Chương 10: Nhà tranh Liễu Châu (3)
Liên Hề Liên Hề
15/03/2021
Hai ngày sau, vào lúc canh ba, bỗng nhiên có người gõ lên cổng nhà.
Đàn Dương Tử để quyển sách trên tay xuống, trong lòng hơi hơi kinh ngạc. Muộn như vậy sao có thể có khách bái phỏng?
Lúc này Nhan Phi đã đi ngủ trước, sợ y bị đánh thức, Đàn Dương Tử liền bước nhanh đi mở cửa. Đứng ngoài cửa khoác một thân ánh trăng khinh bạc là một người đàn ông mặc áo xanh tương tự Đàn Dương Tử, tuổi chừng chưa tới ba mươi, thân hình không cao lớn bằng Đàn Dương Tử, diện mạo tuy bình thường, nhưng khuôn mặt ôn thuần lại có thêm mấy phần nho nhã. Đàn Dương Tử hơi nhíu mày, “Đạt Tát Ma La? Sao ngươi lại tới đây?”
Người được gọi là Đạt Tát Ma La cười nói, “Nghe nói động tĩnh ngươi làm ra ở Tướng Quốc Tự có hơi bị lớn?”
Đàn Dương Tử trừng hắn một cái, cũng không để ý tới đối phương, quay người liền đi vào trong phòng, dùng giọng điệu mang theo vài phần trào phúng nói, “Đa tạ đa tạ, không lớn được bằng động tĩnh năm ngoái ngươi nháo ra ở Tương Dương.”
Đạt Tát Ma La cùng Đàn Dương Tử đều là Thanh Vô Thường, hai người trở thành Thanh Vô Thường cùng một thời kỳ, còn có thể xưng tụng làm bạn bè. Hắn vừa đi vừa đánh giá gian nhà của Đàn Dương Tử, trong miệng tấm tắc ngợi khen, “Ra dáng đấy chứ, đây đều là tiểu đồ đệ của ngươi lo liệu?”
Đàn Dương Tử ừ một tiếng, vào phòng, dùng hộp quẹt đốt bếp lửa nấu trà, thả ấm trà lên trên, đun nóng lại chỗ trà đã hơi nguội. Đạt Tát Ma La ngồi xuống ghế đối diện gã, lấy từ trong tay áo ra một tờ lệnh bài không biết dùng xương động vật gì chế thành, bỏ lên trên bàn đẩy tới trước mặt Đàn Dương Tử.
Đàn Dương Tử liếc hai mắt nhìn lệnh bài không có một chữ nào, rót trà vào bát trà không, vừa đưa cho Đạt Tát Ma La vừa nói, “Đây là ý gì?”
Trên lệnh bài kia từ trước đến giờ đều phải có tên của quỷ sai viết bằng chữ địa ngục, từ phán quan phân phát cho từng đội vô thường phụ trách lùng bắt. Mà kẻ đầu cơ lệnh bài ngược lại cũng thực sự hiếm thấy, chứng tỏ đã có quỷ ở nhân gian làm loạn, lại điều tra không ra được tên.
“Bên chỗ ta gặp phải vài chuyện vướng tay chân, phán quan bảo ta tìm ngươi phụ giúp một tay.”
Đàn Dương Tử thấy hơi bất ngờ. Thực lực của hai người Thanh Vô Thường Đạt Tát Ma La và Hồng Vô Thường Khố Mã Ma La có thể xem như là tài năng xuất chúng bên trong các Thanh Hồng Vô Thường, là một đôi vô thường được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ – phán quan Phạt Ác ty Hàn Tử Thông – coi trọng. Ác quỷ có thể làm cho bọn họ cảm thấy vướng tay chân nhất định không đơn giản.
Nhưng gần đây cũng không nghe nói có quỷ vương nào vượt ngục?
Đạt Tát Ma La nghiêm nghị nói rằng, “Tương Dương gần đây liên tục phát sinh thảm án giết mẹ giết cha, giữa các hung thủ không có liên hệ gì, nhỏ nhất chỉ có mười tuổi, lớn nhất đến năm mươi tuổi. Giữa người bị hại cũng không có điểm nào giống nhau. Việc này càng nháo càng lớn, chỉ e ở Biện Lương cũng đã có thể nghe phong thanh.”
Đàn Dương Tử nói, “Ngày hôm trước ta mới vừa về nhân gian, vẫn chưa nghe được gì. Giết mẹ giết cha… Đã chắc chắn có liên quan đến quỷ?”
“Tương Dương chỉ lớn có vậy, ngắn ngủi trong vòng một tháng đã xảy ra tám sự kiện tương tự, bình quân cách mỗi ba ngày sẽ có cha hoặc mẹ bị con bọn họ giết chết. Nếu như không phải quỷ, chẳng lẽ là những người làm con ở Tương Dương đã phát điên tập thể?” Đạt Tát Ma La lắc đầu nói, “Có thể xác định chính là quỷ không nằm trên bất cứ thân thể thủ phạm nào, người mang tội giết người bị quan phủ bắt lại xong, phản ứng cũng đều không giống nhau lắm. Có mấy người khóc không ngừng, có mấy người một mặt tê dại, mà bất luận hỏi cái gì, bọn họ đều không nói tiếng nào. Hiện giờ lòng người ở Tương Dương đều bàng hoàng, giữa cha mẹ con cái nảy sinh hiềm khích sợ hãi, rất nhiều cha mẹ thậm chí còn khoá con cái nhỏ tuổi của mình lại. Cũng có thật nhiều người không khoá được nên bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Giết cha giết mẹ chính là nghiệp nặng bị trực tiếp đày xuống địa ngục A Tì, phát sinh nhiều lần như vậy, đúng là không bình thường.”
“Kỳ quái hơn chính là Khố Mã nỗ lực xâm lấn vào mộng cảnh thủ phạm điều tra, lại như là đụng phải bức bình phong, không chỉ không có cách nào thâm nhập, bản thể còn bị bỏng nghiêm trọng, nếu ra trễ một bước chỉ e đến mạng cũng không còn.” Trên mặt Đạt Tát Ma La lộ ra mấy phần đau lòng, cùng với tức giận chợt loé lên trong mắt, “Hiện giờ, nàng không có cách nào cùng ta hành động, chờ tới lúc ngươi đi, chỉ e còn phải đưa nàng ấy về địa ngục chữa thương một chuyến.”
Nghe thấy lời ấy, tâm trạng Đàn Dương Tử hơi sốt sắng, “Vì sao lại như vậy?”
“Hiện tại vẫn chưa biết. Ta nghe Khố Mã nói, nàng vừa mới tiến vào, trước mắt ánh đỏ lóe lên, rồi cảm thấy cả người đau nhức khó chịu như bốc cháy.”
Ánh đỏ?
Đàn Dương Tử lấy từ trong tay áo ra hoa Ưu Bát La đã được bọc lại bằng khăn vải, cẩn thận mở ra. Đạt Tát Ma La vừa nhìn đã cả kinh, đứng lên lùi về sau vài bước, trong ánh mắt có phần sợ hãi, “Tại sao ngươi lại có vật này!”
“Lúc bắt quỷ ở Tướng Quốc Tự, phát hiện trên người con cức tâm quỷ kia có thứ này. Ba trăm năm trước, chuyện tương tự cũng đã từng xuất hiện, ngươi còn nhớ rõ không?” Đóa sen xanh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bị phản chiếu bên trong con ngươi của Đàn Dương Tử, làm cho khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của gã càng âm u hơn.
Đạt Tát Ma La đương nhiên vẫn nhớ, Hồng Vô Thường của Đàn Dương Tử đã chết dưới thánh quang của xá lợi của Dược Sư Ly Hận Thiên. Mi tâm của hắn nhíu lại, “Ý ngươi là, Khố Mã bị thương cũng là vì gặp phải pháp bảo thiên đình?”
“Có thể trong nháy mắt làm cho Hồng Vô Thường bị thương nghiêm trọng như vậy, rất có thể…” Đàn Dương Tử nói, “Nếu như là thật, chuyện pháp khí thiên đình liên tục xuất hiện trong tay ác quỷ có lẽ không phải trùng hợp.”
Đạt Tát Ma La gật đầu nói, “Nói chung trước tiên phải bắt lấy con quỷ kia, mang về địa ngục giao cho Tra Xét ty thẩm tra hỏi rõ.”
Đàn Dương Tử dùng khăn vải bọc đóa sen xanh lại, do dự chốc lát, rồi lên tiếng, “Ta muốn mang Nhan Phi đi cùng.”
Đạt Tát Ma La trong một thoáng chốc đã cho rằng mình nghe lầm, “Cái gì?”
“Ta nói, ta muốn mang Nhan Phi cùng đi Tương Dương.”
Đạt Tát Ma La gần như đã cho rằng Đàn Dương Tử đang nói đùa, nhưng vấn đề là Đàn Dương Tử chưa bao giờ đùa giỡn. Hắn nghẹn lời trong chốc lát, hỏi, “Ngươi là vì bại lộ gần hoa Ưu Bát La quá lâu nên thần trí bị hàn khí ảnh hưởng đúng không? Chuyện như vậy sao có thể mang một đứa trẻ đi?”
“Nó không nhỏ, qua chưa tới hai tháng nữa sẽ đến nhược quán.” Đàn Dương Tử bình tĩnh trả lại, “Lần này ở Tướng Quốc Tự, con cức tâm quỷ kia được hoa Ưu Bát La hỗ trợ, nhốt ta vào trong ảo cảnh, nhờ có nó nên ta mới có thể thuận lợi bắt quỷ. Ngộ tính của nó rất cao, rất có thiên phú, thêm một thời gian nữa có lẽ có thể…”
“Nhưng y là nhân loại!” Không chờ cho Đàn Dương Tử nói xong, Đạt Tát Ma La đã nghiêm nghị ngắt lời gã. Đạt Tát Ma La làm người khiêm tốn, rất ít khi nghiêm túc như vậy, “Ta biết ngươi nuôi y mười năm, có tình cảm, nhưng con người không thể trở thành Hồng Vô Thường! Cho dù y đã học được phép thuật của Hồng Vô Thường, có thể giúp ngươi bắt quỷ, thế nhưng sau đó thì sao? Lẽ nào ngươi muốn y dùng thân thể nhân loại để tiến vào địa ngục?! Cứ coi như thân thể của y không bị hoàn cảnh khắc nghiệt trong địa ngục phá hủy đi, chỉ sợ tinh thần y cũng sẽ hỏng mất, ngươi làm vậy là đang hại y!”
Lời Đạt Tát nói, Đàn Dương Tử sao lại không hiểu. Quỷ có thể bám vào trên thân thể người là bởi vì thân thể quỷ nhẹ nhàng hơn con người. Bởi vậy, cho dù quỷ khó có thể chịu đựng dương khí ở nhân gian, nhưng vẫn có thể dùng thân thể người làm bình phong để sinh hoạt bình thường. Thế nhưng thân thể người quá dày đặc, không thể bám vào trên thân thể quỷ, mà hoàn cảnh ác liệt như địa ngục, thân thể nhân loại cũng khó có thể chịu được, nhưng lại không thể nào dùng thân thể quỷ làm bình phong. Cho nên, chỉ nghe thấy quỷ đi tới nhân gian, nhưng chưa chắc đã nghe nói có người sống tiến vào địa ngục.
Huống hồ, cảnh tượng trong địa ngục, nhân loại bình thường căn bản sẽ không thể nào hiểu được, không thể nào tưởng tượng được. Bất kỳ người nào có ký ức của nhân loại, nhìn thấy những quỷ quyệt tà ác đó, đều sẽ điên mất.
Đàn Dương Tử chưa bao giờ hi vọng Nhan Phi đi lên con đường này. Gã nhận nuôi Nhan Phi không phải là vì muốn dạy nó làm Hồng Vô Thường, chẳng qua là lúc đó nhìn nó đáng thương như vậy, trong ánh mắt lại vẫn có một vẻ bất khuất quật cường, có mấy phần giống với người nào đó nằm ở nơi sâu xa trong ký ức gã. Mà đúng là gã đã chỉ có một mình quá lâu, nhận đứa đồ đệ này giống như thu lưu một con vật cưng, dạy nó võ nghệ phòng thân cùng một ít phép thuật nội đan đạo giáo mà thôi. Đàn Dương Tử hi vọng Nhan Phi có thể giống như một nhân loại bình thường, bình an lớn lên, hoặc đọc sách thi cử công danh, hoặc tự mở quầy bán lẻ, hoặc gia nhập môn phái luyện võ, làm võ tướng hoặc là hiệp khách, hoặc lấy người vợ, thanh thanh thản thản trông coi một mảnh ruộng. Làm thế nào cũng tốt, chỉ là đừng dính líu gì tới địa ngục là được.
Gã từng thử rất nhiều cách, giảng giải thảm cảnh trong địa ngục đe dọa y, không cho phép y tu tập phép thuật, uy hiếp y nếu còn nhìn lén những sách vở đó, gã sẽ dùng gia pháp xử lý, thậm chí còn đã từng đốt hết những sách vở liên quan tới địa ngủ cháy thành tro. Mà không có bất cứ một biện pháp nào có thể ngăn cản được Nhan Phi. Nhìn đống sách vở bị thiêu đốt trong ánh lửa, phản ứng đầu tiên của Nhan Phi vậy mà lại là nhào tới, cũng không đoái hoài xem lửa có làm bỏng mình không, chỉ muốn cứu đống sách vở ấy ra. Đàn Dương Tử sợ đến mức vội vã vung tay áo dùng âm khí dập tắt ngọn lửa, may vẫn chưa thật sự đốt tới y…
Nhan Phi đã quyết tâm muốn học, giống như ma nhập.
Thấy Đàn Dương Tử không nói lời nào, Đạt Tát Ma La thở dài một tiếng, giữa hàng lông mày có chút chán nản, hắn duỗi một cánh tay đặt lên bả vai Đàn Dương Tử, ân cần khuyên giải nói, “Khiên Na, ta biết ba trăm năm, ngươi vẫn không buông xuống được Shiva Ma La. Quả thật, không ai có thể thay thế được hắn, nhưng hắn đã đi lâu như vậy rồi, ngươi cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được. Thứ Thanh Vô Thường chúng ta am hiểu là vũ lực và trận pháp giết ma, có tu tập pháp thuật của Hồng Vô Thường đi nữa cũng không thể có được thiên phú hiểu rõ tâm linh của bọn họ. Một mình ngươi đi đến tận bây giờ, tuy rằng may mắn không gặp phải trở ngại gì, nhưng nếu như gặp phải con quỷ giả dối như cức tâm quỷ lần này, kiểu gì cũng sẽ phải chịu thiệt. Ta thấy, lần này trở lại, không bằng ngươi cứ đề đạt với Hàn phán quan, xin phái một Hồng Vô Thường mới, sau này cũng không cần phải một mình lẻ loi độc hành nữa.”
“Không được!”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói có phần non nớt của thiếu niên xen vào, cửa cũng bị đẩy ra. Chỉ thấy Nhan Phi vẫn đang mặc đồ ngủ, trên bả vai choàng áo khoác đỏ, tóc không buộc lên, trên khuôn mặt đẹp đẽ dường như mang theo một chút tức giận, trừng mắt về phía Đạt Tát Ma La.
Đàn Dương Tử ngây người, vừa nãy đắm chìm trong dòng suy nghĩ, vậy mà lại không nhận ra được Nhan Phi đang ở ngoài cửa nghe lén.
Đạt Tát Ma La dù có nhận ra được, nhưng lại cho rằng chuyện hai người họ nói cũng không cần gì phải giấu, cho nên cũng không vạch trần. Tuy biết Đàn Dương Tử đã thu dưỡng một đứa trẻ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ thấy, đây mới là lần đầu gặp gỡ, chỉ thấy dưới ánh trăng nhu hòa dìu dịu giao với ánh nến mịt mờ, một thiếu niên có khuôn mặt được kết hợp từ những nét tinh xảo như nữ tử với đường viền khôi ngô mê người của nam tử, sợi tóc xõa xuống như thác buông lơi hai bên má, sắc mặt dẫu có đang mang vẻ giận dữ, lại vẫn cứ làm người ta phải sững sờ vì đẹp, hắn nhất thời cũng hơi ngây ngẩn.
Đàn Dương Tử hơi cau mày nói, “Con thức dậy làm gì?”
Nhan Phi đạp cửa đi vào, hai mắt vẫn đang trừng Đạt Tát Ma La, “Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, làm sao ngủ được?”
“Không được vô lễ.” Đàn Dương Tử cũng hơi buồn bực. Nhan Phi lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện lễ phép làm người ta vui lòng, hàng xóm ở gần nhà họ ai cũng được thằng bé này dỗ cho cười tươi như hoa, hiện giờ là thế nào đây, “Vị này chính là Đào Mẫn Đào tiên sinh của Tương Dương, còn không mau chào hỏi.”
Đào Mẫn là tên kiếp này của Đạt Tát Ma La, thân phận của hắn ở nhân gian là một thầy đoán mệnh đoán chữ.
Nhan Phi miễn cưỡng qua loa ôm quyền chắp tay, rồi vội vã nhìn sang Đàn Dương Tử, “Sư phụ, người muốn đi Tương Dương?”
Đàn Dương Tử hết sức bất mãn với hành vi không lễ phép của y, mà Đạt Tát Ma La đang ở đây, không tiện dạy bảo, liền lạnh lùng ừ một tiếng.
“Người sẽ mang con đi chứ?” Nhan Phi hỏi.
“Nói sau.” Đàn Dương Tử nặng mặt xuống, “Con về ngủ đi đã. Ta còn có chuyện muốn nói với Đào tiên sinh.”
“Người đã đáp ứng con rồi!” Nhan Phi bướng bỉnh ép hỏi.
Giữa mặt mày Đàn Dương Tử đã hiện lên vẻ giận dữ, Đạt Tát Ma La thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, liền vội vàng mở miệng nói, “Chuyến này đường xá khổ cực, hiền chất không bằng cứ ở nhà đợi, sư phụ chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
“Sư phụ, chuyện Hồng Vô Thường có thể làm, con cũng có thể làm!” Nhan Phi vẫn không biết trời cao đất rộng chỉ liên tục nhìn chăm chú vào Đàn Dương Tử.
“Được!” Đàn Dương Tử vỗ bàn một cái, làm cho Đạt Tát Ma La giật nảy mình, thế nhưng Nhan Phi vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng bướng bỉnh, không có cách nào lay động nhìn chằm chằm vào sư phụ y, tựa hồ như không biết gì là sợ. Đàn Dương Tử có chút đau đầu xoa xoa mi tâm, cả giận nói, “Ta nói không dẫn con đi sao? Hơn nửa đêm lao xao ồn ào gì!”
Đàn Dương Tử để quyển sách trên tay xuống, trong lòng hơi hơi kinh ngạc. Muộn như vậy sao có thể có khách bái phỏng?
Lúc này Nhan Phi đã đi ngủ trước, sợ y bị đánh thức, Đàn Dương Tử liền bước nhanh đi mở cửa. Đứng ngoài cửa khoác một thân ánh trăng khinh bạc là một người đàn ông mặc áo xanh tương tự Đàn Dương Tử, tuổi chừng chưa tới ba mươi, thân hình không cao lớn bằng Đàn Dương Tử, diện mạo tuy bình thường, nhưng khuôn mặt ôn thuần lại có thêm mấy phần nho nhã. Đàn Dương Tử hơi nhíu mày, “Đạt Tát Ma La? Sao ngươi lại tới đây?”
Người được gọi là Đạt Tát Ma La cười nói, “Nghe nói động tĩnh ngươi làm ra ở Tướng Quốc Tự có hơi bị lớn?”
Đàn Dương Tử trừng hắn một cái, cũng không để ý tới đối phương, quay người liền đi vào trong phòng, dùng giọng điệu mang theo vài phần trào phúng nói, “Đa tạ đa tạ, không lớn được bằng động tĩnh năm ngoái ngươi nháo ra ở Tương Dương.”
Đạt Tát Ma La cùng Đàn Dương Tử đều là Thanh Vô Thường, hai người trở thành Thanh Vô Thường cùng một thời kỳ, còn có thể xưng tụng làm bạn bè. Hắn vừa đi vừa đánh giá gian nhà của Đàn Dương Tử, trong miệng tấm tắc ngợi khen, “Ra dáng đấy chứ, đây đều là tiểu đồ đệ của ngươi lo liệu?”
Đàn Dương Tử ừ một tiếng, vào phòng, dùng hộp quẹt đốt bếp lửa nấu trà, thả ấm trà lên trên, đun nóng lại chỗ trà đã hơi nguội. Đạt Tát Ma La ngồi xuống ghế đối diện gã, lấy từ trong tay áo ra một tờ lệnh bài không biết dùng xương động vật gì chế thành, bỏ lên trên bàn đẩy tới trước mặt Đàn Dương Tử.
Đàn Dương Tử liếc hai mắt nhìn lệnh bài không có một chữ nào, rót trà vào bát trà không, vừa đưa cho Đạt Tát Ma La vừa nói, “Đây là ý gì?”
Trên lệnh bài kia từ trước đến giờ đều phải có tên của quỷ sai viết bằng chữ địa ngục, từ phán quan phân phát cho từng đội vô thường phụ trách lùng bắt. Mà kẻ đầu cơ lệnh bài ngược lại cũng thực sự hiếm thấy, chứng tỏ đã có quỷ ở nhân gian làm loạn, lại điều tra không ra được tên.
“Bên chỗ ta gặp phải vài chuyện vướng tay chân, phán quan bảo ta tìm ngươi phụ giúp một tay.”
Đàn Dương Tử thấy hơi bất ngờ. Thực lực của hai người Thanh Vô Thường Đạt Tát Ma La và Hồng Vô Thường Khố Mã Ma La có thể xem như là tài năng xuất chúng bên trong các Thanh Hồng Vô Thường, là một đôi vô thường được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ – phán quan Phạt Ác ty Hàn Tử Thông – coi trọng. Ác quỷ có thể làm cho bọn họ cảm thấy vướng tay chân nhất định không đơn giản.
Nhưng gần đây cũng không nghe nói có quỷ vương nào vượt ngục?
Đạt Tát Ma La nghiêm nghị nói rằng, “Tương Dương gần đây liên tục phát sinh thảm án giết mẹ giết cha, giữa các hung thủ không có liên hệ gì, nhỏ nhất chỉ có mười tuổi, lớn nhất đến năm mươi tuổi. Giữa người bị hại cũng không có điểm nào giống nhau. Việc này càng nháo càng lớn, chỉ e ở Biện Lương cũng đã có thể nghe phong thanh.”
Đàn Dương Tử nói, “Ngày hôm trước ta mới vừa về nhân gian, vẫn chưa nghe được gì. Giết mẹ giết cha… Đã chắc chắn có liên quan đến quỷ?”
“Tương Dương chỉ lớn có vậy, ngắn ngủi trong vòng một tháng đã xảy ra tám sự kiện tương tự, bình quân cách mỗi ba ngày sẽ có cha hoặc mẹ bị con bọn họ giết chết. Nếu như không phải quỷ, chẳng lẽ là những người làm con ở Tương Dương đã phát điên tập thể?” Đạt Tát Ma La lắc đầu nói, “Có thể xác định chính là quỷ không nằm trên bất cứ thân thể thủ phạm nào, người mang tội giết người bị quan phủ bắt lại xong, phản ứng cũng đều không giống nhau lắm. Có mấy người khóc không ngừng, có mấy người một mặt tê dại, mà bất luận hỏi cái gì, bọn họ đều không nói tiếng nào. Hiện giờ lòng người ở Tương Dương đều bàng hoàng, giữa cha mẹ con cái nảy sinh hiềm khích sợ hãi, rất nhiều cha mẹ thậm chí còn khoá con cái nhỏ tuổi của mình lại. Cũng có thật nhiều người không khoá được nên bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Giết cha giết mẹ chính là nghiệp nặng bị trực tiếp đày xuống địa ngục A Tì, phát sinh nhiều lần như vậy, đúng là không bình thường.”
“Kỳ quái hơn chính là Khố Mã nỗ lực xâm lấn vào mộng cảnh thủ phạm điều tra, lại như là đụng phải bức bình phong, không chỉ không có cách nào thâm nhập, bản thể còn bị bỏng nghiêm trọng, nếu ra trễ một bước chỉ e đến mạng cũng không còn.” Trên mặt Đạt Tát Ma La lộ ra mấy phần đau lòng, cùng với tức giận chợt loé lên trong mắt, “Hiện giờ, nàng không có cách nào cùng ta hành động, chờ tới lúc ngươi đi, chỉ e còn phải đưa nàng ấy về địa ngục chữa thương một chuyến.”
Nghe thấy lời ấy, tâm trạng Đàn Dương Tử hơi sốt sắng, “Vì sao lại như vậy?”
“Hiện tại vẫn chưa biết. Ta nghe Khố Mã nói, nàng vừa mới tiến vào, trước mắt ánh đỏ lóe lên, rồi cảm thấy cả người đau nhức khó chịu như bốc cháy.”
Ánh đỏ?
Đàn Dương Tử lấy từ trong tay áo ra hoa Ưu Bát La đã được bọc lại bằng khăn vải, cẩn thận mở ra. Đạt Tát Ma La vừa nhìn đã cả kinh, đứng lên lùi về sau vài bước, trong ánh mắt có phần sợ hãi, “Tại sao ngươi lại có vật này!”
“Lúc bắt quỷ ở Tướng Quốc Tự, phát hiện trên người con cức tâm quỷ kia có thứ này. Ba trăm năm trước, chuyện tương tự cũng đã từng xuất hiện, ngươi còn nhớ rõ không?” Đóa sen xanh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bị phản chiếu bên trong con ngươi của Đàn Dương Tử, làm cho khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của gã càng âm u hơn.
Đạt Tát Ma La đương nhiên vẫn nhớ, Hồng Vô Thường của Đàn Dương Tử đã chết dưới thánh quang của xá lợi của Dược Sư Ly Hận Thiên. Mi tâm của hắn nhíu lại, “Ý ngươi là, Khố Mã bị thương cũng là vì gặp phải pháp bảo thiên đình?”
“Có thể trong nháy mắt làm cho Hồng Vô Thường bị thương nghiêm trọng như vậy, rất có thể…” Đàn Dương Tử nói, “Nếu như là thật, chuyện pháp khí thiên đình liên tục xuất hiện trong tay ác quỷ có lẽ không phải trùng hợp.”
Đạt Tát Ma La gật đầu nói, “Nói chung trước tiên phải bắt lấy con quỷ kia, mang về địa ngục giao cho Tra Xét ty thẩm tra hỏi rõ.”
Đàn Dương Tử dùng khăn vải bọc đóa sen xanh lại, do dự chốc lát, rồi lên tiếng, “Ta muốn mang Nhan Phi đi cùng.”
Đạt Tát Ma La trong một thoáng chốc đã cho rằng mình nghe lầm, “Cái gì?”
“Ta nói, ta muốn mang Nhan Phi cùng đi Tương Dương.”
Đạt Tát Ma La gần như đã cho rằng Đàn Dương Tử đang nói đùa, nhưng vấn đề là Đàn Dương Tử chưa bao giờ đùa giỡn. Hắn nghẹn lời trong chốc lát, hỏi, “Ngươi là vì bại lộ gần hoa Ưu Bát La quá lâu nên thần trí bị hàn khí ảnh hưởng đúng không? Chuyện như vậy sao có thể mang một đứa trẻ đi?”
“Nó không nhỏ, qua chưa tới hai tháng nữa sẽ đến nhược quán.” Đàn Dương Tử bình tĩnh trả lại, “Lần này ở Tướng Quốc Tự, con cức tâm quỷ kia được hoa Ưu Bát La hỗ trợ, nhốt ta vào trong ảo cảnh, nhờ có nó nên ta mới có thể thuận lợi bắt quỷ. Ngộ tính của nó rất cao, rất có thiên phú, thêm một thời gian nữa có lẽ có thể…”
“Nhưng y là nhân loại!” Không chờ cho Đàn Dương Tử nói xong, Đạt Tát Ma La đã nghiêm nghị ngắt lời gã. Đạt Tát Ma La làm người khiêm tốn, rất ít khi nghiêm túc như vậy, “Ta biết ngươi nuôi y mười năm, có tình cảm, nhưng con người không thể trở thành Hồng Vô Thường! Cho dù y đã học được phép thuật của Hồng Vô Thường, có thể giúp ngươi bắt quỷ, thế nhưng sau đó thì sao? Lẽ nào ngươi muốn y dùng thân thể nhân loại để tiến vào địa ngục?! Cứ coi như thân thể của y không bị hoàn cảnh khắc nghiệt trong địa ngục phá hủy đi, chỉ sợ tinh thần y cũng sẽ hỏng mất, ngươi làm vậy là đang hại y!”
Lời Đạt Tát nói, Đàn Dương Tử sao lại không hiểu. Quỷ có thể bám vào trên thân thể người là bởi vì thân thể quỷ nhẹ nhàng hơn con người. Bởi vậy, cho dù quỷ khó có thể chịu đựng dương khí ở nhân gian, nhưng vẫn có thể dùng thân thể người làm bình phong để sinh hoạt bình thường. Thế nhưng thân thể người quá dày đặc, không thể bám vào trên thân thể quỷ, mà hoàn cảnh ác liệt như địa ngục, thân thể nhân loại cũng khó có thể chịu được, nhưng lại không thể nào dùng thân thể quỷ làm bình phong. Cho nên, chỉ nghe thấy quỷ đi tới nhân gian, nhưng chưa chắc đã nghe nói có người sống tiến vào địa ngục.
Huống hồ, cảnh tượng trong địa ngục, nhân loại bình thường căn bản sẽ không thể nào hiểu được, không thể nào tưởng tượng được. Bất kỳ người nào có ký ức của nhân loại, nhìn thấy những quỷ quyệt tà ác đó, đều sẽ điên mất.
Đàn Dương Tử chưa bao giờ hi vọng Nhan Phi đi lên con đường này. Gã nhận nuôi Nhan Phi không phải là vì muốn dạy nó làm Hồng Vô Thường, chẳng qua là lúc đó nhìn nó đáng thương như vậy, trong ánh mắt lại vẫn có một vẻ bất khuất quật cường, có mấy phần giống với người nào đó nằm ở nơi sâu xa trong ký ức gã. Mà đúng là gã đã chỉ có một mình quá lâu, nhận đứa đồ đệ này giống như thu lưu một con vật cưng, dạy nó võ nghệ phòng thân cùng một ít phép thuật nội đan đạo giáo mà thôi. Đàn Dương Tử hi vọng Nhan Phi có thể giống như một nhân loại bình thường, bình an lớn lên, hoặc đọc sách thi cử công danh, hoặc tự mở quầy bán lẻ, hoặc gia nhập môn phái luyện võ, làm võ tướng hoặc là hiệp khách, hoặc lấy người vợ, thanh thanh thản thản trông coi một mảnh ruộng. Làm thế nào cũng tốt, chỉ là đừng dính líu gì tới địa ngục là được.
Gã từng thử rất nhiều cách, giảng giải thảm cảnh trong địa ngục đe dọa y, không cho phép y tu tập phép thuật, uy hiếp y nếu còn nhìn lén những sách vở đó, gã sẽ dùng gia pháp xử lý, thậm chí còn đã từng đốt hết những sách vở liên quan tới địa ngủ cháy thành tro. Mà không có bất cứ một biện pháp nào có thể ngăn cản được Nhan Phi. Nhìn đống sách vở bị thiêu đốt trong ánh lửa, phản ứng đầu tiên của Nhan Phi vậy mà lại là nhào tới, cũng không đoái hoài xem lửa có làm bỏng mình không, chỉ muốn cứu đống sách vở ấy ra. Đàn Dương Tử sợ đến mức vội vã vung tay áo dùng âm khí dập tắt ngọn lửa, may vẫn chưa thật sự đốt tới y…
Nhan Phi đã quyết tâm muốn học, giống như ma nhập.
Thấy Đàn Dương Tử không nói lời nào, Đạt Tát Ma La thở dài một tiếng, giữa hàng lông mày có chút chán nản, hắn duỗi một cánh tay đặt lên bả vai Đàn Dương Tử, ân cần khuyên giải nói, “Khiên Na, ta biết ba trăm năm, ngươi vẫn không buông xuống được Shiva Ma La. Quả thật, không ai có thể thay thế được hắn, nhưng hắn đã đi lâu như vậy rồi, ngươi cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được. Thứ Thanh Vô Thường chúng ta am hiểu là vũ lực và trận pháp giết ma, có tu tập pháp thuật của Hồng Vô Thường đi nữa cũng không thể có được thiên phú hiểu rõ tâm linh của bọn họ. Một mình ngươi đi đến tận bây giờ, tuy rằng may mắn không gặp phải trở ngại gì, nhưng nếu như gặp phải con quỷ giả dối như cức tâm quỷ lần này, kiểu gì cũng sẽ phải chịu thiệt. Ta thấy, lần này trở lại, không bằng ngươi cứ đề đạt với Hàn phán quan, xin phái một Hồng Vô Thường mới, sau này cũng không cần phải một mình lẻ loi độc hành nữa.”
“Không được!”
Đột nhiên xuất hiện giọng nói có phần non nớt của thiếu niên xen vào, cửa cũng bị đẩy ra. Chỉ thấy Nhan Phi vẫn đang mặc đồ ngủ, trên bả vai choàng áo khoác đỏ, tóc không buộc lên, trên khuôn mặt đẹp đẽ dường như mang theo một chút tức giận, trừng mắt về phía Đạt Tát Ma La.
Đàn Dương Tử ngây người, vừa nãy đắm chìm trong dòng suy nghĩ, vậy mà lại không nhận ra được Nhan Phi đang ở ngoài cửa nghe lén.
Đạt Tát Ma La dù có nhận ra được, nhưng lại cho rằng chuyện hai người họ nói cũng không cần gì phải giấu, cho nên cũng không vạch trần. Tuy biết Đàn Dương Tử đã thu dưỡng một đứa trẻ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ thấy, đây mới là lần đầu gặp gỡ, chỉ thấy dưới ánh trăng nhu hòa dìu dịu giao với ánh nến mịt mờ, một thiếu niên có khuôn mặt được kết hợp từ những nét tinh xảo như nữ tử với đường viền khôi ngô mê người của nam tử, sợi tóc xõa xuống như thác buông lơi hai bên má, sắc mặt dẫu có đang mang vẻ giận dữ, lại vẫn cứ làm người ta phải sững sờ vì đẹp, hắn nhất thời cũng hơi ngây ngẩn.
Đàn Dương Tử hơi cau mày nói, “Con thức dậy làm gì?”
Nhan Phi đạp cửa đi vào, hai mắt vẫn đang trừng Đạt Tát Ma La, “Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, làm sao ngủ được?”
“Không được vô lễ.” Đàn Dương Tử cũng hơi buồn bực. Nhan Phi lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện lễ phép làm người ta vui lòng, hàng xóm ở gần nhà họ ai cũng được thằng bé này dỗ cho cười tươi như hoa, hiện giờ là thế nào đây, “Vị này chính là Đào Mẫn Đào tiên sinh của Tương Dương, còn không mau chào hỏi.”
Đào Mẫn là tên kiếp này của Đạt Tát Ma La, thân phận của hắn ở nhân gian là một thầy đoán mệnh đoán chữ.
Nhan Phi miễn cưỡng qua loa ôm quyền chắp tay, rồi vội vã nhìn sang Đàn Dương Tử, “Sư phụ, người muốn đi Tương Dương?”
Đàn Dương Tử hết sức bất mãn với hành vi không lễ phép của y, mà Đạt Tát Ma La đang ở đây, không tiện dạy bảo, liền lạnh lùng ừ một tiếng.
“Người sẽ mang con đi chứ?” Nhan Phi hỏi.
“Nói sau.” Đàn Dương Tử nặng mặt xuống, “Con về ngủ đi đã. Ta còn có chuyện muốn nói với Đào tiên sinh.”
“Người đã đáp ứng con rồi!” Nhan Phi bướng bỉnh ép hỏi.
Giữa mặt mày Đàn Dương Tử đã hiện lên vẻ giận dữ, Đạt Tát Ma La thấy bầu không khí bắt đầu căng thẳng, liền vội vàng mở miệng nói, “Chuyến này đường xá khổ cực, hiền chất không bằng cứ ở nhà đợi, sư phụ chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
“Sư phụ, chuyện Hồng Vô Thường có thể làm, con cũng có thể làm!” Nhan Phi vẫn không biết trời cao đất rộng chỉ liên tục nhìn chăm chú vào Đàn Dương Tử.
“Được!” Đàn Dương Tử vỗ bàn một cái, làm cho Đạt Tát Ma La giật nảy mình, thế nhưng Nhan Phi vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng bướng bỉnh, không có cách nào lay động nhìn chằm chằm vào sư phụ y, tựa hồ như không biết gì là sợ. Đàn Dương Tử có chút đau đầu xoa xoa mi tâm, cả giận nói, “Ta nói không dẫn con đi sao? Hơn nửa đêm lao xao ồn ào gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.