Chương 40: ꧁Cái Bẫy 2꧂
AD
02/05/2021
Thì ra ông chủ Thẩm này là người tặng đồ cho chúng tôi, đa số đồ của người thanh niên tóc bạc đều mua từ chỗ người này. Mấy năm nay, ông chủ Thẩm cũng buôn bán lời không ít tiền, đàn ông có tiền dễ sinh hư hỏng, ông ta cũng không ngoại lệ, bao dưỡng một cô vợ bé ở bên ngoài.
Nửa năm trước, vợ ông chủ Thẩm phát hiện sự việc, ông ta liền cho cô vợ bé ra đi, cho một khoản tiền chia tay, nhưng cũng không biết vì sao, cô vợ bé lại kia lại tự sát ở trong phòng.
Ban đầu ông chủ Thẩm cũng không xem là chuyện gì to tát, chỉ cần gọi cảnh sát xử lý là xong, căn nhà cũng bị bỏ hoang. Nhưng vợ ông ta là một người keo kiệt, cảm thấy căn nhà bỏ hoang cũng không tốt lắm, nên hai ngày trước, bà ta đã lôi kéo ông chủ Thẩm dọn vào đó ở.
Thế nhưng, vừa vào ở, đã có chuyện kỳ lạ xảy ra. Mỗi ngày vừa đến tối là trong nhà có tiếng khóc trẻ con.
Không còn cách nào khác, ông chủ Thẩm đành phải tìm tới đây.
Sau khi nói xong, ông ta đảo mắt, hỏi: “Đại sư đâu?”
“Sư phụ ta có việc bận, chút việc nhỏ đó thì không cần phiền đến ông ấy, tôi sẽ đi xử lý cho ông, tuy nhiên…” Tiết Dương cười cười, không nói.
“Chỉ cần Tiết đại sư giải quyết chuyện này, tôi sẽ tặng Tiết đại sư hai trăm ngàn.” Ông chủ Thẩm rất thẳng thắn: “Còn nữa, đơn hàng mua lần này, sẽ được miễn phí!”
“Xong!” Tiết Dương cười cười, quay đầu lại nhìn tôi: “Đi thôi!”
Tôi hơi ngẩn ra, đi làm gì?
Tiết Dương nói: “Anh có thể tới mà.”
Tôi ồ một tiếng, ngơ ngác đi theo, khi đến nơi, Tiết Dương quay đầu lại nói gì đó với ông chủ Thẩm, ông ta à một tiếng, rồi chạy đi.
“Ông ta đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi bảo ông ấy đi chuẩn bị một số thứ, nhân tiện muốn nói với anh chút chuyện.” Tiết Dương đáp.
“Chuyện gì?” Tôi ngạc nhiên.
“Còn có thể có chuyện gì? Lát nữa tôi làm xiếc một chút, khi nào tôi nói nhập vào, anh sẽ vờ là bị quỷ nhập, nói mấy câu oán hận về chuyện bị ông chủ Thẩm vứt bỏ là xong, việc này sẽ được giải quyết.” Tiết Dương nói.
“Hả? Như vậy không tốt lắm đâu, nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì sao?” Tôi nói.
“Có thể có chuyện gì cơ chứ? Thứ đó tôi xử lý.” Nói xong, Tiết Dương dẫn tôi ra khỏi nhà, đi về phía sân sau, tới gần một tấm đan bê tông, ngồi xổm xuống: “Tên này gần đây càng ngày càng xấu xa, bán đồ cho tôi càng ngày càng mắc, tôi phải trị ông ta một trận mới được.”
Nói xong, Tiết Dương nâng tấm đan bê tông vứt qua một bên, phía dưới là một cống thoát nước, tuy nhiên có lẽ do đã lâu không có người ở, nước dưới cống cũng không bẩn lắm. Tôi nhanh chóng phát hiện, bên dưới cống có mấy con cá nheo.
“Vào buổi tối, cá nheo sẽ phát ra tiếng kêu, tôi đã nghiên cứu cấu trúc của gian nhà này, thông qua đường nước này, tiếng kêu của cá nheo sẽ truyền vào nhà, nghe như tiếng trẻ con khóc! Chỉ có điều, tôi nuôi đã ba tháng rồi, ông ta mới vào đây ở, cũng là đúng dịp.” Nói xong, Tiết Dương vớt cá thả ra ngoài, phủi phủi tay, nói với tôi: “Xong việc!”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Tiết Dương.
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Hai trăm ngàn, hơn nữa đơn hàng mua đồ lần này là một trăm ngàn, tất cả ba trăm ngàn vào tay.” Tiết Dương cười cười: “Có phải anh cảm thấy kiếm tiền sao mà dễ dàng quá vậy? Anh bạn à, anh còn phải học nhiều lắm!”
Tôi nhìn Tiết Dương, không biết phải nói gì, tuy tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng nghe ý của Tiết Dương, ông chủ Thẩm kia cũng không phải tốt lành gì, nên tôi đành im lặng. Không thể không nói, trên giang hồ, những cái bẫy như thế này, phiền phức không chịu nổi, ngay cả một người từng trải như ông chủ Thẩm cũng bị lừa.
Chỉ có thể nói, đám người này có rất nhiều thủ đoạn vơ vét của cải, thảo nào trước đó Tiết Dương nói bọn họ có thể một năm không khai trương, nhưng chỉ một lần khai trương, là đủ ăn một năm, câu này không hề giả.
Thật ra tôi không biết, lần này sự việc không hề đơn giản như Tiết Dương và tôi nghĩ, bởi vì sự ngu dốt, hai chúng tôi đã gây ra một sai lầm rất lớn.
Nửa năm trước, vợ ông chủ Thẩm phát hiện sự việc, ông ta liền cho cô vợ bé ra đi, cho một khoản tiền chia tay, nhưng cũng không biết vì sao, cô vợ bé lại kia lại tự sát ở trong phòng.
Ban đầu ông chủ Thẩm cũng không xem là chuyện gì to tát, chỉ cần gọi cảnh sát xử lý là xong, căn nhà cũng bị bỏ hoang. Nhưng vợ ông ta là một người keo kiệt, cảm thấy căn nhà bỏ hoang cũng không tốt lắm, nên hai ngày trước, bà ta đã lôi kéo ông chủ Thẩm dọn vào đó ở.
Thế nhưng, vừa vào ở, đã có chuyện kỳ lạ xảy ra. Mỗi ngày vừa đến tối là trong nhà có tiếng khóc trẻ con.
Không còn cách nào khác, ông chủ Thẩm đành phải tìm tới đây.
Sau khi nói xong, ông ta đảo mắt, hỏi: “Đại sư đâu?”
“Sư phụ ta có việc bận, chút việc nhỏ đó thì không cần phiền đến ông ấy, tôi sẽ đi xử lý cho ông, tuy nhiên…” Tiết Dương cười cười, không nói.
“Chỉ cần Tiết đại sư giải quyết chuyện này, tôi sẽ tặng Tiết đại sư hai trăm ngàn.” Ông chủ Thẩm rất thẳng thắn: “Còn nữa, đơn hàng mua lần này, sẽ được miễn phí!”
“Xong!” Tiết Dương cười cười, quay đầu lại nhìn tôi: “Đi thôi!”
Tôi hơi ngẩn ra, đi làm gì?
Tiết Dương nói: “Anh có thể tới mà.”
Tôi ồ một tiếng, ngơ ngác đi theo, khi đến nơi, Tiết Dương quay đầu lại nói gì đó với ông chủ Thẩm, ông ta à một tiếng, rồi chạy đi.
“Ông ta đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Tôi bảo ông ấy đi chuẩn bị một số thứ, nhân tiện muốn nói với anh chút chuyện.” Tiết Dương đáp.
“Chuyện gì?” Tôi ngạc nhiên.
“Còn có thể có chuyện gì? Lát nữa tôi làm xiếc một chút, khi nào tôi nói nhập vào, anh sẽ vờ là bị quỷ nhập, nói mấy câu oán hận về chuyện bị ông chủ Thẩm vứt bỏ là xong, việc này sẽ được giải quyết.” Tiết Dương nói.
“Hả? Như vậy không tốt lắm đâu, nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì sao?” Tôi nói.
“Có thể có chuyện gì cơ chứ? Thứ đó tôi xử lý.” Nói xong, Tiết Dương dẫn tôi ra khỏi nhà, đi về phía sân sau, tới gần một tấm đan bê tông, ngồi xổm xuống: “Tên này gần đây càng ngày càng xấu xa, bán đồ cho tôi càng ngày càng mắc, tôi phải trị ông ta một trận mới được.”
Nói xong, Tiết Dương nâng tấm đan bê tông vứt qua một bên, phía dưới là một cống thoát nước, tuy nhiên có lẽ do đã lâu không có người ở, nước dưới cống cũng không bẩn lắm. Tôi nhanh chóng phát hiện, bên dưới cống có mấy con cá nheo.
“Vào buổi tối, cá nheo sẽ phát ra tiếng kêu, tôi đã nghiên cứu cấu trúc của gian nhà này, thông qua đường nước này, tiếng kêu của cá nheo sẽ truyền vào nhà, nghe như tiếng trẻ con khóc! Chỉ có điều, tôi nuôi đã ba tháng rồi, ông ta mới vào đây ở, cũng là đúng dịp.” Nói xong, Tiết Dương vớt cá thả ra ngoài, phủi phủi tay, nói với tôi: “Xong việc!”
“Đơn giản vậy thôi sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Tiết Dương.
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy. Hai trăm ngàn, hơn nữa đơn hàng mua đồ lần này là một trăm ngàn, tất cả ba trăm ngàn vào tay.” Tiết Dương cười cười: “Có phải anh cảm thấy kiếm tiền sao mà dễ dàng quá vậy? Anh bạn à, anh còn phải học nhiều lắm!”
Tôi nhìn Tiết Dương, không biết phải nói gì, tuy tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng nghe ý của Tiết Dương, ông chủ Thẩm kia cũng không phải tốt lành gì, nên tôi đành im lặng. Không thể không nói, trên giang hồ, những cái bẫy như thế này, phiền phức không chịu nổi, ngay cả một người từng trải như ông chủ Thẩm cũng bị lừa.
Chỉ có thể nói, đám người này có rất nhiều thủ đoạn vơ vét của cải, thảo nào trước đó Tiết Dương nói bọn họ có thể một năm không khai trương, nhưng chỉ một lần khai trương, là đủ ăn một năm, câu này không hề giả.
Thật ra tôi không biết, lần này sự việc không hề đơn giản như Tiết Dương và tôi nghĩ, bởi vì sự ngu dốt, hai chúng tôi đã gây ra một sai lầm rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.