Chương 8: Đã lâu không gặp
Vô Tội Quốc Độ
22/06/2023
Ngày hôm sau, Hạ Chanh cố ý chọn giờ cơm giữa trưa để gọi điện thoại cho Du Tĩnh Di - vợ của Từ Dương.
Lúc này, đối phương hẳn là đã tỉnh, có thể nhận cuộc gọi, hơn nữa sau khi thấy cuộc gọi từ số lạ, chắc hẳn sẽ cảm thấy mình bị làm phiền.
Sau đó lại nghe nói cô là luật sư đại diện của Từ Dương, thế thì hẳn là sẽ càng thêm cáu kỉnh, không muốn nhiều lời với cô dù chỉ một câu.
Quả nhiên, điện thoại mới vang đến hồi chuông thứ ba thì đã được bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, một tiếng ‘alo’ đầy nghi hoặc.
"Alô, xin hỏi có phải là chị Du Tĩnh Di không ạ?"
"Cô là ai…"
"Tôi họ Hạ, tôi là luật sư của anh Từ Dương chồng chị, tôi muốn nói với chị một số vấn đề liên quan đến việc ly hôn của hai người, và cả vấn đề quyền nuôi nấng Hứa Nặc nữa."
Du Tĩnh Di ở đầu bên kia điện thoại lập tức cảm thấy như bị ong vò vẽ đốt một phát, tay cầm đũa đang định gắp rau cũng dừng lại, sắc mặt cô ta tối sầm đi.
"Cái gì mà cũng tôi bàn vấn đề liên quan đến việc ly hôn? Cái gì mà quyền nuôi nấng? Tôi đồng ý ly hôn sao?"
"Thế nên chúng ta mới cần phải nói chuyện, tôi hi vọng chị Du có thể ra ngoài một chuyến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống giáp mặt nói chuyện cho rõ ràng."
"Tôi không có gì để nói với cô cả. Nói với Từ Dương rằng tôi không đồng ý ly hôn, anh ta có gan thì cứ thử ly hôn đi." Dụ Tĩnh Nghi nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Chanh khẽ bĩu môi giữa, chậm rãi đặt điện thoại xuống: "Kiêu ngạo gớm nhỉ."
Lâm An đang ngồi ăn cơm hộp đối diện cô, thấy vậy thì tò mò hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Cúp máy của chị rồi."
Lâm An cười, "Không phải chị cũng thường xuyên cúp điện thoại ngang như vậy sao?"
Hạ Chanh cười híp mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu gửi một tin nhắn điều mình muốn nói để quấy rầy Du Tĩnh Di. Xong xuôi cô mới đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Không giống như lúc liên hệ với Du Tĩnh Di, cô đã thời điểm 2 giờ chiều để gọi điện cho tên nhân tinh kia.
Khi bên kia nghe nói cô là luật sư của Từ Dương và muốn thương lượng thì thái độ của hắn cũng không khác Du Tĩnh Di là mấy, hoàn toàn không có ý định thương lượng. Hắn còn nói rằng Từ Dương nên đợi mà ngồi tù đi.
Hạ Chanh cũng không để bụng mấy lời này, dù sao thì từ lần nói chuyện trước đó với với Từ Dương, cô cũng đã đoán được phần nào phản ứng của bọn họ rồi.
Tất cả đều không khác mấy với dự đoán của cô, chỉ duy nhất khiến cô kinh ngạc chính là, tối hôm đó cô lại mất ngủ, đầy đầu đều là chuyện về buổi họp lớp ngày mai, cũng đầy đầu đều là Giang Hạo Thừa cả.
Mà tên khốn Cao Trình Dịch kia giữa trưa còn gọi điện đến để dụ dỗ cô nữa chứ…
"Đi đi mà, coi như đến đó cho tôi có bạn."
"Anh đẹp trai, đây là một buổi họp lớp, có ai mà anh chưa mòn mặt ạ, lại còn cần tôi đến cho có bạn?"
"Vấn đề là không có đề tài chung, chỉ có hai người chúng ta... À đúng rồi, chúng ta có thể thuận lợi nói chuyện về vụ kiện của Từ Dương. Năm giờ tôi lái xe đến đón cô, cứ quyết định vậy ha."
Cao Trình Dịch nói xong, căn bản là không cho Hạ Chanh cơ hội mở miệng đã lập tức cúp điện thoại luôn rồi.
Hạ Chanh thật sự là cạn lời, nhưng cô cũng không cách nào từ chối được, không chỉ là vì Cao Trình Dịch đã cho cô một cái cớ quá hoàn hảo, mà còn bởi vì cô... Thật sự có chút nhịn không được mà muốn gặ:p Giang Hạo Thừa...
*
Năm giờ, điện thoại di động của Hạ Chanh vang lên, là Cao Trình Dịch gọi tới, nói là người đã tới rồi, đang đợi chị dưới lầu.
Anh không chỉ quá mức đúng giờ, mà thậm chí còn có chút tích cực, khiến Hạ Chanh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cô cứ có cảm giác vô cớ là, có khi nào là Giang Hạo Thừa đã liên lạc với Cao Trình Dịch rồi nhờ Cao Trình Dịch giúp hắn hẹn gặp cô không.
Thực tế đã chứng minh, giác quan thứ 6 của phụ nữ thật sự rất linh nghiệm, khi cô vừa định mở cửa ghế sau ra thì đã ngay lập tức liếc thấy một người đàn ông ngồi bên trong rồi.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo polo màu trắng, trên cổ áo có viền mỏng màu kaki, đôi chân thon dài vắt chéo, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cô…
"Đã lâu không gặp."
"..."
Lúc này, đối phương hẳn là đã tỉnh, có thể nhận cuộc gọi, hơn nữa sau khi thấy cuộc gọi từ số lạ, chắc hẳn sẽ cảm thấy mình bị làm phiền.
Sau đó lại nghe nói cô là luật sư đại diện của Từ Dương, thế thì hẳn là sẽ càng thêm cáu kỉnh, không muốn nhiều lời với cô dù chỉ một câu.
Quả nhiên, điện thoại mới vang đến hồi chuông thứ ba thì đã được bắt máy, đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ, một tiếng ‘alo’ đầy nghi hoặc.
"Alô, xin hỏi có phải là chị Du Tĩnh Di không ạ?"
"Cô là ai…"
"Tôi họ Hạ, tôi là luật sư của anh Từ Dương chồng chị, tôi muốn nói với chị một số vấn đề liên quan đến việc ly hôn của hai người, và cả vấn đề quyền nuôi nấng Hứa Nặc nữa."
Du Tĩnh Di ở đầu bên kia điện thoại lập tức cảm thấy như bị ong vò vẽ đốt một phát, tay cầm đũa đang định gắp rau cũng dừng lại, sắc mặt cô ta tối sầm đi.
"Cái gì mà cũng tôi bàn vấn đề liên quan đến việc ly hôn? Cái gì mà quyền nuôi nấng? Tôi đồng ý ly hôn sao?"
"Thế nên chúng ta mới cần phải nói chuyện, tôi hi vọng chị Du có thể ra ngoài một chuyến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống giáp mặt nói chuyện cho rõ ràng."
"Tôi không có gì để nói với cô cả. Nói với Từ Dương rằng tôi không đồng ý ly hôn, anh ta có gan thì cứ thử ly hôn đi." Dụ Tĩnh Nghi nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Chanh khẽ bĩu môi giữa, chậm rãi đặt điện thoại xuống: "Kiêu ngạo gớm nhỉ."
Lâm An đang ngồi ăn cơm hộp đối diện cô, thấy vậy thì tò mò hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Cúp máy của chị rồi."
Lâm An cười, "Không phải chị cũng thường xuyên cúp điện thoại ngang như vậy sao?"
Hạ Chanh cười híp mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu gửi một tin nhắn điều mình muốn nói để quấy rầy Du Tĩnh Di. Xong xuôi cô mới đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Không giống như lúc liên hệ với Du Tĩnh Di, cô đã thời điểm 2 giờ chiều để gọi điện cho tên nhân tinh kia.
Khi bên kia nghe nói cô là luật sư của Từ Dương và muốn thương lượng thì thái độ của hắn cũng không khác Du Tĩnh Di là mấy, hoàn toàn không có ý định thương lượng. Hắn còn nói rằng Từ Dương nên đợi mà ngồi tù đi.
Hạ Chanh cũng không để bụng mấy lời này, dù sao thì từ lần nói chuyện trước đó với với Từ Dương, cô cũng đã đoán được phần nào phản ứng của bọn họ rồi.
Tất cả đều không khác mấy với dự đoán của cô, chỉ duy nhất khiến cô kinh ngạc chính là, tối hôm đó cô lại mất ngủ, đầy đầu đều là chuyện về buổi họp lớp ngày mai, cũng đầy đầu đều là Giang Hạo Thừa cả.
Mà tên khốn Cao Trình Dịch kia giữa trưa còn gọi điện đến để dụ dỗ cô nữa chứ…
"Đi đi mà, coi như đến đó cho tôi có bạn."
"Anh đẹp trai, đây là một buổi họp lớp, có ai mà anh chưa mòn mặt ạ, lại còn cần tôi đến cho có bạn?"
"Vấn đề là không có đề tài chung, chỉ có hai người chúng ta... À đúng rồi, chúng ta có thể thuận lợi nói chuyện về vụ kiện của Từ Dương. Năm giờ tôi lái xe đến đón cô, cứ quyết định vậy ha."
Cao Trình Dịch nói xong, căn bản là không cho Hạ Chanh cơ hội mở miệng đã lập tức cúp điện thoại luôn rồi.
Hạ Chanh thật sự là cạn lời, nhưng cô cũng không cách nào từ chối được, không chỉ là vì Cao Trình Dịch đã cho cô một cái cớ quá hoàn hảo, mà còn bởi vì cô... Thật sự có chút nhịn không được mà muốn gặ:p Giang Hạo Thừa...
*
Năm giờ, điện thoại di động của Hạ Chanh vang lên, là Cao Trình Dịch gọi tới, nói là người đã tới rồi, đang đợi chị dưới lầu.
Anh không chỉ quá mức đúng giờ, mà thậm chí còn có chút tích cực, khiến Hạ Chanh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cô cứ có cảm giác vô cớ là, có khi nào là Giang Hạo Thừa đã liên lạc với Cao Trình Dịch rồi nhờ Cao Trình Dịch giúp hắn hẹn gặp cô không.
Thực tế đã chứng minh, giác quan thứ 6 của phụ nữ thật sự rất linh nghiệm, khi cô vừa định mở cửa ghế sau ra thì đã ngay lập tức liếc thấy một người đàn ông ngồi bên trong rồi.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo polo màu trắng, trên cổ áo có viền mỏng màu kaki, đôi chân thon dài vắt chéo, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cô…
"Đã lâu không gặp."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.