Chương 49: ꧁Vĩnh Dạ 3꧂
AD
03/05/2021
Trên vách tường phía sau lưng bà ta, là năm chữ lớn viết bằng máu.
Nợ máu trả bằng máu!
Rõ ràng Dương Tiểu Hồng đã tới nơi này rồi!
Lúc này Bạch Hồ đi tới một căn phòng bên trong. Rất nhanh sau đó, Tiết Dương từ trong phòng đó đi ra, mặt mày tái mét, nhưng trong đôi mắt vẫn có một chút sinh khí.
Thấy Tiết Dương vẫn chưa chết, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ làm thế nào đây? Ông chủ Thẩm bị giết cả nhà rồi, cảnh sát đang điều tra, tất cả chúng ta đều chịu không nổi.” Tôi hơi luống cuống, tôi không muốn quãng đời còn lại, phải mang tiếng sát nhân.
“Những chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ.” Giang Tiểu Thơ lên tiếng: “Vấn đề lúc này là, chuyện hai người mở rộng Quỷ Môn quan, phải giải quyết như thế nào. Em vừa cảm ứng một chút, coi như là hai anh may mắn, nơi mở Quỷ Môn quan tương đối hẻo lánh, cũng có mười con quỷ chạy tới, nhưng thời gian dài như vậy, có trời mới biết, những con quỷ này chạy trốn chỗ nào. Với lực lượng hiện nay của chúng ta, trong thời gian một tháng, mà muốn tìm được mười du hồn trong cái thành phố rộng mênh mông này, quả thật là hy vọng hão huyền.” Trông vẻ mặt của Giang Tiểu Thơ cũng có phần khó xử.
“Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Tôi vội hỏi, lời nói của Giang Tiểu Thơ, khiến tôi có cảm giác như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm.
“Không có gì, coi như em chưa nói.” Giang Tiểu Thơ nhếch miệng, không nói tiếp nữa, hiển nhiên cô cũng có sự kiêng dè của mình, cho nên không nói ra.
Lúc này Tiết Dương cũng đã tỉnh táo lại, khuôn mặt vốn tái nhợt, lúc này cũng đã hơi hồng hào lại một chút. Hiển nhiên là hắn cũng biết mình gây ra họa lớn, sau khi tỉnh lại, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Bạch Hồ: “Sư phụ, con sai rồi!”
Bạch Hồ đưa mắt nhìn thoáng qua Tiết Dương, ánh mắt sâu xa, tôi không biết trong đôi mắt màu vàng kim kia ẩn chứa tâm tình gì. Nói như như thế nào đây, nó giống như một tảng băng, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời… Rất khác thường, nhưng dường như phải là như vậy mới đúng. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng: “Để đó cho ta, lần sau chú ý một chút.”
Tôi nghe cũng ngẩn người, không ngờ một người thường ngày vốn lạnh lùng như Bạch Hồ, lại có lúc dịu dàng đến thế.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của Bạch Hồ lại trở nên lạnh lùng: “Tuy nhiên họa lần này cũng không đơn giản như vậy, con cũng biết ông chủ Thẩm vốn là người Vĩnh Dạ chứ?
Vĩnh Dạ!
Khi nghe hai tiếng này, vẻ mặt vốn đã tái nhợt của Tiết Dương, càng trắng bệch như giấy. Tuy tôi không biết “Vĩnh Dạ” là cái gì, nhưng từ phản ứng của Bạch Hồ và Tiết Dương, tôi có thể đoán được một chút, đó nhất định là một thứ rất khó chơi.
Chỉ là tôi chợt cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, không biết vì sao, tâm trạng của tôi bắt đầu có một chút xao động. Diễn tả như thế nào đây?
Vừa nghe tới hai tiếng đó, trong lòng tôi liền nảy sinh một cảm giác mà ngay bản thân tôi cũng khó nhận biết…
Thù hận ư?
Trên đường trở về, chúng tôi rất lặng lẽ, nhất là Tiết Dương và tôi. Bởi vì chúng tôi đều biết mình đã gây ra họa lớn. Tuy nhiên, trong lòng tôi, bên cạnh sự hổ thẹn ngập tràn, còn có một chút nghi hoặc. Vì sao khi nghe hai tiếng “Vĩnh Dạ”, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác thù hận?
Mọi người cứ im lặng như thế cho tới lúc tới nhà của Bạch Hồ, tôi nhận thấy Bạch Hồ liếc nhìn tôi và Tiết Dương, hình như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ngược lại, Giang Tiểu Thơ lại lên tiếng: “Được rồi, cứ đăm chiêu ủ dột như thế làm cái gì, chuyện tới đâu hay tới đó, đối với du hồn trốn khỏi Quỷ Môn quan, em sẽ tìm người thu xếp, về phần người Vĩnh Dạ, em cũng không sợ họ đâu!”
“Nhưng đó là Vĩnh Dạ!” Tiết Dương thở dài một tiếng, vẻ mặt cũng không tươi tỉnh hơn chút nào.
Lúc này tôi mới chú ý tới một việc, hình như đối với Tiết Dương, Vĩnh Dạ còn kinh khủng hơn âm tào địa phủ, rốt cuộc Vĩnh Dạ là thứ gì vậy?
“Tuy âm sai đáng sợ, nhưng vẫn phải làm việc theo quy củ, chỉ cần phù hợp với quy củ, chúng ta có thể xử lý việc này rất đơn giản, nhưng người của Vĩnh Dạ thì khác, để đạt được mục đích, họ có thể bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào.” Như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng tôi, Giang Tiểu Thơ nói.
Nợ máu trả bằng máu!
Rõ ràng Dương Tiểu Hồng đã tới nơi này rồi!
Lúc này Bạch Hồ đi tới một căn phòng bên trong. Rất nhanh sau đó, Tiết Dương từ trong phòng đó đi ra, mặt mày tái mét, nhưng trong đôi mắt vẫn có một chút sinh khí.
Thấy Tiết Dương vẫn chưa chết, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ làm thế nào đây? Ông chủ Thẩm bị giết cả nhà rồi, cảnh sát đang điều tra, tất cả chúng ta đều chịu không nổi.” Tôi hơi luống cuống, tôi không muốn quãng đời còn lại, phải mang tiếng sát nhân.
“Những chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ.” Giang Tiểu Thơ lên tiếng: “Vấn đề lúc này là, chuyện hai người mở rộng Quỷ Môn quan, phải giải quyết như thế nào. Em vừa cảm ứng một chút, coi như là hai anh may mắn, nơi mở Quỷ Môn quan tương đối hẻo lánh, cũng có mười con quỷ chạy tới, nhưng thời gian dài như vậy, có trời mới biết, những con quỷ này chạy trốn chỗ nào. Với lực lượng hiện nay của chúng ta, trong thời gian một tháng, mà muốn tìm được mười du hồn trong cái thành phố rộng mênh mông này, quả thật là hy vọng hão huyền.” Trông vẻ mặt của Giang Tiểu Thơ cũng có phần khó xử.
“Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Tôi vội hỏi, lời nói của Giang Tiểu Thơ, khiến tôi có cảm giác như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm.
“Không có gì, coi như em chưa nói.” Giang Tiểu Thơ nhếch miệng, không nói tiếp nữa, hiển nhiên cô cũng có sự kiêng dè của mình, cho nên không nói ra.
Lúc này Tiết Dương cũng đã tỉnh táo lại, khuôn mặt vốn tái nhợt, lúc này cũng đã hơi hồng hào lại một chút. Hiển nhiên là hắn cũng biết mình gây ra họa lớn, sau khi tỉnh lại, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Bạch Hồ: “Sư phụ, con sai rồi!”
Bạch Hồ đưa mắt nhìn thoáng qua Tiết Dương, ánh mắt sâu xa, tôi không biết trong đôi mắt màu vàng kim kia ẩn chứa tâm tình gì. Nói như như thế nào đây, nó giống như một tảng băng, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời… Rất khác thường, nhưng dường như phải là như vậy mới đúng. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng: “Để đó cho ta, lần sau chú ý một chút.”
Tôi nghe cũng ngẩn người, không ngờ một người thường ngày vốn lạnh lùng như Bạch Hồ, lại có lúc dịu dàng đến thế.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của Bạch Hồ lại trở nên lạnh lùng: “Tuy nhiên họa lần này cũng không đơn giản như vậy, con cũng biết ông chủ Thẩm vốn là người Vĩnh Dạ chứ?
Vĩnh Dạ!
Khi nghe hai tiếng này, vẻ mặt vốn đã tái nhợt của Tiết Dương, càng trắng bệch như giấy. Tuy tôi không biết “Vĩnh Dạ” là cái gì, nhưng từ phản ứng của Bạch Hồ và Tiết Dương, tôi có thể đoán được một chút, đó nhất định là một thứ rất khó chơi.
Chỉ là tôi chợt cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, không biết vì sao, tâm trạng của tôi bắt đầu có một chút xao động. Diễn tả như thế nào đây?
Vừa nghe tới hai tiếng đó, trong lòng tôi liền nảy sinh một cảm giác mà ngay bản thân tôi cũng khó nhận biết…
Thù hận ư?
Trên đường trở về, chúng tôi rất lặng lẽ, nhất là Tiết Dương và tôi. Bởi vì chúng tôi đều biết mình đã gây ra họa lớn. Tuy nhiên, trong lòng tôi, bên cạnh sự hổ thẹn ngập tràn, còn có một chút nghi hoặc. Vì sao khi nghe hai tiếng “Vĩnh Dạ”, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác thù hận?
Mọi người cứ im lặng như thế cho tới lúc tới nhà của Bạch Hồ, tôi nhận thấy Bạch Hồ liếc nhìn tôi và Tiết Dương, hình như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Ngược lại, Giang Tiểu Thơ lại lên tiếng: “Được rồi, cứ đăm chiêu ủ dột như thế làm cái gì, chuyện tới đâu hay tới đó, đối với du hồn trốn khỏi Quỷ Môn quan, em sẽ tìm người thu xếp, về phần người Vĩnh Dạ, em cũng không sợ họ đâu!”
“Nhưng đó là Vĩnh Dạ!” Tiết Dương thở dài một tiếng, vẻ mặt cũng không tươi tỉnh hơn chút nào.
Lúc này tôi mới chú ý tới một việc, hình như đối với Tiết Dương, Vĩnh Dạ còn kinh khủng hơn âm tào địa phủ, rốt cuộc Vĩnh Dạ là thứ gì vậy?
“Tuy âm sai đáng sợ, nhưng vẫn phải làm việc theo quy củ, chỉ cần phù hợp với quy củ, chúng ta có thể xử lý việc này rất đơn giản, nhưng người của Vĩnh Dạ thì khác, để đạt được mục đích, họ có thể bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào.” Như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng tôi, Giang Tiểu Thơ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.