Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister
Chương 8: Tiểu Hy, anh yêu em!
Từ Thiên Băng
19/05/2014
Ba ngày sau, tôi tiếp nhận một tin tức động trời.
Anh hai xin ba đi du học và đã được đồng ý.
Sân bay vẫn như lần đầu tiên tôi đến lúc năm tuổi, khi đó là đi đón ông nội từ Anh về. Bây giờ, là tiễn anh hai sang Luân Đôn – Anh học.
Ngày đó mưa rơi lất phất, không khí ẩm ướt mát lạnh, tôi quấn mình trong chiếc áo lạnh dày cộp và khăn choàng cổ im lặng không nói gì.
Đứng một bên nhìn ba dặn dò anh hai, tim tôi cứ âm ỉ kêu như chảy máu. Sau tối ba ngày trước, anh luôn cố gắng tránh né tôi, ba ngày qua tôi gặp anh chưa được bốn lần dù sống
cùng một nhà, phòng cách vách.
Tôi sẽ rất nhớ anh, rất nhớ nhưng quyết định của anh tôi cũng hiểu phần nào. Anh muốn mình và tôi bình tâm lại, tất cả chuyện quá khứ dù đã xảy ra cái gì thì sau khi anh sang Luân Đôn đều sẽ chấm dứt.
Anh đứng cách tôi chưa đến ba mét, cười cười ôm lấy mẹ và ba, sau đó anh bỗng nhiên chủ động gọi tôi sau hơn hai tháng nay, “Tiểu Hy, lại đây.”
Tôi trấn an bản thân, chuyện anh đã làm với tôi vẫn còn ám ảnh đến bây giờ. Lúc này, tuy rất muốn nhào vào lòng anh nhưng thân thể tôi vẫn đi lại phía anh một cách rất chậm chạp. Và, cho dù chậm thế nào thì cũng sẽ đến đích, vừa bước đến trước mặt anh anh đã giang tay ôm tôi vào lòng.
Rất chặt.
Tôi ngừng thở, ép mình làm như không có chuyện gì cả. Vui buồn hỗn độn trong lòng lúc này tuyệt không được để lộ ra. Bên tai nghe tiếng nói khẽ của anh, rất trầm và buồn.
“Tiểu Hy, anh xin lỗi.” Vòng tay anh siết chặt hơn.
Tôi cười gượng hai tiếng, “Không có gì đâu mà.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như không nghe tôi nói, lặp lại lời xin lỗi.
“Em bảo không sao mà.” Tôi lắc đầu cười thật tươi, mong anh đừng để tâm nữa.
Anh bỗng nhiên nới khoảng cách ra một chút, tay giữ đầu tôi khiến tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh hai… tôi không biết gọi thế nào, sâu xa, thâm trầm, và có một chút gì đó tôi không thể nào đoán được.
Khóe môi nở ra một độ cong vừa phải, anh nói, “Anh xin lỗi, nhưng không phải vì tối ba ngày trước.”
Nói xong đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi chào ba mẹ, kéo vali đi.
Tôi chết trân ở đó.
Không phải vì việc ấy ? Thế vì việc gì ?
Lục tung ký ức trong đầu tôi cũng không hề tìm thấy ký ức nào cho thấy anh từng có lỗi với tôi.
Nghĩ mãi cũng chẳng ra, một lát sau tôi quên bén nó đi.
Đứng ở ban công cuối hành lang, gió thổi nhè nhẹ, tôi nhìn bầu trời xa xăm trên kia.
Hôm nay là ngày thứ bảy anh sang Luân Đôn.
Bảy ngày này tôi luôn nghĩ đến anh, dù cho Tử Hoàng đối xử tốt với tôi thế nào tôi vẫn không thể ngừng nhớ anh. Hằng ngày chỉ việc học, đi chơi với Tử Hoàng, ngắm bầu trời đến ngẩn người. Thì ra, cuộc sống của tôi khi thiếu vắng anh nhàm chán đến vậy.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi hai anh sang Luân Đôn.
Tôi vẫn làm những việc hằng ngày vẫn làm. Tâm trí tôi bớt đi một tia suy nghĩ về anh.
Hôm nay là ngày thứ năm mươi bảy anh sang Luân Đôn.
Tôi nhớ Tử Hoàng nhiều hơn một ít. Cuộc sống dần có sắc màu như khi có anh hai.
Hôm nay là ngày thứ một trăm mười chín anh sang Luân Đôn.
Tôi nghe nói Ngọc Liên cũng sang bên đó học với anh hai, tâm tình vốn an tĩnh của tôi bỗng nổi bảo, tôi ghen tị với cô ta. Một tháng sau đó tôi lại suy nghĩ về anh.
Hôm nay là ngày thứ ba trăm tám mươi tám anh sang Luân Đôn.
Tôi ngày càng yêu Tử Hoàng hơn. Nhưng vẫn chưa bằng một phần tư tình yêu của tôi cho anh hai.
Hôm nay là ngày thứ bảy trăm bảy mươi ba anh sang Luân Đôn.
Địa vị Tử Hoàng trong lòng tôi gần bằng một nửa của anh.
Hôm nay là ngày thứ một nghìn không trăm mười một anh sang Luân Đôn.
Ba bảo anh hai sắp về. Tôi cười nhạt, trong lòng ngoại trừ niềm vui khi người thân đi xa về, không còn cảm giác gì nữa.
Một ngày nọ, Tử Hoàng đưa tôi về đến cổng nhà, tôi vui vẻ vào trong, hôm nay Tử Hoàng nói sẽ chính thức ra mắt ba mẹ, xin được đính hôn với tôi. Bước lên bậc thang trắng đầu tiên, tự nhiên tôi cảm thấy không khí hôm nay thế nào ấy, im ắng – không, ngày nào nhà chẳng im ắng, là loại cảm giác gì đấy rất khó nói.
Tôi lên tới cửa phòng, vừa chạm vào núm cửa nó đã xoay rồi ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Khuôn mặt anh hai hiện ra trước mặt tôi.
Đôi mắt hữu thần sắc xảo, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cong cong rực rỡ như thần mặt trời
Apollo. Anh cao hơn không ít, tôi chỉ đứng tới vai anh.
“Tiểu Hy, anh về rồi.” Anh cười thật tươi ôm lấy tôi trong khi tôi vẫn còn ngạc nhiên.
Thấy tôi hồi lâu chưa trả lời, anh thả tay ra nhìn tôi, tôi nở nụ cười từ đáy lòng nhiệt tình vòng cổ hôn nhẹ má anh một cái, “Mừng anh hai trở về.”
Thì ra, chớp mắt đã ba năm rồi.
Tôi phát hiện mình vẫn còn yêu anh, nhưng, nó không còn mãnh liệt như năm xưa nữa.
Tối nay mẹ làm rất nhiều thức ăn, còn đặt một chiếc bánh kem rất lớn để chúc mừng anh hai.
Nghe nói anh ấy đã lấy một bằng thạc sĩ, hai bằng tiến sĩ ngành gì đó mà tôi không rõ lắm. Nhưng trong ba năm có thể đạt được thành tích như vậy, tôi không khỏi tự hào về anh, anh hai của tôi mà.
Ba mẹ, tôi và anh cùng mang nụ cười trên môi, nâng ly chúc mừng. Tôi đang ngồi uống ly Apple Brandy mà mẹ vừa rót, điện thoại trong túi vang lên, giai điệu ‘My love’ quen thuộc không hề thay đổi.
“Tử Hoàng.” Tôi cười khúc khích bắt máy.
“Cặp nhẫn anh đặt bên Italy có rồi, anh đang trên đường sang nhà em.” Tử Hoàng vừa ngâm nga vừa nói.
“Vậy sao ? Anh hai em hôm nay mới về, vừa hay đủ mọi người trong nhà hết. Anh nhanh lên.”
Tôi vừa nói vừa uống rượu, mắt bất giác liếc về hướng anh, thấy anh không có biểu hiện gì lạ tôi bỗng cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong tim.
“… Ừm, mười phút, cho anh mười phút.” Tử Hoàng im lặng một lúc mới nói.
“Anh cẩn thận.” Ngắt cuộc gọi, mẹ đưa một đĩa thịt nướng cho tôi, cười hỏi, “Tử Hoàng sao ?
Nó sắp đến à ?”
Tôi ngại ngùng đáp, “Vâng… à… ừm, hôm nay anh ấy đến để…” chưa nói hết ba đã tiếp lời, “cầu hôn đúng không ? Hai con chậm chạp quá, ba năm rồi mới đến bước này.”
Tôi đỏ mặt.
Anh hai bỗng nhiên lên tiếng, “Em muốn kết hôn với cậu ta à ?”
Biểu cảm của tôi khi nghe anh hỏi nhất thời cương cứng nhưng rất nhanh tôi lấy lại vẻ bình tĩnh, cười nhẹ, “Vâng.”
Tôi thấy anh không phản đối, có chút thất vọng… khoan ! Tại sao lại thất vọng ? Anh ấy là anh mình, Tử Hoàng là người yêu. Vai vế đã được phân rõ từ hơn một năm nay rồi cơ mà.
Tôi thầm mắng mình một tiếng.
Anh đột ngột kéo tôi ra vườn. Tôi còn chưa hiểu gì bản thân đã bị ép vào tường, nhìn thân hình anh bao lấy mình, tôi hết cười nổi.
“Anh hai, có ý gì ?” Tôi nhìn anh.
Anh hai lắc đầu, kề sát môi vào tai tôi, từng chữ từng chữ phun ra.
“Tiểu Hy, anh yêu em."
Anh hai xin ba đi du học và đã được đồng ý.
Sân bay vẫn như lần đầu tiên tôi đến lúc năm tuổi, khi đó là đi đón ông nội từ Anh về. Bây giờ, là tiễn anh hai sang Luân Đôn – Anh học.
Ngày đó mưa rơi lất phất, không khí ẩm ướt mát lạnh, tôi quấn mình trong chiếc áo lạnh dày cộp và khăn choàng cổ im lặng không nói gì.
Đứng một bên nhìn ba dặn dò anh hai, tim tôi cứ âm ỉ kêu như chảy máu. Sau tối ba ngày trước, anh luôn cố gắng tránh né tôi, ba ngày qua tôi gặp anh chưa được bốn lần dù sống
cùng một nhà, phòng cách vách.
Tôi sẽ rất nhớ anh, rất nhớ nhưng quyết định của anh tôi cũng hiểu phần nào. Anh muốn mình và tôi bình tâm lại, tất cả chuyện quá khứ dù đã xảy ra cái gì thì sau khi anh sang Luân Đôn đều sẽ chấm dứt.
Anh đứng cách tôi chưa đến ba mét, cười cười ôm lấy mẹ và ba, sau đó anh bỗng nhiên chủ động gọi tôi sau hơn hai tháng nay, “Tiểu Hy, lại đây.”
Tôi trấn an bản thân, chuyện anh đã làm với tôi vẫn còn ám ảnh đến bây giờ. Lúc này, tuy rất muốn nhào vào lòng anh nhưng thân thể tôi vẫn đi lại phía anh một cách rất chậm chạp. Và, cho dù chậm thế nào thì cũng sẽ đến đích, vừa bước đến trước mặt anh anh đã giang tay ôm tôi vào lòng.
Rất chặt.
Tôi ngừng thở, ép mình làm như không có chuyện gì cả. Vui buồn hỗn độn trong lòng lúc này tuyệt không được để lộ ra. Bên tai nghe tiếng nói khẽ của anh, rất trầm và buồn.
“Tiểu Hy, anh xin lỗi.” Vòng tay anh siết chặt hơn.
Tôi cười gượng hai tiếng, “Không có gì đâu mà.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như không nghe tôi nói, lặp lại lời xin lỗi.
“Em bảo không sao mà.” Tôi lắc đầu cười thật tươi, mong anh đừng để tâm nữa.
Anh bỗng nhiên nới khoảng cách ra một chút, tay giữ đầu tôi khiến tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt anh hai… tôi không biết gọi thế nào, sâu xa, thâm trầm, và có một chút gì đó tôi không thể nào đoán được.
Khóe môi nở ra một độ cong vừa phải, anh nói, “Anh xin lỗi, nhưng không phải vì tối ba ngày trước.”
Nói xong đặt một nụ hôn lên trán tôi rồi chào ba mẹ, kéo vali đi.
Tôi chết trân ở đó.
Không phải vì việc ấy ? Thế vì việc gì ?
Lục tung ký ức trong đầu tôi cũng không hề tìm thấy ký ức nào cho thấy anh từng có lỗi với tôi.
Nghĩ mãi cũng chẳng ra, một lát sau tôi quên bén nó đi.
Đứng ở ban công cuối hành lang, gió thổi nhè nhẹ, tôi nhìn bầu trời xa xăm trên kia.
Hôm nay là ngày thứ bảy anh sang Luân Đôn.
Bảy ngày này tôi luôn nghĩ đến anh, dù cho Tử Hoàng đối xử tốt với tôi thế nào tôi vẫn không thể ngừng nhớ anh. Hằng ngày chỉ việc học, đi chơi với Tử Hoàng, ngắm bầu trời đến ngẩn người. Thì ra, cuộc sống của tôi khi thiếu vắng anh nhàm chán đến vậy.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi hai anh sang Luân Đôn.
Tôi vẫn làm những việc hằng ngày vẫn làm. Tâm trí tôi bớt đi một tia suy nghĩ về anh.
Hôm nay là ngày thứ năm mươi bảy anh sang Luân Đôn.
Tôi nhớ Tử Hoàng nhiều hơn một ít. Cuộc sống dần có sắc màu như khi có anh hai.
Hôm nay là ngày thứ một trăm mười chín anh sang Luân Đôn.
Tôi nghe nói Ngọc Liên cũng sang bên đó học với anh hai, tâm tình vốn an tĩnh của tôi bỗng nổi bảo, tôi ghen tị với cô ta. Một tháng sau đó tôi lại suy nghĩ về anh.
Hôm nay là ngày thứ ba trăm tám mươi tám anh sang Luân Đôn.
Tôi ngày càng yêu Tử Hoàng hơn. Nhưng vẫn chưa bằng một phần tư tình yêu của tôi cho anh hai.
Hôm nay là ngày thứ bảy trăm bảy mươi ba anh sang Luân Đôn.
Địa vị Tử Hoàng trong lòng tôi gần bằng một nửa của anh.
Hôm nay là ngày thứ một nghìn không trăm mười một anh sang Luân Đôn.
Ba bảo anh hai sắp về. Tôi cười nhạt, trong lòng ngoại trừ niềm vui khi người thân đi xa về, không còn cảm giác gì nữa.
Một ngày nọ, Tử Hoàng đưa tôi về đến cổng nhà, tôi vui vẻ vào trong, hôm nay Tử Hoàng nói sẽ chính thức ra mắt ba mẹ, xin được đính hôn với tôi. Bước lên bậc thang trắng đầu tiên, tự nhiên tôi cảm thấy không khí hôm nay thế nào ấy, im ắng – không, ngày nào nhà chẳng im ắng, là loại cảm giác gì đấy rất khó nói.
Tôi lên tới cửa phòng, vừa chạm vào núm cửa nó đã xoay rồi ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Khuôn mặt anh hai hiện ra trước mặt tôi.
Đôi mắt hữu thần sắc xảo, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cong cong rực rỡ như thần mặt trời
Apollo. Anh cao hơn không ít, tôi chỉ đứng tới vai anh.
“Tiểu Hy, anh về rồi.” Anh cười thật tươi ôm lấy tôi trong khi tôi vẫn còn ngạc nhiên.
Thấy tôi hồi lâu chưa trả lời, anh thả tay ra nhìn tôi, tôi nở nụ cười từ đáy lòng nhiệt tình vòng cổ hôn nhẹ má anh một cái, “Mừng anh hai trở về.”
Thì ra, chớp mắt đã ba năm rồi.
Tôi phát hiện mình vẫn còn yêu anh, nhưng, nó không còn mãnh liệt như năm xưa nữa.
Tối nay mẹ làm rất nhiều thức ăn, còn đặt một chiếc bánh kem rất lớn để chúc mừng anh hai.
Nghe nói anh ấy đã lấy một bằng thạc sĩ, hai bằng tiến sĩ ngành gì đó mà tôi không rõ lắm. Nhưng trong ba năm có thể đạt được thành tích như vậy, tôi không khỏi tự hào về anh, anh hai của tôi mà.
Ba mẹ, tôi và anh cùng mang nụ cười trên môi, nâng ly chúc mừng. Tôi đang ngồi uống ly Apple Brandy mà mẹ vừa rót, điện thoại trong túi vang lên, giai điệu ‘My love’ quen thuộc không hề thay đổi.
“Tử Hoàng.” Tôi cười khúc khích bắt máy.
“Cặp nhẫn anh đặt bên Italy có rồi, anh đang trên đường sang nhà em.” Tử Hoàng vừa ngâm nga vừa nói.
“Vậy sao ? Anh hai em hôm nay mới về, vừa hay đủ mọi người trong nhà hết. Anh nhanh lên.”
Tôi vừa nói vừa uống rượu, mắt bất giác liếc về hướng anh, thấy anh không có biểu hiện gì lạ tôi bỗng cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong tim.
“… Ừm, mười phút, cho anh mười phút.” Tử Hoàng im lặng một lúc mới nói.
“Anh cẩn thận.” Ngắt cuộc gọi, mẹ đưa một đĩa thịt nướng cho tôi, cười hỏi, “Tử Hoàng sao ?
Nó sắp đến à ?”
Tôi ngại ngùng đáp, “Vâng… à… ừm, hôm nay anh ấy đến để…” chưa nói hết ba đã tiếp lời, “cầu hôn đúng không ? Hai con chậm chạp quá, ba năm rồi mới đến bước này.”
Tôi đỏ mặt.
Anh hai bỗng nhiên lên tiếng, “Em muốn kết hôn với cậu ta à ?”
Biểu cảm của tôi khi nghe anh hỏi nhất thời cương cứng nhưng rất nhanh tôi lấy lại vẻ bình tĩnh, cười nhẹ, “Vâng.”
Tôi thấy anh không phản đối, có chút thất vọng… khoan ! Tại sao lại thất vọng ? Anh ấy là anh mình, Tử Hoàng là người yêu. Vai vế đã được phân rõ từ hơn một năm nay rồi cơ mà.
Tôi thầm mắng mình một tiếng.
Anh đột ngột kéo tôi ra vườn. Tôi còn chưa hiểu gì bản thân đã bị ép vào tường, nhìn thân hình anh bao lấy mình, tôi hết cười nổi.
“Anh hai, có ý gì ?” Tôi nhìn anh.
Anh hai lắc đầu, kề sát môi vào tai tôi, từng chữ từng chữ phun ra.
“Tiểu Hy, anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.