Quyển 5 - Chương 10: Chia đội
Shevaanh
31/05/2018
- Phải, có chuyện gì không?
- Cậu còn hỏi có chuyện gì? Aiki huých vai hắn một cái: - Mấy tay thuộc cấp của Schulthu đã biết rồi, bọn hắn đang nghi ngờ cậu đó, còn hỏi “bạn” cậu bao giờ mới tới nữa. Không phải là cậu đã hứa rằng sẽ thuyết phục “Judas” kia sẽ giúp chúng chứ?
Hoàng gãi đầu.
- Có gì khó đâu. Cùng lắm là tôi bỏ chỗ này mà đi.
Aiki như nghĩ đến cái gì, mặt biến sắc liền.
- Cậu đừng có bi quan thế chứ? Nghĩ gì vậy? Đâu phải là không có cách giải quyết. Cậu quên là vẫn có ta sao, ta sẽ nói giúp cậu. Mặc dù không thể làm lũ người đó hoàn toàn trút bỏ nghi ngờ, nhưng cứ an tâm đi. Còn nữa, không phải cậu hôm qua đã hứa với bà Gonga và tiểu thư Adele rằng sẽ tham gia trận chiến này sao? Sao giờ đã muốn bỏ cuộc rồi?
- Tôi có nói là bỏ cuộc sao? Hoàng nhíu mày.
- Không bỏ cuộc là tốt. Aiki vỗ vỗ vai hắn: - Nghe này, còn một tin nữa. Đã có kế hoạch tác chiến chính thức rồi, chúng ta sẽ đi theo con đường mòn góc ba giờ để lên núi, mặc dù hơi quanh co khó đi nhưng độ nguy hiểm được đánh giá thấp hơn. Đội sẽ chia làm hai nhóm, đội dong binh (chủ lực) và đội trinh sát. Đội trinh sát sẽ có nhiệm vụ đi trước thám thính tình hình và thông báo lại cho đội chủ lực phía sau để kịp thời ứng biến.
- Vậy thì khi nào sẽ bốc thăm chia đội?
- Cái này..Aiki hơi tần ngần: - Đã có sự sắp xếp rồi. Đội chủ lực bao gồm Cảm tử dong binh đoàn và các các dong binh phụ thuộc, còn đội trinh sát là nhóm phu xe các cậu đấy. Cũng có một vài dong binh trong đó nữa.
- Cái gì?
- Đừng nóng, đừng nóng. Tôi đã đề nghị với Schulthu xếp cậu lên đội chủ lực rồi. Hắn ta đã đồng ý. Không có vấn đề gì đâu.
Hoàng sầm mặt, đoạn hỏi:
- Vậy bao giờ khởi hành?
- Giữa trưa sẽ họp xuất quân.
Hoàng không nói câu nào nữa.
Đúng như Aiki nói, giữa trưa chính là thời điểm lễ xuất quân diễn ra. Có đông đủ quỷ sai, dong binh đoàn và các mạo hiểm giả có mặt, vị trí chủ tọa dĩ nhiên là “người ba mắt” Schulthu. Trong chuyến đi lần này, cảm tử dong binh đoàn gồm mười hai thành viên dưới quyền chỉ huy của Schulthu chính là hạt nhân số một, đảm bảo cho sự thành công của chiến dịch. Những kẻ ăn theo cũng không ít.
Mà trong số mười hai thành viên của cảm tử dong binh đoàn, có năm nhân vật được chú ý nhất. Đầu tiên là Schulthu, rõ ràng, với tư cách là đội trưởng, thực lực của người đàn ông này là không phải bàn. Không chỉ thế, “người ba mắt” còn nổi danh với con mắt lão luyện và kinh nghiệm dày dạn sa trường.
Thứ hai là “Mắt Bão” Kolasinov, quỷ sai người Nga, nổi danh với khả năng quần chiến có một không hai, là thủ hạ dưới trướng của Schulthu, song thực lực thậm chí còn được đánh giá là xếp trên lão một bậc.
Thứ ba là Hồng Nương Tử, mỹ nhân số một trong giới dong binh, và cũng là một bông hồng có gai. Là người có quyền lực trong giới dong binh chỉ thua kém mỗi Schulthu, cô ả còn nổi danh bởi tài thiện xạ vạn người có một.
Thứ tư là James, một quý tộc Pháp quê hương là dòng sông Sein thơ mộng. Theo đuổi Hồng Nương Tử đến mù quáng.
Thứ năm, cũng là người duy nhất dưới ba mươi tuổi nằm trong danh sách, Hasebe Makoto - một quỷ sai còn rất trẻ tuổi song đã lập được vô số chiến tích đáng ngưỡng mộ, là người được đánh giá là có tiềm năng phát triển đứng thứ hai ở địa ngục tầng mười chín năm năm trở lại đây ( Vị trí đầu tiên là Danh ác bậc một tập sự Liễu Diệp Nhi), hiện cũng đang nhắm tới vị trí Danh ác bậc một.
Có lời đồn rằng ngay trong ngày đầu trở thành quỷ sai, Hasebe Makoto đã bắt được đủ 10 ác linh chỉ sau đúng một ngày, là kỷ lục vô tiền khoáng hậu của địa ngục tầng mười chín.
Buổi lễ xuất quân không mất thời gian như tưởng tượng, cũng không có diễn văn dài dòng. Schulthu sau khi khái quát qua tình hình sắp tới và phân bổ nhiệm vụ thì lớn giọng hỏi:
- Có ai phản đối gì không? Nếu không có thì..
- Tôi có ý kiến.
Rất nhiều người đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Song điều khiến tất cả ngạc nhiên là nó không phải từ đội ngũ dong binh đoàn hùng hậu nơi đây, mà là ở phía đội hậu cần, nói văn hoa thì là “Đội trinh sát”. Mà đội hậu cần thì ý kiến gì?
Ngay đến cả tư cách để lên tiếng cũng không có.
Người lên tiếng chính là Hoàng.
Schulthu nhíu mày nhìn về phía đội hậu cần, khiến cho hơn hai chục con người ở đó sợ đến tái mét cả mặt, có mấy người kéo áo Hoàng ra hiệu ngồi xuống, nhưng hắn làm như không biết.
Aiki mặt nhăn như khỉ nhìn Hoàng, liên tục vỗ trán.
- Là cậu à? Khục..cậu có điều gì thắc mắc sao?
- Tôi không hiểu dựa vào tiêu chí nào để sắp xếp hai đội trinh sát và chủ lực?
Không ít người ở đây bắt đầu trố mắt nhìn hắn. Những tiếng xầm xì, những tiếng cười rộ vang lên, càng lúc càng nhiều, ồn ào đến nỗi Schulthu đứng trên bục phát biểu phải chỉnh đốn lại.
- Mọi người trật tự!
Tiếng cười lắng xuống.
- Chàng trai, tôi hiểu sự thắc mắc của cậu. Thế nhưng đây là quyết định của tập thể, tôi đã lấy ý kiến đại đa số quỷ sai cùng các mạo hiểm giả ở đây. Kết quả là như vậy.
- Tập thể? Làm gì có cái quyết định tập thể nào thiếu công bằng đến vậy. Theo tôi thì không thể lấy tập thể ra để đổ vì được. Tôi tin rằng những anh em trong đội trinh sát ở đây đều cần một lời giải thích rõ ràng.
Tiếng cười ít hẳn, thay vào đó là tiếng xì xầm vang lên.
- Chàng trai, cậu thì biết gì mà nói? Ở đây có chỗ cho cậu nói sao?
Gã quý tộc người Pháp James lên tiếng. Gã hôm nay cũng như mọi hôm, luôn bám theo Hồng Nương Tử như hình với bóng.
- Schulthu, ông trả lời chàng trai này thế nào đây?
Hồng Nương Tử nhún vai nhìn Schulthu hỏi.
- Đúng như công tử James đây đã nói. Schulthu nhẹ giọng trả lời: - Chàng trai, cậu hình như không có đủ phận sự để có quyền thắc mắc ở đây.
- Khoan đã, thưa ngài Schulthu.
Một giọng nói trẻ trung khác vang lên, lần này là ở ngay hàng ghế đầu gần cánh gà. Chính là một trong năm nhân vật chủ chốt trong Cảm tử dong binh đoàn lần này.
- Cậu cũng có điều gì cần nói sao, Makoto?
Giọng nói của Schulthu đã có mấy phần lạnh đi trông thấy.
- Đừng nhầm, tôi không đứng về chàng trai kia. Thế nhưng tôi lại hơi thắc mắc về cái gọi là “Quyết định tập thể” kia, sao tôi lại không hay biết nhỉ? Hay mấy người lấy ý kiến trong khi tôi đang ngủ hoặc đi vệ sinh?
Có tiếng cười ồ vang lên, trong đó có cả Hồng Nương Tử.
- Được rồi, ngoài ra còn ai có ý kiến nào không? Nếu không có thì..
Schulthu ho khan.
- Khoan đã, câu hỏi của tôi vẫn còn chưa được trả lời mà?
Hoàng chặn lời.
- Cậu..Schulthu nhìn Hoàng, da mặt nhăn lại: - Ý kiến của cậu tôi sẽ xem xét, thế nhưng kết quả là không thể thay đổi. Lúc này công việc chuẩn bị đã hoàn tất, không thể vì một cá nhân mà làm xáo trộn. Không phải cậu vẫn đang ở trong đội chủ lực sao? Nếu bất mãn thì cậu có thể chuyển sang đội trinh sát bất cứ lúc nào.
Hoàng biết bây giờ có nói gì thêm cũng chỉ là vô ích.
- Được, vậy thì tôi xin dược chuyển qua đội trinh sát.
Lúc này có không ít người ở đây nhìn với con mắt khó hiểu, nghĩ rằng người này nhất định đầu óc có vấn đề rồi?
Chỗ an ổn không muốn, lại muốn tự lao đầu vào chỗ chết? Đầu năm nay số người chán sống quả không ít.
Buổi lễ sau đó rất nhanh kết thúc. Tất cả có một tiếng rưỡi để tự chuẩn bị trước khi lên đường. Đội trinh sát sẽ lên đường trước. Đích nhắm là tới Đền Tử Chú trước mười một giờ đêm nay.
Trong mắt đa số những mạo hiểm giả có mặt ở đây, Hoàng chính là thằng điên. Song với những thành viên trong đội trinh sát thì khác, hắn không khác nào một người hùng.
Ở đây đa phần là những dân phu làm việc chung với Hoàng, phần lớn đều rất bất mãn với hắn về chuyện khi trước Hoàng mật báo phá hỏng kế hoạch bỏ trốn của họ, song lúc này đều đã thay đổi hoàn toàn thái độ.
Thay đổi một trời một vực.
Khi Hoàng đang trấn an tinh thần những thành viên trong đội thì Aiki chân thấp chân cao từ đâu chạy tới.
- Cậu..tôi thật không biết nói gì về cậu mà! Cậu có biết mình vừa quyết định cái gì không? Chuyển sang đây với lũ người vô dụng này? Thật..không hiểu nổi cậu nữa.
- Đó là do ông chưa hiểu tôi thôi.
Hoàng cười nhạt với Aiki. Hắn nhận ra theo ông ta đến đây còn có cả cô bé tóc tém tên Ebisu kia nữa.
- Anh được lắm. Rất ngầu!
Ebisu giơ ngón tay cái ra với hắn.
- Cậu định lên Thao Thiết Sơn..với những kẻ này sao? Schulthu nhìn một vòng những “đồng đội” của Hoàng: - ..Chán sống rồi à?
- Dù gì thì đã tới đây cũng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đi chết, chỉ khác nhau sớm hay muộn mà thôi. Hoàng vừa thu dọn hành lý vừa nói: - Nếu ông đến để khuyên tôi thay đổi ý định thì bỏ cuộc đi là hơn, Aiki à.
- Cậu nghĩ Aiki ta là người thế nào? Aiki lắc đầu sau đó cúi xuống vỗ mạnh vào vai hắn: - Ta đây đến là để trách cậu, đi mà không rủ một tiếng. Không phải ta đã nói lần này sẽ là đồng đội của cậu sao?
Hoàng thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười bắt tay với lão.
- Có thế chứ, đồng đội.
- Đồng đội!
Aiki bắt tay hắn thật chặt.
- Đừng quên em chứ? Còn cả Ebisu này nữa đấy. Cô gái tóc tém đứng sau Aiki nói chêm vào.
Hoàng đứng ra giới thiệu với cả đội hai thành viên mới. Khỏi phải nói mọi người hoan hỉ thế nào. Không như Hoàng, danh tiếng của Aiki ở đây cũng được khá nhiều người biết tới. Có được một Danh ác bậc năm nhập bọn, ai nấy đều cảm thấy an tâm hơn.
Thế nhưng Aiki thì không được lạc quan như Hoàng. Sau khi thoáng “đánh giá lực lượng” bên mình, gã cao bồi bụng phệ người Mỹ này không giấu cái thở dài, nói nhỏ:
- Hoàng, cậu định trông chờ vào đám người này thật sao?
- Đến đâu thì hay đến đấy thôi.
Hoàng đáp.
- Hôm qua cậu cũng thấy rồi đấy. Chuyến đi lần này không đơn giản đâu, chín phần chết một phần sống đấy. Cậu có vẻ như chưa biết gì về cái gọi là độ khủng bố của hòn núi kia nhỉ?
Hoàng nhìn Aiki không nói, rõ là đang chờ hắn tự hỏi tự trả lời.
- Cậu có biết tại sao, Thao Thiết Sơn cứ hai mươi năm mới vào được một lần không?
Hoàng lắc đầu.
- Đó là vì sự khủng bố của nó. Do nhận lời nguyền từ truyền nhân Chiến Thần, cộng với sự tác quái của thứ ở đền Tử Chú kia, ngọn núi này đã trở thành “luyện ngục” đúng nghĩa.
- “Luyện ngục”?
- Bao phủ quanh Thao Thiết Sơn là một lớp khí quyển độc hại với sự hòa trộn giữa hai cùng cực, cực nóng và cực lạnh, không ngừng hủy hoại cơ thể sống. Người ta đồn bên trong đó thời gian và không gian cũng bị bóp méo, một phút bằng cả ngày ngoài này. Đó là nơi hỗn loạn bao trùm. Còn chưa hết..
Hoàng nhíu mày.
- ..Sâu bên trong Thao Thiết Sơn là vùng đất của tử linh và những loài thú biến dị kỳ quái với sức mạnh đủ để nghiền nát mọi hy vọng. Những oan hồn luôn chực chờ khắp mọi nơi để cắn xé tất cả. Cậu có thấy lũ thú dị hợm hôm qua bất ngờ tấn công chỗ này không? Lũ đó mới chỉ là bọn tép riu mà thôi, không đáng tính đến.
- Nếu đã nguy hiểm đến vậy..tại sao vẫn có nhiều người như thế tìm tới đây để trục lợi?
- Đó là vì cứ hai mươi năm một lần, lớp khí quyển độc hại bao trùm Thao Thiết Sơn lại có hai ngày yếu nhất, đó chính là cơ hội vô giá. Cậu nên biết mặc dù có nguy hiểm, nhưng kho báu bị phong ấn của Chiến Thần khiến người ta thèm khát đến thế nào..
- Xin lỗi, cho tôi hỏi ở đây có ai người Việt không?
Một giọng nói trầm phát ra từ phía sau Aiki. Hoàng quay lại nhìn, là một thanh niên trẻ lạ mặt.
- Anh tìm ai?
- Cậu còn hỏi có chuyện gì? Aiki huých vai hắn một cái: - Mấy tay thuộc cấp của Schulthu đã biết rồi, bọn hắn đang nghi ngờ cậu đó, còn hỏi “bạn” cậu bao giờ mới tới nữa. Không phải là cậu đã hứa rằng sẽ thuyết phục “Judas” kia sẽ giúp chúng chứ?
Hoàng gãi đầu.
- Có gì khó đâu. Cùng lắm là tôi bỏ chỗ này mà đi.
Aiki như nghĩ đến cái gì, mặt biến sắc liền.
- Cậu đừng có bi quan thế chứ? Nghĩ gì vậy? Đâu phải là không có cách giải quyết. Cậu quên là vẫn có ta sao, ta sẽ nói giúp cậu. Mặc dù không thể làm lũ người đó hoàn toàn trút bỏ nghi ngờ, nhưng cứ an tâm đi. Còn nữa, không phải cậu hôm qua đã hứa với bà Gonga và tiểu thư Adele rằng sẽ tham gia trận chiến này sao? Sao giờ đã muốn bỏ cuộc rồi?
- Tôi có nói là bỏ cuộc sao? Hoàng nhíu mày.
- Không bỏ cuộc là tốt. Aiki vỗ vỗ vai hắn: - Nghe này, còn một tin nữa. Đã có kế hoạch tác chiến chính thức rồi, chúng ta sẽ đi theo con đường mòn góc ba giờ để lên núi, mặc dù hơi quanh co khó đi nhưng độ nguy hiểm được đánh giá thấp hơn. Đội sẽ chia làm hai nhóm, đội dong binh (chủ lực) và đội trinh sát. Đội trinh sát sẽ có nhiệm vụ đi trước thám thính tình hình và thông báo lại cho đội chủ lực phía sau để kịp thời ứng biến.
- Vậy thì khi nào sẽ bốc thăm chia đội?
- Cái này..Aiki hơi tần ngần: - Đã có sự sắp xếp rồi. Đội chủ lực bao gồm Cảm tử dong binh đoàn và các các dong binh phụ thuộc, còn đội trinh sát là nhóm phu xe các cậu đấy. Cũng có một vài dong binh trong đó nữa.
- Cái gì?
- Đừng nóng, đừng nóng. Tôi đã đề nghị với Schulthu xếp cậu lên đội chủ lực rồi. Hắn ta đã đồng ý. Không có vấn đề gì đâu.
Hoàng sầm mặt, đoạn hỏi:
- Vậy bao giờ khởi hành?
- Giữa trưa sẽ họp xuất quân.
Hoàng không nói câu nào nữa.
Đúng như Aiki nói, giữa trưa chính là thời điểm lễ xuất quân diễn ra. Có đông đủ quỷ sai, dong binh đoàn và các mạo hiểm giả có mặt, vị trí chủ tọa dĩ nhiên là “người ba mắt” Schulthu. Trong chuyến đi lần này, cảm tử dong binh đoàn gồm mười hai thành viên dưới quyền chỉ huy của Schulthu chính là hạt nhân số một, đảm bảo cho sự thành công của chiến dịch. Những kẻ ăn theo cũng không ít.
Mà trong số mười hai thành viên của cảm tử dong binh đoàn, có năm nhân vật được chú ý nhất. Đầu tiên là Schulthu, rõ ràng, với tư cách là đội trưởng, thực lực của người đàn ông này là không phải bàn. Không chỉ thế, “người ba mắt” còn nổi danh với con mắt lão luyện và kinh nghiệm dày dạn sa trường.
Thứ hai là “Mắt Bão” Kolasinov, quỷ sai người Nga, nổi danh với khả năng quần chiến có một không hai, là thủ hạ dưới trướng của Schulthu, song thực lực thậm chí còn được đánh giá là xếp trên lão một bậc.
Thứ ba là Hồng Nương Tử, mỹ nhân số một trong giới dong binh, và cũng là một bông hồng có gai. Là người có quyền lực trong giới dong binh chỉ thua kém mỗi Schulthu, cô ả còn nổi danh bởi tài thiện xạ vạn người có một.
Thứ tư là James, một quý tộc Pháp quê hương là dòng sông Sein thơ mộng. Theo đuổi Hồng Nương Tử đến mù quáng.
Thứ năm, cũng là người duy nhất dưới ba mươi tuổi nằm trong danh sách, Hasebe Makoto - một quỷ sai còn rất trẻ tuổi song đã lập được vô số chiến tích đáng ngưỡng mộ, là người được đánh giá là có tiềm năng phát triển đứng thứ hai ở địa ngục tầng mười chín năm năm trở lại đây ( Vị trí đầu tiên là Danh ác bậc một tập sự Liễu Diệp Nhi), hiện cũng đang nhắm tới vị trí Danh ác bậc một.
Có lời đồn rằng ngay trong ngày đầu trở thành quỷ sai, Hasebe Makoto đã bắt được đủ 10 ác linh chỉ sau đúng một ngày, là kỷ lục vô tiền khoáng hậu của địa ngục tầng mười chín.
Buổi lễ xuất quân không mất thời gian như tưởng tượng, cũng không có diễn văn dài dòng. Schulthu sau khi khái quát qua tình hình sắp tới và phân bổ nhiệm vụ thì lớn giọng hỏi:
- Có ai phản đối gì không? Nếu không có thì..
- Tôi có ý kiến.
Rất nhiều người đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Song điều khiến tất cả ngạc nhiên là nó không phải từ đội ngũ dong binh đoàn hùng hậu nơi đây, mà là ở phía đội hậu cần, nói văn hoa thì là “Đội trinh sát”. Mà đội hậu cần thì ý kiến gì?
Ngay đến cả tư cách để lên tiếng cũng không có.
Người lên tiếng chính là Hoàng.
Schulthu nhíu mày nhìn về phía đội hậu cần, khiến cho hơn hai chục con người ở đó sợ đến tái mét cả mặt, có mấy người kéo áo Hoàng ra hiệu ngồi xuống, nhưng hắn làm như không biết.
Aiki mặt nhăn như khỉ nhìn Hoàng, liên tục vỗ trán.
- Là cậu à? Khục..cậu có điều gì thắc mắc sao?
- Tôi không hiểu dựa vào tiêu chí nào để sắp xếp hai đội trinh sát và chủ lực?
Không ít người ở đây bắt đầu trố mắt nhìn hắn. Những tiếng xầm xì, những tiếng cười rộ vang lên, càng lúc càng nhiều, ồn ào đến nỗi Schulthu đứng trên bục phát biểu phải chỉnh đốn lại.
- Mọi người trật tự!
Tiếng cười lắng xuống.
- Chàng trai, tôi hiểu sự thắc mắc của cậu. Thế nhưng đây là quyết định của tập thể, tôi đã lấy ý kiến đại đa số quỷ sai cùng các mạo hiểm giả ở đây. Kết quả là như vậy.
- Tập thể? Làm gì có cái quyết định tập thể nào thiếu công bằng đến vậy. Theo tôi thì không thể lấy tập thể ra để đổ vì được. Tôi tin rằng những anh em trong đội trinh sát ở đây đều cần một lời giải thích rõ ràng.
Tiếng cười ít hẳn, thay vào đó là tiếng xì xầm vang lên.
- Chàng trai, cậu thì biết gì mà nói? Ở đây có chỗ cho cậu nói sao?
Gã quý tộc người Pháp James lên tiếng. Gã hôm nay cũng như mọi hôm, luôn bám theo Hồng Nương Tử như hình với bóng.
- Schulthu, ông trả lời chàng trai này thế nào đây?
Hồng Nương Tử nhún vai nhìn Schulthu hỏi.
- Đúng như công tử James đây đã nói. Schulthu nhẹ giọng trả lời: - Chàng trai, cậu hình như không có đủ phận sự để có quyền thắc mắc ở đây.
- Khoan đã, thưa ngài Schulthu.
Một giọng nói trẻ trung khác vang lên, lần này là ở ngay hàng ghế đầu gần cánh gà. Chính là một trong năm nhân vật chủ chốt trong Cảm tử dong binh đoàn lần này.
- Cậu cũng có điều gì cần nói sao, Makoto?
Giọng nói của Schulthu đã có mấy phần lạnh đi trông thấy.
- Đừng nhầm, tôi không đứng về chàng trai kia. Thế nhưng tôi lại hơi thắc mắc về cái gọi là “Quyết định tập thể” kia, sao tôi lại không hay biết nhỉ? Hay mấy người lấy ý kiến trong khi tôi đang ngủ hoặc đi vệ sinh?
Có tiếng cười ồ vang lên, trong đó có cả Hồng Nương Tử.
- Được rồi, ngoài ra còn ai có ý kiến nào không? Nếu không có thì..
Schulthu ho khan.
- Khoan đã, câu hỏi của tôi vẫn còn chưa được trả lời mà?
Hoàng chặn lời.
- Cậu..Schulthu nhìn Hoàng, da mặt nhăn lại: - Ý kiến của cậu tôi sẽ xem xét, thế nhưng kết quả là không thể thay đổi. Lúc này công việc chuẩn bị đã hoàn tất, không thể vì một cá nhân mà làm xáo trộn. Không phải cậu vẫn đang ở trong đội chủ lực sao? Nếu bất mãn thì cậu có thể chuyển sang đội trinh sát bất cứ lúc nào.
Hoàng biết bây giờ có nói gì thêm cũng chỉ là vô ích.
- Được, vậy thì tôi xin dược chuyển qua đội trinh sát.
Lúc này có không ít người ở đây nhìn với con mắt khó hiểu, nghĩ rằng người này nhất định đầu óc có vấn đề rồi?
Chỗ an ổn không muốn, lại muốn tự lao đầu vào chỗ chết? Đầu năm nay số người chán sống quả không ít.
Buổi lễ sau đó rất nhanh kết thúc. Tất cả có một tiếng rưỡi để tự chuẩn bị trước khi lên đường. Đội trinh sát sẽ lên đường trước. Đích nhắm là tới Đền Tử Chú trước mười một giờ đêm nay.
Trong mắt đa số những mạo hiểm giả có mặt ở đây, Hoàng chính là thằng điên. Song với những thành viên trong đội trinh sát thì khác, hắn không khác nào một người hùng.
Ở đây đa phần là những dân phu làm việc chung với Hoàng, phần lớn đều rất bất mãn với hắn về chuyện khi trước Hoàng mật báo phá hỏng kế hoạch bỏ trốn của họ, song lúc này đều đã thay đổi hoàn toàn thái độ.
Thay đổi một trời một vực.
Khi Hoàng đang trấn an tinh thần những thành viên trong đội thì Aiki chân thấp chân cao từ đâu chạy tới.
- Cậu..tôi thật không biết nói gì về cậu mà! Cậu có biết mình vừa quyết định cái gì không? Chuyển sang đây với lũ người vô dụng này? Thật..không hiểu nổi cậu nữa.
- Đó là do ông chưa hiểu tôi thôi.
Hoàng cười nhạt với Aiki. Hắn nhận ra theo ông ta đến đây còn có cả cô bé tóc tém tên Ebisu kia nữa.
- Anh được lắm. Rất ngầu!
Ebisu giơ ngón tay cái ra với hắn.
- Cậu định lên Thao Thiết Sơn..với những kẻ này sao? Schulthu nhìn một vòng những “đồng đội” của Hoàng: - ..Chán sống rồi à?
- Dù gì thì đã tới đây cũng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đi chết, chỉ khác nhau sớm hay muộn mà thôi. Hoàng vừa thu dọn hành lý vừa nói: - Nếu ông đến để khuyên tôi thay đổi ý định thì bỏ cuộc đi là hơn, Aiki à.
- Cậu nghĩ Aiki ta là người thế nào? Aiki lắc đầu sau đó cúi xuống vỗ mạnh vào vai hắn: - Ta đây đến là để trách cậu, đi mà không rủ một tiếng. Không phải ta đã nói lần này sẽ là đồng đội của cậu sao?
Hoàng thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười bắt tay với lão.
- Có thế chứ, đồng đội.
- Đồng đội!
Aiki bắt tay hắn thật chặt.
- Đừng quên em chứ? Còn cả Ebisu này nữa đấy. Cô gái tóc tém đứng sau Aiki nói chêm vào.
Hoàng đứng ra giới thiệu với cả đội hai thành viên mới. Khỏi phải nói mọi người hoan hỉ thế nào. Không như Hoàng, danh tiếng của Aiki ở đây cũng được khá nhiều người biết tới. Có được một Danh ác bậc năm nhập bọn, ai nấy đều cảm thấy an tâm hơn.
Thế nhưng Aiki thì không được lạc quan như Hoàng. Sau khi thoáng “đánh giá lực lượng” bên mình, gã cao bồi bụng phệ người Mỹ này không giấu cái thở dài, nói nhỏ:
- Hoàng, cậu định trông chờ vào đám người này thật sao?
- Đến đâu thì hay đến đấy thôi.
Hoàng đáp.
- Hôm qua cậu cũng thấy rồi đấy. Chuyến đi lần này không đơn giản đâu, chín phần chết một phần sống đấy. Cậu có vẻ như chưa biết gì về cái gọi là độ khủng bố của hòn núi kia nhỉ?
Hoàng nhìn Aiki không nói, rõ là đang chờ hắn tự hỏi tự trả lời.
- Cậu có biết tại sao, Thao Thiết Sơn cứ hai mươi năm mới vào được một lần không?
Hoàng lắc đầu.
- Đó là vì sự khủng bố của nó. Do nhận lời nguyền từ truyền nhân Chiến Thần, cộng với sự tác quái của thứ ở đền Tử Chú kia, ngọn núi này đã trở thành “luyện ngục” đúng nghĩa.
- “Luyện ngục”?
- Bao phủ quanh Thao Thiết Sơn là một lớp khí quyển độc hại với sự hòa trộn giữa hai cùng cực, cực nóng và cực lạnh, không ngừng hủy hoại cơ thể sống. Người ta đồn bên trong đó thời gian và không gian cũng bị bóp méo, một phút bằng cả ngày ngoài này. Đó là nơi hỗn loạn bao trùm. Còn chưa hết..
Hoàng nhíu mày.
- ..Sâu bên trong Thao Thiết Sơn là vùng đất của tử linh và những loài thú biến dị kỳ quái với sức mạnh đủ để nghiền nát mọi hy vọng. Những oan hồn luôn chực chờ khắp mọi nơi để cắn xé tất cả. Cậu có thấy lũ thú dị hợm hôm qua bất ngờ tấn công chỗ này không? Lũ đó mới chỉ là bọn tép riu mà thôi, không đáng tính đến.
- Nếu đã nguy hiểm đến vậy..tại sao vẫn có nhiều người như thế tìm tới đây để trục lợi?
- Đó là vì cứ hai mươi năm một lần, lớp khí quyển độc hại bao trùm Thao Thiết Sơn lại có hai ngày yếu nhất, đó chính là cơ hội vô giá. Cậu nên biết mặc dù có nguy hiểm, nhưng kho báu bị phong ấn của Chiến Thần khiến người ta thèm khát đến thế nào..
- Xin lỗi, cho tôi hỏi ở đây có ai người Việt không?
Một giọng nói trầm phát ra từ phía sau Aiki. Hoàng quay lại nhìn, là một thanh niên trẻ lạ mặt.
- Anh tìm ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.