Chương 138: Rừng Vong Ưu (5)
Liên Hề Liên Hề
15/03/2021
Nghe ông lão kể ra xong, trong tai lại bị nhồi đầy những tiếng cầu xin của các thôn dân, Đàn Dương Tử cũng đã lưỡng lự ngàn vạn lần trong lòng. Mà chung quy, gã vẫn cứ thở dài nói, “Được rồi, rương châu báu Thao Thiết đang ở nơi nào?”
“Sư phụ!” Nhan Phi lập tức kéo Đàn Dương Tử lại, lôi gã ra khỏi đám người đang chen chúc. Các thôn dân trông thấy sắc mặt của Nhan Phi, thế là cũng không dám bám theo, chỉ lo sợ bất an đứng tại chỗ.
“Sư phụ! Người điên rồi sao? Chuyện bắt quỷ tự nhiên sẽ có Thanh Hồng Vô Thường Phong Đô phái tới phụ trách, hơn nữa cái rương châu báu Thao Thiết này nghe không giống như vật tầm thường, ngộ nhỡ là pháp bảo thiên đình thì sao? Hai ta vất vả lắm mới trốn thoát ra được, sư phụ làm vậy là tự chui đầu vào lưới!”
“Nếu như là cạm bẫy được bố trí vì chúng ta, thì chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Đàn Dương Tử nhíu mày, “Ta không thích liên lụy tới người không liên quan.”
“Một khi chúng ta bị thiên đình hoặc Y Tiên Phái phát hiện được tung tích, muốn cắt đuôi bọn họ một lần nữa sẽ khó khăn lắm!”
Đàn Dương Tử giơ tay lên, bình tĩnh đè vai Nhan Phi xuống, “Nhan Phi, con còn nhớ nữa không, hơn mười năm trước, khi con cầu xin ta ở lại, ta đã ở lại.”
Nhan Phi ngây ra.
Đàn Dương Tử vỗ vỗ vai y như muốn động viên, ánh mắt trấn định tựa biển sâu, “Nếu thật sự có điều lạ, chỉ cần hai chúng ta ở cạnh nhau, rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Đừng sợ.”
Khoảnh khắc ấy, Nhan Phi khẽ ngẩng đầu ngước nhìn Đàn Dương Tử, chăm chú nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đã bị nắng chiều mịt mờ nhuộm mất một nửa, y lại bỗng nhiên cảm thấy không có chỗ dung thân. Uổng công y đã từng là Đệ Lục Thiên Thần, tự xưng là từ bi lòng chứa lục đạo, chẳng qua mới chỉ gặp một thoáng nguy hiểm, đã vứt bỏ tính mạng của người khác không buồn nhìn lại, có thể thờ ơ lạnh nhạt đối với cả một thôn hơn trăm mạng người. Y vẫn luôn là một thần linh ích kỷ, những cái được gọi là thần thánh và lý tưởng thật ra đều chỉ là món trang sức đường hoàng mà thôi.
Còn ác quỷ trước mắt, đã nếm trải đủ mọi nỗi khổ luân hồi, nhìn thấy hết tội ác trên thế gian, lại vẫn cứ giữ được lương thiện trong mình, tuy hắn thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, tuy hắn thích nói mình thành một người vô tình dữ dằn.
Có lẽ đây chính là vì sao mình lại bị hắn hấp dẫn, tuyệt đối không chỉ bởi vì ảnh hưởng từ Shiva Ma La…
Thấy Nhan Phi không tiếp tục nói nữa, trông như đã bị dao động, Đàn Dương Tử liền nở nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhẹ nhàng nắm tay y một cái, sau đó quay người đi về hướng đám người sợ hãi bất lực đằng xa.
Bởi sắc trời đã tối, không ai dám dẫn bọn họ tiến vào cánh rừng đi đào rương châu báu, cho nên Đàn Dương Tử quyết định sáng sớm hôm sau hẵng lên đường. Hai người bọn họ được sắp xếp cho ở trong căn phòng trống của nhà trưởng thôn, do không thể ra khỏi làng đi săn thú, lương thực còn thừa lại không nhiều, đồ có thể chiêu đãi bọn họ cũng chỉ là cháo rau dại cùng với mấy cái bánh cao lương. Hai người Đàn Dương Tử và Nhan Phi ngồi trên giường đất, tắm ánh trăng vung từ ngoài cửa sổ vào để lấp đầy bụng. Nhan Phi ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Đàn Dương Tử, mà người nọ liền cho y một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Nếu như có thể lưu giữ lại nụ cười mỉm này, y sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Nhan Phi nghĩ.
Nhưng vẫn còn kịp sao? Y còn có thể che giấu sư phụ bao lâu?
Sẽ bị phát hiện vào lúc nào đây? Sẽ bị phát hiện ở tình huống như thế nào đây? Mấy ngày nay y đã tưởng tượng hết lần này tới lần khác, bất kể có nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy tim nhoi nhói đau. Xưa nay y chưa bao giờ lừa được sư phụ, dẫu có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa được lâu dài.
Sớm muộn gì y cũng sẽ phải đối mặt với thời khắc y sợ hãi nhất — y sẽ mất đi sư phụ của mình.
Mất mát chẳng thể nào bù đắp lại nổi…
Bi thương nồng đậm chan chứa trên vành mắt, y vội vàng cúi đầu làm bộ húp cháo, che giấu tâm trạng mình đi.
“Nhan Phi, con thật sự không muốn nói gì với ta sao?” Đàn Dương Tử bất chợt hỏi một câu.
Tim Nhan Phi đập bình bịch một cái, “Đâu có gì? Làm sao vậy?”
Đàn Dương Tử nghiêm túc quan sát sắc mặt y, tựa như muốn nhìn thấy hết mọi chân tướng từ trong ánh mắt. Nhan Phi cảm giác mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn.
“Nhan Phi, ta hiểu con, con có chuyện giấu ta, ta biết.” Giọng điệu của Đàn Dương Tử khi nói câu này không hề mang theo tức giận hay ép buộc, mà lại chứa hàm ý muốn động viên, khích lệ từng bước, “Ở Cảnh Giới Hư Vô, sau khi ta hôn mê, có phải là đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nhan Phi cười nói, “Sau khi người hôn mê đã có nhiều chuyện xảy ra lắm. Sư phụ muốn chỉ chuyện nào?”
“… Chuyện mà con không nói cho ta.”
“Để con ngẫm lại xem…” Nhan Phi dùng ngón tay cái vuốt cằm, ra vẻ nghiêm túc suy tư, “Chắc là… chuyện con ôm người khóc lóc ròng ròng mất mặt chết đi được mà con chưa kể cho sư phụ?”
Đàn Dương Tử trừng y một cái, biết ngay tên nhóc thối này chỉ đang giả ngu với gã.
Thôi… vẫn cứ chờ đến lúc y tự nguyện nói ra rồi hẵng tính đi.
Lại vào đúng lúc này, Nhan Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Rừng rậm xa xa lẳng lặng mai phục, ánh trăng cũng không xuyên thấu qua được bóng đêm mà cành lá xum xuê dệt ra.
Y bỗng cảm thấy buồn nôn, có linh cảm rằng một thứ dơ bẩn nào đó đang chậm rãi mon men tới đây.
Cùng lúc đó, Đàn Dương Tử như cũng đã cảm giác được điều gì, gã đưa tay đẩy cửa sổ rộng ra, nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào bóng đêm giữa lùm cây rừng.
Ảo giác do quang ảnh tạo thành làm người ta hoảng hốt cảm thấy bên trong bóng tối có một thứ gì đó gần như hình người nhưng lại không giống người lắm đang lẳng lặng đứng thẳng, thế nhưng nhìn kỹ, lại sẽ thấy vừa hư vừa thực. Đàn Dương Tử cảm giác những mảnh vẩy trên lưng quỷ thể mình đang lay động rì rào, tựa như đang cảnh cáo gã điều gì.
“Con cũng cảm nhận được đúng không?” Đàn Dương Tử hỏi.
“Vâng, có thứ gì đó ở trong rừng.”
“Đáng tiếc lại không có thi chúc trên người.” Đàn Dương Tử đứng lên, “Đi thôi, đi xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
Nhan Phi rũ tay áo đỏ, Độ Ách Tán hiện lên trong tay y, trên cán dù buộc Dẫn Hồn Linh phát ra một tràng tiếng chuông âm vang ẩn hiện. Hai người ra khỏi gian nhà, chỉ thấy cửa chính nhà trưởng thôn đã mở hé ra, ông lão thì đang hoảng sợ nhòm ra bên ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng nói, “Đạo trưởng! Những thứ đó lại muốn tới bắt người rồi!”
Đàn Dương Tử gật đầu, “Đóng chặt cửa lại, còn lại cứ giao cho chúng ta.”
“Vâng! Vâng!” Rầm một tiếng, trưởng thôn đóng thật chặt cửa lại.
Đêm đên vắng lặng, đến tiếng kêu của cú mèo và tò vò cũng không nghe thấy đâu. Toàn bộ cánh rừng bao vây lấy bọn họ là một đầm lầy không đáy, đầy ắp hơi thở của tử vong và mục nát, khác hẳn với cánh rừng cách cũng chẳng phảiquá xa mà bọn họ đã từng sinh sống hơn một tháng. Đàn Dương Tử có cảm giác, vùng rừng rậm này hình như đã bị một sức mạnh vô hình nào đó làm ô nhiễm.
Trong thôn không có đến nửa bóng người, chỉ có làn sương mù mỏng manh tràn ngập quấn quanh, con đường chật hẹp mà rắc rối, thuận theo thế núi chập trùng tựa như mạng nhện, đâu đâu cũng là bóng tối không thấy rõ được tình hình. Thăm dò đại khái một vòng xong, Đàn Dương Tử ngẩng đầu lên ngửi, một luồng khí tanh hôi nhàn nhạt đang lan tỏa trong không khí, gã quan sát xung quanh, bỗng nhiên nhảy vụt một cái, nhảy lên trên nóc của căn nhà cao nhất trong thôn, rồi nhìn xuống rừng cây như sóng lớn dập dờn bên dưới. Bỗng nhiên, tầm mắt của gã rơi vào hướng Tây Nam, tại rìa của làng, hình như có thứ gì đó đang bò thật nhanh trên mặt đất.
“Đằng kia!” Nói xong, Đàn Dương Tử nhảy sang nóc một căn nhà khác trước, nhảy lên nhảy xuống mấy lần rồi lao tới. Mà Nhan Phi thì bung ào Độ Ách Tán ra, cây dù thuận gió kéo y bay lên, đuổi theo bóng người của Đàn Dương Tử. Trong lòng y vẫn luôn rối rắm, nếu như y mở thiên nhãn, hẳn sẽ có thể nhìn thấu được rốt cuộc là thứ gì đang nhốt cả thôn lại dễ như trở bàn tay, thế nhưng nếu như y làm vậy, liệu sư phụ có thể nhận ra được điều bất thường gì hay không?
Ít nhất phải chờ đến khi không có sư phụ ở bên cạnh, y mới có thể làm…
Đàn Dương Tử hạ xuống mái của một căn nhà lá, lại mất dấu vật kia. Lúc này Nhan Phi bồng bềnh đáp xuống hàng rào tre trước sân, hô to với Đàn Dương Tử, “Sư phụ, đầu này!”
Đàn Dương Tử chạy đi theo tiếng, nhảy vào trong sân, quả nhiên đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hét thảm. Gã nói với Nhan Phi, “Mau chóng vẽ khốn ma trận, ta đi vào trước.” Dứt lời liền đạp một chân mở cửa phòng, biến mất vào bóng tối phía sau cửa.
Nhan Phi nhìn thấy sư phụ đã đi vào, biết rằng sư phụ đang không nhìn mình, làn da của y bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo còn trắng trong hơn cả ánh trăng, trên vầng trán nhẵn mịn, một luồng ánh sáng rực rỡ hiện lên rồi từ từ lan rộng ra hai bên, lộ ra một cặp mắt huyễn màu mạ vàng. Bằng cặp mắt này, y trông thấy một thứ sương mù màu đen có hình dạng như mạng nhện bao trùm lên cả vòm trời của thôn. Mà giữa lùm cây rừng lại có một cột “trụ trời” màu đen, phảng phất như chính là hạt nhân của tấm lưới vô hình mà hiểm ác đó, vươn rộng những sợi lông mỏng mảnh rồi lại giăng khắp mọi nơi giống như những sợi nấm.
Y vốn dĩ còn tưởng rằng rương châu báu Thao Thiết là một món thánh vật thiên đình, giờ xem ra hẳn là không phải. Cảm giác tà ác thuần túy như vậy rõ ràng chỉ ở địa ngục mới có.
Cùng với đó, y cũng cảm nhận được một cơn đói bụng cồn cào, cơn đói bụng đàn áp tất thảy những nhận tri khác, làm người ta khó mà chịu nổi, thúc giục y muốn ăn, ăn thật nhiều, thật nhiều thứ còn sống. Y biết rằng cơn đói này không đến từ bản thân mình, mà xuất phát từ thứ màu đen đang lan tỏa khắp mọi nơi xung quanh thôn.
Nhưng mà, giữa tà ác vô tận lại không hề có quỷ khí.
Trong thôn này không có quỷ.
Nhan Phi nhắm thiên nhãn lại, nhanh chóng đi vào phòng, chỉ thấy Đàn Dương Tử dùng một tay nắm lấy cổ họng của một loài sinh vật có hình dáng kỳ quặc, ra sức ghìm chặt nó vào vách tường. Mà trên giường thì là hai mẹ con đang co ro cúm rúm vì sợ hãi, run lẩy bẩy không ngừng.
“Thứ” đang bị Đàn Dương Tử nắm lấy, toàn thân đều là những bong bóng thối rữa, một chân hình như đã bị vật nào đó ăn hết, chỉ còn sót lại da thịt mục nát dính trên xương cốt đã biến thành màu đen. Mà gương mặt của nó cũng đã vặn vẹo biến dạng, đặc biệt là một cái miệng, trở nên lớn như vậy, thậm chí xé rách toàn bộ phần cằm, đang không ngừng mở ra ngậm lại giữa không trung, hàm răng va vào nhau thành những tiếng lạch cạch. Trong cái cổ họng như một cái lỗ đen ngòm đang phát ra những âm thanh nghèn nghẹn trầm thấp làm người nổi da gà, tựa như là rên rỉ, rồi cũng như thể phẫn nộ rít gào.
Đây hình như là một bộ xác chết, xác của một người phụ nữ. Chỉ là nàng vẫn còn đang cử động, vẫn cứ đang phát ra âm thanh. Bên trong cặp mắt che phủ một lớp màng trắng trống rỗng chỉ người chết mới có đã không hề còn bất cứ dấu vết nào của sự sống.
“Thi biến…” Nhan Phi lẩm bẩm.
“Nhan Phi! Đi tìm sợi dây đến đây!” Đàn Dương Tử đã dán bùa trừ ma lên trên trán nàng, song không hề có tác dụng. Nghe thấy Nhan Phi nói là thi biến, gã mới nghĩ đến phải chăng đây là một tình huống nào đó cực kỳ hiếm thấy… song cũng không phải không thể — mệnh hồn ly thể, mà thiên hồn địa hồn vẫn còn ở trong cơ thể.
Trái ngược với tình hình lần gặp thủy lang quân, mà lại hơi tương tự với tình hình của Nhan Phi. Đây chính là lý do vì sao mà vừa mới đầu Đàn Dương Tử đã hết sức kinh ngạc, tại sao Nhan Phi không có mệnh hồn lại vẫn có thể sống như một nhân loại bình thường.
Hai người bọn họ hợp sức trói chặt nữ thi khoẻ như vâm kia lại từng vòng, song dù vậy, nàng vẫn còn đang rên rỉ giãy giụa giữa đất, không ngừng ngoác miệng, tựa như muốn cắn lấy thứ gì, nhằm tránh cho hai mẹ con kia tiếp tục bị dọa sợ hãi, bọn họ kéo nữ thi đang không ngừng quẫy đạp vào phòng chứa củi, sau đó nhờ người mẹ kia đi gọi trưởng thôn tới.
Chật vật một phen, Đàn Dương Tử cảm giác người mình cũng toát mồ hôi hột. Đã lâu lắm rồi gã không gặp phải xác sống khỏe đến vậy.
Gã ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhan Phi đang dùng ánh mắt quái lạ nhìn vào bộ xác sống có vẻ ngoài kinh khủng đó.
“Làm sao vậy?”
Nhan Phi khẽ bật cười, dùng giọng điệu như đang nhìn thấy một thứ gì đó hết sức thú vị hỏi, “Con và nàng trên bản chất cũng giống nhau đúng không?”
“Đừng nói bậy!” Đàn Dương Tử mắng y một câu, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cũng nặng nề đi.
Nhan Phi không có mệnh hồn…
Gã vẫn không biết A Tu Vân đã dùng phương pháp gì để bảo tồn thiên hồn địa hồn của Ba Tuần vào bên trong một thân thể không có mệnh hồn, mà lại không khiến cho Nhan Phi biến thành một bộ xác sống đáng sợ không có ý thức. Nhỡ đâu đó chỉ là một loại pháp thuật có tác dụng trong thời gian ngắn thì sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó, tác dụng của loại phép thuật này biến mất, sau đó Nhan Phi sẽ biến thành…
Gã rùng mình, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Có lẽ Nhan Phi thà rằng chết đi, cũng không muốn biến thành như vậy…
Mà tất cả những điều này đều chỉ là vì mình…
“Sư phụ?” Vừa nãy Nhan Phi dường như đã liên tục gọi gã, thế nhưng Đàn Dương Tử đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình tới giờ mới nhận ra, “Cái gì?”
“Nếu như đây thực sự là xác sống, chúng ta chỉ cần nghĩ cách phóng thiên hồn địa hồn của nàng ra là được rồi đúng không?”
“Ừ, vấn đề là nàng đã chết, nhưng không rõ vì sao thiên hồn địa hồn của nàng lại không biến mất.” Đàn Dương Tử nói, “Có thể liên quan tới cái rương châu báu Thao Thiết đó. Ngày mai đi đào rương lên, chắc sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Thao Thiết… luôn luôn đói bụng, luôn luôn muốn ăn.” Nhan Phi ngồi xổm người xuống, để sát ngón tay mình vào bộ xác kia, chỉ thấy nàng đột nhiên như thể phát điên, dùng tốc độ cực nhanh mở cái hàm dưới đã rách toác, cố gắng đớp lấy ngón tay Nhan Phi, “Thôn này không có dấu vết qua lại của Hắc Bạch Vô Thường, mệnh hồn của những người chết đó đã đi đâu?”
Đàn Dương Tử chau mày.
“Mệnh hồn mất tích khó giải thích, người bị người thân yêu nhất sát hại, cõi lòng ôm đầy oán hận… nghe có quen tai không?” Nhan Phi nói.
Lòng Đàn Dương Tử dần dần trĩu xuống, “Ý con là, đây cũng là tác phẩm của thiên đình?”
“Ngày mai nhìn thấy cái được gọi là rương châu báu thì sẽ biết thôi.” Nhan Phi nhếch miệng, cười châm chọc, ánh mắt lại lạnh căm, “Thần linh nào đó đã sắp chó cùng rứt giậu rồi, cũng chẳng đoái hoài tới chuyện oán hận của những người này có đủ mãnh liệt để luyện được anh cổ hay không, vẫn chỉ muốn giăng lưới bắt hết, chắc là vì cảm thấy cứ bắt được mệnh hồn càng nhiều càng nhanh là có thể sử dụng. Hẳn là, thời gian của hắn cũng không còn nhiều nữa rồi.”
“Sư phụ!” Nhan Phi lập tức kéo Đàn Dương Tử lại, lôi gã ra khỏi đám người đang chen chúc. Các thôn dân trông thấy sắc mặt của Nhan Phi, thế là cũng không dám bám theo, chỉ lo sợ bất an đứng tại chỗ.
“Sư phụ! Người điên rồi sao? Chuyện bắt quỷ tự nhiên sẽ có Thanh Hồng Vô Thường Phong Đô phái tới phụ trách, hơn nữa cái rương châu báu Thao Thiết này nghe không giống như vật tầm thường, ngộ nhỡ là pháp bảo thiên đình thì sao? Hai ta vất vả lắm mới trốn thoát ra được, sư phụ làm vậy là tự chui đầu vào lưới!”
“Nếu như là cạm bẫy được bố trí vì chúng ta, thì chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Đàn Dương Tử nhíu mày, “Ta không thích liên lụy tới người không liên quan.”
“Một khi chúng ta bị thiên đình hoặc Y Tiên Phái phát hiện được tung tích, muốn cắt đuôi bọn họ một lần nữa sẽ khó khăn lắm!”
Đàn Dương Tử giơ tay lên, bình tĩnh đè vai Nhan Phi xuống, “Nhan Phi, con còn nhớ nữa không, hơn mười năm trước, khi con cầu xin ta ở lại, ta đã ở lại.”
Nhan Phi ngây ra.
Đàn Dương Tử vỗ vỗ vai y như muốn động viên, ánh mắt trấn định tựa biển sâu, “Nếu thật sự có điều lạ, chỉ cần hai chúng ta ở cạnh nhau, rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Đừng sợ.”
Khoảnh khắc ấy, Nhan Phi khẽ ngẩng đầu ngước nhìn Đàn Dương Tử, chăm chú nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đã bị nắng chiều mịt mờ nhuộm mất một nửa, y lại bỗng nhiên cảm thấy không có chỗ dung thân. Uổng công y đã từng là Đệ Lục Thiên Thần, tự xưng là từ bi lòng chứa lục đạo, chẳng qua mới chỉ gặp một thoáng nguy hiểm, đã vứt bỏ tính mạng của người khác không buồn nhìn lại, có thể thờ ơ lạnh nhạt đối với cả một thôn hơn trăm mạng người. Y vẫn luôn là một thần linh ích kỷ, những cái được gọi là thần thánh và lý tưởng thật ra đều chỉ là món trang sức đường hoàng mà thôi.
Còn ác quỷ trước mắt, đã nếm trải đủ mọi nỗi khổ luân hồi, nhìn thấy hết tội ác trên thế gian, lại vẫn cứ giữ được lương thiện trong mình, tuy hắn thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, tuy hắn thích nói mình thành một người vô tình dữ dằn.
Có lẽ đây chính là vì sao mình lại bị hắn hấp dẫn, tuyệt đối không chỉ bởi vì ảnh hưởng từ Shiva Ma La…
Thấy Nhan Phi không tiếp tục nói nữa, trông như đã bị dao động, Đàn Dương Tử liền nở nụ cười mỉm nhàn nhạt, nhẹ nhàng nắm tay y một cái, sau đó quay người đi về hướng đám người sợ hãi bất lực đằng xa.
Bởi sắc trời đã tối, không ai dám dẫn bọn họ tiến vào cánh rừng đi đào rương châu báu, cho nên Đàn Dương Tử quyết định sáng sớm hôm sau hẵng lên đường. Hai người bọn họ được sắp xếp cho ở trong căn phòng trống của nhà trưởng thôn, do không thể ra khỏi làng đi săn thú, lương thực còn thừa lại không nhiều, đồ có thể chiêu đãi bọn họ cũng chỉ là cháo rau dại cùng với mấy cái bánh cao lương. Hai người Đàn Dương Tử và Nhan Phi ngồi trên giường đất, tắm ánh trăng vung từ ngoài cửa sổ vào để lấp đầy bụng. Nhan Phi ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Đàn Dương Tử, mà người nọ liền cho y một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Nếu như có thể lưu giữ lại nụ cười mỉm này, y sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Nhan Phi nghĩ.
Nhưng vẫn còn kịp sao? Y còn có thể che giấu sư phụ bao lâu?
Sẽ bị phát hiện vào lúc nào đây? Sẽ bị phát hiện ở tình huống như thế nào đây? Mấy ngày nay y đã tưởng tượng hết lần này tới lần khác, bất kể có nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy tim nhoi nhói đau. Xưa nay y chưa bao giờ lừa được sư phụ, dẫu có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa được lâu dài.
Sớm muộn gì y cũng sẽ phải đối mặt với thời khắc y sợ hãi nhất — y sẽ mất đi sư phụ của mình.
Mất mát chẳng thể nào bù đắp lại nổi…
Bi thương nồng đậm chan chứa trên vành mắt, y vội vàng cúi đầu làm bộ húp cháo, che giấu tâm trạng mình đi.
“Nhan Phi, con thật sự không muốn nói gì với ta sao?” Đàn Dương Tử bất chợt hỏi một câu.
Tim Nhan Phi đập bình bịch một cái, “Đâu có gì? Làm sao vậy?”
Đàn Dương Tử nghiêm túc quan sát sắc mặt y, tựa như muốn nhìn thấy hết mọi chân tướng từ trong ánh mắt. Nhan Phi cảm giác mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn.
“Nhan Phi, ta hiểu con, con có chuyện giấu ta, ta biết.” Giọng điệu của Đàn Dương Tử khi nói câu này không hề mang theo tức giận hay ép buộc, mà lại chứa hàm ý muốn động viên, khích lệ từng bước, “Ở Cảnh Giới Hư Vô, sau khi ta hôn mê, có phải là đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nhan Phi cười nói, “Sau khi người hôn mê đã có nhiều chuyện xảy ra lắm. Sư phụ muốn chỉ chuyện nào?”
“… Chuyện mà con không nói cho ta.”
“Để con ngẫm lại xem…” Nhan Phi dùng ngón tay cái vuốt cằm, ra vẻ nghiêm túc suy tư, “Chắc là… chuyện con ôm người khóc lóc ròng ròng mất mặt chết đi được mà con chưa kể cho sư phụ?”
Đàn Dương Tử trừng y một cái, biết ngay tên nhóc thối này chỉ đang giả ngu với gã.
Thôi… vẫn cứ chờ đến lúc y tự nguyện nói ra rồi hẵng tính đi.
Lại vào đúng lúc này, Nhan Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Rừng rậm xa xa lẳng lặng mai phục, ánh trăng cũng không xuyên thấu qua được bóng đêm mà cành lá xum xuê dệt ra.
Y bỗng cảm thấy buồn nôn, có linh cảm rằng một thứ dơ bẩn nào đó đang chậm rãi mon men tới đây.
Cùng lúc đó, Đàn Dương Tử như cũng đã cảm giác được điều gì, gã đưa tay đẩy cửa sổ rộng ra, nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào bóng đêm giữa lùm cây rừng.
Ảo giác do quang ảnh tạo thành làm người ta hoảng hốt cảm thấy bên trong bóng tối có một thứ gì đó gần như hình người nhưng lại không giống người lắm đang lẳng lặng đứng thẳng, thế nhưng nhìn kỹ, lại sẽ thấy vừa hư vừa thực. Đàn Dương Tử cảm giác những mảnh vẩy trên lưng quỷ thể mình đang lay động rì rào, tựa như đang cảnh cáo gã điều gì.
“Con cũng cảm nhận được đúng không?” Đàn Dương Tử hỏi.
“Vâng, có thứ gì đó ở trong rừng.”
“Đáng tiếc lại không có thi chúc trên người.” Đàn Dương Tử đứng lên, “Đi thôi, đi xem xem rốt cuộc là thứ gì.”
Nhan Phi rũ tay áo đỏ, Độ Ách Tán hiện lên trong tay y, trên cán dù buộc Dẫn Hồn Linh phát ra một tràng tiếng chuông âm vang ẩn hiện. Hai người ra khỏi gian nhà, chỉ thấy cửa chính nhà trưởng thôn đã mở hé ra, ông lão thì đang hoảng sợ nhòm ra bên ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng nói, “Đạo trưởng! Những thứ đó lại muốn tới bắt người rồi!”
Đàn Dương Tử gật đầu, “Đóng chặt cửa lại, còn lại cứ giao cho chúng ta.”
“Vâng! Vâng!” Rầm một tiếng, trưởng thôn đóng thật chặt cửa lại.
Đêm đên vắng lặng, đến tiếng kêu của cú mèo và tò vò cũng không nghe thấy đâu. Toàn bộ cánh rừng bao vây lấy bọn họ là một đầm lầy không đáy, đầy ắp hơi thở của tử vong và mục nát, khác hẳn với cánh rừng cách cũng chẳng phảiquá xa mà bọn họ đã từng sinh sống hơn một tháng. Đàn Dương Tử có cảm giác, vùng rừng rậm này hình như đã bị một sức mạnh vô hình nào đó làm ô nhiễm.
Trong thôn không có đến nửa bóng người, chỉ có làn sương mù mỏng manh tràn ngập quấn quanh, con đường chật hẹp mà rắc rối, thuận theo thế núi chập trùng tựa như mạng nhện, đâu đâu cũng là bóng tối không thấy rõ được tình hình. Thăm dò đại khái một vòng xong, Đàn Dương Tử ngẩng đầu lên ngửi, một luồng khí tanh hôi nhàn nhạt đang lan tỏa trong không khí, gã quan sát xung quanh, bỗng nhiên nhảy vụt một cái, nhảy lên trên nóc của căn nhà cao nhất trong thôn, rồi nhìn xuống rừng cây như sóng lớn dập dờn bên dưới. Bỗng nhiên, tầm mắt của gã rơi vào hướng Tây Nam, tại rìa của làng, hình như có thứ gì đó đang bò thật nhanh trên mặt đất.
“Đằng kia!” Nói xong, Đàn Dương Tử nhảy sang nóc một căn nhà khác trước, nhảy lên nhảy xuống mấy lần rồi lao tới. Mà Nhan Phi thì bung ào Độ Ách Tán ra, cây dù thuận gió kéo y bay lên, đuổi theo bóng người của Đàn Dương Tử. Trong lòng y vẫn luôn rối rắm, nếu như y mở thiên nhãn, hẳn sẽ có thể nhìn thấu được rốt cuộc là thứ gì đang nhốt cả thôn lại dễ như trở bàn tay, thế nhưng nếu như y làm vậy, liệu sư phụ có thể nhận ra được điều bất thường gì hay không?
Ít nhất phải chờ đến khi không có sư phụ ở bên cạnh, y mới có thể làm…
Đàn Dương Tử hạ xuống mái của một căn nhà lá, lại mất dấu vật kia. Lúc này Nhan Phi bồng bềnh đáp xuống hàng rào tre trước sân, hô to với Đàn Dương Tử, “Sư phụ, đầu này!”
Đàn Dương Tử chạy đi theo tiếng, nhảy vào trong sân, quả nhiên đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hét thảm. Gã nói với Nhan Phi, “Mau chóng vẽ khốn ma trận, ta đi vào trước.” Dứt lời liền đạp một chân mở cửa phòng, biến mất vào bóng tối phía sau cửa.
Nhan Phi nhìn thấy sư phụ đã đi vào, biết rằng sư phụ đang không nhìn mình, làn da của y bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo còn trắng trong hơn cả ánh trăng, trên vầng trán nhẵn mịn, một luồng ánh sáng rực rỡ hiện lên rồi từ từ lan rộng ra hai bên, lộ ra một cặp mắt huyễn màu mạ vàng. Bằng cặp mắt này, y trông thấy một thứ sương mù màu đen có hình dạng như mạng nhện bao trùm lên cả vòm trời của thôn. Mà giữa lùm cây rừng lại có một cột “trụ trời” màu đen, phảng phất như chính là hạt nhân của tấm lưới vô hình mà hiểm ác đó, vươn rộng những sợi lông mỏng mảnh rồi lại giăng khắp mọi nơi giống như những sợi nấm.
Y vốn dĩ còn tưởng rằng rương châu báu Thao Thiết là một món thánh vật thiên đình, giờ xem ra hẳn là không phải. Cảm giác tà ác thuần túy như vậy rõ ràng chỉ ở địa ngục mới có.
Cùng với đó, y cũng cảm nhận được một cơn đói bụng cồn cào, cơn đói bụng đàn áp tất thảy những nhận tri khác, làm người ta khó mà chịu nổi, thúc giục y muốn ăn, ăn thật nhiều, thật nhiều thứ còn sống. Y biết rằng cơn đói này không đến từ bản thân mình, mà xuất phát từ thứ màu đen đang lan tỏa khắp mọi nơi xung quanh thôn.
Nhưng mà, giữa tà ác vô tận lại không hề có quỷ khí.
Trong thôn này không có quỷ.
Nhan Phi nhắm thiên nhãn lại, nhanh chóng đi vào phòng, chỉ thấy Đàn Dương Tử dùng một tay nắm lấy cổ họng của một loài sinh vật có hình dáng kỳ quặc, ra sức ghìm chặt nó vào vách tường. Mà trên giường thì là hai mẹ con đang co ro cúm rúm vì sợ hãi, run lẩy bẩy không ngừng.
“Thứ” đang bị Đàn Dương Tử nắm lấy, toàn thân đều là những bong bóng thối rữa, một chân hình như đã bị vật nào đó ăn hết, chỉ còn sót lại da thịt mục nát dính trên xương cốt đã biến thành màu đen. Mà gương mặt của nó cũng đã vặn vẹo biến dạng, đặc biệt là một cái miệng, trở nên lớn như vậy, thậm chí xé rách toàn bộ phần cằm, đang không ngừng mở ra ngậm lại giữa không trung, hàm răng va vào nhau thành những tiếng lạch cạch. Trong cái cổ họng như một cái lỗ đen ngòm đang phát ra những âm thanh nghèn nghẹn trầm thấp làm người nổi da gà, tựa như là rên rỉ, rồi cũng như thể phẫn nộ rít gào.
Đây hình như là một bộ xác chết, xác của một người phụ nữ. Chỉ là nàng vẫn còn đang cử động, vẫn cứ đang phát ra âm thanh. Bên trong cặp mắt che phủ một lớp màng trắng trống rỗng chỉ người chết mới có đã không hề còn bất cứ dấu vết nào của sự sống.
“Thi biến…” Nhan Phi lẩm bẩm.
“Nhan Phi! Đi tìm sợi dây đến đây!” Đàn Dương Tử đã dán bùa trừ ma lên trên trán nàng, song không hề có tác dụng. Nghe thấy Nhan Phi nói là thi biến, gã mới nghĩ đến phải chăng đây là một tình huống nào đó cực kỳ hiếm thấy… song cũng không phải không thể — mệnh hồn ly thể, mà thiên hồn địa hồn vẫn còn ở trong cơ thể.
Trái ngược với tình hình lần gặp thủy lang quân, mà lại hơi tương tự với tình hình của Nhan Phi. Đây chính là lý do vì sao mà vừa mới đầu Đàn Dương Tử đã hết sức kinh ngạc, tại sao Nhan Phi không có mệnh hồn lại vẫn có thể sống như một nhân loại bình thường.
Hai người bọn họ hợp sức trói chặt nữ thi khoẻ như vâm kia lại từng vòng, song dù vậy, nàng vẫn còn đang rên rỉ giãy giụa giữa đất, không ngừng ngoác miệng, tựa như muốn cắn lấy thứ gì, nhằm tránh cho hai mẹ con kia tiếp tục bị dọa sợ hãi, bọn họ kéo nữ thi đang không ngừng quẫy đạp vào phòng chứa củi, sau đó nhờ người mẹ kia đi gọi trưởng thôn tới.
Chật vật một phen, Đàn Dương Tử cảm giác người mình cũng toát mồ hôi hột. Đã lâu lắm rồi gã không gặp phải xác sống khỏe đến vậy.
Gã ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhan Phi đang dùng ánh mắt quái lạ nhìn vào bộ xác sống có vẻ ngoài kinh khủng đó.
“Làm sao vậy?”
Nhan Phi khẽ bật cười, dùng giọng điệu như đang nhìn thấy một thứ gì đó hết sức thú vị hỏi, “Con và nàng trên bản chất cũng giống nhau đúng không?”
“Đừng nói bậy!” Đàn Dương Tử mắng y một câu, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cũng nặng nề đi.
Nhan Phi không có mệnh hồn…
Gã vẫn không biết A Tu Vân đã dùng phương pháp gì để bảo tồn thiên hồn địa hồn của Ba Tuần vào bên trong một thân thể không có mệnh hồn, mà lại không khiến cho Nhan Phi biến thành một bộ xác sống đáng sợ không có ý thức. Nhỡ đâu đó chỉ là một loại pháp thuật có tác dụng trong thời gian ngắn thì sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó, tác dụng của loại phép thuật này biến mất, sau đó Nhan Phi sẽ biến thành…
Gã rùng mình, không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Có lẽ Nhan Phi thà rằng chết đi, cũng không muốn biến thành như vậy…
Mà tất cả những điều này đều chỉ là vì mình…
“Sư phụ?” Vừa nãy Nhan Phi dường như đã liên tục gọi gã, thế nhưng Đàn Dương Tử đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình tới giờ mới nhận ra, “Cái gì?”
“Nếu như đây thực sự là xác sống, chúng ta chỉ cần nghĩ cách phóng thiên hồn địa hồn của nàng ra là được rồi đúng không?”
“Ừ, vấn đề là nàng đã chết, nhưng không rõ vì sao thiên hồn địa hồn của nàng lại không biến mất.” Đàn Dương Tử nói, “Có thể liên quan tới cái rương châu báu Thao Thiết đó. Ngày mai đi đào rương lên, chắc sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Thao Thiết… luôn luôn đói bụng, luôn luôn muốn ăn.” Nhan Phi ngồi xổm người xuống, để sát ngón tay mình vào bộ xác kia, chỉ thấy nàng đột nhiên như thể phát điên, dùng tốc độ cực nhanh mở cái hàm dưới đã rách toác, cố gắng đớp lấy ngón tay Nhan Phi, “Thôn này không có dấu vết qua lại của Hắc Bạch Vô Thường, mệnh hồn của những người chết đó đã đi đâu?”
Đàn Dương Tử chau mày.
“Mệnh hồn mất tích khó giải thích, người bị người thân yêu nhất sát hại, cõi lòng ôm đầy oán hận… nghe có quen tai không?” Nhan Phi nói.
Lòng Đàn Dương Tử dần dần trĩu xuống, “Ý con là, đây cũng là tác phẩm của thiên đình?”
“Ngày mai nhìn thấy cái được gọi là rương châu báu thì sẽ biết thôi.” Nhan Phi nhếch miệng, cười châm chọc, ánh mắt lại lạnh căm, “Thần linh nào đó đã sắp chó cùng rứt giậu rồi, cũng chẳng đoái hoài tới chuyện oán hận của những người này có đủ mãnh liệt để luyện được anh cổ hay không, vẫn chỉ muốn giăng lưới bắt hết, chắc là vì cảm thấy cứ bắt được mệnh hồn càng nhiều càng nhanh là có thể sử dụng. Hẳn là, thời gian của hắn cũng không còn nhiều nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.