Địa Ngục Thời Gian

Quyển 4 - Chương 38: Đàm Phán

Shevaanh

31/05/2018

Trong căn nhà nhỏ, bên bếp lửa hồng có hai người, một ông già và một cô gái. Ông lão quỳ mọp xuống mặt sàn, còn cô gái thì đứng nhìn. Vị trí của họ lúc này đã thay đổi.

- Tại sao…không, là khi nào…

- Sư phụ, người thừa biết rằng chuyện đó giờ đã chẳng còn quan trọng mà.

Cô gái chống tay nâng đầu ông lão lên, lúc này đã thấm đầy máu tươi bởi thứ nước màu đỏ tràn ra liên tục từ mắt mũi.

- Không phải người muốn đòi thứ gì từ con sao? Người còn chần chờ gì nữa?

Nói rồi đá ông ta ra tránh xa chiếc máy khâu.

- Ôi, máu của người sẽ làm bẩn bộ đồ con may cho anh ấy mất.

“Oan..oan nghiệt…”

Âm thanh tắc nghẽn, bởi vì chủ nhân của nó đã trút hơi thở cuối cùng. Nó như một lời trăn trối. Cô gái kéo xác ông lão ra ngoài, sau đó quay lại lau dọn sạch sẽ vết máu dính trên sàn. Xong đâu đó, cô ta thay một bộ đồ mới. Gọi là thay đồ, song thật ra chỉ là khoác thêm một cái áo choàng trùm kín đầu màu nâu sẫm mà thôi.

- ..Cũng đến lúc phải đi rồi.

Cô gái kéo vành mũ che nửa mặt, nhìn về phương trời xa vô định, sau đó dần biến mất tại chỗ.

---------------------------

Thung lũng Garon.

Bầu trời màu chàm. Giống như sắp sửa có một cơn giông có thể buông xuống bất cứ khi nào. Trên một mỏm núi, có ba người đang đứng. Một lão già trung niên cởi trần, một người thanh niên đeo khăn che mặt có đôi mắt híp, và cuối cùng là một gã béo.

Lão già trung niên cao hơn một mét chín, thân trên ở trần, để râu quai nón, trước ngực có một vết chàm lớn, là “wrath” Satan – Ác đồ của sự phẫn nộ, thành viên thứ hai của Phạt Tội.

Người thanh niên có đôi mắt híp và bộ tóc dài đen thẳng, đeo mạng che mặt màu đen, quanh người lúc nào cũng có một vầng khí màu đen đậm đặc bao quanh, là “lust” Asmodeus – Ác đồ của sự dâm dục, thành viên thứ ba.

Gã béo đầu trọc có cái bụng phì lũ cùng đôi tai dài như tai Phật là thành viên thứ sáu, và cũng là thành viên nặng cân nhất trong “Phạt Tội” – Ác đồ của tham ăn, “Gluttony” Beelzebub.

- Hừ..Gã thanh niên đeo mạng vỗ vỗ bả vai, nơi có một ấn ký màu xanh lam, than thở: - Haiz, mỗi khi ta cố xóa cái thánh ấn này, mấy hôm sau chúng lại mọc ra ở một chỗ khác. Thứ mắc dịch đáng ghét, còn hơn cả nguyền rủa nữa.

- Ha ha, Asmodeus, bây giờ ngươi đã tin vào cái vụ “người chết báo thù” chưa hả? Gã béo ra vẻ thích thú: - Chắc là tại linh hồn mấy trăm người mi giết ở cái thị trấn tồi tàn hôm kia ám đó. Đáng đời.

- Nếu được thì ta đã cho nó bay nguyên mảng rồi. Gã thanh niên mắt híp lắc đầu: - Tiếc là cơ thể loài người quá yếu ớt. Nhưng mà sống trong cái xác này lâu như vậy, tích tụ được không ít ma lực, cũng có chút không nỡ bỏ.

- Haizz..chỗ này so với trái đất thứ năm thì còn nghèo nàn hơn gấp bội. Ta còn nhớ khi đó địa ngục tầng mười chín ma lực rất dồi dào, bây giờ thì cạn sạch rồi. Cứ với cái tốc độ này thì xem chừng…

- Gyhahahahahaha! Vui thật, vui thật!

- Có gì vui à?

Gã đàn ông trung niên cởi trần nhìn xuống dưới. Hóa ra đứng ở mỏm đá phía dưới còn hai người nữa. Là một phụ nữ và một đứa bé.

Người nữ ăn mặc diêm dúa cầu kỳ, đội một chiếc mũ rộng vành trên đính lông chim, mặc một cái váy dài màu xanh, chính là thành viên thứ bốn - “Envy” Leviathan. Còn thằng nhóc tì lười biếng cuộn tròn trong chiếc chăn bông lơ lửng giữa không trung kia thì là ““Sloth” Belphegor – Ác đồ của sự lười biếng.

- Ta thấy nực cười vì ở thời đại này vẫn còn những kẻ dám chơi đùa với chúng ta. Người phụ nữ mặc váy xanh ném chiếc quan tài trong tay xuống mặt đá, vỡ vụn. Cô ta nghiến răng, gương mặt vặn vẹo: - ..Xem ra nó hết muốn sống rồi.

- Cho ta theo với.

Thằng nhóc hào hứng chui đầu ra khỏi chăn nói.

- Ta muốn thấy mặt kẻ đã chơi ngươi một vố, và khiến ngươi trở thành quả bong bóng xì hơi như bây giờ. Muahahaha..

- Hai ngươi muốn đi? Gã thanh niên mắt híp nhíu mày: - …Ngay cả khi ma lực còn chưa phục hồi ư?



- Ồ, chỉ là tập thể dục một tí thôi mà. Thằng nhóc đáp: - Hay mấy người sợ rằng ta sẽ bị đánh bại?

- Ngu ngốc. Gã thanh niên nhún vai, giọng âm trầm: - Ngươi quên thứ gì đã khiến chúng ta rơi vào nỗi nhục nhã vì bị phong ấn trước kia rồi à? Ở lại đây và không đi đâu cả.

- Ồ..

Thằng nhóc gật gật đầu:

- Đúng là ta đã quá tự mãn rồi. Tuổi già hay quên. Cảm ơn vì đã nhắc nhở, Asmodeus.

- Các ngươi không nhận thấy gì à? Một giọng nói cất lên xen vào, là của gã đàn ông trung niên cởi trần: - Ở phía tây – tây bắc vừa mới xuất hiện một luồng khí rất mạnh. Không phải mùi của lũ thiên sứ. Thứ sức mạnh này..hơi kỳ lạ, thế nhưng không phải là hạng vừa đâu.

- Không chỉ có thế. Mà nó còn đang hướng về phía chúng ta. Thằng nhóc cưỡi chăn xen vào.

- Ha ha, hướng về phía chúng ta? Ngươi đang mơ ngủ đó à? Người phụ nữ mặc váy xanh cười phá lên: - ..Thời đại này có thằng điên nào dám ngang nhiên đi gặp năm trên bảy người chúng ta ở cùng một chỗ chứ ? Đừng đùa, dù có là truyền nhân Chiến Thần đi chăng nữa..

- Ta không đùa, Leviathan. Người đàn ông cởi trần nhún vai, ra dấu chỉ về phía sau: - Bởi vì gã điên đó đã đến đây rồi.

Bốn cặp mắt lập tức không hẹn mà cùng nhìn về phía sau. Quả thật, phía sau lưng họ lúc này đã có thêm một bóng người từ lúc nào.

- Xin chào.

-----------ii

Kẻ mới đến mặc áo choàng nâu sẫm trùm mũ kín đầu. chỉ hở mỗi cái miệng. Lúc này đứng trước mặt y là năm trong số bảy thành viên của “Phạt Tội”.

- Ha ha, xin chào.

“Envy” Leviathan gần như ngay lập tức thuấn di tới trước mặt đối phương. Tiếp đó, một tay ả như chớp bổ thẳng xuống!

- Ta tới đây là để thương lượng.

Chỉ thấy vụt một cái, nơi người kia đứng đã lõm xuống thành một cái hố sâu hơn năm mét! Chấn động quá lớn khiến đất văng đá chạy, chim muông gần đó thi nhau chạy tán loạn, oanh động cả một góc thung lũng.

- Chết tiệt, mụ già kia đúng là điên mà.

Tên nhóc tì cưỡi chăn đứng từ xa nhìn vào màn khói bụi:

- Chẳng thèm nói năng gì đã xuống tay rồi. Làm bẩn quần áo của ta.

Bốn người kia đều đã nhanh chóng lùi ra xa.

- Yo, sao không thấy Leviathan đâu nữa? Một người trong số chúng hỏi.

- Ở kia kìa.

Gã thanh niên mắt híp chỉ tay về phía xa. Nhìn kỹ thì mới nhận ra, nơi vách đá hõm vào bên ấy đã có một người từ lúc nào, đó chính là Leviathan với bộ dạng chật vật không chịu nổi. Chỉ là trong khi đó, đối thủ của mụ ta hiện giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ…

- Ta đã nói, ta đến đây là để thương lượng.

Người mặc áo choàng cất tiếng nói.

- Là đàn bà?

Gã thanh niên mắt híp chậm rãi di động, song không hiểu bằng cách nào chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người kia, một tay ngăn mụ đàn bà mặc áo xanh đang đỏ mặt tía tai định nhảy vào tính sổ:

- …Leviathan, ma lực của ngươi đã giảm tới đáy rồi. Còn không lui ra đi.



- Ả đàn bà này dám làm nhục ta! Asmodeus, mi cút ra! Ta phải cho nó biết tay!

Gã thanh niên tên Asmodeus một tay ném ả qua chỗ đồng bọn, đoạn tiếp tục..híp mắt nhìn đối phương:

- Mỹ nữ, nên xưng hô thế nào đây?

- Ta là truyền nhân đời thứ ba mươi lăm của Jeff Agoos.

- Hóa ra là…Gã thanh niên mắt híp có vẻ ngạc nhiên: - Không trách được, chỉ một đòn đã áp chế được Leviathan, cho dù có đang cạn kiệt ma lực đi chăng nữa. Có lẽ ta miễn khoản kiểm chứng được rồi.

- Đấy là tùy ngươi thôi. Cô gái mặt không đổi sắc: - Nếu muốn thì chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.

Nói rồi phất mạnh tay áo. Chỉ một động tác đơn giản, song ba dải núi đá lớn chếch về phía đông nơi hai người đứng đã biến mất không còn chút dấu tích. Mỗi dải trong số đó đều có chu vi ít nhất là một ngàn mét vuông!

- Chỗ này chật chội quá. Ta dọn dẹp một chút.

Trong khoảnh khắc, gã béo và tên đàn ông trung niên sắc mặt tức thì thay đổi! Một trái một phải, cả hai như âm binh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh gã thanh niên mắt híp kia, quây ả đàn bà mặc áo choàng vào giữa.

- Này, ta cũng đang cạn kiệt ma lực. Thằng nhóc cưỡi chăn từ xa nói với vào: - Đứng ngoài xem được chứ?

- Chà, đánh đẹp lắm. Gã thanh niên mắt híp ra hiệu cho đồng đội kìm chế không động thủ, đoạn vỗ tay bôm bốp: - Ngươi giống ta đấy, không giống như loài người tối ngày chui rúc một chỗ y loài bọ. Rộng rãi thế này mới thích chứ.

- Ta muốn được sống sót.

- Cái gì?

- Ta muốn được sống sót. Không cần biết các ngươi định làm gì với cái trái đất này. Tàn phá cũng được, hủy diệt cũng tốt. Thế nhưng ta muốn mình và người thân của mình, trở thành những kẻ sống sót cuối cùng, cho dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ.

Cô gái mặc áo choàng nói rành rọt từng chữ bằng giọng điệu lạnh lùng, không giống với một người đang cầu cạnh.

- Muahahahahahahahahahaha…

Gã thanh niên mắt híp phá lên cười, cười đến chảy nước mắt:

- Belphegor, lại đây mà xem nè. Có chuyện này hay lắm, muahahahaaa….

- Cười xong chưa? Ta vẫn chưa nói đến điều kiện mà.

Cô gái vẫn không hề nao núng:

- Đổi lại, ta sẽ giúp các ngươi khôi phục lại ma lực nhanh nhất có thể.

------------o0o--------------------------

- Muahahahaaaaaa..Quả nhiên dù có thế nào thì chuối vẫn là nhất. Ahihihi.

Quay trở về chỗ của Hoàng. Lúc này hắn cùng đồng bọn đã bất đắc dĩ phải chuyển qua một nhà trọ khác, sau khi đền một khoản phía bồi thường xây dựng không nhỏ. Thế nhưng mặc kệ Hoàng đã tiêu đến những đồng cuối cùng, thủ phạm của tất cả mọi chuyện lúc này vẫn đang rất ung dung và hồn nhiên ngồi ăn chuối.

- Đây chính là..truyền nhân Hỏa Thần sao? Le Josh cẩn thận nhìn Oha chằm chặp một hồi từ đầu xuống mông, có vẻ vẫn còn nghi ngờ lắm. Cùng suy nghĩ với hắn bây giờ là “Thần Quyền”.

- Không, nó là con phá hoại.

Hoàng chua xót đính chính, hai mắt rưng rưng nhìn cái ví xẹp lép.

- Không phải chứ? Le Josh lắc đầu: - Theo như tôi biết về sức chiến đấu thì Hỏa Thần được xếp vào hạng nhất nhì trong Thất Diệu đấy, chỉ thua mỗi Chiến Thần thôi thì phải. Mà cô bé này thì..

- Thật sao? Hoàng bán tín bán nghi, vỗ vỗ vai Oha: - Ái chà, xem ra cô cũng hoành tráng ra phết đấy nha.

- Cậu ta nói không sai đâu. Park Jong Seok xen vào: - Tôi có thể làm chứng. Bởi vì, truyền nhân Hỏa Thần chính là sư phụ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook