Quyển 3 - Chương 71: Chênh lệch quá lớn
Shevaanh
26/08/2015
- Thế nào? đã chuẩn bị để "chết" chưa?
Park Jong Seok nói, hai tay buông thõng.
"Vâng, thật khó hiểu, Park Jong Seok hoàn toàn không thủ thế! Khác hẳn với lúc trận đấu mới bắt đầu. Trái lại, đấu sĩ Judas đang phòng thủ rất cẩn mật! Chúng ta hãy cùng chờ xem đằng sau hành động kỳ lạ này của “Thần Quyền” là gì! Đó phải chăng là tín hiệu khiêu khích đối phương? Hoặc giả dụ là một cái bẫy?
Hoàng đứng tấn, không hiểu là vô tình hay cố ý, song bây giờ hắn đang thủ thế theo đúng những gì Park Jong Seok từng khuyên ban nãy: tay thuận để đằng trước, tay không thuận bảo vệ phần hông.
Thế nhưng hiện giờ trên trán hắn, những giọt mồ hôi nhễ nhại vẫn thi nhau không ngừng chảy .
"Vâng, võ sĩ Judas chuyên tâm thủ thế trong khi Park Jong Seok hai tay buông lỏng! Không khí dường như đông đặc lại. Khán đài mấy ngàn người vậy mà không có lấy một tiếng động. Đã ba..không, năm phút rồi thưa các bạn..."
- Họ..bọn họ làm gì vậy? Đứng dưới khán đài, Denchiuka khó hiểu lẩm bẩm: - Cả hai đều thận trọng không muốn ra đòn trước? Vậy thì trận đấu làm sao mà kết thúc?
- Đó là lẽ dĩ nhiên. Hai người này đều đã đặt toàn bộ tâm trí vào trận đấu. Denchiuko trầm mặt: - ..Sau quãng thời gian thăm dò vừa rồi, họ đã tương đối bắt nhịp và hiểu rõ đối phương. Lúc này đây, chỉ một giây phân tán tư tưởng cũng đồng nghĩa với thất bại. Để tuyệt đối an toàn, cả hai đều đang chờ đối phương ra tay trước.
- Đây là trận so tài về lòng nhẫn nại, và kẻ không kìm chế được tất sẽ thất bại.
Denchiuko nhếch môi.
Và gần như lập tức, chỉ sau khi cô ta mới dứt lời, trận đấu đã có chuyển biến!
Thật bất ngờ, Hoàng lại là người tấn công trước. Hắn và Park Jong Seok trong khoảnh khắc sáp vào nhau. Chỉ thấy tiếng gió phát ra vù vù, sau đó cả hai nhanh chóng tách ra!
- Nhanh quá!
Denchiuka há hốc miệng. Cô thật sự chẳng thấy gì.
- Thế nào?
Park Jong Seok hai tay vẫn buông thõng nhìn đối phương mỉm cười, nét mặt tự tin. Trong khi đó đứng ở phía đối diện, trên má Hoàng đã có them một vết xước dài rướm máu.
Tuy chỉ là vết xước nông ngoài da, thế nhưng nguyên nhân gây ra nó vẫn là một ẩn số!
"Á, sao rồi! "
" Chuyện gì, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vâng, quá nhanh! Hai người sáp vào rồi rời ra trong chớp mắt! Thật xấu hổ, thân là người đứng gần nhất nhưng tôi hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì vừa mới xảy ra. Tin rằng nhiều quý vị khán giả ở đây cũng cùng chung cảnh ngộ. Song nhìn vào vết xước trên mặt võ sĩ Judas, có lẽ chúng ta cũng có thể đoán được phần nào!"
"Vâng, để tìm hiểu nguyên nhân, chúng ta hãy cùng dõi mắt lên màn hình lớn phía sau võ đài chính, hiện đang phát lại đoạn băng quay chậm diễn biến trận đấu."
Trên màn hình lớn truyền trực tiếp trận đấu bắt đầu chiếu lại cảnh băng quay chậm. Chỉ thấy Hoàng là người chủ động băng vào, tay phải nhanh như chớp nắm lại thành đấm vung lên. Song Park Jong Seok mới lại là người tấn công trước.
Chỉ thấy "Thần Quyền" căn rất đúng thời điểm bước lên một bước, sau đó vung tay trái. Một cú đấm gió đánh thẳng vào mặt Hoàng trong khoảng cách gần! Thế nhưng cú đấm đầu tiên này của “Thần Quyền” bị Hoàng nghiêng đầu tránh trong khoảnh khắc!
Hoàng vừa né đòn, chân phải đồng thời co lên, tung một cú đá quét vào ngực Park Jong Seok. Với khoảng cách gần như thế, đáng lẽ ra "Thần Quyền" đã trúng đòn mới phải! Song không hiểu vì sao người văng ra lại là Hoàng. Lúc này do góc độ hạn chế nên máy quay cũng không thể cho biết rõ chuyện gì đã xảy ra!
- Trong chớp mắt trao đổi liền mấy đòn, đáng sợ thật. Tae Jun hai mắt mở trừng trừng, than thở: - ..Thế nhưng Judas mới là người khiến ta kinh ngạc. Một kẻ chỉ mới tập võ được nửa năm, thật sự có thể đạt tới trình độ và phản ứng thần kinh nhạy đến vậy sao? Không thể, vạn lần không thể mà...
- Vậy có nghĩa là, anh ấy vẫn có cơ hội thắng?
Chingna thấy vậy thì le lói trong lòng một tia hy vọng. Thế nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu chua chát.
- Vậy...vậy là sao? Chingna sắc mặt khó coi, hai tay giật giật vai áo Tae Jun: - Trả lời tôi đi, Tae Jun! Liệu anh ấy có thể thắng được hay không? Được hay không? Được hay không?
“THẦN QUYỀN! THẦN QUYỀN!”
“ĐÁNH ĐẸP LẮM, CHÀNG TRAI!”
“JUDAS, JUDAS!”
Trên sân đấu.
Trái với vẻ cuồng nhiệt và những lời cổ vũ inh tai trên khán đài, Hoàng và Park Jong Seok vẫn chỉ đứng tại chỗ, gườm gườm nhìn nhau.
- Ài, chỉ vụt qua thôi mà cũng để lại vết thương, quả không hổ danh "Thần Quyền"...
-Có gì khó hiểu sao?
Hoàng lấy tay sờ vết xước trên mặt, mắt long lanh như mắt mèo:
-...Chỉ hơi thắc mắc một tí thôi. Vừa rồi rõ ràng tôi thấy hai tay ông tréo vào nhau, lại đang đà đánh như thế, khoảng cách thì gần như vậy, người đầy sơ hở...theo lý thuyết thì 100% không thể tránh được cú đá trả của tôi mới phải chứ. Thế mà...
- …Đó chính là điểm khác nhau giữa ta và cậu. Park Jong Seok cười: -Muốn biết sao? Vậy bái ta làm thầy đi.
Hoàng im lìm không nói.
- Ha ha..nói đùa thôi. Dẫu cậu có muốn đổi ý đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Vẫn là câu nói vừa nãy, hôm nay ta sẽ cho cậu biết: vì sao người khác lại gọi ta là "Thần Quyền".
Dứt lời, Park Jong Seok giơ một tay lên thủ thế.
- ...Yên tâm đi, cậu sẽ sớm gia nhập danh sách những người từng thách đấu với ta, và có tên dưới địa ngục. Thắng thua chỉ trong chớp mắt thôi. Bởi vì trên hết, võ phái của ta không có hai chữ "Thất bại".
"Vâng, thưa các bạn, "Thần Quyền" đã quay trở về thế thủ như đầu trận! Tư thế phòng thủ đẹp mắt song ẩn chứa sát ý kinh người! Chúng tôi có thể thấy ý chí quyết tâm nồng đượm trong đôi mắt đầy chiến ý. Dốc hết sức để chiến đấu!
"Chúng ta đang được chứng kiến trận thi đấu bước tới những giây phút quyết định! Hãy cùng chúc phúc cho võ sĩ Judas, bởi vì đứng trước mặt anh ta lúc này là người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín. Tôi tin rằng, kết quả của trận đấu sẽ được phân định ngay sau đây thôi!"
Park Jong Seok nhìn Hoàng, thần thái thay đổi một trăm tám mươi độ! Vẻ mặt uy nghiêm toát ra uy áp tột bực có thể khiến đối phương lập tức mất hết ý chí chiến đấu, thứ làm nên thương hiệu của bốn chữ "Danh ác bậc một"!
- Ông nói đúng lắm. Trận đấu này…cũng đã đến lúc phân thắng thua rồi.
-Còn gì trăn trối thì nói nốt đi.
-Nếu như cái tên "Thần Quyền" thật sự gắn liền với hai chữ "bất bại", vậy thì ngày hôm nay...tôi sẽ là người đầu tiên khắc trên cái truyền kì ấy...
Hoàng đưa tay phải ra trước mặt, sau đó nắm chặt lại, gằn giọng.
- ...Hai chữ "Thất bại".
- …Tôi cũng đang chờ điều ấy xảy ra đây, chàng trai.
Park Jong Seok mỉm cười, sau đó chủ động tấn công! Hoàng cũng xông tới.
Trận đấu này, cũng đã đến lúc phải kết thúc!
---------------------
Một trận chiến không khoan nhượng, sự tranh đấu giữa hai lập trường đối nghịch.
Nơi sức mạnh lên ngôi.
"Vâng, "Thần Quyền" liên tục dùng đòn chân để tấn công đối phương. Có vẻ như mặc dù đã nói sẽ dốc toàn lực, song ngài ấy vẫn chưa muốn sử dụng sở trường của mình. Một cú đá chính diện...sau đó biến chiêu thành đá chẻ từ trên cao xuống. Không, không phải, là một cú đá quét! "
"Ôi..thật không hiểu tại sao, nó lại biến thành cú đá chẻ rồi thưa các bạn. Rất xin lỗi, mặc dù theo dõi qua băng ghi hình quay chậm, song vẫn rất khó để phân tích diễn biến của trận đấu. Mọi thứ đang diễn tiến với tốc độ quá nhanh!"
Giờ đây, tại vũ đài Thần Điểu, dường như không còn một ai chú ý đến trung tâm sân đấu, nơi trận thư hùng quyết định ngôi vô địch đang dần đến hồi cuối nữa, mà ngược lại đều dán mắt trên màn hình lớn quay chậm lại nhịp độ thi đấu của Hoàng và Park Jong Seok.
Lý do rất đơn giản, số người hiện có thể theo được tốc độ của hai người bọn họ, chỉ đếm trên đầu ngón tay!
"Thật đáng xấu hổ, thân là người dẫn chương trình trực tiếp, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm được bây giờ là tường thuật lại một phần diễn biến trận so tài đỉnh cao này, qua băng quay chậm tới các bạn! Thật là một trận đấu vô tiền khoáng hậu! "
Giọng nói trong vắt của nữ MC vang lên không dứt, hâm nóng bầu không khí vốn đã rất cuồng nhiệt.
" Vâng, hoàn toàn không có một động tác thừa nào! Chiêu thức tung ra không khi nào gián đoạn, tấn công và phòng thủ xen kẽ nhau liên tục. Hai bên dường như chỉ cách nhau một tờ giấy, song lại không tài nào xuyên phá khoảng cách nhỏ bé ấy!"
Hai bóng hình loang loáng, không ngừng tách ra rồi lại sáp vào!
-A…
Ngồi trên khu VIP, Chingna tròn mắt nhìn màn hình lớn, hai má hồng lên, hơi run rẩy. Mặc dù luôn đánh giá cao khả năng của Hoàng, song cô thật không thể tưởng nổi lại có một ngày, hắn lại có thể đấu ngang tay sòng phẳng với “Thần Quyền”.
Đó thật sự là một niềm hưng phấn khó tả! Càng là những thứ không mấy trông đợi, khi trở thành sự thật lại càng khiến con người ta kích động hơn mức bình thường. Như Chingna bây giờ là một ví dụ.
“Thần Quyền” là ai chứ? Đó chính là một trong ba Danh Ác bậc một hiếm hoi của địa ngục tầng mười chín đấy! Sẽ chẳng có gì là bất ngờ nếu chiến thắng thuộc về Park Jong Seok, song sẽ là một cơn địa chấn đủ sức rung chuyển cả địa ngục nếu như ngày hôm nay ông ta thất bại. Đó cũng chính là giấc mơ của Chingna.
Và bây giờ, giấc mộng ấy đang có hy vọng rất lớn trở thành sự thực!
-Có khả năng…anh ấy có khả năng chiến thắng không? Có, đúng không?
Tae Jun lựa chọn im lặng…bởi chính ông ta cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nên biết, nếu chỉ dựa vào băng hình quay chậm thì không thể nào đánh giá sát tình hình. Lý do thì có rất nhiều: sự hạn chế về góc quay, phương vị, vị trí của đôi bên thay đổi liên tục…và trên hết là quá lạc hậu so với nhịp độ trận đấu thực tế diễn ra.
Chỉ có những kẻ theo kịp được trận đấu này bằng mắt thường, mới có thể đánh giá được đúng cán cân đang nghiêng về ai mà thôi. Những người như thế hiện tại có mặt ở đây chỉ vỏn vẹn có ba:
Một là “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương.
Hai là lão già tự xưng “Đả Nhân Vương”, vị khách không mời mà đến.
Và cuối cùng là đối thủ của Hoàng trong trận bán kết trước – Denchiuko.
-Woa, gay cấn quá. Denchiuka xuýt xoa: - Tên quỷ sai đó không ngờ cũng giỏi quá chứ! Có khi lại ăn được Park Jong Seok cũng nên, đúng không chị?
Denchiuko khẽ lắc đầu. Câu trả lời khỏi cần nói cũng biết.
-Hắn toi rồi.
-Hả?
-------------------------------------------------
" Vâng, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, đó là trông đợi kết quả của trận đấu, thứ mà tôi tin rằng sẽ có ngay đây thôi! " Chọn vị trí đứng cách võ đài khá xa, Nữ MC xinh xắn trong bộ đầm đen gào đến khản giọng.
"Kết quả, vốn đã có từ đầu trận rồi!"
Park Jong Seok lẩm bẩm, và chính Hoàng bây giờ cũng bắt đầu tin vào câu nói ấy.
Từ khi trở thành quỷ sai đến giờ, Hoàng đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử: trận chiến với Kyo, trận đánh với băng My sói, với Thư Lệ, rồi vô số trận đánh với những đối thủ gặp trong đại hội Danh Ác. Tất cả đã vô thức tôi luyện con người hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Thế nhưng chưa có trận đấu nào, chưa có địch thủ nào khiến Hoàng cảm thấy vô lực như ngày hôm nay. Đó là một cảm giác tuyệt vọng từ đáy lòng, giống như Tôn ngộ không dù cố gắng đến mấy cũng không chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như lai phật tổ vậy.
Càng đánh, hắn càng cảm thấy mình thua xa đối phương.
Càng đánh, hắn càng nhận ra trình độ của đối phương sâu không lường được.
Cành đánh, hắn càng cảm thấy tuyệt vọng.
Mặc dù xét ra Denchiuko trong trạng thái Siêu Khentoit cấp độ ba cũng chẳng kém cạnh gì, song chẳng hiểu sao người đầu tiên, và cũng là duy nhất tính cho đến thời điểm này khiến Hoàng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng – lại chính là Park Jong Seok.
Và điều kinh khủng nhất là, Hoàng nhận ra: Cảm giác sợ hãi ngày hôm ấy, thứ mà hắn tưởng chừng như đã vượt qua được, lại một lần nữa trở về.
-..Cố gắng cầm cự được đến tận giờ phút này, cậu đã có thể lấy làm tự hào rồi.
Park Jong Seok vòng qua người Hoàng, một tay luồn qua nách, nhấc bổng hắn lên. Một tiếng “Rầm” xen lẫn vài âm thanh “Crack” khô khốc vang lên! Kẹp chặt, quăng người, cuối cùng là bẻ xương. Ba động tác thực hiện trong cùng một lúc, một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đó chỉ có thể là “Thần Quyền”.
-Về kỹ thuật, còn sớm mười năm cậu mới bằng được ta.
Hoàng đau đến tái mặt, cảm giác như có vài cái xương bị gãy. Hắn vung chân theo bản năng đá thẳng, song chẳng những không trúng mà còn bị Park Jong Seok tóm cổ chân, quăng đi xa tít.
-Hừ, cậu làm trầy da ta rồi.
Park Jong Seok đưa tay lên thổi phù phù, mắt liếc ra, thấy Hoàng sắp bị cú ném này của mình văng hẳn ra khỏi sân đấu thì trong chớp mắt biến mất tại chỗ. Đoạn xuất hiện ngay phía trên thúc một cùi chỏ, khiến Hoàng như mũi khoan đâm thẳng xuống mặt đất, đào thành một cái hố sâu phải đến hơn ba mét.
-Về tốc độ, cậu cũng không phải đối thủ của ta.
Rất nhanh, từ dưới hố sâu hoắm, Hoàng như hỏa tiễn phóng vọt lên. Song nắm đấm của hắn còn chưa chạm tới chéo áo đối phương thì thân thể của “Thần Quyền” bất chợt tan ra như bọt biển. Chiêu này Hoàng cũng đã thấy Park Jong Seok thi triển mấy lần rồi, song không sao phá nổi, chỉ lờ mờ nhận ra nguyên lý : tốc độ quá cao hình thành nên bóng ảnh.
Đó chính là "Ảnh Bộ".
Mặc dù không phá được, nhưng đã có kinh nghiệm, Hoàng chí ít cũng đoán được phương hướng di chuyển của đối phương! Người ngoài chỉ thấy hắn bỗng chốc đổi hướng, quặt sang phải lao đi. Mà ở phía trước, nơi Hoàng lao tới, một cái bóng ảnh đã chậm rãi ngưng tụ thành hình, chính là Park Jong Seok!
Một cú đấm thẳng, là “Heavy Break”!!! Và cách mà Park Jong Seok lựa chọn đó chính là..đánh trả! Cũng bằng một cú đấm!
Đây là lần thứ hai kể từ đầu trận, Park Jong Seok sử dụng chính sở trường đã tạo nên danh tiếng của mình:
Hai chữ “ Thần Quyền”!!!
Một tia sáng nhanh như điện xẹt phát ra khi hai nắm đấm chạm nhau, đi kèm là tiếng “Ruỳnh” đinh tai. Kết quả của màn lấy cứng đấu cứng này là một trong hai bị đẩy văng ra.
Không ngoài dự đoán, chính là Hoàng!Lưng của hắn va chạm mạnh với mặt sân! Một đòn chí mạng.
-…Về sức mạnh, cậu càng không có cửa đấu với ta.
Park Jong Seok nhìn Hoàng lắc đầu.
-…
-Mày có thấy gì không?
-Không, tao không thấy…
Hàng ghế khán giả, chỗ ngồi của “Đả Nhân Vương”.
-Rất đơn giản. Hai bên cùng tấn công, bên mạnh hơn đã thắng. Chỉ tiếc cho chàng trai kia, vì độ dài cánh tay không bằng nhau nên chịu thiệt thòi, cú đấm không thể đến trúng đích. Song trong tình thế như vậy còn kịp lùi lại một bước theo bản năng, nhờ thế mà cổ tay không nát bét, gặp người khác thì đã đi luôn tay phải rồi..kể ra cũng khá lắm.
Ngồi ở trên khán đài, “Đả Nhân Vương” khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, gật gù. Đó là một ông lão trạc năm, sáu mươi tuổi, mặc áo bào đen trắng, để tóc dài xõa ngang vai, trông cứ như thầy chùa vậy. Lão đâu có biết, đó chính là công phu “Phù Thân” mà Hoàng đã học lén từ Denchiuko.
Lập tức, đám đệ tử bên cạnh lão không bỏ lỡ cơ hội buông lời bợ đít.
-“Đả Nhân Vương” trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ nhìn sơ qua là biết rõ vạn vật! Quả là thần tiên giáng thế!
-Pháp nhãn, đó chính là pháp nhãn! Lũ người trần mắt thịt làm sao bằng một góc của người!
Lão già kia nghe thế thì chỉ vuốt râu cười ha hả khoái chí. Đoạn lão bỗng chỉ quạt hướng về phía trung tâm sân đấu hét lớn.
-Park Jong Seok! Giải quyết nhanh đi, còn đánh với lão một trận chứ!
“Thần Quyền” nhìn về phía khán đài, liếc mắt qua chỗ Đả Nhân Vương , sắc mặt đang cứng ngắc bỗng dưng giật giật. Thứ khiến Park Jong Seok ngạc nhiên không phải lời nói ngông cuồng của lão già kia, mà là vì gương mặt đang đứng cạnh ông ta, “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương!
“Mỹ Nam Vương” hình như cũng nhận ra Park Jong Seok đang nhìn về phía mình, khẽ nhếch môi cười khó hiểu.
"Lạ thật. Tên này trước giờ vẫn công khai không bằng mặt với lão già đó. Tại sao hôm nay lại ở cùng một chỗ?"
Park Jong Seok bỗng dưng có linh cảm, chuyện không đơn giản như mình đã thấy. Thế nhưng "Thần Quyền" không phân tâm được lâu, bởi vì phía sau lưng đã bắt đầu có tiếng động.
------------------------------------------------------------
-Vẫn gượng dậy được cơ à?
ParkJong Seok quay đầu, nhìn gã quỷ sai trẻ tuổi đang khó nhọc gượng dậy, gương mặt góc cạnh biểu tình bất định, khẽ thở dài:
- Cậu đã bị đứt dây chằng đầu gối, xương cột sống gãy ba chiếc, toàn bộ xương cánh tay phải vỡ vụn, lại thêm thương tích đầy mình, vậy mà vẫn còn muốn đứng lên? Bây giờ đừng nói đến ta, cho dù là một đứa trẻ mười tuổi cũng đủ sức đánh ngã cậu.
-...Ta biết cậu có sức hồi phục kinh người, cứ nhìn mấy hôm trước cậu bầm dập thế nào mà giờ đủ sức đánh với ta một trận thế là biết. Đúng là chỉ có thể dùng hai chữ "thần kỳ" để hình dung. Thế nhưng hồi phục nhanh đến mấy cũng không thể bất tử được, đúng chứ?
-...Ta thật không hiểu, cậu rốt cuộc dựa vào cái gì mà đòi thắng ta? Sức mạnh, kỹ thuật, tốc độ? Hay là ý chí? Cậu nghĩ ý chí của ta, một người từng dám bỏ tất cả để theo đuổi đam mê, một người từng hai lần làm lại cuộc đời từ con số 0, so ra có thể kém cậu sao?
Quả thật, không biết những gì Park Jong Seok nói là thật hay giả, thế nhưng chỉ nhìn riêng cánh tay phải vô lực rũ xuống của Hoàng bây giờ thôi thì cũng đã chứng thực được một phần rồi.
Thắng bại đã quá rõ ràng.
Đúng, xét bất cứ mặt nào, hắn cũng không thể bằng Park Jong Seok. Điều này Hoàng vốn đã biết từ trước khi bước vào trận đấu kìa. Trận chiến này cũng giống như một trận đấm bốc giữa một bên là tay đấm nghiệp dư chưa có tí kinh nghiệm nào, còn bên kia là Mike Tyson vậy.
Thế nhưng vì sao hắn vẫn cố chấp không bỏ cuộc?
Phía trên khán đài khu vực VIP, Chingna sắc mặt tái nhợt, không nói không rằng quay đầu chạy thẳng xuống lầu.
-..Hết rồi.
Tae Jun khẽ lắc đầu.
Phía bên kia, nơi tập trung của đám người Zero, Sajin và Tiêu Lệ.
- Chị Tiêu Lệ, sao thế?
Sajin giật mình. Tiêu Lệ bên vốn nãy giờ đã phải ngồi một chỗ tránh ra nắng, chườm khăn vì sốt, giờ đột nhiên lại lên cơn run lẩy bẩy. Cơn sốt càng ngày càng tăng. Tiêu Lệ sắc mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó không rõ.
-"Ác..ma"
..........................
Bên dưới sân đấu, Hoàng lúc này quả thật cũng tự hiểu: chiến thắng đối với hắn, đó quả thực là chuyện quá xa vời.
Khắp người đau như dần, một cánh tay phải đã bị phế, cơ thể gần như rã rời, hắn đã thua thật rồi. Thua hoàn toàn. Thua triệt để.
Hắn thua, ngay cả khi Park Jong Seok còn chưa dùng đến "Tấn Lôi".
Hoàng nhìn sang bên cạnh, lọt vào trong mắt hắn là chiếc quan tài màu đồng đen của Park Jong Seok. Cố gắng lết từng bước nặng nhọc đến gần, Hoàng đặt một tay sờ lên nắp quan tài.
Mát lạnh.
- ...Cậu có biết tại sao ta lại mang chiếc quan tài này đến đây hôm nay không?
Hoàng nhìn Park Jong Seok, khẽ lắc đầu.
- ...Đó là vì, ta còn có không ít chuyện cần hỏi cậu, những chuyện mà chỉ riêng mình cậu biết. Đều có liên quan đến chiếc quan tài này. Park Jong Seok nhếch miệng cười khó hiểu: - ...Đầu tiên, cô gái đó đâu?
-Cô gái nào?
-Đừng giả vờ. Ta biết cậu hiểu. Cô gái tên Oha đó, Mar siêu cấp đó đâu? Trả lời đi, nếu muốn ta chừa một con đường sống.
Giọng nói của "Thần Quyền" đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.
Park Jong Seok nói, hai tay buông thõng.
"Vâng, thật khó hiểu, Park Jong Seok hoàn toàn không thủ thế! Khác hẳn với lúc trận đấu mới bắt đầu. Trái lại, đấu sĩ Judas đang phòng thủ rất cẩn mật! Chúng ta hãy cùng chờ xem đằng sau hành động kỳ lạ này của “Thần Quyền” là gì! Đó phải chăng là tín hiệu khiêu khích đối phương? Hoặc giả dụ là một cái bẫy?
Hoàng đứng tấn, không hiểu là vô tình hay cố ý, song bây giờ hắn đang thủ thế theo đúng những gì Park Jong Seok từng khuyên ban nãy: tay thuận để đằng trước, tay không thuận bảo vệ phần hông.
Thế nhưng hiện giờ trên trán hắn, những giọt mồ hôi nhễ nhại vẫn thi nhau không ngừng chảy .
"Vâng, võ sĩ Judas chuyên tâm thủ thế trong khi Park Jong Seok hai tay buông lỏng! Không khí dường như đông đặc lại. Khán đài mấy ngàn người vậy mà không có lấy một tiếng động. Đã ba..không, năm phút rồi thưa các bạn..."
- Họ..bọn họ làm gì vậy? Đứng dưới khán đài, Denchiuka khó hiểu lẩm bẩm: - Cả hai đều thận trọng không muốn ra đòn trước? Vậy thì trận đấu làm sao mà kết thúc?
- Đó là lẽ dĩ nhiên. Hai người này đều đã đặt toàn bộ tâm trí vào trận đấu. Denchiuko trầm mặt: - ..Sau quãng thời gian thăm dò vừa rồi, họ đã tương đối bắt nhịp và hiểu rõ đối phương. Lúc này đây, chỉ một giây phân tán tư tưởng cũng đồng nghĩa với thất bại. Để tuyệt đối an toàn, cả hai đều đang chờ đối phương ra tay trước.
- Đây là trận so tài về lòng nhẫn nại, và kẻ không kìm chế được tất sẽ thất bại.
Denchiuko nhếch môi.
Và gần như lập tức, chỉ sau khi cô ta mới dứt lời, trận đấu đã có chuyển biến!
Thật bất ngờ, Hoàng lại là người tấn công trước. Hắn và Park Jong Seok trong khoảnh khắc sáp vào nhau. Chỉ thấy tiếng gió phát ra vù vù, sau đó cả hai nhanh chóng tách ra!
- Nhanh quá!
Denchiuka há hốc miệng. Cô thật sự chẳng thấy gì.
- Thế nào?
Park Jong Seok hai tay vẫn buông thõng nhìn đối phương mỉm cười, nét mặt tự tin. Trong khi đó đứng ở phía đối diện, trên má Hoàng đã có them một vết xước dài rướm máu.
Tuy chỉ là vết xước nông ngoài da, thế nhưng nguyên nhân gây ra nó vẫn là một ẩn số!
"Á, sao rồi! "
" Chuyện gì, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vâng, quá nhanh! Hai người sáp vào rồi rời ra trong chớp mắt! Thật xấu hổ, thân là người đứng gần nhất nhưng tôi hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì vừa mới xảy ra. Tin rằng nhiều quý vị khán giả ở đây cũng cùng chung cảnh ngộ. Song nhìn vào vết xước trên mặt võ sĩ Judas, có lẽ chúng ta cũng có thể đoán được phần nào!"
"Vâng, để tìm hiểu nguyên nhân, chúng ta hãy cùng dõi mắt lên màn hình lớn phía sau võ đài chính, hiện đang phát lại đoạn băng quay chậm diễn biến trận đấu."
Trên màn hình lớn truyền trực tiếp trận đấu bắt đầu chiếu lại cảnh băng quay chậm. Chỉ thấy Hoàng là người chủ động băng vào, tay phải nhanh như chớp nắm lại thành đấm vung lên. Song Park Jong Seok mới lại là người tấn công trước.
Chỉ thấy "Thần Quyền" căn rất đúng thời điểm bước lên một bước, sau đó vung tay trái. Một cú đấm gió đánh thẳng vào mặt Hoàng trong khoảng cách gần! Thế nhưng cú đấm đầu tiên này của “Thần Quyền” bị Hoàng nghiêng đầu tránh trong khoảnh khắc!
Hoàng vừa né đòn, chân phải đồng thời co lên, tung một cú đá quét vào ngực Park Jong Seok. Với khoảng cách gần như thế, đáng lẽ ra "Thần Quyền" đã trúng đòn mới phải! Song không hiểu vì sao người văng ra lại là Hoàng. Lúc này do góc độ hạn chế nên máy quay cũng không thể cho biết rõ chuyện gì đã xảy ra!
- Trong chớp mắt trao đổi liền mấy đòn, đáng sợ thật. Tae Jun hai mắt mở trừng trừng, than thở: - ..Thế nhưng Judas mới là người khiến ta kinh ngạc. Một kẻ chỉ mới tập võ được nửa năm, thật sự có thể đạt tới trình độ và phản ứng thần kinh nhạy đến vậy sao? Không thể, vạn lần không thể mà...
- Vậy có nghĩa là, anh ấy vẫn có cơ hội thắng?
Chingna thấy vậy thì le lói trong lòng một tia hy vọng. Thế nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu chua chát.
- Vậy...vậy là sao? Chingna sắc mặt khó coi, hai tay giật giật vai áo Tae Jun: - Trả lời tôi đi, Tae Jun! Liệu anh ấy có thể thắng được hay không? Được hay không? Được hay không?
“THẦN QUYỀN! THẦN QUYỀN!”
“ĐÁNH ĐẸP LẮM, CHÀNG TRAI!”
“JUDAS, JUDAS!”
Trên sân đấu.
Trái với vẻ cuồng nhiệt và những lời cổ vũ inh tai trên khán đài, Hoàng và Park Jong Seok vẫn chỉ đứng tại chỗ, gườm gườm nhìn nhau.
- Ài, chỉ vụt qua thôi mà cũng để lại vết thương, quả không hổ danh "Thần Quyền"...
-Có gì khó hiểu sao?
Hoàng lấy tay sờ vết xước trên mặt, mắt long lanh như mắt mèo:
-...Chỉ hơi thắc mắc một tí thôi. Vừa rồi rõ ràng tôi thấy hai tay ông tréo vào nhau, lại đang đà đánh như thế, khoảng cách thì gần như vậy, người đầy sơ hở...theo lý thuyết thì 100% không thể tránh được cú đá trả của tôi mới phải chứ. Thế mà...
- …Đó chính là điểm khác nhau giữa ta và cậu. Park Jong Seok cười: -Muốn biết sao? Vậy bái ta làm thầy đi.
Hoàng im lìm không nói.
- Ha ha..nói đùa thôi. Dẫu cậu có muốn đổi ý đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Vẫn là câu nói vừa nãy, hôm nay ta sẽ cho cậu biết: vì sao người khác lại gọi ta là "Thần Quyền".
Dứt lời, Park Jong Seok giơ một tay lên thủ thế.
- ...Yên tâm đi, cậu sẽ sớm gia nhập danh sách những người từng thách đấu với ta, và có tên dưới địa ngục. Thắng thua chỉ trong chớp mắt thôi. Bởi vì trên hết, võ phái của ta không có hai chữ "Thất bại".
"Vâng, thưa các bạn, "Thần Quyền" đã quay trở về thế thủ như đầu trận! Tư thế phòng thủ đẹp mắt song ẩn chứa sát ý kinh người! Chúng tôi có thể thấy ý chí quyết tâm nồng đượm trong đôi mắt đầy chiến ý. Dốc hết sức để chiến đấu!
"Chúng ta đang được chứng kiến trận thi đấu bước tới những giây phút quyết định! Hãy cùng chúc phúc cho võ sĩ Judas, bởi vì đứng trước mặt anh ta lúc này là người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín. Tôi tin rằng, kết quả của trận đấu sẽ được phân định ngay sau đây thôi!"
Park Jong Seok nhìn Hoàng, thần thái thay đổi một trăm tám mươi độ! Vẻ mặt uy nghiêm toát ra uy áp tột bực có thể khiến đối phương lập tức mất hết ý chí chiến đấu, thứ làm nên thương hiệu của bốn chữ "Danh ác bậc một"!
- Ông nói đúng lắm. Trận đấu này…cũng đã đến lúc phân thắng thua rồi.
-Còn gì trăn trối thì nói nốt đi.
-Nếu như cái tên "Thần Quyền" thật sự gắn liền với hai chữ "bất bại", vậy thì ngày hôm nay...tôi sẽ là người đầu tiên khắc trên cái truyền kì ấy...
Hoàng đưa tay phải ra trước mặt, sau đó nắm chặt lại, gằn giọng.
- ...Hai chữ "Thất bại".
- …Tôi cũng đang chờ điều ấy xảy ra đây, chàng trai.
Park Jong Seok mỉm cười, sau đó chủ động tấn công! Hoàng cũng xông tới.
Trận đấu này, cũng đã đến lúc phải kết thúc!
---------------------
Một trận chiến không khoan nhượng, sự tranh đấu giữa hai lập trường đối nghịch.
Nơi sức mạnh lên ngôi.
"Vâng, "Thần Quyền" liên tục dùng đòn chân để tấn công đối phương. Có vẻ như mặc dù đã nói sẽ dốc toàn lực, song ngài ấy vẫn chưa muốn sử dụng sở trường của mình. Một cú đá chính diện...sau đó biến chiêu thành đá chẻ từ trên cao xuống. Không, không phải, là một cú đá quét! "
"Ôi..thật không hiểu tại sao, nó lại biến thành cú đá chẻ rồi thưa các bạn. Rất xin lỗi, mặc dù theo dõi qua băng ghi hình quay chậm, song vẫn rất khó để phân tích diễn biến của trận đấu. Mọi thứ đang diễn tiến với tốc độ quá nhanh!"
Giờ đây, tại vũ đài Thần Điểu, dường như không còn một ai chú ý đến trung tâm sân đấu, nơi trận thư hùng quyết định ngôi vô địch đang dần đến hồi cuối nữa, mà ngược lại đều dán mắt trên màn hình lớn quay chậm lại nhịp độ thi đấu của Hoàng và Park Jong Seok.
Lý do rất đơn giản, số người hiện có thể theo được tốc độ của hai người bọn họ, chỉ đếm trên đầu ngón tay!
"Thật đáng xấu hổ, thân là người dẫn chương trình trực tiếp, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm được bây giờ là tường thuật lại một phần diễn biến trận so tài đỉnh cao này, qua băng quay chậm tới các bạn! Thật là một trận đấu vô tiền khoáng hậu! "
Giọng nói trong vắt của nữ MC vang lên không dứt, hâm nóng bầu không khí vốn đã rất cuồng nhiệt.
" Vâng, hoàn toàn không có một động tác thừa nào! Chiêu thức tung ra không khi nào gián đoạn, tấn công và phòng thủ xen kẽ nhau liên tục. Hai bên dường như chỉ cách nhau một tờ giấy, song lại không tài nào xuyên phá khoảng cách nhỏ bé ấy!"
Hai bóng hình loang loáng, không ngừng tách ra rồi lại sáp vào!
-A…
Ngồi trên khu VIP, Chingna tròn mắt nhìn màn hình lớn, hai má hồng lên, hơi run rẩy. Mặc dù luôn đánh giá cao khả năng của Hoàng, song cô thật không thể tưởng nổi lại có một ngày, hắn lại có thể đấu ngang tay sòng phẳng với “Thần Quyền”.
Đó thật sự là một niềm hưng phấn khó tả! Càng là những thứ không mấy trông đợi, khi trở thành sự thật lại càng khiến con người ta kích động hơn mức bình thường. Như Chingna bây giờ là một ví dụ.
“Thần Quyền” là ai chứ? Đó chính là một trong ba Danh Ác bậc một hiếm hoi của địa ngục tầng mười chín đấy! Sẽ chẳng có gì là bất ngờ nếu chiến thắng thuộc về Park Jong Seok, song sẽ là một cơn địa chấn đủ sức rung chuyển cả địa ngục nếu như ngày hôm nay ông ta thất bại. Đó cũng chính là giấc mơ của Chingna.
Và bây giờ, giấc mộng ấy đang có hy vọng rất lớn trở thành sự thực!
-Có khả năng…anh ấy có khả năng chiến thắng không? Có, đúng không?
Tae Jun lựa chọn im lặng…bởi chính ông ta cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Nên biết, nếu chỉ dựa vào băng hình quay chậm thì không thể nào đánh giá sát tình hình. Lý do thì có rất nhiều: sự hạn chế về góc quay, phương vị, vị trí của đôi bên thay đổi liên tục…và trên hết là quá lạc hậu so với nhịp độ trận đấu thực tế diễn ra.
Chỉ có những kẻ theo kịp được trận đấu này bằng mắt thường, mới có thể đánh giá được đúng cán cân đang nghiêng về ai mà thôi. Những người như thế hiện tại có mặt ở đây chỉ vỏn vẹn có ba:
Một là “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương.
Hai là lão già tự xưng “Đả Nhân Vương”, vị khách không mời mà đến.
Và cuối cùng là đối thủ của Hoàng trong trận bán kết trước – Denchiuko.
-Woa, gay cấn quá. Denchiuka xuýt xoa: - Tên quỷ sai đó không ngờ cũng giỏi quá chứ! Có khi lại ăn được Park Jong Seok cũng nên, đúng không chị?
Denchiuko khẽ lắc đầu. Câu trả lời khỏi cần nói cũng biết.
-Hắn toi rồi.
-Hả?
-------------------------------------------------
" Vâng, điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, đó là trông đợi kết quả của trận đấu, thứ mà tôi tin rằng sẽ có ngay đây thôi! " Chọn vị trí đứng cách võ đài khá xa, Nữ MC xinh xắn trong bộ đầm đen gào đến khản giọng.
"Kết quả, vốn đã có từ đầu trận rồi!"
Park Jong Seok lẩm bẩm, và chính Hoàng bây giờ cũng bắt đầu tin vào câu nói ấy.
Từ khi trở thành quỷ sai đến giờ, Hoàng đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử: trận chiến với Kyo, trận đánh với băng My sói, với Thư Lệ, rồi vô số trận đánh với những đối thủ gặp trong đại hội Danh Ác. Tất cả đã vô thức tôi luyện con người hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Thế nhưng chưa có trận đấu nào, chưa có địch thủ nào khiến Hoàng cảm thấy vô lực như ngày hôm nay. Đó là một cảm giác tuyệt vọng từ đáy lòng, giống như Tôn ngộ không dù cố gắng đến mấy cũng không chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như lai phật tổ vậy.
Càng đánh, hắn càng cảm thấy mình thua xa đối phương.
Càng đánh, hắn càng nhận ra trình độ của đối phương sâu không lường được.
Cành đánh, hắn càng cảm thấy tuyệt vọng.
Mặc dù xét ra Denchiuko trong trạng thái Siêu Khentoit cấp độ ba cũng chẳng kém cạnh gì, song chẳng hiểu sao người đầu tiên, và cũng là duy nhất tính cho đến thời điểm này khiến Hoàng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng – lại chính là Park Jong Seok.
Và điều kinh khủng nhất là, Hoàng nhận ra: Cảm giác sợ hãi ngày hôm ấy, thứ mà hắn tưởng chừng như đã vượt qua được, lại một lần nữa trở về.
-..Cố gắng cầm cự được đến tận giờ phút này, cậu đã có thể lấy làm tự hào rồi.
Park Jong Seok vòng qua người Hoàng, một tay luồn qua nách, nhấc bổng hắn lên. Một tiếng “Rầm” xen lẫn vài âm thanh “Crack” khô khốc vang lên! Kẹp chặt, quăng người, cuối cùng là bẻ xương. Ba động tác thực hiện trong cùng một lúc, một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đó chỉ có thể là “Thần Quyền”.
-Về kỹ thuật, còn sớm mười năm cậu mới bằng được ta.
Hoàng đau đến tái mặt, cảm giác như có vài cái xương bị gãy. Hắn vung chân theo bản năng đá thẳng, song chẳng những không trúng mà còn bị Park Jong Seok tóm cổ chân, quăng đi xa tít.
-Hừ, cậu làm trầy da ta rồi.
Park Jong Seok đưa tay lên thổi phù phù, mắt liếc ra, thấy Hoàng sắp bị cú ném này của mình văng hẳn ra khỏi sân đấu thì trong chớp mắt biến mất tại chỗ. Đoạn xuất hiện ngay phía trên thúc một cùi chỏ, khiến Hoàng như mũi khoan đâm thẳng xuống mặt đất, đào thành một cái hố sâu phải đến hơn ba mét.
-Về tốc độ, cậu cũng không phải đối thủ của ta.
Rất nhanh, từ dưới hố sâu hoắm, Hoàng như hỏa tiễn phóng vọt lên. Song nắm đấm của hắn còn chưa chạm tới chéo áo đối phương thì thân thể của “Thần Quyền” bất chợt tan ra như bọt biển. Chiêu này Hoàng cũng đã thấy Park Jong Seok thi triển mấy lần rồi, song không sao phá nổi, chỉ lờ mờ nhận ra nguyên lý : tốc độ quá cao hình thành nên bóng ảnh.
Đó chính là "Ảnh Bộ".
Mặc dù không phá được, nhưng đã có kinh nghiệm, Hoàng chí ít cũng đoán được phương hướng di chuyển của đối phương! Người ngoài chỉ thấy hắn bỗng chốc đổi hướng, quặt sang phải lao đi. Mà ở phía trước, nơi Hoàng lao tới, một cái bóng ảnh đã chậm rãi ngưng tụ thành hình, chính là Park Jong Seok!
Một cú đấm thẳng, là “Heavy Break”!!! Và cách mà Park Jong Seok lựa chọn đó chính là..đánh trả! Cũng bằng một cú đấm!
Đây là lần thứ hai kể từ đầu trận, Park Jong Seok sử dụng chính sở trường đã tạo nên danh tiếng của mình:
Hai chữ “ Thần Quyền”!!!
Một tia sáng nhanh như điện xẹt phát ra khi hai nắm đấm chạm nhau, đi kèm là tiếng “Ruỳnh” đinh tai. Kết quả của màn lấy cứng đấu cứng này là một trong hai bị đẩy văng ra.
Không ngoài dự đoán, chính là Hoàng!Lưng của hắn va chạm mạnh với mặt sân! Một đòn chí mạng.
-…Về sức mạnh, cậu càng không có cửa đấu với ta.
Park Jong Seok nhìn Hoàng lắc đầu.
-…
-Mày có thấy gì không?
-Không, tao không thấy…
Hàng ghế khán giả, chỗ ngồi của “Đả Nhân Vương”.
-Rất đơn giản. Hai bên cùng tấn công, bên mạnh hơn đã thắng. Chỉ tiếc cho chàng trai kia, vì độ dài cánh tay không bằng nhau nên chịu thiệt thòi, cú đấm không thể đến trúng đích. Song trong tình thế như vậy còn kịp lùi lại một bước theo bản năng, nhờ thế mà cổ tay không nát bét, gặp người khác thì đã đi luôn tay phải rồi..kể ra cũng khá lắm.
Ngồi ở trên khán đài, “Đả Nhân Vương” khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, gật gù. Đó là một ông lão trạc năm, sáu mươi tuổi, mặc áo bào đen trắng, để tóc dài xõa ngang vai, trông cứ như thầy chùa vậy. Lão đâu có biết, đó chính là công phu “Phù Thân” mà Hoàng đã học lén từ Denchiuko.
Lập tức, đám đệ tử bên cạnh lão không bỏ lỡ cơ hội buông lời bợ đít.
-“Đả Nhân Vương” trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chỉ nhìn sơ qua là biết rõ vạn vật! Quả là thần tiên giáng thế!
-Pháp nhãn, đó chính là pháp nhãn! Lũ người trần mắt thịt làm sao bằng một góc của người!
Lão già kia nghe thế thì chỉ vuốt râu cười ha hả khoái chí. Đoạn lão bỗng chỉ quạt hướng về phía trung tâm sân đấu hét lớn.
-Park Jong Seok! Giải quyết nhanh đi, còn đánh với lão một trận chứ!
“Thần Quyền” nhìn về phía khán đài, liếc mắt qua chỗ Đả Nhân Vương , sắc mặt đang cứng ngắc bỗng dưng giật giật. Thứ khiến Park Jong Seok ngạc nhiên không phải lời nói ngông cuồng của lão già kia, mà là vì gương mặt đang đứng cạnh ông ta, “Mỹ Nam Vương” Nguyễn Trần Minh Vương!
“Mỹ Nam Vương” hình như cũng nhận ra Park Jong Seok đang nhìn về phía mình, khẽ nhếch môi cười khó hiểu.
"Lạ thật. Tên này trước giờ vẫn công khai không bằng mặt với lão già đó. Tại sao hôm nay lại ở cùng một chỗ?"
Park Jong Seok bỗng dưng có linh cảm, chuyện không đơn giản như mình đã thấy. Thế nhưng "Thần Quyền" không phân tâm được lâu, bởi vì phía sau lưng đã bắt đầu có tiếng động.
------------------------------------------------------------
-Vẫn gượng dậy được cơ à?
ParkJong Seok quay đầu, nhìn gã quỷ sai trẻ tuổi đang khó nhọc gượng dậy, gương mặt góc cạnh biểu tình bất định, khẽ thở dài:
- Cậu đã bị đứt dây chằng đầu gối, xương cột sống gãy ba chiếc, toàn bộ xương cánh tay phải vỡ vụn, lại thêm thương tích đầy mình, vậy mà vẫn còn muốn đứng lên? Bây giờ đừng nói đến ta, cho dù là một đứa trẻ mười tuổi cũng đủ sức đánh ngã cậu.
-...Ta biết cậu có sức hồi phục kinh người, cứ nhìn mấy hôm trước cậu bầm dập thế nào mà giờ đủ sức đánh với ta một trận thế là biết. Đúng là chỉ có thể dùng hai chữ "thần kỳ" để hình dung. Thế nhưng hồi phục nhanh đến mấy cũng không thể bất tử được, đúng chứ?
-...Ta thật không hiểu, cậu rốt cuộc dựa vào cái gì mà đòi thắng ta? Sức mạnh, kỹ thuật, tốc độ? Hay là ý chí? Cậu nghĩ ý chí của ta, một người từng dám bỏ tất cả để theo đuổi đam mê, một người từng hai lần làm lại cuộc đời từ con số 0, so ra có thể kém cậu sao?
Quả thật, không biết những gì Park Jong Seok nói là thật hay giả, thế nhưng chỉ nhìn riêng cánh tay phải vô lực rũ xuống của Hoàng bây giờ thôi thì cũng đã chứng thực được một phần rồi.
Thắng bại đã quá rõ ràng.
Đúng, xét bất cứ mặt nào, hắn cũng không thể bằng Park Jong Seok. Điều này Hoàng vốn đã biết từ trước khi bước vào trận đấu kìa. Trận chiến này cũng giống như một trận đấm bốc giữa một bên là tay đấm nghiệp dư chưa có tí kinh nghiệm nào, còn bên kia là Mike Tyson vậy.
Thế nhưng vì sao hắn vẫn cố chấp không bỏ cuộc?
Phía trên khán đài khu vực VIP, Chingna sắc mặt tái nhợt, không nói không rằng quay đầu chạy thẳng xuống lầu.
-..Hết rồi.
Tae Jun khẽ lắc đầu.
Phía bên kia, nơi tập trung của đám người Zero, Sajin và Tiêu Lệ.
- Chị Tiêu Lệ, sao thế?
Sajin giật mình. Tiêu Lệ bên vốn nãy giờ đã phải ngồi một chỗ tránh ra nắng, chườm khăn vì sốt, giờ đột nhiên lại lên cơn run lẩy bẩy. Cơn sốt càng ngày càng tăng. Tiêu Lệ sắc mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó không rõ.
-"Ác..ma"
..........................
Bên dưới sân đấu, Hoàng lúc này quả thật cũng tự hiểu: chiến thắng đối với hắn, đó quả thực là chuyện quá xa vời.
Khắp người đau như dần, một cánh tay phải đã bị phế, cơ thể gần như rã rời, hắn đã thua thật rồi. Thua hoàn toàn. Thua triệt để.
Hắn thua, ngay cả khi Park Jong Seok còn chưa dùng đến "Tấn Lôi".
Hoàng nhìn sang bên cạnh, lọt vào trong mắt hắn là chiếc quan tài màu đồng đen của Park Jong Seok. Cố gắng lết từng bước nặng nhọc đến gần, Hoàng đặt một tay sờ lên nắp quan tài.
Mát lạnh.
- ...Cậu có biết tại sao ta lại mang chiếc quan tài này đến đây hôm nay không?
Hoàng nhìn Park Jong Seok, khẽ lắc đầu.
- ...Đó là vì, ta còn có không ít chuyện cần hỏi cậu, những chuyện mà chỉ riêng mình cậu biết. Đều có liên quan đến chiếc quan tài này. Park Jong Seok nhếch miệng cười khó hiểu: - ...Đầu tiên, cô gái đó đâu?
-Cô gái nào?
-Đừng giả vờ. Ta biết cậu hiểu. Cô gái tên Oha đó, Mar siêu cấp đó đâu? Trả lời đi, nếu muốn ta chừa một con đường sống.
Giọng nói của "Thần Quyền" đã bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.