Chương 37: ꧁Huyết Thực꧂
AD
02/05/2021
Chuyện này là thế nào? Tôi có thể khẳng định, trước đây tôi hoàn toàn không biết mấy người thanh niên tóc bạc này, nhưng vì sao trong phòng hắn lại có ảnh chụp tôi? Tuy thoạt nhìn ảnh chụp khá cũ, nhưng người trong ảnh rõ ràng là tôi.
Thoáng chốc tôi sợ đến mức ngây người tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Cùng lúc đó, đầu tôi bắt đầu đau dữ dội, giống như bị ai dó dùng cánh cửa ép chặt vậy.
Tôi ôm đầu, nghiến chặt răng, mới không la lên thành tiếng.
“Giang Lưu, anh sao rồi?” Giang Tiểu Thơ vội vã chạy tới đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi.
Tôi muốn mở miệng trả lời, nhưng nhận ra mình không thể nói được tiếng nào, chỉ ôm chặt lấy đầu.
Khi cơn đau tăng lên đến mức tột cùng, tôi bất tỉnh nhân sự.
Sau khi ngất xỉu, tôi mơ thấy một giấc mơ rất khác thường, trong mơ, tôi mặc quân phục màu vàng đất, lưng đeo súng trường, bên cạnh vẫn là mấy người trong những tấm ảnh kia.
“Làm thế nào đây? Chúng ta bị bao vây ở chỗ này rồi!” Người thanh niên với dáng vẻ trí thức lên tiếng.
Còn người thanh niên tóc bạc thì dựa vào tường, không nói một lời, trong hang núi âm u, ngọn đèn mờ mờ vàng vọt lung lay.
“Giang Lưu, cậu là người cầm đầu, cũng chính cậu dẫn chúng tôi tới nơi này, cậu không có gì muốn nói sao?” Người thanh niên dáng vẻ trí thức cất tiếng nói.
“Các cậu đi trước đi, tôi ở lại đi đoạn hậu.” Tôi nói.
“Chúng ta cùng đi một lượt, phải cùng nhau đi!” Lúc này Giang Tiểu Thơ kéo cánh tay tôi: “Anh muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng anh.”
Khi tôi vừa định nói gì đó, đầu tôi lại đau dữ dội.
“Giang Lưu!”
“Giang Lưu!”
Nghe có người gọi tên mình, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Giang Tiểu Thơ. Tôi hít sâu một hơi, có cảm giác đầu mình trống rỗng. Tôi đưa tay lên đỡ lấy trán, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Tiểu Thơ liếc nhìn tôi thật sâu, hỏi ngược lại: “Anh tin tưởng em chứ?”
Tôi không ngờ lúc này Giang Tiểu Thơ lại hỏi như vậy, sau một lúc sửng sốt, mới trả lời: “Tin chứ, đương nhiên anh tin em. Anh không tin em thì còn có thể tin ai!”
Thấy tôi liên tục lặp lại mấy từ tin tưởng, vẻ mặt Giang Tiểu Thơ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô nói: “Nếu như anh tin tưởng em, thì đừng hỏi gì hết, bây giờ anh biết càng nhiều thì chỉ càng phiền phức thêm cho anh mà thôi.”
Tôi hơi ngẩn người nhìn Giang Tiểu Thơ, nói một cách đầy tin tưởng: “Em sẽ không hại anh đâu, phải không?”
“Nói càn!” Giang Tiểu Thơ phì cười, chợt nhận ra hình như mình hơi thất thố, cô vội đưa tay bụm miệng nói: “Làm sao em có thể hại anh được chứ!”
“Anh sẽ không hỏi gì cả.” Tuy trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng tôi rất quan tâm tới Giang Tiểu Thơ, nếu cô ấy không muốn để tôi biết, tôi sẽ không truy hỏi làm gì.
“Ngoan.” Giang Tiểu Thơ đưa tay vuốt tóc tôi, hành động của cô khiến tôi hơi gượng gạo, nhưng không né tránh, để mặc cho cô ấy vuốt ve.
“Về chuyện của làng, em phải bàn bạc kỹ càng với Bạch Hồ đã, lần này chuyện không đơn giản như vậy đâu. Yên tâm đi, thứ kia chỉ giam lỏng người trong làng, trong thời gian ngắn nó sẽ không ra tay. Bởi vậy, chúng ta có nhiều thời gian giải quyết chuyện này. Mấy ngày kế tiếp, em sẽ đưa cho Tiết Dương một danh sách, hai người đi chuẩn bị vài thứ.” Giang Tiểu Thơ nói.
Chuyện có liên quan tới sự sống chết của cha mẹ mình, nên tôi rất nghiêm túc, khi thấy tôi gật đầu, Giang Tiểu Thơ mới đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi Giang Tiểu Thơ rời khỏi, Tiết Dương nhanh nhẹn chạy vào phòng, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò: “Nghe nói anh xông vào chính đường rồi? Sao anh… Trâu bò vậy! Tôi còn không dám vào đó, sợ sư phụ tống cổ tôi mất! Sao rồi? Trong đó có gì? Nói cho tôi biết với!”
Tôi lau mồ hôi: “Không có gì hết, chỉ có mấy tấm ảnh thôi.”
“Không có lý nào, nếu như chỉ có ảnh chụp, vì sao lúc vào thì anh đi bình thường, lúc ra thì nằm thẳng cẳng như vậy?” Tiết Dương cau mày, gặng hỏi.
Tôi hơi khựng lại: “Tôi cũng không biết, nhưng lúc trở ra, đầu tôi đau như búa bổ.”
“Quên đi, quên đi, hỏi anh thà hỏi đầu gối còn hơn! Mình nói về vấn đề dưỡng quỷ đi, anh còn chưa thả con quỷ huyền cấp của anh ra cho tôi xem đấy!” Tiết Dương nói.
Tôi cũng nhớ ra, tinh thần lập tức hăng hái. Hai chúng tôi sửa sang lại trận thế bày lúc nãy, sau đó háo hức lấy cái trống nhỏ ra.
Thoáng chốc tôi sợ đến mức ngây người tại chỗ, không biết phải làm thế nào. Cùng lúc đó, đầu tôi bắt đầu đau dữ dội, giống như bị ai dó dùng cánh cửa ép chặt vậy.
Tôi ôm đầu, nghiến chặt răng, mới không la lên thành tiếng.
“Giang Lưu, anh sao rồi?” Giang Tiểu Thơ vội vã chạy tới đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi.
Tôi muốn mở miệng trả lời, nhưng nhận ra mình không thể nói được tiếng nào, chỉ ôm chặt lấy đầu.
Khi cơn đau tăng lên đến mức tột cùng, tôi bất tỉnh nhân sự.
Sau khi ngất xỉu, tôi mơ thấy một giấc mơ rất khác thường, trong mơ, tôi mặc quân phục màu vàng đất, lưng đeo súng trường, bên cạnh vẫn là mấy người trong những tấm ảnh kia.
“Làm thế nào đây? Chúng ta bị bao vây ở chỗ này rồi!” Người thanh niên với dáng vẻ trí thức lên tiếng.
Còn người thanh niên tóc bạc thì dựa vào tường, không nói một lời, trong hang núi âm u, ngọn đèn mờ mờ vàng vọt lung lay.
“Giang Lưu, cậu là người cầm đầu, cũng chính cậu dẫn chúng tôi tới nơi này, cậu không có gì muốn nói sao?” Người thanh niên dáng vẻ trí thức cất tiếng nói.
“Các cậu đi trước đi, tôi ở lại đi đoạn hậu.” Tôi nói.
“Chúng ta cùng đi một lượt, phải cùng nhau đi!” Lúc này Giang Tiểu Thơ kéo cánh tay tôi: “Anh muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng anh.”
Khi tôi vừa định nói gì đó, đầu tôi lại đau dữ dội.
“Giang Lưu!”
“Giang Lưu!”
Nghe có người gọi tên mình, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt thanh tú của Giang Tiểu Thơ. Tôi hít sâu một hơi, có cảm giác đầu mình trống rỗng. Tôi đưa tay lên đỡ lấy trán, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Tiểu Thơ liếc nhìn tôi thật sâu, hỏi ngược lại: “Anh tin tưởng em chứ?”
Tôi không ngờ lúc này Giang Tiểu Thơ lại hỏi như vậy, sau một lúc sửng sốt, mới trả lời: “Tin chứ, đương nhiên anh tin em. Anh không tin em thì còn có thể tin ai!”
Thấy tôi liên tục lặp lại mấy từ tin tưởng, vẻ mặt Giang Tiểu Thơ cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô nói: “Nếu như anh tin tưởng em, thì đừng hỏi gì hết, bây giờ anh biết càng nhiều thì chỉ càng phiền phức thêm cho anh mà thôi.”
Tôi hơi ngẩn người nhìn Giang Tiểu Thơ, nói một cách đầy tin tưởng: “Em sẽ không hại anh đâu, phải không?”
“Nói càn!” Giang Tiểu Thơ phì cười, chợt nhận ra hình như mình hơi thất thố, cô vội đưa tay bụm miệng nói: “Làm sao em có thể hại anh được chứ!”
“Anh sẽ không hỏi gì cả.” Tuy trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng tôi rất quan tâm tới Giang Tiểu Thơ, nếu cô ấy không muốn để tôi biết, tôi sẽ không truy hỏi làm gì.
“Ngoan.” Giang Tiểu Thơ đưa tay vuốt tóc tôi, hành động của cô khiến tôi hơi gượng gạo, nhưng không né tránh, để mặc cho cô ấy vuốt ve.
“Về chuyện của làng, em phải bàn bạc kỹ càng với Bạch Hồ đã, lần này chuyện không đơn giản như vậy đâu. Yên tâm đi, thứ kia chỉ giam lỏng người trong làng, trong thời gian ngắn nó sẽ không ra tay. Bởi vậy, chúng ta có nhiều thời gian giải quyết chuyện này. Mấy ngày kế tiếp, em sẽ đưa cho Tiết Dương một danh sách, hai người đi chuẩn bị vài thứ.” Giang Tiểu Thơ nói.
Chuyện có liên quan tới sự sống chết của cha mẹ mình, nên tôi rất nghiêm túc, khi thấy tôi gật đầu, Giang Tiểu Thơ mới đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi Giang Tiểu Thơ rời khỏi, Tiết Dương nhanh nhẹn chạy vào phòng, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò: “Nghe nói anh xông vào chính đường rồi? Sao anh… Trâu bò vậy! Tôi còn không dám vào đó, sợ sư phụ tống cổ tôi mất! Sao rồi? Trong đó có gì? Nói cho tôi biết với!”
Tôi lau mồ hôi: “Không có gì hết, chỉ có mấy tấm ảnh thôi.”
“Không có lý nào, nếu như chỉ có ảnh chụp, vì sao lúc vào thì anh đi bình thường, lúc ra thì nằm thẳng cẳng như vậy?” Tiết Dương cau mày, gặng hỏi.
Tôi hơi khựng lại: “Tôi cũng không biết, nhưng lúc trở ra, đầu tôi đau như búa bổ.”
“Quên đi, quên đi, hỏi anh thà hỏi đầu gối còn hơn! Mình nói về vấn đề dưỡng quỷ đi, anh còn chưa thả con quỷ huyền cấp của anh ra cho tôi xem đấy!” Tiết Dương nói.
Tôi cũng nhớ ra, tinh thần lập tức hăng hái. Hai chúng tôi sửa sang lại trận thế bày lúc nãy, sau đó háo hức lấy cái trống nhỏ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.