Địa Cầu Đệ Nhất Kiếm

Chương 5: Tên Của Sư Tỷ!

Ngôn Quy Chính Truyện

16/08/2021

Vô luận Vương Thăng hỏi thế nào, cha mẹ hắn đều chỉ dùng ánh mắt từ ái nhìn chăm chú hắn, cũng không nói thêm lời nào, lại còn cổ vũ Vương Thăng tại núi Võ Đang hảo hảo tu đạo, học thêm các loại kiếm pháp cao thâm, khinh công.

Mẫu thân nói:

"Truy cầu lý tưởng của mình là chuyện hạnh phúc, con trai cố lên."

Phụ thân thì nói:

"Thật ra, ta lúc còn trẻ tuổi cũng có một ước mơ tu đạo thành tiên, đáng tiếc về sau gặp được mẹ ngươi, rồi sinh ra ngươi nên đành phải ước mơ chỉ là mơ ước."

“Đây là cái vì cái gì…?”

Bằng sự hiểu biết của Vương Thăng đối ba mẹ mình, những lời này có độ tin cậy cơ bản không đủ một phần trăm!

Vương Thăng cũng không nghĩ nhiều, nghĩ cũng không thông đến cùng chuyện gì xảy ra. Hắn thật sự sợ ngày mai lên núi sẽ không gặp lại Thanh Ngôn Tử, dù sao “vợ chồng nào đó” tuyệt đối làm được loại sự tình...

Sau khi Vương Thăng cùng cha mẹ ăn một bữa cơm chay phong phú, liền trở về phòng của mình ngủ thật sớm, kết quả là trằn trọc cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì Vương Thăng đã đứng dậy thu thập ổn thỏa. Đặt xong bữa sáng cho cha mẹ lưu lại một tờ giấy, liền xách túi hành lý của mình lần nữa lên núi Võ Đang.

Nắng sớm lờ mờ, sương mù mông lung, buổi sáng ở núi Võ Đang là một diện mạo hoàn toàn khác. Có thể nhìn thấy trên đường núi có rất nhiều thiếu niên chững chạc đang luyện công pháp Thái Cực, cũng có thể nhìn thấy trong rừng trúc ven đường có mấy cái đệ tử trẻ tuổi mặc đạo bào khua lên trường kiếm không có lưỡi, cả một bức tranh có mấy phần khí thế của môn phái lớn.

Thanh Ngôn Tử, cái tên này tựa hồ tại lúc ban đầu tiên đạo quật khởi, đã cao cao tại thượng xếp trên cùng Thiên bảng, nhưng chưa bao giờ có người thấy ở phía sau tên hắn thêm vào mấy chữ 'Núi Võ Đang'.

Hôm qua lúc Vương Thăng nhìn thấy Thanh Ngôn Tử, cũng chỉ cố không kìm nén sự kinh ngạc.

Lúc này hồi tưởng lại, Thanh Ngôn Tử thân hình thon dài, khuôn mặt không tính anh tuấn, nhưng dung mạo trong ngoài lộ ra một cỗ 'sạch sẽ'. Lúc đi trên thông đạo, hai vai hắn chìm xuống, bộ pháp linh hoạt, một khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ khó tả khí vận - Đạo chi vận.

Lúc này đổi lại người khác nhìn vào Thanh Ngôn Tử, nhiều nhất là một vị thâm tàng bất lộ võ thuật đại sư. Nhưng đối với Vương Thăng, vị đại lão này hiện tại sợ là đã khai thông kinh mạch toàn thân, chờ thiên địa nguyên khí trở về là có thể mượn gió bẻ măng, nhất bước lên thiên...

Quầy sách cũ vẫn còn đó, Thanh Ngôn Tử đạo trưởng đã không còn ở đây, nhưng các loại sách tuy bày ở nơi này một ngày mà cũng không ai động vào. Vương Thăng tiến tới nhìn mấy lần, cái gì 'Võ Đang kiếm pháp chân kinh', 'Toàn Chân Thất Tinh Kiếm tái bản', 'Cửu m Chân Kinh', 'Như Lai Thần Chưởng', cái gì cũng có...

Sau đó, Vương Thăng liền thở dài trông hành lý đứng ở một bên, đáy lòng nghĩ đến nếu như Thanh Ngôn Tử và cha mẹ thương lượng xong rồi cố ý thả hắn đi, vậy chuyện này sẽ có tổn thất có bao lớn đây - Bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất cả đời, tổn thất đâu chỉ thảm trọng, đoán chừng sẽ hối hận cả đời luôn ấy.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng là không thể oán trách cha mẹ, bọn họ cũng là vì quan tâm mình, bất quá, bản thân có rất nhiều chuyện không thể nói rõ với họ.

"Ha ha... thiếu niên, đến sớm thật đấy."

Tiếng ngáp dài đủ mười phần tại sau lưng truyền đến, Vương Thăng chấn động tinh thần, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện một thân nền trắng họa tiết xanh đạo bào - trung niên đạo trưởng ở đường núi bên cạnh nhanh chóng bước đến.

Hắn bước chân rất lớn, trên đường núi dốc cao mà cứ như đi trên đất bằng, chỉ vài bước đã đến trước mặt Vương Thăng, dùng hai con mắt đầy ghèn nhìn chăm chú Vương Thăng.

Nồng đậm mùi xà phòng đập vào mặt, hôm nay Thanh Ngôn Tử dường như đã sửa soạn lại một chút, đạo bào này có mấy phần cảm giác mới tinh. Vị đạo trưởng này lúc còn trẻ tuổi khẳng định cũng là soái ca hiếm có, đến bây giờ nhìn cũng không có thấy già dặn gì.

Vương Thăng liếm liếm bờ môi, cuống họng rung động mấy lần, cuối cùng hô một tiếng: "Sư… sư phụ!"

"Không cần, hiện tại vẫn là gọi ta là đạo trưởng đi, nếu muốn theo nghề học đạo, ngươi còn cần phải vượt qua mấy ải nữa cơ."

Thanh Ngôn Tử khẽ cười một câu, đi qua thu thập lại quầy sách cũ. Cũng chính là đem ghế mây lật ngược, đặt ở trên quầy sách.

Thanh Ngôn Tử nói: "Trước tiên nói rõ với ngươi là ta đã thu cha mẹ ngươi một phần khuyên giải phí và tiền ăn. Sau đây ngươi sẽ bước vào giai đoạn kiểm tra, đến lúc năm học mới khai giảng, ta sẽ khảo sát phẩm tính đức hạnh của ngươi như thế nào, rồi mới quyết định có nên thu nhận hay không.

Đương nhiên, xem xét trên phần chi phí đã bỏ ra kia thì cũng đủ để ngươi lịch luyện, cũng đủ để ngươi hiểu rõ sự gian khó khi sống trên núi, nơi này mặc dù cũng có mạng lưới giao thông, tựa hồ cách thế tục chỉ có vài dặm, nhưng cùng những đồ vật xanh xanh đỏ đỏ ở thế giới của ngươi rất có sự khác biệt."

“Khuyên giải phí? Hóa ra là như vậy...”

Vương Thăng cười khổ vỗ vỗ trán, cha mẹ thật đúng là luôn táo bạo ngoài dự liệu, vậy mà trực tiếp hối lộ đại lão - tương lai của tiên đạo. Hắn thấy Thanh Ngôn Tử muốn tới xách túi hành lý của mình, vội vàng cầm túi hành lý nắm trong tay.

"Đệ tử tự làm là được rồi, không dám làm phiền sư phụ."

Thanh Ngôn Tử cũng không có sửa cách gọi của hắn nữa, ở phía trước tiêu sái dẫn đường, nói:

"Đi bên này, ta cư trú ở sau núi, đoạn đường núi này ít được tu sửa, cho nên ngươi phải lưu ý dưới chân."

"Ai!"

Vương Thăng nhìn chăm chú thân ảnh Thanh Ngôn Tử leo núi như đi trên đất liền, lập tức nhếch miệng cười một tiếng, thầm nghĩ:

“Lo nhiều làm gì, trước hết mình cứ ôm cây đại thụ này rồi hẵng nói!

Không thể nói ngay cả đạo trưởng Thanh Ngôn Tử đều có thể bị hắn bắt gặp tại quầy sách cũ, đoán chừng tích hai đời vận khí cộng lại cũng dùng hết vào lúc này nha.



Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trước khi thiên địa nguyên khí khôi phục, Thanh Ngôn Tử vậy mà ở trên núi Võ Đang bày quầy bán hàng đoán mệnh mà lại vô tình gặp thiếu niên đi ngang… Thật sự là đâu phải không có người nào đến đây.

Hắn vất vả cúi đầu bò lên một trận, rồi quay đầu nhìn thấy xa xa một góc Tử Tiêu Cung. Thời gian dần trôi qua, thềm đá biến thành một đường đất trắng xóa, đi thêm một đoạn thì đường núi lại đổi thành một màu rêu xanh.

"Phong cảnh bốn phía như thế nào?"

Thanh Ngôn Tử nhẹ giọng nói một câu.

Vương Thăng một mực cắm đầu hướng lên phía trước, bông nhiên nghe tiếng nói lập tức ngẩng đầu, phát hiện bất tri bất giác bọn hắn đã đi tới sâu trong núi.

Nhìn ra bốn phía xa xa, mây mù dường như đang từ bên trong rừng rậm liên tục không ngừng sinh ra, nhìn ra phía xa hơn nữa thì hóa thành tiên cảnh trong mắt người đời.

Đời trước hắn muốn tìm một nơi như này là cực kỳ khó khăn, chờ lúc Vương Thăng bắt đầu tu hành, loại địa phương này phần lớn đều bị các loại đạo trường chiếm dụng.

Lại nói, hắn ở kiếp trước cần sư phụ không có sư phụ - muốn công pháp cũng chỉ có thể lên internet mò mẫm, coi như lén lút lẫn vào bảo địa tu đạo, cũng chỉ là làm chật đất trên núi mà thôi.

Tu đạo chú trọng pháp - tài - lữ - địa, công sức cùng ngộ tính chỉ là cơ sở, có nỗ lực cũng không nhất định có thể có được hồi báo tốt. Đạo lý đó, Vương Thăng có thể nói là lĩnh ngộ mười phần thông suốt.

Đi qua một mảnh rừng cây, Thanh Ngôn Tử cười nói một câu:

"Đến đây có phải hay không hơi thất vọng?"

Vương Thăng xách theo túi hành lý, đuổi tới bên cạnh sư phụ nhìn lại một phía bên trái rừng cây, đập vào mắt là một tiểu viện có chút rách nát, trong viện có mấy gian ốc xá ngói xanh. Mái hiên mọc cỏ, gạch tường tróc ra, cửa sân chỉ còn lại có nửa cái... Đây cũng là phòng cổ mấy trăm năm đi, may mắn là nơi này còn có thể ở được.

Thanh Ngôn Tử cười hỏi: "Như thế nào?"

Vương Thăng gãi gãi đầu, chỉ có thể nói một câu: "Vô cùng thanh tịnh.”

Thanh Ngôn Tử lập tức ngửa đầu cười như điên, Vương Thăng phát hiện sư phụ mình mười phần thích cười, mà khi cười lên có chút đẹp mắt; dưới cái nhìn thẩm mỹ của Vương Thăng thì luôn cảm thấy Thanh Ngôn Tử lúc còn trẻ tuổi, chắc hẳn đã làm điên đảo không ít thiếu nữ...

Đương nhiên, sư phụ mị lực bây giờ cũng rất phi phàm. Bất kể như thế nào, sau này người ta cũng là chỗ dựa lớn nhất của mình, nhất định phải hảo hảo hiếu kính.

Thanh Ngôn Tử vung lên tay áo, mang theo Vương Thăng tiến vào cửa sân, trong miệng còn cất cao giọng nói:

"Rách rưới ốc xa tiêu dao khách, không có hồng trần ràng buộc thân. Tiểu Huyên, ngươi không phải muốn nhìn thấy sư đệ thực tập của mình sao? Còn không mau ra xem mặt."

Vương Thăng nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhớ tới Thanh Ngôn Tử trước đó từng đề cập qua, hắn còn có một người đệ tử - Mình sẽ có sư huynh hay là sư tỷ đây?

Vương Thăng bên này đang nghĩ ngợi, chỉ thấy bên trong cửa sân của ốc xá, chỗ cửa sổ giấy bị một người đẩy ra cánh cửa nhỏ, một đôi mắt hiếu kỳ nhìn chăm chú sân viện, đôi mắt ấy rất trong sáng...

"Vào đi, đừng đứng ngây ra đó như tượng gỗ."

Thanh Ngôn Tử cất bước vào nhà, Vương Thăng không biết làm sao, cũng thoáng có chút khẩn trương, đáy lòng càng có chút hiếu kỳ không biết vị sư huynh hoặc sư tỷ của mình dáng dấp ra sao.

Hai cánh cửa phòng bên trong là đều có mấy tấm thủy tinh, chắn gió tốt hơn một chút so với bình thường. Vào phòng, Thanh Ngôn Tử trực tiếp ngồi ở một chiếc ghế bành mất nửa cái chân, Vương Thăng nhìn một góc của chiếc giường đất bên cạnh, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Là một vị sư tỷ, nhất định là một vị sư tỷ có tướng mạo thanh tú. Nàng có chút gầy yếu, tựa hồ vừa được mười hai mười ba tuổi, tóc ngắn ngắn ngang vai được chải chuốt chỉnh tề, áo thun màu xám muốn ngả màu, hình họa phía trên đã có chút không thấy rõ, rất tự nhiên ngồi xếp bằng tại bên cạnh cửa sổ đang nghiêng đầu dò xét hắn.

Nàng trang điểm không thể nói là dễ nhìn, nhưng được cái ngũ quan đoan chính, thanh tú linh động.

Lúc này, mình nên có phản ứng gì đây nhỉ?

Lấy đồ ăn vặt trong túi hành lý ra chào hỏi sao?

Chẳng lẽ mình đây là đang đến vùng núi hẻo lánh thăm người sao?

Vô luận nơi này đơn sơ như thế nào đi nữa, đều không được nào quên mục đích đến núi của mình - Bái sư học đạo, tu hành cải mệnh!

Vương Thăng ra dáng ôm quyền đối với vị sư tỷ này, rất nghiêm túc nói câu:

"Ta là Vương Thăng, ra mắt sư tỷ, về sau xin người giúp đỡ nhiều hơn."

Nữ hài nháy mắt mấy cái, sau đó vui mừng cười tươi học theo Vương Thăng ôm quyền nói:

"Ừm!"

Thanh Ngôn Tử ở một bên lập tức mỉm cười, ánh mắt nhìn Vương Thăng nhiều hơn mấy phần thưởng thức cùng yêu thích.

Thanh Ngôn Tử nói:

"Nàng rất sợ người lạ nhưng gặp ngươi vậy mà không tránh, cũng nói rõ các ngươi coi như có chút duyên phận. Tiểu Huyên năm nay mười tám tuổi, nhập môn đã được mười tám năm, ngươi mặc dù chưa chính thức bái nhập môn hạ của ta nhưng gọi nàng một tiếng sư tỷ cũng là không oan."

Nhập môn mười tám năm, đây là vừa ra đời liền bị sư phụ nuôi dưỡng lớn lên sao? Vừa ra đời... chắc hắn có cố sự gì đây, nhưng Vương Thăng cũng không dám tùy tiện hỏi thăm, nhất là trước người trong cuộc như vậy.



Thanh Ngôn Tử nói: "Các ngươi giới thiệu với nhau đi, coi như ngươi không qua khảo nghiệm nhập môn, cũng có thể tính là một đệ tử ký danh của vi sư."

Vương Thăng đành phải lại một lần, nói:

"Vâng, sư tỷ tốt, ta là Vương Thăng."

"Ừm!"

Sư tỷ ngồi trên giường lại lần nữa nghiêm túc gật đầu, tựa như nói rõ mình đã nhớ kỹ.

Vương Thăng có chút kỳ quái nhìn sư phụ.

Thanh Ngôn Tử thở dài một tiếng, nói:

"Tiểu Huyên từ nhỏ sinh nở không đủ tháng, những năm này dùng thảo dược bổ dưỡng, mặc dù đã bổi bổ không sai biệt lắm, nhưng vẫn là dính phải chứng bệnh khó khăn khi nói. Tên của nàng là vi sư đặt, Mục trong mục dã, Uyển trong uyển chuyển, lấy tên là Huyên."

Lấy họ Mục sao? Rất là hiếm có, bất quá công phu đặt tên của sư phụ quả thực không tệ, Uyển Huyên, Uyển...Mục Uyển Huyên?

(Ở trên tác giả ghi Uyển xuống dưới lại ghi Oản, mà mình để Uyển thấy hay hơn)

"Mục Uyển Huyên!?"

Vương Thăng quay đầu trừng mắt nhìn sư phụ mình, khiến Thanh Ngôn Tử đang cầm chén trà suýt phải uống bằng mặt.

"Ngươi kích động cái gì đâu chứ!"

"Sư tỷ ta gọi là Mục Uyển Huyên?"

"Tào lao!"

Thanh Ngôn Tử cười mắng, nói:

"Đây là tên do vi sư đặt, sai đi đâu được cơ chứ?"

Một bên truyền đến tiếng cười thanh thúy sư tỷ đại nhân, hiển nhiên là vừa rồi nàng bị hành động của tiểu sư đệ chọc cười.

Vương Thăng hít sâu một cái, đưa tay ấn xuống ngực của mình, tại đáy lòng không ngừng nói với mình phải giữ bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh, coi như Thiên Bảng xếp hạng luôn là thứ tám, chín 'Vô Ngôn tiên tử' Mục Uyển Huyên ngồi ở một bên giường đất bên cạnh, mình cũng nhất định phải bảo trì bình tĩnh.

Cái này có gì đó sai sai! Trong video nhìn thoáng qua là một tiên tử áo xanh kinh diễm thế nhân, làm sao lại gầy gò tong teo như vậy rồi...

"Sư phụ, ta có thể ngồi một lát không?"

"Chúng ta ở đây không có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy đâu, cứ xem như nhà mình là được."

"Vâng, tạ ơn sư phụ."

Vương Thăng dùng đôi chân có chút mềm nhũn ngồi xuống giường, quay đầu hết xem cái này lại nhìn cái kia.

Vô Ngôn đạo trưởng - Thanh Ngôn Tử! Vô Ngôn tiên tử - Mục Uyển Huyên!

Phải rồi, ngoại hiệu này đều giống nhau như thế còn gì, trước đó mình chú ý tin tức của những đại cao thủ này nhiều năm như vậy, làm sao lại không có phát hiện bọn họ dĩ nhiên sẽ là sư đồ?

"Sư phụ, ta đi dạo trong viện nha!"

Vương Thăng lập tức cất bước chạy ra khỏi viện, hôm nay đã là lần thứ ba hắn bóp bắp đùi mình, sau đó đứng lại nhịn không được cười to một trận.

Hai đại cao thủ top 10 Thiên Bảng hộ thân! Đây nhất định muốn hắn về sau quét ngang thiên hạ a!

"Há há há!"

Trong phòng, đôi sư đồ nào đó nhìn thấy hắn trầm ngâm rồi lại cười to, nữ hài vụng trộm lấy ngón tay chỉ chỉ bên ngoài rồi lại chỉ phía đầu xoay xoay.

Thanh Ngôn Tử khuôn mặt thương xót thở dài, chậm rãi gật đầu, nói:

"Nếu hắn là đứa trẻ bình thường, làm sao có thể chịu rời phàm tục lên núi chịu khổ. Ngươi thân là sư tỷ, về sau nên chiếu cố vị sư đệ này nhiều một chút."

"Ừm!"

Thiếu nữ có chút nghiêm túc gật đầu đáp ứng. Thanh Ngôn Tử mỉm cười nhìn Vương Thăng trong sân đã bắt đầu tỉnh táo lại. Trong viện ánh nắng chiếu rọi, thân hình thiếu niên kia bị ánh nắng nhiễm một tầng hào quang.

"Rất tốt, cũng coi như là đúng lúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Cầu Đệ Nhất Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook