Chương 7: Luyện Cốt Thông Mạch!
Ngôn Quy Chính Truyện
17/08/2021
Đêm đó, Vương Thăng rốt cuộc cũng biết trong miệng của sư phụ cái gọi là nghề phụ là gì. Cũng biết được, hai thùng nước khoáng mình vất vả gánh lên trên núi để làm gì!
Tại dưới ánh đèn lờ mờ, Vương Thăng trơ mắt nhìn vị sư phụ tiêu soái phóng túng của mình dùng bút lông ở trên bình nhựa đã lột mất nhãn mác viết xuống năm chữ to 'suối thánh Núi Võ Đang'.
Lúc ấy ngoại trừ ngửa đầu thở dài, hắn cũng không biết mình nên phát biểu cảm nghĩ gì...Nhưng kinh ngạc là sư phụ tại ngày thứ hai thật là đã bán hơn mười bình ra ngoài, một bình giá cả hai mươi đến một trăm đồng không giống nhau.
Thanh Ngôn Tử tinh thông đạo môn ngũ thuật, một chút liền có thể nhìn ra người này tài vận mệnh đồ, gặp được một chút khách hành hương không quan tâm tiền tài hào khí, ngẫu nhiên cũng sẽ trực tiếp sư tử há mồm công phu sư tử gặm.
Lúc buổi tối, Thanh Ngôn Tử ngược lại là cho Vương Thăng một điểm lợi ích. Mượn một chiếc đèn đã cũ, Thanh Ngôn Tử biểu diễn một bộ nhập môn quyền pháp, tổng cộng bảy tám thức, để Vương Thăng một đêm phải thuần thục nắm giữ mỗi một chiêu thức, bao gồm các loại phá chiêu, hợp chiêu.
Kỳ thật bộ quyền pháp này rất đơn giản, chỉ là mấy cái động tác cần phải suy nghĩ, Vương Thăng miễn cưỡng đánh ra một lần, cũng cảm giác mình toàn thân phát nóng lên, hiệu quả rất không tệ.
Thế là, dưới sự quan sát của sư tỷ luôn cười hì hì, Vương Thăng ở trong sân đánh quyền đánh đến rạng sáng.
Cuối cùng sư tỷ cũng đã dựa vào cửa ngủ thiếp đi, Vương Thăng mới như có điều suy nghĩ chuẩn bị trở về phòng...
"Sư tỷ, sư tỷ, về ngủ trên giường đi."
"Ừm... Nha."
Mơ mơ màng màng, Mục Uyển Huyên lên tiếng để Vương Thăng hơi sững sờ.—— sư tỷ có thể phát ra trừ âm tiết ngoài chữ “Ừm” sao?
Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy một cặp mắt to mơ hồ, miệng hơi vểnh lên tiểu sư tỷ quay lại trong phòng, cũng là nhịn không được lộ ra nụ cười mỉm.
Có vị sư tỷ như vậy cũng là thật không tệ. Nhưng vấn đề lập tức xuất hiện, sư tỷ bò lên giường liền bắt đầu thuận tay cởi quần áo...
Vương Thăng mau chóng đem cái ghế kéo vào phòng, kéo cửa lại chèn then cửa rồi cắm đầu trở về phòng.
“Nam mô a di đà phật, thần thánh thiên địa.”
Sư tỷ đối với mình căn bản không có bố trí phòng vệ, chính mình làm một cái 'Chuẩn' sư đệ, cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của sư tỷ.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sư tỷ đã mười tám tuổi vẫn là một bộ dáng chưa đến tuổi dậy thì, thậm chí bây giờ còn chưa bắt đầu mặc nữ sĩ nội y mà là mặc áo lá nhỏ… Khiến hắn có suy nghĩ, đối sư tỷ có thể hay không một hai năm sau khi thiên địa nguyên khí khôi phục sẽ hóa thân thành 'Tiên tử'.
(dịch giả: nói không nhìn mà biết bên trong có gì luôn… Bái phục)
Vương Thăng ngã xuống giường, toàn thân ập đến đau nhức cùng tê dại để hắn nhịn không được phát ra vài tiếng hừ nhẹ. Hắn còn muốn thừa cơ hội này ngồi xuống vận chuyển pháp quyết trụ cột, nhưng vừa có ý nghĩ này thì cả người đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ không lâu, một thân ảnh từ gian ngoài đi đến, nói: "Sư phủ còn chưa ngủ hả?"
Vương Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy hình bóng sư phụ còn tưởng rằng là đang nằm mơ, ngái ngủ trả lời.
"Lại ngủ đi, buông lỏng thân thể, ta giúp ngươi luyện cốt thông mạch."
Thanh Ngôn Tử cười khẽ, Vương Thăng lại mơ mơ màng màng kêu rên vài tiếng.
(dịch giả: kiểu này có ngày bị bạo cúc…)
Thanh Ngôn Tử tức thì kéo ống tay áo lên vận kiếm chỉ, động tác không nhanh không chậm điểm huyệt toàn thân hắn. Lần này Vương Thăng thật sự tỉnh táo lại, đau đớn hít sâu một hơi.
"Sư phụ..."
"Chịu đựng, thân thể ngươi quá mức thô cứng, kinh mạch bế tắc, nhập môn đã có hơi chậm trễ."
Thanh Ngôn Tử dùng hai bàn tay nhấn ở hai bên đùi Vương Thăng, nhẹ nhàng hướng phía dưới vạch một cái, Vương Thăng nháy mắt cảm thấy gân cốt ở chân tê dại một trận.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác lòng bàn tay Thanh Ngôn Tử có một cỗ “Khí” nóng lạnh giao thoa, cái này chắc chính là nội lực mà người luyện võ theo đuổi, tại lúc Địa Cầu còn chưa khôi phục nguyên khí, sư phụ lại có thể dựa vào khổ tu từ thuở nhỏ, mà đã có thành tựu như thế.
Vương Thăng nghĩ tới sư phụ đang dùng loại nội lực tu luyện không dễ giúp mình luyện cốt thông mạch, đáy lòng hắn liền nhịn không được nổi lên một chút ấm áp. Trải qua nửa giờ bận rộn, Thanh Ngôn Tử ở một bên cũng chậm rãi thở phào một cái.
"Tóm lại ta đã nhận cha mẹ ngươi một phần khuyên giải phí, nếu ngươi sau này nhịn không được khóc lóc đòi về nhà, cũng không thể để ngươi tay không mà quay về được nha."
Nói xong, hắn liền tiêu sái rời đi, tựa hồ tâm tình rất không tệ.
"Đa tạ sư phụ! Đệ tử nhất định có thể vượt qua khảo nghiệm nhập môn!"
Vương Thăng nhỏ giọng hô hào, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Có vẻ như Thanh Ngôn Tử cũng không muốn để hắn bỏ cuộc giữa chừng.
Sáng sớm hôm sau, 'Khảo thí' quyền pháp đúng hạn mà tới, còn tốt Vương Thăng đời trước cũng coi như từng có mười năm kinh nghiệm tu đạo, mặc dù lúc ấy không có điều kiện gì nhưng đã ở bên trong 'Võ' đạo tốn hao một chút tâm lực.
Đến sáng ngày thứ hai, một bộ quyền pháp đánh ra cũng có thể tạm xem được. Không biết có phải hay không do yếu tố tâm lý, mà Vương Thăng cảm giác mình sau khi rời khỏi giường người nhẹ như yến, tinh thần so với sáng hôm qua mạnh hơn một chút - Hẳn là do tối hôm qua sư phụ giúp mình luyện cốt thông mạch.
Nhưng mà, hắn nhìn tới sư phụ và sư tỷ, những đại nhân vật chỉ có thể thấy trên phim ảnh...Đáy lòng chỉ có thể chán nản thở dài. Hắn biết bản thân hiện tại còn cách bọn họ quá xa - Không thể thư giãn, liều mạng mà làm đi.
Kỳ thật, Thanh Ngôn Tử đã có chút hài lòng biểu hiện của Vương Thăng, còn miễn cưỡng khích lệ hắn vài câu:
"Hôm qua để ngươi thích ứng một chút, hôm nay sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, tu hành mặc dù theo đuổi là dục tốc bất đạt, nhưng quan trọng phải xem biểu hiện chuyên tâm của ngươi."
"Vâng, đệ tử đã hiểu."
Mặc dù Thanh Ngôn Tử buông lời nói sẽ tăng thêm áp lực cho hắn, nhưng cũng không có cho cái nhiệm vụ gì vượt qua cực hạn sức chịu đựng của hắn, đơn giản chính là để hắn tiêu hao hết thể lực, cảm giác được mệt nhọc tột cùng nhưng mà liên tiếp ba ngày, Vương Thăng nửa câu phàn nàn đều không nói ra, nhếch miệng cười cố gắng chịu đựng.
Thanh Ngôn Tử mỗi ba ngày sẽ một lần giúp Vương Thăng luyện cốt thông mạch, trải qua hai lần như thế, Vương Thăng ngoài ý muốn có thể cảm giác được vị trí đại khái kinh mạch toàn thân.
Cẩn thận suy nghĩ liền minh bạch đến cùng là chuyện gì xảy ra — đây là nội lực của sư phụ ở trong kinh mạch của mình còn sót lại.
Mượn cơ hội trời cho như vậy, Vương Thăng không ngừng vận chuyển bộ pháp quyết trụ cột kia mặc dù cũng không có hiệu quả gì, nhưng tần suất cùng chất lượng hô hấp hơi thở trong thể nội rõ ràng có chỗ tăng lên.
Có một chuyện buồn bực chính là vị sư tỷ hay tìm đến Vương Thăng chơi đùa che mũi nín thở trắng trợn, để hắn mấy lần suýt chút bị nghẹt hơi ngất đi.
...
Chớp mắt đã đến thời gian cha mẹ hắn muốn rời khỏi núi Võ Đang, bởi vì Vương Thăng muốn đưa tiễn cha mẹ rời đi, cho nên xin nghỉ nửa ngày xuống núi cùng cha em ăn cơm, đi dạo phố.
Trước khi chia tay, người mẹ lại ôm Vương Thăng không nỡ buông ra, người cha cũng xụ mặt, nói:
"Nếu như ba ba trước đó làm gì không đúng, con nói đi ba ba sẽ sửa..."
Nhưng Vương Thăng chỉ là lắc đầu cười, vụng trộm lau khóe mắt đã ướt át. Không lên núi, hắn không cam tâm - Liều lĩnh lên núi, tổn thương cha mẹ.
Vương Thăng không biết mình nên nói cái gì, hắn cũng không muốn hứa hẹn cái gì quá xa vời.Hắn chỉ biết là, mình cần thực lực để có thể trong tương lai bảo vệ tốt người nhà.
Tại trước cổng quán trọ chờ xe đến, Vương Thăng nhìn thấy một bên có sạp trái cây liền chạy tới mua mấy cân quýt, kín đáo đưa cho ba ba thích ăn quýt, để hai người trên đường ăn. Đây cũng là phương thức hắn biểu đạt sự hiếu thảo với họ.
Sau khi đưa cha mẹ lên xe, đáy lòng Vương Thăng cũng có chút vắng vẻ, nhưng hắn chỉ có thể cười khoát tay tiễn biệt cha mẹ trở lại cuộc sống đô thị bình thường.
Xe đã bắt đầu lăn bánh, hắn cũng không để ý chung quanh còn có người đi đường qua lại, hướng chiếc xe đã đi xa dập đầu liên tục mấy cái vang thành tiếng, sau đó xoay người cầm theo hai túi hành lý mới tinh cha mẹ mới mua cho, hướng phía trên núi bước chân đi lên.
Trong túi hành lý là một chút đồ ăn vặt Vương Thăng thích ăn, cùng một vài vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Khỏi cần phải nói, đó là mẹ của Vương Thăng mua cho hắn mấy bọc lớn tam giác, tứ giác đồ lót đủ cho hắn dùng đến sang năm...
Đing đing!
Trong lúc Vương Thăng trở lại trên núi, điện thoại vang lên vài tiếng nhẹ, cúi đầu nhìn thấy tài khoản của mình nhiều hơn một khoản tiền, chóp mũi có chút run run đứng tại cổng cúi đầu, thật lâu không nhúc nhích.
"Trở về rồi à?"
Tiếng nói của Thanh Ngôn Tử ở một bên truyền đến, Vương Thăng như ở trong mộng cảnh tỉnh lại, xoa xoa khóe mắt, xách tui hành lý đi vào.
"Sư phụ, chúng ta có nên thay cái cửa sân?"
"Vi sư chỉ là tạm trú trên núi Võ Đang, lúc đến như thế nào, lúc đi cứ để như cũ là được rồi."
Thanh Ngôn Tử nhìn sắc trời một chút, lạnh nhạt nói:
"Cách mặt trời lặn còn có chút thời gian, sư tỷ của ngươi đang ở sau núi giặt quần áo, đã cho ngươi nửa ngày nghỉ rồi thì hiện tại ngươi cũng đi phụ một chút đi."
"Cám ơn sư phụ!"
Vương Thăng nhe răng cười một tiếng, mấy ngày nay một mực ở trong tình trạng siêu khổ cực, hắn cũng lo lắng thân thể mình có chút chịu không được.
Vương Thăng đặt túi hành lý để ở trong buồng ngủ, kéo tay áo lên rồi chạy về hướng dòng suối nhỏ ở sau núi.
Thanh Ngôn Tử nhìn xem bóng lưng của tên đồ đệ vừa nhặt được này, cười khẽ cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp.
"Tiểu Huyên chung quy là nữ hài, ngày sau có lẽ cũng phải có ngày lấy chồng. Tổ sư gia truyền thừa những vật này, từ đầu đến cuối cần có một nam đệ tử trông coi... Ai, ngàn năm rồi tổ sư gia, nhất mạch truyền thừa của chúng ta đến cùng còn muốn giữ đến khi nào đây..."
Thanh Ngôn Tử nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở bên trên tường đổ của tiểu viện chắp tay, vừa vặn có thể nhìn được tình hình ở dòng suối nhỏ.
"Sư tỷ, để ta làm là được rồi!"
Cách xa như vậy, tiếng cười của Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên loáng thoáng truyền tới, trong gió tung bay không biết lướt tới nơi nào.
...
Luyện cốt được mười sáu lần, Vương Thăng đã vượt qua bốn mươi bảy ngày trong tiểu viện vắng vẻ ở sau núi Võ Đang này.
Ngày mùng 2 tháng 9, hôm nay đã đến ngày tụ trường chính thức, Vương Thăng ngoài việc mái tóc dài hơn so với trước khi lên núi thì cũng không có biến hóa gì quá rõ ràng.
Bất quá, Vương Thăng lại biết bản thân nhờ có sự trợ giúp của sư phụ Thanh Ngôn Tử, đã bắt đầu thoát thai hoán cốt!
Mỗi ngày hắn đều sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cha mẹ mình, mỗi tuần cũng sẽ cùng bọn họ trò chuyện trên video. Ngoại trừ để bọn họ yên tâm, Vương Thăng chuyển đề tài hỏi thăm công việc của cha mẹ để vơi đi sự nhung nhớ.
Mà cha mẹ hắn khuyên nhủ con mình hơn một tháng vẫn không có hiệu quả, dần dần cũng chiều theo tâm ý Vương Thăng. Bọn hắn còn tìm bạn cao trung của Vương Thăng nói lý do hắn sinh bệnh phải ra ngoại quốc chữa trị, tạo điều kiện cho Vương Thăng nghỉ học một năm.
Đôi vợ chồng lên kế hoạch sắp xếp ngày nghỉ phép lại lên núi Võ Đang thăm con trai, chính thức thăm viếng 'Võ học đạo sư' Thanh Ngôn Tử — lúc vị đạo sư giải thích với cha mẹ hắn vẫn dùng lý do 'Đam mê võ thuật' rất có đạo lý, cũng rất có sức thuyết phục hơn.
Chạng vạng tối, Vương Thăng và sư phụ, sư tỷ ở trong tiểu viện hoàn tất bữa cơm tối, sau khi thu dọn bát đũa cùng vệ sinh xong liền hào hứng muốn đi diễn luyện bộ nhập môn quyền pháp thứ ba mà sư phụ đã truyền cho hắn, thế nhưng chưa kịp đi đã bị Thanh Ngôn Tử gọi lại...
"Nhập môn rèn luyện đã qua, vi sư nhìn ngươi biểu hiện không tệ, hôm nay muốn hỏi ngươi một câu. Vương Thăng, ngươi muốn bái nhập môn hạ của vi sư sao?"
Vương Thăng sững sờ, sau đó liền vội vàng gật đầu, trong lúc nhất thời lại có chút nói không ra lời. Cảm giác không uổng phí hơn một tháng vất vả để hắn thiếu chút khóc òa lên...
"Ngày mai vi sư sẽ mời một vị đạo môn sư trưởng tới chứng kiến, vì ngươi truyền thụ đạo pháp, sáng sớm mai ngươi thức dậy tắm rửa sạch sẽ, giữa trưa liền chính thức nhập môn."
"Tạ ơn sư phụ!"
Vương Thăng khụy hai chân xuống, quỳ xuống hướng Thanh Ngôn Tử dập đầu, lão lại cười nghiêng người né tránh, hiển nhiên chưa chính thức nhập môn thì hắn sẽ không nhận cái cúi đầu này của Vương Thăng.
Sư tỷ ở một bên nâng cằm nháy mắt mấy cái, tựa hồ ý thức vị chuẩn sư đệ này sắp trở thành sư đệ chân chính, nàng lập tức cười đến híp cả mắt...
Tại dưới ánh đèn lờ mờ, Vương Thăng trơ mắt nhìn vị sư phụ tiêu soái phóng túng của mình dùng bút lông ở trên bình nhựa đã lột mất nhãn mác viết xuống năm chữ to 'suối thánh Núi Võ Đang'.
Lúc ấy ngoại trừ ngửa đầu thở dài, hắn cũng không biết mình nên phát biểu cảm nghĩ gì...Nhưng kinh ngạc là sư phụ tại ngày thứ hai thật là đã bán hơn mười bình ra ngoài, một bình giá cả hai mươi đến một trăm đồng không giống nhau.
Thanh Ngôn Tử tinh thông đạo môn ngũ thuật, một chút liền có thể nhìn ra người này tài vận mệnh đồ, gặp được một chút khách hành hương không quan tâm tiền tài hào khí, ngẫu nhiên cũng sẽ trực tiếp sư tử há mồm công phu sư tử gặm.
Lúc buổi tối, Thanh Ngôn Tử ngược lại là cho Vương Thăng một điểm lợi ích. Mượn một chiếc đèn đã cũ, Thanh Ngôn Tử biểu diễn một bộ nhập môn quyền pháp, tổng cộng bảy tám thức, để Vương Thăng một đêm phải thuần thục nắm giữ mỗi một chiêu thức, bao gồm các loại phá chiêu, hợp chiêu.
Kỳ thật bộ quyền pháp này rất đơn giản, chỉ là mấy cái động tác cần phải suy nghĩ, Vương Thăng miễn cưỡng đánh ra một lần, cũng cảm giác mình toàn thân phát nóng lên, hiệu quả rất không tệ.
Thế là, dưới sự quan sát của sư tỷ luôn cười hì hì, Vương Thăng ở trong sân đánh quyền đánh đến rạng sáng.
Cuối cùng sư tỷ cũng đã dựa vào cửa ngủ thiếp đi, Vương Thăng mới như có điều suy nghĩ chuẩn bị trở về phòng...
"Sư tỷ, sư tỷ, về ngủ trên giường đi."
"Ừm... Nha."
Mơ mơ màng màng, Mục Uyển Huyên lên tiếng để Vương Thăng hơi sững sờ.—— sư tỷ có thể phát ra trừ âm tiết ngoài chữ “Ừm” sao?
Nhưng sau đó, hắn nhìn thấy một cặp mắt to mơ hồ, miệng hơi vểnh lên tiểu sư tỷ quay lại trong phòng, cũng là nhịn không được lộ ra nụ cười mỉm.
Có vị sư tỷ như vậy cũng là thật không tệ. Nhưng vấn đề lập tức xuất hiện, sư tỷ bò lên giường liền bắt đầu thuận tay cởi quần áo...
Vương Thăng mau chóng đem cái ghế kéo vào phòng, kéo cửa lại chèn then cửa rồi cắm đầu trở về phòng.
“Nam mô a di đà phật, thần thánh thiên địa.”
Sư tỷ đối với mình căn bản không có bố trí phòng vệ, chính mình làm một cái 'Chuẩn' sư đệ, cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của sư tỷ.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sư tỷ đã mười tám tuổi vẫn là một bộ dáng chưa đến tuổi dậy thì, thậm chí bây giờ còn chưa bắt đầu mặc nữ sĩ nội y mà là mặc áo lá nhỏ… Khiến hắn có suy nghĩ, đối sư tỷ có thể hay không một hai năm sau khi thiên địa nguyên khí khôi phục sẽ hóa thân thành 'Tiên tử'.
(dịch giả: nói không nhìn mà biết bên trong có gì luôn… Bái phục)
Vương Thăng ngã xuống giường, toàn thân ập đến đau nhức cùng tê dại để hắn nhịn không được phát ra vài tiếng hừ nhẹ. Hắn còn muốn thừa cơ hội này ngồi xuống vận chuyển pháp quyết trụ cột, nhưng vừa có ý nghĩ này thì cả người đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ không lâu, một thân ảnh từ gian ngoài đi đến, nói: "Sư phủ còn chưa ngủ hả?"
Vương Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy hình bóng sư phụ còn tưởng rằng là đang nằm mơ, ngái ngủ trả lời.
"Lại ngủ đi, buông lỏng thân thể, ta giúp ngươi luyện cốt thông mạch."
Thanh Ngôn Tử cười khẽ, Vương Thăng lại mơ mơ màng màng kêu rên vài tiếng.
(dịch giả: kiểu này có ngày bị bạo cúc…)
Thanh Ngôn Tử tức thì kéo ống tay áo lên vận kiếm chỉ, động tác không nhanh không chậm điểm huyệt toàn thân hắn. Lần này Vương Thăng thật sự tỉnh táo lại, đau đớn hít sâu một hơi.
"Sư phụ..."
"Chịu đựng, thân thể ngươi quá mức thô cứng, kinh mạch bế tắc, nhập môn đã có hơi chậm trễ."
Thanh Ngôn Tử dùng hai bàn tay nhấn ở hai bên đùi Vương Thăng, nhẹ nhàng hướng phía dưới vạch một cái, Vương Thăng nháy mắt cảm thấy gân cốt ở chân tê dại một trận.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác lòng bàn tay Thanh Ngôn Tử có một cỗ “Khí” nóng lạnh giao thoa, cái này chắc chính là nội lực mà người luyện võ theo đuổi, tại lúc Địa Cầu còn chưa khôi phục nguyên khí, sư phụ lại có thể dựa vào khổ tu từ thuở nhỏ, mà đã có thành tựu như thế.
Vương Thăng nghĩ tới sư phụ đang dùng loại nội lực tu luyện không dễ giúp mình luyện cốt thông mạch, đáy lòng hắn liền nhịn không được nổi lên một chút ấm áp. Trải qua nửa giờ bận rộn, Thanh Ngôn Tử ở một bên cũng chậm rãi thở phào một cái.
"Tóm lại ta đã nhận cha mẹ ngươi một phần khuyên giải phí, nếu ngươi sau này nhịn không được khóc lóc đòi về nhà, cũng không thể để ngươi tay không mà quay về được nha."
Nói xong, hắn liền tiêu sái rời đi, tựa hồ tâm tình rất không tệ.
"Đa tạ sư phụ! Đệ tử nhất định có thể vượt qua khảo nghiệm nhập môn!"
Vương Thăng nhỏ giọng hô hào, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, rất nhanh liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Có vẻ như Thanh Ngôn Tử cũng không muốn để hắn bỏ cuộc giữa chừng.
Sáng sớm hôm sau, 'Khảo thí' quyền pháp đúng hạn mà tới, còn tốt Vương Thăng đời trước cũng coi như từng có mười năm kinh nghiệm tu đạo, mặc dù lúc ấy không có điều kiện gì nhưng đã ở bên trong 'Võ' đạo tốn hao một chút tâm lực.
Đến sáng ngày thứ hai, một bộ quyền pháp đánh ra cũng có thể tạm xem được. Không biết có phải hay không do yếu tố tâm lý, mà Vương Thăng cảm giác mình sau khi rời khỏi giường người nhẹ như yến, tinh thần so với sáng hôm qua mạnh hơn một chút - Hẳn là do tối hôm qua sư phụ giúp mình luyện cốt thông mạch.
Nhưng mà, hắn nhìn tới sư phụ và sư tỷ, những đại nhân vật chỉ có thể thấy trên phim ảnh...Đáy lòng chỉ có thể chán nản thở dài. Hắn biết bản thân hiện tại còn cách bọn họ quá xa - Không thể thư giãn, liều mạng mà làm đi.
Kỳ thật, Thanh Ngôn Tử đã có chút hài lòng biểu hiện của Vương Thăng, còn miễn cưỡng khích lệ hắn vài câu:
"Hôm qua để ngươi thích ứng một chút, hôm nay sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, tu hành mặc dù theo đuổi là dục tốc bất đạt, nhưng quan trọng phải xem biểu hiện chuyên tâm của ngươi."
"Vâng, đệ tử đã hiểu."
Mặc dù Thanh Ngôn Tử buông lời nói sẽ tăng thêm áp lực cho hắn, nhưng cũng không có cho cái nhiệm vụ gì vượt qua cực hạn sức chịu đựng của hắn, đơn giản chính là để hắn tiêu hao hết thể lực, cảm giác được mệt nhọc tột cùng nhưng mà liên tiếp ba ngày, Vương Thăng nửa câu phàn nàn đều không nói ra, nhếch miệng cười cố gắng chịu đựng.
Thanh Ngôn Tử mỗi ba ngày sẽ một lần giúp Vương Thăng luyện cốt thông mạch, trải qua hai lần như thế, Vương Thăng ngoài ý muốn có thể cảm giác được vị trí đại khái kinh mạch toàn thân.
Cẩn thận suy nghĩ liền minh bạch đến cùng là chuyện gì xảy ra — đây là nội lực của sư phụ ở trong kinh mạch của mình còn sót lại.
Mượn cơ hội trời cho như vậy, Vương Thăng không ngừng vận chuyển bộ pháp quyết trụ cột kia mặc dù cũng không có hiệu quả gì, nhưng tần suất cùng chất lượng hô hấp hơi thở trong thể nội rõ ràng có chỗ tăng lên.
Có một chuyện buồn bực chính là vị sư tỷ hay tìm đến Vương Thăng chơi đùa che mũi nín thở trắng trợn, để hắn mấy lần suýt chút bị nghẹt hơi ngất đi.
...
Chớp mắt đã đến thời gian cha mẹ hắn muốn rời khỏi núi Võ Đang, bởi vì Vương Thăng muốn đưa tiễn cha mẹ rời đi, cho nên xin nghỉ nửa ngày xuống núi cùng cha em ăn cơm, đi dạo phố.
Trước khi chia tay, người mẹ lại ôm Vương Thăng không nỡ buông ra, người cha cũng xụ mặt, nói:
"Nếu như ba ba trước đó làm gì không đúng, con nói đi ba ba sẽ sửa..."
Nhưng Vương Thăng chỉ là lắc đầu cười, vụng trộm lau khóe mắt đã ướt át. Không lên núi, hắn không cam tâm - Liều lĩnh lên núi, tổn thương cha mẹ.
Vương Thăng không biết mình nên nói cái gì, hắn cũng không muốn hứa hẹn cái gì quá xa vời.Hắn chỉ biết là, mình cần thực lực để có thể trong tương lai bảo vệ tốt người nhà.
Tại trước cổng quán trọ chờ xe đến, Vương Thăng nhìn thấy một bên có sạp trái cây liền chạy tới mua mấy cân quýt, kín đáo đưa cho ba ba thích ăn quýt, để hai người trên đường ăn. Đây cũng là phương thức hắn biểu đạt sự hiếu thảo với họ.
Sau khi đưa cha mẹ lên xe, đáy lòng Vương Thăng cũng có chút vắng vẻ, nhưng hắn chỉ có thể cười khoát tay tiễn biệt cha mẹ trở lại cuộc sống đô thị bình thường.
Xe đã bắt đầu lăn bánh, hắn cũng không để ý chung quanh còn có người đi đường qua lại, hướng chiếc xe đã đi xa dập đầu liên tục mấy cái vang thành tiếng, sau đó xoay người cầm theo hai túi hành lý mới tinh cha mẹ mới mua cho, hướng phía trên núi bước chân đi lên.
Trong túi hành lý là một chút đồ ăn vặt Vương Thăng thích ăn, cùng một vài vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Khỏi cần phải nói, đó là mẹ của Vương Thăng mua cho hắn mấy bọc lớn tam giác, tứ giác đồ lót đủ cho hắn dùng đến sang năm...
Đing đing!
Trong lúc Vương Thăng trở lại trên núi, điện thoại vang lên vài tiếng nhẹ, cúi đầu nhìn thấy tài khoản của mình nhiều hơn một khoản tiền, chóp mũi có chút run run đứng tại cổng cúi đầu, thật lâu không nhúc nhích.
"Trở về rồi à?"
Tiếng nói của Thanh Ngôn Tử ở một bên truyền đến, Vương Thăng như ở trong mộng cảnh tỉnh lại, xoa xoa khóe mắt, xách tui hành lý đi vào.
"Sư phụ, chúng ta có nên thay cái cửa sân?"
"Vi sư chỉ là tạm trú trên núi Võ Đang, lúc đến như thế nào, lúc đi cứ để như cũ là được rồi."
Thanh Ngôn Tử nhìn sắc trời một chút, lạnh nhạt nói:
"Cách mặt trời lặn còn có chút thời gian, sư tỷ của ngươi đang ở sau núi giặt quần áo, đã cho ngươi nửa ngày nghỉ rồi thì hiện tại ngươi cũng đi phụ một chút đi."
"Cám ơn sư phụ!"
Vương Thăng nhe răng cười một tiếng, mấy ngày nay một mực ở trong tình trạng siêu khổ cực, hắn cũng lo lắng thân thể mình có chút chịu không được.
Vương Thăng đặt túi hành lý để ở trong buồng ngủ, kéo tay áo lên rồi chạy về hướng dòng suối nhỏ ở sau núi.
Thanh Ngôn Tử nhìn xem bóng lưng của tên đồ đệ vừa nhặt được này, cười khẽ cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt hơi có vẻ phức tạp.
"Tiểu Huyên chung quy là nữ hài, ngày sau có lẽ cũng phải có ngày lấy chồng. Tổ sư gia truyền thừa những vật này, từ đầu đến cuối cần có một nam đệ tử trông coi... Ai, ngàn năm rồi tổ sư gia, nhất mạch truyền thừa của chúng ta đến cùng còn muốn giữ đến khi nào đây..."
Thanh Ngôn Tử nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở bên trên tường đổ của tiểu viện chắp tay, vừa vặn có thể nhìn được tình hình ở dòng suối nhỏ.
"Sư tỷ, để ta làm là được rồi!"
Cách xa như vậy, tiếng cười của Vương Thăng cùng Mục Uyển Huyên loáng thoáng truyền tới, trong gió tung bay không biết lướt tới nơi nào.
...
Luyện cốt được mười sáu lần, Vương Thăng đã vượt qua bốn mươi bảy ngày trong tiểu viện vắng vẻ ở sau núi Võ Đang này.
Ngày mùng 2 tháng 9, hôm nay đã đến ngày tụ trường chính thức, Vương Thăng ngoài việc mái tóc dài hơn so với trước khi lên núi thì cũng không có biến hóa gì quá rõ ràng.
Bất quá, Vương Thăng lại biết bản thân nhờ có sự trợ giúp của sư phụ Thanh Ngôn Tử, đã bắt đầu thoát thai hoán cốt!
Mỗi ngày hắn đều sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cha mẹ mình, mỗi tuần cũng sẽ cùng bọn họ trò chuyện trên video. Ngoại trừ để bọn họ yên tâm, Vương Thăng chuyển đề tài hỏi thăm công việc của cha mẹ để vơi đi sự nhung nhớ.
Mà cha mẹ hắn khuyên nhủ con mình hơn một tháng vẫn không có hiệu quả, dần dần cũng chiều theo tâm ý Vương Thăng. Bọn hắn còn tìm bạn cao trung của Vương Thăng nói lý do hắn sinh bệnh phải ra ngoại quốc chữa trị, tạo điều kiện cho Vương Thăng nghỉ học một năm.
Đôi vợ chồng lên kế hoạch sắp xếp ngày nghỉ phép lại lên núi Võ Đang thăm con trai, chính thức thăm viếng 'Võ học đạo sư' Thanh Ngôn Tử — lúc vị đạo sư giải thích với cha mẹ hắn vẫn dùng lý do 'Đam mê võ thuật' rất có đạo lý, cũng rất có sức thuyết phục hơn.
Chạng vạng tối, Vương Thăng và sư phụ, sư tỷ ở trong tiểu viện hoàn tất bữa cơm tối, sau khi thu dọn bát đũa cùng vệ sinh xong liền hào hứng muốn đi diễn luyện bộ nhập môn quyền pháp thứ ba mà sư phụ đã truyền cho hắn, thế nhưng chưa kịp đi đã bị Thanh Ngôn Tử gọi lại...
"Nhập môn rèn luyện đã qua, vi sư nhìn ngươi biểu hiện không tệ, hôm nay muốn hỏi ngươi một câu. Vương Thăng, ngươi muốn bái nhập môn hạ của vi sư sao?"
Vương Thăng sững sờ, sau đó liền vội vàng gật đầu, trong lúc nhất thời lại có chút nói không ra lời. Cảm giác không uổng phí hơn một tháng vất vả để hắn thiếu chút khóc òa lên...
"Ngày mai vi sư sẽ mời một vị đạo môn sư trưởng tới chứng kiến, vì ngươi truyền thụ đạo pháp, sáng sớm mai ngươi thức dậy tắm rửa sạch sẽ, giữa trưa liền chính thức nhập môn."
"Tạ ơn sư phụ!"
Vương Thăng khụy hai chân xuống, quỳ xuống hướng Thanh Ngôn Tử dập đầu, lão lại cười nghiêng người né tránh, hiển nhiên chưa chính thức nhập môn thì hắn sẽ không nhận cái cúi đầu này của Vương Thăng.
Sư tỷ ở một bên nâng cằm nháy mắt mấy cái, tựa hồ ý thức vị chuẩn sư đệ này sắp trở thành sư đệ chân chính, nàng lập tức cười đến híp cả mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.