Quyển 3 - Chương 6: Tới tận cửa gây sự.
Shevaanh
08/05/2015
- R.e.e.e.e.nggggggggg!!!
Sáng ngày đầu tiên tính từ khi dịch chuyển về địa ngục tầng mười chín. Lúc này là mười giờ sáng. Tiếng chuông reo nhức tai khiến Hoàng bực bội rời giường với khuôn mặt hẵng còn đang ngái ngủ.
" Mẹ nó, mới sáng ra mà đã ầm ĩ thế không biết! " Cởi trần và chỉ mặc đúng cái quần đùi, Hoàng đi dép lê ra mở cửa với gương mặt nhăn nhó không buồn che giấu.
" A!"
Tiếng nói cười nhí nhố khiến Hoàng thấy đầu cứ u u. Hắn chỉ nghe loáng thoáng được tiếng "a" của mấy đứa con gái khi thấy mình trong bộ dạng sexy buổi sáng, tiếp đó là tiếng hỏi thăm của đám đệ thằng Sajin. Đám lông bông này chẳng cần sự cho phép của hắn đã ùa vào nhà như ong vỡ tổ.
Đập phá hỏi thăm được một lát, cả bọn lại kéo nhau lục tục rời đi, chỉ còn mỗi một người ở lại.
- Ừm...cô không cần phải làm đâu, tí tôi nhờ mấy cô lao công dưới kia làm là được.
Hoàng gãi bụng, ngáp dài một cái, nói với Tiêu Lệ, lúc này đang cặm cụi thu dọn lại đống rác mà lũ ngợm kia để lại. Hôm nay Tiêu Lệ mặc một cái váy dài trông rất nữ tính, Hoàng thậm chí còn thấy cặp đùi thon dài khi cô cúi xuống thu dọn. Mà thế vẫn chưa phải là hết, theo Tiêu Lệ càng lúc càng cúi sâu xuống, độ hở cũng càng ngày càng bạo, khiến Hoàng phải ho mấy tiếng ngầm nhắc nhở.
- ..Ừm...không sao đâu, tôi dọn được mà. Mấy cậu này thật là vô ý quá.
Tiêu Lệ không nề hà đáp. Hoàng lúc này mới nhận ra, qua một tháng không gặp, cô gái trung quốc này hình như xinh ra không ít. Lúa tốt vì phân, người đẹp vì lụa, các cụ nói cấm có sai. Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi nếu chân thành mà nói thì trông Tiêu Lệ vẫn...xấu dưới mức yêu cầu. Thật đúng là ông trời trêu ngươi, tên cùng có một chữ "Lệ", vậy mà một người là đệ nhất mỹ nhân thị trấn Một Sừng, còn người kia thì....
Hoàng ngáp dài, cũng không cản Tiêu Lệ nữa. Rõ ràng là người ta thích dọn mà, có phải hắn có ép đâu. Vào buồng tắm rửa mặt, Hoàng lúc này mới tỉnh ngủ hẳn. Chẳng là tối qua Oha tự dưng khỏe lại nhanh chóng, lại gặp thêm Linh Chi, hai con nhóc cứ như bạn lâu ngày không gặp, chẳng mấy chốc đã quen thân hơn cả hắn, làm phiền gã tới tận nửa đêm mới chợp mắt được.
Hóa ra để cho Oha tĩnh dưỡng trong quan tài lại là một liều thuốc hồi sức vô cùng hiệu quả. Hoàng sau đó đã hỏi trực tiếp Oha và được chính miệng cô thừa nhận. Thế mà hắn cứ loay hoay làm những điều không đâu, rút kinh nghiệm lần sau nến con nhỏ này có bị làm sao thì cứ cuốn chăn bọc lại rồi nhét vào trong...quan tài là được.
-..Ừm, nhiệm vụ lần này của anh... có nguy hiểm lắm không?
Tiêu Lệ dường như thấy ngại, cô mở miệng hỏi, hay đúng ra là kiếm chuyện nói cho đỡ ngượng. Không ngượng sao được, khi mà trong phòng bây giờ chỉ có một trai một gái, trong đó nam chỉ mặc đúng cái quần xà lỏn trên người.
Hoàng lắc đầu, tán nhảm mấy câu linh tinh. Hắn cũng nhân tiện dò hỏi thử xem coi chuyện mình gây ra ở Hà Nội mấy hôm trước đã nổi tiếng đến mức độ nào, song Tiêu Lệ hình như không hay biết gì cả, tới cả " Bá Tước" cũng chẳng rõ là ai. Hoàng lên mạng search một lúc thì thấy "Bá Tước" đúng là đã chết, tin tức này gây rung động rất lớn khắp địa ngục tầng mười chín, song nguyên nhân vẫn nằm trong vòng bí mật.
Nghĩ đến việc có người can thiệp vào mặt truyền thông, Hoàng lại càng thấy nể Sterling hơn. Rốt cuộc cô gái người Anh này còn bao nhiêu con bài tẩy chưa lật? Và thế lực trong tay cô ta lớn tới nhường nào?
Và quan trọng nhất, một người ở đẳng cấp hoàn toàn khác ấy lại chủ động tiếp cận với hắn, rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao lại sẵn sàng dốc hết vốn liếng ra đầu tư cho một người không thân cũng chẳng quen như hắn? Tính từ lúc quen nhau ra, Hoàng thật sự chưa làm một chút gì cho Sterling, ngược lại, cô ta không những bỏ tiền, bỏ công sức mà còn hao tổn bao tâm trí để đi theo "chùi mông" cho hắn nữa. Thật còn tốt hơn cả ba mẹ gã. Thậm chí có thể dễ dàng nhận ra, Sterling lặn lội đường xa tới thị trấn Một Sừng mục đích chỉ là để tìm hắn!
Thật sự, càng lúc Hoàng càng nghi ngờ về mục đích tiếp cận của Sterling. Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Hoàng lấy chiếc hộp nhỏ mà tên "Judas" kia đưa cho, vẫn luôn đút trong túi quần, thứ không biết từ lúc nào đã trở thành vật bất ly thân đối với hắn. Hắn ngắm nghía một hồi rồi đút lại vào trong túi.
- Này, Tiêu Lệ, ăn sáng chưa? Ra ngoài ăn sáng cùng tôi đi.
Hoàng bước vào phòng trong thay quần áo, sau đó đủng đỉnh bước ra. Thật ra, nếu như nói tới người bạn thân nhất, nói chuyện hợp nhất của Hoàng tại thị trấn Một Sừng này thì chỉ có một, không phải Sơn "khùng", cũng chẳng phải Thư Lệ hay Melly,( Oha càng không, người làm sao kết bạn với..khỉ được) mà chính là Tiêu Lệ.
Quen trong chiến dịch cuộn băng bị ma ám, từng đồng cam cộng khổ chung hoạn nạn với nhau, đối với Tiêu Lệ, khi ở gần Hoàng có cảm giác rất thân thiết và nhẹ nhõm, không có chút gì giả bộ cả. Hắn cũng nhận ra Tiêu Lệ rất coi trọng mối tình cảm đó, bởi một lý do rất đơn giản, cô gái này rất ít bạn. Sở dĩ như vậy là vì tính khép kín, ngại giao tiếp của Tiêu Lệ, có lẽ tại mặc cảm về nhan sắc của bản thân.
Càng ở gần Tiêu Lệ, Hoàng càng thấy một sự đồng cảm, hay nói cách khác, hai người thật sự rất hợp nhau, tất nhiên chỉ là ở phương diện tình bạn. ( Chí Phèo gặp Thị Nở, chắc tại xấu...như nhau.)
Qua quá trình tiếp xúc, Hoàng phát hiện được những đức tính rất đáng quý của Tiêu Lệ, đằng sau gương mặt không có tí gì nổi bật đấy là đức tính cẩn thận, chỉnh chu và đầu óc quản lý kinh doanh tuyệt vời. Đó cũng là lý do tại sao hắn tin tưởng giao quán bar O'neil, địa bàn được Sơn "khùng" phân cho Tiêu Lệ quản lý trong thời gian mình vắng mặt, mà không phải là Sajin. Mặc dù hắn vẫn rất tin tưởng Sajin, song nói cho cùng cậu ta vẫn là người của Sơn "khùng", có những chuyện không thể không suy nghĩ trước sau.
Hoàng thân với Tiêu Lệ tới nỗi, ngay tới chuyện tình cảm, hắn cũng mang ra nhờ cô cho ý kiến. Đã không ít lần, hắn nhờ Tiêu Lệ tư vấn cho nên mua quà gì cho Arteta, tặng thế nào...nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua rồi.
Trong quán phở Bách Xuân ở khu phố người Hoa cách nhà mấy bước chân, Hoàng đang dồn sức chiến đấu vào tô phở trước mắt.
- Chuyện ở quán bar vẫn ổn chứ?
- Ừm...việc kinh doanh vẫn thế. Nói chung là... không có chuyện gì cả.
- ..Sao tôi lại nghe không phải thế nhỉ? Hoàng đặt đũa xuống sau khi tiêu diệt nốt cái quẩy cuối cùng, tay với lọ tăm nhếch mép cười nói.
- Ý anh là sao? Sắc mặt của Tiêu Lệ lập tức lộ vẻ lo lắng, thoáng chốc đã trắng nhợt: - ..Tôi..hoàn toàn không làm gì qua mắt anh cả..về mặt tài chính, anh có thể hỏi Sajin, nếu anh không tin...
- Đừng căng thẳng thế. Cứ coi như là hai ta đang tám chuyện giải trí đi. Hoàng chống tay lên mặt bàn, không tự ý thức được rằng gương mặt bản thân vốn chẳng có tí duyên hài hước nào: - Sáng nay tôi có nghe Sajin nói, dạo này quán Bar của chúng ta liên tục bị người tới quấy phá, có đúng không? Thậm chí chúng còn khủng bố cả cô nữa.
- À..chuyện này..Tiêu Lệ nghe ra thì mới biết mình đã hiểu nhầm, cô khẽ thở một hơi dài, cúi mặt đáp: -...Đúng là..đúng là có chuyện đó.
- Thật là. Hoàng rút một điếu thuốc lá ra châm, lắc đầu nói: - Cô đấy, tại sao chuyện quan trọng vậy mà không nói một tiếng với tôi?
- Tôi...Tiêu Lệ lại càng cúi đầu sâu hơn: - Tôi nghĩ...anh mới làm nhiệm vụ về, còn mệt mỏi nên...tính để vài hôm nữa nói cũng không muộn..
Hoàng nhíu mày. Tiêu Lệ thấy vẻ mặt gã lầm lì, không biết đang nghĩ gì, tim lại được phen đập thình thình. Bầu không khí có phần gượng gạo.
- Được rồi, bỏ qua đi.
Tiêu Lệ gật đầu vẻ mừng rỡ, lúc này cũng đã mười giờ trưa, cô cũng phải trở về lo việc quản lý quán Bar. Hoàng bước ta ngoài gọi một chiếc taxi. Cô thấy hắn ngoắc ngoắc tay gọi thì luống cuống đi ra. Hoàng mở cửa taxi, lịch sự đưa tay mời. Cho đến khi yên vị trong xe, trái tim trong lồng ngực Tiêu Lệ mới thôi nhảy nhót.
- Anh...
- Cô giờ về quán luôn đúng không? Lâu rồi mới về, tôi cũng muốn qua đó tí, nhận tiện xem thử rốt cuộc là thằng mù mắt nào dám tới phá nhà tôi.
Tiêu Lệ à một tiếng, không khí lại chìm trong yên lặng, mãi tới khi Hoàng mở miệng trách.
- Cô làm tôi rất giận đấy. Biết vì sao không?
- ...Xin lỗi.
Tiêu Lệ cúi đầu, sắc mặt sớm chốc đã tái nhợt, khóe mi hình như đã có một giọt nước mắt.
-...Ừm...tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau.
- Chuyện lần này có liên quan trực tiếp tới tôi thì đã đành, song lần sau nếu có việc gì rắc rối không thể giải quyết thì hãy nhớ, điều đầu tiên phải làm là nói với tôi một câu. Chuyện quán Bar O'neil thì thôi đi, dù gì cũng là tôi nhờ cô quản lý dùm. Quản lý dùm chứ không phải là thuê, bạn bè nhờ nhau thôi, tôi biết chút tiền đó không thấm vào đâu cả, lại khiến cô mệt người thêm. Song không thể vì chuyện của tôi mà liên lụy đến cô được. Hiểu chứ ?
- ..Anh đừng nghe Sajin nói bừa, tôi...tôi không bị gì cả, không ai uy hiếp tôi cả.
- Còn chối nữa, đó mới chính là lý do tôi giận cô. Hoàng gạt đi, nói: - Chúng ta là bạn tốt mà. Bạn bè tốt phải giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn chứ. Đúng không?
- Ừm.
Mắt long lanh,Tiêu Lệ nhìn hắn, gật gật đầu.
" Chúng ta là bạn tốt mà, đúng không?"
-------------------
Nửa tiếng sau.
- Đại ca!
Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa quán Bar O'neil. Đáng lẽ lúc này là ban ngày nên quán phải tương đối vắng khách mới phải, song hôm nay không hiểu sao lại nhộn nhịp lạ thường. Vừa nhác thấy bóng người xuống xe, ba, bốn gã thanh niên to cao xăm trổ đầy mình đứng gần cửa ra vào đã hớn hở chạy tới.
- Đại ca!
- Đại ca, đại ca mới về à!
- Ừ.
Hoàng xuống xe, liếc mắt nhìn mặt tiền quán một lượt, nhất thời lòng bừng lửa giận. Nơi này rõ ràng có dấu vết bị đập phá, mảnh kiếng vỡ cùng gỗ tạp rơi vãi khắp nơi, mặc dù đã được dọn dẹp qua song vẫn rành rành trước mắt.
- ...Bọn nó lại tới phá à? Tiêu Lệ bước xuống xe, nghe thấy tiếng động ầm ầm bên trong truyền ra thì mặt sầm xuống ngay: - Hôm qua nó tới rồi cơ mà?
- Vâng, bọn chó mắt dạy ấy, nếu không phải tại anh Sơn can thì dù ít người bọn em cũng liều một trận. Một trong số ba gã đàn em gãi đầu đáp với vẻ hậm hực, song giọng điệu phấn chấn lên ngay: - Nhưng không sao, đại ca về là ok rồi.
- Sơn nào? Sơn "khùng" hay là ai? Hoàng hỏi.
- Vâng ạ.
- Anh Sơn? Mày có nhìn lầm không? Hoàng nghe vậy thì ngạc nhiên. Sơn "khùng" không giúp thì chớ, lại còn mở miệng can? Rốt cuộc thì gã có coi mình là đàn em không vậy trời? Hắn mới đi vắng có một tháng, Nanh Sói đã trở thành cái dạng gì không biết.
Loạn, loạn con mẹ nó mất rồi.
- Không, có cả Melly, em gái anh Sơn ở trỏng mà.
- ...Chúng nó đi chưa?
- Vẫn chưa, còn đang đập phá ở trong. Giờ tính sao, đại ca.
- Đi.
Hoàng vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm nát, hừ một tiếng bước tới. Thế nhưng cũng đúng lúc đó, một đám người lộc ngộc kéo đến chỗ hắn, dẫn đầu là một người mà hắn mới chia tay tối hôm trước...
- Sư phụ!
Minnie trong bộ cánh rực rỡ, trang điểm đậm với tay chào Hoàng từ xa.
Sáng ngày đầu tiên tính từ khi dịch chuyển về địa ngục tầng mười chín. Lúc này là mười giờ sáng. Tiếng chuông reo nhức tai khiến Hoàng bực bội rời giường với khuôn mặt hẵng còn đang ngái ngủ.
" Mẹ nó, mới sáng ra mà đã ầm ĩ thế không biết! " Cởi trần và chỉ mặc đúng cái quần đùi, Hoàng đi dép lê ra mở cửa với gương mặt nhăn nhó không buồn che giấu.
" A!"
Tiếng nói cười nhí nhố khiến Hoàng thấy đầu cứ u u. Hắn chỉ nghe loáng thoáng được tiếng "a" của mấy đứa con gái khi thấy mình trong bộ dạng sexy buổi sáng, tiếp đó là tiếng hỏi thăm của đám đệ thằng Sajin. Đám lông bông này chẳng cần sự cho phép của hắn đã ùa vào nhà như ong vỡ tổ.
Đập phá hỏi thăm được một lát, cả bọn lại kéo nhau lục tục rời đi, chỉ còn mỗi một người ở lại.
- Ừm...cô không cần phải làm đâu, tí tôi nhờ mấy cô lao công dưới kia làm là được.
Hoàng gãi bụng, ngáp dài một cái, nói với Tiêu Lệ, lúc này đang cặm cụi thu dọn lại đống rác mà lũ ngợm kia để lại. Hôm nay Tiêu Lệ mặc một cái váy dài trông rất nữ tính, Hoàng thậm chí còn thấy cặp đùi thon dài khi cô cúi xuống thu dọn. Mà thế vẫn chưa phải là hết, theo Tiêu Lệ càng lúc càng cúi sâu xuống, độ hở cũng càng ngày càng bạo, khiến Hoàng phải ho mấy tiếng ngầm nhắc nhở.
- ..Ừm...không sao đâu, tôi dọn được mà. Mấy cậu này thật là vô ý quá.
Tiêu Lệ không nề hà đáp. Hoàng lúc này mới nhận ra, qua một tháng không gặp, cô gái trung quốc này hình như xinh ra không ít. Lúa tốt vì phân, người đẹp vì lụa, các cụ nói cấm có sai. Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi nếu chân thành mà nói thì trông Tiêu Lệ vẫn...xấu dưới mức yêu cầu. Thật đúng là ông trời trêu ngươi, tên cùng có một chữ "Lệ", vậy mà một người là đệ nhất mỹ nhân thị trấn Một Sừng, còn người kia thì....
Hoàng ngáp dài, cũng không cản Tiêu Lệ nữa. Rõ ràng là người ta thích dọn mà, có phải hắn có ép đâu. Vào buồng tắm rửa mặt, Hoàng lúc này mới tỉnh ngủ hẳn. Chẳng là tối qua Oha tự dưng khỏe lại nhanh chóng, lại gặp thêm Linh Chi, hai con nhóc cứ như bạn lâu ngày không gặp, chẳng mấy chốc đã quen thân hơn cả hắn, làm phiền gã tới tận nửa đêm mới chợp mắt được.
Hóa ra để cho Oha tĩnh dưỡng trong quan tài lại là một liều thuốc hồi sức vô cùng hiệu quả. Hoàng sau đó đã hỏi trực tiếp Oha và được chính miệng cô thừa nhận. Thế mà hắn cứ loay hoay làm những điều không đâu, rút kinh nghiệm lần sau nến con nhỏ này có bị làm sao thì cứ cuốn chăn bọc lại rồi nhét vào trong...quan tài là được.
-..Ừm, nhiệm vụ lần này của anh... có nguy hiểm lắm không?
Tiêu Lệ dường như thấy ngại, cô mở miệng hỏi, hay đúng ra là kiếm chuyện nói cho đỡ ngượng. Không ngượng sao được, khi mà trong phòng bây giờ chỉ có một trai một gái, trong đó nam chỉ mặc đúng cái quần xà lỏn trên người.
Hoàng lắc đầu, tán nhảm mấy câu linh tinh. Hắn cũng nhân tiện dò hỏi thử xem coi chuyện mình gây ra ở Hà Nội mấy hôm trước đã nổi tiếng đến mức độ nào, song Tiêu Lệ hình như không hay biết gì cả, tới cả " Bá Tước" cũng chẳng rõ là ai. Hoàng lên mạng search một lúc thì thấy "Bá Tước" đúng là đã chết, tin tức này gây rung động rất lớn khắp địa ngục tầng mười chín, song nguyên nhân vẫn nằm trong vòng bí mật.
Nghĩ đến việc có người can thiệp vào mặt truyền thông, Hoàng lại càng thấy nể Sterling hơn. Rốt cuộc cô gái người Anh này còn bao nhiêu con bài tẩy chưa lật? Và thế lực trong tay cô ta lớn tới nhường nào?
Và quan trọng nhất, một người ở đẳng cấp hoàn toàn khác ấy lại chủ động tiếp cận với hắn, rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao lại sẵn sàng dốc hết vốn liếng ra đầu tư cho một người không thân cũng chẳng quen như hắn? Tính từ lúc quen nhau ra, Hoàng thật sự chưa làm một chút gì cho Sterling, ngược lại, cô ta không những bỏ tiền, bỏ công sức mà còn hao tổn bao tâm trí để đi theo "chùi mông" cho hắn nữa. Thật còn tốt hơn cả ba mẹ gã. Thậm chí có thể dễ dàng nhận ra, Sterling lặn lội đường xa tới thị trấn Một Sừng mục đích chỉ là để tìm hắn!
Thật sự, càng lúc Hoàng càng nghi ngờ về mục đích tiếp cận của Sterling. Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Hoàng lấy chiếc hộp nhỏ mà tên "Judas" kia đưa cho, vẫn luôn đút trong túi quần, thứ không biết từ lúc nào đã trở thành vật bất ly thân đối với hắn. Hắn ngắm nghía một hồi rồi đút lại vào trong túi.
- Này, Tiêu Lệ, ăn sáng chưa? Ra ngoài ăn sáng cùng tôi đi.
Hoàng bước vào phòng trong thay quần áo, sau đó đủng đỉnh bước ra. Thật ra, nếu như nói tới người bạn thân nhất, nói chuyện hợp nhất của Hoàng tại thị trấn Một Sừng này thì chỉ có một, không phải Sơn "khùng", cũng chẳng phải Thư Lệ hay Melly,( Oha càng không, người làm sao kết bạn với..khỉ được) mà chính là Tiêu Lệ.
Quen trong chiến dịch cuộn băng bị ma ám, từng đồng cam cộng khổ chung hoạn nạn với nhau, đối với Tiêu Lệ, khi ở gần Hoàng có cảm giác rất thân thiết và nhẹ nhõm, không có chút gì giả bộ cả. Hắn cũng nhận ra Tiêu Lệ rất coi trọng mối tình cảm đó, bởi một lý do rất đơn giản, cô gái này rất ít bạn. Sở dĩ như vậy là vì tính khép kín, ngại giao tiếp của Tiêu Lệ, có lẽ tại mặc cảm về nhan sắc của bản thân.
Càng ở gần Tiêu Lệ, Hoàng càng thấy một sự đồng cảm, hay nói cách khác, hai người thật sự rất hợp nhau, tất nhiên chỉ là ở phương diện tình bạn. ( Chí Phèo gặp Thị Nở, chắc tại xấu...như nhau.)
Qua quá trình tiếp xúc, Hoàng phát hiện được những đức tính rất đáng quý của Tiêu Lệ, đằng sau gương mặt không có tí gì nổi bật đấy là đức tính cẩn thận, chỉnh chu và đầu óc quản lý kinh doanh tuyệt vời. Đó cũng là lý do tại sao hắn tin tưởng giao quán bar O'neil, địa bàn được Sơn "khùng" phân cho Tiêu Lệ quản lý trong thời gian mình vắng mặt, mà không phải là Sajin. Mặc dù hắn vẫn rất tin tưởng Sajin, song nói cho cùng cậu ta vẫn là người của Sơn "khùng", có những chuyện không thể không suy nghĩ trước sau.
Hoàng thân với Tiêu Lệ tới nỗi, ngay tới chuyện tình cảm, hắn cũng mang ra nhờ cô cho ý kiến. Đã không ít lần, hắn nhờ Tiêu Lệ tư vấn cho nên mua quà gì cho Arteta, tặng thế nào...nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua rồi.
Trong quán phở Bách Xuân ở khu phố người Hoa cách nhà mấy bước chân, Hoàng đang dồn sức chiến đấu vào tô phở trước mắt.
- Chuyện ở quán bar vẫn ổn chứ?
- Ừm...việc kinh doanh vẫn thế. Nói chung là... không có chuyện gì cả.
- ..Sao tôi lại nghe không phải thế nhỉ? Hoàng đặt đũa xuống sau khi tiêu diệt nốt cái quẩy cuối cùng, tay với lọ tăm nhếch mép cười nói.
- Ý anh là sao? Sắc mặt của Tiêu Lệ lập tức lộ vẻ lo lắng, thoáng chốc đã trắng nhợt: - ..Tôi..hoàn toàn không làm gì qua mắt anh cả..về mặt tài chính, anh có thể hỏi Sajin, nếu anh không tin...
- Đừng căng thẳng thế. Cứ coi như là hai ta đang tám chuyện giải trí đi. Hoàng chống tay lên mặt bàn, không tự ý thức được rằng gương mặt bản thân vốn chẳng có tí duyên hài hước nào: - Sáng nay tôi có nghe Sajin nói, dạo này quán Bar của chúng ta liên tục bị người tới quấy phá, có đúng không? Thậm chí chúng còn khủng bố cả cô nữa.
- À..chuyện này..Tiêu Lệ nghe ra thì mới biết mình đã hiểu nhầm, cô khẽ thở một hơi dài, cúi mặt đáp: -...Đúng là..đúng là có chuyện đó.
- Thật là. Hoàng rút một điếu thuốc lá ra châm, lắc đầu nói: - Cô đấy, tại sao chuyện quan trọng vậy mà không nói một tiếng với tôi?
- Tôi...Tiêu Lệ lại càng cúi đầu sâu hơn: - Tôi nghĩ...anh mới làm nhiệm vụ về, còn mệt mỏi nên...tính để vài hôm nữa nói cũng không muộn..
Hoàng nhíu mày. Tiêu Lệ thấy vẻ mặt gã lầm lì, không biết đang nghĩ gì, tim lại được phen đập thình thình. Bầu không khí có phần gượng gạo.
- Được rồi, bỏ qua đi.
Tiêu Lệ gật đầu vẻ mừng rỡ, lúc này cũng đã mười giờ trưa, cô cũng phải trở về lo việc quản lý quán Bar. Hoàng bước ta ngoài gọi một chiếc taxi. Cô thấy hắn ngoắc ngoắc tay gọi thì luống cuống đi ra. Hoàng mở cửa taxi, lịch sự đưa tay mời. Cho đến khi yên vị trong xe, trái tim trong lồng ngực Tiêu Lệ mới thôi nhảy nhót.
- Anh...
- Cô giờ về quán luôn đúng không? Lâu rồi mới về, tôi cũng muốn qua đó tí, nhận tiện xem thử rốt cuộc là thằng mù mắt nào dám tới phá nhà tôi.
Tiêu Lệ à một tiếng, không khí lại chìm trong yên lặng, mãi tới khi Hoàng mở miệng trách.
- Cô làm tôi rất giận đấy. Biết vì sao không?
- ...Xin lỗi.
Tiêu Lệ cúi đầu, sắc mặt sớm chốc đã tái nhợt, khóe mi hình như đã có một giọt nước mắt.
-...Ừm...tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau.
- Chuyện lần này có liên quan trực tiếp tới tôi thì đã đành, song lần sau nếu có việc gì rắc rối không thể giải quyết thì hãy nhớ, điều đầu tiên phải làm là nói với tôi một câu. Chuyện quán Bar O'neil thì thôi đi, dù gì cũng là tôi nhờ cô quản lý dùm. Quản lý dùm chứ không phải là thuê, bạn bè nhờ nhau thôi, tôi biết chút tiền đó không thấm vào đâu cả, lại khiến cô mệt người thêm. Song không thể vì chuyện của tôi mà liên lụy đến cô được. Hiểu chứ ?
- ..Anh đừng nghe Sajin nói bừa, tôi...tôi không bị gì cả, không ai uy hiếp tôi cả.
- Còn chối nữa, đó mới chính là lý do tôi giận cô. Hoàng gạt đi, nói: - Chúng ta là bạn tốt mà. Bạn bè tốt phải giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn chứ. Đúng không?
- Ừm.
Mắt long lanh,Tiêu Lệ nhìn hắn, gật gật đầu.
" Chúng ta là bạn tốt mà, đúng không?"
-------------------
Nửa tiếng sau.
- Đại ca!
Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa quán Bar O'neil. Đáng lẽ lúc này là ban ngày nên quán phải tương đối vắng khách mới phải, song hôm nay không hiểu sao lại nhộn nhịp lạ thường. Vừa nhác thấy bóng người xuống xe, ba, bốn gã thanh niên to cao xăm trổ đầy mình đứng gần cửa ra vào đã hớn hở chạy tới.
- Đại ca!
- Đại ca, đại ca mới về à!
- Ừ.
Hoàng xuống xe, liếc mắt nhìn mặt tiền quán một lượt, nhất thời lòng bừng lửa giận. Nơi này rõ ràng có dấu vết bị đập phá, mảnh kiếng vỡ cùng gỗ tạp rơi vãi khắp nơi, mặc dù đã được dọn dẹp qua song vẫn rành rành trước mắt.
- ...Bọn nó lại tới phá à? Tiêu Lệ bước xuống xe, nghe thấy tiếng động ầm ầm bên trong truyền ra thì mặt sầm xuống ngay: - Hôm qua nó tới rồi cơ mà?
- Vâng, bọn chó mắt dạy ấy, nếu không phải tại anh Sơn can thì dù ít người bọn em cũng liều một trận. Một trong số ba gã đàn em gãi đầu đáp với vẻ hậm hực, song giọng điệu phấn chấn lên ngay: - Nhưng không sao, đại ca về là ok rồi.
- Sơn nào? Sơn "khùng" hay là ai? Hoàng hỏi.
- Vâng ạ.
- Anh Sơn? Mày có nhìn lầm không? Hoàng nghe vậy thì ngạc nhiên. Sơn "khùng" không giúp thì chớ, lại còn mở miệng can? Rốt cuộc thì gã có coi mình là đàn em không vậy trời? Hắn mới đi vắng có một tháng, Nanh Sói đã trở thành cái dạng gì không biết.
Loạn, loạn con mẹ nó mất rồi.
- Không, có cả Melly, em gái anh Sơn ở trỏng mà.
- ...Chúng nó đi chưa?
- Vẫn chưa, còn đang đập phá ở trong. Giờ tính sao, đại ca.
- Đi.
Hoàng vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm nát, hừ một tiếng bước tới. Thế nhưng cũng đúng lúc đó, một đám người lộc ngộc kéo đến chỗ hắn, dẫn đầu là một người mà hắn mới chia tay tối hôm trước...
- Sư phụ!
Minnie trong bộ cánh rực rỡ, trang điểm đậm với tay chào Hoàng từ xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.