Chương 44: Chỉ Cắm Vào Thôi Cũng Có Thể Khiến Tôi Khóc, Anh Làm Được Không?
Vô Tội Quốc Độ
28/12/2023
Giang Hạo Thừa hoàn toàn không thèm để ý, hắn dùng sức đẩy về phía trước, ép cong cánh tay đang áp vào ngực hắn của cô, ngực hắn áp sát vào bộ ngực đẫy đà mềm mại, dương vật cũng cứng lên, áp vào bụng dưới của cô.
"Tên đó có biết em thích gì không? Có biết phải làm thế nào để em càng sướng không?"
"..." Hạ Chanh dùng sức siết chặt đầu ngón tay, bởi vì Giang Hạo Thừa đã vạch trần chuyện mà cô chưa bao giờ muốn thừa nhận.
“Hạ Chanh, đến bây giờ em vẫn chưa tìm được người hợp ý, chẳng lẽ trong lòng em vẫn chưa rõ nguyên nhân hay sao?” Hắn đã hỏi Cao Trình Dịch rất nhiều rồi.
Đám bạn trai cũ của cô đều không tồi nhưng kết quả cuối cùng đều là chia tay mà không có lý do. Cô chỉ nói với người khác là cảm thấy không hợp, vẫn còn thiếu cái gì đó.
Người khác nghe không hiểu, họ chỉ cho rằng cô không muốn đề cập đến. Nhưng hắn hiểu, bởi hắn là người đã đưa cô lên con đường này...
"Lần này trở về, anh không định lại đi nữa. Anh thật sự muốn ổn định, chúng ta đều không còn trẻ nữa rồi."
Hạ Chanh nhìn hắn, chậm rãi nới lỏng đầu ngón tay đang nắm chặt của mình. Cô híp mắt lại: "Anh ấy rất lớn... Anh ấy chẳng cần kỹ xảo gì cả, chỉ cắm vào thôi là đã đủ để tôi sướng phát khóc rồi, anh có thể sao?"
Giọng nói của cô bình tĩnh, sắc mặt Giang Hạo Thừa trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Tuy rằng hắn tự nhận mình không còn trẻ nữa, nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không chịu nổi khi nghe những lời như vậy. Hắn không bóp chết cô một phen đã coi như là bình tĩnh lắm rồi.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, hai người đều không cam lòng yếu thế mà nhìn đối phương.
Gần một phút sau, Giang Hạo Thừa mới buông cô ra, một tay kéo cô qua một bên rồi mở cửa văn phòng xông ra ngoài.
Hạ Chanh nhíu mày, tiến lên một bước giữ lấy ván cửa, đóng cửa lại cái 'rầm' một tiếng.
Lúc nhìn thấy Giang Hạo Thừa lao ra ngoài, Lâm An ngồi ở chỗ làm việc thấy mà sửng sốt, sau đó tiếng đóng sầm cửa vang lên khiến bả vai cô ấy co rụt lại, trái tim nhỏ bé muốn phát run.
Có vẻ như nó hơi khác so với những gì cô ấy nghĩ ...
Trong văn phòng, Hạ Chanh thở hổn hển liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô khom người nhặt chiếc túi xách rơi trên sàn trong lúc giằng co với Giang Hạo Thừa lên rồi đi đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mới lấy thuốc lá ra châm một điếu.
Cái gì mà chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cái gì mà anh sẽ không đi nữa, muốn ổn định cuộc sống, ha... Trước thì bóc trần điểm yêu của cô, sau đó cho cô hy vọng, thủ đoạn của tên PUA này càng ngày càng trơn tru nhỉ!
(PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".)
Hắn cho rằng cô vẫn là cô gái khờ khạo trước đây sao?
Phải biết rằng ngay cả năm đó cô còn không hoàn toàn bị hắn lừa gạt cơ mà, hiện tại lại càng không thể!
Hạ Chanh cũng không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng cô thật sự đang rất tức giận, bàn tay cầm di động của cô siết lại, cô tìm số của Từ Dương rồi gọi cho anh.
Từ Dương lúc này đang lái xe đến công ty. Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lấy máy ra thì thấy ba chữ "Luật sư Hạ" đang chình ình trên màn hình, khiến anh lập tức toát mồ hôi lạnh...
Anh cau mày, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy bận mới đưa điện thoại đến bên tai: "A lô?"
Hạ Chanh âm thầm hít sâu một hơi: "Anh Từ, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh đi xa rồi sao?"
"Uh... Cũng không xa lắm, có chuyện gì vậy?"
Cô cố ý thở dài: "Tôi sơ ý làm đổ cà phê lên váy rồi, anh có tiện đưa tôi về được không?"
“Hả?” Cà phê đổ lên váy??
"Đương nhiên là nếu anh không tiện thì để tôi thử gọi cho người bạn khác xem sao..."
"Tiện chứ, tiện chứ. Cô chờ tôi một chút, bây giờ tôi tới liền đây."
"Cảm ơn anh nhiều."
"Không có gì, nhưng chắc tôi phải mất khoảng bảy hoặc tám phút nữa mới đến nơi đấy."
"Không sao, anh lái xe chậm chút, tôi không vội."
"Được được."
"Cứ thế nhé."
"Ok."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chanh cầm điếu thuốc đứng dậy rời khỏi văn phòng. Dùng nước ấm pha một tách cà phê, cô mang nó trở lại văn phòng, sau khi hướng về phía vạt váy trước ngực mình mà hắt lên một ít cà phê, cô bắt chân ngồi trên sô pha chờ Từ Dương đến đón.
"Tên đó có biết em thích gì không? Có biết phải làm thế nào để em càng sướng không?"
"..." Hạ Chanh dùng sức siết chặt đầu ngón tay, bởi vì Giang Hạo Thừa đã vạch trần chuyện mà cô chưa bao giờ muốn thừa nhận.
“Hạ Chanh, đến bây giờ em vẫn chưa tìm được người hợp ý, chẳng lẽ trong lòng em vẫn chưa rõ nguyên nhân hay sao?” Hắn đã hỏi Cao Trình Dịch rất nhiều rồi.
Đám bạn trai cũ của cô đều không tồi nhưng kết quả cuối cùng đều là chia tay mà không có lý do. Cô chỉ nói với người khác là cảm thấy không hợp, vẫn còn thiếu cái gì đó.
Người khác nghe không hiểu, họ chỉ cho rằng cô không muốn đề cập đến. Nhưng hắn hiểu, bởi hắn là người đã đưa cô lên con đường này...
"Lần này trở về, anh không định lại đi nữa. Anh thật sự muốn ổn định, chúng ta đều không còn trẻ nữa rồi."
Hạ Chanh nhìn hắn, chậm rãi nới lỏng đầu ngón tay đang nắm chặt của mình. Cô híp mắt lại: "Anh ấy rất lớn... Anh ấy chẳng cần kỹ xảo gì cả, chỉ cắm vào thôi là đã đủ để tôi sướng phát khóc rồi, anh có thể sao?"
Giọng nói của cô bình tĩnh, sắc mặt Giang Hạo Thừa trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Tuy rằng hắn tự nhận mình không còn trẻ nữa, nhưng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không chịu nổi khi nghe những lời như vậy. Hắn không bóp chết cô một phen đã coi như là bình tĩnh lắm rồi.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, hai người đều không cam lòng yếu thế mà nhìn đối phương.
Gần một phút sau, Giang Hạo Thừa mới buông cô ra, một tay kéo cô qua một bên rồi mở cửa văn phòng xông ra ngoài.
Hạ Chanh nhíu mày, tiến lên một bước giữ lấy ván cửa, đóng cửa lại cái 'rầm' một tiếng.
Lúc nhìn thấy Giang Hạo Thừa lao ra ngoài, Lâm An ngồi ở chỗ làm việc thấy mà sửng sốt, sau đó tiếng đóng sầm cửa vang lên khiến bả vai cô ấy co rụt lại, trái tim nhỏ bé muốn phát run.
Có vẻ như nó hơi khác so với những gì cô ấy nghĩ ...
Trong văn phòng, Hạ Chanh thở hổn hển liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô khom người nhặt chiếc túi xách rơi trên sàn trong lúc giằng co với Giang Hạo Thừa lên rồi đi đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mới lấy thuốc lá ra châm một điếu.
Cái gì mà chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cái gì mà anh sẽ không đi nữa, muốn ổn định cuộc sống, ha... Trước thì bóc trần điểm yêu của cô, sau đó cho cô hy vọng, thủ đoạn của tên PUA này càng ngày càng trơn tru nhỉ!
(PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".)
Hắn cho rằng cô vẫn là cô gái khờ khạo trước đây sao?
Phải biết rằng ngay cả năm đó cô còn không hoàn toàn bị hắn lừa gạt cơ mà, hiện tại lại càng không thể!
Hạ Chanh cũng không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng cô thật sự đang rất tức giận, bàn tay cầm di động của cô siết lại, cô tìm số của Từ Dương rồi gọi cho anh.
Từ Dương lúc này đang lái xe đến công ty. Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lấy máy ra thì thấy ba chữ "Luật sư Hạ" đang chình ình trên màn hình, khiến anh lập tức toát mồ hôi lạnh...
Anh cau mày, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy bận mới đưa điện thoại đến bên tai: "A lô?"
Hạ Chanh âm thầm hít sâu một hơi: "Anh Từ, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh đi xa rồi sao?"
"Uh... Cũng không xa lắm, có chuyện gì vậy?"
Cô cố ý thở dài: "Tôi sơ ý làm đổ cà phê lên váy rồi, anh có tiện đưa tôi về được không?"
“Hả?” Cà phê đổ lên váy??
"Đương nhiên là nếu anh không tiện thì để tôi thử gọi cho người bạn khác xem sao..."
"Tiện chứ, tiện chứ. Cô chờ tôi một chút, bây giờ tôi tới liền đây."
"Cảm ơn anh nhiều."
"Không có gì, nhưng chắc tôi phải mất khoảng bảy hoặc tám phút nữa mới đến nơi đấy."
"Không sao, anh lái xe chậm chút, tôi không vội."
"Được được."
"Cứ thế nhé."
"Ok."
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chanh cầm điếu thuốc đứng dậy rời khỏi văn phòng. Dùng nước ấm pha một tách cà phê, cô mang nó trở lại văn phòng, sau khi hướng về phía vạt váy trước ngực mình mà hắt lên một ít cà phê, cô bắt chân ngồi trên sô pha chờ Từ Dương đến đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.