Chương 34: Muốn Tiền Thì Hãy Tỏ Thái Độ Muốn Tiền!
Vô Tội Quốc Độ
05/07/2023
Thấy Du Tĩnh Di bị mình chọc giận, Hạ Chanh cũng chẳng thích cô ta, ý cười trên mặt cô chợt tắt, vẻ mặt sầm lại.
"Tất nhiên là tôi đang cười nhạo các người không biết tự lượng sức mình rồi. Cho các người mặt mũi nên mới yêu cầu nói chuyện với các người, nếu không muốn thì cứ thế đi theo trình tự pháp luật đi, còn dám há miệng đòi một nửa tài sản nữa chứ! Là do chị chưa tỉnh ngủ hay là đầu óc không hoạt động thế?”
"Cô--"
"Hiểu cho rõ xem tại sao bây giờ chị lại ngồi ở đây mà không phải là anh Từ đến cửa cầu xin chị. Nếu các người muốn xin tiền thì hãy bày cái thái độ muốn xin tiền ra, chứ đừng để đến lúc một xu cũng chẳng có mà còn phải vào tù ăn cơm."
Du Tĩnh Di bị Hạ Chanh xả cho một tràn khiến bả vai cũng rụt cả lại, khí thế lúc trước cũng xỉu hẳn xuống, bởi vì cô ta quả thật rất muốn tiền, cũng sợ ngồi tù, nhưng mà...
"Tôi, tôi mà ngồi tù thì Từ Dương cũng đừng hòng thoát!"
"Vụ kia của anh Từ có thể xem như là vì bị kích động tình cảm mà đả thương người khác. Thanh toán tiền bồi thường thì xử phạt không đến 3 năm, xác xuất tại ngoại hay hoãn thi hành án lên đến 80%, nhưng mà trường hợp của chị…”
Hạ Chanh nhếch môi: "Ba vạn đến mười vạn đã được coi là số tiền lớn, năm mươi vạn trở lên là số tiền đặc biệt lớn. Điều 266 của Bộ luật Hình sự, nếu số tiền là đặc biệt lớn, chị có thể bị phạt tù có thời hạn từ hơn 10 năm hoặc tù chung thân, cũng bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản."
"!!!"
“Đừng nói là tôi dọa chị, hiện tại chị có thể gọi điện thoại cho luật sư của anh Trần để hỏi xem có phải như vậy không… Đương nhiên, chị cũng có thể gọi điện gọi anh Trần và luật sư của anh ta đến đây luôn, mọi người cùng nhau giải quyết hết mọi chuyện trong một lần cho ổn thỏa. Đừng để đến lúc thời gian kéo dài lâu quá, anh Từ luẩn quẩn trong lòng, không muốn nói chuyện nữa mà quyết định cá chết lưới rách luôn. Đến lúc đó, người mất cả chì lẫn chài cũng không phải là anh Từ.”
Đối mặt với Hạ Chanh đang toàn lực khai hỏa, Du Tĩnh Di chẳng có chút sức lực nào để phản kháng cả. Cô ta khẽ nhếch miệng, sau một hồi sửng sốt niwus ngả người về phía sau, dừng một chút rồi nhanh chóng cầm lấy túi xách, một tay run run lật qua lật lại điện thoại.
"Cô, cô đừng tưởng là có thể dọa được tôi, cô chờ đó, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ngay bây giờ."
Hạ Chanh lạnh lùng nhìn cô ta rồi bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Hương vị thực sự chẳng ra gì vì đã nguội ngắt rồi. Nhưng có lẽ bời vì tâm trạng của cô đang không tồi nên cũng không cảm thấy qua tệ.
Ở chỗ ngoặt hành lang bên ngoài phòng riêng, Từ Dương đã đặt Từ Nặc xuống, ngồi xổm trước mặt lau nước mắt giúp cô bé.
Chỉ là nước mắt lau mãi không xong, vừa lau vừa chảy ra tiếp. Từ Dương thấy bộ dạng con gái mình khóc đến chóp mũi đỏ bừng như vậy thì đau lòng không chịu nổi.
“Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì nói với ba, ba sẽ không mắng con đâu… Có phải là con không nghe lời nên bị mẹ đánh không?” Từ Dương vừa hỏi vừa dùng khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho con bé.
Nhưng dù anh đã cố gắng cẩn thận hết sức, bởi làn da của trẻ con vẫn còn non nớt nên lau qua cọ lại một hồi, chiếc mũi nhỏ của cô bé lại càng đỏ hơn.
Từ Nặc mím môi lắc đầu, nhưng một giây sau lại gật đầu.
Từ Dương vừa giận vừa buồn cười: "Con lắc đầu hay gật đầu thế, có phải là có đánh hay không?"
"Đánh, có đánh..."
"Đánh ở đâu? Khi nào?"
“Không, không đau nữa rồi, không còn đau nữa… Là, Là mẹ nói… Nói… Oaaa —”
Từ Nặc đứt quãng nặn ra vài chữ, đột nhiên giống như là chịu đựng cái gì đó tủi thân lắm, cái miệng nhỏ hơi bĩu lên rồi cứ thế ngẩn đầu khóc thành tiếng chứ không phải chỉ thút tha thút thít
như vừa rồi nữa.
"Mẹ, mẹ nói, ba không cần, không muốn con... Không cần oaaa—"
Trái tìm Từ Dương như thắt lại, anh vội vàng ôm Từ Nặc vào trong ngực, dùng bàn tay to vỗ vỗ lưng con bé, mắt đỏ hoe mà an ủi nó.
"Con đang nói gì vậy, tại sao ba lại không cần con cgws? Mẹ nói dối con đấy. Đừng khóc nữa... Ngoan nào..."
"Oaa--"
"Tất nhiên là tôi đang cười nhạo các người không biết tự lượng sức mình rồi. Cho các người mặt mũi nên mới yêu cầu nói chuyện với các người, nếu không muốn thì cứ thế đi theo trình tự pháp luật đi, còn dám há miệng đòi một nửa tài sản nữa chứ! Là do chị chưa tỉnh ngủ hay là đầu óc không hoạt động thế?”
"Cô--"
"Hiểu cho rõ xem tại sao bây giờ chị lại ngồi ở đây mà không phải là anh Từ đến cửa cầu xin chị. Nếu các người muốn xin tiền thì hãy bày cái thái độ muốn xin tiền ra, chứ đừng để đến lúc một xu cũng chẳng có mà còn phải vào tù ăn cơm."
Du Tĩnh Di bị Hạ Chanh xả cho một tràn khiến bả vai cũng rụt cả lại, khí thế lúc trước cũng xỉu hẳn xuống, bởi vì cô ta quả thật rất muốn tiền, cũng sợ ngồi tù, nhưng mà...
"Tôi, tôi mà ngồi tù thì Từ Dương cũng đừng hòng thoát!"
"Vụ kia của anh Từ có thể xem như là vì bị kích động tình cảm mà đả thương người khác. Thanh toán tiền bồi thường thì xử phạt không đến 3 năm, xác xuất tại ngoại hay hoãn thi hành án lên đến 80%, nhưng mà trường hợp của chị…”
Hạ Chanh nhếch môi: "Ba vạn đến mười vạn đã được coi là số tiền lớn, năm mươi vạn trở lên là số tiền đặc biệt lớn. Điều 266 của Bộ luật Hình sự, nếu số tiền là đặc biệt lớn, chị có thể bị phạt tù có thời hạn từ hơn 10 năm hoặc tù chung thân, cũng bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản."
"!!!"
“Đừng nói là tôi dọa chị, hiện tại chị có thể gọi điện thoại cho luật sư của anh Trần để hỏi xem có phải như vậy không… Đương nhiên, chị cũng có thể gọi điện gọi anh Trần và luật sư của anh ta đến đây luôn, mọi người cùng nhau giải quyết hết mọi chuyện trong một lần cho ổn thỏa. Đừng để đến lúc thời gian kéo dài lâu quá, anh Từ luẩn quẩn trong lòng, không muốn nói chuyện nữa mà quyết định cá chết lưới rách luôn. Đến lúc đó, người mất cả chì lẫn chài cũng không phải là anh Từ.”
Đối mặt với Hạ Chanh đang toàn lực khai hỏa, Du Tĩnh Di chẳng có chút sức lực nào để phản kháng cả. Cô ta khẽ nhếch miệng, sau một hồi sửng sốt niwus ngả người về phía sau, dừng một chút rồi nhanh chóng cầm lấy túi xách, một tay run run lật qua lật lại điện thoại.
"Cô, cô đừng tưởng là có thể dọa được tôi, cô chờ đó, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ngay bây giờ."
Hạ Chanh lạnh lùng nhìn cô ta rồi bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Hương vị thực sự chẳng ra gì vì đã nguội ngắt rồi. Nhưng có lẽ bời vì tâm trạng của cô đang không tồi nên cũng không cảm thấy qua tệ.
Ở chỗ ngoặt hành lang bên ngoài phòng riêng, Từ Dương đã đặt Từ Nặc xuống, ngồi xổm trước mặt lau nước mắt giúp cô bé.
Chỉ là nước mắt lau mãi không xong, vừa lau vừa chảy ra tiếp. Từ Dương thấy bộ dạng con gái mình khóc đến chóp mũi đỏ bừng như vậy thì đau lòng không chịu nổi.
“Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì nói với ba, ba sẽ không mắng con đâu… Có phải là con không nghe lời nên bị mẹ đánh không?” Từ Dương vừa hỏi vừa dùng khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho con bé.
Nhưng dù anh đã cố gắng cẩn thận hết sức, bởi làn da của trẻ con vẫn còn non nớt nên lau qua cọ lại một hồi, chiếc mũi nhỏ của cô bé lại càng đỏ hơn.
Từ Nặc mím môi lắc đầu, nhưng một giây sau lại gật đầu.
Từ Dương vừa giận vừa buồn cười: "Con lắc đầu hay gật đầu thế, có phải là có đánh hay không?"
"Đánh, có đánh..."
"Đánh ở đâu? Khi nào?"
“Không, không đau nữa rồi, không còn đau nữa… Là, Là mẹ nói… Nói… Oaaa —”
Từ Nặc đứt quãng nặn ra vài chữ, đột nhiên giống như là chịu đựng cái gì đó tủi thân lắm, cái miệng nhỏ hơi bĩu lên rồi cứ thế ngẩn đầu khóc thành tiếng chứ không phải chỉ thút tha thút thít
như vừa rồi nữa.
"Mẹ, mẹ nói, ba không cần, không muốn con... Không cần oaaa—"
Trái tìm Từ Dương như thắt lại, anh vội vàng ôm Từ Nặc vào trong ngực, dùng bàn tay to vỗ vỗ lưng con bé, mắt đỏ hoe mà an ủi nó.
"Con đang nói gì vậy, tại sao ba lại không cần con cgws? Mẹ nói dối con đấy. Đừng khóc nữa... Ngoan nào..."
"Oaa--"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.