Quyển 3 - Chương 20: Lâm Bệnh
Shevaanh
05/06/2015
- ...Linh Chi, em không trêu anh đấy chứ? Giờ không phải lúc đùa đâu.
Hoàng thở hổn hển ôm vai Linh Chi lắc mạnh. Song cô bé chỉ máy móc gật đầu. Lúc này, Tiêu Lệ cũng đã tỉnh dậy, cô thấy Hoàng đã tỉnh thì dụi mắt, nhoẻn miệng cười hỏi thăm, sau đó bỗng nhiên ôm mặt ho khù khụ. Song Hoàng lúc này đang rất sốc nên chẳng có tâm trí nào để quan tâm.
-...Anh tỉnh rồi à..Chuyện gì thế? Tiêu Lệ sau khi ho xong, ngẩng mặt lên thấy hắn thất thần như mất sổ gạo thì quan tâm hỏi. Trông cô lúc này thật ra còn tiều tụy hơn cả hắn: - ..Tui có giúp gì được không?
- Ài.
Hoàng khó khăn ngả người nằm xuống giường. Trong khi lòng hắn còn đang rối như tơ vò thì có tiếng cạch cửa, một bóng hình thướt tha bước vào. Đó là Thư Lệ.
"Quan Tài Đen" hôm nay chơi nguyên một bộ tông xanh, áo váy đều cùng một màu xanh, tuy chỉ trang điểm nhẹ song vẫn vô cùng nổi bật, vóc người cao ráo chuẩn siêu mẫu, từng đường cong nóng bỏng như thiêu đốt mọi ánh mắt nhìn, lại thêm nhan sắc mỹ lệ trời cho. Quả thật không hổ danh đệ nhất mỹ nữ thị trấn Một Sừng.
Ài, thế nhưng lúc này Hoàng chẳng có tâm trí đâu để mà ngắm gái cả.
- Chào mọi người. Thư Lệ vai đeo túi xách, gật đầu với Tiêu Lệ theo phép xã giao. Cô chỉ biết sơ sơ cô gái này cũng là bạn của Hoàng, ngoài ra không có ấn tượng gì. Thư Lệ khi phát hiện Hoàng đang ngồi tần ngần trên giường thì lên tiếng thăm hỏi.
- .. tỉnh rồi à? Giờ sao rồi, không bị thương chỗ nào chứ?
Hoàng nao nao. Hắn còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên có tiếng cạch cửa, thêm một người nữa bước vào. Lần này là người lạ. Đó là một gã đàn ông cao lớn, để ria mép, đậm vẻ phong trần. Một bên mắt trái của gã bị mù, đeo băng gạc như Jack Sparrow trong "Cướp biển Caribe" vậy, song điều đó không những chẳng mất thẩm mỹ mà còn càng tôn thêm vẻ nam tính ngang tàng. Đó chính là Tatsu Nakamura, cánh tay phải của My sói, cùng cấp với Thư Lệ.
Hoàng à một tiếng, hóa ra người mà Linh Chi kể đến rủ Quan Tài Đen đi chơi chiều nay là gã...Tưởng ai, hóa ra là người quen. Hoàng không thể không đau xót thừa nhận, tên này nếu đem so với hắn thì đúng là đẹp trai hơn hẳn, thậm chí là..hơn hơn hơn hơn hẳn.
"Khụ, khụ..." Xen vào là tiếng ho của Tiêu Lệ.
-...Anh về trước đi, Tatsu. Tối em sẽ qua chỗ anh bàn lại sau.
Thư Lệ thấy Tatsu đi vào thì tỏ vẻ không bằng lòng.
Xưng hô thân mật dữ vậy? Hoàng thầm nghĩ. Bàn bạc gì mà lại chọn buổi tối cơ chứ, thật là đáng nghi. Cứ nhìn cách xưng hô bây giờ thì quan hệ giữa hai người này chắc chắn vô cùng sâu sắc. Haizz, Hoàng thở dài. Mặc dù trước giờ vẫn chưa nghĩ rằng mình sẽ "có gì" với "Quan Tài Đen", song sau khi tận mắt thấy cảnh Thư Lệ thân mật với tên "Judas" tương lai kia...không thể phủ nhận rằng, trong sâu thẳm tâm hồn, chẳng biết từ bao giờ Hoàng đã có chút "cảm tình" với Thư Lệ, cứ như đó là chuyện rất thường tình, nhất định sẽ xảy ra, không sớm thì muộn vậy.
Thế nhưng mãi tới tận ngày hôm nay, Hoàng mới giật mình nhận ra, rằng cái "tương lai" mơ hồ đó thật chẳng có gì để đảm bảo cả, và nếu như không có hành động thiết thực, không có sự bồi đắp về mặt tình cảm, cái tương lai sau này của hắn sẽ chẳng có lý do gì mà không lệch sang một hướng hoàn toàn khác.
Ac, mình đang nghĩ đi đâu vậy? Hoàng lấy tay gõ trán. Tại sao dạo này tần số nghĩ về gái của hắn lại tăng đột biến thế nhỉ? Không được, cần phải tự chấn chỉnh lại bản thân. Bây giờ cái cần quan tâm nhất không phải gái...mà là tình trạng sức khỏe của bản thân hắn..nếu như lời Linh Chi nói về cái 30% đó là đúng...thì đó quả là một tin không thể nào xấu hơn.
Hắn mới chỉ vừa nếm thử cái mùi vị hao hao"Độc cô cầu bại" chưa được bao lâu, bây giờ vụt một cái rơi lại xuống mặt đất...nói không sốc thì chỉ là tự lừa dối mình. Cũng không hẳn là vì tham lam.. mà là bây giờ, nếu như không có sức mạnh thì ngay cả việc tự vệ đối với hắn cũng là điều vô cùng xa xỉ, nhất là khi đã gây thù chuốc oán không ít.
Bây giờ Hoàng chỉ có thể hy vọng...ít ra là dưới cái chứng minh thư mới mang tên "Judas", thân phận của hắn sẽ không sớm lộ tẩy. Hắn không phải thần, não cũng chẳng nhiều nếp nhăn như Sterling, trong khi chưa nghĩ được giải pháp nào khả thi để giải quyết.. thì chỉ đành để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
- Chào, tôi là Tatsu Nakamura, rất vui được gặp cậu. Cậu là.. Lê Minh Hoàng, đúng không?
Tatsu chột mắt bước vào trong nhà, sau khi đánh giá xung quanh một hồi thì mỉm cười chìa tay về phía Hoàng. Hoàng nhìn người đã từng một thời là lãnh đạo tối cao của mình, theo phép lịch sự cũng đưa tay ra bắt. Thế nhưng, vừa mới bắt tay, gương mặt của hắn đã giật giật liên hồi, sau đó tái đi trông thấy.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Chuyện xảy ra trong một cái nháy mắt. Đến cả người trong cuộc cũng không hiểu thấu tường tận cái gì đã xảy ra. Chỉ thấy Tatsu Nakamura và Hoàng lại gần bắt tay nhau, song mấy giây sau, gã chột kia đã bị cô bé đứng cạnh giường đánh bay ra cửa. Là người chứng kiến tận mắt, Thư Lệ thấy rõ chính em gái mình là thủ phạm, liền lớn giọng nạt:
- Linh Chi, em làm gì thế?
Linh Chi vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Tatsu Nakamura, người vừa bị cô bé dùng tóc đánh bay ra khỏi cửa. Những lọn tóc trên đầu Linh Chi nương theo cơn giận dữ của chủ nhân mà thi nhau dựng đứng, xếp thành hình cái kéo, kêu lách cách lách cách liên hồi. Cô bé bước chân ra, rõ ràng là vẫn còn chưa muốn dừng tay.
- ..Được rồi, Linh Chi. Quay lại.
Hoàng đưa một tay ra kéo Linh Chi lại. Lúc này, cánh tay phải của hắn( vừa mới bắt tay với Tatsu) buông thõng, sắc mặt dù đã cố ra vẻ bình tĩnh song vẫn có nét đau đớn, bằng chứng là mồ hôi túa ra đầy trán. Với con mắt lọc lõi, Thư Lệ rất nhanh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. "Quan Tài Đen" trừng mắt nhìn về phía Tatsu với vẻ khó chịu:
- Tatsu, anh làm gì thế? Có cái kiểu bắt tay như của anh à? Đây là bạn em, chỗ này không phải chỗ để gây chiến.
-...Anh còn tưởng em đi đâu. Tatsu đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào Linh Chi, người vừa đánh bay mình ra và Hoàng: -...Hóa ra lời đồn là thật. Anh vẫn cương quyết không tin, vậy mà...từ bao giờ, em và tên này đến với nhau từ bao giờ?
- ... Nói linh tinh cái gì đấy? Thư Lệ gắt.
-...Em còn không chịu nhận? Tatsu Nakamura đứng lên, lạnh lùng phủi bụi trên quần áo: -..Bạn? Từ lúc nào mà kẻ địch ở hai đầu chiến tuyến trong nháy mắt lại trở thành bạn? Em coi anh là thằng ngốc à. Từ đầu anh đã thấy em và hắn có khúc mắc ám muội rồi, song không ngờ...em làm anh thất vọng quá.
- ...Đừng tưởng cặp với tôi rồi thì muốn nói gì thì nói. Thư Lệ thoáng cái mặt lạnh như tiền: - ...Nhất là đừng tùy tiện chụp mũ người khác, tôi biết anh đang nghĩ gì. Song anh nhầm rồi. Giữa tôi và cậu ta..chẳng có gì cả. Chỉ là quan hệ bạn bè thông thường thôi.
Hoàng nghe vậy thì nhìn Thư Lệ, hai mắt nheo lại, trầm ngâm.
-...Đừng cản em, tên này thật quá đáng. Linh Chi giật khỏi tay Hoàng: - ...Nó chơi xấu anh giữa ban ngày ban mặt thế mà còn để yên à? Để em giết phứt đi cho gọn.
-...Nói bao lần rồi. Hoàng trừng mắt: -..Đừng có suốt ngày hở ra là đòi giết người. Như thế có khác gì đồ tể. Anh không quen ai là đồ tể đâu.
Linh Chi thấy hắn kiên quyết thì thất vọng cụp mắt xuống, mấy lọn tóc trên đầu cũng theo đó mà xẹp lép, trở lại bình thường, thả dài sau ót cô bé.
-...Hôm nay tạm thế đã. Tatsu Nakamura lấy tay lau mặt: - ...Lê Minh Hoàng, bây giờ cậu đang trọng thương, tôi thừa nhận rằng vừa rồi đã có phần nóng giận. Là đàn ông thì chuyện nào ra chuyện đó. Tôi có lỗi trước, nên cũng sẽ không suy xét hành động xấc xược vừa rồi của đứa con gái kia. Thế nhưng chuyện của Thư Lệ tôi nhất định sẽ không để yên đâu. Đây là vấn đề danh dự.
-...Hẹn gặp lại cậu ở vòng chung kết Đại Hội Danh Ác, tỉnh Cooc. Là hai thằng đàn ông, hãy dùng nắm đấm để nói chuyện, Đến lúc đó, chúng ta sẽ phân tài cao thấp. Cứ coi đây như một lời thách đấu. Rất mong được so tài với cậu, tất nhiên, đó là nếu như cậu vượt qua được vòng loại. Cậu cũng có thể không tới, tôi không ép...
Tatsu nói dứt câu thì quay đầu đi thẳng, cũng chẳng buồn ngoái nhìn Thư Lệ lấy một lần.
- Chị, tên đáng ghét đó là người iu chị thiệt hử?
-..Đừng nói linh tinh. Thư Lệ mặt hơi giật giật, song miệng thì cương quyết phủ nhận: - ...Chuyện người lớn, em biết cái gì.
-...Chuyện khác thì không biết..nhưng người yêu cô hung dữ quá đấy. Hoàng lắc lắc cánh tay phải hiện vẫn còn đang ê ẩm cười giễu: -...Đến giờ mà tôi vẫn còn đau đây này, cái bắt tay này đúng là nhớ đời. Mà hình như hắn hiểu nhầm đem tôi trở thành "tình địch" rồi thì phải. Lại còn gì mà "đàn ông phải giải quyết bằng nắm đấm nữa chứ"...cô xem lại đi, bồ cô chắc xem phim kiếm hiệp tầu nhiều quá nên chập rồi cũng nên.
- Khụ..khụ...
Hoàng quay sang phía Tiêu Lệ, nhíu mày:
- Cô làm sao thế?
Tiêu Lệ lắc lắc đầu, trong khi miệng vẫn không ngừng ho. Đến lúc này thì Hoàng chắc chắn, Tiêu Lệ đã ốm rồi. Nghĩ tới chuyện mặc dù bị ốm mà vẫn tận tình tới chăm sóc cho mình, hắn bỗng thấy vô cùng cảm động.
-...Không nói chuyện này nữa. Thư Lệ nói: -...Việc ngày hôm nay là lỗi của Tatsu, khi trở về tôi sẽ xạc cho anh ta một trận. Hoàng, xin lỗi nhé.
"Ái chà, còn nói không có gì, chưa chi đã lo bảo vệ người yêu rồi." Hoàng nghĩ vậy song ngoài mặt thì chỉ ậm ừ. Hắn thấy lòng tự nhiên nhoi nhói.
" Khụ khụ.." Tiêu Lệ lại ho.
- ..Bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Thư Lệ nhìn Tiêu Lệ với con mắt ái ngại, nhích dần ra, sau đó quay sang phía Hoàng, đổi giọng nghiêm chỉnh nói: -..Ngày mai tôi sẽ rời thị trấn Một Sừng tham dự Đại Hội Danh Ác. Lần này quy định bắt buộc những người tham gia phải lập đội - một nam một nữ. Thế nên...
- Khụ!
- Này, cô bị làm sao thế? Bệnh à?
Hoàng nhíu mày, cuối cùng hắn cũng khôn im lặng được nữa, lay vai Tiêu Lệ hỏi.
- Không...không sao..cảm cúm đó mà. Tiêu Lệ mặt tái mét, song vẫn gượng đáp. Song nét tiều tụy bất thường trên gương mặt tái xám đó không qua được mắt Hoàng. Hắn bạo lực cầm lấy bàn tay khô ráp đang cố khép lại của cô, mở ra xem. Hoàng trợn mắt: Lòng bàn tay của Tiêu Lệ đầy những máu là máu!
- Ho ra máu..còn nặng đến thế này, thế mà bảo không có gì?
- Tôi...Tiêu Lệ cố gắng rụt tay vào.
-...Này, anh có nghe tôi nói gì không? Thư Lệ thấy Hoàng tỏ vẻ lơ đãng thì sốt ruột nói: -...Tôi muốn mời anh cùng...
- ...Cô đã đi khám chưa? Hoàng dường như không nghe thấy, lơ Thư Lệ qua một bên.
- Tôi...tuần trước có đi rồi, nhưng mà...
-..Này, anh có nghe gì không đó? Về Đại Hội Danh ác sắp tới...
- ...Lắm mồm quá, cô không thấy tôi đang bận à? Hoàng bực bội quay sang nhìn Thư Lệ, gương mặt du côn lạnh lùng: -..Vứt cái Đại hội gì gì đó qua một bên đi, bộ cô không đợi được một lát sao?
Thư Lệ trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Lệ, gương mặt lúc xanh lúc trắng. Cơn giận và lòng tự ái bốc lên đỉnh đầu..."Quan Tài Đen" hừ một tiếng, quay ngoắt người đi thẳng.
- Linh Chi, về !
Linh Chi ngoái nhìn Hoàng, rồi lại nhìn Thư Lệ, mặt tỏ vẻ không nỡ, phải tới khi bị chị họ cầm tay lôi xềnh xệch đi thì mới thôi. Cô bé con buồn buồn nhìn Hoàng vẫy vẫy tay, dường như muốn chúc hắn chóng khỏe.
Hoàng cũng vẫy tay lại. Chỉ thế mà thôi.
-...Cậu..cậu đuổi theo cô ấy đi. Tôi không sao thật mà. Tiêu Lệ sắc mặt lo lắng nhìn Hoàng, lắp bắp: - Chắc cô ấy giận vì cậu không chịu để ý..để ý tới chuyện cô ấy nói đó. Hình như cô ấy có chuyện gì quan trọng lắm..muốn... muốn nói với cậu.
- Kệ cô ta. Hoàng khịt mũi: -..Cô ta nghĩ mình là ai? Chuyện của cô quan trọng hơn. Cô rốt cục là bị bệnh gì, đừng có giấu. Cô bảo tuần trước đã đi khám ở bệnh xá thị trấn đúng không? Thế bác sĩ bảo sao?
Tiêu Lệ cúi mặt ấp úng. Hoàng sầm mặt, cầm di động đặt trên bàn ra giả vờ bấm số.
- ..Hừm, có tin là chỉ cần một cú điện thoại, ghi chép bệnh án một tháng qua của trạm y tế sẽ có người mang tới tận đây không?
- A...để tôi nói. Tiêu Lệ nghe vậy thì "a" lên một tiếng, ngẩng mặt lên. Mặc dù nói vậy, thế nhưng cô vẫn chỉ cắn răng.
- Nói. Bệnh gì?
- ...vô phương rồi. Tiêu Lệ thở dài, giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng: -...Bác sĩ bảo, tôi chỉ còn hai tháng nữa mà thôi.
- Cái gì? Hoàng tròn mắt: - Là bệnh gì? Không có cách nào cứu chữa sao?
-...Có..nhưng cũng gần như là không có. Tiêu Lệ cúi đầu, nói như mếu: -...Là bệnh nan y. Chỉ có cách ghép tủy may ra mới chữa được. Thế nhưng tốn rất nhiều tiền, số chi phí đó dù có bán cả tôi đi cũng không đủ một phần mười.
- Bao nhiêu tiền?
- ...Hai trăm triệu $ âm phủ.
-..Hai trăm triệu? Hoàng nghe thôi mà cũng giật mình. Có nhầm số 0 nào không vậy? Mẹ nó chứ, ăn cướp giữa ban ngày à? Bảy trăm triệu là đủ mua 100 ác linh để đầu thai lên thiên đàng...vậy mà hở một cái đòi những 200 triệu? Số tiền này đối với 1% số đại gia hàng đầu dưới địa ngục tầng mười chín cũng chưa dám nói bỏ là bỏ ra ngay, chứ đừng nói đến Tiêu Lệ và hắn. Mặc dù Hoàng từ khi lên chức "Hồng Côn", lại có quán bar làm hậu phương nên cũng có chút của ăn của để, song hai trăm triệu đối với hắn vẫn là một con số trên trời. Đừng quên tiền lương tháng của hắn chỉ vỏn vẹn có..năm mươi ngàn.
Kiếm đâu ra số đó trong hai tháng bây giờ?
Hoàng thở hổn hển ôm vai Linh Chi lắc mạnh. Song cô bé chỉ máy móc gật đầu. Lúc này, Tiêu Lệ cũng đã tỉnh dậy, cô thấy Hoàng đã tỉnh thì dụi mắt, nhoẻn miệng cười hỏi thăm, sau đó bỗng nhiên ôm mặt ho khù khụ. Song Hoàng lúc này đang rất sốc nên chẳng có tâm trí nào để quan tâm.
-...Anh tỉnh rồi à..Chuyện gì thế? Tiêu Lệ sau khi ho xong, ngẩng mặt lên thấy hắn thất thần như mất sổ gạo thì quan tâm hỏi. Trông cô lúc này thật ra còn tiều tụy hơn cả hắn: - ..Tui có giúp gì được không?
- Ài.
Hoàng khó khăn ngả người nằm xuống giường. Trong khi lòng hắn còn đang rối như tơ vò thì có tiếng cạch cửa, một bóng hình thướt tha bước vào. Đó là Thư Lệ.
"Quan Tài Đen" hôm nay chơi nguyên một bộ tông xanh, áo váy đều cùng một màu xanh, tuy chỉ trang điểm nhẹ song vẫn vô cùng nổi bật, vóc người cao ráo chuẩn siêu mẫu, từng đường cong nóng bỏng như thiêu đốt mọi ánh mắt nhìn, lại thêm nhan sắc mỹ lệ trời cho. Quả thật không hổ danh đệ nhất mỹ nữ thị trấn Một Sừng.
Ài, thế nhưng lúc này Hoàng chẳng có tâm trí đâu để mà ngắm gái cả.
- Chào mọi người. Thư Lệ vai đeo túi xách, gật đầu với Tiêu Lệ theo phép xã giao. Cô chỉ biết sơ sơ cô gái này cũng là bạn của Hoàng, ngoài ra không có ấn tượng gì. Thư Lệ khi phát hiện Hoàng đang ngồi tần ngần trên giường thì lên tiếng thăm hỏi.
- .. tỉnh rồi à? Giờ sao rồi, không bị thương chỗ nào chứ?
Hoàng nao nao. Hắn còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên có tiếng cạch cửa, thêm một người nữa bước vào. Lần này là người lạ. Đó là một gã đàn ông cao lớn, để ria mép, đậm vẻ phong trần. Một bên mắt trái của gã bị mù, đeo băng gạc như Jack Sparrow trong "Cướp biển Caribe" vậy, song điều đó không những chẳng mất thẩm mỹ mà còn càng tôn thêm vẻ nam tính ngang tàng. Đó chính là Tatsu Nakamura, cánh tay phải của My sói, cùng cấp với Thư Lệ.
Hoàng à một tiếng, hóa ra người mà Linh Chi kể đến rủ Quan Tài Đen đi chơi chiều nay là gã...Tưởng ai, hóa ra là người quen. Hoàng không thể không đau xót thừa nhận, tên này nếu đem so với hắn thì đúng là đẹp trai hơn hẳn, thậm chí là..hơn hơn hơn hơn hẳn.
"Khụ, khụ..." Xen vào là tiếng ho của Tiêu Lệ.
-...Anh về trước đi, Tatsu. Tối em sẽ qua chỗ anh bàn lại sau.
Thư Lệ thấy Tatsu đi vào thì tỏ vẻ không bằng lòng.
Xưng hô thân mật dữ vậy? Hoàng thầm nghĩ. Bàn bạc gì mà lại chọn buổi tối cơ chứ, thật là đáng nghi. Cứ nhìn cách xưng hô bây giờ thì quan hệ giữa hai người này chắc chắn vô cùng sâu sắc. Haizz, Hoàng thở dài. Mặc dù trước giờ vẫn chưa nghĩ rằng mình sẽ "có gì" với "Quan Tài Đen", song sau khi tận mắt thấy cảnh Thư Lệ thân mật với tên "Judas" tương lai kia...không thể phủ nhận rằng, trong sâu thẳm tâm hồn, chẳng biết từ bao giờ Hoàng đã có chút "cảm tình" với Thư Lệ, cứ như đó là chuyện rất thường tình, nhất định sẽ xảy ra, không sớm thì muộn vậy.
Thế nhưng mãi tới tận ngày hôm nay, Hoàng mới giật mình nhận ra, rằng cái "tương lai" mơ hồ đó thật chẳng có gì để đảm bảo cả, và nếu như không có hành động thiết thực, không có sự bồi đắp về mặt tình cảm, cái tương lai sau này của hắn sẽ chẳng có lý do gì mà không lệch sang một hướng hoàn toàn khác.
Ac, mình đang nghĩ đi đâu vậy? Hoàng lấy tay gõ trán. Tại sao dạo này tần số nghĩ về gái của hắn lại tăng đột biến thế nhỉ? Không được, cần phải tự chấn chỉnh lại bản thân. Bây giờ cái cần quan tâm nhất không phải gái...mà là tình trạng sức khỏe của bản thân hắn..nếu như lời Linh Chi nói về cái 30% đó là đúng...thì đó quả là một tin không thể nào xấu hơn.
Hắn mới chỉ vừa nếm thử cái mùi vị hao hao"Độc cô cầu bại" chưa được bao lâu, bây giờ vụt một cái rơi lại xuống mặt đất...nói không sốc thì chỉ là tự lừa dối mình. Cũng không hẳn là vì tham lam.. mà là bây giờ, nếu như không có sức mạnh thì ngay cả việc tự vệ đối với hắn cũng là điều vô cùng xa xỉ, nhất là khi đã gây thù chuốc oán không ít.
Bây giờ Hoàng chỉ có thể hy vọng...ít ra là dưới cái chứng minh thư mới mang tên "Judas", thân phận của hắn sẽ không sớm lộ tẩy. Hắn không phải thần, não cũng chẳng nhiều nếp nhăn như Sterling, trong khi chưa nghĩ được giải pháp nào khả thi để giải quyết.. thì chỉ đành để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
- Chào, tôi là Tatsu Nakamura, rất vui được gặp cậu. Cậu là.. Lê Minh Hoàng, đúng không?
Tatsu chột mắt bước vào trong nhà, sau khi đánh giá xung quanh một hồi thì mỉm cười chìa tay về phía Hoàng. Hoàng nhìn người đã từng một thời là lãnh đạo tối cao của mình, theo phép lịch sự cũng đưa tay ra bắt. Thế nhưng, vừa mới bắt tay, gương mặt của hắn đã giật giật liên hồi, sau đó tái đi trông thấy.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Chuyện xảy ra trong một cái nháy mắt. Đến cả người trong cuộc cũng không hiểu thấu tường tận cái gì đã xảy ra. Chỉ thấy Tatsu Nakamura và Hoàng lại gần bắt tay nhau, song mấy giây sau, gã chột kia đã bị cô bé đứng cạnh giường đánh bay ra cửa. Là người chứng kiến tận mắt, Thư Lệ thấy rõ chính em gái mình là thủ phạm, liền lớn giọng nạt:
- Linh Chi, em làm gì thế?
Linh Chi vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Tatsu Nakamura, người vừa bị cô bé dùng tóc đánh bay ra khỏi cửa. Những lọn tóc trên đầu Linh Chi nương theo cơn giận dữ của chủ nhân mà thi nhau dựng đứng, xếp thành hình cái kéo, kêu lách cách lách cách liên hồi. Cô bé bước chân ra, rõ ràng là vẫn còn chưa muốn dừng tay.
- ..Được rồi, Linh Chi. Quay lại.
Hoàng đưa một tay ra kéo Linh Chi lại. Lúc này, cánh tay phải của hắn( vừa mới bắt tay với Tatsu) buông thõng, sắc mặt dù đã cố ra vẻ bình tĩnh song vẫn có nét đau đớn, bằng chứng là mồ hôi túa ra đầy trán. Với con mắt lọc lõi, Thư Lệ rất nhanh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. "Quan Tài Đen" trừng mắt nhìn về phía Tatsu với vẻ khó chịu:
- Tatsu, anh làm gì thế? Có cái kiểu bắt tay như của anh à? Đây là bạn em, chỗ này không phải chỗ để gây chiến.
-...Anh còn tưởng em đi đâu. Tatsu đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào Linh Chi, người vừa đánh bay mình ra và Hoàng: -...Hóa ra lời đồn là thật. Anh vẫn cương quyết không tin, vậy mà...từ bao giờ, em và tên này đến với nhau từ bao giờ?
- ... Nói linh tinh cái gì đấy? Thư Lệ gắt.
-...Em còn không chịu nhận? Tatsu Nakamura đứng lên, lạnh lùng phủi bụi trên quần áo: -..Bạn? Từ lúc nào mà kẻ địch ở hai đầu chiến tuyến trong nháy mắt lại trở thành bạn? Em coi anh là thằng ngốc à. Từ đầu anh đã thấy em và hắn có khúc mắc ám muội rồi, song không ngờ...em làm anh thất vọng quá.
- ...Đừng tưởng cặp với tôi rồi thì muốn nói gì thì nói. Thư Lệ thoáng cái mặt lạnh như tiền: - ...Nhất là đừng tùy tiện chụp mũ người khác, tôi biết anh đang nghĩ gì. Song anh nhầm rồi. Giữa tôi và cậu ta..chẳng có gì cả. Chỉ là quan hệ bạn bè thông thường thôi.
Hoàng nghe vậy thì nhìn Thư Lệ, hai mắt nheo lại, trầm ngâm.
-...Đừng cản em, tên này thật quá đáng. Linh Chi giật khỏi tay Hoàng: - ...Nó chơi xấu anh giữa ban ngày ban mặt thế mà còn để yên à? Để em giết phứt đi cho gọn.
-...Nói bao lần rồi. Hoàng trừng mắt: -..Đừng có suốt ngày hở ra là đòi giết người. Như thế có khác gì đồ tể. Anh không quen ai là đồ tể đâu.
Linh Chi thấy hắn kiên quyết thì thất vọng cụp mắt xuống, mấy lọn tóc trên đầu cũng theo đó mà xẹp lép, trở lại bình thường, thả dài sau ót cô bé.
-...Hôm nay tạm thế đã. Tatsu Nakamura lấy tay lau mặt: - ...Lê Minh Hoàng, bây giờ cậu đang trọng thương, tôi thừa nhận rằng vừa rồi đã có phần nóng giận. Là đàn ông thì chuyện nào ra chuyện đó. Tôi có lỗi trước, nên cũng sẽ không suy xét hành động xấc xược vừa rồi của đứa con gái kia. Thế nhưng chuyện của Thư Lệ tôi nhất định sẽ không để yên đâu. Đây là vấn đề danh dự.
-...Hẹn gặp lại cậu ở vòng chung kết Đại Hội Danh Ác, tỉnh Cooc. Là hai thằng đàn ông, hãy dùng nắm đấm để nói chuyện, Đến lúc đó, chúng ta sẽ phân tài cao thấp. Cứ coi đây như một lời thách đấu. Rất mong được so tài với cậu, tất nhiên, đó là nếu như cậu vượt qua được vòng loại. Cậu cũng có thể không tới, tôi không ép...
Tatsu nói dứt câu thì quay đầu đi thẳng, cũng chẳng buồn ngoái nhìn Thư Lệ lấy một lần.
- Chị, tên đáng ghét đó là người iu chị thiệt hử?
-..Đừng nói linh tinh. Thư Lệ mặt hơi giật giật, song miệng thì cương quyết phủ nhận: - ...Chuyện người lớn, em biết cái gì.
-...Chuyện khác thì không biết..nhưng người yêu cô hung dữ quá đấy. Hoàng lắc lắc cánh tay phải hiện vẫn còn đang ê ẩm cười giễu: -...Đến giờ mà tôi vẫn còn đau đây này, cái bắt tay này đúng là nhớ đời. Mà hình như hắn hiểu nhầm đem tôi trở thành "tình địch" rồi thì phải. Lại còn gì mà "đàn ông phải giải quyết bằng nắm đấm nữa chứ"...cô xem lại đi, bồ cô chắc xem phim kiếm hiệp tầu nhiều quá nên chập rồi cũng nên.
- Khụ..khụ...
Hoàng quay sang phía Tiêu Lệ, nhíu mày:
- Cô làm sao thế?
Tiêu Lệ lắc lắc đầu, trong khi miệng vẫn không ngừng ho. Đến lúc này thì Hoàng chắc chắn, Tiêu Lệ đã ốm rồi. Nghĩ tới chuyện mặc dù bị ốm mà vẫn tận tình tới chăm sóc cho mình, hắn bỗng thấy vô cùng cảm động.
-...Không nói chuyện này nữa. Thư Lệ nói: -...Việc ngày hôm nay là lỗi của Tatsu, khi trở về tôi sẽ xạc cho anh ta một trận. Hoàng, xin lỗi nhé.
"Ái chà, còn nói không có gì, chưa chi đã lo bảo vệ người yêu rồi." Hoàng nghĩ vậy song ngoài mặt thì chỉ ậm ừ. Hắn thấy lòng tự nhiên nhoi nhói.
" Khụ khụ.." Tiêu Lệ lại ho.
- ..Bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Thư Lệ nhìn Tiêu Lệ với con mắt ái ngại, nhích dần ra, sau đó quay sang phía Hoàng, đổi giọng nghiêm chỉnh nói: -..Ngày mai tôi sẽ rời thị trấn Một Sừng tham dự Đại Hội Danh Ác. Lần này quy định bắt buộc những người tham gia phải lập đội - một nam một nữ. Thế nên...
- Khụ!
- Này, cô bị làm sao thế? Bệnh à?
Hoàng nhíu mày, cuối cùng hắn cũng khôn im lặng được nữa, lay vai Tiêu Lệ hỏi.
- Không...không sao..cảm cúm đó mà. Tiêu Lệ mặt tái mét, song vẫn gượng đáp. Song nét tiều tụy bất thường trên gương mặt tái xám đó không qua được mắt Hoàng. Hắn bạo lực cầm lấy bàn tay khô ráp đang cố khép lại của cô, mở ra xem. Hoàng trợn mắt: Lòng bàn tay của Tiêu Lệ đầy những máu là máu!
- Ho ra máu..còn nặng đến thế này, thế mà bảo không có gì?
- Tôi...Tiêu Lệ cố gắng rụt tay vào.
-...Này, anh có nghe tôi nói gì không? Thư Lệ thấy Hoàng tỏ vẻ lơ đãng thì sốt ruột nói: -...Tôi muốn mời anh cùng...
- ...Cô đã đi khám chưa? Hoàng dường như không nghe thấy, lơ Thư Lệ qua một bên.
- Tôi...tuần trước có đi rồi, nhưng mà...
-..Này, anh có nghe gì không đó? Về Đại Hội Danh ác sắp tới...
- ...Lắm mồm quá, cô không thấy tôi đang bận à? Hoàng bực bội quay sang nhìn Thư Lệ, gương mặt du côn lạnh lùng: -..Vứt cái Đại hội gì gì đó qua một bên đi, bộ cô không đợi được một lát sao?
Thư Lệ trợn mắt nhìn hắn, sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Lệ, gương mặt lúc xanh lúc trắng. Cơn giận và lòng tự ái bốc lên đỉnh đầu..."Quan Tài Đen" hừ một tiếng, quay ngoắt người đi thẳng.
- Linh Chi, về !
Linh Chi ngoái nhìn Hoàng, rồi lại nhìn Thư Lệ, mặt tỏ vẻ không nỡ, phải tới khi bị chị họ cầm tay lôi xềnh xệch đi thì mới thôi. Cô bé con buồn buồn nhìn Hoàng vẫy vẫy tay, dường như muốn chúc hắn chóng khỏe.
Hoàng cũng vẫy tay lại. Chỉ thế mà thôi.
-...Cậu..cậu đuổi theo cô ấy đi. Tôi không sao thật mà. Tiêu Lệ sắc mặt lo lắng nhìn Hoàng, lắp bắp: - Chắc cô ấy giận vì cậu không chịu để ý..để ý tới chuyện cô ấy nói đó. Hình như cô ấy có chuyện gì quan trọng lắm..muốn... muốn nói với cậu.
- Kệ cô ta. Hoàng khịt mũi: -..Cô ta nghĩ mình là ai? Chuyện của cô quan trọng hơn. Cô rốt cục là bị bệnh gì, đừng có giấu. Cô bảo tuần trước đã đi khám ở bệnh xá thị trấn đúng không? Thế bác sĩ bảo sao?
Tiêu Lệ cúi mặt ấp úng. Hoàng sầm mặt, cầm di động đặt trên bàn ra giả vờ bấm số.
- ..Hừm, có tin là chỉ cần một cú điện thoại, ghi chép bệnh án một tháng qua của trạm y tế sẽ có người mang tới tận đây không?
- A...để tôi nói. Tiêu Lệ nghe vậy thì "a" lên một tiếng, ngẩng mặt lên. Mặc dù nói vậy, thế nhưng cô vẫn chỉ cắn răng.
- Nói. Bệnh gì?
- ...vô phương rồi. Tiêu Lệ thở dài, giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng: -...Bác sĩ bảo, tôi chỉ còn hai tháng nữa mà thôi.
- Cái gì? Hoàng tròn mắt: - Là bệnh gì? Không có cách nào cứu chữa sao?
-...Có..nhưng cũng gần như là không có. Tiêu Lệ cúi đầu, nói như mếu: -...Là bệnh nan y. Chỉ có cách ghép tủy may ra mới chữa được. Thế nhưng tốn rất nhiều tiền, số chi phí đó dù có bán cả tôi đi cũng không đủ một phần mười.
- Bao nhiêu tiền?
- ...Hai trăm triệu $ âm phủ.
-..Hai trăm triệu? Hoàng nghe thôi mà cũng giật mình. Có nhầm số 0 nào không vậy? Mẹ nó chứ, ăn cướp giữa ban ngày à? Bảy trăm triệu là đủ mua 100 ác linh để đầu thai lên thiên đàng...vậy mà hở một cái đòi những 200 triệu? Số tiền này đối với 1% số đại gia hàng đầu dưới địa ngục tầng mười chín cũng chưa dám nói bỏ là bỏ ra ngay, chứ đừng nói đến Tiêu Lệ và hắn. Mặc dù Hoàng từ khi lên chức "Hồng Côn", lại có quán bar làm hậu phương nên cũng có chút của ăn của để, song hai trăm triệu đối với hắn vẫn là một con số trên trời. Đừng quên tiền lương tháng của hắn chỉ vỏn vẹn có..năm mươi ngàn.
Kiếm đâu ra số đó trong hai tháng bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.