Chương 46: Phiên ngoại: “Ngươi biết không?”
Nhất Vĩ Tử Hồ
22/07/2013
“Ám, tên của ngươi là ai chọn? Ám ám đạm đạm, thật là điềm không
may, rõ ràng là cái người ca ca không thú vị kia chọn đi? Nhưng mà,
thôi đi, chẳng qua là một cái tên mà thôi, cho dù thế nào ngươi cũng
nghìn vạn lần đừng biến thành “ám” là được!”
Sao lại vậy? Vì ngươi, cho dù chỉ có một chút ánh sáng, ta cũng sẽ cố gắng chiếu sáng cho ngươi, cho dù, ánh mắt của ngươi chỉ nhìn trăng sáng kia, mà không phải là ta – ánh nến nho nhỏ này
“Ám, ngươi biết không? Thực ra, có lúc, ta thực sự rất hận phụ thân, vì sao lại để hai người chúng ta là huynh muội? Ha Ha, thôi đi, nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu được, ngươi vẫn còn một đứa trẻ!”
Sao ta lại không hiểu, đêm đó, ta đến gần cửa sổ, nhìn ngươi khóc, lần đầu tiên, nụ cười của ngươi vẫn có nước mắt nhỏ xuống, giống như những ngôi sao mờ nhạt vậy, từ trên hai gò má như ngọc thạch chảy xuống lấp lánh.
Thực ra, ta đều nghe thấy hết, nhìn thấy hết, ngươi không thấy, Nghĩa phụ đưa ngươi đi rồi, máu chảy xuống từ hai nắm đấm chặt của hắn.
“Ám, ta rất hận, ta nhất định sẽ không tha thứ, rồi ngươi xem, ta chắc chắn sẽ làm hắn hối hận!”
Nên làm gì bây giờ? Nên nói sao? Thực ra người, cũng không phải là như ngươi suy nghĩ thực sự đối với ngươi không chút tình cảm như vậy, chỉ là người, có nỗi khổ tâm của người!
Không muốn, ta không muốn a! Nếu như ngươi biết rồi, còn có thể nhẫn tâm buông tha hay không chứ? Có lẽ, như vậy mới phải, không phải các ngươi là huynh muội sao?
“Ám, ta rất ngốc, ngươi biết không? Ngay cả đêm đó ta xuất giá, hắn, cũng không có xuất hiện qua. Hắn thực sự không để ý ta, hắn để tâm chỉ là di mệnh của cha, ta, cái gì cũng không là, cũng không là!”
Không, không, ngươi không thấy, đêm đó, Nghĩa phụ cho tới bây giờ một giọt rượu cũng không uống, mặc kệ uống trọn 10 hũ nữ nhi hồng, lúc say ngã vào phòng của ngươi, đều là lẩm bẩm đọc tên của ngươi, tên của ngươi a!
“Ám, người kia nói hắn yêu ta đấy! Vì ta, ngay cả lời thề non hẹn biển của nguyên phối phu nhân *, ha ha, còn không phải là vì bề
ngoài của ta! Ngươi nói, ta đẹp không? Ám, ta đẹp không? Nhưng vì sao
hắn không thích ta? Vì sao? Ta chỉ muốn hắn liếc mắt xem ta mà thôi, thế thôi a!”
Ta đã từng gặp qua, ánh mắt đó, cái ngày mà ngươi rời khỏi, người đứng ở nơi đó, dưới ánh trăng, nhìn theo bóng lưng của ngươi.
Ánh mắt kia, giống như có thể đem ngôi sao của bầu trời thiêu hủy như không còn gì!
Ngươi hãy nghĩ xem, thực ra ngươi sớm đã chiếm được nhiều đến mức vượt quá sự tưởng tượng của ngươi!
“Chờ ta lấy lại Nguyệt kiếm, ngươi nói, hắn có thể thích ta nhiều chút hay không, ta nghĩ thông suốt rồi, ta mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, ta đã muốn, thì nhất định phải thực hiện được! Ám, ngươi nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng làm cho mình ân hận!”
Vậy, ngươi đã từng hối hận chưa?
Có lẽ, ở trong lòng của ngươi, thực ra, ngoài người ra cái gì cũng đều không quan trọng sao?
Yêu như vậy! Yêu như vậy! Ta, làm sao lại có thể hy vọng xa vời, sẽ có một chút gì thuộc về ta?
Mặt trăng, chiếu sáng đất trời, còn ta lại chỉ nguyện chiếu sáng trong lòng người trước mặt mà thôi.
“Ám, tối nay ngươi đừng tới đây nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta, có một số việc, phải cùng ca ca nói chuyện xong.”
Ha Ha, “nói chuyện” sao?
Vì sao phải làm như vậy?
Ngươi thực sự điên rồi sao?
Để có được người, ngươi không từ thủ đoạn như vậy?
Ha ha, cũng đúng, ngươi sớm đã điên rồi, đã sớm vì người, mà điên rồi!
Ngươi không biết, đêm đó, ta ở ngoài cửa phòng của Nghĩa phụ, nghe các ngươi kêu to tên đối phương, mặc dù là một người thần chí mê loạn, một người ý loạn tình mê.
Đau lòng, là vì bản thân ta? Hay là, vì một đêm này của các ngươi?
Ngươi muốn lưu ta lại để làm gì?
Nhưng, ngươi cũng biết, sau khi dược hiệu qua đi, người cũng sẽ không nhớ gì cả, ngươi chính là cam chịu như vậy sao?
Cho dù tất cả tội nghiệp đều do ngươi một người chịu đựng?
Vậy, ta sẽ vì ngươi, nhận trách nhiệm bảo vệ tâm nguyện nghịch ý trời này!
“Ám, nếu như, sau này ta có hài tử, ngươi sẽ giúp ta bảo vệ nó đúng không? Được rồi, Ám, ngươi thích đệ đệ hay là muội muội? Nếu như, nếu như là tiểu muội muội, Ám nhất định phải cố gắng khiến nó hạnh phúc nha, nếu là ngươi, nhất định có thể.”
Muội muội?
Ta không nghĩ muốn một đứa muội muội gì, nhưng, trên người nó có máu của ngươi, nếu như là nguyện vọng của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện!
“Ám, sau này ngươi nghìn vạn lần không được giống như ta, về sau chờ ngươi có hài tử, thì sẽ hiểu, ta nợ đứa trẻ kia rất nhiều, nhưng mà, ta sẽ cố gắng đền bù cho nó.”
Nếu như biết kết quả là như vậy, ta thà rằng người chết chính là nó!
Ngươi dùng chính mệnh của mình đổi lấy, tiểu hài tử kia, thực sự rất đáng ghét! Rất đáng ghét!
Ngươi biết không? Nghĩa phụ người một đêm tóc bạc.
Ngươi lúc nào cũng tùy hứng như vậy, chỉ chú ý cái mà ngươi muốn chú ý, chỉ yêu thứ mà ngươi yêu, chỉ làm điều ngươi muốn làm, có lẽ cuối cùng cả đời ta, cũng không cách nào hiểu, ngươi, rốt cuộc là tàn nhẫn với mình hay là với người khác!
Tháng tư, trong thành Hàng Châu là thời gian các loại hoa đua nở, khi lần đầu trông thấy nàng, ta nghĩ là ngươi đã trở về.
Hàng mày kia, mắt kia, dáng vẻ kia, phong thái kia, nhưng mà nàng vẫn không bằng cặp mắt kia của ngươi, rõ ràng là cười, nhưng không có ý cười.
Cả người của nàng rất nguy kịch, ngay cả sinh lực cũng đã bị đi tới cực điểm rồi, ngày đó, nếu không phải tình cờ gặp ta, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
“Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Ta hỏi, đây là câu đầu tiên ta nói với nàng.
“Có, ta đã đói bụng rồi.”
Khoảnh khắc đó, nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn dung mạo lãnh đạm của nàng, ta bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lúc trước ngươi muốn ta chăm sóc nàng, thật là vật nhỏ chọc người trìu mến thương yêu
“Ám, ngươi muốn một muội muội hay là đệ đệ?”
Muội muội này, người con gái rất giống ngươi như vậy, yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nhất định dùng hết khả năng ta có mà tận sức bảo vệ nàng, hy vọng nàng có thể có cái mà ngươi không cảm nhận được, hương vị “hạnh phúc”!
“Ám, Minh Ám. Đây là tên của ta!”
HẾT
Sao lại vậy? Vì ngươi, cho dù chỉ có một chút ánh sáng, ta cũng sẽ cố gắng chiếu sáng cho ngươi, cho dù, ánh mắt của ngươi chỉ nhìn trăng sáng kia, mà không phải là ta – ánh nến nho nhỏ này
“Ám, ngươi biết không? Thực ra, có lúc, ta thực sự rất hận phụ thân, vì sao lại để hai người chúng ta là huynh muội? Ha Ha, thôi đi, nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu được, ngươi vẫn còn một đứa trẻ!”
Sao ta lại không hiểu, đêm đó, ta đến gần cửa sổ, nhìn ngươi khóc, lần đầu tiên, nụ cười của ngươi vẫn có nước mắt nhỏ xuống, giống như những ngôi sao mờ nhạt vậy, từ trên hai gò má như ngọc thạch chảy xuống lấp lánh.
Thực ra, ta đều nghe thấy hết, nhìn thấy hết, ngươi không thấy, Nghĩa phụ đưa ngươi đi rồi, máu chảy xuống từ hai nắm đấm chặt của hắn.
“Ám, ta rất hận, ta nhất định sẽ không tha thứ, rồi ngươi xem, ta chắc chắn sẽ làm hắn hối hận!”
Nên làm gì bây giờ? Nên nói sao? Thực ra người, cũng không phải là như ngươi suy nghĩ thực sự đối với ngươi không chút tình cảm như vậy, chỉ là người, có nỗi khổ tâm của người!
Không muốn, ta không muốn a! Nếu như ngươi biết rồi, còn có thể nhẫn tâm buông tha hay không chứ? Có lẽ, như vậy mới phải, không phải các ngươi là huynh muội sao?
“Ám, ta rất ngốc, ngươi biết không? Ngay cả đêm đó ta xuất giá, hắn, cũng không có xuất hiện qua. Hắn thực sự không để ý ta, hắn để tâm chỉ là di mệnh của cha, ta, cái gì cũng không là, cũng không là!”
Không, không, ngươi không thấy, đêm đó, Nghĩa phụ cho tới bây giờ một giọt rượu cũng không uống, mặc kệ uống trọn 10 hũ nữ nhi hồng, lúc say ngã vào phòng của ngươi, đều là lẩm bẩm đọc tên của ngươi, tên của ngươi a!
“Ám, người kia nói hắn yêu ta đấy! Vì ta, ngay cả lời thề non hẹn biển của nguyên phối phu nhân *
Ta đã từng gặp qua, ánh mắt đó, cái ngày mà ngươi rời khỏi, người đứng ở nơi đó, dưới ánh trăng, nhìn theo bóng lưng của ngươi.
Ánh mắt kia, giống như có thể đem ngôi sao của bầu trời thiêu hủy như không còn gì!
Ngươi hãy nghĩ xem, thực ra ngươi sớm đã chiếm được nhiều đến mức vượt quá sự tưởng tượng của ngươi!
“Chờ ta lấy lại Nguyệt kiếm, ngươi nói, hắn có thể thích ta nhiều chút hay không, ta nghĩ thông suốt rồi, ta mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, ta đã muốn, thì nhất định phải thực hiện được! Ám, ngươi nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng làm cho mình ân hận!”
Vậy, ngươi đã từng hối hận chưa?
Có lẽ, ở trong lòng của ngươi, thực ra, ngoài người ra cái gì cũng đều không quan trọng sao?
Yêu như vậy! Yêu như vậy! Ta, làm sao lại có thể hy vọng xa vời, sẽ có một chút gì thuộc về ta?
Mặt trăng, chiếu sáng đất trời, còn ta lại chỉ nguyện chiếu sáng trong lòng người trước mặt mà thôi.
“Ám, tối nay ngươi đừng tới đây nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta, có một số việc, phải cùng ca ca nói chuyện xong.”
Ha Ha, “nói chuyện” sao?
Vì sao phải làm như vậy?
Ngươi thực sự điên rồi sao?
Để có được người, ngươi không từ thủ đoạn như vậy?
Ha ha, cũng đúng, ngươi sớm đã điên rồi, đã sớm vì người, mà điên rồi!
Ngươi không biết, đêm đó, ta ở ngoài cửa phòng của Nghĩa phụ, nghe các ngươi kêu to tên đối phương, mặc dù là một người thần chí mê loạn, một người ý loạn tình mê.
Đau lòng, là vì bản thân ta? Hay là, vì một đêm này của các ngươi?
Ngươi muốn lưu ta lại để làm gì?
Nhưng, ngươi cũng biết, sau khi dược hiệu qua đi, người cũng sẽ không nhớ gì cả, ngươi chính là cam chịu như vậy sao?
Cho dù tất cả tội nghiệp đều do ngươi một người chịu đựng?
Vậy, ta sẽ vì ngươi, nhận trách nhiệm bảo vệ tâm nguyện nghịch ý trời này!
“Ám, nếu như, sau này ta có hài tử, ngươi sẽ giúp ta bảo vệ nó đúng không? Được rồi, Ám, ngươi thích đệ đệ hay là muội muội? Nếu như, nếu như là tiểu muội muội, Ám nhất định phải cố gắng khiến nó hạnh phúc nha, nếu là ngươi, nhất định có thể.”
Muội muội?
Ta không nghĩ muốn một đứa muội muội gì, nhưng, trên người nó có máu của ngươi, nếu như là nguyện vọng của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện!
“Ám, sau này ngươi nghìn vạn lần không được giống như ta, về sau chờ ngươi có hài tử, thì sẽ hiểu, ta nợ đứa trẻ kia rất nhiều, nhưng mà, ta sẽ cố gắng đền bù cho nó.”
Nếu như biết kết quả là như vậy, ta thà rằng người chết chính là nó!
Ngươi dùng chính mệnh của mình đổi lấy, tiểu hài tử kia, thực sự rất đáng ghét! Rất đáng ghét!
Ngươi biết không? Nghĩa phụ người một đêm tóc bạc.
Ngươi lúc nào cũng tùy hứng như vậy, chỉ chú ý cái mà ngươi muốn chú ý, chỉ yêu thứ mà ngươi yêu, chỉ làm điều ngươi muốn làm, có lẽ cuối cùng cả đời ta, cũng không cách nào hiểu, ngươi, rốt cuộc là tàn nhẫn với mình hay là với người khác!
Tháng tư, trong thành Hàng Châu là thời gian các loại hoa đua nở, khi lần đầu trông thấy nàng, ta nghĩ là ngươi đã trở về.
Hàng mày kia, mắt kia, dáng vẻ kia, phong thái kia, nhưng mà nàng vẫn không bằng cặp mắt kia của ngươi, rõ ràng là cười, nhưng không có ý cười.
Cả người của nàng rất nguy kịch, ngay cả sinh lực cũng đã bị đi tới cực điểm rồi, ngày đó, nếu không phải tình cờ gặp ta, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
“Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Ta hỏi, đây là câu đầu tiên ta nói với nàng.
“Có, ta đã đói bụng rồi.”
Khoảnh khắc đó, nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn dung mạo lãnh đạm của nàng, ta bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lúc trước ngươi muốn ta chăm sóc nàng, thật là vật nhỏ chọc người trìu mến thương yêu
“Ám, ngươi muốn một muội muội hay là đệ đệ?”
Muội muội này, người con gái rất giống ngươi như vậy, yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, nhất định dùng hết khả năng ta có mà tận sức bảo vệ nàng, hy vọng nàng có thể có cái mà ngươi không cảm nhận được, hương vị “hạnh phúc”!
“Ám, Minh Ám. Đây là tên của ta!”
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.