Địa Ngục Nhân Gian

Chương 17: ꧁Cảnh Nguy Khốn꧂

AD

01/05/2021

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao những người đã rời khỏi thôn này lại đột ngột trở về trong vòng một đêm? Tôi nhận ra được vài người trong đó đều là những người mấy năm trước ra ngoài làm ăn buôn bán, mãi không thấy trở về.

Một suy nghĩ bất an đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Từ tất cả những chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây, thì rất rõ ràng là đối phương muốn giết chết toàn bộ mọi người trong thôn, nhưng không hiểu do đâu mà chỉ hai người tôi và Giang Tiểu Thơ không bị ảnh hưởng. Đến bây giờ, những người dân đã rời quê hương từ lâu cũng quay về, hiển nhiên cái thứ tà ma quỷ quái kia muốn triệt để tiêu diệt mọi người trong thôn này.

Tôi không muốn tin đây là những chuyện Tú Tú làm ra sau khi chết, nhưng dựa theo tất cả những điều đang diễn ra, thì chỉ có Tú Tú mới có thù hận lớn đến vậy.

Sau khi dẫn Giang Tiểu Thơ quay về nhà, tôi thấy vẻ mặt cha mẹ có phần khác thường. Phải nói như thế nào đây? Dù mới chỉ tới đây một ngày, nhưng họ như đã hoàn toàn hòa nhập với người trong thôn, trên gương mặt cũng không hề có chút sức sống nào.

Lòng tôi thấy lạnh lẽo, sẽ không thật sự đúng như suy nghĩ của tôi đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, thì đây quả là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Trò chuyện vài câu với cha mẹ, tôi lập tức nhận ra hai người nói chuyện rất cứng nhắc, giống như đang đọc lại lời thoại của một kịch bản có sẵn. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nếu quả thực đúng như suy đoán của tôi, vậy chẳng phải là cha mẹ tôi cũng bị nhốt ở cái thôn quỷ quái này hay sao?

Bọn họ đều không có tội, tại sao lại liên lụy đến họ chứ?!

Sau khi dẫn Giang Tiểu Thơ về phòng riêng, vẻ mặt tôi vô cùng khó coi. Hiển nhiên là Giang Tiểu Thơ cũng biết được tôi phiền lòng vì điều gì. Cô bé mở miệng trước: “Anh Giang Lưu, chúng ta nhất định phải rời đi vào tối nay, nếu không thì chính chúng ta cũng không thể thoát được. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”

Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Thơ hỏi: “Anh có thể dẫn theo người khác đi cùng không?”

“Không được! Làm như vậy chỉ khiến tất cả chúng ta đều không đi ra được!” Giang Tiểu Thơ trả lời ngay lập tức.

“Vậy cha mẹ anh thì sao? Bọn họ vừa tới đây, hẳn là vẫn chưa bị ảnh hưởng!” Tôi vội vàng hỏi lại.



Giang Tiểu Thơ lắc đầu: “Một khi họ đã bước chân vào trong thôn này, có nghĩa là sẽ không thể ra ngoài được nữa, chính bà đã nói với em như vậy!”

Tôi cuống lên, trong đầu rối như tơ vò, hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này.

Giang Tiểu Thơ trầm mặc một hồi mới nói: “Chỉ khi chúng ta ra được bên ngoài, mới có thể tìm được cách cứu những người khác. Nếu chúng ta ở lại trong thôn, ngoài việc chết cùng mọi người, thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả.”

Mặc dù tôi biết những lời Giang Tiểu Thơ nói là đúng, thay vì ở lại đây chịu chết cùng tất cả, thì chúng tôi nên ra ngoài tìm biện pháp cứu mọi người trong thôn. Nhưng tôi cũng hiểu khả năng cứu được mọi người, cơ bản là con số không.

Trước đó, tôi gặp được lão Triệu không rõ là người hay quỷ kia cùng với em trai của lão, cả hai sau khi tới thôn thì đều sợ hãi chạy trốn, hiển nhiên là nơi này vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, tôi chỉ là một người bình thường, nào có biện pháp xử lý được chuyện này.

Cho nên tôi lựa chọn rời khỏi đây, nói dễ nghe một chút là để tìm kiếm hi vọng cho mọi người, nói khó nghe thì chính là vứt bỏ tất cả mọi người trong thôn để giữ lấy mạng.

Thấy tôi do dự, Giang Tiểu Thơ cũng sốt ruột giậm chân, hừ một tiếng: “Kệ anh đó, nếu như đêm nay anh không đi, vậy thì một mình em sẽ rời khỏi đây!”

Nói xong Giang Tiểu Thơ đi xuống nhà.

Thấy Giang Tiểu Thơ nổi cáu, tôi rất bối rối. Nếu như tôi không cùng rời đi, một cô bé như Giang Tiểu Thơ rời khỏi đây, liệu có vấn đề gì không?

Khi tôi đang nằm trên giường suy nghĩ xem mình nên làm gì vào lúc này, thì ở dưới nhà có tiếng động ồn ào truyền đến. Tôi giật mình, ngó đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, thấy anh họ từ bên ngoài chạy về phía này. Tôi vội vàng gọi anh: “Anh họ, có chuyện gì vậy?

“Xác chết từ trên thượng du trôi xuống rồi!” Khi nói tới đây, giọng anh họ có phần lo lắng.

“Xác chết nào?” Tôi ngẩn người, hỏi lại.

“Xác gã chết ở trong giếng! Khi nãy có người nhìn thấy thi thể của gã trong đầm nước bên ngoài!” Vừa đáp, anh họ vừa chạy về phía đầm nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook