Chương 30: Đây Là Bản Chất Con Người, Anh Không Thấy, Không Có Nghĩa Là Nó Không Tồn Tại
Vô Tội Quốc Độ
05/07/2023
"Mặc dù những lời tôi nói ra nghe không được thuận tai cho lắm, nhưng tôi hy vọng anh biết rằng điều mà chị Du muốn không chỉ là được bồi thường nhiều hơn. Chị ta muốn tự do, tiền bạc và cả quyền nuôi con nữa."
Từ Dương hơi siết chặt đầu ngón tay, mím môi, từ trong chiếc áo khoác đen lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh hít một hơi thật sâu, nhả ra làn khói, rồi như vừa nhớ ra điều gì, vội lấy một điếu đưa cho Hạ Chanh.
"Cảm ơn."
"A... Không biết cô hút loại này có quen không nữa."
"Cũng được."
Hạ Chanh mở ngăn kéo, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc: "Đúng rồi, anh có muốn uống nước không, tôi quên chưa rót cốc nước cho anh."
"Không không không, Luật sư Hạ, cô cứ nói tiếp đi."
Hạ Chanh nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả khói: "Họ đều biết anh hiện đang mang thân phận tại ngoại nhờ bảo lãnh để chờ xét xử, sẽ bất lợi khi tranh giành quyền nuôi con, thế nên mới lấy lý do không muốn ly hôn để kéo dài thời gian, khiến anh nôn nóng, buộc anh phải thoái nhượng mà thoả thuận bồi thường cho Trần Thượng."
Từ Dương không nói tiếng nào, bởi vì nghĩ kỹ lại, nếu thật sự không thể nói chuyện, 120 vạn thì 120 đi...
"Sau đó, chờ anh cảm thấy mình có thể khởi tố ly hôn, chị Du hắn là sẽ thỏa hiệp và thoả thuận với anh, lấy quyền nuôi con làm con át chủ bài để cố gắng lấy được càng nhiều tiền từ anh càng tốt. Sau khi chị ta lấy được tiền và ly hôn là thành công rồi, chị ta có thể di dời tài sản đi, rồi quay lại và lấy lại quyền nuôi con với lý do Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh."
Từ Dương nghe mà sửng sốt, anh không thể tin nổi vào tai mình nữa. Không phải là vấn đề anh có dám nghĩ đến một loạt thủ đoạn này hay không, mà vấn đề là anh căn bản không thể tưởng tượng ra được những chuyện như thế này.
Nhìn bộ dạng không thể tin nổi của Từ Dương lúc này, Hạ Chanh hơi trề môi: "Vậy là anh hiểu rồi chứ, vấn đề của Từ Nặc không phải là chuyện mà muốn che đậy là có thể, bởi vì ngay từ đầu đó đã là con bài mặc cả của chị Du và anh Trần rồi. Cuối cùng thì nó cũng sẽ bị lấy ra và đặt trên mặt bàn thôi.
"Tôi... Luật sư Hạ, có khi nào là do cô suy nghĩ quá phức tạp không?"
"Tôi cũng hy vọng là do mình đã suy nghĩ quá phức tạp, nhưng tôi đã tiếp nhận, tiếp xúc và chứng kiến rất nhiều trường hợp tương tự như vậy rồi. Đây là bản chất con người, không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại. Phần lớn mọi người sẽ lấy lợi ích và tư dục của mình làm ưu tiên, việc mà luật sư chúng tôi phải làm là giúp thân chủ của mình đạt được mục đích, đồng thời tối đa hóa lợi ích của họ.”
"..."
"Cho nên anh Từ, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, có thể cảm thấy nó quá tàn nhẫn, nhưng vì lợi ích của anh và con gái mình, tôi hi vọng anh có thể tận lực phối hợp với tôi."
Từ Dương nhìn cô, dừng một chút rồi nặng nề gật đầu: “Tôi sẽ phối hợp với cô."
"Vậy thì điều đầu tiên, anh không hề biết chuyện Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh, là chị Du vẫn luôn tỏ vẻ con gái là của anh."
"…Được."
"Thứ hai, anh muốn nhận được quyền nuôi dưỡng con gái, nhưng cũng không nhất quyết là phải thế. Đương nhiên đây không phải là thật mà chỉ là một thủ đoạn thôi."
"Được."
"Thứ ba, mức tiền bồi thường tối đa chỉ có thể giảm chứ không thể tăng. Phải cho họ biết rằng lợi thế nằm ở anh chứ không phải ở họ. Dù sao thì tiền cũng ở trong túi anh, là bọn họ muốn tiền của anh, bọn họ chẳng có bất kỳ giá trị gì với anh cả."
"Tôi hiểu rồi."
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn thêm về các chi tiết."
Một giờ sau, khi các chi tiết đã được hoàn thiện, Hạ Chanh không thể không hỏi Từ Dương một câu hỏi mà cô vẫn luôn tò mò.
"Đúng rồi, tôi rất tò mò, anh rõ ràng biết Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh, vậy tại sao anh nhất phải đoạn được quyền nuôi nấng con bé?"
Từ Dương nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm: "Cha ruột của Nặc Nặc là một tay lưu manh. Tên đó do quá chén nên xảy ra mâu thuẫn với người khác, kết quả là hắn đánh người ta đến chết, bị kết án chung thân."
"..." Thảo nào chuyện ầm ĩ đến giờ mà không thấy cha ruột của Từ Nặc đâu...
"Đối với Nặc Nặc, tôi như là người cha duy nhất của con bé. Tính tình Du Tĩnh Di quá ham chơi, tôi không yên tâm để cô ta chăm sóc Nặc Nặc, tôi cũng sợ... Du Tĩnh Di sẽ tìm một người nào đấy không đối xử tốt với Nặc Nặc..."
Hạ Chanh nhìn Từ Dương, tóc anh còn dính bụi bặm, anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nắm chặt, trong lòng cô có thứ gì đó đang dâng lên...
Từ Dương hơi siết chặt đầu ngón tay, mím môi, từ trong chiếc áo khoác đen lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh hít một hơi thật sâu, nhả ra làn khói, rồi như vừa nhớ ra điều gì, vội lấy một điếu đưa cho Hạ Chanh.
"Cảm ơn."
"A... Không biết cô hút loại này có quen không nữa."
"Cũng được."
Hạ Chanh mở ngăn kéo, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc: "Đúng rồi, anh có muốn uống nước không, tôi quên chưa rót cốc nước cho anh."
"Không không không, Luật sư Hạ, cô cứ nói tiếp đi."
Hạ Chanh nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả khói: "Họ đều biết anh hiện đang mang thân phận tại ngoại nhờ bảo lãnh để chờ xét xử, sẽ bất lợi khi tranh giành quyền nuôi con, thế nên mới lấy lý do không muốn ly hôn để kéo dài thời gian, khiến anh nôn nóng, buộc anh phải thoái nhượng mà thoả thuận bồi thường cho Trần Thượng."
Từ Dương không nói tiếng nào, bởi vì nghĩ kỹ lại, nếu thật sự không thể nói chuyện, 120 vạn thì 120 đi...
"Sau đó, chờ anh cảm thấy mình có thể khởi tố ly hôn, chị Du hắn là sẽ thỏa hiệp và thoả thuận với anh, lấy quyền nuôi con làm con át chủ bài để cố gắng lấy được càng nhiều tiền từ anh càng tốt. Sau khi chị ta lấy được tiền và ly hôn là thành công rồi, chị ta có thể di dời tài sản đi, rồi quay lại và lấy lại quyền nuôi con với lý do Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh."
Từ Dương nghe mà sửng sốt, anh không thể tin nổi vào tai mình nữa. Không phải là vấn đề anh có dám nghĩ đến một loạt thủ đoạn này hay không, mà vấn đề là anh căn bản không thể tưởng tượng ra được những chuyện như thế này.
Nhìn bộ dạng không thể tin nổi của Từ Dương lúc này, Hạ Chanh hơi trề môi: "Vậy là anh hiểu rồi chứ, vấn đề của Từ Nặc không phải là chuyện mà muốn che đậy là có thể, bởi vì ngay từ đầu đó đã là con bài mặc cả của chị Du và anh Trần rồi. Cuối cùng thì nó cũng sẽ bị lấy ra và đặt trên mặt bàn thôi.
"Tôi... Luật sư Hạ, có khi nào là do cô suy nghĩ quá phức tạp không?"
"Tôi cũng hy vọng là do mình đã suy nghĩ quá phức tạp, nhưng tôi đã tiếp nhận, tiếp xúc và chứng kiến rất nhiều trường hợp tương tự như vậy rồi. Đây là bản chất con người, không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại. Phần lớn mọi người sẽ lấy lợi ích và tư dục của mình làm ưu tiên, việc mà luật sư chúng tôi phải làm là giúp thân chủ của mình đạt được mục đích, đồng thời tối đa hóa lợi ích của họ.”
"..."
"Cho nên anh Từ, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, có thể cảm thấy nó quá tàn nhẫn, nhưng vì lợi ích của anh và con gái mình, tôi hi vọng anh có thể tận lực phối hợp với tôi."
Từ Dương nhìn cô, dừng một chút rồi nặng nề gật đầu: “Tôi sẽ phối hợp với cô."
"Vậy thì điều đầu tiên, anh không hề biết chuyện Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh, là chị Du vẫn luôn tỏ vẻ con gái là của anh."
"…Được."
"Thứ hai, anh muốn nhận được quyền nuôi dưỡng con gái, nhưng cũng không nhất quyết là phải thế. Đương nhiên đây không phải là thật mà chỉ là một thủ đoạn thôi."
"Được."
"Thứ ba, mức tiền bồi thường tối đa chỉ có thể giảm chứ không thể tăng. Phải cho họ biết rằng lợi thế nằm ở anh chứ không phải ở họ. Dù sao thì tiền cũng ở trong túi anh, là bọn họ muốn tiền của anh, bọn họ chẳng có bất kỳ giá trị gì với anh cả."
"Tôi hiểu rồi."
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn thêm về các chi tiết."
Một giờ sau, khi các chi tiết đã được hoàn thiện, Hạ Chanh không thể không hỏi Từ Dương một câu hỏi mà cô vẫn luôn tò mò.
"Đúng rồi, tôi rất tò mò, anh rõ ràng biết Từ Nặc không phải là con gái ruột của anh, vậy tại sao anh nhất phải đoạn được quyền nuôi nấng con bé?"
Từ Dương nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm: "Cha ruột của Nặc Nặc là một tay lưu manh. Tên đó do quá chén nên xảy ra mâu thuẫn với người khác, kết quả là hắn đánh người ta đến chết, bị kết án chung thân."
"..." Thảo nào chuyện ầm ĩ đến giờ mà không thấy cha ruột của Từ Nặc đâu...
"Đối với Nặc Nặc, tôi như là người cha duy nhất của con bé. Tính tình Du Tĩnh Di quá ham chơi, tôi không yên tâm để cô ta chăm sóc Nặc Nặc, tôi cũng sợ... Du Tĩnh Di sẽ tìm một người nào đấy không đối xử tốt với Nặc Nặc..."
Hạ Chanh nhìn Từ Dương, tóc anh còn dính bụi bặm, anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nắm chặt, trong lòng cô có thứ gì đó đang dâng lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.