Chương 15
James Rollins
11/05/2016
Đi săn
Ngày 27 tháng 7;3 giờ sáng
Lausanne, Thụy Sĩ
Gray trèo sau Seichan lên mỏm núi trồng toàn cây thong. Họ đã bỏ lại chiếc xe mô tô, giấu trong những bụi hồng dại Alpine dưới chân một con đường hẹp. Trước đó, họ đã tắt đèn pha đi những dặm cuối cùng trong bóng tối. Cẩn trọng như vậy làm cho họ chậm lại đôi chút nhưng không thể đừng được.
Seiche dẫn đường, đi bộ không đèm trèo lên một sườn núi đá. Gray phải cố lách qua những rặng thong. Trước đó anh đã kịp nhìn thoáng tòa lâu đài khi họ ở trên đường vừa qua Lausanne rẻ vào vùng núi xung quanh. Lâu đài tọa lạc như một con quái vật bằng đá Granit, mặt vuông, mắt long lên dưới ánh đèn. Rồi nó lại biến mất khi họ vượt qua một cái cầu dài bắc ngang phía trên đầu.
Gray bước đi bên cạnh Seichan. Cô cầm một thiết bị định vị trước mặt khi trèo. “Liệu cô có chắc chắn sẽ tìm được lối vào phía sau không?”
“Lần đầu tiên tới đây, tôi bị chúng bịt mặt, nhưng tôi có một thiết bị định vị trí giấu kín… tại một nơi kín đáo…” Cô liếc nhìn Gray. “Tôi đã thu được vị trí đi vào và lối lên. Nó sẽ đưa chúng ta tới lối vào.”
Họ tiếp tục tiến về phía bức tường đá dựng đứng cao chót vót.
Gray ngắm nhìn Seichan. Anh vẫn tin cô ta? Trong rừng tối, những nỗi băn khoăn cứ thế ập đến. Mình không phải đang ở với những đồng đội đã được chọn lọc. Anh bỗng hoài nghi sự đánh giá của mình. Liệu đây có phải việc làm của một người lãnh đạo thực sự không? Mình đã mạo hiểm bất chấp mọi thứ trong phi vụ giải thoát này. Lẽ ra bất cứ nhà chiến thuật nào cũng sẽ cân nhắc mọi việc rồi thẳng tới Avignon với cái chìa khóa. Mình đã đặt sự sống còn của cả phi vụ vào sự mạo hiểm này.
Và nếu như Long Đình thắng….
Gray hình dung những người chết ở Cologne, những vị linh mục bị tra tấn ở Milan. Bao nhiều người sẽ chết nữa nếu anh thất bại.
Và vì cái gì?
Ít nhất anh cũng biết câu trả lời cho điều đó.
Gray tiếp tục leo lên núi, chìm trong những suy nghĩ riêng tư.
Seichan kiểm tra máy đo định vị rồi dịch sang bên trái. Một khe nứt trên sườn đá hiện ra, một nửa bị khuất trong một tảng đá granit, rong rêu và các bông hoa chuông tuyết phủ nốt phần còn lại. Cô cúi người chui vào rồi tiến tới một đường hầm hẹp. Cô bật ngọn đèn pin nhỏ xíu. Một đoạn đường ngắn, một tảng đá mốc thếch chắn lối vào.Seichan nhanh chóng cầm lấy cái khóa.
" Có thiết bị báo động không? " Gray hỏi.
Seichan nhún vai rồi đẩy cánh cửa mở ra.
" Chúng ta sẽ biết. "
Gray nhìn quanh các bức tường khi bước vào. Đá granit. Không thấy có các loại dây lằng nhằng.
Cách cánh cửa chừng vài mét là một cầu thang dẫn lên trên. Từ đây Gray đi trước; Anh nhìn đồng hồ. Tàu hỏa từ Geveva sẽ tới nhà ga Lausanne trong vòng mười phút nữa. Sự vắng mặt của anh sẽ được thông báo. Thời gian đang mất dần.
Gray bước nhanh lên các bậc thang, nhưng vẫn để ý xem có thiết bị báo động hoặc ghi hình. Anh đã trèo tới được mười lăm tầng rồi, căng thẳng cũng lên dần với những bậc thang
Cuối cùng thì cũng tới một căn phòng rộng hơn, một hang đá có mái vòm trong đá. Từ bức tường phía sau, một con suối đang đổ nước xuống chân núi. Trước con suối là một tảng đá lớn được chạm đục cẩn thận. Một cái ban thờ. Những ngôi sao vẽ trên trần. Đó là cái đền thờ cổ La Mã mà Seichan đã mô tả. Đến lúc này, thong tin tình báo của cô là hoàn toàn chính xác.
Seichan bước vào căn phòng đằng sau anh. “Cầu thang dẫn đến lâu đài ở trên kia.” Cô nói, chỉ tay vào một cái hầm ngầm dẫn ra.
Anh tiến lên một bước khi bong tối ở miệng cửa hầm lay động. Một bong người to lớn hiện ra trong ánh sang mờ nhạt.
Raoul.
Trong tay hắn là một khẩu tiểu liên
Ánh sáng chói chang về phía anh. Hai tay súng khác như mọc lên từ phía sau. Đằng sau anh, một cái cửa bằng thép đã đóng sập lối ra
Nhưng tệ hơn nữa, khi anh thấy nòng súng bằng thép lạnh ngắt gí vào gáy.
" Anh ta đang đeo chiếc chìa khóa vàng trên cổ. " Seichan nói.
Raoul sải bước lên trước. Hắn dừng lại trước mặt Gray. " Mày cần phải khôn ngoan hơn trong việc lựa chọn đồng hành chứ."
Trước khi anh chưa kịp trả lời đã bị một cú đấm như trời giáng vào bụng.
Gray như bị nghẹn, đổ gập người xuống.
Raoul thò tay ra giật lấy sợi dây chuyền trên cổ anh, rồi lấy ra chiếc chìa khóa. hắn đưa lên ánh đèn ngắm nghía.
" Cảm ơn mày đã mang lại cái này cho bọn tao. " Raoul nói. " Và cả mày nữa. Bọn tao có vài câu hỏi dành cho mày trước khi rời đi Avignon. "
Gray nhìn vào mặt hắn. Anh không giấu nỗi vẻ kinh ngạc… Bọn chúng đã biết về Avignon. tại sao lại thế nhỉ …
Nhưng anh nhận ra
" Rachel … " Anh lẩm bẩm.
" Ồ, đừng băn khoăn. Cô ta vẫn sống và khoẻ mạnh. Lúc này đã gặp gia đình rồi. "
Gray không hiểu.
" Đừng quên đồng đội anh ta ở bệnh viện, " Seichan nói " Chúng ta không được bỏ sót điều gì. "
Raoul gật đầu.
" Việc đó đã được thu xếp rồi. "
*
3 giờ 7 phút sáng
Geneva, Thụy Sỹ
Không thể ngủ được, Monk xem vô tuyến. Chương trình bằng tiếng Pháp. Anh không nói được tiếng Pháp, vì vậy anh cũng chả mấy để ý. Đó là một thứ tiếng động trắng. Móc phin đã tạo ra tình trạng đó trong đầu anh.
Anh thôi không nhìn vào cánh tay bị băng bó nữa. Cơn bực tức làm thuốc giảm đau không còn hiệu lực nữa. Không chỉ có việc anh bị chúng chặt bàn tay mà còn chuyện trở thành kẻ thất bại trong chiến dịch này. Bị lôi ra khỏi cuộc chơi. Sử dụng như bài để mặc cả. Trong khi đồng đội anh đang bị nguy hiểm, thì anh lại bị nhốt trong một căn phòng riêng có an ninh bệnh viện canh giữ.
Thật ra, anh chẳng thế nào quên được một vết thương sâu thẳm trong tâm khảm, thứ mà móc-phin không thể với tới được. Mình không có quyền để hối lỗi. Mình vẫn sống cơ mà. Là một người lính, anh đã thấy đồng đội bị kéo ra khỏi cuộc đấu trong những hoàn cảnh còn tệ hại hơn cả mình. Nhưng vết đau vẫn dai dẳng. Anh cảm thấy bị xúc phạm, bị lợi dụng tệ hơn một con người và chắc chắn tệ hơn một người lính.
Tâm lý nào cũng không xoa dịu được trái tim anh.
Ngày 27 tháng 7;3 giờ sáng
Lausanne, Thụy Sĩ
Gray trèo sau Seichan lên mỏm núi trồng toàn cây thong. Họ đã bỏ lại chiếc xe mô tô, giấu trong những bụi hồng dại Alpine dưới chân một con đường hẹp. Trước đó, họ đã tắt đèn pha đi những dặm cuối cùng trong bóng tối. Cẩn trọng như vậy làm cho họ chậm lại đôi chút nhưng không thể đừng được.
Seiche dẫn đường, đi bộ không đèm trèo lên một sườn núi đá. Gray phải cố lách qua những rặng thong. Trước đó anh đã kịp nhìn thoáng tòa lâu đài khi họ ở trên đường vừa qua Lausanne rẻ vào vùng núi xung quanh. Lâu đài tọa lạc như một con quái vật bằng đá Granit, mặt vuông, mắt long lên dưới ánh đèn. Rồi nó lại biến mất khi họ vượt qua một cái cầu dài bắc ngang phía trên đầu.
Gray bước đi bên cạnh Seichan. Cô cầm một thiết bị định vị trước mặt khi trèo. “Liệu cô có chắc chắn sẽ tìm được lối vào phía sau không?”
“Lần đầu tiên tới đây, tôi bị chúng bịt mặt, nhưng tôi có một thiết bị định vị trí giấu kín… tại một nơi kín đáo…” Cô liếc nhìn Gray. “Tôi đã thu được vị trí đi vào và lối lên. Nó sẽ đưa chúng ta tới lối vào.”
Họ tiếp tục tiến về phía bức tường đá dựng đứng cao chót vót.
Gray ngắm nhìn Seichan. Anh vẫn tin cô ta? Trong rừng tối, những nỗi băn khoăn cứ thế ập đến. Mình không phải đang ở với những đồng đội đã được chọn lọc. Anh bỗng hoài nghi sự đánh giá của mình. Liệu đây có phải việc làm của một người lãnh đạo thực sự không? Mình đã mạo hiểm bất chấp mọi thứ trong phi vụ giải thoát này. Lẽ ra bất cứ nhà chiến thuật nào cũng sẽ cân nhắc mọi việc rồi thẳng tới Avignon với cái chìa khóa. Mình đã đặt sự sống còn của cả phi vụ vào sự mạo hiểm này.
Và nếu như Long Đình thắng….
Gray hình dung những người chết ở Cologne, những vị linh mục bị tra tấn ở Milan. Bao nhiều người sẽ chết nữa nếu anh thất bại.
Và vì cái gì?
Ít nhất anh cũng biết câu trả lời cho điều đó.
Gray tiếp tục leo lên núi, chìm trong những suy nghĩ riêng tư.
Seichan kiểm tra máy đo định vị rồi dịch sang bên trái. Một khe nứt trên sườn đá hiện ra, một nửa bị khuất trong một tảng đá granit, rong rêu và các bông hoa chuông tuyết phủ nốt phần còn lại. Cô cúi người chui vào rồi tiến tới một đường hầm hẹp. Cô bật ngọn đèn pin nhỏ xíu. Một đoạn đường ngắn, một tảng đá mốc thếch chắn lối vào.Seichan nhanh chóng cầm lấy cái khóa.
" Có thiết bị báo động không? " Gray hỏi.
Seichan nhún vai rồi đẩy cánh cửa mở ra.
" Chúng ta sẽ biết. "
Gray nhìn quanh các bức tường khi bước vào. Đá granit. Không thấy có các loại dây lằng nhằng.
Cách cánh cửa chừng vài mét là một cầu thang dẫn lên trên. Từ đây Gray đi trước; Anh nhìn đồng hồ. Tàu hỏa từ Geveva sẽ tới nhà ga Lausanne trong vòng mười phút nữa. Sự vắng mặt của anh sẽ được thông báo. Thời gian đang mất dần.
Gray bước nhanh lên các bậc thang, nhưng vẫn để ý xem có thiết bị báo động hoặc ghi hình. Anh đã trèo tới được mười lăm tầng rồi, căng thẳng cũng lên dần với những bậc thang
Cuối cùng thì cũng tới một căn phòng rộng hơn, một hang đá có mái vòm trong đá. Từ bức tường phía sau, một con suối đang đổ nước xuống chân núi. Trước con suối là một tảng đá lớn được chạm đục cẩn thận. Một cái ban thờ. Những ngôi sao vẽ trên trần. Đó là cái đền thờ cổ La Mã mà Seichan đã mô tả. Đến lúc này, thong tin tình báo của cô là hoàn toàn chính xác.
Seichan bước vào căn phòng đằng sau anh. “Cầu thang dẫn đến lâu đài ở trên kia.” Cô nói, chỉ tay vào một cái hầm ngầm dẫn ra.
Anh tiến lên một bước khi bong tối ở miệng cửa hầm lay động. Một bong người to lớn hiện ra trong ánh sang mờ nhạt.
Raoul.
Trong tay hắn là một khẩu tiểu liên
Ánh sáng chói chang về phía anh. Hai tay súng khác như mọc lên từ phía sau. Đằng sau anh, một cái cửa bằng thép đã đóng sập lối ra
Nhưng tệ hơn nữa, khi anh thấy nòng súng bằng thép lạnh ngắt gí vào gáy.
" Anh ta đang đeo chiếc chìa khóa vàng trên cổ. " Seichan nói.
Raoul sải bước lên trước. Hắn dừng lại trước mặt Gray. " Mày cần phải khôn ngoan hơn trong việc lựa chọn đồng hành chứ."
Trước khi anh chưa kịp trả lời đã bị một cú đấm như trời giáng vào bụng.
Gray như bị nghẹn, đổ gập người xuống.
Raoul thò tay ra giật lấy sợi dây chuyền trên cổ anh, rồi lấy ra chiếc chìa khóa. hắn đưa lên ánh đèn ngắm nghía.
" Cảm ơn mày đã mang lại cái này cho bọn tao. " Raoul nói. " Và cả mày nữa. Bọn tao có vài câu hỏi dành cho mày trước khi rời đi Avignon. "
Gray nhìn vào mặt hắn. Anh không giấu nỗi vẻ kinh ngạc… Bọn chúng đã biết về Avignon. tại sao lại thế nhỉ …
Nhưng anh nhận ra
" Rachel … " Anh lẩm bẩm.
" Ồ, đừng băn khoăn. Cô ta vẫn sống và khoẻ mạnh. Lúc này đã gặp gia đình rồi. "
Gray không hiểu.
" Đừng quên đồng đội anh ta ở bệnh viện, " Seichan nói " Chúng ta không được bỏ sót điều gì. "
Raoul gật đầu.
" Việc đó đã được thu xếp rồi. "
*
3 giờ 7 phút sáng
Geneva, Thụy Sỹ
Không thể ngủ được, Monk xem vô tuyến. Chương trình bằng tiếng Pháp. Anh không nói được tiếng Pháp, vì vậy anh cũng chả mấy để ý. Đó là một thứ tiếng động trắng. Móc phin đã tạo ra tình trạng đó trong đầu anh.
Anh thôi không nhìn vào cánh tay bị băng bó nữa. Cơn bực tức làm thuốc giảm đau không còn hiệu lực nữa. Không chỉ có việc anh bị chúng chặt bàn tay mà còn chuyện trở thành kẻ thất bại trong chiến dịch này. Bị lôi ra khỏi cuộc chơi. Sử dụng như bài để mặc cả. Trong khi đồng đội anh đang bị nguy hiểm, thì anh lại bị nhốt trong một căn phòng riêng có an ninh bệnh viện canh giữ.
Thật ra, anh chẳng thế nào quên được một vết thương sâu thẳm trong tâm khảm, thứ mà móc-phin không thể với tới được. Mình không có quyền để hối lỗi. Mình vẫn sống cơ mà. Là một người lính, anh đã thấy đồng đội bị kéo ra khỏi cuộc đấu trong những hoàn cảnh còn tệ hại hơn cả mình. Nhưng vết đau vẫn dai dẳng. Anh cảm thấy bị xúc phạm, bị lợi dụng tệ hơn một con người và chắc chắn tệ hơn một người lính.
Tâm lý nào cũng không xoa dịu được trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.