Chương 29: ꧁Tóc Bạc꧂
AD
01/05/2021
Cho tới bây giờ, tôi không nghĩ giọng nói của mình lại xé gan xé ruột như vậy, tuyệt vọng đến như vậy. Có thể là nhận thấy Giang Tiểu Thơ tới, nữ quỷ xinh đẹp dưới người tôi càng gia tăng tốc độ, tôi rõ ràng cảm giác được cơ thể mình đang bị hút cạn dần.
“Gấp cái gì? Trông dáng vẻ của anh đang rất hưởng thụ mà!” Giọng của Giang Tiểu Thơ lại truyền tới.
Lúc này tôi thật sự rất sợ, vội kêu lên:
- Mau cứu anh! Mau lên đi!
Lúc này dường như nữ quỷ xinh đẹp nhận ra tình thế không ổn, đám tóc dài quấn lấy tôi đều tản ra, cảm giác phun trào ở bên dưới người cũng không còn.
Tôi thở dài một hơi, vội vàng kéo cái quần ẩm ướt của mình lên, đưa mắt liếc nhìn, thấy nữ quỷ kia nhìn Giang Tiểu Thơ như gặp phải đại địch, trong đôi mắt đỏ như máu tràn ngập vẻ oán hận pha lẫn dè dặt!
Thấy vậy, tôi vội chạy ra phía sau Giang Tiểu Thơ, rốt cuộc cô ấy lại nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: “Tránh xa em ra một chút! Người anh khai nồng à!”
“Ừ!” Tôi đỏ mặt tới tận mang tai, bất cứ ai tiểu ra quần bị người khác bắt tại trận, cũng đều rất xấu hổ.
“Mặc đồ diễn kịch, chắc hẳn lúc sinh thời mi là một đào hát?” Giang Tiểu Thơ hơi giễu cợt nhìn thoáng qua nữ quỷ xinh đẹp kia!
Nữ quỷ kia làm như không nghe thấy câu hỏi của Giang Tiểu Thơ, vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.
“Có thể bộc lộ tài năng giữa đám cô hồn dã quỷ đông đúc kia, cũng có chút tài cán, nhưng thật đáng tiếc.” Giang Tiểu Thơ gật gù đắc ý, cũng không biết cô ấy đang muốn nói gì.
Giang Tiểu Thơ lúc này, giống như cái gì cũng biết vậy, điểm này càng khiến tôi thầm nghi hoặc, Giang Tiểu Thơ này là thật hay là giả đây? Nếu cô ấy không phải là Giang Tiểu Thơ, vậy thì rốt cuộc là ai? Tiếp cận tôi vì lý do gì?
Đây là vấn đề làm tôi hoang mang nhất. Tôi chỉ là một người dân rất bình thường, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt, nếu nói cô gái kia giả mạo Giang Tiểu Thơ tiếp cận tôi, thì cô ta có ý đồ gì? Tôi có thứ gì tốt để mà người khác mưu đồ chiếm đoạt? Muốn hại tôi ư? Với bản lĩnh của cô ấy, nếu muốn hại tôi, thì chỉ trong nháy mắt là đời tôi chấm dứt rồi, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy cho mệt?
Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, Giang Tiểu Thơ lấy ra một cái trống nhỏ từ trong bao của mình. Hình dạng cái trống này rất kỳ lạ, nó vuông vắn, hơn nữa trên mặt trống còn có một lỗ thủng, xung quanh gắn những sợi dây màu đỏ, trông rất quái dị.
Sau khi nhìn thấy cái trống nhỏ này, vẻ mặt nữ quỷ cũng trở nên khác thường, mái tóc dài không gió cũng tự phất phơ, trên ngón tay thon nhỏ là móng tay rất dài và nhọn hoắt, vẻ mặt trở nên quái đản và vô cùng hung dữ: “Ngươi muốn thu ta?”
“Lui ra phía sau, nín thở, không muốn chết thì đừng có hô hấp!” Giang Tiểu Thơ vừa dứt lời, lập tức đưa ngón tay lên, dùng răng cắn vào ngón giữa của mình, ngón tay khua khua giữa không trung, không biết là làm gì!
Ngay khi tôi lui về phía sau, lúc này đèn lại hết pin, xung quanh chìm vào bóng tối, không còn nhìn thấy gì.
Tôi vội giơ tay lên bịt mũi lại, để mình không thể hít thở.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh thoáng chốc trở nên lạnh như băng, dường như đặc lại và dinh dính, tiếng rít ghê người vang lên dày đặc khắp khu rừng nhỏ!
Tôi cố bịt chặt cái mũi của mình, tim bắt đầu đập thình thịch.
Giang Tiểu Thơ, em nhất định phải thắng nhé! Nếu em thua, anh cũng xong đời. Dựa vào cái kiểu nữ quỷ tỏ ra thích…”cái đồ đi tiểu” của tôi, cho thấy nó mà thắng, dương khí của tôi sẽ bị hút hết, cho đến lúc cả người khô cạn mới thôi!
Vừa nghĩ tới đây, tôi vội đưa tay sờ đũng quần, phát hiện “chỗ đó” của mình lạnh như băng, giống như sờ cục nước đá, không hề có một chút phản ứng nào. Hơn nữa, kích thước của nó cũng thay đổi, ỉu xìu như cọng bún thiu ngâm nước, trước kia vốn rất lớn, bây giờ đã teo lại đến mức không còn hình thù.
Tôi hít vào một hơi lạnh, chẳng lẽ mình bị liệt dương rồi!
“Làm càn!” Ngay lúc tôi hít vào, bên cạnh tôi chợt vang lên giọng nói đầy tức giận của Giang Tiểu Thơ, dường như cô ấy bị cái gì đó chọc giận vậy.
Tôi cả kinh, mẹ kiếp, hình như tôi vừa hít vào rồi!
Trong đầu vừa hiện lên ý niệm này, tôi lại có cảm giác có một luồng khí lạnh tràn ngập cả người, ý thức của tôi lập tức tan biến!
Bất tỉnh nhân sự!
Đến khi có phản ứng lại, tôi phát hiện mình đang đứng yên tại chỗ, tôi rất muốn cử động, nhưng không sao cử động được.
Đúng lúc này, tôi nghe từ trong cổ họng mình phát ra tiếng nói: “Muốn thu ta ư? Cũng không tự lượng sức mình đi, ngày hôm nay mi phải chết ở chỗ này!”
Tôi kinh ngạc, giọng nói này không giống tôi chút nào!
“Gấp cái gì? Trông dáng vẻ của anh đang rất hưởng thụ mà!” Giọng của Giang Tiểu Thơ lại truyền tới.
Lúc này tôi thật sự rất sợ, vội kêu lên:
- Mau cứu anh! Mau lên đi!
Lúc này dường như nữ quỷ xinh đẹp nhận ra tình thế không ổn, đám tóc dài quấn lấy tôi đều tản ra, cảm giác phun trào ở bên dưới người cũng không còn.
Tôi thở dài một hơi, vội vàng kéo cái quần ẩm ướt của mình lên, đưa mắt liếc nhìn, thấy nữ quỷ kia nhìn Giang Tiểu Thơ như gặp phải đại địch, trong đôi mắt đỏ như máu tràn ngập vẻ oán hận pha lẫn dè dặt!
Thấy vậy, tôi vội chạy ra phía sau Giang Tiểu Thơ, rốt cuộc cô ấy lại nhìn tôi với vẻ ghét bỏ: “Tránh xa em ra một chút! Người anh khai nồng à!”
“Ừ!” Tôi đỏ mặt tới tận mang tai, bất cứ ai tiểu ra quần bị người khác bắt tại trận, cũng đều rất xấu hổ.
“Mặc đồ diễn kịch, chắc hẳn lúc sinh thời mi là một đào hát?” Giang Tiểu Thơ hơi giễu cợt nhìn thoáng qua nữ quỷ xinh đẹp kia!
Nữ quỷ kia làm như không nghe thấy câu hỏi của Giang Tiểu Thơ, vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.
“Có thể bộc lộ tài năng giữa đám cô hồn dã quỷ đông đúc kia, cũng có chút tài cán, nhưng thật đáng tiếc.” Giang Tiểu Thơ gật gù đắc ý, cũng không biết cô ấy đang muốn nói gì.
Giang Tiểu Thơ lúc này, giống như cái gì cũng biết vậy, điểm này càng khiến tôi thầm nghi hoặc, Giang Tiểu Thơ này là thật hay là giả đây? Nếu cô ấy không phải là Giang Tiểu Thơ, vậy thì rốt cuộc là ai? Tiếp cận tôi vì lý do gì?
Đây là vấn đề làm tôi hoang mang nhất. Tôi chỉ là một người dân rất bình thường, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt, nếu nói cô gái kia giả mạo Giang Tiểu Thơ tiếp cận tôi, thì cô ta có ý đồ gì? Tôi có thứ gì tốt để mà người khác mưu đồ chiếm đoạt? Muốn hại tôi ư? Với bản lĩnh của cô ấy, nếu muốn hại tôi, thì chỉ trong nháy mắt là đời tôi chấm dứt rồi, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy cho mệt?
Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, Giang Tiểu Thơ lấy ra một cái trống nhỏ từ trong bao của mình. Hình dạng cái trống này rất kỳ lạ, nó vuông vắn, hơn nữa trên mặt trống còn có một lỗ thủng, xung quanh gắn những sợi dây màu đỏ, trông rất quái dị.
Sau khi nhìn thấy cái trống nhỏ này, vẻ mặt nữ quỷ cũng trở nên khác thường, mái tóc dài không gió cũng tự phất phơ, trên ngón tay thon nhỏ là móng tay rất dài và nhọn hoắt, vẻ mặt trở nên quái đản và vô cùng hung dữ: “Ngươi muốn thu ta?”
“Lui ra phía sau, nín thở, không muốn chết thì đừng có hô hấp!” Giang Tiểu Thơ vừa dứt lời, lập tức đưa ngón tay lên, dùng răng cắn vào ngón giữa của mình, ngón tay khua khua giữa không trung, không biết là làm gì!
Ngay khi tôi lui về phía sau, lúc này đèn lại hết pin, xung quanh chìm vào bóng tối, không còn nhìn thấy gì.
Tôi vội giơ tay lên bịt mũi lại, để mình không thể hít thở.
Cùng lúc đó, không khí xung quanh thoáng chốc trở nên lạnh như băng, dường như đặc lại và dinh dính, tiếng rít ghê người vang lên dày đặc khắp khu rừng nhỏ!
Tôi cố bịt chặt cái mũi của mình, tim bắt đầu đập thình thịch.
Giang Tiểu Thơ, em nhất định phải thắng nhé! Nếu em thua, anh cũng xong đời. Dựa vào cái kiểu nữ quỷ tỏ ra thích…”cái đồ đi tiểu” của tôi, cho thấy nó mà thắng, dương khí của tôi sẽ bị hút hết, cho đến lúc cả người khô cạn mới thôi!
Vừa nghĩ tới đây, tôi vội đưa tay sờ đũng quần, phát hiện “chỗ đó” của mình lạnh như băng, giống như sờ cục nước đá, không hề có một chút phản ứng nào. Hơn nữa, kích thước của nó cũng thay đổi, ỉu xìu như cọng bún thiu ngâm nước, trước kia vốn rất lớn, bây giờ đã teo lại đến mức không còn hình thù.
Tôi hít vào một hơi lạnh, chẳng lẽ mình bị liệt dương rồi!
“Làm càn!” Ngay lúc tôi hít vào, bên cạnh tôi chợt vang lên giọng nói đầy tức giận của Giang Tiểu Thơ, dường như cô ấy bị cái gì đó chọc giận vậy.
Tôi cả kinh, mẹ kiếp, hình như tôi vừa hít vào rồi!
Trong đầu vừa hiện lên ý niệm này, tôi lại có cảm giác có một luồng khí lạnh tràn ngập cả người, ý thức của tôi lập tức tan biến!
Bất tỉnh nhân sự!
Đến khi có phản ứng lại, tôi phát hiện mình đang đứng yên tại chỗ, tôi rất muốn cử động, nhưng không sao cử động được.
Đúng lúc này, tôi nghe từ trong cổ họng mình phát ra tiếng nói: “Muốn thu ta ư? Cũng không tự lượng sức mình đi, ngày hôm nay mi phải chết ở chỗ này!”
Tôi kinh ngạc, giọng nói này không giống tôi chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.