Địa Ngục Biến Tướng

Chương 41: Địa ngục A Tì (16)

Liên Hề Liên Hề

15/03/2021

“Nhan Phi?”

Càn Đạt đầu óc mờ mịt, trong chốc lát vậy mà lại nói không nên lời.

Khiên Na bỗng đột nhiên lao về phía trước, bàn tay to lớn ghìm lấy cổ Càn Đạt, cái miệng trong lòng bàn đã mở ra, từng vòng răng sắc bén đặt lên động mạch trên cổ Càn Đạt, chỉ cần hơi dùng sức thôi máu tươi sẽ bắn ra ba thước. Càn Đạt cảm thấy khí quản bị ghìm chặt, khó thở, hai tay lấy sức muốn đẩy tay Khiên Na ra. Mà cơn giận trong lòng Khiên Na lại như thể có thần lực, căn bản không có cách nào tránh thoát được.

“Nhan Phi tuyệt đối sẽ không giao vật này cho những người khác!!! Ngươi đã làm gì Nhan Phi!!!”

“Khụ khụ… không… Thả…” Trước mắt Càn Đạt đã biến thành một màu đen kịt vì thiếu khí, nỗi sợ hãi vì sắp bị bóp chết tràn ngập trên khuôn mặt hắn. Khiên Na biết nếu như tiếp tục chỉ e sẽ bóp chết người thật, bèn thoáng buông lỏng lực tay, nhưng răng nhọn trong lòng bàn tay thì vẫn chưa rời đi. Khiên Na trừng hai con mắt vàng đang cháy hừng hực lửa giận, bên trong còn có lẫn một tia hoảng sợ.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi lục lạc này, Khiên Na chỉ có thể nghĩ tới ba khả năng. Thứ nhất, Nhan Phi đưa Dẫn Hồn Linh cho Càn Đạt. Thế nhưng với sự hiểu biết của gã về Nhan Phi, chuyện này tuyệt đối không thể. Thứ hai, Nhan Phi đã xảy ra chuyện… Còn khả năng thứ ba, lại dường như càng không thể hơn cả thứ nhất, mà nhìn vào biểu hiện của Càn Đạt trong mấy ngày nay, từ cách nói chuyện cho đến thần thái lúc làm nũng, thậm chí là cả vẻ oan ức sau khi bị mắng đều giống hệt với Nhan Phi, hơn nữa sự mới lạ, bỡ ngỡ của hắn đối với những tập tục ở địa ngục cùng với hiểu biết rõ về chuyện của mình và Nhan Phi lại cố tình đều chỉ về khả năng này.

Mà bất kể là khả năng nào đi nữa, cũng đều là ác mộng.

Khiên Na nhìn chằm chằm vào Càn Đạt, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Nói! Ngươi rốt cuộc đã làm gì Nhan Phi!”

Càn Đạt vất vả lắm mới thở được một hơi, vội vàng đáp, “Ta không làm gì y cả! Là y cho ta mượn!”

“Ngươi nói láo! Nhan Phi tuyệt đối sẽ không cho người ngoài mượn vật này!” Giọng Khiên Na trở nên càng thêm lạnh lẽo, răng nhọn trong lòng bàn tay đã găm vào da, nếm được hương vị của máu tươi. Cổ Càn Đạt bị cắn đau, hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, “Là thật! Ta không lừa ngươi!”

Khiên Na bỗng nổi giận gầm lên một tiếng, đột ngột đẩy ngã cả người Càn Đạt xuống đất. Càn Đạt bị ngã cho thất điên bát đảo, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động đến mức lệch khỏi vị trí. Giờ hắn mới biết Khiên Na nổi giận lên lại có thể đáng sợ như vậy, mình căn bản không phải đối thủ của Khiên Na.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Khiên Na dường như đang cố gắng áp chế sóng to gió lớn càn quét trong lòng mình, dùng giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ như có bão táp sắp tới để hỏi. Mái tóc gã đã trở về màu trắng, không cần đến gió cũng có thể tung bay không thôi theo quỷ khí phun trào quanh thân, Trảm Nghiệp Kiếm bay lên giữa không trung, mũi kiếm chém sắt như chém bùn chĩa vào trước trán Càn Đạt.

Dưới ánh mắt tựa như tử thần, Càn Đạt cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có. Hắn lắp ba lắp bắp trả lời, ” Ta… Ta là Càn Đạt!”

Ánh mắt của Khiên Na lại lạnh lẽo đi mấy phần, một tia sát ý chợt lóe lên. Gã bỗng nhanh chân đi đến trước mặt Càn Đạt, một phát xách hắn lên, đặt xuống một khu vực không có thi thể. Sau đó gã bắt lấy Trảm Nghiệp Kiếm, đột nhiên cắt lên lòng bàn tay mình. Dòng máu đỏ tía tức khắc trào ra như suối. Gã dùng máu nhanh chóng vẽ xuống đất một trận pháp phức tạp, mặc cho vết thương ma sát với mặt đất dơ bẩn, phảng phất như không cảm nhận được đau.

Càn Đạt thấy trận pháp cộng tình thuật sắp hiện hình dưới mặt đất, trong đầu như bị đánh một tia sét.

Khoảnh khắc cộng tình thuật thành công, hai người sẽ nhìn thấy được bảy phách của đối phương. Hình dạng bảy phách không thể nào lừa dối được.

Càn Đạt đứng lên muốn chạy, lại bị Khiên Na đột ngột nắm lấy cổ tay, dùng kiếm vạch một đường lên lòng bàn tay hắn, ép hắn ngồi xuống bên trong trận pháp, hai bàn tay chảy đầy máu nắm chặt lại với nhau, một tay khác tế khởi Dẫn Hồn Linh, miệng đã bắt đầu niệm thần chú.

Càn Đạt biết đã không còn dối gạt được nữa. Hắn nhắm mắt lại, hô lên, “Đừng niệm… đừng niệm mà sư phụ!”

Cả người Khiên Na run rẩy kịch liệt, tiếng đọc thần chú cũng đột nhiên đứt rời, như một chuỗi ngọc bị cắt đứt, những con chữ kia đều rơi vãi ngổn ngang, mà trên mặt Khiên Na thì chỉ còn sót lại trống rỗng. Trong con mắt vàng đột nhiên có thứ gì đó nứt toác, ánh mắt hoảng sợ khiến Càn Đạt không nỡ lòng nào nhìn tiếp được.

“… Ngươi gọi ta là gì?”

Trong con mắt đen láy của Càn Đạt không còn mị sắc và tự tin mọi khi, chỉ còn sót lại nước mắt đầm đìa vì kinh hoàng, “Sư phụ… Con chính là Nhan Phi…”

Khiên Na ngây ngẩn nhìn vào hắn, một lúc sau, bỗng nhiên cười tự giễu, lắc lắc đầu, “Không thể nào, ngươi rõ ràng là tầm hương quỷ, Nhan Phi là người… Ngươi vẫn đang gạt ta.”

Nhưng ngay cả Càn Đạt cũng nghe ra được, phủ định của Khiên Na càng giống như muốn thuyết phục bản thân mình.



Chỉ e từ lâu gã đã bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa Càn Đạt và Nhan Phi, nhưng gã không muốn tin tưởng, càng không muốn đối mặt với khả năng này.

Gã không muốn tin, Nhan Phi mà mình nuôi từ nhỏ đến lớn sẽ lừa dối gã, phản bội gã.

Càn Đạt, hoặc là nói Nhan Phi nhìn vẻ hỗn loạn trên mặt Khiên Na, cũng không nhịn được chảy nước mắt. Y cúi đầu, không còn dám đối diện với ánh mắt của sư phụ, “Sư phụ một tháng không về, Phong Đô còn phái Hồng Vô Thường mới đến, còn muốn thu hồi Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh trong tay con đi. Dưới tình thế cấp bách, con bắt đầu trốn đi. Liễu Ngọc Sinh thu lưu con, hắn có vẻ biết rất nhiều chuyện về Phong Đô, còn ám chỉ với con rằng hắn có cách giúp con người tiến vào địa ngục, cho nên con mới… xin hắn hỗ trợ.”

Liễu Ngọc Sinh…

Khiên Na trong chốc lát căn bản không nhớ ra được đó là ai, mà tâm tư đảo lộn xong, gã đã nghĩ tới thiếu niên áo trắng tướng mạo thanh nhã — truyền nhân Y Tiên phái.

Môn phái thần bí được xưng là hiểu rõ thân thể chúng sinh lục đạo…

“Liễu Ngọc Sinh nói, vạn vật trên thế gian thực ra đều là do những vi tử bé nhỏ đến mức mắt người cũng không nhìn thấy tạo thành, thế nhưng cách sắp xếp của những vi tử đó có phân chia thành dày và thưa. Mà lục đạo sở dĩ là lục đạo, chính là bởi vì chúng sinh có mật độ phân bố vi tử cố tình hoặc vô tình tương tự chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau, không nhìn thấy những thứ cách biệt mình quá nhiều, cho nên mới tự tạo thành một đạo. Mà quỷ của địa ngục đạo có thể bám vào trên thân thể người, chính là bởi vì vi tử của quỷ phân tán thưa hơn con người, cho nên có thể thẩm thấu vào trong thân thể người, còn con người lại không thể bám vào người quỷ. Nói cách khác, nếu như có thể làm cho hạt căn bản của người còn phân tán thưa hơn quỷ, thì sẽ có thể làm cho người bám lên được quỷ. Liễu Ngọc Sinh nói rằng hắn vẫn đang nghiên cứu phương pháp này, hiện giờ đã có chút thành tựu, muốn lấy con làm thí nghiệm. Con lo lắng sư phụ ở địa ngục xảy ra chuyện, nên đồng ý. Chỉ có điều, phải tìm thấy xác một con quỷ phù hợp với con, không thì sẽ không thể thành công.” Càn Đạt vốn cho rằng mở miệng nói ra những chuyện này sẽ rất khó, mà sau khi đã mở lời được, phía sau càng nói càng trôi chảy, “Con uy hiếp Đạt Tát Ma La rằng nếu như hắn không chịu giúp con vào địa ngục tìm sư phụ, con sẽ tiết lộ chuyện của Khố Mã Ma La cho tất cả mọi người ở Tương Dương biết, ép hắn không chịu nổi. Hắn hết cách, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Bộ thi thể tầm hương quỷ này cũng là hắn giúp con tìm được, hình như là bị nhốt bên trong một nơi cằn cỗi nào đó ở địa ngục Đẳng Hoạt, không ngửi được mùi thơm nên khô cạn rồi chết, máu của hắn bất ngờ lại dung hợp được với con rất tốt, cho nên… con đã ở đây.”

Thân thể quỷ nhẹ hơn người, cách nói này thì Khiên Na đã biết, nhưng gã chưa bao giờ nghe nói còn có phương pháp có thể thay đổi mức độ dày đặc của thân thể. Một loạt lời như nói mơ giữa ba ngày làm cả đầu óc gã đều hơi tê liệt.

Gã vẫn không muốn tin, Nhan Phi lại lừa gã.

Gã vẫn nắm lấy Dẫn Hồn Linh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhan Phi, “Ta vẫn muốn dùng cộng tình thuật.”

Nhan Phi mím môi thật chặt, bất an gần như đã sắp dày vò y điên rồi. Một lúc sau, y thở dài một hơi, gật đầu.

Khiên Na nắm bàn tay đang chảy máu của Nhan Phi lên, lại một lần nữa niệm chú văn. Dẫn Hồn Linh xoay tròn trên không trung, tiếng chuông leng keng từ từ hóa thành một màn sương mịt mờ, bao phủ hai người trong đó. Từ lòng bàn tay đang dán chặt vào nhau bắt đầu dâng lên một loại xúc cảm tê dại kỳ dị, máu trong lòng bàn tay cũng như thể đang nỗ lực chui vào thân thể đối phương, rục rà rục rịch.

Khiên Na cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc từ xa xăm bao khỏa tới, như một ngọn lửa ôn nhu, hòa tan lớp áo giáp băng giá nghìn năm trên người gã. Cảm giác đau đớn trong lòng Khiên Na chậm rãi tản đi, gã mở mắt ra, rồi nhìn thấy cảnh tượng không hề làm gã bất ngờ chút nào.

Bóng người áo đỏ hư huyễn, tựa như tinh linh ra đời từ liệt hỏa, khuôn mặt nhân loại đẹp đẽ tới nỗi có thể dùng hai chữ họa thủy để hình dung, đều là thứ không thể quen thuộc hơn được nữa.

Giây phút đó, Khiên Na bỏ dở cộng tình thuật, thậm chí còn không nỗ lực hòa bảy phách với Nhan Phi. Gã đột ngột đứng lên, lùi lại mấy bước, đột nhiên cảm thấy mình có thể dơ bẩn buồn nôn đến vậy.

Gã vậy mà lại cùng Nhan Phi, cùng đồ đệ mình tự tay nuôi lớn, làm ra…

Nghĩ đến lúc đó mình đã phóng đãng rên rỉ vặn vẹo bất kham đủ đường dưới thân Nhan Phi như thế nào, Khiên Na đột nhiên khom lưng xuống nôn khan.

Nhan Phi hoàn toàn sợ choáng váng, y cuống quít chạy đến bên cạnh Khiên Na, muốn giúp sư phụ thuận khí. Nhưng Khiên Na lại bất chợt gạt phăng tay y ra, phảng phất như căm ghét sự đụng chạm của y.

Lòng Nhan Phi quặn lên đau đớn.

“Sư phụ…”

“Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ!” Khiên Na gào thét như muốn rách cả mí mắt, nước mắt ngập đầy vành mắt không rõ là bởi nôn mửa hay đau lòng khiến Nhan Phi lập tức khựng lại tại chỗ.

Y chưa từng thấy sư phụ khóc bao giờ, kể cả khi bị thương nặng hơn đi nữa.



Khiên Na nhìn chằm chằm vào y, cùng lúc nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, gã lại nở nụ cười, tiếng cười đứt quãng mà vụn vỡ. Gã lấy tay che hai mắt mình lại, lắc đầu, dùng giọng bất ổn hỏi, “Ta rốt cuộc đã làm ra chuyện sai lầm gì, để ngươi phải phí hết tâm tư dùng cách này phản bội ta… nhục nhã ta? Đè sư phụ của mình, thú vị lắm đúng không?”

Nước mắt của Nhan Phi cũng lại lăn xuống lần nữa, nghe lời chất vấn như tự ngược của Khiên Na, y chỉ cảm thấy lồng ngực mình như đang bị lăng trì, y lấy hết sức lắc đầu, “Không phải! Không phải như vậy, sư phụ!”

Khiên Na dùng sức lau khô nước mắt, giận dữ nhìn vào thanh niên đã từng nghe lời, đáng yêu, từng làm gã yên tâm như vậy, hiện giờ lại chọc cho gã một nhát dao ác nhất kể từ sau cái chết của Shiva Ma La. Gã không hiểu, không hiểu mình rốt cuộc đã sai ở đâu, khiến cho Nhan Phi phải hận gã đến vậy.

“Ta tự vấn mười năm nay không hề đối xử bạc bẽo với ngươi, ngươi lại hận ta như vậy?!”

“Không phải con hận người! Sao con có thể hận người được?!”

“Vậy tại sao ngươi lại phải làm ra chuyện như vậy!” Khiên Na dường như cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, gã giơ Trảm Nghiệp Kiếm lên đâm một nhát tới, mà lưỡi kiếm chung quy vẫn chỉ dừng lại một tấc trước trán Nhan Phi, kiếm khí vạch ra một đường máu mảnh giữa mi tâm y. Gã chung quy vẫn không thể xuống tay nổi, dù rằng tên nghiệt súc này đã làm ra chuyện như vậy, gã vẫn không thể nào xuống tay được.

Nhan Phi ngây ngẩn nhìn sư phụ, trên khuôn mặt đẫm nước mắt chỉ toàn là đau thương. Y nhắm mắt lại, nói như đã buông xuôi, “Trong mắt sư phụ, con vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, người chưa bao giờ dùng cách người nhìn Càn Đạt để nhìn con cả.”

Kiếm trong tay Khiên Na run nhẹ lên.

Nhan Phi một lần nữa mở cặp mắt đen láy ra, si ngốc nhìn sư phụ của mình, “Con lớn lên bên người, con vẫn luôn cố đuổi theo bước chân người, nhưng người lúc nào cũng bỏ con lại phía sau. Con đã cố gắng như vậy, mà người lại đều không nhìn thấy. Lúc đó con mới nghĩ, nếu như con là một kẻ khác, một kẻ không phải là đồ đệ của người, vậy là người sẽ có thể nhìn thấy con đúng không?”

Khiên Na tuyệt đối không thể nào ngờ tới gã sẽ nghe được một đoạn văn như vậy.

Đúng là trong mắt gã, kể cả Nhan Phi đã mười tám tuổi, gã vẫn luôn coi nó chỉ là một đứa trẻ. Lúc Nhan Phi nói với gã rằng nó muốn trở thành Hồng Vô Thường, ban đầu mình cũng chỉ coi là nó hứng khởi nhất thời, cũng không nghĩ nhiều tại sao nó lại muốn trở thành Hồng Vô Thường. Những năm này, gã qua lại giữa nhân gian và địa ngục, có lúc đi một lần là đi liền mấy tháng, Nhan Phi chưa bao giờ oán hận quá nửa câu. Nhan Phi của gã vẫn cứ luôn hiểu chuyện nghe lời như vậy, một đứa trẻ làm gã tự hào như vậy, vậy mà gã chưa bao giờ thực sự dừng chân, chân chính đi quan sát người đã bồi bạn bên gã mười năm, chân chính đi tìm hiểu thanh niên đã không còn là một đứa trẻ này.

Không hề e dè mũi kiếm đang chĩa vào trán, Nhan Phi tiến về phía trước một bước. Khiên Na dưới cơn kinh hãi vội vã lùi về sau, quát, “Ngươi đừng cử động!”

Nhan Phi lại liều mạng nhìn đăm đăm vào gã, chấp nhất và mê luyến trong ánh mắt đều nồng nặc tới mức đáng sợ, “Sư phụ, người hỏi con tại sao phải làm ra chuyện như vậy. Giờ con có thể nói cho người biết. Con muốn có được người, hoàn toàn nắm giữ người, người hiểu chưa?”

Khiên Na trợn trừng hai mắt, dục vọng chiếm hữu thuần túy trong lời tuyên ngôn này cũng làm cho cánh tay đang nắm kiếm của gã run lên như sắp tan ra.

Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, Nhan Phi lại sinh ra tâm tư dị dạng như vậy với mình? Gã chỉ cho rằng đứa bé này quá dựa dẫm vào mình, lại không ngờ rằng…

“Súc sinh! Ta là sư phụ ngươi!”

“Vậy thì sao! Chẳng phải sư phụ là quỷ sao?! Chẳng phải sư phụ đến từ địa ngục sao?! Vì sao sư phụ phải để ý tới những đạo đức luân thường đó của nhân gian?!”

Nhan Phi lớn tiếng chất vấn, áp sát từng bước tới. Khiên Na đã lùi tới mép trận pháp, nếu như tiếp tục lùi lại thêm một bước nữa, mấy pho tượng đá xung quanh sẽ đều sống lại.

Phảng phất như con thú trong lồng bị bức ép đến tuyệt cảnh, Khiên Na bỗng nhiên phẫn nộ quát to một tiếng, xuyên kiếm vào mặt đất nham thạch cứng rắn. Một luồng quỷ khí tràn trề ào ào tản ra theo mặt đất, Nhan Phi chỉ cảm thấy một con gió dữ ập vào mặt, cả người bay ra ngoài, ngã xuống bên trên mấy bộ thi thể quỷ, cổ họng cảm nhận được vị tanh ngọt, cúi người nôn ra một búng máu.

Thấy Nhan Phi bị nội thương, Khiên Na lập tức thấy hối hận. Thế nhưng cả người lại đều cứng đờ, không thể nào nhúc nhích nổi.

Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm sao?

Lại có thể vào đúng lúc này…

Đột nhiên, bờ vai của Nhan Phi đang nằm nhoài trên đống thi thể bắt đầu run lên, từ sâu trong cuống họng y dần phát ra tiếng cười đứt quãng. Y chậm rãi ngồi dậy, dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cúi đầu hỏi, “Sư phụ, người muốn con chết đi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Biến Tướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook