Chương 209: Ta muốn giết hắn.
Mạc Thần Hoan
04/11/2022
Sau khi Hắc tháp thông báo, trên dòng sông ảo tưởng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Một lát sau, Đường Mạch mở miệng trước: “Ta tùy tiện nói yêu cầu nào ngươi cũng có thể thực hiện sao?”
Thần Sông cười: “Đương nhiên, chỉ cần là việc ta có thể làm.”
Trong lòng Đường Mạch lập tức hiện lên một đáp án, nhưng hắn không nói ra, mà là nhìn về phía hai người chơi ngoại quốc đang đứng một bên. Bốn người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Mỗi người nhiều nhất chỉ có thể chọn một bình rượu, nhưng muốn thông quan trò chơi, phải có người chọn rượu Hương Tiêu thật, có người chọn rượu Hương Tiêu vàng và có người chọn rượu Hương Tiêu bạc. Nói cách khác, bây giờ tổng cộng có bốn người, chúng ta ít nhất có thể chọn một bình rượu, nhiều nhất có thể chọn ba bình.”
(Nghĩa là cả bốn người đều có thể chọn cùng một bình rượu, nhiều nhất là bốn người sẽ chọn hết ba bình rượu)
Người ngoại quốc tóc vàng phát ra một tràng tiếng cười từ trong cổ họng: “Giống như ngươi đoán rồi, đây là một trò chơi hợp tác.”
Không sai, nhiệm vụ chi nhánh của Hắc tháp tầng năm là trò chơi tổ đội nhiều người, nhưng nhiệm vụ chính của nó vậy mà là trò chơi hợp tác.
Muốn thông quan trò chơi này, nhất định phải cầm rượu Hương Tiêu chân chính, rồi rời khỏi dòng sông ảo tưởng. Vế trước rất đơn giản, chỉ cần tìm ra rượu Hương Tiêu chân chính là được. Nhưng vế sau lại cần phối hợp.
Đường Mạch quay đầu nhìn ba bình rượu lơ lửng trước mặt Thần Sông, chúng nó lần lượt phân biệt là màu vàng, màu bạc cùng màu đen. Nhưng mà bên trong bình màu đen không nhất định sẽ có rượu Hương Tiêu chân chính, trong bình màu vàng cũng không nhất định là rượu Hương Tiêu vàng.
Bình rượu cùng rượu bên trong không tương ứng, cái bình chỉ là thủ thuật che mắt.
Đây là chỗ khó thật sự của trò chơi.
Có thể công tháp tầng năm, David đương nhiên cũng không ngu. Gã nói: “Dựa theo ý tứ hiện tại, chính là muốn chúng ta hợp tác? Đầu tiên phải phân ra ba bình rượu này rốt cuộc là loại gì, sau đó để một người chọn rượu Hương Tiêu thật, một người lựa chọn rượu Hương Tiêu vàng và một người chọn bạc. Tên chọn bình vàng nâng bình biến thành thuyền, tên chọn bạc nâng bình biến thành la bàn? Nghe cũng khá khó đấy. Dù sao cũng có thể đề ra bốn yêu cầu với lão gia hỏa này mà, bảo lão giúp chúng ta sử dụng bình là được.”
“Sẽ không đơn giản như vậy.” Phó Văn Đoạt thản nhiên nói.
David đương nhiên biết Hắc tháp tầng năm không có khả năng đơn giản như vậy, nhưng mà gã chỉ đơn giản là đang coi thường hai người chơi địa cầu này. Gã khiêu khích: “À ha, khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc có chuyện muốn nói? Vậy ngươi nói đi nào, ta thật ra cũng muốn biết ngươi định làm cách nào để thông quan đấy.”
Loại khiêu khích này căn bản chẳng cần để tâm. Đường Mạch cắt lời gã, hỏi thẳng: “Hợp tác không?”
David cùng Pitt đồng loạt sửng sốt, ngậm miệng lại nhìn Đường Mạch.
Vẻ mặt Đường Mạch không chút thay đổi: “Chọn một trong hai, hợp tác hay là không. Nếu hợp tác thì độ khó trò chơi sẽ giảm bớt khá nhiều, còn không hợp tác thì trước mắt không thể nhìn ra phương pháp thông quan. Trò chơi này muốn thông quan phải cần ít nhất ba người.”
Pitt cười trào phúng: “Ba người?”
Đường Mạch soạt một cái rút ra cây dù nhỏ, chỉ hướng hai người kia.
David tức giận nói: “Làm gì đấy!”
Đường Mạch không hề có ý định thu hồi dù.
“Trước mắt ta cùng Phó Văn Đoạt đều có thể đi trên con sông này như ở trên đất bằng, vũ lực không hề gặp hạn chế. Nhưng các ngươi thì không như vậy, các ngươi phải dựa vào tấm lá chắn kia mới có thể đứng vững trên mặt nước. Nếu muốn đánh nhau, bọn ta nhất định sẽ thắng.”
Pitt: “Nếu bọn ta chết thì các ngươi định thông quan như thế nào? Phải có ba người lựa chọn ba bình rượu, vậy mới có thể thông quan. Các ngươi chỉ có hai người, định thông quan thế nào đây. Hay là định tìm cái đứa chết tiệt ở đội quái vật 1 kia về? Ha ha, nó có vẻ có bộ dáng rất yếu ớt nhỉ, một mình ở bên kia cầu, có khi đã sớm bị nhân viên hải quan dưới lòng đất tóm được mang đi ăn rồi.”
Nghe vậy, Đường Mạch nhíu mày. Lời này của Pitt chọc đúng vào nỗi băn khoăn của hắn, Đường Mạch quả thật có phần lo lắng cho an nguy của Trần San San. Trần San San cực kỳ thông minh, nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ xem ra, một mình cô bé lưu lạc bên ngoài còn nguy hiểm hơn so với việc rơi xuống dòng sông ảo tưởng. Nhưng mà tình huống khi ấy quá cấp bách, bọn họ đã làm ra lựa chọn tốt nhất rồi.
Đường Mạch không để tâm lời nói của Pitt, mà là đem cây dù tới gần bọn họ hơn, giọng nói lạnh như băng: “Hợp tác hay không?” Cực kỳ có ý tứ nếu không hợp tác thì sẽ cá chết lưới rách.
Pitt vốn cũng không muốn xé rách mối quan hệ, chỉ là cố ý chọc giận Đường Mạch thôi: “Hợp tác.”
David cùng Pitt không cảm thấy thái độ của Đường Mạch đối với mình có cái gì không đúng. Bọn họ thân là hồi quy giả, mỗi lần tham gia trò chơi đều đối mặt với tình huống đe dọa tính mạng. Khi đó hồi quy giả căn bản không hề tin tưởng nhau, nếu thật sự đến thời điểm sắp chết, Pitt sẽ không chút do dự giết chết David, đoạt lấy thời gian nghỉ ngơi của gã. David cũng thế.
Cho nên trong trò chơi của Hắc tháp, cho dù là đồng đội cũng có thể đâm nhau một cây đao bất cứ lúc nào.
Đây chính là thế giới tàn khốc của hồi quy giả.
Nhưng Phó Văn Đoạt lại mặt không biểu cảm nhìn Đường Mạch, nhận ra thái độ khác thường của hắn với hai người kia.
Đường Mạch tựa hồ không định hợp tác chân chính với bọn họ, đương nhiên, hai người ngoại quốc kia cũng thế.
Quy tắc trò chơi Hắc tháp đưa ra yêu cầu phải có ít nhất ba người chơi còn sống, lựa chọn ba bình rượu. Nhưng khi bọn họ mở bình rượu ra, sau khi lái con thuyền bình rượu vàng rời khỏi dòng sông ảo tưởng. . . . . .Giết đồng đội, hình như cũng không phải là không thể. Ít nhất trước mắt thì nó không trái với quy tắc trò chơi.
Hơn nữa có thể đảm bảo chín phần, nó hoàn toàn phù hợp với quy tắc trò chơi, bởi vì ở điều thứ sáu của quy tắc——
Trò chơi rượu chuối vàng bạc dưới dòng sông ảo tưởng, mở ra hình thức hạn chế số người thông quan. Một người thông quan, sẽ đạt được phần thưởng đạo cụ hiếm có. Số người thông quan càng nhiều, chất liệu phần thưởng càng kém. Nếu cả bốn người đều thông quan thì sẽ không có phần thưởng.
Nếu phải có ba người sống sót mới có thể thông quan, vậy thì Hắc tháp căn bản không cần mở ra hình thức này. Đã có hình thức này tồn tại, chứng tỏ số người cuối cùng thông quan trò chơi, chỉ có thể là một.
Trong lòng bốn người bắt đầu có những suy tính khác nhau.
Phó Văn Đoạt đi đến phía sau Đường Mạch, hơi hơi cúi đầu: “Bọn họ là ai.”
Đường Mạch sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Khi hai người bốn mắt giao nhau, Đường Mạch lập tức hiểu ý Phó Văn Đoạt.
. . . . . .Anh ấy nhìn ra thái độ khác thường của mình đối với hai người ngoại quốc kia.
Đường Mạch trầm mặc một lát: “Bọn họ hẳn là người giết ba của San San. Cái thứ trên cổ tay tên tóc vàng kia, chính là vòng tay mà ba San San vẫn luôn đeo. Tôi nhận ra được, trên mỗi hạt châu của vòng đều có một cái khe.”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Thần Sông.
Đây là một lão già râu tóc bạc phơ mặc áo bào màu trắng, sau khi trò chơi bắt đầu. bốn người chơi vẫn không hề nhúc nhích, Thần Sông cũng không có chút nóng nảy nào. Lão cong môi lộ ra một nụ cười ôn hòa, trước người lơ lửng ba luồng sáng trắng. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, lão hiền lành nhìn về phía hắn, còn nói lại một lần: “Đứa nhỏ thật thà, thứ ngươi thất lạc là rượu chuối vàng, rượu chuối bạc, hay là bình rượu chuối bình thường này?”
Đường Mạch nói: “Có thể xin ngươi làm một yêu cầu không?”
Thần Sông cười: “Đương nhiên rồi. Nhưng mà đứa nhỏ à, xin hãy yêu cầu những vấn đề mà ta có thể làm, và còn phải ở trong phạm vi cho phép của Hắc tháp.”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hắn nhìn về phía Pitt: ” Ta trước?”
Pitt nhún nhún vai: “Tùy.”
Đường Mạch nhìn Thần Sông: “Ta hy vọng, ngươi có thể biểu thị phương pháp thông quan trò chơi này một lần.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Trong quy tắc trò chơi Hắc tháp cũng nói phương pháp thông quan rồi, cho nên ta nghĩ điều này có nằm trong phạm vi cho phép chứ nhỉ?”
Thần Sông cười cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Vừa nói xong, Thân Sông phất tay áo, ba bình rượu bay cao lên không trung.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, bọn họ ai cũng chưa nghĩ đến việc Thần Sông có thể dùng phương thức này để biểu thị phương pháp thông quan.
Chỉ thấy một bình rượu trong đó không ngừng to lên, cuối cùng biến thành một con thuyền thủy tinh lớn, bên trên có thể chứa bốn người. Một bình rượu khác thì không ngừng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một cái la bàn, chỉ về phương hướng rời khỏi dòng sông ảo tưởng.
Còn bình rượu cuối cùng thì “ngồi” trên thuyền lớn, lắc lư lắc lư rời khỏi dòng sông.
Trên mặt nước hồng nhạt, sương mù dày đặc chậm rãi tản ra cho con thuyền màu vàng đi qua. Một mảnh lục địa đột nhiên xuất hiện, bốn người kinh ngạc trợn to mắt, nhưng mà ngay sau đó, Thần Sông lại phất tay áo. Lớp sương mù lại tụ vào nhau như trước, thuyền lớn, la bàn cùng bình rượu toàn bộ bay trở về, hóa thành ba bình rượu.
Thần Sông tốt bụng nhắc nhở: “Vừa rồi ta chỉ làm mẫu thôi, cũng không đại biểu cho thứ tự của ba bình rượu.”
Đường Mạch gật gật đầu, không nói nữa.
Tựa hồ đã hình thành một nhận thức chung nào đó, sau khi yêu cầu của Đường Mạch hoàn thành, Pitt vuốt cằm, nói: “Nếu ta đoán không sai, một khi ta yêu cầu ‘ngươi hãy giúp ta tìm ra thứ tự chính xác của ba bình rượu’, ngươi sẽ cự tuyệt. Bởi vì Hắc tháp không cho phép làm như vậy.”
Thần Sông: “Đúng vậy, đứa nhỏ, việc này vượt quá phạm vi năng lực của ta.”
Pitt: “Này, thật vô nghĩa, vậy ngươi có thể làm gì chứ?” Người ngoại quốc tóc vàng thong thả quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Miệng của hắn chậm rãi cong lên, giơ tay phải, làm ra động tác cắt cổ. “A, vậy không bằng ngươi nói cho ta biết, ta làm thế nào mới có thể giết hai vị này, làm mẫu cho ta được không?”
David cũng hùa theo hắn cười ha hả.
Thần Sông cười hiền hòa như cũ, gật gật đầu: “Đương nhiên có thể, đứa nhỏ.”
Nói xong, Thần Sông vung tay áo, một thanh niên có bộ dạng giống hệt Pitt xuất hiện trên dòng sông ảo tưởng. Rất nhanh, lại có thêm hai bóng người xuất hiện, đương nhiên là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Hai mắt Pitt sáng ngời, Đường Mạch cũng cảm thấy khá hứng thú, cùng Phó Văn Đoạt nhìn ba bóng người vừa xuất hiện.
Thần Sông nhắc nhở: “Đứa nhỏ, nhìn rõ nhé, thời gian có lẽ sẽ rất ngắn đấy.”
Pitt: “Vô nghĩa làm gì, còn không mau bắt đầu. . . . . .”
Ầm!
Giọng nói vẫn còn đang nghẹn trong cuống họng, một tiếng vang kinh thiên động địa nổ tung trên không trung, bọt nước sủi lên tràn ngập dòng sông ảo tưởng. Bốn người nghĩ đây thật sự là nước của dòng sông, Đường Mạch vội vàng mở cây dù nhỏ ra ngăn lại dòng nước đang bắn tung tóe—–Nước của dòng sông ảo tưởng sở hữu một lực hấp dẫn thần bí, ai mà biết bị nó bắn vào người thì sẽ có chuyện gì.
Nhưng mà đám bọt nước này khi chạm tới cây dù nhỏ vậy mà lại thẳng tắp xuyên qua, cũng xuyên qua người của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt luôn.
Đường Mạch kinh ngạc nói: “Là giả?”
Phó Văn Đoạt: “Là ảo ảnh.”
Trên dòng sông ảo tưởng, người ngoại quốc tóc vàng đã bắt đầu triền đấu mấy hiệp với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Khi nhìn thấy ảo ảnh của mình cứ lấy ra một cái lại một cái đạo cụ, lại còn càng ngày càng sử dụng nhiều dị năng, sắc mặt của Đường Mạch trở nên nghiêm túc. Hắn từng nghĩ tới cái tên Thần Sông cực kỳ thần bí này có lẽ thật sự có thể bắt chước một ít chiêu thức chiến đấu của mình. Lại không nghĩ rằng, Thần Sông thế mà ngay cả từng đạo cụ và dị năng của hắn cũng có thể mô phỏng y hệt.
Bên kia, sắc mặt của Pitt cũng bắt đầu trầm xuống.
“Fuck! Dừng lại cho ta! Ngươi thế này là đem toàn bộ đạo cụ và dị năng của ta tiết lộ cho bọn họ, ta còn đánh cái gì nữa!”
Thần Sông khó hiểu nói: “Đứa nhỏ, đây là yêu cầu của ngươi mà, ta chỉ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thôi.”
Pitt tuy rằng tức đến nỗi mặt xanh mét, nhưng mà hắn nghĩ đến việc mình thấy được đạo cụ và dị năng của cả hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mà Đường Mạch thì chỉ thấy được của mỗi mình hắn, nên hắn cũng không nói lại nữa. Ít nhất thì David không bị bại lộ, như vậy xem ra, bọn họ vẫn lời hơn.
Một trận chiến này nhìn qua kịch liệt, khiến nước sông bắn lên tung tóe khắp nơi. Nhưng trên thực tế, nó chỉ phát sinh trong ba phút.
Kết cục là Pitt xuất ra tất cả kỹ năng của mình, đem một cái côn sắt hình tam giác màu xanh đen đâm vào ngực Đường Mạch, cùng thời khắc đó, Phó Văn Đoạt cũng dùng vũ khí hình chóp màu đen từ sau xuyên thủng đầu Pitt. Thương tích của Đường Mạch nhìn qua cực kỳ nghiêm trọng, nhưng không nhất định sẽ thật sự dẫn đến tử vong. Mà Pitt thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Thần Sông giải thích: “Chỉ có một mình ngươi, đứa nhỏ, xác suất ngươi có thể giết người chơi Đường Mạch là 45%, giết người chơi Phó Văn Đoạt là 25%, muốn giết cả hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì xác suất là 10%. Dòng sông ảo tưởng đã mô phỏng cho ngươi kết quả có khả năng xảy ra nhất.”
Pitt tức đến cười lạnh: “Kết quả chính là ta chắc chắn phải chết, bọn họ chỉ có thể sẽ chết một người thôi?”
Chuyện này đối với Pitt mà nói thì vô cùng nhục nhã.
Tuy rằng hắn một đánh hai, đạt được kết quả này. Nhưng trước đó, một mình hắn vẫn có thể giết chết người chơi đứng trên Bảng xếp hạng thời gian.
Đứng ở vị trí cao trên bảng xếp hạng cũng không nhất định có thực lực mạnh. Dựa vào tình báo Nguyễn Vọng Thư có được sau khi hai địa cầu dung hợp, ở Trung Quốc có hai người chơi ngoại quốc tuy rằng không có tên trên Bảng xếp hạng thời gian, nhưng lại bị rất nhiều người chơi trên bảng xếp hạng kiêng kị. Bọn họ không có tên trên đó là do không muốn làm cây to đón gió, trở thành cái cây rụng tiền cho người ta nhắm vào, nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ không mạnh.
Pitt vội vã muốn tự tay thử một lần, xem kết quả chân chính nếu bốn người đối chiến sẽ như thế nào. Cho nên hắn cũng không phát hiện, khi ảo ảnh của ba người biến mất, trong mắt Đường Mạch chợt lóe qua một tia kinh ngạc. Phó Văn Đoạt cũng hơi híp mắt, nhìn chằm chằm phương hướng nơi ba ảo ảnh tan biến, còn có chút đăm chiêu.
Giờ khắc này, đã có hai người đưa ra yêu cầu, chỉ còn lại David và Phó Văn Đoạt là chưa nói gì.
“Ha ha, có lẽ không cần ra vẻ nữa đâu?”
Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Pitt.
Pitt liếm liếm răng trên của mình: “Ta đoán, yêu cầu kế tiếp của các ngươi là muốn nhìn xem David có đạo cụ và dị năng gì nhỉ? Được rồi, không cần giả vờ nữa, chúng ta ai cũng không định hợp tác chân chính. Không khách sáo nữa, ta nói cho các ngươi biết, sau khi lấy được rượu Hương Tiêu chân chính, cũng lái thuyền rời khỏi nơi này, bọn ta sẽ giết các ngươi. Đừng có dùng loại ánh mắt đấy nhìn ta, các ngươi chắc cũng nghĩ như thế nhỉ.”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không hề phủ nhận.
David khinh thường nói: “Đám người chơi địa cầu các ngươi đúng là dối trá. Giết người có cái gì hay đâu mà giấu diếm, giết các ngươi, ta có thể đạt được phần thưởng tốt. Bốn người thông quan thì ngay cả cái rắm cũng không có. Nếu không phải tên kia có được vài cái đạo cụ hiếm có, giết hắn chỉ đổi được một đạo cụ không đáng giá thì ta cũng rất muốn giết hắn, một mình thông quan trò chơi này.” Gã chỉ vào Pitt.
Pitt vậy mà cũng không tức giận, ngược lại nói: “David ngu xuẩn, tôi cũng muốn giết anh đấy.”
“Vậy cậu đến đây đi này.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, lộ ra tia sát khí, cho dù che giấu rất nhanh nhưng trong nháy mắt bọn họ quả thật có nghĩ tới việc giết đồng bạn của mình.
Đường Mạch: “Ta có nói qua ta muốn giết các ngươi à?”
Pitt và David đồng loạt quay đầu. Pitt cười lạnh: “Người chơi địa cầu quả nhiên đều dối trá giống nhau. Nếu ngươi không muốn thì tại sao lại yêu cầu Thần Sông biểu thị phương pháp thông quan chính xác chứ.”
David cùng Pitt không nghi ngờ yêu cầu của Đường Mạch, mà nghi ngờ tại sao hắn lại bảo Thần Sông biểu thị một lần phương thức thông quan, dù sao Hắc tháp đã giải thích qua phương pháp thông quan rồi, mà đổi thành bọn họ, bọn họ cũng sẽ đưa ra yêu cầu này—–
Biểu thị một lần phương thức thông quan.
Không hề nghi ngờ, trước khi bốn người ngồi lên thuyền, bọn họ tuyệt đối không thể giết ai, hoặc nhiều nhất chỉ được giết một người. Phải có ba người thì mới có thể sử dụng thuyền và la bàn, rời khỏi dòng sông ảo tưởng. Nhưng sau khi thuyền đi, la bàn cũng đã chỉ rõ phương hướng thì sao?
Con thuyền bình vàng còn chưa rộng bằng thuyền thật sự kia, chính là chiến trường quyết chiến thật sự.
David: “Trò chơi công tháp của Hắc tháp chia ra hai loại nhiệm vụ là chi nhánh và chủ tuyến, chỉ thử thách hai thứ khác nhau, trí lực cùng vũ lực. Cái nhiệm vụ chi nhánh chết tiệt kia chủ yếu là khảo nghiệm trí lực, mà nhiệm vụ chủ tuyến này chính là thử thách vũ lực. Tất cả mọi người đều đã hiểu điều này, còn giả vờ cái gì nữa, đồ người chơi địa cầu giả dối.”
Lúc này, Đường Mạch cũng chẳng phản bác. Hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cho hắn một ánh mắt yên tâm. Ngay khi Phó Văn Đoạt định đưa ra yêu cầu với Thần Sông, David bỗng nhiên nói: “Ê, người chơi địa cầu, tuy rằng ta là người cuối cùng, nhưng ta sẽ không định đề nghị một yêu cầu liên quan đến rượu Hương Tiêu đâu.”
Phó Văn Đoạt quay đầu, nheo mắt lại, yên lặng nhìn gã.
David vốn đang nghênh ngang kiêu ngạo, đắc ý lộ ra nụ cười giễu cợt, bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh thấu xương này nhìn thẳng, nụ cười bên môi gã khựng lại trong chớp mắt. Rất nhanh gã lại vênh váo nói: “Ta biết các ngươi suy nghĩ cái gì, ta là người đưa ra yêu cầu cuối cùng, chắc chắn ngươi cảm thấy yêu cầu của ta có liên quan tới rượu Hương Tiêu. Ta nói cho các ngươi biết, sẽ không có chuyện đấy đâu.”
Pitt vỗ vỗ vai của anh em tốt, nói: “Đương nhiên, bọn ta sẽ không đề ra yêu cầu ngu xuẩn như vậy. Người chơi địa cầu, ngươi cho rằng bọn ta không biết sao, ngươi định bảo Thần Sông nói cho ngươi, dị năng cùng đạo cụ của David là gì đúng không? Tựa như ta ban nãy ấy, ngươi có thể bảo Thần Sông lợi dụng ảo ảnh mô phỏng một chút, ngươi nên đánh bại David như thế nào, do đó biết được tất cả đạo cụ cùng dị năng của hắn. Ngươi cho rằng bọn ta ngu như vậy sao? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dám làm như vậy, bọn ta cũng sẽ dám đưa ra yêu cầu không đề cập tới rượu Hương Tiêu.”
Pitt nói châm chọc: “À, lúc trước sở dĩ ngươi muốn làm người đầu tiên đưa yêu cầu, là vì muốn khiến bọn ta trở thành hai người hỏi cuối cùng, không thể không đưa ra một yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu để xác định vị trí chính xác của bình rượu chân chính. Thật đáng tiếc, để cho ngươi thất vọng rồi, bọn ta tuyệt đối sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó.”
Không khí cứng ngắc lạng như băng, nước sông hồng nhạt xô đến tạo ra bọt nước màu trắng. Bốn người chăm chú nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Thật lâu sau, Đường Mạch lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ, đây vẫn là một trò chơi hợp tác. Kể cả lúc sau chúng ta muốn động thủ, ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng. Nhưng hiện tại nếu không tìm ra rượu Hương Tiêu chân chính thì không ai có thể thông quan.”
“Chẳng lẽ ngươi không có một hai cái đạo cụ bảo mệnh sao?”
Đường Mạch nheo mắt lại.
Pitt để lộ răng nanh trắng tinh: “Bọn ta có đấy. Nếu thật sự không được, bọn ta vẫn có thể rời khỏi trò chơi. Ta biết vì sao các ngươi lại công tháp, là do Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5 nhỉ. Bọn ta đến công tháp chỉ vì muốn thông quan tầng năm sớm chút rồi đi khiêu chiến tầng sáu thôi, hoàn thành chế độ ‘Grab Six’, đạt được manh mối về tầng bảy. Còn về phần tính mạng của đám thịt heo Trung Quốc, chẳng liên quan gì đến bọn ta đâu. Lần này không thông quan Hắc tháp tầng năm thì lần sau lại tới. Nhưng các ngươi lại không thể như vậy.”
David thật ra không nghĩ tới điều này: “Ấy, bọn họ đến thông quan là vì lệnh cưỡng chế công tháp ba ngày nữa sao?”
Pitt ghét bỏ nói: “Anh bạn ngu ngốc của tôi, ngàn vạn lần anh đừng nói cho tôi là bây giờ mới nghĩ ra điều đấy nhé.”
Khóe miệng David giật giật: “Câm miệng!”
Pitt không để tâm nhún nhún vai, nhìn về phía Đường Mạch: “Cho nên tình huống hiện tại ấy à, đối với các ngươi mà nói thì nên mau chóng thông quan đi, đừng nên lãng phí thời gian. Còn đối với bọn ta, lúc nào thông quan cũng được, sống chết của người chơi Trung Quốc bọn ta không quan tâm, đám thịt heo đó toàn bộ chết hết mới tốt, sống cũng vô dụng. Vậy nên. . . . . .”
Người ngoại quốc tóc vàng mở ra hai tay, ác ý chậm rãi nói với Phó Văn Đoạt: “Người chơi địa cầu, ngươi đã nghĩ ra yêu cầu mình muốn nói chưa?”
Kỳ thật Pitt và David cũng muốn thông quan trò chơi của tầng thứ năm.
Từ bỏ đạo cụ cấp bậc hiếm có của trò chơi, đương nhiên bọn họ có đau lòng. Hơn nữa, thật vất vả mới lết đến đây (ý là trải qua nhiệm vụ chi nhánh vất vả), đột nhiên lại phải bắt đầu lại nên bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì. Bây giờ nói như thế chỉ là để uy hiếp Phó Văn Đoạt thôi, ép anh không thể không đưa ra yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu.
Ánh mắt tối đen chăm chú nhìn đến nụ cười đầy ác ý của người ngoại quốc tóc vàng, Phó Văn Đoạt không nói gì, ngược lại khóe môi còn hơi cong lên. Anh đã rất lâu không bị người uy hiếp như thế này rồi, loại cảm giác này vừa xa lạ vừa thú vị.
Pitt đã gặp nhiều người chơi cường đại. Hắn biết Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt rất mạnh, nhưng hắn cũng không sợ hãi. Số người hắn giết còn nhiều hơn số người hai người kia từng gặp. Pitt ngó lơ nụ cười nguy hiểm của Phó Văn Đoạt, ngược lại hừ một tiếng khinh bỉ.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thần Sông: “Bây giờ tính từ giây phút này, nếu ta muốn giết hắn, ta nên làm thế nào.”
David vốn định nói “Ta thật sự sẽ không đưa ra yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu đâu” ,nhưng khi gã thấy rõ người Phó Văn Đoạt chỉ thì lập tức ngậm miệng lại. David bắt đầu cười ha ha: “Ta còn nghĩ tình đồng đội của người chơi địa cầu các ngươi sâu đậm lắm, hóa ra ngươi cũng muốn thông quan một mình để đạt được phần thưởng đạo cụ hiếm có? Ha ha, giết đồng đội của ngươi đi, vấn đề này không tồi, tuy rằng ngươi ngu xuẩn không nghĩ ra biện pháp tìm ra rượu Hương Tiêu, nhưng với ý tưởng này của ngươi, để ta lo phần vị trí của rượu Hương tiêu cho.”
Chỉ thấy trên mặt sông màu hồng nhạt, Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh chỉ vào Đường Mạch, Đường Mạch nâng mắt lên nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói:
#Lão Phó thế mà muốn giết Đường Đường#
#Công chịu ân đoạn nghĩa tuyệt#
#HAPPY ENDING toàn bộ tan nát#
. . . . . .Đùa thôi XD
Một lát sau, Đường Mạch mở miệng trước: “Ta tùy tiện nói yêu cầu nào ngươi cũng có thể thực hiện sao?”
Thần Sông cười: “Đương nhiên, chỉ cần là việc ta có thể làm.”
Trong lòng Đường Mạch lập tức hiện lên một đáp án, nhưng hắn không nói ra, mà là nhìn về phía hai người chơi ngoại quốc đang đứng một bên. Bốn người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Mỗi người nhiều nhất chỉ có thể chọn một bình rượu, nhưng muốn thông quan trò chơi, phải có người chọn rượu Hương Tiêu thật, có người chọn rượu Hương Tiêu vàng và có người chọn rượu Hương Tiêu bạc. Nói cách khác, bây giờ tổng cộng có bốn người, chúng ta ít nhất có thể chọn một bình rượu, nhiều nhất có thể chọn ba bình.”
(Nghĩa là cả bốn người đều có thể chọn cùng một bình rượu, nhiều nhất là bốn người sẽ chọn hết ba bình rượu)
Người ngoại quốc tóc vàng phát ra một tràng tiếng cười từ trong cổ họng: “Giống như ngươi đoán rồi, đây là một trò chơi hợp tác.”
Không sai, nhiệm vụ chi nhánh của Hắc tháp tầng năm là trò chơi tổ đội nhiều người, nhưng nhiệm vụ chính của nó vậy mà là trò chơi hợp tác.
Muốn thông quan trò chơi này, nhất định phải cầm rượu Hương Tiêu chân chính, rồi rời khỏi dòng sông ảo tưởng. Vế trước rất đơn giản, chỉ cần tìm ra rượu Hương Tiêu chân chính là được. Nhưng vế sau lại cần phối hợp.
Đường Mạch quay đầu nhìn ba bình rượu lơ lửng trước mặt Thần Sông, chúng nó lần lượt phân biệt là màu vàng, màu bạc cùng màu đen. Nhưng mà bên trong bình màu đen không nhất định sẽ có rượu Hương Tiêu chân chính, trong bình màu vàng cũng không nhất định là rượu Hương Tiêu vàng.
Bình rượu cùng rượu bên trong không tương ứng, cái bình chỉ là thủ thuật che mắt.
Đây là chỗ khó thật sự của trò chơi.
Có thể công tháp tầng năm, David đương nhiên cũng không ngu. Gã nói: “Dựa theo ý tứ hiện tại, chính là muốn chúng ta hợp tác? Đầu tiên phải phân ra ba bình rượu này rốt cuộc là loại gì, sau đó để một người chọn rượu Hương Tiêu thật, một người lựa chọn rượu Hương Tiêu vàng và một người chọn bạc. Tên chọn bình vàng nâng bình biến thành thuyền, tên chọn bạc nâng bình biến thành la bàn? Nghe cũng khá khó đấy. Dù sao cũng có thể đề ra bốn yêu cầu với lão gia hỏa này mà, bảo lão giúp chúng ta sử dụng bình là được.”
“Sẽ không đơn giản như vậy.” Phó Văn Đoạt thản nhiên nói.
David đương nhiên biết Hắc tháp tầng năm không có khả năng đơn giản như vậy, nhưng mà gã chỉ đơn giản là đang coi thường hai người chơi địa cầu này. Gã khiêu khích: “À ha, khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc có chuyện muốn nói? Vậy ngươi nói đi nào, ta thật ra cũng muốn biết ngươi định làm cách nào để thông quan đấy.”
Loại khiêu khích này căn bản chẳng cần để tâm. Đường Mạch cắt lời gã, hỏi thẳng: “Hợp tác không?”
David cùng Pitt đồng loạt sửng sốt, ngậm miệng lại nhìn Đường Mạch.
Vẻ mặt Đường Mạch không chút thay đổi: “Chọn một trong hai, hợp tác hay là không. Nếu hợp tác thì độ khó trò chơi sẽ giảm bớt khá nhiều, còn không hợp tác thì trước mắt không thể nhìn ra phương pháp thông quan. Trò chơi này muốn thông quan phải cần ít nhất ba người.”
Pitt cười trào phúng: “Ba người?”
Đường Mạch soạt một cái rút ra cây dù nhỏ, chỉ hướng hai người kia.
David tức giận nói: “Làm gì đấy!”
Đường Mạch không hề có ý định thu hồi dù.
“Trước mắt ta cùng Phó Văn Đoạt đều có thể đi trên con sông này như ở trên đất bằng, vũ lực không hề gặp hạn chế. Nhưng các ngươi thì không như vậy, các ngươi phải dựa vào tấm lá chắn kia mới có thể đứng vững trên mặt nước. Nếu muốn đánh nhau, bọn ta nhất định sẽ thắng.”
Pitt: “Nếu bọn ta chết thì các ngươi định thông quan như thế nào? Phải có ba người lựa chọn ba bình rượu, vậy mới có thể thông quan. Các ngươi chỉ có hai người, định thông quan thế nào đây. Hay là định tìm cái đứa chết tiệt ở đội quái vật 1 kia về? Ha ha, nó có vẻ có bộ dáng rất yếu ớt nhỉ, một mình ở bên kia cầu, có khi đã sớm bị nhân viên hải quan dưới lòng đất tóm được mang đi ăn rồi.”
Nghe vậy, Đường Mạch nhíu mày. Lời này của Pitt chọc đúng vào nỗi băn khoăn của hắn, Đường Mạch quả thật có phần lo lắng cho an nguy của Trần San San. Trần San San cực kỳ thông minh, nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Bây giờ xem ra, một mình cô bé lưu lạc bên ngoài còn nguy hiểm hơn so với việc rơi xuống dòng sông ảo tưởng. Nhưng mà tình huống khi ấy quá cấp bách, bọn họ đã làm ra lựa chọn tốt nhất rồi.
Đường Mạch không để tâm lời nói của Pitt, mà là đem cây dù tới gần bọn họ hơn, giọng nói lạnh như băng: “Hợp tác hay không?” Cực kỳ có ý tứ nếu không hợp tác thì sẽ cá chết lưới rách.
Pitt vốn cũng không muốn xé rách mối quan hệ, chỉ là cố ý chọc giận Đường Mạch thôi: “Hợp tác.”
David cùng Pitt không cảm thấy thái độ của Đường Mạch đối với mình có cái gì không đúng. Bọn họ thân là hồi quy giả, mỗi lần tham gia trò chơi đều đối mặt với tình huống đe dọa tính mạng. Khi đó hồi quy giả căn bản không hề tin tưởng nhau, nếu thật sự đến thời điểm sắp chết, Pitt sẽ không chút do dự giết chết David, đoạt lấy thời gian nghỉ ngơi của gã. David cũng thế.
Cho nên trong trò chơi của Hắc tháp, cho dù là đồng đội cũng có thể đâm nhau một cây đao bất cứ lúc nào.
Đây chính là thế giới tàn khốc của hồi quy giả.
Nhưng Phó Văn Đoạt lại mặt không biểu cảm nhìn Đường Mạch, nhận ra thái độ khác thường của hắn với hai người kia.
Đường Mạch tựa hồ không định hợp tác chân chính với bọn họ, đương nhiên, hai người ngoại quốc kia cũng thế.
Quy tắc trò chơi Hắc tháp đưa ra yêu cầu phải có ít nhất ba người chơi còn sống, lựa chọn ba bình rượu. Nhưng khi bọn họ mở bình rượu ra, sau khi lái con thuyền bình rượu vàng rời khỏi dòng sông ảo tưởng. . . . . .Giết đồng đội, hình như cũng không phải là không thể. Ít nhất trước mắt thì nó không trái với quy tắc trò chơi.
Hơn nữa có thể đảm bảo chín phần, nó hoàn toàn phù hợp với quy tắc trò chơi, bởi vì ở điều thứ sáu của quy tắc——
Trò chơi rượu chuối vàng bạc dưới dòng sông ảo tưởng, mở ra hình thức hạn chế số người thông quan. Một người thông quan, sẽ đạt được phần thưởng đạo cụ hiếm có. Số người thông quan càng nhiều, chất liệu phần thưởng càng kém. Nếu cả bốn người đều thông quan thì sẽ không có phần thưởng.
Nếu phải có ba người sống sót mới có thể thông quan, vậy thì Hắc tháp căn bản không cần mở ra hình thức này. Đã có hình thức này tồn tại, chứng tỏ số người cuối cùng thông quan trò chơi, chỉ có thể là một.
Trong lòng bốn người bắt đầu có những suy tính khác nhau.
Phó Văn Đoạt đi đến phía sau Đường Mạch, hơi hơi cúi đầu: “Bọn họ là ai.”
Đường Mạch sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Khi hai người bốn mắt giao nhau, Đường Mạch lập tức hiểu ý Phó Văn Đoạt.
. . . . . .Anh ấy nhìn ra thái độ khác thường của mình đối với hai người ngoại quốc kia.
Đường Mạch trầm mặc một lát: “Bọn họ hẳn là người giết ba của San San. Cái thứ trên cổ tay tên tóc vàng kia, chính là vòng tay mà ba San San vẫn luôn đeo. Tôi nhận ra được, trên mỗi hạt châu của vòng đều có một cái khe.”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Thần Sông.
Đây là một lão già râu tóc bạc phơ mặc áo bào màu trắng, sau khi trò chơi bắt đầu. bốn người chơi vẫn không hề nhúc nhích, Thần Sông cũng không có chút nóng nảy nào. Lão cong môi lộ ra một nụ cười ôn hòa, trước người lơ lửng ba luồng sáng trắng. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn mình, lão hiền lành nhìn về phía hắn, còn nói lại một lần: “Đứa nhỏ thật thà, thứ ngươi thất lạc là rượu chuối vàng, rượu chuối bạc, hay là bình rượu chuối bình thường này?”
Đường Mạch nói: “Có thể xin ngươi làm một yêu cầu không?”
Thần Sông cười: “Đương nhiên rồi. Nhưng mà đứa nhỏ à, xin hãy yêu cầu những vấn đề mà ta có thể làm, và còn phải ở trong phạm vi cho phép của Hắc tháp.”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hắn nhìn về phía Pitt: ” Ta trước?”
Pitt nhún nhún vai: “Tùy.”
Đường Mạch nhìn Thần Sông: “Ta hy vọng, ngươi có thể biểu thị phương pháp thông quan trò chơi này một lần.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Trong quy tắc trò chơi Hắc tháp cũng nói phương pháp thông quan rồi, cho nên ta nghĩ điều này có nằm trong phạm vi cho phép chứ nhỉ?”
Thần Sông cười cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Vừa nói xong, Thân Sông phất tay áo, ba bình rượu bay cao lên không trung.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, bọn họ ai cũng chưa nghĩ đến việc Thần Sông có thể dùng phương thức này để biểu thị phương pháp thông quan.
Chỉ thấy một bình rượu trong đó không ngừng to lên, cuối cùng biến thành một con thuyền thủy tinh lớn, bên trên có thể chứa bốn người. Một bình rượu khác thì không ngừng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một cái la bàn, chỉ về phương hướng rời khỏi dòng sông ảo tưởng.
Còn bình rượu cuối cùng thì “ngồi” trên thuyền lớn, lắc lư lắc lư rời khỏi dòng sông.
Trên mặt nước hồng nhạt, sương mù dày đặc chậm rãi tản ra cho con thuyền màu vàng đi qua. Một mảnh lục địa đột nhiên xuất hiện, bốn người kinh ngạc trợn to mắt, nhưng mà ngay sau đó, Thần Sông lại phất tay áo. Lớp sương mù lại tụ vào nhau như trước, thuyền lớn, la bàn cùng bình rượu toàn bộ bay trở về, hóa thành ba bình rượu.
Thần Sông tốt bụng nhắc nhở: “Vừa rồi ta chỉ làm mẫu thôi, cũng không đại biểu cho thứ tự của ba bình rượu.”
Đường Mạch gật gật đầu, không nói nữa.
Tựa hồ đã hình thành một nhận thức chung nào đó, sau khi yêu cầu của Đường Mạch hoàn thành, Pitt vuốt cằm, nói: “Nếu ta đoán không sai, một khi ta yêu cầu ‘ngươi hãy giúp ta tìm ra thứ tự chính xác của ba bình rượu’, ngươi sẽ cự tuyệt. Bởi vì Hắc tháp không cho phép làm như vậy.”
Thần Sông: “Đúng vậy, đứa nhỏ, việc này vượt quá phạm vi năng lực của ta.”
Pitt: “Này, thật vô nghĩa, vậy ngươi có thể làm gì chứ?” Người ngoại quốc tóc vàng thong thả quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Miệng của hắn chậm rãi cong lên, giơ tay phải, làm ra động tác cắt cổ. “A, vậy không bằng ngươi nói cho ta biết, ta làm thế nào mới có thể giết hai vị này, làm mẫu cho ta được không?”
David cũng hùa theo hắn cười ha hả.
Thần Sông cười hiền hòa như cũ, gật gật đầu: “Đương nhiên có thể, đứa nhỏ.”
Nói xong, Thần Sông vung tay áo, một thanh niên có bộ dạng giống hệt Pitt xuất hiện trên dòng sông ảo tưởng. Rất nhanh, lại có thêm hai bóng người xuất hiện, đương nhiên là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Hai mắt Pitt sáng ngời, Đường Mạch cũng cảm thấy khá hứng thú, cùng Phó Văn Đoạt nhìn ba bóng người vừa xuất hiện.
Thần Sông nhắc nhở: “Đứa nhỏ, nhìn rõ nhé, thời gian có lẽ sẽ rất ngắn đấy.”
Pitt: “Vô nghĩa làm gì, còn không mau bắt đầu. . . . . .”
Ầm!
Giọng nói vẫn còn đang nghẹn trong cuống họng, một tiếng vang kinh thiên động địa nổ tung trên không trung, bọt nước sủi lên tràn ngập dòng sông ảo tưởng. Bốn người nghĩ đây thật sự là nước của dòng sông, Đường Mạch vội vàng mở cây dù nhỏ ra ngăn lại dòng nước đang bắn tung tóe—–Nước của dòng sông ảo tưởng sở hữu một lực hấp dẫn thần bí, ai mà biết bị nó bắn vào người thì sẽ có chuyện gì.
Nhưng mà đám bọt nước này khi chạm tới cây dù nhỏ vậy mà lại thẳng tắp xuyên qua, cũng xuyên qua người của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt luôn.
Đường Mạch kinh ngạc nói: “Là giả?”
Phó Văn Đoạt: “Là ảo ảnh.”
Trên dòng sông ảo tưởng, người ngoại quốc tóc vàng đã bắt đầu triền đấu mấy hiệp với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Khi nhìn thấy ảo ảnh của mình cứ lấy ra một cái lại một cái đạo cụ, lại còn càng ngày càng sử dụng nhiều dị năng, sắc mặt của Đường Mạch trở nên nghiêm túc. Hắn từng nghĩ tới cái tên Thần Sông cực kỳ thần bí này có lẽ thật sự có thể bắt chước một ít chiêu thức chiến đấu của mình. Lại không nghĩ rằng, Thần Sông thế mà ngay cả từng đạo cụ và dị năng của hắn cũng có thể mô phỏng y hệt.
Bên kia, sắc mặt của Pitt cũng bắt đầu trầm xuống.
“Fuck! Dừng lại cho ta! Ngươi thế này là đem toàn bộ đạo cụ và dị năng của ta tiết lộ cho bọn họ, ta còn đánh cái gì nữa!”
Thần Sông khó hiểu nói: “Đứa nhỏ, đây là yêu cầu của ngươi mà, ta chỉ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thôi.”
Pitt tuy rằng tức đến nỗi mặt xanh mét, nhưng mà hắn nghĩ đến việc mình thấy được đạo cụ và dị năng của cả hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mà Đường Mạch thì chỉ thấy được của mỗi mình hắn, nên hắn cũng không nói lại nữa. Ít nhất thì David không bị bại lộ, như vậy xem ra, bọn họ vẫn lời hơn.
Một trận chiến này nhìn qua kịch liệt, khiến nước sông bắn lên tung tóe khắp nơi. Nhưng trên thực tế, nó chỉ phát sinh trong ba phút.
Kết cục là Pitt xuất ra tất cả kỹ năng của mình, đem một cái côn sắt hình tam giác màu xanh đen đâm vào ngực Đường Mạch, cùng thời khắc đó, Phó Văn Đoạt cũng dùng vũ khí hình chóp màu đen từ sau xuyên thủng đầu Pitt. Thương tích của Đường Mạch nhìn qua cực kỳ nghiêm trọng, nhưng không nhất định sẽ thật sự dẫn đến tử vong. Mà Pitt thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Thần Sông giải thích: “Chỉ có một mình ngươi, đứa nhỏ, xác suất ngươi có thể giết người chơi Đường Mạch là 45%, giết người chơi Phó Văn Đoạt là 25%, muốn giết cả hai người Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì xác suất là 10%. Dòng sông ảo tưởng đã mô phỏng cho ngươi kết quả có khả năng xảy ra nhất.”
Pitt tức đến cười lạnh: “Kết quả chính là ta chắc chắn phải chết, bọn họ chỉ có thể sẽ chết một người thôi?”
Chuyện này đối với Pitt mà nói thì vô cùng nhục nhã.
Tuy rằng hắn một đánh hai, đạt được kết quả này. Nhưng trước đó, một mình hắn vẫn có thể giết chết người chơi đứng trên Bảng xếp hạng thời gian.
Đứng ở vị trí cao trên bảng xếp hạng cũng không nhất định có thực lực mạnh. Dựa vào tình báo Nguyễn Vọng Thư có được sau khi hai địa cầu dung hợp, ở Trung Quốc có hai người chơi ngoại quốc tuy rằng không có tên trên Bảng xếp hạng thời gian, nhưng lại bị rất nhiều người chơi trên bảng xếp hạng kiêng kị. Bọn họ không có tên trên đó là do không muốn làm cây to đón gió, trở thành cái cây rụng tiền cho người ta nhắm vào, nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ không mạnh.
Pitt vội vã muốn tự tay thử một lần, xem kết quả chân chính nếu bốn người đối chiến sẽ như thế nào. Cho nên hắn cũng không phát hiện, khi ảo ảnh của ba người biến mất, trong mắt Đường Mạch chợt lóe qua một tia kinh ngạc. Phó Văn Đoạt cũng hơi híp mắt, nhìn chằm chằm phương hướng nơi ba ảo ảnh tan biến, còn có chút đăm chiêu.
Giờ khắc này, đã có hai người đưa ra yêu cầu, chỉ còn lại David và Phó Văn Đoạt là chưa nói gì.
“Ha ha, có lẽ không cần ra vẻ nữa đâu?”
Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Pitt.
Pitt liếm liếm răng trên của mình: “Ta đoán, yêu cầu kế tiếp của các ngươi là muốn nhìn xem David có đạo cụ và dị năng gì nhỉ? Được rồi, không cần giả vờ nữa, chúng ta ai cũng không định hợp tác chân chính. Không khách sáo nữa, ta nói cho các ngươi biết, sau khi lấy được rượu Hương Tiêu chân chính, cũng lái thuyền rời khỏi nơi này, bọn ta sẽ giết các ngươi. Đừng có dùng loại ánh mắt đấy nhìn ta, các ngươi chắc cũng nghĩ như thế nhỉ.”
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không hề phủ nhận.
David khinh thường nói: “Đám người chơi địa cầu các ngươi đúng là dối trá. Giết người có cái gì hay đâu mà giấu diếm, giết các ngươi, ta có thể đạt được phần thưởng tốt. Bốn người thông quan thì ngay cả cái rắm cũng không có. Nếu không phải tên kia có được vài cái đạo cụ hiếm có, giết hắn chỉ đổi được một đạo cụ không đáng giá thì ta cũng rất muốn giết hắn, một mình thông quan trò chơi này.” Gã chỉ vào Pitt.
Pitt vậy mà cũng không tức giận, ngược lại nói: “David ngu xuẩn, tôi cũng muốn giết anh đấy.”
“Vậy cậu đến đây đi này.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, lộ ra tia sát khí, cho dù che giấu rất nhanh nhưng trong nháy mắt bọn họ quả thật có nghĩ tới việc giết đồng bạn của mình.
Đường Mạch: “Ta có nói qua ta muốn giết các ngươi à?”
Pitt và David đồng loạt quay đầu. Pitt cười lạnh: “Người chơi địa cầu quả nhiên đều dối trá giống nhau. Nếu ngươi không muốn thì tại sao lại yêu cầu Thần Sông biểu thị phương pháp thông quan chính xác chứ.”
David cùng Pitt không nghi ngờ yêu cầu của Đường Mạch, mà nghi ngờ tại sao hắn lại bảo Thần Sông biểu thị một lần phương thức thông quan, dù sao Hắc tháp đã giải thích qua phương pháp thông quan rồi, mà đổi thành bọn họ, bọn họ cũng sẽ đưa ra yêu cầu này—–
Biểu thị một lần phương thức thông quan.
Không hề nghi ngờ, trước khi bốn người ngồi lên thuyền, bọn họ tuyệt đối không thể giết ai, hoặc nhiều nhất chỉ được giết một người. Phải có ba người thì mới có thể sử dụng thuyền và la bàn, rời khỏi dòng sông ảo tưởng. Nhưng sau khi thuyền đi, la bàn cũng đã chỉ rõ phương hướng thì sao?
Con thuyền bình vàng còn chưa rộng bằng thuyền thật sự kia, chính là chiến trường quyết chiến thật sự.
David: “Trò chơi công tháp của Hắc tháp chia ra hai loại nhiệm vụ là chi nhánh và chủ tuyến, chỉ thử thách hai thứ khác nhau, trí lực cùng vũ lực. Cái nhiệm vụ chi nhánh chết tiệt kia chủ yếu là khảo nghiệm trí lực, mà nhiệm vụ chủ tuyến này chính là thử thách vũ lực. Tất cả mọi người đều đã hiểu điều này, còn giả vờ cái gì nữa, đồ người chơi địa cầu giả dối.”
Lúc này, Đường Mạch cũng chẳng phản bác. Hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cho hắn một ánh mắt yên tâm. Ngay khi Phó Văn Đoạt định đưa ra yêu cầu với Thần Sông, David bỗng nhiên nói: “Ê, người chơi địa cầu, tuy rằng ta là người cuối cùng, nhưng ta sẽ không định đề nghị một yêu cầu liên quan đến rượu Hương Tiêu đâu.”
Phó Văn Đoạt quay đầu, nheo mắt lại, yên lặng nhìn gã.
David vốn đang nghênh ngang kiêu ngạo, đắc ý lộ ra nụ cười giễu cợt, bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh thấu xương này nhìn thẳng, nụ cười bên môi gã khựng lại trong chớp mắt. Rất nhanh gã lại vênh váo nói: “Ta biết các ngươi suy nghĩ cái gì, ta là người đưa ra yêu cầu cuối cùng, chắc chắn ngươi cảm thấy yêu cầu của ta có liên quan tới rượu Hương Tiêu. Ta nói cho các ngươi biết, sẽ không có chuyện đấy đâu.”
Pitt vỗ vỗ vai của anh em tốt, nói: “Đương nhiên, bọn ta sẽ không đề ra yêu cầu ngu xuẩn như vậy. Người chơi địa cầu, ngươi cho rằng bọn ta không biết sao, ngươi định bảo Thần Sông nói cho ngươi, dị năng cùng đạo cụ của David là gì đúng không? Tựa như ta ban nãy ấy, ngươi có thể bảo Thần Sông lợi dụng ảo ảnh mô phỏng một chút, ngươi nên đánh bại David như thế nào, do đó biết được tất cả đạo cụ cùng dị năng của hắn. Ngươi cho rằng bọn ta ngu như vậy sao? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dám làm như vậy, bọn ta cũng sẽ dám đưa ra yêu cầu không đề cập tới rượu Hương Tiêu.”
Pitt nói châm chọc: “À, lúc trước sở dĩ ngươi muốn làm người đầu tiên đưa yêu cầu, là vì muốn khiến bọn ta trở thành hai người hỏi cuối cùng, không thể không đưa ra một yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu để xác định vị trí chính xác của bình rượu chân chính. Thật đáng tiếc, để cho ngươi thất vọng rồi, bọn ta tuyệt đối sẽ không đưa ra loại yêu cầu đó.”
Không khí cứng ngắc lạng như băng, nước sông hồng nhạt xô đến tạo ra bọt nước màu trắng. Bốn người chăm chú nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Thật lâu sau, Đường Mạch lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ, đây vẫn là một trò chơi hợp tác. Kể cả lúc sau chúng ta muốn động thủ, ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng. Nhưng hiện tại nếu không tìm ra rượu Hương Tiêu chân chính thì không ai có thể thông quan.”
“Chẳng lẽ ngươi không có một hai cái đạo cụ bảo mệnh sao?”
Đường Mạch nheo mắt lại.
Pitt để lộ răng nanh trắng tinh: “Bọn ta có đấy. Nếu thật sự không được, bọn ta vẫn có thể rời khỏi trò chơi. Ta biết vì sao các ngươi lại công tháp, là do Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5 nhỉ. Bọn ta đến công tháp chỉ vì muốn thông quan tầng năm sớm chút rồi đi khiêu chiến tầng sáu thôi, hoàn thành chế độ ‘Grab Six’, đạt được manh mối về tầng bảy. Còn về phần tính mạng của đám thịt heo Trung Quốc, chẳng liên quan gì đến bọn ta đâu. Lần này không thông quan Hắc tháp tầng năm thì lần sau lại tới. Nhưng các ngươi lại không thể như vậy.”
David thật ra không nghĩ tới điều này: “Ấy, bọn họ đến thông quan là vì lệnh cưỡng chế công tháp ba ngày nữa sao?”
Pitt ghét bỏ nói: “Anh bạn ngu ngốc của tôi, ngàn vạn lần anh đừng nói cho tôi là bây giờ mới nghĩ ra điều đấy nhé.”
Khóe miệng David giật giật: “Câm miệng!”
Pitt không để tâm nhún nhún vai, nhìn về phía Đường Mạch: “Cho nên tình huống hiện tại ấy à, đối với các ngươi mà nói thì nên mau chóng thông quan đi, đừng nên lãng phí thời gian. Còn đối với bọn ta, lúc nào thông quan cũng được, sống chết của người chơi Trung Quốc bọn ta không quan tâm, đám thịt heo đó toàn bộ chết hết mới tốt, sống cũng vô dụng. Vậy nên. . . . . .”
Người ngoại quốc tóc vàng mở ra hai tay, ác ý chậm rãi nói với Phó Văn Đoạt: “Người chơi địa cầu, ngươi đã nghĩ ra yêu cầu mình muốn nói chưa?”
Kỳ thật Pitt và David cũng muốn thông quan trò chơi của tầng thứ năm.
Từ bỏ đạo cụ cấp bậc hiếm có của trò chơi, đương nhiên bọn họ có đau lòng. Hơn nữa, thật vất vả mới lết đến đây (ý là trải qua nhiệm vụ chi nhánh vất vả), đột nhiên lại phải bắt đầu lại nên bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì. Bây giờ nói như thế chỉ là để uy hiếp Phó Văn Đoạt thôi, ép anh không thể không đưa ra yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu.
Ánh mắt tối đen chăm chú nhìn đến nụ cười đầy ác ý của người ngoại quốc tóc vàng, Phó Văn Đoạt không nói gì, ngược lại khóe môi còn hơi cong lên. Anh đã rất lâu không bị người uy hiếp như thế này rồi, loại cảm giác này vừa xa lạ vừa thú vị.
Pitt đã gặp nhiều người chơi cường đại. Hắn biết Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt rất mạnh, nhưng hắn cũng không sợ hãi. Số người hắn giết còn nhiều hơn số người hai người kia từng gặp. Pitt ngó lơ nụ cười nguy hiểm của Phó Văn Đoạt, ngược lại hừ một tiếng khinh bỉ.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thần Sông: “Bây giờ tính từ giây phút này, nếu ta muốn giết hắn, ta nên làm thế nào.”
David vốn định nói “Ta thật sự sẽ không đưa ra yêu cầu có liên quan tới rượu Hương Tiêu đâu” ,nhưng khi gã thấy rõ người Phó Văn Đoạt chỉ thì lập tức ngậm miệng lại. David bắt đầu cười ha ha: “Ta còn nghĩ tình đồng đội của người chơi địa cầu các ngươi sâu đậm lắm, hóa ra ngươi cũng muốn thông quan một mình để đạt được phần thưởng đạo cụ hiếm có? Ha ha, giết đồng đội của ngươi đi, vấn đề này không tồi, tuy rằng ngươi ngu xuẩn không nghĩ ra biện pháp tìm ra rượu Hương Tiêu, nhưng với ý tưởng này của ngươi, để ta lo phần vị trí của rượu Hương tiêu cho.”
Chỉ thấy trên mặt sông màu hồng nhạt, Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh chỉ vào Đường Mạch, Đường Mạch nâng mắt lên nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói:
#Lão Phó thế mà muốn giết Đường Đường#
#Công chịu ân đoạn nghĩa tuyệt#
#HAPPY ENDING toàn bộ tan nát#
. . . . . .Đùa thôi XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.