Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister
Chương 27: Chúng ta bắt đầu lại
Từ Thiên Băng
19/05/2014
Trăng ngoài cửa sổ rất sáng, tôi co người trong góc giường nhìn ra phía bầu trời rộng lớn nhưng cũng hắc ám đến đáng sợ ngoài kia, trong lòng suy nghĩ rất lung. Khi yêu một người, bạn phải cảm thông cho người ấy. Có lẽ, chúng tôi đã quá tiêu cực dẫn đến việc hành hạ nhau thế này.
Tôi đương nhiên rất đau khổ.
Nhưng có lẽ, người đau nhất lại chính là anh hai.
Có những lúc, bạn không được để lộ sự yếu đuối của mình ra ngoài, đặc biệt là trong trường hợp của tôi và anh. Hoặc là, tất cả do tôi quá bướng bỉnh? Tôi yêu anh, nhưng lại không thể chấp nhận con người anh. Những bí mật mà anh che giấu tôi quá nhiều, hiện tại tôi biết gia đình chúng tôi tuyệt không phải là một gia tộc bình thường, có lẽ là trùm mafia cũng nên.
“Ha ha…” Tôi bật cười, hai cánh tay ôm gối càng chặt hơn.
Nơi này, nơi xa lạ này, tôi bỗng nhiên rất nhớ nhà. Nhớ hoa viên như cánh rừng nhỏ, nhớ món BBQ mẹ làm, nhớ nhất vẫn là nụ cười của ba mẹ. Phút chốc, tôi muốn buông lơi tất cả, cái chết của ba, tình trạng hiện nay của mẹ, Tử Hoàng… tôi hẳn nên buông bỏ hết. Đúng vậy, tôi chỉ cần làm bản thân mình, việc một cô gái hơn hai mươi đang tuổi trẻ vui tươi tên Tả Nhật Hy nên làm.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khuôn mặt anh trai hơi khuất tối, tuy thị lực không tốt như tôi vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng anh, không phải bằng mắt mà là bằng tâm. Tôi đã quá cố chấp cái gọi là “tự do”, nếu vì có tự do mà đánh mất đi những người quý giá nhất, vậy “tự do” để làm gì?!
Vươn tay chạm vào má anh, lành lạnh, làn da trơn màu đồng, vuốt ve cái mũi cao, đôi mắt sắc bén, nâng niu khuôn mặt như vị thần Apollo và từ từ cảm nhận. Anh trai khẽ nhíu mi, sau đó lại giản ra như không hề cảm thấy bàn tay tôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng soi xuống hai bóng dáng trong phòng, tôi đã thông suốt.
“Anh, sáng mai, tiểu Hy muốn đi chơi với anh, được không?” Tôi dùng giọng nói nhẹ nhất có thể, nhẹ đến mức bản thân tôi còn nghĩ là ảo giác. Nhưng, trong cái âm thanh “ảo giác” đó, đã không còn chút phiền muộn nào.
Mi mắt run run hai cái, anh hai mở mắt, chậm rãi ngồi dậy tựa vào thành giường. Đưa mắt nhìn tôi chăm chú.
Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được. Sáng mai chúng ta chơi, chơi cho tới khi nào tiểu Hy không đi nổi nữa thì thôi.” Anh trai cười, cười vô cùng rạng rỡ, như những năm tháng trẻ thơ. Trong mắt không hề có một tia dục niệm tính toán.
Gật đầu, tôi nhìn thẳng vào tim mình, chúng ta… phải học cách tiếp nhận nhau.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên khỏi ngọn cây một chút, tôi bị vực dậy kéo vào nhà vệ sinh. Trong mơ màng, tôi biết anh đang rửa mặt, đánh răng thậm chí là thay quần áo giúp mình, có thể nói, toàn bộ quá trình tôi đều không động một ngón tay.
Có phải quá hạnh phúc không?
Có một người yêu tôi đến thế?
Lúc trước tôi đúng là không phải ngốc bình thường mà!
Chúng tôi đi rất nhiều nơi, đi từ những lâu đài tráng lệ cho đến ngôi làng thấp thoáng vài mái ngói trong cái màu đỏ xanh của cây cối vào lúc chuyển mùa.
Vô tư như vậy, tôi quả thật rất vui!
Lúc này chúng tôi đang ngồi trong một quán nước rất bình dân trong một ngôi làng nhỏ, mưa rơi tí tách ngoài kia, xối đi những làn khói bụi, lau đi cái dơ bẩn của thế gian, để rồi, sau cơn mưa này mọi thứ lại trở nên tinh khiết lấp lánh như bình thường.
Anh trai rất cẩn thận, mặc cho tôi những ba lớp áo len, hai cái khăn choàng cổ, chỉ hận không thể ôm cứng tôi một chỗ để sưởi ấm. Anh trai biết, tôi có phần không thích cái lạnh.
Nhưng, tôi lại rất thích mưa.
“Uống sữa nóng đi, uống hết cái này, tạnh mưa chúng ta trở về nhà.” Anh nói, giọng nói trong trẻo không hề khàn khàn như lúc trước nữa, đôi mắt luôn nhuộm ý cười.
Tôi chu miệng tỏ ý không chịu, bướng bỉnh đẩy ly sữa ra xa chỗ mình, cắn răng nói: “Còn sớm, tạnh mưa chúng ta đi nữa được không? Nếu không em sẽ không uống!”
Anh nhíu mày, “Em thật sự không uống?”
Tôi kiên định gật đầu, “Thật sự không!”
Ba giây trôi qua, anh thở dài nghiêng người xoa xoa đầu tôi như một con mèo nhỏ, cẩn thận đến mức dường như sợ tôi bị đau, lại vén một lọn tóc vào sau tai cho tôi, “Em là trẻ con à, đã hai mươi rồi…”
Tôi không thèm nhìn anh nữa.
Rốt cuộc anh vẫn phải chịu thõa hiệp, xuống nước cầu xin: “Thế giới nhỏ của anh, em mà cảm thì anh đau lòng chết mất, ngoan ngoan uống hết ly sữa này đi. Mưa ngừng chúng ta lại đi chơi được không?”
Tôi cười rộ lên, cầm lấy ly sữa uống một hơi cạn sạch. Anh vẫn dùng vẻ mặt cưng chìu xoa đầu tôi không hề dừng lại khiến mấy cô chú có tuổi trong quán đỏ mặt cười ha ha. Mặt tôi như trái cà chua chín, giả bộ lạnh kéo khăn choàng lên tận mũi.
Anh hai bật cười, chỉnh chiếc khăn lại, mắng tôi: “Ngốc! Kéo như thế ngạt thở thì làm sao? Muốn giấu mặt thì cứ ôm anh đi này!” Nói rồi giang rộng hai tay như đợi tôi nhào vào, tôi ngượng chín mặt, hô lên một tiếng “biến thái” rồi nhất quyết chôn đầu vào giữa hai tay, gục mặt xuống bàn.
Tiếng cười hiền lành của anh vang trên đầu, tôi khẽ nghiêng mắt nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa kính, miệng cười đến rất chi là vui vẻ.
Tiếng mưa, ầm ầm xối xả.
Giọt mưa, rả rích không dừng.
Lòng tôi, lòng anh, có lẽ chính là cơn mưa này.
Một ngày nào đó, có lẽ nó sẽ tạnh, cũng có thể sẽ không…
HOÀN CHÍNH VĂN
Tôi đương nhiên rất đau khổ.
Nhưng có lẽ, người đau nhất lại chính là anh hai.
Có những lúc, bạn không được để lộ sự yếu đuối của mình ra ngoài, đặc biệt là trong trường hợp của tôi và anh. Hoặc là, tất cả do tôi quá bướng bỉnh? Tôi yêu anh, nhưng lại không thể chấp nhận con người anh. Những bí mật mà anh che giấu tôi quá nhiều, hiện tại tôi biết gia đình chúng tôi tuyệt không phải là một gia tộc bình thường, có lẽ là trùm mafia cũng nên.
“Ha ha…” Tôi bật cười, hai cánh tay ôm gối càng chặt hơn.
Nơi này, nơi xa lạ này, tôi bỗng nhiên rất nhớ nhà. Nhớ hoa viên như cánh rừng nhỏ, nhớ món BBQ mẹ làm, nhớ nhất vẫn là nụ cười của ba mẹ. Phút chốc, tôi muốn buông lơi tất cả, cái chết của ba, tình trạng hiện nay của mẹ, Tử Hoàng… tôi hẳn nên buông bỏ hết. Đúng vậy, tôi chỉ cần làm bản thân mình, việc một cô gái hơn hai mươi đang tuổi trẻ vui tươi tên Tả Nhật Hy nên làm.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khuôn mặt anh trai hơi khuất tối, tuy thị lực không tốt như tôi vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng anh, không phải bằng mắt mà là bằng tâm. Tôi đã quá cố chấp cái gọi là “tự do”, nếu vì có tự do mà đánh mất đi những người quý giá nhất, vậy “tự do” để làm gì?!
Vươn tay chạm vào má anh, lành lạnh, làn da trơn màu đồng, vuốt ve cái mũi cao, đôi mắt sắc bén, nâng niu khuôn mặt như vị thần Apollo và từ từ cảm nhận. Anh trai khẽ nhíu mi, sau đó lại giản ra như không hề cảm thấy bàn tay tôi.
Ánh trăng nhẹ nhàng soi xuống hai bóng dáng trong phòng, tôi đã thông suốt.
“Anh, sáng mai, tiểu Hy muốn đi chơi với anh, được không?” Tôi dùng giọng nói nhẹ nhất có thể, nhẹ đến mức bản thân tôi còn nghĩ là ảo giác. Nhưng, trong cái âm thanh “ảo giác” đó, đã không còn chút phiền muộn nào.
Mi mắt run run hai cái, anh hai mở mắt, chậm rãi ngồi dậy tựa vào thành giường. Đưa mắt nhìn tôi chăm chú.
Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Được. Sáng mai chúng ta chơi, chơi cho tới khi nào tiểu Hy không đi nổi nữa thì thôi.” Anh trai cười, cười vô cùng rạng rỡ, như những năm tháng trẻ thơ. Trong mắt không hề có một tia dục niệm tính toán.
Gật đầu, tôi nhìn thẳng vào tim mình, chúng ta… phải học cách tiếp nhận nhau.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên khỏi ngọn cây một chút, tôi bị vực dậy kéo vào nhà vệ sinh. Trong mơ màng, tôi biết anh đang rửa mặt, đánh răng thậm chí là thay quần áo giúp mình, có thể nói, toàn bộ quá trình tôi đều không động một ngón tay.
Có phải quá hạnh phúc không?
Có một người yêu tôi đến thế?
Lúc trước tôi đúng là không phải ngốc bình thường mà!
Chúng tôi đi rất nhiều nơi, đi từ những lâu đài tráng lệ cho đến ngôi làng thấp thoáng vài mái ngói trong cái màu đỏ xanh của cây cối vào lúc chuyển mùa.
Vô tư như vậy, tôi quả thật rất vui!
Lúc này chúng tôi đang ngồi trong một quán nước rất bình dân trong một ngôi làng nhỏ, mưa rơi tí tách ngoài kia, xối đi những làn khói bụi, lau đi cái dơ bẩn của thế gian, để rồi, sau cơn mưa này mọi thứ lại trở nên tinh khiết lấp lánh như bình thường.
Anh trai rất cẩn thận, mặc cho tôi những ba lớp áo len, hai cái khăn choàng cổ, chỉ hận không thể ôm cứng tôi một chỗ để sưởi ấm. Anh trai biết, tôi có phần không thích cái lạnh.
Nhưng, tôi lại rất thích mưa.
“Uống sữa nóng đi, uống hết cái này, tạnh mưa chúng ta trở về nhà.” Anh nói, giọng nói trong trẻo không hề khàn khàn như lúc trước nữa, đôi mắt luôn nhuộm ý cười.
Tôi chu miệng tỏ ý không chịu, bướng bỉnh đẩy ly sữa ra xa chỗ mình, cắn răng nói: “Còn sớm, tạnh mưa chúng ta đi nữa được không? Nếu không em sẽ không uống!”
Anh nhíu mày, “Em thật sự không uống?”
Tôi kiên định gật đầu, “Thật sự không!”
Ba giây trôi qua, anh thở dài nghiêng người xoa xoa đầu tôi như một con mèo nhỏ, cẩn thận đến mức dường như sợ tôi bị đau, lại vén một lọn tóc vào sau tai cho tôi, “Em là trẻ con à, đã hai mươi rồi…”
Tôi không thèm nhìn anh nữa.
Rốt cuộc anh vẫn phải chịu thõa hiệp, xuống nước cầu xin: “Thế giới nhỏ của anh, em mà cảm thì anh đau lòng chết mất, ngoan ngoan uống hết ly sữa này đi. Mưa ngừng chúng ta lại đi chơi được không?”
Tôi cười rộ lên, cầm lấy ly sữa uống một hơi cạn sạch. Anh vẫn dùng vẻ mặt cưng chìu xoa đầu tôi không hề dừng lại khiến mấy cô chú có tuổi trong quán đỏ mặt cười ha ha. Mặt tôi như trái cà chua chín, giả bộ lạnh kéo khăn choàng lên tận mũi.
Anh hai bật cười, chỉnh chiếc khăn lại, mắng tôi: “Ngốc! Kéo như thế ngạt thở thì làm sao? Muốn giấu mặt thì cứ ôm anh đi này!” Nói rồi giang rộng hai tay như đợi tôi nhào vào, tôi ngượng chín mặt, hô lên một tiếng “biến thái” rồi nhất quyết chôn đầu vào giữa hai tay, gục mặt xuống bàn.
Tiếng cười hiền lành của anh vang trên đầu, tôi khẽ nghiêng mắt nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa kính, miệng cười đến rất chi là vui vẻ.
Tiếng mưa, ầm ầm xối xả.
Giọt mưa, rả rích không dừng.
Lòng tôi, lòng anh, có lẽ chính là cơn mưa này.
Một ngày nào đó, có lẽ nó sẽ tạnh, cũng có thể sẽ không…
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.