Quyển 1 - Chương 10: Vận Mệnh Chờ Phía Trước (2)
Shevaanh
26/01/2015
- Đó..đó là cái gì vậy?
Cô gái Trung Quốc tên Tiêu Lệ lên tiếng hỏi, tay nâng gọng kính to bằng cái đít chai của mình. Cô ta cũng là một quỷ sai mới vào nghề chưa lâu, chính xác là "nhập ngũ" trước Hoàng tầm nửa tháng. Đây cũng là chiến dịch truy quét có độ khó cao nhất mà Tiêu Lệ phải tham gia từ trước tới giờ. Chính vì thế, từ khi khởi hành tới nay, cô gái mảnh khảnh đeo kính ăn mặc giản dị này luôn bám theo đít đội trưởng Thư Lệ không rời.
- Mọi người chắc cũng thấy cả rồi chứ ? Cảnh tượng chúng ta vừa mới coi chính là manh mối nổi bật nhất trong chiến dịch truy quét lần này. Đây là những phân cảnh được trích ra từ trong cuộn băng được đồn đại là nguyên nhân của những cái chết được nhắc tới gần đây ở Nam Hakone, nơi chúng ta đang đứng đây. Đã có năm người chết tất cả, đó là chưa kể tới lực lượng quỷ sai của chúng ta, mười người ! Tất cả đều chết trong tay " Ma băng ", tên lóng của ma xó Kadako đang lẩn khuất trốn tránh đầu thai, mục tiêu truy quét lần này của tiểu phân đội địa ngục số mười hai chúng ta.
Thư Lệ ngừng nói, sau đó đi tới rút chiếc usb của Almar ra đút vào trong túi áo. Nhìn cuộn băng ma quỷ trong tay " Quan Tài Đen" , trừ Hoàng vẫn nhất mực tập trung chú ý lên người Andrea Hương, gã người Hoa Jacky Trương đang chúi đầu vào di động chơi Flappy Bird ra, mấy người còn lại sắc mặt đều tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ít ra thì bên ngoài cũng là như thế.
-Vậy còn những phân cảnh sau thì sao? Đó là cái gì? ai đã quay chúng vậy? Andrea Hương vừa ngồi xích lại chỗ Thư Lệ vừa hỏi. Cô gái người Tây Ban Nha gốc Việt này vẫn không thể quên được rằng ở trong đoạn băng đó, " mình " đã từng được lên hình.
- Đó là " Ảo ảnh của tương lai " (*). Gã đeo kính người Việt Nam tên Phúc trả lời: - Đó là những gì mà hoa tiêu Almar trợ giúp chúng ta trong chiến dịch truy quét lần này. Nói cách khác, những thước phim đó chính là tấm gương phản chiếu những gì "sẽ" xảy tới với chúng ta trong mấy ngày sắp tới, một cách không đầy đủ. Đây là chiếc chìa khóa quyết định sự thành công hay thất bại của tiểu phân đội địa ngục số mười hai chúng ta trong chiến dịch " Cuộn Băng bị Ma Ám"
- ..Là..là thật sao? Tất cả sẽ xảy ra như vậy sao? Andre Hương nghe thế thì mặt tái mét.
- Sao tôi thấy chuyện này như trong phim thế nhỉ? Có ai xem The Ring bao giờ chưa? Đừng nói là bảy ngày nữa là từng người một trong số chúng ta sẽ ngỏm đấy nhé.
Gã người hoa thứ tư trong đội cất giọng hóm hỉnh. Đây là một gã trung niên bụng bia, mặt to như cái bánh tráng, nung núc toàn thịt là thịt. Đôi mắt vốn híp vì nụ cười mà trông càng nhỏ hơn. Thế nhưng giọng nói của hắn ta thì ngược lại, nghe truyền cảm và ấm áp chẳng thua gì anh Đinh Đoàn trên sóng FM chuyên mục " Gỡ rối tơ lòng".
- Chả có gì liên quan giữa The Ring và chiến dịch lần này cả. Cuộn băng bị ma ám đó chỉ là vật được tạo nên bởi lời đồn mà thôi. Đó thực ra là cuộn băng được tìm thấy trong túi xách của Kadako, xác một phụ nữ trung niên được tìm thấy ở Nam Hakone ba tháng trước. Trùng hợp làm sao, cuộn băng đó lại chính là " The Ring ". Sau đó, ở nơi đây số vụ chết người bí ẩn như thế ngày một gia tăng, điều đó đã khiến tin đồn " ma nữ giết người " lan xa. Các cậu cũng biết báo lá cải họ giỏi thổi phồng như thế nào rồi chứ? Bọn họ không tung hô mấy vụ giết người này lên mây để câu độc giả thì mới là lạ.
- Cấp trên đã xác định rõ: hung thủ gây ra những vụ chết người vừa qua tại Hakone chính là ma xó Kadako. Cô ta không những không chịu đầu thai xuống địa ngục đúng thời hạn mà còn dám công khai chống đối quỷ sai tới thực thi nhiệm vụ. Đó là một hành động khiêu khích vô cùng nguy hiểm và phải bị trừng phạt. Cấp trên đã cử ba tiểu phân đội quỷ sai tiến hành truy quét song đều thất bại thảm hại, bây giờ tới lượt chúng ta. Tất cả nghe rõ đây, lần này chúng ta chỉ có thể thắng, không được phép thua, hiểu chứ?
- Rõ!
Lác đác có tiếng người hô vang, là Rjjkard, Andrea Hương, Phạm Hữu Phúc và Tôn Nam.
-..Được rồi. Bây giờ với cương vị tiểu phân đội trưởng, tôi xin được thông báo cho mọi người kế hoạch hành động sắp tới. Tạm thời hai ngày tới đây chúng ta vẫn sẽ án binh bất động, trong thời gian đó mọi người có thể ra ngoài song bắt buộc phải mang theo bộ đàm, hơn nữa không được rời khỏi khách sạn quá hai kilomet. Ngày kia chúng ta sẽ lên thuyền tới bán đảo Boso, quê hương của Kadako. Bây giờ những người không liên quan có thể về phòng của mình, riêng Tôn Nam và Phạm Hữu Phúc ở lại.
Mặc dù không có ý ép buộc song tất cả đều không hiểu đây là lệnh trục khách. Ngoài gã béo Tôn Nam, Thư Lệ và Phạm Hữu Phúc ra, những người còn lại đều rời khỏi phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của chiến dịch, và mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
---------------
"Thay mặt hiệp hội chúc ngủ ngon toàn cầu, ủy ban vì sự ngủ ngon của gấu chó, cục trưởng cục chăm sóc giấc ngủ - Hội trưởng hội những người ngủ ngon: Anh chúc em ngủ ngon."
" Sông có thể cạn, núi có thể mòn song việc chúc em ngủ ngon không bao giờ thay đổi."
" Cướp đây
Leo lên giường
Nằm xuống!
Nhắm mắt lại!
Chúc em ngủ ngon."
Sau khi lựa chọn trong list " bộ sưu tập một ngàn hai trăm tin nhắn chúc ngủ ngon cho gấu" và cẩn thận kiểm tra xem có trùng với những hôm trước hay không, Hoàng cuối cùng cũng ấn nút send. Tiếp đó, hắn hướng lên trời và ngắm những vì sao lung linh, mắt chớp chớp, trong lòng chỉ có mỗi một câu hỏi to tướng: " Không biết nàng đã ngủ chưa nhỉ"
À quên, những tin nhắn chúc ngủ ngon hàng đêm của hắn có một nửa là sms âm thanh đó nhé. Mặc dù có gương mặt hơi khó hòa nhập một tý, song Hoàng hồi còn sống rất tích cực tham gia các cuộc thi âm nhạc thu âm, bởi hắn rất tự tin vào giọng hát trời cho của mình. Dù gì thì hắn cũng đã từng là khách mời danh dự cho mấy chương trình lớn cấp phường chứ bộ, như là " hát cổ động cho phong trào tiêm chủng mở rộng " này, hay " hát cổ động cho chiến dịch kêu gọi cùng bịt khẩu trang khi ra đường"...nhiều lắm kể không có hết.
Mà di động ở dưới địa ngục tầng thứ mười chín so với trên trần gian thì cao cấp và hiện đại hơn không chỉ một bậc. Đặc điểm vượt trội nhất là chúng có thể " xóa tan khoảng cách", liên lạc được giữa hai thế giới âm - dương. Quả là một ứng dụng cực kỳ hữu ích cho những đôi đang yêu, như Hoàng bây giờ vậy. Gì chứ đối với những người đang yêu, việc một thời gian dài không được sms, liên lạc với một nửa của mình ( vì phải lên đường thực thi nhiệm vụ) thật là còn kinh khủng hơn tra tấn. Tất nhiên...chỉ có người đang yêu mới hiểu.
" Trong không gian thật Tiên Lãng, hút thuốc lào Nghệ An
Hãy ném em cái điếu cầy.. "
- Alo, Mr. Hoàng xin nghe.
- " Nửa tiếng nữa, tôi chờ anh tại phòng. "
- Alo..a..
------------
Buổi tối mười giờ, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, hơi nước như lụa bạc lượn lờ trong màn sương mù, một thân thể trắng như ngọc đang vùi mình trong làn nước. Thư Lệ hơi hí mắt ra, đôi bàn tay trắng nhỏ tới lui tuần tra trên cơ thể.
Mở vòi nước, lúc này trên người Thư Lệ toàn một màu trắng của xà phòng, mùi thơm ngát lan ra ngấm cả vào lòng người. Cô khẽ vặn vẹo vòng eo. Đứng dưới làn nước mát, mệt mỏi của cả ngày vào thời khắc này gần như biến mất không thấy hình bóng. Điều này làm Thư Lệ rất thoải mái, không nhịn được nhẹ nhàng hát vu vơ vài câu.
Mười phút sau, Thư Lệ đưa tay lấy với lấy một cái khăn lông trắng, chậm rãi lau sạch thân thể, sau đó đi tới phía trước gương. Cô lấy tay lau một tầng hơi nước bám trên mặt đi, sau đó hài lòng nhìn ngắm thân thể mình trong gương.
Thân hình phản chiếu trong gương kia thật sự là rất đẹp. Đường cong lung linh, lồi lõm đủ cả, đẫy đà mà không mất đi thon thả, giống như một bức tượng điêu khắc tinh mỹ tuyệt luân, không có chút tì vết.
Thư Lệ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, nghiêng đầu, khẽ mím môi, đắc ý nở nụ cười. Sau đó cô lấy một cái quần lót màu đen treo trên mắc mặc vào, sau đó choàng khăn tắm, vừa lau chùi mái tóc ướt nhẹp vừa nhẹ nhàng bước ra ngoài. Ánh mắt của cô không hiểu vô tình hay cố ý mà rơi về phía góc phòng, nơi có một chiếc quan tài lớn màu đen tuyền đang không ngừng rung lên.
Thư Lệ khẽ thở dài.
Chiếc quan tài vẫn cứ rung lên đều đều từng nhịp.
" Đến lúc rồi sao?"
----------------------
- " Nửa tiếng nữa, chờ ở phòng ?" Hoàng vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm:- Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? Nói như ra lệnh.
Ngồi thừ người trên ghế xem lại tin nhắn, rồi thỉnh thoảng lại cười như thằng động kinh lên cơn bất thình lình, nấu cháo tin nhắn với Arteta vào buổi tối, đó đã là thói quen không thể bỏ được của Hoàng suốt mấy ngày hôm nay.
Không biết bao lâu sau, Hoàng ngước mắt nhìn đồng hồ. Hắn thở dài một cái, sau đó đứng dậy thay quần áo.
Sau khi chọn cái áo kẻ đi cùng với quần kaki, lại chơi thêm đôi giầy lười, Hoàng hai tay đút túi quần nghênh ngang bước ra cửa. Những người đang yêu và mới biết yêu luôn đặc biệt chú ý đến trang phục cũng như diện mạo của mình mỗi khi bước ra ngoài, hắn cũng không phải ngoại lệ. Yêu cũng có nhiều cái lợi đấy chứ?
Nện bước trên bậc cầu thang, Hoàng vừa đi vừa huýt sáo. Khách sạn này bố trí toilet ở cạnh cầu thang, riêng tầng hai thì không có. Phòng của Hoàng thì lại ở tầng hai, thế nên mỗi lần cần là lại phải leo cầu thang xuống tầng trệt, nói chung thì cũng có phần bất tiện .
- Kỳ lạ, sao thế nhỉ ?
Hoàng nhấn nút xả bây giờ đã là lần thứ tư, thế nhưng vẫn không có chút nước nào xối ra cả. Hắn vừa bực mình quay đi thì chợt nghe tiếng nước chảy ồng ộc. Hoàng thấy lạ liền với tay mở nắp, cơ mặt hơi giật.
Lúc này bên trong bồn cầu nước đã rỉ ra, thế nhưng lại có màu đỏ lòm khác với bình thường. Hoàng nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, đóng nắp lại rồi bước ra ngoài.
Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực mình tưng tức, như là bị một thứ áp lực nào đó đè nặng vậy, chưa đến mức khó thở nhưng cũng làm tim đập thình thình.
" Mẹ nó chứ, sớm vậy sao?"
Hoàng lẩm bẩm mấy câu rồi bước lên cầu thang, đến cửa nhà vệ sinh cũng không buồn khép lại, một tay sờ xuống thắt lưng, nắm lấy Gông Bắt Quỷ.
" Lạch cạch "
Có tiếng rè rè phá tan đêm tối tĩnh mịch. Phòng tiếp tân ban nãy lúc hắn xuống còn sáng trưng giờ không hiểu sao lại tối đen như mực. Hoàng như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước rồi nhìn chằm chằm về gian giữa quầy tiếp tân. Vừa nhìn về phía đó , sắc mặt hắn nhất thời cứng lại.
Lúc này ở trên hàng ghế dành cho khách, có một người đang ngồi xem tivi. Âm thanh rè rè phát ra từ chiếc loa làm cho Hoàng thấy nổi da gà. Vừa nãy lúc hắn đi xuống tầng trệt đã bật đèn song có thấy ma nào đâu? Ai đã tắt đèn ? Chẳng lẽ là .. ?
Hoàng dời mắt nhìn lên chiếc tivi 24 inch đặt giữa phòng . Lúc này cảnh chiếu trên màn hình là một khu rừng tối mịt, xa xa có vật gì đó đen trùi trũi đang được phóng to dần lên theo ống kính máy quay. Ánh mắt hắn tiếp tục lạc xuống mái tóc dài chấm đất trải trên ghế, chỉ vậy thôi cũng đủ để xác định giới tính của người nọ rồi. Rất nhanh, Hoàng với tay đến công tắc đèn gần đó .
Mặc dù chỉ mới đến đây có một ngày nhưng hắn biết, Trong số những khách trọ ở Hotel Torikiyama này không có ai để tóc dài chấm đất như vậy cả !
" Cạch "
Người phụ nữ đang xem tivi hình như đã bị tiếng động làm cho giật mình, từ từ quay mặt lại.
“Xoảng…”
"Xoảng"
" Quáááac.."
" ..Hự.."
-Chuyện gì vậy ?
Năm phút sau khi nghe thấy tiếng hét , "Quan Tài Đen" là người đầu tiên tiếp cận hiện trường. Cô với tay bật công tắc đèn cầu thang, tức thì cả tầng hai nhanh chóng sáng bừng lên. Nhìn thấy một bóng người đang nằm sóng xoài dưới chân cầu thang, Thư Lệ vội vã chạy xuống.
- Có chuyện gì thế ? Ai vậy?
Thư Lệ vừa động vào vai người nọ thì tên này đột nhiên vùng dậy. Một gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng đầy vẻ điên cuồng đập thẳng vào mắt Thư Lệ, đúng là trông..chẳng khác Hoàng thường ngày chút nào cả.
Thư Lệ theo bản năng lùi lại, tiếp đó tọng thẳng vào ngực Hoàng một cú đá.
- Bốp !
Nhận một cú đá như trời giáng vào ngực, Hoàng lăn lông lốc trên nền nhà. Lúc này ngoài Thư Lệ ra , Rjjkard, Andrea Hương, Tôn Nam đều đã thức dậy và quay quần lại đây, chỉ thiếu Phúc, Jacky Trương và Tiêu Lệ nữa mà thôi.
- Có chuyện gì thế? Tôi nghe có tiếng thét.
Rjjkard cất tiếng hỏi đầu tiên.
- Hỏi cậu ta thì biết. Mọi người cẩn thận, cậu ta giờ đang trong trạng thái không bình thường. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.
Thư Lệ lúc này có vẻ như đã nhận ra người vừa mình đánh là Hoàng, nét mặt cũng bình tĩnh hơn ít nhiều. Còn Andrea Hương nghe thế thì lại càng tránh xa hắn như tránh quỷ.
- R.I.P.
Tôn Nam lắc đầu nhìn gã đàn ông đang giãy giụa trên nền nhà, thở dài.
Còn lúc này ở trên mặt đá hoa, Hoàng lúc này đang không ngừng ho khan, sắc mặt tái đi vì đau. Con quỷ cái kia vừa rồi dường như đã lột xác thành một người hoàn toàn khác, chẳng nương tay với hắn tí nào. Một lần thì chẳng nói làm gì, đằng này...Mẹ nó chứ! thù này không trả không phải là quỷ sai! Hoàng cắn răng nhủ thầm.
-Chẳng lẽ..là Kadako?
Gã béo Tôn Nam đặt vấn đề.
- Chắc là không phải đâu. Rjjkard lắc đầu.
-Tại sao anh biết? Andrea Hương hỏi.
- Vì tôi không ngửi thấy " mùi " của nó.
- Khụ...khụ...
Lúc này Phúc cũng đã thức dậy mặc quần đùi áo ba lỗ đi xuống. Thư Lệ nói sang sảng :
-Mọi người giờ cũng biết tình trạng nguy hiểm hiện nay của chúng ta rồi đấy. Tôi đề nghị bố trí lại, nên ở ít nhất hai hoặc ba người một phòng. Nếu ai có việc rời đi thì phải có ít nhất một người theo cùng, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn giúp đỡ lẫn nhau. Nếu tất cả đồng ý cùng ở chung một phòng thì hay nhất. Mọi người thấy thế nào ?
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Phúc hỏi.
- À..thực ra là..
-..Tôi đã bắt được Kadako rồi!
Thư Lệ trợn mắt quay lại nhìn Hoàng, tiếp đó là Andrea Hương, Phúc và Rjjkard. Đáng kể nhất là Tôn Nam, gã béo này dường như đã đứng hình đột ngột, điếu thuốc lá hút dở trên môi rơi toẹt xuống mặt đất.
" Lục cục..lục cục.."
"Quan Tài Đen" khẽ rùng mình, da mặt đột nhiên co lại. Điều cô lo sợ suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới.
Đến lúc rồi sao?
Trên lưng Thư Lệ, chiếc quan tài khổng lồ rung lên điên cuồng không dứt.
Lâu lâu nổi lên tý.
(*) Ảo ảnh của tương lai: khái niệm trong thời gian lưu, là năng lực đặc thù của những người điều khiển thời gian. Sẽ giải thích kỹ hơn trong tương lai.
Cô gái Trung Quốc tên Tiêu Lệ lên tiếng hỏi, tay nâng gọng kính to bằng cái đít chai của mình. Cô ta cũng là một quỷ sai mới vào nghề chưa lâu, chính xác là "nhập ngũ" trước Hoàng tầm nửa tháng. Đây cũng là chiến dịch truy quét có độ khó cao nhất mà Tiêu Lệ phải tham gia từ trước tới giờ. Chính vì thế, từ khi khởi hành tới nay, cô gái mảnh khảnh đeo kính ăn mặc giản dị này luôn bám theo đít đội trưởng Thư Lệ không rời.
- Mọi người chắc cũng thấy cả rồi chứ ? Cảnh tượng chúng ta vừa mới coi chính là manh mối nổi bật nhất trong chiến dịch truy quét lần này. Đây là những phân cảnh được trích ra từ trong cuộn băng được đồn đại là nguyên nhân của những cái chết được nhắc tới gần đây ở Nam Hakone, nơi chúng ta đang đứng đây. Đã có năm người chết tất cả, đó là chưa kể tới lực lượng quỷ sai của chúng ta, mười người ! Tất cả đều chết trong tay " Ma băng ", tên lóng của ma xó Kadako đang lẩn khuất trốn tránh đầu thai, mục tiêu truy quét lần này của tiểu phân đội địa ngục số mười hai chúng ta.
Thư Lệ ngừng nói, sau đó đi tới rút chiếc usb của Almar ra đút vào trong túi áo. Nhìn cuộn băng ma quỷ trong tay " Quan Tài Đen" , trừ Hoàng vẫn nhất mực tập trung chú ý lên người Andrea Hương, gã người Hoa Jacky Trương đang chúi đầu vào di động chơi Flappy Bird ra, mấy người còn lại sắc mặt đều tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ít ra thì bên ngoài cũng là như thế.
-Vậy còn những phân cảnh sau thì sao? Đó là cái gì? ai đã quay chúng vậy? Andrea Hương vừa ngồi xích lại chỗ Thư Lệ vừa hỏi. Cô gái người Tây Ban Nha gốc Việt này vẫn không thể quên được rằng ở trong đoạn băng đó, " mình " đã từng được lên hình.
- Đó là " Ảo ảnh của tương lai " (*). Gã đeo kính người Việt Nam tên Phúc trả lời: - Đó là những gì mà hoa tiêu Almar trợ giúp chúng ta trong chiến dịch truy quét lần này. Nói cách khác, những thước phim đó chính là tấm gương phản chiếu những gì "sẽ" xảy tới với chúng ta trong mấy ngày sắp tới, một cách không đầy đủ. Đây là chiếc chìa khóa quyết định sự thành công hay thất bại của tiểu phân đội địa ngục số mười hai chúng ta trong chiến dịch " Cuộn Băng bị Ma Ám"
- ..Là..là thật sao? Tất cả sẽ xảy ra như vậy sao? Andre Hương nghe thế thì mặt tái mét.
- Sao tôi thấy chuyện này như trong phim thế nhỉ? Có ai xem The Ring bao giờ chưa? Đừng nói là bảy ngày nữa là từng người một trong số chúng ta sẽ ngỏm đấy nhé.
Gã người hoa thứ tư trong đội cất giọng hóm hỉnh. Đây là một gã trung niên bụng bia, mặt to như cái bánh tráng, nung núc toàn thịt là thịt. Đôi mắt vốn híp vì nụ cười mà trông càng nhỏ hơn. Thế nhưng giọng nói của hắn ta thì ngược lại, nghe truyền cảm và ấm áp chẳng thua gì anh Đinh Đoàn trên sóng FM chuyên mục " Gỡ rối tơ lòng".
- Chả có gì liên quan giữa The Ring và chiến dịch lần này cả. Cuộn băng bị ma ám đó chỉ là vật được tạo nên bởi lời đồn mà thôi. Đó thực ra là cuộn băng được tìm thấy trong túi xách của Kadako, xác một phụ nữ trung niên được tìm thấy ở Nam Hakone ba tháng trước. Trùng hợp làm sao, cuộn băng đó lại chính là " The Ring ". Sau đó, ở nơi đây số vụ chết người bí ẩn như thế ngày một gia tăng, điều đó đã khiến tin đồn " ma nữ giết người " lan xa. Các cậu cũng biết báo lá cải họ giỏi thổi phồng như thế nào rồi chứ? Bọn họ không tung hô mấy vụ giết người này lên mây để câu độc giả thì mới là lạ.
- Cấp trên đã xác định rõ: hung thủ gây ra những vụ chết người vừa qua tại Hakone chính là ma xó Kadako. Cô ta không những không chịu đầu thai xuống địa ngục đúng thời hạn mà còn dám công khai chống đối quỷ sai tới thực thi nhiệm vụ. Đó là một hành động khiêu khích vô cùng nguy hiểm và phải bị trừng phạt. Cấp trên đã cử ba tiểu phân đội quỷ sai tiến hành truy quét song đều thất bại thảm hại, bây giờ tới lượt chúng ta. Tất cả nghe rõ đây, lần này chúng ta chỉ có thể thắng, không được phép thua, hiểu chứ?
- Rõ!
Lác đác có tiếng người hô vang, là Rjjkard, Andrea Hương, Phạm Hữu Phúc và Tôn Nam.
-..Được rồi. Bây giờ với cương vị tiểu phân đội trưởng, tôi xin được thông báo cho mọi người kế hoạch hành động sắp tới. Tạm thời hai ngày tới đây chúng ta vẫn sẽ án binh bất động, trong thời gian đó mọi người có thể ra ngoài song bắt buộc phải mang theo bộ đàm, hơn nữa không được rời khỏi khách sạn quá hai kilomet. Ngày kia chúng ta sẽ lên thuyền tới bán đảo Boso, quê hương của Kadako. Bây giờ những người không liên quan có thể về phòng của mình, riêng Tôn Nam và Phạm Hữu Phúc ở lại.
Mặc dù không có ý ép buộc song tất cả đều không hiểu đây là lệnh trục khách. Ngoài gã béo Tôn Nam, Thư Lệ và Phạm Hữu Phúc ra, những người còn lại đều rời khỏi phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên của chiến dịch, và mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
---------------
"Thay mặt hiệp hội chúc ngủ ngon toàn cầu, ủy ban vì sự ngủ ngon của gấu chó, cục trưởng cục chăm sóc giấc ngủ - Hội trưởng hội những người ngủ ngon: Anh chúc em ngủ ngon."
" Sông có thể cạn, núi có thể mòn song việc chúc em ngủ ngon không bao giờ thay đổi."
" Cướp đây
Leo lên giường
Nằm xuống!
Nhắm mắt lại!
Chúc em ngủ ngon."
Sau khi lựa chọn trong list " bộ sưu tập một ngàn hai trăm tin nhắn chúc ngủ ngon cho gấu" và cẩn thận kiểm tra xem có trùng với những hôm trước hay không, Hoàng cuối cùng cũng ấn nút send. Tiếp đó, hắn hướng lên trời và ngắm những vì sao lung linh, mắt chớp chớp, trong lòng chỉ có mỗi một câu hỏi to tướng: " Không biết nàng đã ngủ chưa nhỉ"
À quên, những tin nhắn chúc ngủ ngon hàng đêm của hắn có một nửa là sms âm thanh đó nhé. Mặc dù có gương mặt hơi khó hòa nhập một tý, song Hoàng hồi còn sống rất tích cực tham gia các cuộc thi âm nhạc thu âm, bởi hắn rất tự tin vào giọng hát trời cho của mình. Dù gì thì hắn cũng đã từng là khách mời danh dự cho mấy chương trình lớn cấp phường chứ bộ, như là " hát cổ động cho phong trào tiêm chủng mở rộng " này, hay " hát cổ động cho chiến dịch kêu gọi cùng bịt khẩu trang khi ra đường"...nhiều lắm kể không có hết.
Mà di động ở dưới địa ngục tầng thứ mười chín so với trên trần gian thì cao cấp và hiện đại hơn không chỉ một bậc. Đặc điểm vượt trội nhất là chúng có thể " xóa tan khoảng cách", liên lạc được giữa hai thế giới âm - dương. Quả là một ứng dụng cực kỳ hữu ích cho những đôi đang yêu, như Hoàng bây giờ vậy. Gì chứ đối với những người đang yêu, việc một thời gian dài không được sms, liên lạc với một nửa của mình ( vì phải lên đường thực thi nhiệm vụ) thật là còn kinh khủng hơn tra tấn. Tất nhiên...chỉ có người đang yêu mới hiểu.
" Trong không gian thật Tiên Lãng, hút thuốc lào Nghệ An
Hãy ném em cái điếu cầy.. "
- Alo, Mr. Hoàng xin nghe.
- " Nửa tiếng nữa, tôi chờ anh tại phòng. "
- Alo..a..
------------
Buổi tối mười giờ, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, hơi nước như lụa bạc lượn lờ trong màn sương mù, một thân thể trắng như ngọc đang vùi mình trong làn nước. Thư Lệ hơi hí mắt ra, đôi bàn tay trắng nhỏ tới lui tuần tra trên cơ thể.
Mở vòi nước, lúc này trên người Thư Lệ toàn một màu trắng của xà phòng, mùi thơm ngát lan ra ngấm cả vào lòng người. Cô khẽ vặn vẹo vòng eo. Đứng dưới làn nước mát, mệt mỏi của cả ngày vào thời khắc này gần như biến mất không thấy hình bóng. Điều này làm Thư Lệ rất thoải mái, không nhịn được nhẹ nhàng hát vu vơ vài câu.
Mười phút sau, Thư Lệ đưa tay lấy với lấy một cái khăn lông trắng, chậm rãi lau sạch thân thể, sau đó đi tới phía trước gương. Cô lấy tay lau một tầng hơi nước bám trên mặt đi, sau đó hài lòng nhìn ngắm thân thể mình trong gương.
Thân hình phản chiếu trong gương kia thật sự là rất đẹp. Đường cong lung linh, lồi lõm đủ cả, đẫy đà mà không mất đi thon thả, giống như một bức tượng điêu khắc tinh mỹ tuyệt luân, không có chút tì vết.
Thư Lệ nhẹ nhàng chuyển động thân thể, nghiêng đầu, khẽ mím môi, đắc ý nở nụ cười. Sau đó cô lấy một cái quần lót màu đen treo trên mắc mặc vào, sau đó choàng khăn tắm, vừa lau chùi mái tóc ướt nhẹp vừa nhẹ nhàng bước ra ngoài. Ánh mắt của cô không hiểu vô tình hay cố ý mà rơi về phía góc phòng, nơi có một chiếc quan tài lớn màu đen tuyền đang không ngừng rung lên.
Thư Lệ khẽ thở dài.
Chiếc quan tài vẫn cứ rung lên đều đều từng nhịp.
" Đến lúc rồi sao?"
----------------------
- " Nửa tiếng nữa, chờ ở phòng ?" Hoàng vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm:- Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? Nói như ra lệnh.
Ngồi thừ người trên ghế xem lại tin nhắn, rồi thỉnh thoảng lại cười như thằng động kinh lên cơn bất thình lình, nấu cháo tin nhắn với Arteta vào buổi tối, đó đã là thói quen không thể bỏ được của Hoàng suốt mấy ngày hôm nay.
Không biết bao lâu sau, Hoàng ngước mắt nhìn đồng hồ. Hắn thở dài một cái, sau đó đứng dậy thay quần áo.
Sau khi chọn cái áo kẻ đi cùng với quần kaki, lại chơi thêm đôi giầy lười, Hoàng hai tay đút túi quần nghênh ngang bước ra cửa. Những người đang yêu và mới biết yêu luôn đặc biệt chú ý đến trang phục cũng như diện mạo của mình mỗi khi bước ra ngoài, hắn cũng không phải ngoại lệ. Yêu cũng có nhiều cái lợi đấy chứ?
Nện bước trên bậc cầu thang, Hoàng vừa đi vừa huýt sáo. Khách sạn này bố trí toilet ở cạnh cầu thang, riêng tầng hai thì không có. Phòng của Hoàng thì lại ở tầng hai, thế nên mỗi lần cần là lại phải leo cầu thang xuống tầng trệt, nói chung thì cũng có phần bất tiện .
- Kỳ lạ, sao thế nhỉ ?
Hoàng nhấn nút xả bây giờ đã là lần thứ tư, thế nhưng vẫn không có chút nước nào xối ra cả. Hắn vừa bực mình quay đi thì chợt nghe tiếng nước chảy ồng ộc. Hoàng thấy lạ liền với tay mở nắp, cơ mặt hơi giật.
Lúc này bên trong bồn cầu nước đã rỉ ra, thế nhưng lại có màu đỏ lòm khác với bình thường. Hoàng nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, đóng nắp lại rồi bước ra ngoài.
Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực mình tưng tức, như là bị một thứ áp lực nào đó đè nặng vậy, chưa đến mức khó thở nhưng cũng làm tim đập thình thình.
" Mẹ nó chứ, sớm vậy sao?"
Hoàng lẩm bẩm mấy câu rồi bước lên cầu thang, đến cửa nhà vệ sinh cũng không buồn khép lại, một tay sờ xuống thắt lưng, nắm lấy Gông Bắt Quỷ.
" Lạch cạch "
Có tiếng rè rè phá tan đêm tối tĩnh mịch. Phòng tiếp tân ban nãy lúc hắn xuống còn sáng trưng giờ không hiểu sao lại tối đen như mực. Hoàng như bị ma xui quỷ khiến mà dừng bước rồi nhìn chằm chằm về gian giữa quầy tiếp tân. Vừa nhìn về phía đó , sắc mặt hắn nhất thời cứng lại.
Lúc này ở trên hàng ghế dành cho khách, có một người đang ngồi xem tivi. Âm thanh rè rè phát ra từ chiếc loa làm cho Hoàng thấy nổi da gà. Vừa nãy lúc hắn đi xuống tầng trệt đã bật đèn song có thấy ma nào đâu? Ai đã tắt đèn ? Chẳng lẽ là .. ?
Hoàng dời mắt nhìn lên chiếc tivi 24 inch đặt giữa phòng . Lúc này cảnh chiếu trên màn hình là một khu rừng tối mịt, xa xa có vật gì đó đen trùi trũi đang được phóng to dần lên theo ống kính máy quay. Ánh mắt hắn tiếp tục lạc xuống mái tóc dài chấm đất trải trên ghế, chỉ vậy thôi cũng đủ để xác định giới tính của người nọ rồi. Rất nhanh, Hoàng với tay đến công tắc đèn gần đó .
Mặc dù chỉ mới đến đây có một ngày nhưng hắn biết, Trong số những khách trọ ở Hotel Torikiyama này không có ai để tóc dài chấm đất như vậy cả !
" Cạch "
Người phụ nữ đang xem tivi hình như đã bị tiếng động làm cho giật mình, từ từ quay mặt lại.
“Xoảng…”
"Xoảng"
" Quáááac.."
" ..Hự.."
-Chuyện gì vậy ?
Năm phút sau khi nghe thấy tiếng hét , "Quan Tài Đen" là người đầu tiên tiếp cận hiện trường. Cô với tay bật công tắc đèn cầu thang, tức thì cả tầng hai nhanh chóng sáng bừng lên. Nhìn thấy một bóng người đang nằm sóng xoài dưới chân cầu thang, Thư Lệ vội vã chạy xuống.
- Có chuyện gì thế ? Ai vậy?
Thư Lệ vừa động vào vai người nọ thì tên này đột nhiên vùng dậy. Một gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng đầy vẻ điên cuồng đập thẳng vào mắt Thư Lệ, đúng là trông..chẳng khác Hoàng thường ngày chút nào cả.
Thư Lệ theo bản năng lùi lại, tiếp đó tọng thẳng vào ngực Hoàng một cú đá.
- Bốp !
Nhận một cú đá như trời giáng vào ngực, Hoàng lăn lông lốc trên nền nhà. Lúc này ngoài Thư Lệ ra , Rjjkard, Andrea Hương, Tôn Nam đều đã thức dậy và quay quần lại đây, chỉ thiếu Phúc, Jacky Trương và Tiêu Lệ nữa mà thôi.
- Có chuyện gì thế? Tôi nghe có tiếng thét.
Rjjkard cất tiếng hỏi đầu tiên.
- Hỏi cậu ta thì biết. Mọi người cẩn thận, cậu ta giờ đang trong trạng thái không bình thường. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra.
Thư Lệ lúc này có vẻ như đã nhận ra người vừa mình đánh là Hoàng, nét mặt cũng bình tĩnh hơn ít nhiều. Còn Andrea Hương nghe thế thì lại càng tránh xa hắn như tránh quỷ.
- R.I.P.
Tôn Nam lắc đầu nhìn gã đàn ông đang giãy giụa trên nền nhà, thở dài.
Còn lúc này ở trên mặt đá hoa, Hoàng lúc này đang không ngừng ho khan, sắc mặt tái đi vì đau. Con quỷ cái kia vừa rồi dường như đã lột xác thành một người hoàn toàn khác, chẳng nương tay với hắn tí nào. Một lần thì chẳng nói làm gì, đằng này...Mẹ nó chứ! thù này không trả không phải là quỷ sai! Hoàng cắn răng nhủ thầm.
-Chẳng lẽ..là Kadako?
Gã béo Tôn Nam đặt vấn đề.
- Chắc là không phải đâu. Rjjkard lắc đầu.
-Tại sao anh biết? Andrea Hương hỏi.
- Vì tôi không ngửi thấy " mùi " của nó.
- Khụ...khụ...
Lúc này Phúc cũng đã thức dậy mặc quần đùi áo ba lỗ đi xuống. Thư Lệ nói sang sảng :
-Mọi người giờ cũng biết tình trạng nguy hiểm hiện nay của chúng ta rồi đấy. Tôi đề nghị bố trí lại, nên ở ít nhất hai hoặc ba người một phòng. Nếu ai có việc rời đi thì phải có ít nhất một người theo cùng, để lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn giúp đỡ lẫn nhau. Nếu tất cả đồng ý cùng ở chung một phòng thì hay nhất. Mọi người thấy thế nào ?
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Phúc hỏi.
- À..thực ra là..
-..Tôi đã bắt được Kadako rồi!
Thư Lệ trợn mắt quay lại nhìn Hoàng, tiếp đó là Andrea Hương, Phúc và Rjjkard. Đáng kể nhất là Tôn Nam, gã béo này dường như đã đứng hình đột ngột, điếu thuốc lá hút dở trên môi rơi toẹt xuống mặt đất.
" Lục cục..lục cục.."
"Quan Tài Đen" khẽ rùng mình, da mặt đột nhiên co lại. Điều cô lo sợ suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới.
Đến lúc rồi sao?
Trên lưng Thư Lệ, chiếc quan tài khổng lồ rung lên điên cuồng không dứt.
Lâu lâu nổi lên tý.
(*) Ảo ảnh của tương lai: khái niệm trong thời gian lưu, là năng lực đặc thù của những người điều khiển thời gian. Sẽ giải thích kỹ hơn trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.