Địa Cầu Tận Thế

Chương 1: Thảm Họa

Tuyết Li

23/06/2023

Trình Kiến ôm bình virus nguyên thủy, ánh mắt khϊếp sợ nhìn sàn nhà, hô hấp dồn dập.

Không gian yên tĩnh như không gian chết nhưng cũng bởi vì quá mức yên tĩnh, cho nên cô có thể nghe thấy rất rõ ràng bên ngoài có thứ gì đó chầm chậm và cứng ngắc đang đi qua đi lại không biết mệt mỏi.

Không ngoài dự liệu, có ít nhất bảy tám Zombie trong lối đi.

Bên tai cô phảng phất như còn văng vẳng tiếng còi cảnh báo chói tai khi phát sinh sự cố vài tiếng trước, thí nghiệm huyết thanh virus thất bại, Zombie thí nghiệm sinh ra phản ứng với thiết bị phóng xạ tia F trở thành một vụ nổ cực lớn, trực tiếp phá hủy trần nhà phòng nghiên cứu.

Zombie bị nhốt trong l*иg sắt thí nghiệm đã bị ảnh hưởng bởi pheromone Omega đột biến, trực tiếp tiến hóa cao hơn một bậc, ngay cả đám Zombie bên ngoài căn cứ đều trở nên không thể kiểm soát, bắt đầu ồ ạt tụ tập về chỗ này.

Bọn họ coi con Zombie Omega kia là thủ lĩnh, bắt đầu phá hoại có mục đích, ẩn nấp, lây nhiễm, chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, thảm họa đã rơi xuống trên đầu viện nghiên cứu này.

Tất cả mọi người đều thét chói tai, chạy trốn loạn xạ, nhân viên nghiên cứu tay không tấc sắt trong tay Zombie liền biến thành những Omega yếu ớt, cái chết đến thật thảm thiết và nhanh chóng.

Trình Kiến là sinh viên vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, mười một giờ đêm hôm qua cô cùng với một đám sinh viên tới căn cứ nghiên cứu virus sâu trong rừng rậm này tham gia thực tập.

Vốn tưởng rằng sẽ trải qua một kì thực tập thấp thỏm nhưng lại khó quên ở đây, ai biết còn chưa đợi được tới lúc kết thúc kỳ thực tập, nơi này đã hoàn toàn thất thủ.

Lúc sự cố phát sinh, Trình Kiến cũng có mặt ở hiện trường, cô tận mắt nhìn thấy một nghiên cứu viên thao tác sai, điều chỉnh giá trị của tia phóng xạ F tới mức quá cao, lúc đó hai người còn vì chuyện đó mà nảy sinh mâu thuẫn.

“À… Xin lỗi, có lẽ, tôi cho rằng trị số ngài tính toán có hơi cao.”

“Cô là ai?” Nhân viên nghiên cứu đó gắt gỏng dùng ngón tay kẹp thẻ nhân viên trên đồng phục nghiên cứu của Trình Kiến, nét mặt coi thường hiện rõ trên gương mặt, “Thực tập sinh, Beta?”

“Tôi là Trình Kiến.”

“Tôi là trợ lý bậc nhất của tiến sĩ Hawkins, nếu cô không muốn bị đóng dấu không qua thực tập rồi chạy về trường học, thì nói bớt đi hai câu cho tôi.”

Pheromone công kích của vị nghiên cứu viên Alpha này khiến mí mắt Trình Kiến co giật, do virus Zombie rải rác khắp thế giới, tất cả mọi Alpha đều trở nên phát điên rồi.

Bởi vì số lượng lớn ABO biến thành Zombie, không khí tràn ngập mùi máu tươi bị virus phóng đại lên vô số lần, nghiêm trọng ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Cô nỗ lực nâng mí mắt lên, nhìn vị nghiên cứu viên kia nói:

“Nếu trị số tia phóng xạ F quá cao có thể sẽ xuyên qua nguyên tố thứ hai của virus, trong đó những vi hạt ngoại lai sẽ theo đó sinh ra tính phóng xạ, một khi nó dung hợp với thuốc thay thế nguyên tố O, như vậy virus Zombie sẽ có xác suất phát sinh tiến hóa lần thứ hai.”

“Trị số này chính là trị số do tiến sĩ ra lệnh thao tác! Cô còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ ném cô vào trong cái l*иg sắt kia!”

Nghiên cứu viên kia túm lấy cổ áo của Trình Kiến, cổ áo siết chặt lấy cổ họng cô, mặt cô đã bắt đầu đỏ lên bởi vì hít thở không thông, những người bên cạnh lại không dám tiến lên khuyên can.

Bởi vì cái gọi là l*иg sắt, bên trong nhốt toàn bộ Zombie bắt từ bên ngoài tới để dùng thí nghiệm.

Cổ áo cô bị ném ra, Trình Kiến liên tục ho khan, trơ mắt nhìn vị nghiên cứu viên kia ấn nút xuống.

Cô hy vọng giả thiết vừa rồi là do cô suy nghĩ nhiều, dù sao một đứa thực tập sinh trình độ gà mờ vừa mới tốt nghiệp như cô làm sao có nhiều kinh nghiệm chính xác hơn các nghiên cứu viên chứ.

Phòng thí nghiệm lại khôi phục sự bình tĩnh, nhưng sau ba tiếng kể từ khi cái nút đó được ấn xuống, cửa sổ video tiến sĩ của Hawkins đột nhiên nhảy ra, người ông ta toàn là máu, trên cổ bị cắn rớt một khối thịt to, máu tuôn ra ngoài.

“Mau tắt tất cả thiết bị! Tính toán sai lầm! Tính toán sai lầm!!!”

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo, cả căn phòng thí nghiệm chấn động rung lắc mạnh.

Trình Kiến nghe thấy người phía sau tiến sĩ đang chen chúc chạy vội trên lối đi buột miệng thốt ra “Căn cứ thất thủ rồi”, “Zombie vào được rồi”, và tiếng cứu mạng đã vang lên không biết bao nhiêu lần.

Mà lúc này, con Zombie bị nhốt trong l*иg sắt chờ đợi thí nghiệm, cũng tấn công tới tấp vào l*иg sắt, khập khiễng đi ra từ trong l*иg.



Còn chưa kịp kinh ngạc với thể năng mạnh mẽ của đám Zombie này, Trình Kiến hoàn toàn rối loạn như bao người khác, giọng nói của tiến sĩ vẫn còn vang dội, chẳng qua lúc này ông ta đã kề sát bên lằn ranh sinh tử.

“Nhớ… lấy mẫu virus nguyên thủy, nhanh chóng rời khỏi! Bộ đội đặc chủng, gần như… đã chết! Xung quanh 5000m… toàn Zombie, tất cả đều đang di chuyển về phía này…”

Vừa vặn Trình Kiến cách cái bình virus nguyên thủy gần nhất, vừa rồi cô nhận được lệnh lấy một mẫu virus từ bên trong ra, thật ra đây cũng chính là một việc chân chạy.

Sau khi nhận được tin tức, cô vội vàng cầm lấy cái bình mà cô vừa mới buông ra, đám nghiên cứu viên bất chấp nguy hiểm của việc đám Zombie ập đến bất cứ lúc nào, đều vội vã hành động, bắt đầu sao lưu những tư liệu thí nghiệm và mẫu vật nghiên cứu trân quý nhất.

Bọn họ cũng không còn bao nhiêu thời gian, khoảng cách từ l*иg sắt tới chỗ bọn họ cũng chỉ là vài bước chân.

Cuộc đào tẩu được đẩy lên đến đỉnh điểm của sinh tồn, dọc theo đường đi vô số tiếng thét chói tai và tiếng khóc, Trình Kiến sợ tới mức cả người run lẩy bẩy. Cô ôm cái bình, né tránh được vài cái móng vuốt Zombie duỗi về phía cô, chỉ biết không muốn mất mạng phải chạy về phía trước.

Mà những cái móng vuốt bị cô tránh được, không có một ngoại lệ đều túm được những nghiên cứu viên chạy trốn cùng cô.

Đây chắc chắn là một đòn đả kích vào giới khoa học, Zombie khổng lồ dẫm nát một nửa căn cứ nghiên cứu.

Lúc Trình Kiến chạy qua một phòng nghiên cứu đột nhiên bị mảng mái nhà rơi xuống đập vào đầu trực tiếp hôn mê.

Cô bị chôn phía dưới lớp gạch đá, không gian được tạo ra giữa những vật thể bằng kết cấu thép cong cong vừa đủ cho cô nằm hôn mê mà không bị đè chết.

Không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Sau đó, cô phát hiện xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh, đám Zombie thong thả nện bước đầy xung quanh, toàn bộ phòng thí nghiệm đều có thể nghe thấy tiếng bàn chân của chúng nó ma sát với mặt đất, 360 độ không góc chết, quả thật đủ để người ta không dám hít thở.

Trình Kiến căng thẳng nuốt nước bọt. Cô biết đè trên đầu mình có lẽ là một khối bê tông, các thanh thép đã bị uống cong đã cứu lại cái mạng nhỏ cho cô, một cái tủ bị đổ chắn ở phía trước khiến cô không hoàn toàn bại lộ ở dưới mí mắt của Zombie.

Chếch bên phía phải cô có một cái lỗ hổng vừa đủ vươn một cánh tay, cô có thể nhìn được một phần cảnh tượng bên ngoài, chính là muốn đẩy cái tủ này ra để thoát thân thì sẽ phát ra âm thanh đủ để hấp dẫn Zombie lại đây.

Thật là xui xẻo, đây có được coi là quá xui xẻo hay không? Cô nên chạy thoát như thế nào đây?

Trình Kiến cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, cô đưa tay lên sờ trán, kết quả sờ thấy vết máu đã đông cứng lại, vết thương trên đầu đã kết vảy, bụng cũng đói.

Trời ạ, rốt cuộc thì cô đã hôn mê bao lâu rồi! Cho dù có đội cứu hộ tới chắc chắn đã sớm cứu những người còn sống đi rồi!

Trình Kiến thật sự cảm thấy tuyệt vọng, trong không khí ngập tràn mùi thịt thối rữa bủa vây xung quanh cô.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn mùi hương xung quanh cũng đủ nồng, hơn nữa trên người cô không có cái mùi ngọt ngấy đầy ngon miệng của Omega, nếu không thật sự là có mấy cái mạng cũng không đủ chết.

Vốn dĩ đã đủ căng thẳng rồi, đúng lúc này, phía trước cửa kính trong suốt đột nhiên một con Zombie gương mặt đã thối rữa một nửa đang nhe răng trợn mắt lết tới.

Trình Kiến trừng mắt đối diện với nó, cô có thể ý thức rất rõ ràng được là con Zombie này trăm phần trăm đã nhìn thấy cô.

Móng tay và ngón tay của nó đã bị đứt lìa chỉ còn lại một chút thịt hoặc sợi cơ cuối cùng nối liền, nó dường như không cảm nhận được đau đớn, nó dùng đầu ngón tay cào cào lên tấm kính.

Cào được một lúc nó phát hiện ra là không vào được, con Zombie bắt đầu lắc lư đi lên phía trước, nơi đó là cửa trượt có thể tiến vào phòng thí nghiệm.

Cùng lúc đó, những con Zombie khác giống như nhận được mệnh lệnh vậy, cũng lẽo đẽo nối đuôi theo nó đi vào bên trong.

Trình Kiến bất lực bịt chặt miệng, đôi mắt ngập tràn trong nước mắt. Cô xong rồi, cô sẽ chết ở trong này, mùi hôi thối càng ngày càng nồng, thậm chí cô còn thấy cậu sinh viên cùng khóa mặc áo blouse trắng đã biến thành Zombie.

Bên ngoài Zombie còn nhiều hơn những gì cô dự đoán, ít nhất phải có hai mươi con! Tiếng động càng ngày càng hỗn loạn, bọn chúng va chạm vào đống đồ vật đổ ngã trên mặt đất, Trình Kiến ôm chặt cái bình vào trong ngực, cơ thể run lên bần bật.

Nước mắt chảy đầy mặt, tiếng khò khè của Zombie cũng càng ngày càng gần, Trình Kiến nhắm chặt hai mắt, cho đến khi những chướng ngại vật chắn trước người cô bị một lực mạnh mẽ nhấc lên rồi quăng sang một bên.

Tử thần tới.

Trình Kiến càng không dám mở mắt ra, giây tiếp theo, một luồng sáng chiếu thẳng lên mặt cô.



Mặc dù mí mắt vẫn khép nhưng Trình Kiến vẫn bị ánh sáng đâm vào mắt rất khó chịu, cô giơ tay che tia sáng lại mở mắt, thấy một người đàn ông nét mặt lạnh lùng đứng trước mặt cô, bay bên cạnh anh ta là chiếc đèn pha chiếu thẳng vào người Trình Kiến.

“Virus nguyên thủy ở chỗ cô sao?”

Đôi mắt Trình Kiến vẫn bị ánh sáng làm khó chịu, cô thấy anh ta đi quân ủng tác chiến màu đen, hai đùi thon dài thẳng tắp, ánh sáng và bóng đêm giao thoa thoáng nhìn cũng không làm cô nhớ được hình dáng của anh ta, nhưng ấn tượng lưu lại trong trí nhớ cô lại là vô cùng đặc biệt.

“Phải… Không sai, ở chỗ của tôi.”

Trình Kiến chống cái bình cố gắng nâng nửa người trên lên, lộ ra cái bình đầy những vết máu cho anh ta nhìn thấy, vết máu bên trên có lẽ đều là từ đầu Trình Kiến chảy ra.

Ánh mắt người đàn ông thật lạnh nhạt, anh ta đưa tay lên bên tai, âm sắc lạnh lẽo như đá cẩm thạch mùa đông, chỉ dựa vào những lời này khiến cho người khác cảm giác anh ta cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

“Đã tìm được hàng, trong mười lăm phút mọi người tập hợp về điểm hạ cánh.”

Trình Kiến cuối cùng cũng phản ứng lại.

Cô lảo đảo đứng lên, nắm chặt cái bình trong tay, ánh mắt đảo xung quanh một vòng, phát hiện bên cạnh thi thể Zombie chất đầy như núi, giống như ác ma xuống nhân gian mang theo cả địa ngục đẫm máu.

Mà bộ đồ đặc chủng tác chiến của người đàn ông trước mắt này không hề có một chút dơ bẩn nào, giống với khí chất lạnh lẽo của anh ta vậy, ngay cả khi máu phun tung toé lúc gϊếŧ chóc cũng không thể chạm vào anh ta chút nào.

“Tôi chạy không nổi nữa.” Thấy anh ta sắp xoay người muốn đi, Trình Kiến lập tức tung ra một câu cầu cứu.

Nếu như bây giờ bảo cô tự đi không khác nào bảo rằng cô trực tiếp từ bỏ mạng sống này đi, cô khẳng định là mình đã bị chấn động não, chỉ đứng lên thôi đã là dùng hết sức rồi mà cả người còn lắc lư không vững.

Người đàn ông đó nhìn thẳng Trình Kiến, từ ánh mắt ngập tràn sát khí của anh ta, đột nhiên cô đọc được một tin tức và trong nháy mắt Trình Kiến cho rằng cô sẽ bị anh ta lăng trì.

Xong rồi xong rồi, cô tự mình tìm chết, anh ta đang rất tức giận! Chắc chắn anh ta không thích cảm giác vác thêm một người cùng chạy.

Anh ta sẽ cắt lấy tay cô và mang cái bình đi, sau đó ném cô ở lại đây tự sinh tự diệt!

Trình Kiến cảm thấy chính mình sắp không thở nổi nữa, cô trở thành một sự phiền phức, khí thế của người đàn ông trước mắt này thật sự quá mức mãnh mẽ, trong hai giây ngắn ngủn, Trình Kiến đã hoàn thành xong một quá trình động não đầy gió bão, cô thức thời đưa cái bình trong tay ra.

“Tôi không đi được, anh cầm nó chạy đi.”

Cô không muốn bị người ta dùng dao chém đứt tay đâu… Trình Kiến khóc không ra nước mắt.

Tuy nhiên ngay sau đó, cơ thể cô liền mất cân bằng, anh ta không cầm lấy cái bình trong tay cô mà khiêng cô lên trên vai, chạy với một tốc độ như dã thú.

Bụng cô bị xương vai của anh ta va chạm xóc nảy liên tục, cảm giác nôn mửa ứa lên từng cơn, Trình Kiến cắn răng nhịn xuống. Cũng may là cô đói bụng rất lâu rồi trong bụng cũng không có gì có thể nôn ra, nếu cô thật sự nôn lên người anh ta, cô cảm thấy nhất định anh ta sẽ tiện tay quăng cô ra ngoài cho Zombie ăn thịt!

Có điều… cũng may cô đã được cứu.

…Thật sự được cứu rồi!

Không biết có phải đầu óc bị đập hư rồi hay không, trong lúc nhất thời thậm chí cô còn cảm thấy thế giới trước mắt này thật hư ảo không chân thật, chuyển động lắc lư khiến đầu cô đau dữ dội, sự chịu đựng của cô đã đạt đến đỉnh điểm.

Ba giây sau khi người đàn ông khiêng cô gϊếŧ hai con Zombie, Trình Kiến rên cũng không rên một tiếng, lại ngất đi một lần nữa.

Cái bình chứa virut như là mọc trên tay cô, cô đánh cược cả mạng sống để giữ chặt lấy cái bình, anh ta giật vài lần nhưng vẫn không thể lấy ra từ trong tay cô.

Anh ta mất một giây để dừng lại cướp cái bình nhưng không đạt được kết quả, cuối cùng thì anh ta cũng mặc cho Trình Kiến khóa chết cái bình, tiếp tục chạy vào bên trong lối đi tối tăm và đầy rẫy nguy hiểm.

—–

Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác/cùng loài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Cầu Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook