của cô khiến anh không nhịn được mà chỉ biết cười khổ. Cô gái này quả thực cũng biết cách tránh né những tình huống cấp bách đến vậy. Ánh mắt Tiêu Sĩ Quân hướng về phía người đã khuất dần, miệng lẩm bẩm:
- "Đáng ghét. Sao em lại có thể quên tên người bạn này được chứ? Tôi nhất định sẽ khiến em nhớ tên tôi đến suốt cả cuộc đời."
Vừa trở về phòng, Châu Nhã Lâm thở hổn hển. Điệu bộ khi nãy của Tiêu Sĩ Quân khiến cô sợ đến mức còn hơn bị ma nhát. Còn nhớ cách đây vài hôm, anh ta còn lớn tiếng nói chuyện với cô. Bỗng dưng hôm nay ánh mắt đột nhiên thay đổi, nhìn cô vô cùng dịu dàng. Chắc hẳn đó là một trong những âm mưu mới của anh ta nhằm đuổi cổ cô ra khỏi đây.
Sáng hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, Châu Nhã Lâm đã nghe tiếng động ở phía bên ngoài. Liền lập tức, cô mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa. Vừa nhìn thấy người trước mặt khiến cô hốt hoảng mà hét thật lớn nhưng đã nhanh chóng bị anh bịt miệng lại mà đẩy về phía giường.
- "Ưm, anh bị điên hả? Mới tờ mờ sáng đứng trước cửa phòng tôi để nhát ma à?"1
Quả thật, suýt chút nữa là bị anh hù chết. Tiêu Sĩ Quân áp cô nằm xuống giường, ngón tay đặt lên cánh môi cô, nhỏ giọng đáp:
- "Tôi là chỉ muốn kiểm tra tối qua cô ngủ có ngon không?"1
- "Anh hâm à. Tôi ngủ được hay không liên quan gì đến anh?"
- "Tất nhiên là có."
Nghe những lời này, Châu Nhã Lâm khẽ bĩu môi khinh thường liền sau đó mạnh tay đẩy người anh té sang một bên sau đó đi vào bên trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.
- "Hôm nay tôi sẽ làm việc thật tốt để tránh những người cho rằng tôi đến đây là có âm mưu."
Trước khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cô không quên nói vọng lại vài câu khiến người bên ngoài chỉ biết nở nụ cười bất lực. Cô gái này sau khi trưởng thành thì miệng mồm cũng chẳng phải hạng tầm thường. Đặc biệt là rất hay nói xiên nói xéo đáp trả anh.
Bên trong căn phòng, chàng trai thi thoảng cứ cười mĩm một mình. Bàn tay nâng niu cả hai thứ chính là chiếc kẹp tóc nhỏ và con bướm làm bằng giấy mà ngắm nhìn không chán. Ngay khi nghe tiếng ồn ở phía ngoài, anh chậm rãi tiến ra mở cửa thì nhìn thấy Châu Nhã Lâm. Cô nhíu mày nhìn anh, không nói không rằng mà hùng hổ xông vào. Nếu như lúc trước chưa nhận ra cô thì tất nhiên cô đã sớm bị anh lôi cổ ra khỏi phòng mình. Tuy nhiên hiện tại lại hoàn toàn trái ngược. Tiêu Sĩ Quân nhìn người trước mặt với ánh mắt vô cùng trìu mến, có chút dịu dàng nuông chiều. Mặc cho cô đang lục tung khắp phòng, anh vẫn không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô. Chẳng hiểu tại sao lúc này trong mắt anh, cô lại đáng yêu đến thế.1
- "Tiêu Sĩ Quân, anh ném con bướm bằng giấy của tôi đi rồi có phải không?"
Nhìn dáng vẻ có chút nóng lòng của cô ắt hẳn con bướm đó rất quan trọng khiến anh không nhịn được mà bật cười. Tưởng chừng chỉ có mỗi anh giữ lại món quà ấy, nào ngờ cô cũng như vậy chứng tỏ trong lòng cô, cậu bé năm xưa vẫn có một vị trí nhất định. Một lúc sau, anh trầm giọng hỏi:
- "Nếu là con bướm bằng giấy thì tại sao cô lại hớt hải đến thế?"
Châu Nhã Lâm nheo mắt nhìn người đối diện, nhíu mày đáp:
- "Nó là món quà mà người bạn tôi đã tặng."
Bất ngờ, Tiêu Sĩ Quân dồn cô vào một góc tường, anh cúi thấp người, gương mặt dường như tựa sát vào mặt cô, trầm giọng hỏi:
- "Người bạn đó tên là gì?"
- "Tôi không nhớ nhưng cậu ấy đối với tôi rất quan trọng."1
Châu Nhã Lâm không giấu giếm mà thành thật nói. Tuy nhiên, ngay khi nghe câu trả lời này, sắc mặt Tiêu Sĩ Quân lập tức sa sầm xuống. Ngay lập tức, anh khẽ nâng cằm người trong góc mà nhỏ giọng nói khẽ:
- "Quan trọng thế nào? Hửm?"
Khi không anh lại trở nên dịu dàng đến mức thông qua giọng nói có thể cảm nhận chút gì đó vô cùng tà mị khiến Châu Nhã Lâm hoảng sợ mà lập tức lên gối đá thẳng vào vùng hạ bộ của người trước mặt khiến anh đau điếng lập tức lùi về ra sau. Nhân cơ hội, Châu Nhã Lâm ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa liền sau đó đóng sầm cửa lại, nói vọng vào:1
- "Xin lỗi. Chắc có lẽ tôi nhầm, làm phiền anh rồi."
Nhìn dáng vẻ cuống cuồng khi nãy của cô khiến anh không nhịn được mà chỉ biết cười khổ. Cô gái này quả thực cũng biết cách tránh né những tình huống cấp bách đến vậy. Ánh mắt Tiêu Sĩ Quân hướng về phía người đã khuất dần, miệng lẩm bẩm:
- "Đáng ghét. Sao em lại có thể quên tên người bạn này được chứ? Tôi nhất định sẽ khiến em nhớ tên tôi đến suốt cả cuộc đời."
Vừa trở về phòng, Châu Nhã Lâm thở hổn hển. Điệu bộ khi nãy của Tiêu Sĩ Quân khiến cô sợ đến mức còn hơn bị ma nhát. Còn nhớ cách đây vài hôm, anh ta còn lớn tiếng nói chuyện với cô. Bỗng dưng hôm nay ánh mắt đột nhiên thay đổi, nhìn cô vô cùng dịu dàng. Chắc hẳn đó là một trong những âm mưu mới của anh ta nhằm đuổi cổ cô ra khỏi đây.
Sáng hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, Châu Nhã Lâm đã nghe tiếng động ở phía bên ngoài. Liền lập tức, cô mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa. Vừa nhìn thấy người trước mặt khiến cô hốt hoảng mà hét thật lớn nhưng đã nhanh chóng bị anh bịt miệng lại mà đẩy về phía giường.
- "Ưm, anh bị điên hả? Mới tờ mờ sáng đứng trước cửa phòng tôi để nhát ma à?"1
Quả thật, suýt chút nữa là bị anh hù chết. Tiêu Sĩ Quân áp cô nằm xuống giường, ngón tay đặt lên cánh môi cô, nhỏ giọng đáp:
- "Tôi là chỉ muốn kiểm tra tối qua cô ngủ có ngon không?"1
- "Anh hâm à. Tôi ngủ được hay không liên quan gì đến anh?"
- "Tất nhiên là có."
Nghe những lời này, Châu Nhã Lâm khẽ bĩu môi khinh thường liền sau đó mạnh tay đẩy người anh té sang một bên sau đó đi vào bên trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.
- "Hôm nay tôi sẽ làm việc thật tốt để tránh những người cho rằng tôi đến đây là có âm mưu."
Trước khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cô không quên nói vọng lại vài câu khiến người bên ngoài chỉ biết nở nụ cười bất lực. Cô gái này sau khi trưởng thành thì miệng mồm cũng chẳng phải hạng tầm thường. Đặc biệt là rất hay nói xiên nói xéo đáp trả anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.