Chương 195: Đường về (1)
Liên Hề Liên Hề
15/03/2021
Trường Canh chết rồi, thiên binh tháo chạy, hai mươi chín tầng trời đều như rắn mất đầu. Địa ngục vốn nên thừa thắng xông lên, nhưng chỉ có mấy thiên thần Diêm Ma Vương mang theo chúng địa tiên đến thiên đạo, muốn hòa đàm với Tây Vương Mẫu mới vừa chiến thắng Đông Vương Công.
Mà Đệ Lục Thiên Ma Vương Ba Tuần dùng Lục Hợp Quy Nhất trận làm rối loạn triệt để trật tự lục đạo lại bặt vô âm tín.
Bất kể là thiên đạo hay địa ngục, cũng đã truyền khắp câu chuyện ngày hôm ấy khi Trường Canh sắp giết chết Ba Tuần đã kiệt sức, Cựu Thần Thấp Bà lại bỗng nhiên xuất hiện. Vị Thượng Đế Cựu Thần đáng sợ trong truyền thuyết này hung tàn cắn nuốt Trường Canh, rồi ầm ầm ngã xuống đất, thi thể màu xanh lam khổng lồ đến tận bây giờ vẫn còn đang nằm ngang trong địa ngục Cô Độc, không một ai di chuyển nổi. Hơn nữa còn có lời đồn đại rằng, ra roi thân thể Cựu Thần chỉ là một ác quỷ địa ngục nho nhỏ. Có vài thiên nhân cười nhạo rằng đó là lời đồn vô căn cứ, ác quỷ địa ngục nhỏ bé như vậy, cho dù có thật sự tiến vào thi thể của Thấp Bà dưới sự trợ giúp của Lục Hợp Quy Nhất trận, cũng tuyệt đối không có sức mạnh ra roi thi thể vĩnh hằng bất tử đã từng nuốt chửng hồn kết của Cựu Thần.
A Lê Đa nghe thấy những lời đồn đại này, biết rằng cơ hội của hắn đến rồi. Hiện nay thiên đạo đại loạn, chiến tranh giữa La Hầu Vương cùng với ba Tu La Vương khác ở tu la đạo vẫn chưa kết thúc, nhân gian vẫn cứ đang hồ đồ vô tri, mà Ba Tuần thì không thấy tăm hơi, rắn mất đầu chính là thời khắc quan trọng nhất.
Sau khi đại chiến mới vừa trần ai lạc địa, hắn lập tức truyền lời nhắn cho đại quân dưới lòng đất mà hắn đã nuôi dưỡng mấy trăm năm ở địa ngục A Tì.
Bao gồm cả chư thiên thần linh, không một ai biết lòng đất của địa ngục A Tì thực ra đã bị khoét rỗng gần hết. Địa cung mà Khiên Na và Nhan Phi đã từng đến chẳng qua chỉ là một giọt nước trong đại dương. Từ khi A Lê Đa nghe nói về Lục Dục Bổn Tương Kinh cùng với Lục Hợp Quy Nhất trận của Ba Tuần từ một vài thị vệ hắc giáp tin theo Ba Tuần ở địa ngục A Tì, hắn đã bắt đầu kế hoạch của mình.
Hắn chọn lựa những con quỷ tinh nhuệ nhất từ các đại địa ngục, dùng hoàn cảnh sinh tồn hậu đãi hơn so với những địa ngục khác của địa ngục A Tì cùng với những lợi ích khác làm mồi dụ, dần dần tập hợp bọn họ tại địa cung cự đại ở địa ngục A Tì. Lấy địa cung làm trung tâm, vô số những con đường hầm bí mật nối liền với bát nhiệt địa ngục, chỉ cần hắn muốn, là sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào bên trong bát nhiệt địa ngục. Hắn một mặt cẩn thận sắp đặt tất cả từng chút một, một mặt thương nghị với phụ vương mình, bảo phụ vương cứ phối hợp thật tốt với thiên đình, thỏa mãn tất cả yêu cầu của thiên đình, thậm chí sẵn lòng giúp đỡ bọn họ luyện chế anh cổ. Như vậy thì thiên đình mới có thể cho hắn thêm càng nhiều đặc quyền, thuận tiện cho hắn điều khiển thủ hạ đi nằm vùng sưu tầm các nơi trên nhân gian, tìm kiếm hết thảy những vị trí địa ngục gần nhân gian nhất.
Mục đích của hắn là muốn khơi lên một trận đại chiến trong thiên địa, sau đó tại thời khắc lưỡng bại câu thương trật tự hỗn loạn, hắn sẽ có thể dẫn dắt thủ hạ của mình, cấp tốc chiếm lĩnh nhân đạo suy yếu nhất, sau đó dùng nhân gian làm cứ điểm, xông về tu la đạo, thậm chí là thiên đạo, mở rộng thế lực của ác quỷ.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng những cái được gọi là công bằng hài hòa của Ba Tuần, rõ ràng bản tính của hết thảy sinh linh chính là muốn đạp lên thi thể của người khác để thu được thêm nhiều quyền lợi, bất kể là quyền lợi sinh tồn hay là quyền lợi giao phối sinh sôi cũng đều là tàn bạo nhất nguyên thủy nhất, chẳng hề có từ bi thương xót gì đáng kể. Hắn không có trái tim quảng đại có thể bao dung lục đạo được như vậy, hắn chỉ có thể suy nghĩ từ lập trường, từ góc độ của mình. Lúc đó địa ngục đã sắp xong đời rồi, nếu như muốn sống tiếp, muốn hạnh phúc sống tiếp, thì nhất định phải đi cướp đoạt từ những kẻ yếu ớt không xứng hưởng thụ tài nguyên hậu đãi đó.
Hiện giờ, cho dù địa khí của thiên đình đã rót vào địa ngục, A Lê Đa cũng không định thay đổi kế hoạch của mình. Thời khắc lục đạo đại loạn, quần hùng nổi dậy, nếu như hắn không tiên phát chế nhân, sớm muộn gì ác quỷ cũng sẽ bị tàn khốc chèn ép xuống.
Nhận được hiệu lệnh của hắn xong, đại quân dưới lòng đất lập tức lặng yên không một tiếng động hội tụ về mười ba địa điểm gần nhân gian nhất trong địa ngục. Đồng thời, ở những vị trí đối ứng trên nhân gian cũng đều tụ tập tai mắt mà A Lê Đa cài vào, chuẩn bị mở ra thông đạo khắp nơi, để ác quỷ của địa ngục A Tì tràn vào nhân gian.
Mà chính hắn cũng tiến vào lòng địa cung, dẫn theo đội quân chủ lực của mình, ý đồ đi từ lối đi trên hồ núi Hắc Toa giờ đã không có hồn kết trở ngại – lối vào lớn nhất từ địa ngục đến nhân gian – nhằm về phía những nhân loại yếu đuối đó, cướp đoạt tài nguyên của bọn họ.
Nhưng canh giờ đã đến, tại sao mãi vẫn không nghe thấy báo cáo các đội khác đã xuất phát?
Lại vào đúng lúc này, một tên trinh sát hối hả chạy tới, hốt hoảng bẩm báo rằng, năm đại quân tiến vào thông đạo, lại bị tu la chặn lại, còn lại đều không thể mở ra thông đạo, còn nói rằng nếu như không đầu hàng thì sẽ giết chết không cần luận tội. A Lê Đa rùng mình trong lòng, xem ra kế hoạch của mình vẫn bị bại lộ…
Hắn luôn luôn làm việc cẩn thận, mỗi một đội đại quân cũng chỉ biết vị trí mình cần đi, vị trí của mười ba thông đạo này là người phương nào đã tiết lộ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đúng một người.
Nhưng hắn lại không muốn tin tưởng là người đó.
Rõ ràng đã nằm trong dự liệu, dù sao cũng là chính mình phản bội hắn trước. Nhưng A Lê Đa vẫn cứ tưởng rằng, A Mộc sẽ không thù dai, giống như A Mộc cũng không thù dai tướng quân tu la đã phụ lòng hắn. Vài bàn tay của A Lê Đa siết chặt thành quyền, thậm chí còn bóp nát cốt đao trong tay, hắn phẫn nộ quát, “Tất cả mọi người, xuống nước theo ta!”
Quỷ binh cả một mảng rậm rạp đen ngòm, không hề thương tiếc ào ào áp xuống hoa tươi cỏ biếc mới vừa mọc lên, nhảy vào hồ nước lúc này đã trở nên xanh lam như ngọc. Nhưng ngay khi hàng đầu mới vừa tiến vào không bao lâu, lại chợt nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó liền có hắc giáp binh bay ra từ phía dưới. Mặt nước đột nhiên sôi trào, vô số tu la đằng đằng sát khí xông thẳng ra từ bên trong, xông thẳng vào tất cả quỷ chúng.
Mà tu la thủ lĩnh lại chính là Bì Già La.
Vừa thấy người này, cơn phẫn nộ trong lòng A Lê Đa lập tức càn quét hừng hực. Mà cừu hận của Bì Già La đối với hắn cũng chẳng thua kém là bao. Sáu cánh tay của A Lê Đa, mỗi cánh tay vung lên một món vũ khí của địa ngục, thoạt nhìn thô sơ mà lại vô cùng sắc bén hung tàn, còn sáu cánh tay của Bì Già La thì cũng đồng loạt nắm pháp khí hoa lệ mà mạnh mẽ của tu la đạo. Hai bóng người một tím một trắng va thẳng vào nhau, hung ác quơ trường đao lợi kiếm tấm khiên trường mâu, vô số những tia lửa khi binh khí va chạm vào nhau bao bọc bọn họ bên trong một màn mưa bụi vàng. Chẳng mấy chốc, người cả hai đều đã bị thương, vai A Lê Đa bị Bì Già La đâm thủng, mà chân của Bì Già La cũng bị hắn chém một đao bị thương. Trận chiến giữa ác quỷ tôn quý nhất và tu la cường hãn nhất quá dã man máu me, cả hai đều như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vào lúc binh khí của cả hai đều đã bị đối phương chém đứt, cuối cùng cũng không thể không vật lộn cận chiến, mười hai cánh tay quấn lấy bọc thành một đống hỗn loạn, bỗng nhiên giữa bầu trời lại lan tỏa ra một vầng hào quang màu vàng, nhàn nhạt mà thánh khiết.
Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ xuyên qua những rặng mây trắng xóa uốn lượn đi tới, mà ngạo nghễ sừng sững trên đỉnh đầu của huyền giao lại là Ba Tuần.
Còn Mộc Thượng Kê thì lại trầm tĩnh đứng sau lưng Ba Tuần.
“Dừng tay.” Giọng Ba Tuần không lớn, lại rõ ràng vang vọng trong đầu của tất cả mọi người. Bất kể tu la hay ác quỷ đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất lục đạo hiện nay cũng đều cảm nhận được một loại uy hiếp và kính nể khôn kể, không dám tiếp tục làm càn, dồn dập thả xuống binh khí trong tay. Mà khi nhìn thấy Mộc Thượng Kê, A Lê Đa mới ngừng ghìm giữ cổ họng của Bì Già La.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Thượng Kê, mà Mộc Thượng Kê cũng không hề dời tầm mắt đi nơi khác, chỉ thản nhiên bình tĩnh nhìn vào hắn.
Ánh mắt ấy phảng phất như đang nói rằng, Mộc Thượng Kê hắn ngay từ ban đầu đã là đệ tử của Y Tiên Phái, là người truy đuổi Ba Tuần. Hắn thay Ba Tuần làm việc, không có vấn đề một chút nào.
Hắn trả thù mình, cũng chẳng hề có vấn đề gì.
Thế nên A Lê Đa bỗng nở nụ cười, buông Bì Già La ra, cũng không nhìn những vết máu tàn tạ đầy người mình, chỉ chậm rãi đứng dậy. Hắn giang hai tay ra, nói, “Thôi, xem như ta thua.”
Sắc mặt Ba Tuần có gì đó tái nhợt, trong đôi mắt cũng tựa như thiếu vắng đi thần thái. Nhưng cả người y mặc áo trắng, dáng người kiên cường, vẫn có uy nghiêm mang tính áp đảo của thần linh như trước, “A Lê Đa, ngươi đến nhân gian, dự định làm gì?”
“Làm gì? Ác quỷ chúng ta còn có thể làm gì?” A Lê Đa buông tiếng cười nhạo.
Ba Tuần thở dài, nói “Ta biết các ngươi đã chịu khổ ở địa ngục quá lâu, đối với các ngươi, sinh tồn mang ý nghĩa là cướp đoạt của cải của người khác, bằng không bản thân sẽ không sống nổi. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, A Lê Đa, ngươi đã nhìn thấy dáng vẻ của địa ngục bây giờ chưa? Các ngươi không cần phải tranh cướp cũng có thể sống tiếp thật tốt. Biện pháp để sống tiếp trên cõi đời này, không chỉ có mình cướp đoạt.”
Bầy quỷ ngây ra nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng Ma Thần sẽ tức giận, phóng thiên hỏa thiêu sạch sành sanh bọn họ, lại không ngờ rằng vậy mà lại đang giảng đạo lý cho bọn họ?
A Lê Đa thì không nhịn được bật cười, “Thần quân của ta ơi, tại sao đến tận bây giờ mà ngươi còn ngây thơ được như vậy? Bất kể trên cõi đời này có bao nhiêu tài nguyên, có bao nhiêu của cải, lòng tham của sinh linh cũng vẫn không có điểm dừng. Bây giờ ngươi phóng địa khí thiên đình vào tam ác đạo, nhưng cho dù có gộp hết địa khí lục đạo lại, cũng vẫn sẽ là có hạn. Chỉ cần vẫn là có hạn, thì nhất định sẽ có người tham lam muốn chiếm lấy nhiều hơn. Nếu như hiện tại chúng ta còn không cướp, tương lai chỉ có thể lưu lạc tới hoàn cảnh tương tự! Huống hồ, đám nhân loại kia căm ghét muốn chết ác quỷ chúng ta, không cướp đoạt của bọn họ, chẳng lẽ lại phải chờ bọn họ bố thí?”
“Mộc Thượng Kê cũng là nhân loại, hắn có căm ghét ngươi không?” Ba Tuần nhỏ nhẹ hỏi một câu.
A Lê Đa ngây người, Mộc Thượng Kê cũng ngây người.
Trong ánh mắt của Ba Tuần toát ra vẻ đau thương, “Rõ ràng đã có thứ tốt đẹp hơn để trân trọng, tội gì phải lãng phí thời gian trên nhiều khả năng như vậy? A Lê Đa, ta biết lời ngươi nói có đạo lý nhất định, mà cũng không phải tất cả mọi chuyện đều nhất định phải ngươi sống ta chết. Nếu như có thể hợp tác, có lẽ sẽ có thể sống thoải mái hơn, các ngươi chưa bao giờ thử, sao có thể biết là không được chứ?”
Nụ cười của A Lê Đa dần dần nhạt đi, hắn nói một cách lạnh lùng, “Nói gì cũng đã chậm. A Mộc, chắc ngươi không biết, thực ra ta có tổng cộng mười lăm đội nhân mã. Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, hai đội kia e rằng đã đến nhân gian.”
Mộc Thượng Kê hơi thay đổi sắc mặt, “Cái gì?”
Mười lăm đội? Rõ ràng hắn chỉ thăm dò được có mười ba đội mà?
A Lê Đa vậy mà đã hoài nghi hắn từ lâu?
Dùng mình làm mồi, yểm trợ cho hai đội ác quỷ kia tiến vào nhân gian… Hắn hà tất phải làm vậy?
Rõ ràng chiến tranh đều đã kết thúc rồi mà…
Nhưng Ba Tuần vẫn chưa nổi giận, thậm chí còn chẳng có bao dao động cảm xúc. Quanh người y phóng ra ánh sáng càng tươi đẹp hơn, mang theo Mộc Thượng Kê mềm mại hạ xuống từ đỉnh đầu huyền giao. Y đi tới dừng lại trước mặt A Lê Đa, con ngươi sâu thẳm mà mênh mang nhìn chăm chú vào hắn. Đứng trước tầm mắt này, A Lê Đa lại có vài phần bồn chồn, hoài nghi phải chăng mình sẽ bị xử tử.
Ba Tuần lại nói, “Mộc Thượng Kê, ngươi áp giải A Lê Đa đến nhân gian đi, trông giữ những ác quỷ đó.”
Mộc Thượng Kê hơi mở to hai mắt, “Thượng thần?”
“A Lê Đa, nếu như ngươi đã là vương tử của bọn họ, ta tin tưởng lời nói đích xác của ngươi, bọn họ sẽ nghe theo. Nếu như ta đã thông suốt lục đạo, thì tất sẽ cho phép các ngươi tiến vào những thiên khác, thế nhưng người tiến vào nhất định phải tuân thủ quy củ của thiên mình tiến vào. Nếu như ngươi muốn đi vào nhân gian, thì cần phải tuân theo quy củ của nhân gian. Bằng không, dù chỉ một ác quỷ dám to gan làm xằng làm bậy lạm thương vô tội, binh lực ta sắp xếp ở nhân gian muốn quét dọn các ngươi cũng dễ như trở bàn tai.” Giọng nói lạnh nhạt lại nói ra nội dung đe dọa, mà ý tứ trong giọng nói vẫn khiến cho bầy quỷ hoảng sợ.
Thì ra Ba Tuần không hề định ngăn cản bọn họ tiến vào các thiên khác?
Thực ra địa ngục đã biến trở thành quang cảnh tốt đẹp như hiện tại, nguyện vọng muốn đi vào nhân gian của bầy quỷ cũng giảm đi. Mà vì nguyên do trung thành, mới tiếp tục đi theo A Lê Đa. Bây giờ bị Ba Tuần nhìn thấu, phần lớn bọn họ cũng chấm dứt ý nghĩ muốn đi nhân gian. Mà chút chiến ý còn lại trong lòng cũng nhanh chóng tan rã.
Dù có là ác quỷ, cũng đã mất đi hứng thú với cuộc sống chiến đấu chém giết lẫn nhau. Ai lại không hi vọng có thể bình yên sinh sống ở một nơi thư thái và bình an cơ chứ?
A Lê Đa không thể tin được Ba Tuần lại muốn thả mình đi như vậy. Không chỉ là hắn, đến ngay cả Bì Già La cũng không dám tin tưởng, hô lớn, “Thượng thần! Hắn bụng dạ khó lường ý đồ làm phản, nếu cứ bỏ qua cho hắn như vậy, làm sao lập uy, làm sao phục chúng được!”
Ba Tuần lại chỉ lạnh nhạt nói, “Ta không muốn thống trị lục đạo, lập uy làm gì đây. Các ngươi, nhân lúc người mình trân trọng vẫn còn, chớ có để lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, y đặt đóa hồng liên Bát Đàm Ma tỏa ra thánh quang đỏ rực vào lòng bàn tay Mộc Thượng Kê, vỗ vỗ lên bờ vai hắn, sau đó bước chân lên huyền giao, nhẹ nhàng rời đi.
Mộc Thượng Kê ngơ ngác nhìn đóa sen đỏ trong lòng bàn tay, nhất thời trong đầu rối loạn.
Thượng thần lại cứ thế bỏ qua cho A Lê Đa… Vốn dĩ hắn còn đang lo lắng, nếu như thượng thần muốn xử tử A Lê Đa, mình phải khẩn cầu như thể nào mới có thể giữ được mạng cho ma gia quỷ kia.
A Lê Đa cũng loạn nhịp tim mất nửa khắc, rồi mới cẩn thận dè dặt đi một bước về phía Mộc Thượng Kê, “A Mộc…”
Mộc Thượng Kê lại lùi về phía sau một bước, nói một cách lạnh lùng, “Thượng thần lệnh cho ta áp giải ngươi đi nhân gian. Nếu đã vậy, ngươi đi theo ta đi.” Nói xong, liền dứt khoát quay người, đi về phía hồ nước trước.
A Lê Đa cuống quít đuổi theo, nhưng trong lòng cũng biết nếu như muốn thực sự giành được tha thứ và tín nhiệm của A Mộc, chỉ sợ vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi.
Mà Bì Già La lưu lại ở phía sau nhìn hai người kia tiến vào trong hồ, lại cũng chỉ có thể cắn nát hàm răng, không thể làm gì.
…………………………. Truyện mới cập nhật
Phong Đô, bên trong thành Diêm Ma, một gian cung điện được xây nên bằng đá tảng, Khiên Na Ma La đang lẳng lặng nằm bên trên mặt giường đá đúc từ ngọc thạch.
Mạnh Bà nhẹ tay phẩy qua trán gã, thay đổi đóa mạn châu sa hoa đã trở nên đen xì, đổi sang một đóa hoa mới. Đóa hoa kia sau khi được nàng gia trì rèn luyện, sẽ có thể tạm thời niêm phong thiên hồn địa hồn sắp ly thể.
A Tu Vân lẳng lặng ngồi trong góc tối, bó tay chịu trận.
Ba Tuần lao thẳng tới chỗ Mạnh Bà, vội vàng hỏi, “Thế nào?”
Mạnh Bà lắc đầu một cái, “Không có tác dụng. Hắn vốn đã bị trọng thương, vì có thể khởi động thi thể của Thấp Bà, còn thiêu đốt thiên hồn và địa hồn của mình. Hơn nữa… còn thiêu quá lâu… Sau đó lại đụng phải xung kích và ăn mòn khi hai hồn kết nuốt chửng nhau… Coi như miễn cưỡng cứu về được, cũng là một kẻ ngu si không thể tự gánh vác sinh hoạt. Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn hắn sống cuộc sống như vậy sao?”
Thiêu đốt thiêu hồn địa hồn…
Lúc trước khi nhìn thấy Shiva chết, sư phụ cũng đã dùng phương pháp này mới giết được tới tháp Niết Bàn. Nhưng lần này, vậy mà còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
Lần đầu tiên sư phụ thiêu đốt thiên hồn địa hồn vì y là ở bên trong địa cung địa ngục A Tì, vì muốn đỡ lấy hoa Bát Đàm Ma từ Khố Mã Ma La để bảo vệ cho mình. Mà lần này… lại thật sự ôm quyết tâm quyết tử…
“Ba Tuần… thả cho hắn đi đi…” Mạnh Bà dùng bàn tay già nua nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Ba Tuần, “Hắn cũng đã rất mệt mỏi rồi.”
Thế nhưng vào lúc này, trong mắt Ba Tuần bỗng nhiên bắn ra một tia hào quang. Y ngẩng đầu lên, gấp gáp nhìn về phía A Tu Vân, “Lần trước thiên hồn địa hồn của ta bị thương nghiêm trọng, ngươi đã dùng Nguyên Khư đại trận để chữa trị cho ta. Lần này, có phải là cũng có thể chữa được không?”
Sắc mặt A Tu Vân trông có vẻ như đã suy sụp tinh thần, hắn đứng lên, đi ra khỏi bóng tối, lắc đầu nhè nhẹ, “Nguyên Khư đại trận cần đến người hiến tế… Thượng thần, ngươi nghĩ hắn sẽ hi vọng có người hi sinh vì hắn sao? Chớ quên ảnh hưởng Shiva tạo thành cho ngươi…”
“Không cần người khác làm người hiến tế, để ta làm là được!” Khuôn mặt của Ba Tuần vào lúc thậm chí còn chứa cả vẻ kích động.
Bấy giờ, A Tu Vân và Mạnh Bà đều nói rằng, “Không được!” A Tu Vân còn bồi thêm một câu như không dám tin, “Ngươi điên rồi sao?! Ngươi sẽ chết!”
“Shiva dùng quỷ thân để tu bổ thần hồn của ta nên mới có thể biến thành tro bụi. Nếu như dùng thiên hồn địa hồn của ta để tu bổ thiên hồn địa hồn của Khiên Na, có lẽ ta cũng sẽ không phải chết đi như Shiva!”
“Coi như vậy đi, hồn phách cũng phải phù hợp thì mới có thể tu bổ thành công! Dù đến hơn vạn người cũng khó tìm ra được một người thích hợp, sao ngươi xác định được ngươi và hắn có thể?”
“Ta và hắn nhất định sẽ có thể!” Ba Tuần nói chắc như đinh đóng cột, “Chúng ta đã dùng cộng tình thuật nhiều lần như vậy, kể cả không dùng pháp khí cũng có thể dung hợp, ta biết, chúng ta nhất định có thể!”
Mà Đệ Lục Thiên Ma Vương Ba Tuần dùng Lục Hợp Quy Nhất trận làm rối loạn triệt để trật tự lục đạo lại bặt vô âm tín.
Bất kể là thiên đạo hay địa ngục, cũng đã truyền khắp câu chuyện ngày hôm ấy khi Trường Canh sắp giết chết Ba Tuần đã kiệt sức, Cựu Thần Thấp Bà lại bỗng nhiên xuất hiện. Vị Thượng Đế Cựu Thần đáng sợ trong truyền thuyết này hung tàn cắn nuốt Trường Canh, rồi ầm ầm ngã xuống đất, thi thể màu xanh lam khổng lồ đến tận bây giờ vẫn còn đang nằm ngang trong địa ngục Cô Độc, không một ai di chuyển nổi. Hơn nữa còn có lời đồn đại rằng, ra roi thân thể Cựu Thần chỉ là một ác quỷ địa ngục nho nhỏ. Có vài thiên nhân cười nhạo rằng đó là lời đồn vô căn cứ, ác quỷ địa ngục nhỏ bé như vậy, cho dù có thật sự tiến vào thi thể của Thấp Bà dưới sự trợ giúp của Lục Hợp Quy Nhất trận, cũng tuyệt đối không có sức mạnh ra roi thi thể vĩnh hằng bất tử đã từng nuốt chửng hồn kết của Cựu Thần.
A Lê Đa nghe thấy những lời đồn đại này, biết rằng cơ hội của hắn đến rồi. Hiện nay thiên đạo đại loạn, chiến tranh giữa La Hầu Vương cùng với ba Tu La Vương khác ở tu la đạo vẫn chưa kết thúc, nhân gian vẫn cứ đang hồ đồ vô tri, mà Ba Tuần thì không thấy tăm hơi, rắn mất đầu chính là thời khắc quan trọng nhất.
Sau khi đại chiến mới vừa trần ai lạc địa, hắn lập tức truyền lời nhắn cho đại quân dưới lòng đất mà hắn đã nuôi dưỡng mấy trăm năm ở địa ngục A Tì.
Bao gồm cả chư thiên thần linh, không một ai biết lòng đất của địa ngục A Tì thực ra đã bị khoét rỗng gần hết. Địa cung mà Khiên Na và Nhan Phi đã từng đến chẳng qua chỉ là một giọt nước trong đại dương. Từ khi A Lê Đa nghe nói về Lục Dục Bổn Tương Kinh cùng với Lục Hợp Quy Nhất trận của Ba Tuần từ một vài thị vệ hắc giáp tin theo Ba Tuần ở địa ngục A Tì, hắn đã bắt đầu kế hoạch của mình.
Hắn chọn lựa những con quỷ tinh nhuệ nhất từ các đại địa ngục, dùng hoàn cảnh sinh tồn hậu đãi hơn so với những địa ngục khác của địa ngục A Tì cùng với những lợi ích khác làm mồi dụ, dần dần tập hợp bọn họ tại địa cung cự đại ở địa ngục A Tì. Lấy địa cung làm trung tâm, vô số những con đường hầm bí mật nối liền với bát nhiệt địa ngục, chỉ cần hắn muốn, là sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào bên trong bát nhiệt địa ngục. Hắn một mặt cẩn thận sắp đặt tất cả từng chút một, một mặt thương nghị với phụ vương mình, bảo phụ vương cứ phối hợp thật tốt với thiên đình, thỏa mãn tất cả yêu cầu của thiên đình, thậm chí sẵn lòng giúp đỡ bọn họ luyện chế anh cổ. Như vậy thì thiên đình mới có thể cho hắn thêm càng nhiều đặc quyền, thuận tiện cho hắn điều khiển thủ hạ đi nằm vùng sưu tầm các nơi trên nhân gian, tìm kiếm hết thảy những vị trí địa ngục gần nhân gian nhất.
Mục đích của hắn là muốn khơi lên một trận đại chiến trong thiên địa, sau đó tại thời khắc lưỡng bại câu thương trật tự hỗn loạn, hắn sẽ có thể dẫn dắt thủ hạ của mình, cấp tốc chiếm lĩnh nhân đạo suy yếu nhất, sau đó dùng nhân gian làm cứ điểm, xông về tu la đạo, thậm chí là thiên đạo, mở rộng thế lực của ác quỷ.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng những cái được gọi là công bằng hài hòa của Ba Tuần, rõ ràng bản tính của hết thảy sinh linh chính là muốn đạp lên thi thể của người khác để thu được thêm nhiều quyền lợi, bất kể là quyền lợi sinh tồn hay là quyền lợi giao phối sinh sôi cũng đều là tàn bạo nhất nguyên thủy nhất, chẳng hề có từ bi thương xót gì đáng kể. Hắn không có trái tim quảng đại có thể bao dung lục đạo được như vậy, hắn chỉ có thể suy nghĩ từ lập trường, từ góc độ của mình. Lúc đó địa ngục đã sắp xong đời rồi, nếu như muốn sống tiếp, muốn hạnh phúc sống tiếp, thì nhất định phải đi cướp đoạt từ những kẻ yếu ớt không xứng hưởng thụ tài nguyên hậu đãi đó.
Hiện giờ, cho dù địa khí của thiên đình đã rót vào địa ngục, A Lê Đa cũng không định thay đổi kế hoạch của mình. Thời khắc lục đạo đại loạn, quần hùng nổi dậy, nếu như hắn không tiên phát chế nhân, sớm muộn gì ác quỷ cũng sẽ bị tàn khốc chèn ép xuống.
Nhận được hiệu lệnh của hắn xong, đại quân dưới lòng đất lập tức lặng yên không một tiếng động hội tụ về mười ba địa điểm gần nhân gian nhất trong địa ngục. Đồng thời, ở những vị trí đối ứng trên nhân gian cũng đều tụ tập tai mắt mà A Lê Đa cài vào, chuẩn bị mở ra thông đạo khắp nơi, để ác quỷ của địa ngục A Tì tràn vào nhân gian.
Mà chính hắn cũng tiến vào lòng địa cung, dẫn theo đội quân chủ lực của mình, ý đồ đi từ lối đi trên hồ núi Hắc Toa giờ đã không có hồn kết trở ngại – lối vào lớn nhất từ địa ngục đến nhân gian – nhằm về phía những nhân loại yếu đuối đó, cướp đoạt tài nguyên của bọn họ.
Nhưng canh giờ đã đến, tại sao mãi vẫn không nghe thấy báo cáo các đội khác đã xuất phát?
Lại vào đúng lúc này, một tên trinh sát hối hả chạy tới, hốt hoảng bẩm báo rằng, năm đại quân tiến vào thông đạo, lại bị tu la chặn lại, còn lại đều không thể mở ra thông đạo, còn nói rằng nếu như không đầu hàng thì sẽ giết chết không cần luận tội. A Lê Đa rùng mình trong lòng, xem ra kế hoạch của mình vẫn bị bại lộ…
Hắn luôn luôn làm việc cẩn thận, mỗi một đội đại quân cũng chỉ biết vị trí mình cần đi, vị trí của mười ba thông đạo này là người phương nào đã tiết lộ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đúng một người.
Nhưng hắn lại không muốn tin tưởng là người đó.
Rõ ràng đã nằm trong dự liệu, dù sao cũng là chính mình phản bội hắn trước. Nhưng A Lê Đa vẫn cứ tưởng rằng, A Mộc sẽ không thù dai, giống như A Mộc cũng không thù dai tướng quân tu la đã phụ lòng hắn. Vài bàn tay của A Lê Đa siết chặt thành quyền, thậm chí còn bóp nát cốt đao trong tay, hắn phẫn nộ quát, “Tất cả mọi người, xuống nước theo ta!”
Quỷ binh cả một mảng rậm rạp đen ngòm, không hề thương tiếc ào ào áp xuống hoa tươi cỏ biếc mới vừa mọc lên, nhảy vào hồ nước lúc này đã trở nên xanh lam như ngọc. Nhưng ngay khi hàng đầu mới vừa tiến vào không bao lâu, lại chợt nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó liền có hắc giáp binh bay ra từ phía dưới. Mặt nước đột nhiên sôi trào, vô số tu la đằng đằng sát khí xông thẳng ra từ bên trong, xông thẳng vào tất cả quỷ chúng.
Mà tu la thủ lĩnh lại chính là Bì Già La.
Vừa thấy người này, cơn phẫn nộ trong lòng A Lê Đa lập tức càn quét hừng hực. Mà cừu hận của Bì Già La đối với hắn cũng chẳng thua kém là bao. Sáu cánh tay của A Lê Đa, mỗi cánh tay vung lên một món vũ khí của địa ngục, thoạt nhìn thô sơ mà lại vô cùng sắc bén hung tàn, còn sáu cánh tay của Bì Già La thì cũng đồng loạt nắm pháp khí hoa lệ mà mạnh mẽ của tu la đạo. Hai bóng người một tím một trắng va thẳng vào nhau, hung ác quơ trường đao lợi kiếm tấm khiên trường mâu, vô số những tia lửa khi binh khí va chạm vào nhau bao bọc bọn họ bên trong một màn mưa bụi vàng. Chẳng mấy chốc, người cả hai đều đã bị thương, vai A Lê Đa bị Bì Già La đâm thủng, mà chân của Bì Già La cũng bị hắn chém một đao bị thương. Trận chiến giữa ác quỷ tôn quý nhất và tu la cường hãn nhất quá dã man máu me, cả hai đều như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vào lúc binh khí của cả hai đều đã bị đối phương chém đứt, cuối cùng cũng không thể không vật lộn cận chiến, mười hai cánh tay quấn lấy bọc thành một đống hỗn loạn, bỗng nhiên giữa bầu trời lại lan tỏa ra một vầng hào quang màu vàng, nhàn nhạt mà thánh khiết.
Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ xuyên qua những rặng mây trắng xóa uốn lượn đi tới, mà ngạo nghễ sừng sững trên đỉnh đầu của huyền giao lại là Ba Tuần.
Còn Mộc Thượng Kê thì lại trầm tĩnh đứng sau lưng Ba Tuần.
“Dừng tay.” Giọng Ba Tuần không lớn, lại rõ ràng vang vọng trong đầu của tất cả mọi người. Bất kể tu la hay ác quỷ đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất lục đạo hiện nay cũng đều cảm nhận được một loại uy hiếp và kính nể khôn kể, không dám tiếp tục làm càn, dồn dập thả xuống binh khí trong tay. Mà khi nhìn thấy Mộc Thượng Kê, A Lê Đa mới ngừng ghìm giữ cổ họng của Bì Già La.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Thượng Kê, mà Mộc Thượng Kê cũng không hề dời tầm mắt đi nơi khác, chỉ thản nhiên bình tĩnh nhìn vào hắn.
Ánh mắt ấy phảng phất như đang nói rằng, Mộc Thượng Kê hắn ngay từ ban đầu đã là đệ tử của Y Tiên Phái, là người truy đuổi Ba Tuần. Hắn thay Ba Tuần làm việc, không có vấn đề một chút nào.
Hắn trả thù mình, cũng chẳng hề có vấn đề gì.
Thế nên A Lê Đa bỗng nở nụ cười, buông Bì Già La ra, cũng không nhìn những vết máu tàn tạ đầy người mình, chỉ chậm rãi đứng dậy. Hắn giang hai tay ra, nói, “Thôi, xem như ta thua.”
Sắc mặt Ba Tuần có gì đó tái nhợt, trong đôi mắt cũng tựa như thiếu vắng đi thần thái. Nhưng cả người y mặc áo trắng, dáng người kiên cường, vẫn có uy nghiêm mang tính áp đảo của thần linh như trước, “A Lê Đa, ngươi đến nhân gian, dự định làm gì?”
“Làm gì? Ác quỷ chúng ta còn có thể làm gì?” A Lê Đa buông tiếng cười nhạo.
Ba Tuần thở dài, nói “Ta biết các ngươi đã chịu khổ ở địa ngục quá lâu, đối với các ngươi, sinh tồn mang ý nghĩa là cướp đoạt của cải của người khác, bằng không bản thân sẽ không sống nổi. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, A Lê Đa, ngươi đã nhìn thấy dáng vẻ của địa ngục bây giờ chưa? Các ngươi không cần phải tranh cướp cũng có thể sống tiếp thật tốt. Biện pháp để sống tiếp trên cõi đời này, không chỉ có mình cướp đoạt.”
Bầy quỷ ngây ra nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng Ma Thần sẽ tức giận, phóng thiên hỏa thiêu sạch sành sanh bọn họ, lại không ngờ rằng vậy mà lại đang giảng đạo lý cho bọn họ?
A Lê Đa thì không nhịn được bật cười, “Thần quân của ta ơi, tại sao đến tận bây giờ mà ngươi còn ngây thơ được như vậy? Bất kể trên cõi đời này có bao nhiêu tài nguyên, có bao nhiêu của cải, lòng tham của sinh linh cũng vẫn không có điểm dừng. Bây giờ ngươi phóng địa khí thiên đình vào tam ác đạo, nhưng cho dù có gộp hết địa khí lục đạo lại, cũng vẫn sẽ là có hạn. Chỉ cần vẫn là có hạn, thì nhất định sẽ có người tham lam muốn chiếm lấy nhiều hơn. Nếu như hiện tại chúng ta còn không cướp, tương lai chỉ có thể lưu lạc tới hoàn cảnh tương tự! Huống hồ, đám nhân loại kia căm ghét muốn chết ác quỷ chúng ta, không cướp đoạt của bọn họ, chẳng lẽ lại phải chờ bọn họ bố thí?”
“Mộc Thượng Kê cũng là nhân loại, hắn có căm ghét ngươi không?” Ba Tuần nhỏ nhẹ hỏi một câu.
A Lê Đa ngây người, Mộc Thượng Kê cũng ngây người.
Trong ánh mắt của Ba Tuần toát ra vẻ đau thương, “Rõ ràng đã có thứ tốt đẹp hơn để trân trọng, tội gì phải lãng phí thời gian trên nhiều khả năng như vậy? A Lê Đa, ta biết lời ngươi nói có đạo lý nhất định, mà cũng không phải tất cả mọi chuyện đều nhất định phải ngươi sống ta chết. Nếu như có thể hợp tác, có lẽ sẽ có thể sống thoải mái hơn, các ngươi chưa bao giờ thử, sao có thể biết là không được chứ?”
Nụ cười của A Lê Đa dần dần nhạt đi, hắn nói một cách lạnh lùng, “Nói gì cũng đã chậm. A Mộc, chắc ngươi không biết, thực ra ta có tổng cộng mười lăm đội nhân mã. Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, hai đội kia e rằng đã đến nhân gian.”
Mộc Thượng Kê hơi thay đổi sắc mặt, “Cái gì?”
Mười lăm đội? Rõ ràng hắn chỉ thăm dò được có mười ba đội mà?
A Lê Đa vậy mà đã hoài nghi hắn từ lâu?
Dùng mình làm mồi, yểm trợ cho hai đội ác quỷ kia tiến vào nhân gian… Hắn hà tất phải làm vậy?
Rõ ràng chiến tranh đều đã kết thúc rồi mà…
Nhưng Ba Tuần vẫn chưa nổi giận, thậm chí còn chẳng có bao dao động cảm xúc. Quanh người y phóng ra ánh sáng càng tươi đẹp hơn, mang theo Mộc Thượng Kê mềm mại hạ xuống từ đỉnh đầu huyền giao. Y đi tới dừng lại trước mặt A Lê Đa, con ngươi sâu thẳm mà mênh mang nhìn chăm chú vào hắn. Đứng trước tầm mắt này, A Lê Đa lại có vài phần bồn chồn, hoài nghi phải chăng mình sẽ bị xử tử.
Ba Tuần lại nói, “Mộc Thượng Kê, ngươi áp giải A Lê Đa đến nhân gian đi, trông giữ những ác quỷ đó.”
Mộc Thượng Kê hơi mở to hai mắt, “Thượng thần?”
“A Lê Đa, nếu như ngươi đã là vương tử của bọn họ, ta tin tưởng lời nói đích xác của ngươi, bọn họ sẽ nghe theo. Nếu như ta đã thông suốt lục đạo, thì tất sẽ cho phép các ngươi tiến vào những thiên khác, thế nhưng người tiến vào nhất định phải tuân thủ quy củ của thiên mình tiến vào. Nếu như ngươi muốn đi vào nhân gian, thì cần phải tuân theo quy củ của nhân gian. Bằng không, dù chỉ một ác quỷ dám to gan làm xằng làm bậy lạm thương vô tội, binh lực ta sắp xếp ở nhân gian muốn quét dọn các ngươi cũng dễ như trở bàn tai.” Giọng nói lạnh nhạt lại nói ra nội dung đe dọa, mà ý tứ trong giọng nói vẫn khiến cho bầy quỷ hoảng sợ.
Thì ra Ba Tuần không hề định ngăn cản bọn họ tiến vào các thiên khác?
Thực ra địa ngục đã biến trở thành quang cảnh tốt đẹp như hiện tại, nguyện vọng muốn đi vào nhân gian của bầy quỷ cũng giảm đi. Mà vì nguyên do trung thành, mới tiếp tục đi theo A Lê Đa. Bây giờ bị Ba Tuần nhìn thấu, phần lớn bọn họ cũng chấm dứt ý nghĩ muốn đi nhân gian. Mà chút chiến ý còn lại trong lòng cũng nhanh chóng tan rã.
Dù có là ác quỷ, cũng đã mất đi hứng thú với cuộc sống chiến đấu chém giết lẫn nhau. Ai lại không hi vọng có thể bình yên sinh sống ở một nơi thư thái và bình an cơ chứ?
A Lê Đa không thể tin được Ba Tuần lại muốn thả mình đi như vậy. Không chỉ là hắn, đến ngay cả Bì Già La cũng không dám tin tưởng, hô lớn, “Thượng thần! Hắn bụng dạ khó lường ý đồ làm phản, nếu cứ bỏ qua cho hắn như vậy, làm sao lập uy, làm sao phục chúng được!”
Ba Tuần lại chỉ lạnh nhạt nói, “Ta không muốn thống trị lục đạo, lập uy làm gì đây. Các ngươi, nhân lúc người mình trân trọng vẫn còn, chớ có để lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, y đặt đóa hồng liên Bát Đàm Ma tỏa ra thánh quang đỏ rực vào lòng bàn tay Mộc Thượng Kê, vỗ vỗ lên bờ vai hắn, sau đó bước chân lên huyền giao, nhẹ nhàng rời đi.
Mộc Thượng Kê ngơ ngác nhìn đóa sen đỏ trong lòng bàn tay, nhất thời trong đầu rối loạn.
Thượng thần lại cứ thế bỏ qua cho A Lê Đa… Vốn dĩ hắn còn đang lo lắng, nếu như thượng thần muốn xử tử A Lê Đa, mình phải khẩn cầu như thể nào mới có thể giữ được mạng cho ma gia quỷ kia.
A Lê Đa cũng loạn nhịp tim mất nửa khắc, rồi mới cẩn thận dè dặt đi một bước về phía Mộc Thượng Kê, “A Mộc…”
Mộc Thượng Kê lại lùi về phía sau một bước, nói một cách lạnh lùng, “Thượng thần lệnh cho ta áp giải ngươi đi nhân gian. Nếu đã vậy, ngươi đi theo ta đi.” Nói xong, liền dứt khoát quay người, đi về phía hồ nước trước.
A Lê Đa cuống quít đuổi theo, nhưng trong lòng cũng biết nếu như muốn thực sự giành được tha thứ và tín nhiệm của A Mộc, chỉ sợ vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi.
Mà Bì Già La lưu lại ở phía sau nhìn hai người kia tiến vào trong hồ, lại cũng chỉ có thể cắn nát hàm răng, không thể làm gì.
…………………………. Truyện mới cập nhật
Phong Đô, bên trong thành Diêm Ma, một gian cung điện được xây nên bằng đá tảng, Khiên Na Ma La đang lẳng lặng nằm bên trên mặt giường đá đúc từ ngọc thạch.
Mạnh Bà nhẹ tay phẩy qua trán gã, thay đổi đóa mạn châu sa hoa đã trở nên đen xì, đổi sang một đóa hoa mới. Đóa hoa kia sau khi được nàng gia trì rèn luyện, sẽ có thể tạm thời niêm phong thiên hồn địa hồn sắp ly thể.
A Tu Vân lẳng lặng ngồi trong góc tối, bó tay chịu trận.
Ba Tuần lao thẳng tới chỗ Mạnh Bà, vội vàng hỏi, “Thế nào?”
Mạnh Bà lắc đầu một cái, “Không có tác dụng. Hắn vốn đã bị trọng thương, vì có thể khởi động thi thể của Thấp Bà, còn thiêu đốt thiên hồn và địa hồn của mình. Hơn nữa… còn thiêu quá lâu… Sau đó lại đụng phải xung kích và ăn mòn khi hai hồn kết nuốt chửng nhau… Coi như miễn cưỡng cứu về được, cũng là một kẻ ngu si không thể tự gánh vác sinh hoạt. Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn hắn sống cuộc sống như vậy sao?”
Thiêu đốt thiêu hồn địa hồn…
Lúc trước khi nhìn thấy Shiva chết, sư phụ cũng đã dùng phương pháp này mới giết được tới tháp Niết Bàn. Nhưng lần này, vậy mà còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
Lần đầu tiên sư phụ thiêu đốt thiên hồn địa hồn vì y là ở bên trong địa cung địa ngục A Tì, vì muốn đỡ lấy hoa Bát Đàm Ma từ Khố Mã Ma La để bảo vệ cho mình. Mà lần này… lại thật sự ôm quyết tâm quyết tử…
“Ba Tuần… thả cho hắn đi đi…” Mạnh Bà dùng bàn tay già nua nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Ba Tuần, “Hắn cũng đã rất mệt mỏi rồi.”
Thế nhưng vào lúc này, trong mắt Ba Tuần bỗng nhiên bắn ra một tia hào quang. Y ngẩng đầu lên, gấp gáp nhìn về phía A Tu Vân, “Lần trước thiên hồn địa hồn của ta bị thương nghiêm trọng, ngươi đã dùng Nguyên Khư đại trận để chữa trị cho ta. Lần này, có phải là cũng có thể chữa được không?”
Sắc mặt A Tu Vân trông có vẻ như đã suy sụp tinh thần, hắn đứng lên, đi ra khỏi bóng tối, lắc đầu nhè nhẹ, “Nguyên Khư đại trận cần đến người hiến tế… Thượng thần, ngươi nghĩ hắn sẽ hi vọng có người hi sinh vì hắn sao? Chớ quên ảnh hưởng Shiva tạo thành cho ngươi…”
“Không cần người khác làm người hiến tế, để ta làm là được!” Khuôn mặt của Ba Tuần vào lúc thậm chí còn chứa cả vẻ kích động.
Bấy giờ, A Tu Vân và Mạnh Bà đều nói rằng, “Không được!” A Tu Vân còn bồi thêm một câu như không dám tin, “Ngươi điên rồi sao?! Ngươi sẽ chết!”
“Shiva dùng quỷ thân để tu bổ thần hồn của ta nên mới có thể biến thành tro bụi. Nếu như dùng thiên hồn địa hồn của ta để tu bổ thiên hồn địa hồn của Khiên Na, có lẽ ta cũng sẽ không phải chết đi như Shiva!”
“Coi như vậy đi, hồn phách cũng phải phù hợp thì mới có thể tu bổ thành công! Dù đến hơn vạn người cũng khó tìm ra được một người thích hợp, sao ngươi xác định được ngươi và hắn có thể?”
“Ta và hắn nhất định sẽ có thể!” Ba Tuần nói chắc như đinh đóng cột, “Chúng ta đã dùng cộng tình thuật nhiều lần như vậy, kể cả không dùng pháp khí cũng có thể dung hợp, ta biết, chúng ta nhất định có thể!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.