Chương 5: Đáp Ứng 1
Thu Diệp Hoàng
15/04/2022
Khi hắn nói câu này, trên mặt cũng mang theo nụ cười, âm thanh cũng rất lớn. Người đứng gần hắn, nghe hắn nói câu này, đều lộ ra kinh ngạc cùng khinh bỉ.
"Lý Nhị Cẩu, ngươi đúng là cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga. "
"Hắn cũng không nhìn một chút hắn cũng xứng! "
"Lý Nhị Cẩu thật là không có mắt, dám đánh chủ ý lên người Lâm tiểu thư.”
"Xem Lâm lão thái gia làm sao đánh chết hắn"
......
Tiếng mắng chửi nối liền không dứt, Lý Nhị Cẩu hoàn toàn không để ý bọn họ đang nói cái gì, chỉ khom lưng cung kính mà lấy lòng Lâm lão thái gia, chờ ông đáp lời.
Lý Nhị Cẩu trong thôn có tiếng là tên du thủ du thực, Lâm lão thái gia là biết hắn. Người như hắn, bình thường làm một chút chuyện cười cho người khác nghe còn được, thế nhưng một khi có quan hệ hắn chắt chắn phải chịu thiệt mà thôi.
Nghe xong lời Lý Nhị Cẩu nói, Lâm lão thái gia suýt chút nữa bị tức đến không thở nổi. Lâm gia dù thất thế, nhưng cũng không đến nổi phải đem cô gái Lâm gia gả cho một tên lưu manh như vậy.
Lâm lão thái gia vỗ ngực ho khan hai tiếng,người làm kế bên vội vã đưa khắn sạch qua để ông khạc cục đàm trong cổ họng ra, sau đó Lâm lão thái gia vung quải trượng đầu rồng trong tay, hướng Lý Nhị Cẩu mạnh bạo đánh tới.
Lý Nhị Cẩu cũng không tránh ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt, khiến người ta nhìn càng thêm tức giận. Lâm lão thái gia tuy rằng bảy mươi tuổi, thế nhưng sức lực đánh người vẫn còn, ông một gậy lại một gậy đánh vào bả vai, cánh tay, trên đùi của Lý Nhị Cẩu, Lý Nhị Cẩu một tiếng kêu đau cũng không có. Nếu mọi người nhìn kỉ, có thể nhìn thấy những vết đỏ trên bắp chân đầy bùn nhưng trắng nõn của Lý Nhị Cẩu qua ống quần rộng và rách nát của hắn.
Bình thường Lý Nhị Cẩu trộm đông trộm tây khi bị bắt được còn bị đánh, hắn nhất định sẽ né tránh, nếu như không tránh được, hắn sẽ lớn tiếng ai u ai u gào to, giống như người ta chỉ cần đạp 1 cái là hắn sẽ đi đời nhà ma vậy. Nhưng hôm nay, hắn không nói tiếng nào, nhiều lần bị Lâm lão thái gia đánh muốn đứng cũng không đứng nỗi, vẫn cắn răng kiên trì đứng thẳng người.
Lâm lão thái gia dù sao tuổi cũng đã lớn, đánh hắn mười mấy cái liền ngừng tay. Hắn một bên chống gậy há mồm thở dốc, một bên trợn mắt lên giận dữ nhìn Lý Nhị Cẩu. Lý Nhị Cẩu thấy, còn cười hì hì chạy đến bên cạnh ông nâng ông ngồi vào trên ghế.
"Lão thái gia, ngài nếu như còn giận, chờ nghĩ ngơi một lúc rồi đánh tiếp, cũng không nên để bản thân mệt muốn chết nha. "
Thấy hắn còn nhớ thương Lâm tiểu thư, đám người xung quanh lại đẩy hắn ra khỏi Lâm lão thái gia.
Người này thực sự không biết xấu hổ là gì, cứ ăn vạ bên cạnh Lâm lão thái gia không chịu đi. Ngày hôm nay, hắn chắt là muốn nhất định phải đem Lâm tiểu thư lấy về nhà. Lý Nhị Cẩu thấy Lâm lão thái gia không chịu đáp ứng, liền đem chủ ý đánh vào Lâm phu nhân đang đứng sau lưng Lâm lão thái gia.
"Phu nhân, con biết, Lâm gia không ưa người như con, con cũng không xứng làm con rể nhà địa chủ, thế nhưng ngài cũng biết, Cao gia đã ngã, Lâm gia còn có thể trụ được đến khi nào chứ? Nếu như hiện tại Lâm tiểu thư không gả đi, sau này nhất định sẽ chịu khổ. Lý Nhị Cẩu con tuy rằng nghèo, nhưng con sẽ không để Lâm tiểu thư chịu ấm ức, tóm lại là muốn so với ở lại Lâm gia chịu khổ sẽ tốt hơn. "
Lúc nảy khi hắn nghe trộm ở góc tường, Lâm phu nhân đã nói lời này, bây giờ hắn nói lại cho Lâm phu nhân nghe, đây đều là suy nghĩ của Lâm phu nhân, hắn chỉ giúp nói lại tiếng lòng của Lâm phu nhân mà thôi!
Lâm phu nhân nghe xong lời của hắn, có chút thất thần, đúng thật là Lâm phu nhân muốn đem con gái gã đi, nhưng cho đến bây giờ bà cũng chưa từng nghĩ đến người đó là Lý Nhị Cẩu nha! Trong khi Lý phu nhân đang do dụ, tiếng bước chân chỉnh tề ngày càng đến gần, Lâm phu nhân chân muốn mềm nhũn, nàng hoảng hốt kêu người làm gọi Lâm tiểu thư đến.
Mà Lâm lão thái gia chống gậy tay cũng khẽ run, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đứng lên lớn tiếng nói: "Các hương thân, các ngươi phải nhớ kỹ, Lâm gia chúng ta đã không phải địa chủ, điền sản cùng lương thực chúng ta đã phân cho các ngươi. "
Đợi đến khi những người kia đi vào từ đường, Lâm tiểu thư cũng đi ra. Lâm tiểu thư vừa đến, mọi ánh mắt liền tụ tập ở trên người cô. Người tới từ trong huyện cũng nhìn chằm chằm nàng—— Tiểu thư nhà địa chủ!
Lâm phu nhân cầm tay của nữ nhi chua xót nói: "Tích Nguyệt, sau này con phải ở cùng Lý Nhị Cẩu sống tốt qua ngày! "
Lâm lão thái gia nghe xong cũng không ngăn cản, ông đây là ngầm thừa nhận.
Người Lâm gia thôn nghe xong hoàn toàn khiếp sợ, Lâm phu nhân vậy mà đồng ý gả Lâm tiểu thư cho Lý Nhị Cẩu, đây là chuyện nực cười nhất mà họ từng thấy trong mấy năm nay.
"Lý Nhị Cẩu, ngươi đúng là cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga. "
"Hắn cũng không nhìn một chút hắn cũng xứng! "
"Lý Nhị Cẩu thật là không có mắt, dám đánh chủ ý lên người Lâm tiểu thư.”
"Xem Lâm lão thái gia làm sao đánh chết hắn"
......
Tiếng mắng chửi nối liền không dứt, Lý Nhị Cẩu hoàn toàn không để ý bọn họ đang nói cái gì, chỉ khom lưng cung kính mà lấy lòng Lâm lão thái gia, chờ ông đáp lời.
Lý Nhị Cẩu trong thôn có tiếng là tên du thủ du thực, Lâm lão thái gia là biết hắn. Người như hắn, bình thường làm một chút chuyện cười cho người khác nghe còn được, thế nhưng một khi có quan hệ hắn chắt chắn phải chịu thiệt mà thôi.
Nghe xong lời Lý Nhị Cẩu nói, Lâm lão thái gia suýt chút nữa bị tức đến không thở nổi. Lâm gia dù thất thế, nhưng cũng không đến nổi phải đem cô gái Lâm gia gả cho một tên lưu manh như vậy.
Lâm lão thái gia vỗ ngực ho khan hai tiếng,người làm kế bên vội vã đưa khắn sạch qua để ông khạc cục đàm trong cổ họng ra, sau đó Lâm lão thái gia vung quải trượng đầu rồng trong tay, hướng Lý Nhị Cẩu mạnh bạo đánh tới.
Lý Nhị Cẩu cũng không tránh ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt còn mang theo nụ cười nịnh nọt, khiến người ta nhìn càng thêm tức giận. Lâm lão thái gia tuy rằng bảy mươi tuổi, thế nhưng sức lực đánh người vẫn còn, ông một gậy lại một gậy đánh vào bả vai, cánh tay, trên đùi của Lý Nhị Cẩu, Lý Nhị Cẩu một tiếng kêu đau cũng không có. Nếu mọi người nhìn kỉ, có thể nhìn thấy những vết đỏ trên bắp chân đầy bùn nhưng trắng nõn của Lý Nhị Cẩu qua ống quần rộng và rách nát của hắn.
Bình thường Lý Nhị Cẩu trộm đông trộm tây khi bị bắt được còn bị đánh, hắn nhất định sẽ né tránh, nếu như không tránh được, hắn sẽ lớn tiếng ai u ai u gào to, giống như người ta chỉ cần đạp 1 cái là hắn sẽ đi đời nhà ma vậy. Nhưng hôm nay, hắn không nói tiếng nào, nhiều lần bị Lâm lão thái gia đánh muốn đứng cũng không đứng nỗi, vẫn cắn răng kiên trì đứng thẳng người.
Lâm lão thái gia dù sao tuổi cũng đã lớn, đánh hắn mười mấy cái liền ngừng tay. Hắn một bên chống gậy há mồm thở dốc, một bên trợn mắt lên giận dữ nhìn Lý Nhị Cẩu. Lý Nhị Cẩu thấy, còn cười hì hì chạy đến bên cạnh ông nâng ông ngồi vào trên ghế.
"Lão thái gia, ngài nếu như còn giận, chờ nghĩ ngơi một lúc rồi đánh tiếp, cũng không nên để bản thân mệt muốn chết nha. "
Thấy hắn còn nhớ thương Lâm tiểu thư, đám người xung quanh lại đẩy hắn ra khỏi Lâm lão thái gia.
Người này thực sự không biết xấu hổ là gì, cứ ăn vạ bên cạnh Lâm lão thái gia không chịu đi. Ngày hôm nay, hắn chắt là muốn nhất định phải đem Lâm tiểu thư lấy về nhà. Lý Nhị Cẩu thấy Lâm lão thái gia không chịu đáp ứng, liền đem chủ ý đánh vào Lâm phu nhân đang đứng sau lưng Lâm lão thái gia.
"Phu nhân, con biết, Lâm gia không ưa người như con, con cũng không xứng làm con rể nhà địa chủ, thế nhưng ngài cũng biết, Cao gia đã ngã, Lâm gia còn có thể trụ được đến khi nào chứ? Nếu như hiện tại Lâm tiểu thư không gả đi, sau này nhất định sẽ chịu khổ. Lý Nhị Cẩu con tuy rằng nghèo, nhưng con sẽ không để Lâm tiểu thư chịu ấm ức, tóm lại là muốn so với ở lại Lâm gia chịu khổ sẽ tốt hơn. "
Lúc nảy khi hắn nghe trộm ở góc tường, Lâm phu nhân đã nói lời này, bây giờ hắn nói lại cho Lâm phu nhân nghe, đây đều là suy nghĩ của Lâm phu nhân, hắn chỉ giúp nói lại tiếng lòng của Lâm phu nhân mà thôi!
Lâm phu nhân nghe xong lời của hắn, có chút thất thần, đúng thật là Lâm phu nhân muốn đem con gái gã đi, nhưng cho đến bây giờ bà cũng chưa từng nghĩ đến người đó là Lý Nhị Cẩu nha! Trong khi Lý phu nhân đang do dụ, tiếng bước chân chỉnh tề ngày càng đến gần, Lâm phu nhân chân muốn mềm nhũn, nàng hoảng hốt kêu người làm gọi Lâm tiểu thư đến.
Mà Lâm lão thái gia chống gậy tay cũng khẽ run, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đứng lên lớn tiếng nói: "Các hương thân, các ngươi phải nhớ kỹ, Lâm gia chúng ta đã không phải địa chủ, điền sản cùng lương thực chúng ta đã phân cho các ngươi. "
Đợi đến khi những người kia đi vào từ đường, Lâm tiểu thư cũng đi ra. Lâm tiểu thư vừa đến, mọi ánh mắt liền tụ tập ở trên người cô. Người tới từ trong huyện cũng nhìn chằm chằm nàng—— Tiểu thư nhà địa chủ!
Lâm phu nhân cầm tay của nữ nhi chua xót nói: "Tích Nguyệt, sau này con phải ở cùng Lý Nhị Cẩu sống tốt qua ngày! "
Lâm lão thái gia nghe xong cũng không ngăn cản, ông đây là ngầm thừa nhận.
Người Lâm gia thôn nghe xong hoàn toàn khiếp sợ, Lâm phu nhân vậy mà đồng ý gả Lâm tiểu thư cho Lý Nhị Cẩu, đây là chuyện nực cười nhất mà họ từng thấy trong mấy năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.