Địa Ngục Nhân Gian

Chương 15: ꧁Quay Về꧂

AD

01/05/2021

Vừa nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lập tức dùng toàn bộ sức lực còn sót lại cầm điện thoại lên nhìn, là bố tôi gọi tới.

Bố tôi?

Vì sao bố lại gọi điện cho mình?

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng nghe điện thoại. Sau khi bắt máy, phía bên kia không hề có chút tiếng động nào, tôi alo vài lần cũng không thấy ai trả lời, không lâu sau thì đầu dây bên kia tắt máy.

Tôi hít một hơi thật sâu, bật chế độ đèn pin của điện thoại, nương theo chút ánh sáng của điện thoại phát ra để châm lửa cho các ngọn nến.

Trong phòng có ánh sáng chiếu rọi, lúc này tôi mới thoải mái hơn một chút, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng tan biến, tôi thở phào một hơi.

Nhìn lò lửa đã bị tắt, tôi lại vái di ảnh bà cốt một cái, sau đó tiếp tục đút vàng mã vào bên trong, chỉ là cảm giác sợ hãi vẫn không thể tiêu tan. Không phải là tôi không muốn đi ra ngoài, nhưng tôi sợ nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc giận thứ gì đó. Hiện giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra trong linh đường, chứng tỏ nơi này đang tạm an toàn. Hơn nữa nếu thực sự có nguy hiểm, vậy dù tôi ra ngoài cũng không tránh được.

Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi bị dọa tới mức chân nhũn cả ra, hoàn toàn không dám đi ra ngoài.

Cũng may quãng thời gian tiếp theo trôi qua yên ổn, bầy chó cũng không còn sủa loạn nữa, dường như tất cả những gì vừa xảy ra, hoàn toàn không tồn tại. Sau nửa đêm không còn điều kỳ quái gì xảy ra, mãi cho tới rạng sáng Giang Tiểu Thơ mới tới đổi ca với tôi.

Giang Tiểu Thơ đến linh đường, nhìn thấy dáng vẻ của tôi cũng giật nảy mình: “Anh Giang Lưu, anh sao rồi? Sao mặt anh khó coi như vậy?!”

Tôi không muốn Giang Tiểu Thơ bị dọa sợ. Cô bé còn nhỏ, không nên để cô bé biết thì tốt hơn, cho nên tôi cười cười, đáp: “Không có gì cả, chỉ là lâu rồi anh không thức thâu đêm. Cả đêm qua không được ngủ, thiếu chút nữa thì anh không chịu nổi.”

“À, vậy anh mau đi ăn cơm, rồi nghỉ ngơi đi. Ban ngày cứ để em.” Giang Tiểu Thơ rất hiểu chuyện, đáp lại.



Tôi khẽ gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô bé, trở về nhà ăn bữa sáng mà cô bé đã chuẩn bị từ trước.

Sau khi húp một ngụm cháo nóng hổi, cảm giác sợ hãi sâu tận đáy lòng mới dần tan đi, cơ thể cũng không còn cứng ngắc như trước, chỉ là tay tôi vẫn không ngừng run rẩy.

Lúc này đầu óc tôi mới có thể hoạt động bình thường trở lại.

Đúng rồi, đêm qua hình như bố gọi điện thoại, giờ tôi phải gọi lại hỏi thăm xem có chuyện gì.

Khi tôi chuẩn bị gọi điện cho bố thì mới phát hiện vì quá sợ hãi nên mình quên không tắt, cả đêm vẫn để chế độ đèn pin, điện thoại sớm đã sập nguồn. Không còn cách nào cả, tôi đành lấy cục sạc ra sạc pin cho máy.

Cắm sạc xong, tôi không chống đỡ được nữa, lăn ra ngủ mê man.

Dù sao thức suốt một đêm, bây giờ tinh thần được thả lỏng đương nhiên cơn buồn ngủ sẽ nhanh chóng ập tới.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ có những giọng nói không ngừng gọi tôi. Lúc là tiếng của mẹ tôi, lúc lại là tiếng của người yêu đầu thời cấp ba, sau đó là tiếng bà cốt, rồi tiếng của Giang Tiểu Thơ lần lượt vang lên.

Tôi đi theo hướng âm thanh truyền đến để tìm bọn họ, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy một màu đỏ như máu. Dù đi đến đâu, bốn phía xung quanh cũng đều là màu đỏ máu trải dài vô tận.

Đột nhiên có tiếng động vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại phát hiện ra Tú Tú mặc trang phục phù dâu màu đỏ!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đã mục nát, trên thân người loang lổ những mảng thịt nhão, thậm chí tôi có thể nhìn thấy nhiều chỗ xuất hiện những con giòi trắng nõn đang ngọ nguậy ở miệng vết thương.

“Vì sao anh không cứu tôi?!”



“Hả?” Tôi sững ra, vừa định trả lời, thì Tú Tú đã xông thẳng tới trước mặt, vươn tay siết chặt lấy cổ tôi khiến tôi không thể hít thở nổi.

“Vì sao anh không ngăn chúng lại?! Vì sao hả?!”

“Vì sao?!”

“Vì sao?!”

Giọng nói của Tú Tú càng lúc càng sắc bén, tôi lại đang bị siết chặt cổ, cảm thấy càng lúc càng khó thở hơn!

“Đều phải chết!”

“Các người đều phải chết!”

Tú Tú nhìn tôi chằm chằm, ẩn sâu trong đôi mắt là sự thù hận vô cùng vô tận!

Khi cảm thấy mình sắp tắt thở, tôi đột nhiên vùng dậy, lúc này mới phát hiện mình vừa nằm mơ.

Tôi có phần không dám tin, đưa tay sờ lên cổ mình, vừa rồi chỉ là giấc mơ hay sao?

Nếu như là mơ, vậy giấc mơ này quá chân thật rồi!

Tôi ngồi trên giường khá lâu, sau khi cảm thấy đã hít thở thoải mái mới đứng dậy, xoa vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook