Chương 2: ꧁Tú Tú 2꧂
AD
30/04/2021
Anh họ tôi vẫn định đi vào trong nhưng sắc mặt chị dâu lại trầm xuống, "Đã sớm cảm thấy khi còn đi học anh hay nhìn lén Tú Tú, có phải anh thích cô ta không?!"
Tới lúc này làm sao tôi còn không hiểu suy nghĩ của chị dâu, chị ta tìm Tú Tú tới là vì muốn nhìn thấy Tú Tú gặp nạn. Đúng là con đàn bà đê tiện, anh họ có mù hay không mà lại đi cưới loại đàn bà này làm vợ!
Bị chị dâu nói vậy, anh họ cũng không tiện chạy qua. Lúc này phòng bên cạnh vang lên tiếng khóc lớn. Tôi cuống cuồng, không phải thật sự xảy ra chuyện chứ.
Tôi vội vàng chạy đi, chị dâu còn định kéo lại. Tôi biết mục đích của chị ta, cảm thấy vô cùng chán ghét, vì vậy tôi hất mạnh tay, mặc chị ta ngã xuống đất.
Sau khi tôi chạy ra ngoài, tiếng khóc của Tú Tú ở phòng bên cạnh đã biến mất. Tôi lo lắng, đẩy cửa hai lần không được, nhìn bốn phía thì phát hiện ở phòng bếp có một chiếc búa tạ. Tôi vội vàng chạy tới, dùng búa đập cửa.
Tiếng đập khá lớn nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Đến lúc tôi đập cửa ra, đám người bên trong có vẻ chột dạ, mấy người dẫn đầu còn đẩy tôi một cái, hỏi tôi làm gì vậy rồi bày ra vẻ mặt khó chịu.
Sau đó anh họ tôi chạy tới xin lỗi, nói hết lời bọn họ mới chịu tản đi. Lúc này tôi mới thấy cảnh tượng trong phòng, lễ phục trên người Tú Tú đã bị xé sạch, trên người đầy vết thâm tím. Thấy mọi người đã đi hết, Tú Tú mới thất thểu đứng dậy, ánh mắt trống rỗng, đứng cũng không vững. Lúc này tôi mới phát hiện trên cặp đùi trắng nõn của cô còn lưu lại một vệt máu đỏ tươi, hơn nữa phía trên còn chảy ra chất lỏng trắng sền sệt.
Sao tôi không hiểu được chuyện gì đã xảy ra chứ, tôi chán nản gọi một tiếng rồi vội vàng cởi áo khoác lên người cô, lúc này cô mới như hồi hồn, khóc lớn.
Bấy giờ anh họ và chị dâu đã xin lỗi mọi người xong, đi vào. Anh họ thấy cảnh này cũng ngẩn ra, không nghĩ chỉ là náo động phòng mà lại khiến Tú Tú mất đi lần đầu, thật là không biết phải đối xử với người ta như thế nào!
Ngay khi tôi đang nghĩ cách an ủi Tú Tú, chị dâu lại tỏ vẻ mặt khó chịu, nói: "Hôm nay là ngày tôi kết hôn, cô khóc lớn như vậy làm gì, có khác nào chịu tang. Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, sớm biết thế đã không cho cô tới!"
Vốn tôi đã kìm một bụng tức giận, nhưng nghe chị ta nói vậy thì không chịu được nữa, mặc kệ họ hàng cái đếch gì, tôi đi lên tát một cái: "Con mẹ nó, chị có mắt hay không, tới giờ còn châm chọc. Không hiểu sao anh tôi lại thích chị! Đồ đê tiện như chị có cho ông đây cũng thèm vào!"
Chị dâu vừa khóc vừa chửi, Tú Tú cũng không khóc nữa mà yên lặng trở về phòng. Tôi định tới an ủi nhưng bị anh họ giữ lại, nói hiện giờ nên để cô bé một mình.
Hôn lễ kết thúc không vui vẻ, tôi và anh họ cũng cần xử lý những chuyện khác.
Khi đi xử lý mọi chuyện, đầu óc tôi rối bời, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn náo tới mức này. Vừa xử lý công việc, tôi vừa nghĩ cách làm sao để an ủi Tú Tú. Nếu không được, đến khi đó tôi sẽ nói với cô ấy cứ gả cho tôi. Dù sao tôi cũng không quá quan trọng mấy chuyện trinh tiết, hẳn là cô ấy sợ thân thể không trong sạch, về sau khó lấy được chồng.
Những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu, tôi nghĩ nếu đã chịu trách nhiệm với Tú Tú thì nhất định phải đối xử tốt, không được ghét bỏ cô bé. Xử lý xong mọi chuyện đã là sáu bảy giờ, sắp tới giờ cơm tối, thím lên lầu định gọi Tú Tú xuống ăn cơm, kết quả vừa mở cửa phòng ra bà đã sợ hãi hét lớn.
Tôi và anh họ vội chạy lên lầu, khi tới gian phòng của Tú Tú, tôi cũng bị dọa đến nỗi con ngươi co lại.
Tú Tú tự sát!
Tú Tú mặc trang phục phù dâu màu đỏ, an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, dùng cây kéo được bọc vải đỏ trong phòng đâm vào cổ mình, máu tươi từ trong cổ túa ra, chảy đầy đất.
Hiển nhiên cô bé đã chết được một khoảng thời gian, máu đã dần chuyển thành màu đen. Tôi sợ hãi tới mức thân thể cứng đơ, tay chân không ngừng run rẩy.
Không phải tôi sợ chuyện Tú Tú tự sát, không phải sợ cái xác mà là…
Tôi sợ cặp mắt lúc chết vẫn trợn trừng của Tú Tú!
Tôi không thể dùng câu chữ để miêu tả ánh mắt đó, bởi vì nó quá rung động lòng người. Cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt đấy.
Tôi có thể nhìn thấy oán hận vô tận ở bên trong.
Người chết đã là chuyện lớn, nhất là chuyện này còn xảy ra trong hôn lễ của anh họ. Mọi người cuống cuồng, chị dâu vốn vẫn oán trách Tú Tú cũng bị dọa ngẩn người, không ngờ rằng mọi chuyện lại lớn tới mức này.
Nhưng khi đó tôi chỉ biết sợ hãi mà không biết rằng, sau khi Tú Tú chết, những người tham gia náo động phòng trước đó chẳng những không hề có chút ăn năn mà ngược lại còn làm ra những hành động không bằng cầm thú!
Cũng chính vì như vậy mới từng bước khiến mọi chuyện đi tới mức không thể cứu vãn được như ngày hôm nay!
Tới lúc này làm sao tôi còn không hiểu suy nghĩ của chị dâu, chị ta tìm Tú Tú tới là vì muốn nhìn thấy Tú Tú gặp nạn. Đúng là con đàn bà đê tiện, anh họ có mù hay không mà lại đi cưới loại đàn bà này làm vợ!
Bị chị dâu nói vậy, anh họ cũng không tiện chạy qua. Lúc này phòng bên cạnh vang lên tiếng khóc lớn. Tôi cuống cuồng, không phải thật sự xảy ra chuyện chứ.
Tôi vội vàng chạy đi, chị dâu còn định kéo lại. Tôi biết mục đích của chị ta, cảm thấy vô cùng chán ghét, vì vậy tôi hất mạnh tay, mặc chị ta ngã xuống đất.
Sau khi tôi chạy ra ngoài, tiếng khóc của Tú Tú ở phòng bên cạnh đã biến mất. Tôi lo lắng, đẩy cửa hai lần không được, nhìn bốn phía thì phát hiện ở phòng bếp có một chiếc búa tạ. Tôi vội vàng chạy tới, dùng búa đập cửa.
Tiếng đập khá lớn nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Đến lúc tôi đập cửa ra, đám người bên trong có vẻ chột dạ, mấy người dẫn đầu còn đẩy tôi một cái, hỏi tôi làm gì vậy rồi bày ra vẻ mặt khó chịu.
Sau đó anh họ tôi chạy tới xin lỗi, nói hết lời bọn họ mới chịu tản đi. Lúc này tôi mới thấy cảnh tượng trong phòng, lễ phục trên người Tú Tú đã bị xé sạch, trên người đầy vết thâm tím. Thấy mọi người đã đi hết, Tú Tú mới thất thểu đứng dậy, ánh mắt trống rỗng, đứng cũng không vững. Lúc này tôi mới phát hiện trên cặp đùi trắng nõn của cô còn lưu lại một vệt máu đỏ tươi, hơn nữa phía trên còn chảy ra chất lỏng trắng sền sệt.
Sao tôi không hiểu được chuyện gì đã xảy ra chứ, tôi chán nản gọi một tiếng rồi vội vàng cởi áo khoác lên người cô, lúc này cô mới như hồi hồn, khóc lớn.
Bấy giờ anh họ và chị dâu đã xin lỗi mọi người xong, đi vào. Anh họ thấy cảnh này cũng ngẩn ra, không nghĩ chỉ là náo động phòng mà lại khiến Tú Tú mất đi lần đầu, thật là không biết phải đối xử với người ta như thế nào!
Ngay khi tôi đang nghĩ cách an ủi Tú Tú, chị dâu lại tỏ vẻ mặt khó chịu, nói: "Hôm nay là ngày tôi kết hôn, cô khóc lớn như vậy làm gì, có khác nào chịu tang. Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, sớm biết thế đã không cho cô tới!"
Vốn tôi đã kìm một bụng tức giận, nhưng nghe chị ta nói vậy thì không chịu được nữa, mặc kệ họ hàng cái đếch gì, tôi đi lên tát một cái: "Con mẹ nó, chị có mắt hay không, tới giờ còn châm chọc. Không hiểu sao anh tôi lại thích chị! Đồ đê tiện như chị có cho ông đây cũng thèm vào!"
Chị dâu vừa khóc vừa chửi, Tú Tú cũng không khóc nữa mà yên lặng trở về phòng. Tôi định tới an ủi nhưng bị anh họ giữ lại, nói hiện giờ nên để cô bé một mình.
Hôn lễ kết thúc không vui vẻ, tôi và anh họ cũng cần xử lý những chuyện khác.
Khi đi xử lý mọi chuyện, đầu óc tôi rối bời, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn náo tới mức này. Vừa xử lý công việc, tôi vừa nghĩ cách làm sao để an ủi Tú Tú. Nếu không được, đến khi đó tôi sẽ nói với cô ấy cứ gả cho tôi. Dù sao tôi cũng không quá quan trọng mấy chuyện trinh tiết, hẳn là cô ấy sợ thân thể không trong sạch, về sau khó lấy được chồng.
Những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu, tôi nghĩ nếu đã chịu trách nhiệm với Tú Tú thì nhất định phải đối xử tốt, không được ghét bỏ cô bé. Xử lý xong mọi chuyện đã là sáu bảy giờ, sắp tới giờ cơm tối, thím lên lầu định gọi Tú Tú xuống ăn cơm, kết quả vừa mở cửa phòng ra bà đã sợ hãi hét lớn.
Tôi và anh họ vội chạy lên lầu, khi tới gian phòng của Tú Tú, tôi cũng bị dọa đến nỗi con ngươi co lại.
Tú Tú tự sát!
Tú Tú mặc trang phục phù dâu màu đỏ, an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, dùng cây kéo được bọc vải đỏ trong phòng đâm vào cổ mình, máu tươi từ trong cổ túa ra, chảy đầy đất.
Hiển nhiên cô bé đã chết được một khoảng thời gian, máu đã dần chuyển thành màu đen. Tôi sợ hãi tới mức thân thể cứng đơ, tay chân không ngừng run rẩy.
Không phải tôi sợ chuyện Tú Tú tự sát, không phải sợ cái xác mà là…
Tôi sợ cặp mắt lúc chết vẫn trợn trừng của Tú Tú!
Tôi không thể dùng câu chữ để miêu tả ánh mắt đó, bởi vì nó quá rung động lòng người. Cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt đấy.
Tôi có thể nhìn thấy oán hận vô tận ở bên trong.
Người chết đã là chuyện lớn, nhất là chuyện này còn xảy ra trong hôn lễ của anh họ. Mọi người cuống cuồng, chị dâu vốn vẫn oán trách Tú Tú cũng bị dọa ngẩn người, không ngờ rằng mọi chuyện lại lớn tới mức này.
Nhưng khi đó tôi chỉ biết sợ hãi mà không biết rằng, sau khi Tú Tú chết, những người tham gia náo động phòng trước đó chẳng những không hề có chút ăn năn mà ngược lại còn làm ra những hành động không bằng cầm thú!
Cũng chính vì như vậy mới từng bước khiến mọi chuyện đi tới mức không thể cứu vãn được như ngày hôm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.