Chương 93: “Cậu…… Cậu sao lại có thể có được nhiều dị năng như vậy?!”
Mạc Thần Hoan
17/08/2022
Trong màn đêm u tối, một đám mây đen từ phía tây bầu trời bay tới, ngăn lại ánh trăng mờ ảo. Khắp Nam Kinh là một mảnh yên tĩnh. Lá cây khô héo nằm chất đống ở ven đường, xe cộ bỏ không đỗ tứ tung nằm vắt ngang giữa phố. Một bóng đen nhanh chóng xuyên qua hai tòa nhà chọc trời, trên đầu người này là một cái đầu thỏ trắng cực lớn, hai mắt toàn bộ đều là màu máu đỏ tươi. Người đầu thỏ này nhanh chóng chạy vội, giữa khe hở của hai hàm răng sắc nhọn có một khối thịt người vẫn còn dính máu.
Hai chân người đầu thỏ dùng sức, nhảy bay qua hai tòa nhà, đáp xuống một cái hẻm nhỏ.
Đoàng!
Một viên đạn từ phía sau người đầu thỏ bắn tới, đối phương nhanh chóng tránh sang một bên, một bên tai thỏ bị viên đạn bắn ra một lỗ nhỏ. Người đầu thỏ phẫn nộ rống giận về phía tên nhân loại đang truy đuổi phía sau mình, nhổ tận gốc một cây đại thụ ven đường ném qua đó. Phó Văn Đoạt nghiêng người tránh đi, tay phải vung lên, thứ vũ khí sắc bén đen nhánh kia hướng về phía đỉnh đầu người đầu thỏ.
Người đầu thỏ nhanh chóng né tránh một kích này, tay phải Phó Văn Đoạt đâm vào vách tường, vẽ ra một vết nứt thật dài, tay hắn theo đó cũng dính chặt vào tường. Người đầu thỏ mượn cơ hội xoay người chạy trốn, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại liền đã thấy một bóng người cao gầy đứng ở đầu con hẻm.
Hai tay Đường Mạch chống bên hông, thần sắc bình tĩnh nhìn người đầu thỏ, nhẹ giọng thì thầm: “Mau giao ông nội ta ra đây!”
Trong phút chốc, ngọn lửa nóng chảy che trời lấp đất phun ra. Người đầu thỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, rống giận kêu kỉ kỉ, điên cuồng quay đầu muốn chạy trốn. Nhưng Phó Văn Đoạt lại đang đứng ở ngay phía sau. Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng, không biết từ khi nào, trong tay hắn đã có thêm một tấm lá chắn bằng đá. Đây là Phó Văn Đoạt vừa mới gỡ từ trên vách tường xuống.
Người đầu thỏ hoàn toàn không nghĩ tới, tay phải Phó Văn Đoạt nhìn như bị đóng vào tường không thể nhúc nhích, thế nhưng cuối cùng đối phương lại lôi được cả tảng đá lớn như vậy từ trên tường xuống. Phiến đá kia che trước người Phó Văn Đoạt, chặn lại đường chạy trốn của người đầu thỏ, cũng ngăn trở được ngọn lửa đang hướng về phía mình. Chờ đến khi người đầu thỏ kịp phản ứng lại muốn nhảy dựng lên chạy trốn, ngọn lửa của Đường Mạch đã lan về phía này.
“Kỉ kỉ!”
Tiếng kêu thống khổ oán hận vang vọng khắp ngõ nhỏ.
Chờ đến khi trận lửa lớn cháy xong, Phó Văn Đoạt ném phiến đá sang một bên. Hắn cúi đầu nhìn về phía thi thể bị đốt thành than nằm dưới đất, cúi xuống kiểm tra một chút. Rất nhanh, thi thể người đầu thỏ đã biến thành một chiếc huy hiệu gỗ. Đường Mạch cầm lấy nó. Sau khi nhìn đến chữ cái ở mặt trên, hơi nhíu mày nói: “Vẫn là chữ s.”
Phó Văn Đoạt đứng lên.
Trong buổi tối hỗn loạn này, Nam Kinh nơi nơi đều có thể nghe được tiếng đánh nhau và tiếng nổ lớn. Tiếng súng liên miên không dứt, âm thanh các tòa nhà nứt vỡ sụp đổ cũng chưa bao giờ ngừng lại.
Đường Mạch bỏ huy hiệu vào trong túi: “Hiện tại chúng ta đã có được 15 chiếc huy hiệu. Dựa theo thời gian tính toán, hiện tại là 10 giờ 40 phút. Nhóm người đầu thỏ thứ năm đã bị giết gần hết, chỉ còn sót lại một số ít, khả năng chúng ta có thể gặp được tương đối thấp.” Dừng một chút, Đường Mạch trầm giọng, nói: “…… Tình hình đang rất không tốt.”
Hai người cùng nhau ra khỏi hẻm nhỏ.
“Bảy chữ S, năm chữ R, một chữ U, một chữ P, một chữ E.” Tay phải của Phó Văn Đoạt đã khôi phục lại nguyên trạng, hắn bình tĩnh nói: “Nếu tiếp theo tiến độ vẫn cứ giữ nguyên như thế này, ngoại trừ chữ I còn chưa tìm được, trước 6h sáng ngày mai, chúng ta hoàn toàn có thể thu thập đủ những chữ cái khác.”
Đường Mạch: “Nhưng số lượng người đầu thỏ càng ngày càng ít. Hơn nữa chữ S và chữ R thực sự đã quá nhiều rồi.”
Bốn giờ qua đi, 15 chiếc huy hiệu, nhìn như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cách điểm thông quan trò chơi đã không còn xa nữa. Sau khi Đường Mạch giành được chiếc huy hiệu thứ hai có khắc chữ “E” hắn liền suy đoán, giết chết người đầu thỏ có thể đạt được huy hiệu khắc những chữ cái khác nhau, những chữ này cuối cùng sẽ ghép thành “Surprise”. Đúng như hắn nghĩ, những chữ cái khắc trên những huy hiệu hắn đạt được trong lần kế tiếp, quả thật có liên quan tới chữ “Surprise”. Nhưng 15 chiếc huy hiệu này có quá nhiều chữ cái bị lặp lại.
“Surprise”, tổng cộng có tám chữ cái. Trong đó chữ S và chữ R bị lặp lại nhiều nhất. Những chữ khác đều chỉ có một. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn thu thập đủ 2 bộ “Surprise” hoàn chỉnh, vậy yêu cầu phải đạt được đủ 4 chữ R, 4 chữ S, những chữ còn lại mỗi chữ đều phải đủ 2. Thực lực của hai người rất mạnh, Hắc tháp mở ra trận trò chơi tổng vệ sinh này vốn dĩ là vì để sàng lọc những người chơi yếu kém, không liên quan gì tới bọn họ, bọn họ thực sự là ngoài ý muốn mà bị liên lụy vào. Với thực lực của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hiện tại, chỉ cần đụng tới người đầu thỏ, trên cơ bản đều có thể đạt được huy hiệu. Nhưng những chiếc huy hiệu hai người đạt được bị lặp lại quá nhiều.
“Chúng ta cũng không hề đi theo nhóm mà tìm người đầu thỏ, bốn giờ qua đi, chúng ta đã đi tới những khu vực chính của Nam Kinh là quận Giang Ninh và quận Tê Hà.” Sở dĩ phải đi qua nhiều nơi như vậy, là bởi vì người đầu thỏ quá ít, người chơi Nam Kinh lại quá nhiều, hai người muốn tìm được một người đầu thỏ chưa bị giết chết cực kỳ khó khăn. Đường Mạch nói: “Trên cơ bản đã có thể loại trừ khả năng “những người đầu thỏ xuất hiện ở cùng một khu vực đại biểu cho những chiếc huy hiệu khắc chữ cái giống nhau”.”
Phó Văn Đoạt: “Địa điểm người đầu thỏ xuất hiện là ngẫu nhiên, thời gian xuất hiện là mỗi giờ đồng hồ.” Lúc này hai người đã đi đến khu vực giao nhau giữa quận Tê Hà và quận Phổ Khẩu. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn lên bảng chỉ đường, nói: “Đến quận Phổ Khẩu.”
Đường Mạch gật gật đầu: “ Ừm, đi thôi.”
Hai người rất nhanh đã tiến vào quận Phổ Khẩu.
Nam Kinh tổng cộng có mười một quận, trước khi Đường Mạch và đám người Tiêu Quý Đồng tách ra, Tiêu Quý Đồng nói: “Các cậu có lẽ còn chưa hiểu rõ về Nam Kinh, Nam Kinh tổng cộng có mười một quận. Hắc tháp nói Nam Kinh tổng cộng có mười một trạm xử lý rác rưởi, Trung Quốc khu 49 Đông Doanh có 6 cái. Đông Doanh có bao nhiêu quận tôi không biết, nhưng Nam Kinh vừa khéo có đúng mười một quận. Mà hiện tại, chúng ta đã tìm được trạm xử lý rác rưởi thứ nhất, nó nằm ở vị trí trung tâm của quận Tần Hoài. Rất có khả năng, mười trạm xử lý rác rưởi còn lại cũng sẽ nằm ở vị trí trung tâm của mười quận Nam Kinh. Trong thời gian tới, thành viên của tổ Nam Kinh sẽ đi tới những nơi này để xem xét tình huống cụ thể. Một giờ cuối cùng, bọn tôi sẽ quay trở lại nơi này tập hợp. Đường Mạch, Phó tiên sinh, nếu hai người muốn tìm bọn tôi, hai người có thể trở lại nơi này.”
Vị trí người đầu thỏ xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng vị trí của trạm xử lý rác rưởi dường như lại có quy luật.
Nửa giờ sau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến khu trung tâm thương mại của quận Phổ Khẩu. Từ rất xa, hắn nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ màu sắc cổ quái nằm ngay giữa ngã tư đường. Đường Mạch tiến đến gần hơn, nhìn về phía năm chữ to đùng trên mái nhà.
Đường Mạch: “Đây là trạm xử lý rác rưởi thứ bảy. Giống như Tiêu Quý Đồng đã nói, tất cả các trạm xử lý đều được thiết lập ở những con đường phồn hoa nhất của mỗi quận.” Đường Mạch nhanh chóng động não.
Tại sao lại muốn đặt trạm xử lý rác rưởi ở những nơi này?
Địa điểm người đầu thỏ xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên, không có bất kì quy luật nào để tìm ra chúng. Trạm xử lý rác rưởi thì lại được đặt ở giữa những đoạn đường phồn hoa nhất của mỗi quận. Có thể hình dung được, cũng giống như Nam Kinh, trạm xử lý rác rưởi ở chín khu còn lại cũng sẽ được đặt ở những địa điểm nhộn nhịp đông người nhất. Hắc tháp dựa theo số lượng quận của mỗi thành phố thiết lập ra số lượng trạm xử lý rác rưởi tương ứng, sau đó lại đặt chúng ở những nơi này……
Phó Văn Đoạt: “Đặt trạm xử lý ở những nơi này, khẳng định là bởi vì giữa chúng có điểm tương đồng nào đó.”
Đường Mạch thầm nghĩ: “Chúng đều là những khu vực phồn hoa nhất của mỗi thành phố.”
“Trước địa cầu online, những khu vực này khẳng định có lượng người qua lại đông nhất.” Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, trầm tư một lúc lâu, rồi tiếp lời “Khu vực có lượng người qua lại lớn nhất, dựa theo số lượng các quận để xác định số lượng các trạm xử lý. Các khu vực nhiều người nhất, nổi tiếng nhộn nhịp nhất.”
Nghe thế, Đường Mạch cả kinh nói: “Khu vực nổi tiếng nhất!”
Phó Văn Đoạt quay sang Đường Mạch, ngay sau đó mày hơi nhăn lại, lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Đường Mạch.
Đường Mạch: “Người chơi phải đem “Surprise” bỏ vào trạm xử lý rác rưởi mới tính là đã thông quan trò chơi. Đặt trạm xử lý rác rưởi ở những khu vực đông vui nhộn nhịp, chính là cách tốt nhất để đảm bảo mỗi người chơi đều có thể tìm được vị trí của chúng. Người chơi có khả năng sẽ không biết khu vực trung tâm của mỗi quận, nhưng đây là nơi bọn họ đã sinh sống từ lâu, bọn họ sẽ biết khu vực đông đúc nhất là ở đâu, khả năng lớn nhất sẽ đi đến nơi này.”
Phó Văn Đoạt: “Như vậy có thể giúp cho người chơi Nam Kinh biết được vị trí của tất cả trạm xử lý rác rưởi.”
Đường Mạch: “Có lẽ trong một giờ đầu tiên khi trò chơi vừa mới bắt đầu, cũng đã có rất nhiều người chơi tìm được trạm xử lý rác rưởi gần nhất rồi.” Nói đến đây, Đường Mạch đột nhiên dừng lại.
Một cơn gió lạnh băng từ nơi xa thổi tới, thổi bay tóc mai Đường Mạch ra sau. Hắn ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở một ngã tư rộng lớn. Trạm xử lý rác rưởi mang màu sắc quỷ dị đứng sừng giữa đường, bốn phía là một khu chợ đã từng rất sầm uất trước đây. Nhưng hiện tại, khắp nơi là một mảnh yên tĩnh. Không có lấy một tiếng động, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc trên mặt đất.
Bốn phía không một bóng người, giống như thật sự chỉ có hai người bọn họ đứng ở chỗ này, mắt nhìn xung quanh.
Ánh mắt Đường Mạch đảo một lượt qua các tòa nhà cao tầng và cửa hàng quanh đây, hắn nhấp nhấp môi. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt, dưới sự trầm mặc hai người đã đạt thành ý kiến chung, nâng bước rời khỏi trạm xử lý rác rưởi này. Thời điểm bọn họ rời đi, xung quanh vẫn không có một chút động tĩnh nào, tựa như thật sự không có ai ở đây.
Cùng lúc đó, quận Cổ Lâu, Nam Kinh.
Giữa các cửa hàng san sát nhau, một người đàn ông trung niên trông khá khốn khổ đang gắt gao nắm chặt trong tay một chiếc huy hiệu gỗ, ra sức chạy trốn về phía trước. Ông ta dùng hết toàn lực mà cắm đầu chạy, nhưng ngay khi vừa chạy được khoảng 100m, hai người thanh niên trẻ tuổi bỗng từ phía ngã tư chạy lại đây, phẫn nộ hô lớn: “Trả lại huy hiệu cho bọn tôi! Đừng chạy, mau đem huy hiệu trả lại cho bọn tôi!”
Người đàn ông kia đời nào lại chịu dừng bước. Ông ta nhanh chân chạy về phía trước, dựa vào sự quen thuộc với khu vực này, chạy một mạch vào một con hẻm nhỏ, vài lần đã cắt đuôi được hai thanh niên trẻ tuổi. Nhưng tố chân thân thể của bọn họ rõ ràng còn tốt hơn người đàn ông một đoạn, cho dù trong lúc nhất thời đã bị bỏ lại, không bao lâu cũng vẫn tìm được ông ta, lại tiếp tục đuổi theo.
Ba người bọn họ đang không ngừng truy đuổi nhau.
Theo thời gian qua đi, thể lực của người đàn ông dần dần không chống đỡ nổi nữa. Khoảng cách giữa ba người được rút ngắn lại. Bỗng nhiên, một cánh tay dùng sức túm chặt quần áo trên người ông ta, hung hăng kéo ngã ông ta trên mặt đất. Người đàn ông thống khổ hừ một tiếng, ông ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một đấm đã nện trúng mặt ông ta.
“Chạy nữa đi xem nào, tôi cho ông chạy nữa đấy!”
Người thanh niên tức giận hai mắt đỏ ngầu, cậu ta thở hổn hển, nắm tay không chút khách khí lại đánh xuống người người đàn ông trung niên. Người còn lại giằng lấy huy hiệu gỗ từ trong tay người đàn ông, vừa mở tay ra liền đã thấy trên mặt huy hiệu khắc một chữ “S”.
Hai người thanh niên này đều là Người chơi chính thức, dị năng của bọn họ rất râu ria, bọn họ tuy rằng không quá mạnh, nhưng chung quy vẫn mạnh hơn Ngạch quân dự bị bình thường một chút. Lúc trước hai người vất vả lắm mới gặp được một người đầu thỏ đi lạc đàn, xung quanh không có người chơi nào đuổi theo bắt giết, bọn họ liền vội vàng xông lên quyết giết được người đầu thỏ này. Rốt cuộc phí sức chín trâu hai hổ mới thành công. Vậy mà vừa lấy được huy hiệu, liền đã bị người đàn ông này trộm đi.
Hai người nào có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Sau khi đánh người đàn ông mặt mũi bầm dập, bọn họ nhổ xuống một bãi nước miếng mới chịu đứng dậy rời đi. Nhưng ngay lúc bọn họ vừa đứng lên, trong mắt người đàn ông mặt đầy máu kia chợt hiện lên một tia sáng ngoan độc. Ông ta đột nhiên móc từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng nhằm về phía người trẻ tuổi đứng gần mình nhất: “Tao giết mày!!!”
Người thanh niên sợ tới mức hai mắt trợn tròn lên, cậu ta theo bản năng muốn né tránh nhưng lại không kịp. Ngay một khắc khi cậu ta còn đang hoảng sợ chờ đợi tử vong, người thanh niên còn lại bỗng nhiên vươn tay bắt được thanh chủy thủ kia, tay còn lại đồng thời cũng lấy ra một thanh tiểu đao, hung hăng đâm vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt nhìn bọn họ, một lát sau, ông ta đã hoàn toàn tắc thở.
Nhìn một màn này, hai người thanh niên chợt rùng mình, không rét mà cùng run lên.
“Anh, tay anh……”
Người thanh niên trẻ tuổi giết chết người đàn ông run rẩy nói: “Không, anh không sao. Anh không cố ý giết ông ta, là do ông ta vừa rồi muốn giết em trước……”
Đây là lần đầu tiên bọn họ giết người.
Chuyện giết người này nếu đặt ở những khu vực khác là điều thường thấy, nhưng ở Nam Kinh, ngay cả Khách lén qua sông cũng đều rất ít khi giết người, càng không cần phải nói đến Người chơi chính thức và Ngạch quân dự bị. Hai anh em này nhìn nhau, sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, chỉ nghe người thanh niên vừa giết người kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Người còn lại cũng kỳ quái mà “Di” một tiếng, khom lưng nhặt một chiếc huy hiệu gỗ nằm trên đất lên. Nhìn chữ cái ở mặt trên huy hiệu, cậu ta cả kinh nói: “Đây là huy hiệu?!”
“Không đúng, chiếc huy hiệu này là từ đâu tới, vừa rồi em có nhìn thấy nó không?”
“Em không thấy gì cả. Không thể chứ, chiếc huy hiệu này vừa rồi căn bản không có ở đây. Nó là đột nhiên xuất hiện!”
Người anh ngây người một lát: “Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một chiếc huy hiệu như vậy, chẳng lẽ nói……”
Thân thể cậu ta cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía người đàn ông đã chết, run rẩy nói: “Tất cả người chơi trong mười khu…… Đều là rác rưởi. Trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả. Đây là trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả! A Quân, giết người cũng có thể đạt được huy hiệu! Có thể đạt được huy hiệu!”
Tình huống đồng dạng cũng phát sinh ở 9 khu còn lại. Thậm chí ngay ở phía sau một tòa nhà cao tầng tại quận Tần Hoài của Nam Kinh,, một ông cụ gầy gò thấp bé đang rút trở về thanh đao vừa đâm vào trái tim người đối diện, ông ta khom lưng nhặt lên chiếc huy hiệu rơi bên cạnh thi thể người này. Sau khi nhìn thấy chữ cái ở mặt trên, ông ta lạnh lùng nói: “Lại là chữ R.” Nói xong ông ta chà lau sạch sẽ máu trên thanh đao, thu đao rồi lén lút rời khỏi nơi này.
Chờ đến khi Đường Mạch trở lại trung tâm Nam Kinh, dọc theo đường đi đã bắt gặp không ít thi thể nằm trên đất. Thậm chí hắn còn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên động thủ giết chết một người phụ nữ. Người đàn ông vừa giết người xong, đây chính là thời điểm ông ta thấy lo lắng nhất. Ngay khi nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, ông ta chột dạ lùi về sau hai bước. Sau khi người đàn ông bình tĩnh lại, ông ta chạy đến trước thi thể người phụ nữ, tiện tay cầm đi một chiếc huy hiệu gỗ, kế tiếp mới nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Tổ Nam Kinh tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi thành viên, tổ công lược tổng cộng có bảy người. Cho dù toàn bộ bọn họ hiện giờ đều ở Nam Kinh, không tiến vào phó bản, hơn năm mươi người chơi cũng không có khả năng quản được thành phố lớn như Nam Kinh.
Ngay khi Hắc tháp vừa mới tuyên bố quy tắc trò chơi, Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng đã liền suy đoán: Giết người cũng có thể đạt được huy hiệu.
Hắc tháp xưng hô gọi người chơi của mười khu vực là rác rưởi, mà bản thân Phó bản hiện thực này lại chính là một trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi. Vậy nên rất có khả năng, giết chết người chơi (dọn dẹp rác rưởi) cũng có thể đạt được khen thưởng gì đó. Khen thưởng có khả năng nhất chính là huy hiệu. Người chơi nhất định sẽ phát hiện ra sự thật này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngay sau khi người đầu tiên phát hiện giết người có thể đạt được huy hiệu, khắp cả Nam Kinh liền trở nên rối loạn.
Đường Mạch đứng ở ven đường, nhìn đến một cỗ thi thể nằm trên đất. Đây là một cô bé gái, nhìn qua bộ dáng hình như là học sinh tiểu học, cô bé mở to hai mắt nhìn lên không trung, đáng tiếc cô bé căn bản nhìn không tới trời mây, chỉ có thể nhìn đến những cây ngô đồng rậm rạp ở xung quanh. Lá cây đã che mất bầu trời của cô bé, mà cho dù là thấy được, kia cũng chỉ là một mảnh tối tăm mà thôi.
Trời còn chưa sáng, hiện tại vẫn là thời gian tổng vệ sinh rác rưởi của Hắc tháp.
Đại đa số thực lực của người chơi Nam Kinh đều tương đối thấp, tốc độ của người đầu thỏ lại quá nhanh, rất khó để họ có thể bắt sống được, chứ đừng nói là giết chết bọn chúng. Nhưng nếu là người chơi nhân loại, thì dễ giết hơn người đầu thỏ nhiều. Hiện tại tình hình còn khá tốt, vẫn còn lại năm giờ đồng hồ, tương đương với năm nhóm người đầu thỏ. Vậy nếu chỉ còn lại hai giờ, rồi một giờ cuối cùng, khi đó sẽ phát sinh những chuyện gì đây?
Đường Mạch: “Người chơi đã sớm phát hiện ra trạm xử lý rác rưởi được đặt ở đâu, nhưng rốt cuộc cũng không ai xuất hiện. Chắc chắn sẽ có một số người chơi tránh ở chỗ tối ở xung quanh mỗi trạm xử lý. Muốn thông quan thì cần phải tiến vào nơi đó. Nơi đó……chính là địa điểm giết người cướp huy hiệu tốt nhất.”
“Số lượng người đầu thỏ rõ ràng không đủ cho 20.000 người chơi Nam Kinh thông quan trò chơi, hiện tại còn có thêm người chơi của những khu vực khác tiến vào nơi này để tham gia trò chơi.” Dừng lại một chút, Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch. Trên mặt Đường Mạch không có cảm xúc gì, đối phương đang ngồi xổm xuống, vươn tay khép lại hai mắt cô bé kia. Chờ Đường Mạch đứng lên, Phó Văn Đoạt mới tiếp tục nói: “Giết người chơi, gom đủ huy hiệu, khẳng định không phải phương thức thông quan. Hắc tháp sẽ không đưa ra loại trò chơi như vậy.”
Đường Mạch gật đầu: “Đúng vậy. Mỗi trò chơi của Hắc tháp đều sẽ có phương thức thông quan, nhưng cho dù là thế nào, giết người khẳng định không phải phương thức thông quan duy nhất. Nó nhất định sẽ đưa ra thứ gì đó, khiến cho mỗi người chơi Nam Kinh đều có cơ hội thông quan.”
Đường Mạch cẩn thận nhớ lại chín quy tắc Hắc tháp đưa ra, hắn một bên vừa suy nghĩ, một bên vừa nói: “Đem “Surprise” của ngươi đưa vào trạm xử lý rác rưởi. “Surprise” của ngươi……”. Đường Mạch dừng lời, hắn và Phó Văn Đoạt đồng thời ngẩng đầu. Một người đầu thỏ cường tráng bay qua đỉnh đầu bọn họ, vững vàng đáp xuống phía đối diện bên kia đường.
Người đầu thỏ này là từ tòa nhà bên cạnh nhảy ra đây, thời điểm nó lao ra cũng không phát hiện nơi này có người. Nhìn thấy hai người Đường Mạch, chiếc tai thỏ thật dài nghiêng sang một bên. Hai người một thỏ cách nhau một con đường, cứ như vậy đứng đối diện nhìn nhau. Ngay sau đó, người đầu thỏ quay đầu liền chạy, ánh mắt Đường Mạch lạnh lẽo, nháy mắt đã xông lên.
Người đầu thỏ này cũng thật xui xẻo, tốc độ của nó tuy rằng rất nhanh, nhưng người nó đụng phải lại là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người chia ra hành động, dễ như trở bàn tay mà vây nó lại.
Người đầu thỏ bị hai người vây lại đứng ở giữa đường, đôi mắt đỏ ngầu chuyển động qua lại trên người bọn họ. Rất nhanh người đầu thỏ quay đầu hướng về phía Đường Mạch, phát ra tiếng kêu: “Kỉ kỉ!” Dường như là nhận thấy có khả năng thực lực của Đường Mạch sẽ yếu hơn một chút, là một cửa đột phá, hai chân người đầu thỏ hung hăng nện xuống đất, thân thể giống như một chiếc tên lửa, vèo một tiếng lao về phía hắn.
Đường Mạch lấy ra cây dù nhỏ, lạch cạch một tiếng mở ra.
Rầm!
Người đầu thỏ đập mạnh vào cây dù nhỏ, sau đó ngã nhào trên đất. Đường Mạch cũng bị cổ lực đạo này chấn cho phải lui về phía sau ba bước. Phó Văn Đoạt lập tức vọt lên, Đường Mạch cũng thu hồi dù, đâm về phía người đầu thỏ đang nằm trên đất. Người đầu thỏ cả kinh kêu kỉ kỉ, không ngừng loạn nhảy lên. Đường Mạch đuổi theo sau, dùng cây dù nhỏ không ngừng đâm lên người nó.
Cây dù nhỏ đâm vào mặt đất, vách tường, đâm đến đâu liền đào ra một cái động lớn đến đó.
Phó Văn Đoạt đã tới gần, người đầu thỏ cũng đang bị Đường Mạch bức đến một góc chết. Đường Mạch nheo lại hai mắt, lại giơ lên cây dù nhỏ chuẩn bị đâm xuống. Lần này người đầu thỏ muốn tránh cũng không được, cây dù nhỏ hồng nhạt thẳng tắp đâm vào đầu nó. Người đầu thỏ run lên, thân thể hóa thành vô số quang điểm, một chiếc huy hiệu gỗ rơi xuống mặt đất.
Đường Mạch khom lưng nhặt huy hiệu lên, Phó Văn Đoạt cũng đi tới cạnh hắn.
Lúc này, trong tiếng gió hiu quạnh, một tiếng cười khàn khàn từ phía sau bọn họ vang lên.
Hai người đồng thời xoay người nhìn lại.
Dưới một cây ngô đồng thật lớn, một người phụ nữ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đang đứng đó, khoé môi khẽ nhếch lên, không có hảo ý mà đánh giá bọn họ. Gương mặt của ả ta rất xinh đẹp, đặt ở trước địa cầu online không thua bất kì nữ diễn viên nổi tiếng nào. Nhưng người phát ra tiếng cười không phải ả, mà là gã đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt âm lãnh của gã đảo quanh trên người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cuối cùng dừng lại trên chiếc huy hiệu gỗ trong lòng bàn tay Đường Mạch.
Người phụ nữ che miệng cười một tiếng, thanh âm nhu hòa, ngữ khí ái muội: “Này tiểu soái ca, trên chiếc huy hiệu của cậu…… Là chữ cái gì thế?”
Đường Mạch thu huy hiệu vào túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người vừa tới.
Đối phương thấy Đường Mạch không đáp lại nên có chút bất mãn, ả ta rất không thích những đàn ông không để ý tới mình. Ả nhìn Đường Mạch, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Tiếp theo ả lại nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Này soái ca, chữ cái trên chiếc huy hiệu mà bạn anh vừa bắt được là chữ gì thế? Nói cho tôi nghe một chút đi, chúng tôi cũng không đoạt nó đâu mà, chỉ là tò mò một chút thôi.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn người phụ nữ.
Thấy Phó Văn Đoạt nhìn chằm chằm mình, ý cười trên môi người phụ nữ càng tăng lên. Ả ta vốn dĩ muốn nói thêm chút gì đó, ai ngờ Phó Văn Đoạt chỉ nhìn ả một cái liền xoay người rời đi, ném xuống một câu nhàn nhạt nói: “Không giống người chơi Nam Kinh.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Dựa theo thời gian suy tính, hiện tại người chơi Vô Tích, Thường Châu, An Huy có lẽ đều đã tới rồi. Nghe giọng thấy có chút giống người Tô Châu, Vô Tích.”
Phó Văn Đoạt thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.
Người phụ nữ bị hai người làm lơ: “……”
Nhìn bóng dáng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi xa, biểu tình trên mặt người phụ nữ giống như bảng màu bị đổ, màu sắc phong phú cực kì. Ả ta siết chặt ngón tay, quay sang gã đàn ông đi cùng. Hai người gật gật đầu, giây tiếp theo, một tiếng phá gió bén nhọn từ sau lưng Đường Mạch vang lên, hắn nghiêng đầu tránh đi. Một thanh tiểu đao màu bạc xẹt qua mặt hắn.
Phó Văn Đoạt phản ứng cực nhanh, vươn tay bắt lấy xích bạc buộc phía sau tiểu đao. Gã đàn ông đầu tiên là cả kinh, tiếp theo gã gầm lên một tiếng, xích bạc theo đó chợt biến đỏ. Lông mày Phó Văn Đoạt khẽ nhăn lại, hai tay buông xích bạc ra, gã kia nhân cơ hội thu tiểu đao và xích bạc về.
Ngay một khắc tiểu đao được thu hồi, một bàn tay mảnh khảnh lại từ một bên khác hướng về phía gương mặt Đường Mạch.
Đường Mạch phản ứng cực nhanh, hắn lùi về sau một bước, tránh đi một kích này. Người phụ nữ trẻ tuổi nhếch khoé môi cười cười, ánh mắt lướt qua trên mặt Đường Mạch, ôn nhu nói: “Tiểu soái ca, các cậu nói không sai, chúng tôi là người chơi Vô Tích. Khó lắm mới có dịp gặp gỡ, hàn huyên một chút có được không? Ai nha, cậu không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, chúng tôi là người tốt, cũng không giết người đâu. Chúng tôi chỉ là những người chơi ở nơi khác đến muốn thảo luận một chút, trước tiên kết bạn, sau đó nói chuyện. Cậu thấy thế có được không nào?”
Nói xong, không đợi Đường Mạch trả lời, cánh tay mềm mại tựa như không xương của ả ta đã đưa về phía trước. Đường Mạch lăn trên đất, tránh đi một kích này. Tay ả ta cố ý lướt qua khuôn mặt hắn. Phó Văn Đoạt thấy thế muốn đi lên hỗ trợ, tiểu đao màu bạc lao lên tấn công.
Gã đàn ông cười to nói: “Đối thủ của mày là tao!”
Phó Văn Đoạt nhướn mày, cũng không lo lắng tình huống bên phía Đường Mạch nữa, trực tiếp phản kích nhằm về phía gã đàn ông.
Chẳng mấy chốc bốn người đã chiến thành một đoàn.
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.
Tiểu đao buộc vào xích bạc, từ các hướng không ngừng đánh về phía Phó Văn Đoạt. Xiềng xích có thể cuốn theo động tác của hắn, tiểu đao lại giống như rắn độc âm hiểm ở một bên chờ đợi cơ hội, tìm đúng thời cơ lao lên tấn công.
Gã đàn ông mới đầu còn có thể cười cười so chiêu với Phó Văn Đoạt, nhưng dần dần động tác của gã đều không ngừng bị Phó Văn Đoạt đoán được, mỗi lần còn chưa kịp né tránh, Phó Văn Đoạt cũng đã đoán được vị trí tiếp theo gã muốn di chuyển đến. Gã ta đột nhiên cảm thấy không ổn, gã nghĩ nghĩ “Nam Kinh không phải là khu rác rưởi à, tại sao lại có người chơi lợi hại như vậy”, nhưng gã chưa kịp nhắc nhở người phụ nữ dường như sự tình có chút không đúng, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh đã đâm xuyên qua cây đại thụ trước mắt gã.
Ầm ầm ầm!
Đại thụ đổ bật cả gốc, gã đàn ông cả kinh thu hồi tiểu đao và xích bạc.
Bên kia, tình huống bên phía Đường Mạch lại không được tốt như vậy. Tốc độ của người phụ nữ này rất nhanh. Ả ta tựa như một con cá đang bơi, linh hoạt mà uyển chuyển, công kích của ả không khiến Đường Mạch bị thương tổn gì, nhưng hắn lại rất khó bắt lấy ả. Hơn nữa đối phương luôn không cố tình tấn công Đường Mạch, tựa như thực sự giống như ả đã nói, ả không muốn giết người, chỉ muốn bàn luận, nói chuyện một chút. Cho nên tay ả ta không ngừng mà đụng chạm lên mặt Đường Mạch, kế đó còn cọ qua cổ tay hắn, giống như đang cố ý vuốt ve vậy.
Đường Mạch cũng không cho rằng người phụ nữ này thật sự muốn sàm sỡ mình, hắn nheo lại hai mắt, lật tay mở ra cây dù nhỏ.
Tay người phụ nữ đánh lên cây dù nhỏ, ả ta ăn đau hô lên một tiếng, lùi về bên cạnh gã đàn ông trung niên. Đường Mạch đã hoàn toàn hiểu rõ về chuyển động của người phụ nữ, kế tiếp đang chuẩn bị trực tiếp bắt lấy ả ta, nhưng đối phương lại đột nhiên không tiếp tục đánh lên nữa. Ả ta chống một tay trên đất, bàn tay vừa rồi không ngừng sờ trên mặt Đường Mạch ấn xuống, lòng bàn tay phát ra một tia sáng trắng.
Ả ta nhẹ nhàng cười nói: “Ò, thời gian đủ rồi nha. Tiểu soái ca, da mặt cậu sờ thích thật đấy, để tôi nhìn xem một chút, dị năng của cậu rốt cuộc là cái gì đây……”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Đường Mạch bỗng nhiên mở lớn. Hắn nhận ra một tia không đúng, thu hồi cây dù nhỏ ngay tức khắc phi lên tấn công, ngăn cản đối phương tiếp tục nói chuyện. Ai ngờ ả ta nở nụ cười, dùng sức đập mạnh xuống đất, ngay sau đó, một hình cầu màu trắng bỗng nhiên dâng lên, vây xung quanh ả ta. Ả ta mỉm cười nhìn một màn này, chờ đợi kết quả xuất hiện.
Sau đó, ả nhìn thấy hình cầu màu trắng kia tách thành hai khối.
Nụ cười trên môi ả lập tức cứng đờ, gã đàn ông đứng bên cạnh ả cũng kinh hãi nhìn một màn này, há to miệng: “Này…… Đây là cái gì?”
Hình cầu màu trắng đang không ngừng phân chia. Từ hai cái dần dần tách thành ba cái, rồi lại bốn, năm, sáu, bảy cái,….
Cuối cùng, tổng cộng có 21 hình cầu trắng trôi nổi bay xung quanh bên cạnh người phụ nữ. Mỗi hình cầu trắng đều không quá lớn, trong đó hai mươi cái có kích cỡ khá tương đồng, chỉ to bằng nắm tay. Một hình cầu màu trắng còn lại to cỡ khoảng nửa cái đầu người, ở giữa những hình cầu khác bay nhảy loạn xạ.
21 hình cầu, tổng cộng bốn loại màu sắc, xuất hiện trước mặt người phụ nữ. Thân thể ả ta bắt đầu run rẩy. Ả sợ hãi nhìn một màn này, bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn Đường Mạch: “Cậu…… Cậu sao có thể có được nhiều dị năng như vậy?!”
Nghe vậy, khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên, bình tĩnh nhìn về phía đồng đội mình.
Sắc mặt Đường Mạch tối sầm lại, hắn nắm chặt cán dù, dưới chân vừa giẫm, thẳng tắp xông lên phía trước.
Hai chân người đầu thỏ dùng sức, nhảy bay qua hai tòa nhà, đáp xuống một cái hẻm nhỏ.
Đoàng!
Một viên đạn từ phía sau người đầu thỏ bắn tới, đối phương nhanh chóng tránh sang một bên, một bên tai thỏ bị viên đạn bắn ra một lỗ nhỏ. Người đầu thỏ phẫn nộ rống giận về phía tên nhân loại đang truy đuổi phía sau mình, nhổ tận gốc một cây đại thụ ven đường ném qua đó. Phó Văn Đoạt nghiêng người tránh đi, tay phải vung lên, thứ vũ khí sắc bén đen nhánh kia hướng về phía đỉnh đầu người đầu thỏ.
Người đầu thỏ nhanh chóng né tránh một kích này, tay phải Phó Văn Đoạt đâm vào vách tường, vẽ ra một vết nứt thật dài, tay hắn theo đó cũng dính chặt vào tường. Người đầu thỏ mượn cơ hội xoay người chạy trốn, nhưng ngay khi vừa quay đầu lại liền đã thấy một bóng người cao gầy đứng ở đầu con hẻm.
Hai tay Đường Mạch chống bên hông, thần sắc bình tĩnh nhìn người đầu thỏ, nhẹ giọng thì thầm: “Mau giao ông nội ta ra đây!”
Trong phút chốc, ngọn lửa nóng chảy che trời lấp đất phun ra. Người đầu thỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, rống giận kêu kỉ kỉ, điên cuồng quay đầu muốn chạy trốn. Nhưng Phó Văn Đoạt lại đang đứng ở ngay phía sau. Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng, không biết từ khi nào, trong tay hắn đã có thêm một tấm lá chắn bằng đá. Đây là Phó Văn Đoạt vừa mới gỡ từ trên vách tường xuống.
Người đầu thỏ hoàn toàn không nghĩ tới, tay phải Phó Văn Đoạt nhìn như bị đóng vào tường không thể nhúc nhích, thế nhưng cuối cùng đối phương lại lôi được cả tảng đá lớn như vậy từ trên tường xuống. Phiến đá kia che trước người Phó Văn Đoạt, chặn lại đường chạy trốn của người đầu thỏ, cũng ngăn trở được ngọn lửa đang hướng về phía mình. Chờ đến khi người đầu thỏ kịp phản ứng lại muốn nhảy dựng lên chạy trốn, ngọn lửa của Đường Mạch đã lan về phía này.
“Kỉ kỉ!”
Tiếng kêu thống khổ oán hận vang vọng khắp ngõ nhỏ.
Chờ đến khi trận lửa lớn cháy xong, Phó Văn Đoạt ném phiến đá sang một bên. Hắn cúi đầu nhìn về phía thi thể bị đốt thành than nằm dưới đất, cúi xuống kiểm tra một chút. Rất nhanh, thi thể người đầu thỏ đã biến thành một chiếc huy hiệu gỗ. Đường Mạch cầm lấy nó. Sau khi nhìn đến chữ cái ở mặt trên, hơi nhíu mày nói: “Vẫn là chữ s.”
Phó Văn Đoạt đứng lên.
Trong buổi tối hỗn loạn này, Nam Kinh nơi nơi đều có thể nghe được tiếng đánh nhau và tiếng nổ lớn. Tiếng súng liên miên không dứt, âm thanh các tòa nhà nứt vỡ sụp đổ cũng chưa bao giờ ngừng lại.
Đường Mạch bỏ huy hiệu vào trong túi: “Hiện tại chúng ta đã có được 15 chiếc huy hiệu. Dựa theo thời gian tính toán, hiện tại là 10 giờ 40 phút. Nhóm người đầu thỏ thứ năm đã bị giết gần hết, chỉ còn sót lại một số ít, khả năng chúng ta có thể gặp được tương đối thấp.” Dừng một chút, Đường Mạch trầm giọng, nói: “…… Tình hình đang rất không tốt.”
Hai người cùng nhau ra khỏi hẻm nhỏ.
“Bảy chữ S, năm chữ R, một chữ U, một chữ P, một chữ E.” Tay phải của Phó Văn Đoạt đã khôi phục lại nguyên trạng, hắn bình tĩnh nói: “Nếu tiếp theo tiến độ vẫn cứ giữ nguyên như thế này, ngoại trừ chữ I còn chưa tìm được, trước 6h sáng ngày mai, chúng ta hoàn toàn có thể thu thập đủ những chữ cái khác.”
Đường Mạch: “Nhưng số lượng người đầu thỏ càng ngày càng ít. Hơn nữa chữ S và chữ R thực sự đã quá nhiều rồi.”
Bốn giờ qua đi, 15 chiếc huy hiệu, nhìn như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cách điểm thông quan trò chơi đã không còn xa nữa. Sau khi Đường Mạch giành được chiếc huy hiệu thứ hai có khắc chữ “E” hắn liền suy đoán, giết chết người đầu thỏ có thể đạt được huy hiệu khắc những chữ cái khác nhau, những chữ này cuối cùng sẽ ghép thành “Surprise”. Đúng như hắn nghĩ, những chữ cái khắc trên những huy hiệu hắn đạt được trong lần kế tiếp, quả thật có liên quan tới chữ “Surprise”. Nhưng 15 chiếc huy hiệu này có quá nhiều chữ cái bị lặp lại.
“Surprise”, tổng cộng có tám chữ cái. Trong đó chữ S và chữ R bị lặp lại nhiều nhất. Những chữ khác đều chỉ có một. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn thu thập đủ 2 bộ “Surprise” hoàn chỉnh, vậy yêu cầu phải đạt được đủ 4 chữ R, 4 chữ S, những chữ còn lại mỗi chữ đều phải đủ 2. Thực lực của hai người rất mạnh, Hắc tháp mở ra trận trò chơi tổng vệ sinh này vốn dĩ là vì để sàng lọc những người chơi yếu kém, không liên quan gì tới bọn họ, bọn họ thực sự là ngoài ý muốn mà bị liên lụy vào. Với thực lực của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hiện tại, chỉ cần đụng tới người đầu thỏ, trên cơ bản đều có thể đạt được huy hiệu. Nhưng những chiếc huy hiệu hai người đạt được bị lặp lại quá nhiều.
“Chúng ta cũng không hề đi theo nhóm mà tìm người đầu thỏ, bốn giờ qua đi, chúng ta đã đi tới những khu vực chính của Nam Kinh là quận Giang Ninh và quận Tê Hà.” Sở dĩ phải đi qua nhiều nơi như vậy, là bởi vì người đầu thỏ quá ít, người chơi Nam Kinh lại quá nhiều, hai người muốn tìm được một người đầu thỏ chưa bị giết chết cực kỳ khó khăn. Đường Mạch nói: “Trên cơ bản đã có thể loại trừ khả năng “những người đầu thỏ xuất hiện ở cùng một khu vực đại biểu cho những chiếc huy hiệu khắc chữ cái giống nhau”.”
Phó Văn Đoạt: “Địa điểm người đầu thỏ xuất hiện là ngẫu nhiên, thời gian xuất hiện là mỗi giờ đồng hồ.” Lúc này hai người đã đi đến khu vực giao nhau giữa quận Tê Hà và quận Phổ Khẩu. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn lên bảng chỉ đường, nói: “Đến quận Phổ Khẩu.”
Đường Mạch gật gật đầu: “ Ừm, đi thôi.”
Hai người rất nhanh đã tiến vào quận Phổ Khẩu.
Nam Kinh tổng cộng có mười một quận, trước khi Đường Mạch và đám người Tiêu Quý Đồng tách ra, Tiêu Quý Đồng nói: “Các cậu có lẽ còn chưa hiểu rõ về Nam Kinh, Nam Kinh tổng cộng có mười một quận. Hắc tháp nói Nam Kinh tổng cộng có mười một trạm xử lý rác rưởi, Trung Quốc khu 49 Đông Doanh có 6 cái. Đông Doanh có bao nhiêu quận tôi không biết, nhưng Nam Kinh vừa khéo có đúng mười một quận. Mà hiện tại, chúng ta đã tìm được trạm xử lý rác rưởi thứ nhất, nó nằm ở vị trí trung tâm của quận Tần Hoài. Rất có khả năng, mười trạm xử lý rác rưởi còn lại cũng sẽ nằm ở vị trí trung tâm của mười quận Nam Kinh. Trong thời gian tới, thành viên của tổ Nam Kinh sẽ đi tới những nơi này để xem xét tình huống cụ thể. Một giờ cuối cùng, bọn tôi sẽ quay trở lại nơi này tập hợp. Đường Mạch, Phó tiên sinh, nếu hai người muốn tìm bọn tôi, hai người có thể trở lại nơi này.”
Vị trí người đầu thỏ xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên, nhưng vị trí của trạm xử lý rác rưởi dường như lại có quy luật.
Nửa giờ sau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến khu trung tâm thương mại của quận Phổ Khẩu. Từ rất xa, hắn nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ màu sắc cổ quái nằm ngay giữa ngã tư đường. Đường Mạch tiến đến gần hơn, nhìn về phía năm chữ to đùng trên mái nhà.
Đường Mạch: “Đây là trạm xử lý rác rưởi thứ bảy. Giống như Tiêu Quý Đồng đã nói, tất cả các trạm xử lý đều được thiết lập ở những con đường phồn hoa nhất của mỗi quận.” Đường Mạch nhanh chóng động não.
Tại sao lại muốn đặt trạm xử lý rác rưởi ở những nơi này?
Địa điểm người đầu thỏ xuất hiện hoàn toàn là ngẫu nhiên, không có bất kì quy luật nào để tìm ra chúng. Trạm xử lý rác rưởi thì lại được đặt ở giữa những đoạn đường phồn hoa nhất của mỗi quận. Có thể hình dung được, cũng giống như Nam Kinh, trạm xử lý rác rưởi ở chín khu còn lại cũng sẽ được đặt ở những địa điểm nhộn nhịp đông người nhất. Hắc tháp dựa theo số lượng quận của mỗi thành phố thiết lập ra số lượng trạm xử lý rác rưởi tương ứng, sau đó lại đặt chúng ở những nơi này……
Phó Văn Đoạt: “Đặt trạm xử lý ở những nơi này, khẳng định là bởi vì giữa chúng có điểm tương đồng nào đó.”
Đường Mạch thầm nghĩ: “Chúng đều là những khu vực phồn hoa nhất của mỗi thành phố.”
“Trước địa cầu online, những khu vực này khẳng định có lượng người qua lại đông nhất.” Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, trầm tư một lúc lâu, rồi tiếp lời “Khu vực có lượng người qua lại lớn nhất, dựa theo số lượng các quận để xác định số lượng các trạm xử lý. Các khu vực nhiều người nhất, nổi tiếng nhộn nhịp nhất.”
Nghe thế, Đường Mạch cả kinh nói: “Khu vực nổi tiếng nhất!”
Phó Văn Đoạt quay sang Đường Mạch, ngay sau đó mày hơi nhăn lại, lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong đầu Đường Mạch.
Đường Mạch: “Người chơi phải đem “Surprise” bỏ vào trạm xử lý rác rưởi mới tính là đã thông quan trò chơi. Đặt trạm xử lý rác rưởi ở những khu vực đông vui nhộn nhịp, chính là cách tốt nhất để đảm bảo mỗi người chơi đều có thể tìm được vị trí của chúng. Người chơi có khả năng sẽ không biết khu vực trung tâm của mỗi quận, nhưng đây là nơi bọn họ đã sinh sống từ lâu, bọn họ sẽ biết khu vực đông đúc nhất là ở đâu, khả năng lớn nhất sẽ đi đến nơi này.”
Phó Văn Đoạt: “Như vậy có thể giúp cho người chơi Nam Kinh biết được vị trí của tất cả trạm xử lý rác rưởi.”
Đường Mạch: “Có lẽ trong một giờ đầu tiên khi trò chơi vừa mới bắt đầu, cũng đã có rất nhiều người chơi tìm được trạm xử lý rác rưởi gần nhất rồi.” Nói đến đây, Đường Mạch đột nhiên dừng lại.
Một cơn gió lạnh băng từ nơi xa thổi tới, thổi bay tóc mai Đường Mạch ra sau. Hắn ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở một ngã tư rộng lớn. Trạm xử lý rác rưởi mang màu sắc quỷ dị đứng sừng giữa đường, bốn phía là một khu chợ đã từng rất sầm uất trước đây. Nhưng hiện tại, khắp nơi là một mảnh yên tĩnh. Không có lấy một tiếng động, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc trên mặt đất.
Bốn phía không một bóng người, giống như thật sự chỉ có hai người bọn họ đứng ở chỗ này, mắt nhìn xung quanh.
Ánh mắt Đường Mạch đảo một lượt qua các tòa nhà cao tầng và cửa hàng quanh đây, hắn nhấp nhấp môi. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt, dưới sự trầm mặc hai người đã đạt thành ý kiến chung, nâng bước rời khỏi trạm xử lý rác rưởi này. Thời điểm bọn họ rời đi, xung quanh vẫn không có một chút động tĩnh nào, tựa như thật sự không có ai ở đây.
Cùng lúc đó, quận Cổ Lâu, Nam Kinh.
Giữa các cửa hàng san sát nhau, một người đàn ông trung niên trông khá khốn khổ đang gắt gao nắm chặt trong tay một chiếc huy hiệu gỗ, ra sức chạy trốn về phía trước. Ông ta dùng hết toàn lực mà cắm đầu chạy, nhưng ngay khi vừa chạy được khoảng 100m, hai người thanh niên trẻ tuổi bỗng từ phía ngã tư chạy lại đây, phẫn nộ hô lớn: “Trả lại huy hiệu cho bọn tôi! Đừng chạy, mau đem huy hiệu trả lại cho bọn tôi!”
Người đàn ông kia đời nào lại chịu dừng bước. Ông ta nhanh chân chạy về phía trước, dựa vào sự quen thuộc với khu vực này, chạy một mạch vào một con hẻm nhỏ, vài lần đã cắt đuôi được hai thanh niên trẻ tuổi. Nhưng tố chân thân thể của bọn họ rõ ràng còn tốt hơn người đàn ông một đoạn, cho dù trong lúc nhất thời đã bị bỏ lại, không bao lâu cũng vẫn tìm được ông ta, lại tiếp tục đuổi theo.
Ba người bọn họ đang không ngừng truy đuổi nhau.
Theo thời gian qua đi, thể lực của người đàn ông dần dần không chống đỡ nổi nữa. Khoảng cách giữa ba người được rút ngắn lại. Bỗng nhiên, một cánh tay dùng sức túm chặt quần áo trên người ông ta, hung hăng kéo ngã ông ta trên mặt đất. Người đàn ông thống khổ hừ một tiếng, ông ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một đấm đã nện trúng mặt ông ta.
“Chạy nữa đi xem nào, tôi cho ông chạy nữa đấy!”
Người thanh niên tức giận hai mắt đỏ ngầu, cậu ta thở hổn hển, nắm tay không chút khách khí lại đánh xuống người người đàn ông trung niên. Người còn lại giằng lấy huy hiệu gỗ từ trong tay người đàn ông, vừa mở tay ra liền đã thấy trên mặt huy hiệu khắc một chữ “S”.
Hai người thanh niên này đều là Người chơi chính thức, dị năng của bọn họ rất râu ria, bọn họ tuy rằng không quá mạnh, nhưng chung quy vẫn mạnh hơn Ngạch quân dự bị bình thường một chút. Lúc trước hai người vất vả lắm mới gặp được một người đầu thỏ đi lạc đàn, xung quanh không có người chơi nào đuổi theo bắt giết, bọn họ liền vội vàng xông lên quyết giết được người đầu thỏ này. Rốt cuộc phí sức chín trâu hai hổ mới thành công. Vậy mà vừa lấy được huy hiệu, liền đã bị người đàn ông này trộm đi.
Hai người nào có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Sau khi đánh người đàn ông mặt mũi bầm dập, bọn họ nhổ xuống một bãi nước miếng mới chịu đứng dậy rời đi. Nhưng ngay lúc bọn họ vừa đứng lên, trong mắt người đàn ông mặt đầy máu kia chợt hiện lên một tia sáng ngoan độc. Ông ta đột nhiên móc từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng nhằm về phía người trẻ tuổi đứng gần mình nhất: “Tao giết mày!!!”
Người thanh niên sợ tới mức hai mắt trợn tròn lên, cậu ta theo bản năng muốn né tránh nhưng lại không kịp. Ngay một khắc khi cậu ta còn đang hoảng sợ chờ đợi tử vong, người thanh niên còn lại bỗng nhiên vươn tay bắt được thanh chủy thủ kia, tay còn lại đồng thời cũng lấy ra một thanh tiểu đao, hung hăng đâm vào ngực người đàn ông.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt nhìn bọn họ, một lát sau, ông ta đã hoàn toàn tắc thở.
Nhìn một màn này, hai người thanh niên chợt rùng mình, không rét mà cùng run lên.
“Anh, tay anh……”
Người thanh niên trẻ tuổi giết chết người đàn ông run rẩy nói: “Không, anh không sao. Anh không cố ý giết ông ta, là do ông ta vừa rồi muốn giết em trước……”
Đây là lần đầu tiên bọn họ giết người.
Chuyện giết người này nếu đặt ở những khu vực khác là điều thường thấy, nhưng ở Nam Kinh, ngay cả Khách lén qua sông cũng đều rất ít khi giết người, càng không cần phải nói đến Người chơi chính thức và Ngạch quân dự bị. Hai anh em này nhìn nhau, sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, chỉ nghe người thanh niên vừa giết người kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Người còn lại cũng kỳ quái mà “Di” một tiếng, khom lưng nhặt một chiếc huy hiệu gỗ nằm trên đất lên. Nhìn chữ cái ở mặt trên huy hiệu, cậu ta cả kinh nói: “Đây là huy hiệu?!”
“Không đúng, chiếc huy hiệu này là từ đâu tới, vừa rồi em có nhìn thấy nó không?”
“Em không thấy gì cả. Không thể chứ, chiếc huy hiệu này vừa rồi căn bản không có ở đây. Nó là đột nhiên xuất hiện!”
Người anh ngây người một lát: “Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một chiếc huy hiệu như vậy, chẳng lẽ nói……”
Thân thể cậu ta cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía người đàn ông đã chết, run rẩy nói: “Tất cả người chơi trong mười khu…… Đều là rác rưởi. Trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả. Đây là trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả! A Quân, giết người cũng có thể đạt được huy hiệu! Có thể đạt được huy hiệu!”
Tình huống đồng dạng cũng phát sinh ở 9 khu còn lại. Thậm chí ngay ở phía sau một tòa nhà cao tầng tại quận Tần Hoài của Nam Kinh,, một ông cụ gầy gò thấp bé đang rút trở về thanh đao vừa đâm vào trái tim người đối diện, ông ta khom lưng nhặt lên chiếc huy hiệu rơi bên cạnh thi thể người này. Sau khi nhìn thấy chữ cái ở mặt trên, ông ta lạnh lùng nói: “Lại là chữ R.” Nói xong ông ta chà lau sạch sẽ máu trên thanh đao, thu đao rồi lén lút rời khỏi nơi này.
Chờ đến khi Đường Mạch trở lại trung tâm Nam Kinh, dọc theo đường đi đã bắt gặp không ít thi thể nằm trên đất. Thậm chí hắn còn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên động thủ giết chết một người phụ nữ. Người đàn ông vừa giết người xong, đây chính là thời điểm ông ta thấy lo lắng nhất. Ngay khi nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, ông ta chột dạ lùi về sau hai bước. Sau khi người đàn ông bình tĩnh lại, ông ta chạy đến trước thi thể người phụ nữ, tiện tay cầm đi một chiếc huy hiệu gỗ, kế tiếp mới nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Tổ Nam Kinh tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi thành viên, tổ công lược tổng cộng có bảy người. Cho dù toàn bộ bọn họ hiện giờ đều ở Nam Kinh, không tiến vào phó bản, hơn năm mươi người chơi cũng không có khả năng quản được thành phố lớn như Nam Kinh.
Ngay khi Hắc tháp vừa mới tuyên bố quy tắc trò chơi, Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng đã liền suy đoán: Giết người cũng có thể đạt được huy hiệu.
Hắc tháp xưng hô gọi người chơi của mười khu vực là rác rưởi, mà bản thân Phó bản hiện thực này lại chính là một trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi. Vậy nên rất có khả năng, giết chết người chơi (dọn dẹp rác rưởi) cũng có thể đạt được khen thưởng gì đó. Khen thưởng có khả năng nhất chính là huy hiệu. Người chơi nhất định sẽ phát hiện ra sự thật này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngay sau khi người đầu tiên phát hiện giết người có thể đạt được huy hiệu, khắp cả Nam Kinh liền trở nên rối loạn.
Đường Mạch đứng ở ven đường, nhìn đến một cỗ thi thể nằm trên đất. Đây là một cô bé gái, nhìn qua bộ dáng hình như là học sinh tiểu học, cô bé mở to hai mắt nhìn lên không trung, đáng tiếc cô bé căn bản nhìn không tới trời mây, chỉ có thể nhìn đến những cây ngô đồng rậm rạp ở xung quanh. Lá cây đã che mất bầu trời của cô bé, mà cho dù là thấy được, kia cũng chỉ là một mảnh tối tăm mà thôi.
Trời còn chưa sáng, hiện tại vẫn là thời gian tổng vệ sinh rác rưởi của Hắc tháp.
Đại đa số thực lực của người chơi Nam Kinh đều tương đối thấp, tốc độ của người đầu thỏ lại quá nhanh, rất khó để họ có thể bắt sống được, chứ đừng nói là giết chết bọn chúng. Nhưng nếu là người chơi nhân loại, thì dễ giết hơn người đầu thỏ nhiều. Hiện tại tình hình còn khá tốt, vẫn còn lại năm giờ đồng hồ, tương đương với năm nhóm người đầu thỏ. Vậy nếu chỉ còn lại hai giờ, rồi một giờ cuối cùng, khi đó sẽ phát sinh những chuyện gì đây?
Đường Mạch: “Người chơi đã sớm phát hiện ra trạm xử lý rác rưởi được đặt ở đâu, nhưng rốt cuộc cũng không ai xuất hiện. Chắc chắn sẽ có một số người chơi tránh ở chỗ tối ở xung quanh mỗi trạm xử lý. Muốn thông quan thì cần phải tiến vào nơi đó. Nơi đó……chính là địa điểm giết người cướp huy hiệu tốt nhất.”
“Số lượng người đầu thỏ rõ ràng không đủ cho 20.000 người chơi Nam Kinh thông quan trò chơi, hiện tại còn có thêm người chơi của những khu vực khác tiến vào nơi này để tham gia trò chơi.” Dừng lại một chút, Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch. Trên mặt Đường Mạch không có cảm xúc gì, đối phương đang ngồi xổm xuống, vươn tay khép lại hai mắt cô bé kia. Chờ Đường Mạch đứng lên, Phó Văn Đoạt mới tiếp tục nói: “Giết người chơi, gom đủ huy hiệu, khẳng định không phải phương thức thông quan. Hắc tháp sẽ không đưa ra loại trò chơi như vậy.”
Đường Mạch gật đầu: “Đúng vậy. Mỗi trò chơi của Hắc tháp đều sẽ có phương thức thông quan, nhưng cho dù là thế nào, giết người khẳng định không phải phương thức thông quan duy nhất. Nó nhất định sẽ đưa ra thứ gì đó, khiến cho mỗi người chơi Nam Kinh đều có cơ hội thông quan.”
Đường Mạch cẩn thận nhớ lại chín quy tắc Hắc tháp đưa ra, hắn một bên vừa suy nghĩ, một bên vừa nói: “Đem “Surprise” của ngươi đưa vào trạm xử lý rác rưởi. “Surprise” của ngươi……”. Đường Mạch dừng lời, hắn và Phó Văn Đoạt đồng thời ngẩng đầu. Một người đầu thỏ cường tráng bay qua đỉnh đầu bọn họ, vững vàng đáp xuống phía đối diện bên kia đường.
Người đầu thỏ này là từ tòa nhà bên cạnh nhảy ra đây, thời điểm nó lao ra cũng không phát hiện nơi này có người. Nhìn thấy hai người Đường Mạch, chiếc tai thỏ thật dài nghiêng sang một bên. Hai người một thỏ cách nhau một con đường, cứ như vậy đứng đối diện nhìn nhau. Ngay sau đó, người đầu thỏ quay đầu liền chạy, ánh mắt Đường Mạch lạnh lẽo, nháy mắt đã xông lên.
Người đầu thỏ này cũng thật xui xẻo, tốc độ của nó tuy rằng rất nhanh, nhưng người nó đụng phải lại là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người chia ra hành động, dễ như trở bàn tay mà vây nó lại.
Người đầu thỏ bị hai người vây lại đứng ở giữa đường, đôi mắt đỏ ngầu chuyển động qua lại trên người bọn họ. Rất nhanh người đầu thỏ quay đầu hướng về phía Đường Mạch, phát ra tiếng kêu: “Kỉ kỉ!” Dường như là nhận thấy có khả năng thực lực của Đường Mạch sẽ yếu hơn một chút, là một cửa đột phá, hai chân người đầu thỏ hung hăng nện xuống đất, thân thể giống như một chiếc tên lửa, vèo một tiếng lao về phía hắn.
Đường Mạch lấy ra cây dù nhỏ, lạch cạch một tiếng mở ra.
Rầm!
Người đầu thỏ đập mạnh vào cây dù nhỏ, sau đó ngã nhào trên đất. Đường Mạch cũng bị cổ lực đạo này chấn cho phải lui về phía sau ba bước. Phó Văn Đoạt lập tức vọt lên, Đường Mạch cũng thu hồi dù, đâm về phía người đầu thỏ đang nằm trên đất. Người đầu thỏ cả kinh kêu kỉ kỉ, không ngừng loạn nhảy lên. Đường Mạch đuổi theo sau, dùng cây dù nhỏ không ngừng đâm lên người nó.
Cây dù nhỏ đâm vào mặt đất, vách tường, đâm đến đâu liền đào ra một cái động lớn đến đó.
Phó Văn Đoạt đã tới gần, người đầu thỏ cũng đang bị Đường Mạch bức đến một góc chết. Đường Mạch nheo lại hai mắt, lại giơ lên cây dù nhỏ chuẩn bị đâm xuống. Lần này người đầu thỏ muốn tránh cũng không được, cây dù nhỏ hồng nhạt thẳng tắp đâm vào đầu nó. Người đầu thỏ run lên, thân thể hóa thành vô số quang điểm, một chiếc huy hiệu gỗ rơi xuống mặt đất.
Đường Mạch khom lưng nhặt huy hiệu lên, Phó Văn Đoạt cũng đi tới cạnh hắn.
Lúc này, trong tiếng gió hiu quạnh, một tiếng cười khàn khàn từ phía sau bọn họ vang lên.
Hai người đồng thời xoay người nhìn lại.
Dưới một cây ngô đồng thật lớn, một người phụ nữ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp đang đứng đó, khoé môi khẽ nhếch lên, không có hảo ý mà đánh giá bọn họ. Gương mặt của ả ta rất xinh đẹp, đặt ở trước địa cầu online không thua bất kì nữ diễn viên nổi tiếng nào. Nhưng người phát ra tiếng cười không phải ả, mà là gã đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt âm lãnh của gã đảo quanh trên người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cuối cùng dừng lại trên chiếc huy hiệu gỗ trong lòng bàn tay Đường Mạch.
Người phụ nữ che miệng cười một tiếng, thanh âm nhu hòa, ngữ khí ái muội: “Này tiểu soái ca, trên chiếc huy hiệu của cậu…… Là chữ cái gì thế?”
Đường Mạch thu huy hiệu vào túi, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người vừa tới.
Đối phương thấy Đường Mạch không đáp lại nên có chút bất mãn, ả ta rất không thích những đàn ông không để ý tới mình. Ả nhìn Đường Mạch, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Tiếp theo ả lại nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Này soái ca, chữ cái trên chiếc huy hiệu mà bạn anh vừa bắt được là chữ gì thế? Nói cho tôi nghe một chút đi, chúng tôi cũng không đoạt nó đâu mà, chỉ là tò mò một chút thôi.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn người phụ nữ.
Thấy Phó Văn Đoạt nhìn chằm chằm mình, ý cười trên môi người phụ nữ càng tăng lên. Ả ta vốn dĩ muốn nói thêm chút gì đó, ai ngờ Phó Văn Đoạt chỉ nhìn ả một cái liền xoay người rời đi, ném xuống một câu nhàn nhạt nói: “Không giống người chơi Nam Kinh.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Dựa theo thời gian suy tính, hiện tại người chơi Vô Tích, Thường Châu, An Huy có lẽ đều đã tới rồi. Nghe giọng thấy có chút giống người Tô Châu, Vô Tích.”
Phó Văn Đoạt thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.
Người phụ nữ bị hai người làm lơ: “……”
Nhìn bóng dáng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi xa, biểu tình trên mặt người phụ nữ giống như bảng màu bị đổ, màu sắc phong phú cực kì. Ả ta siết chặt ngón tay, quay sang gã đàn ông đi cùng. Hai người gật gật đầu, giây tiếp theo, một tiếng phá gió bén nhọn từ sau lưng Đường Mạch vang lên, hắn nghiêng đầu tránh đi. Một thanh tiểu đao màu bạc xẹt qua mặt hắn.
Phó Văn Đoạt phản ứng cực nhanh, vươn tay bắt lấy xích bạc buộc phía sau tiểu đao. Gã đàn ông đầu tiên là cả kinh, tiếp theo gã gầm lên một tiếng, xích bạc theo đó chợt biến đỏ. Lông mày Phó Văn Đoạt khẽ nhăn lại, hai tay buông xích bạc ra, gã kia nhân cơ hội thu tiểu đao và xích bạc về.
Ngay một khắc tiểu đao được thu hồi, một bàn tay mảnh khảnh lại từ một bên khác hướng về phía gương mặt Đường Mạch.
Đường Mạch phản ứng cực nhanh, hắn lùi về sau một bước, tránh đi một kích này. Người phụ nữ trẻ tuổi nhếch khoé môi cười cười, ánh mắt lướt qua trên mặt Đường Mạch, ôn nhu nói: “Tiểu soái ca, các cậu nói không sai, chúng tôi là người chơi Vô Tích. Khó lắm mới có dịp gặp gỡ, hàn huyên một chút có được không? Ai nha, cậu không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, chúng tôi là người tốt, cũng không giết người đâu. Chúng tôi chỉ là những người chơi ở nơi khác đến muốn thảo luận một chút, trước tiên kết bạn, sau đó nói chuyện. Cậu thấy thế có được không nào?”
Nói xong, không đợi Đường Mạch trả lời, cánh tay mềm mại tựa như không xương của ả ta đã đưa về phía trước. Đường Mạch lăn trên đất, tránh đi một kích này. Tay ả ta cố ý lướt qua khuôn mặt hắn. Phó Văn Đoạt thấy thế muốn đi lên hỗ trợ, tiểu đao màu bạc lao lên tấn công.
Gã đàn ông cười to nói: “Đối thủ của mày là tao!”
Phó Văn Đoạt nhướn mày, cũng không lo lắng tình huống bên phía Đường Mạch nữa, trực tiếp phản kích nhằm về phía gã đàn ông.
Chẳng mấy chốc bốn người đã chiến thành một đoàn.
Tiếng đánh nhau không ngừng vang lên.
Tiểu đao buộc vào xích bạc, từ các hướng không ngừng đánh về phía Phó Văn Đoạt. Xiềng xích có thể cuốn theo động tác của hắn, tiểu đao lại giống như rắn độc âm hiểm ở một bên chờ đợi cơ hội, tìm đúng thời cơ lao lên tấn công.
Gã đàn ông mới đầu còn có thể cười cười so chiêu với Phó Văn Đoạt, nhưng dần dần động tác của gã đều không ngừng bị Phó Văn Đoạt đoán được, mỗi lần còn chưa kịp né tránh, Phó Văn Đoạt cũng đã đoán được vị trí tiếp theo gã muốn di chuyển đến. Gã ta đột nhiên cảm thấy không ổn, gã nghĩ nghĩ “Nam Kinh không phải là khu rác rưởi à, tại sao lại có người chơi lợi hại như vậy”, nhưng gã chưa kịp nhắc nhở người phụ nữ dường như sự tình có chút không đúng, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh đã đâm xuyên qua cây đại thụ trước mắt gã.
Ầm ầm ầm!
Đại thụ đổ bật cả gốc, gã đàn ông cả kinh thu hồi tiểu đao và xích bạc.
Bên kia, tình huống bên phía Đường Mạch lại không được tốt như vậy. Tốc độ của người phụ nữ này rất nhanh. Ả ta tựa như một con cá đang bơi, linh hoạt mà uyển chuyển, công kích của ả không khiến Đường Mạch bị thương tổn gì, nhưng hắn lại rất khó bắt lấy ả. Hơn nữa đối phương luôn không cố tình tấn công Đường Mạch, tựa như thực sự giống như ả đã nói, ả không muốn giết người, chỉ muốn bàn luận, nói chuyện một chút. Cho nên tay ả ta không ngừng mà đụng chạm lên mặt Đường Mạch, kế đó còn cọ qua cổ tay hắn, giống như đang cố ý vuốt ve vậy.
Đường Mạch cũng không cho rằng người phụ nữ này thật sự muốn sàm sỡ mình, hắn nheo lại hai mắt, lật tay mở ra cây dù nhỏ.
Tay người phụ nữ đánh lên cây dù nhỏ, ả ta ăn đau hô lên một tiếng, lùi về bên cạnh gã đàn ông trung niên. Đường Mạch đã hoàn toàn hiểu rõ về chuyển động của người phụ nữ, kế tiếp đang chuẩn bị trực tiếp bắt lấy ả ta, nhưng đối phương lại đột nhiên không tiếp tục đánh lên nữa. Ả ta chống một tay trên đất, bàn tay vừa rồi không ngừng sờ trên mặt Đường Mạch ấn xuống, lòng bàn tay phát ra một tia sáng trắng.
Ả ta nhẹ nhàng cười nói: “Ò, thời gian đủ rồi nha. Tiểu soái ca, da mặt cậu sờ thích thật đấy, để tôi nhìn xem một chút, dị năng của cậu rốt cuộc là cái gì đây……”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Đường Mạch bỗng nhiên mở lớn. Hắn nhận ra một tia không đúng, thu hồi cây dù nhỏ ngay tức khắc phi lên tấn công, ngăn cản đối phương tiếp tục nói chuyện. Ai ngờ ả ta nở nụ cười, dùng sức đập mạnh xuống đất, ngay sau đó, một hình cầu màu trắng bỗng nhiên dâng lên, vây xung quanh ả ta. Ả ta mỉm cười nhìn một màn này, chờ đợi kết quả xuất hiện.
Sau đó, ả nhìn thấy hình cầu màu trắng kia tách thành hai khối.
Nụ cười trên môi ả lập tức cứng đờ, gã đàn ông đứng bên cạnh ả cũng kinh hãi nhìn một màn này, há to miệng: “Này…… Đây là cái gì?”
Hình cầu màu trắng đang không ngừng phân chia. Từ hai cái dần dần tách thành ba cái, rồi lại bốn, năm, sáu, bảy cái,….
Cuối cùng, tổng cộng có 21 hình cầu trắng trôi nổi bay xung quanh bên cạnh người phụ nữ. Mỗi hình cầu trắng đều không quá lớn, trong đó hai mươi cái có kích cỡ khá tương đồng, chỉ to bằng nắm tay. Một hình cầu màu trắng còn lại to cỡ khoảng nửa cái đầu người, ở giữa những hình cầu khác bay nhảy loạn xạ.
21 hình cầu, tổng cộng bốn loại màu sắc, xuất hiện trước mặt người phụ nữ. Thân thể ả ta bắt đầu run rẩy. Ả sợ hãi nhìn một màn này, bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn Đường Mạch: “Cậu…… Cậu sao có thể có được nhiều dị năng như vậy?!”
Nghe vậy, khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên, bình tĩnh nhìn về phía đồng đội mình.
Sắc mặt Đường Mạch tối sầm lại, hắn nắm chặt cán dù, dưới chân vừa giẫm, thẳng tắp xông lên phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.